Còn nguyên một nỗi nhớ
mưa phố núi 26.04.2016 17:52:16 (permalink)
0
Còn nguyên một nỗi nhớ

Nỗi nhớ biết giấu vào đâu ?
Buổi chiều dài hơn năm tháng.
Hay đem xếp vào ngăn kéo,
Rồi vứt chìa khoá ra sông ...

Nỗi nhớ vẫn bám theo lòng
Giày vò tâm can ray rứt.
Thôi đành tìm quên giấc mộng
Bóng anh sừng sững hiện về

Cụm nhớ đem hong ngoài sân
Sáng nay bầy chim ríu rít,
Hát thương cuộc tình bịn rịn.
Mặc cho nhân thế đổi thay.

Mặc cho nhân thế đổi thay !

Nỗi nhớ đem phơi còn nguyên.
Bồng bềnh đám mây ký ức
Còn nghe tim hoài thổn thức...
Dẫu màu tóc đã phai sương.

Dẫu màu tóc đã phai sương !

Muaphonui 26/4/2016



Có một cuộc tình đã đi qua đời tôi, âm vang vẫn còn đọng mãi. Cuộc tình đã nuôi tôi khôn lớn, dạy tôi ngoan. Cho tôi biết yêu đời yêu tha nhân và làm thơ. Cuộc tình đã giữ lửa cho dòng thơ Mpn chuyển mạch tuôn trào. Dù không gian cách ngăn, dù định mệnh khắc nghiệt, Em mãi mãi biết ơn anh vì anh đã cho em những cảm nhận sâu sắc tuyệt vời, anh đã biến em thành người đàn bà xinh đẹp nhất - hạnh phúc nhất - và giầu có nhất hôm nay và mãi mãi về sau .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2016 08:19:50 bởi mưa phố núi >
#1
    Kiều Giang 14.08.2016 12:33:35 (permalink)
    0
             CHẠM
         Thơ Kiều Giang

    Mai này,
    đất sẽ chạm trời,
    Môi em
    sẽ chạm những lời vô ngôn,
    Ngàn sau,
    về chạm suối nguồn,
    Thong dong
    trong cõi vô thường
    cuộc chơi.

    Sắc Không
    sẽ chạm Luân Hồi
    Sân-si-hỉ-xả
    rối bời chạm nhau,
    Chúa- nàng
    chạm mặt
    Phật- tôi,
    Ala
    chạm với Hindu,
    phì cười,

    Quỷ ma
    chạm đến tim người,
    Dối gian
    chạm nửa
    vành nôi địa đàng
    Đoạn trường
    chạm mảnh hồng nhan
    Cô đơn
    chạm đến môi nàng nửa khuya

    Tài tình
    chạm dói dang kia
    Oan khiên
    chạm lối đi về trần ai,
    Cao xanh chạm dấu hình hài
    Sắc-Không .
    Tiếng khóc.
    An bài.
    Phù sinh.

    Nửa đêm
    tay chạm bóng mình,
    Cõi phàm
    chạm đến vô hình, thế thôi,
    Bóng trăng
    chạm mặt hoa trôi,
    Dặm dài
    tay chạm bồi hồi giấc mê.

    Môi hôn
    chạm lối đi về,
    Nụ cười
    chạm xuống
    cơn mê hồng trần,
    Đò khuya
    chạm bến sông Ngân,
    Sóng cồn,
    hoa nở
    trắng ngần
    chạm nhau.

    Hồng hoang
    chạm đến mai sau
    Cuối trời,
    mây trắng gục đầu
    tương tư.
    Thiền Tâm
    về chạm Chân Như
    Ta bà
    chạm với
    thực hư
    loạn cuồng.

    Bóng em
    chạm cuối hoàng hôn,
    Suối khe
    chạm tới nỗi buồn biển xanh,
    Mắt buồn
    chạm cuối hồn anh
     Người đi,
    tình ấy,
    sao đành,
    mai sau.

    Trăng non
    chạm bóng em ngồi,
    Sắt son chạm đến
    vành môi em hồng
    Yêu đào
    chạm bóng huyền không,
    Tuyết băng
    chạm tới
    hương nồng tinh khôi.

    Gác chuông
    trở giấc bồi hồi,
    Môi xinh
    chạm tới
    dáng ngồi thiền sư,
    Ngàn xưa
    chạm những ngàn sau,
    Kiếp thơ
    còn chạm
    nỗi đau
    ngàn đời…
         8/6/2016
    Tặng em với nỗi sầu thiên cổ, 
    và gửi nhớ thương về với đất trời để ngàn đời không phai.



    <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2016 12:55:39 bởi Kiều Giang >
    #2
      Kiều Giang 23.10.2018 10:32:00 (permalink)
      0

      Tiếng Hát Của Dòng Sông 
      Thơ Kiều Giang
      Tặng MPN

      Đã bao năm,

      em đưa ta về giấc chiêm bao kỳ bí , 
      thuyền em êm đềm trên dòng sông xanh tuyệt mỹ,
      và những dỗi hờn em lấp cả sắc vàng thu.

      Ngày vui,
      em cười ngập cả nắng mai,
      còn ta thì vác trên lưng thân phận làm người,
      cùng tình yêu em,
      gập ghềnh đi qua thế kỷ,
      bờ môi nào mộng mị giữa hồn ta ,
      Mùa thu đọng lại trên nụ cúc vàng,
      đêm hôn mãi vầng trăng,
       ta say hát ngàn năm trên bến bờ hoài vọng,




      thương em xa, tận biển rộng...
      sông dài.
      Đêm nào ta cũng neo thuyền trên bến sông
      đợi chờ người con gái
      ngồi ngắm mây trời lãng đãng,
      giận hờn ta vì mấy ngôn từ lãng mạn của trần gian.
      Em có biết đâu rằng,
      hồn anh một thuở đi hoang,
      gặp em giữa những đam mê,
      dưới bóng thời gian huyền thoại,
      cõi văn chương, em rủ ta ở lại làm người.
      Thuyền em mãi mãi rong chơi,
      ta ôm nỗi nhớ hoang vu,
      làm sao trả lời với gió,
      tiếng thở dài của em làm bão tố,
      giữa hồn anh

      Có những cánh hoa

      nở trong trần gian,
      có những bóng mây
      bay qua đời anh,
      nhưng chỉ có mình em dạy cho anh tiếng hát của dòng sông,
      để anh hát trong chiều sương,
      anh hát trong màn đêm
      vô thường…




       
      #3
        ms.witch 08.06.2022 20:38:18 (permalink)
        0
        mưa phố núi

        Còn nguyên một nỗi nhớ

         
        hi, chị mpn. lâu quá rồi chị vẫn khoẻ chứ. tuỳ hứng với câu thơ của chị một chút . chúc chị luôn tràn đầy ý thơ 
        em, love
         
        Quy Nhơn, mùa tháng sáu
         
        cho anh mùa hè ươm nắng
        phượng hồng rực đỏ trời mây
        bản tình ca lá ru cây
        của thời đôi mươi chập chững


        cổ thụ xoè tán sừng sững
        nhìn tuổi thơ em đi qua
        chân trời mơ ước bay xa
        đôi mắt khát khao cuộc sống


        thanh xuân vượt từng cơn sóng
        biển đời thăng trầm có khi
        bàn tay nắm chẳng còn gì
        còn vẹn nguyên một nỗi nhớ *


        cho anh mùa hè nho nhỏ
        của vùng biển mặn đôi môi
        sương mù giăng kín núi đồi
        nhạt mờ tinh sương buổi sớm


        tuổi thơ vờn hoa đuổi bướm
        lượn dọc bờ đê trốn tìm
        hoàng hôn đỏ rực trong tim
        bóng hình mẹ cha bươn chải


        mùa hè ngây hương oải
        thắm đượm giọt mồ hôi cha
        hoa gạo nở khắp làng ta
        nụ cười đươm hoa kết trái


        cho tháng sáu, mùa hoa dại
        hương mùa hè theo gíó bay
        chạm khẽ mái tóc, bờ vai
        khẽ thầm, em về tháng sáu


        ms witch
        London
        08 June 2022
         
        * ý thơ mpn
         
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9