Một Huyền Thoại Thi Ca
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 17 của 20 trang, bài viết từ 241 đến 255 trên tổng số 293 bài trong đề mục
Nhân văn 06.07.2018 11:40:59 (permalink)
 

ĐẤT NƯỚC TÔI YÊU




 
 Ta nằm xuống thảm cỏ quê hương
Hát một bài ca về Đất mẹ
Sông, núi, bầu trời qua bao thế hệ
Vẫn ngọt ngào như câu ca dao.
 
Mẹ đã nuôi ta trong mưa nắng dãi dầu
Ta lớn lên thành người con đất nước
Dân tộc tôi gặp nạn nhiều,
                        và cũng nhiều tủi cực
Nhưng rất giàu yêu thương bao la,
 
Việt Nam ơi !
Ta gọi tên hai tiếng của ông cha
Qua 4.000 năm dân vẫn còn mông muội
Hết giặc ngoại xâm
                           lại giặc nhà giày xới
Đánh thắng bao quân thù,
                            mà nay chửa thành thân.
 
Ôi ! Đất nước ta yêu quí vô ngần
Thế kỉ XXI rồi, người ơi !
Chẳng lẽ cứ câu ca dao
                    “ngày tám tháng ba” hát mãi ?
Hãy mở thật rộng cửa trời Mỹ, trời Âu
Vừa láy thế chống giặc phương bắc tràn vào
Vừa mở mang kinh tế
Cụ Phan Châu Trinh đã dậy rồi:
“dân trị tức pháp trị”
Không có gì quí hơn “khai dân trí” !
 
Ôi, đất nước tôi yêu !
Ta sống làm người của non sông
Chết làm ma đất nước
Dẫu chưa theo được bước chân cường quốc
Hãy thương láy ngọn cỏ quê hương
Đói khát, khổ nghèo lòng nguyện thủy chung
Không theo gót Tàu Bang
                            hại giống nòi, dân tộc
Để con cháu muôn đời không ô nhục !
 
      Tháng 6.2018
    PHẠM NGỌC THÁI
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.07.2018 11:46:28 bởi Nhân văn >
Nhân văn 05.08.2018 12:01:34 (permalink)
 
                TRÁI TIM TAN VỠ


 
[<font]Em có biết, trái tim anh tan vỡ!
[<font] Chẳng phải do em, chẳng lẽ lại do mình?
[<font] Chuyện đã qua rồi, sau mấy mươi năm
[<font] Tóc lạt bóng thì tình càng sống lại.

[<font] Ôi, tình yêu cái thời còn non dại
[<font] Lấp lánh trăng sao, tưới mát tựa mưa rào
[<font] Lòng ngơ ngẩn như ngàn vạn mũi dao
[<font] Chém vào tim cho máu trào, ngực xé.

[<font] Làn môi em ngọt thơm đến thế,
[<font] Làn môi người sinh nữ đáng yêu ơi!
[<font] Em dịu dàng thơ mộng giữa mây trời
[<font] Đã bao lần cùng anh say đắm nhụy.

[<font] Trái tim anh nay đã thành hoang phế
[<font] Mơ em về sống lại những khát khao
[<font] Cho linh hồn đang chết lại tươi màu
[<font] Anh ôm ấp cả dáng hình thưở ấy…
[<font] *
[<font] Một thời trai yêu nhiều biết mấy
[<font] Đậu lại còn đôi bóng – chính là em!
[<font] Phút cuối cùng em tha thiết đến bên
[<font] Anh rũ bỏ như một thằng điên loạn.
[<font]
[<font] Không! Một thằng ngu, khờ vì ngạo mạn
[<font] Em trẻ xinh mềm mại biết bao nhiêu
[<font] Một người vợ – với chồng,
                                  [<font] sẽ rất mực thương yêu
[<font] Sao lỡ bỏ? để suốt đời tiếc nuối.

[<font] Anh đã chết vạn lần, hồn đau nhói
[<font] Phí cả đời trai từng bão táp, phong ba
[<font] Một chữ “yêu…” thành dài dặc, lê thê
[<font] Em ơi! Trái tim vỡ rồi,
                             [<font] làm sao còn vá lại?
[<font] *
[<font] Nhớ buổi ấy cùng nhau đêm trăng sáng
[<font] Ánh mắt thơ xinh mà chứa bầu trời
[<font] Nụ hôn nào còn đọng trên môi
[<font] Anh xin uống cạn bầu em trắng mịn.

[<font] Đi dưới trăng hai đứa lòng bịn rịn
[<font] Em áp vào anh như hoa ép vào tim
[<font] Một vũ trụ ngát hương,
                      [<font] trao cho anh đón nhận…
[<font] Hết rồi, em ơi! Chắc sẽ làm em giận
[<font] Ngay từ lúc anh quay đi
[<font] Trước hững hờ,
                          [<font] giờ đau khổ nhường ni
[<font] Một người vợ, lẽ ra?
                          [<font] với đời ta là tốt nhất.

[<font] Thôi, đành để quỉ sa tăng moi gan, móc mắt
[<font] Lỗi lầm này giá đắt quá, em ơi!
[<font] Ta ngửa mặt kêu lên cùng với đất trời
[<font] Bằng trái tim tan vỡ!

[<font] Hà Nội, tháng 6.2018
[<font] Phạm Ngọc Thái
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2018 12:02:36 bởi Nhân văn >
Nhân văn 12.09.2018 18:21:28 (permalink)
ANH VẪN VỀ THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI

 

 
Tặng TT.
(cảm xúc về nàng với buổi tình chiều,
tôi đã viết nên bài thơ này)

 
Em nói với tôi rằng muốn có một đứa con…
Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm
Năm tháng dáng hình em hiển hiện
Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi!

Người thục nữ tôi yêu những năm cuối cuộc đời
Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ
Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm.

Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
Tóc cũng bạc đôi phần
                          dẫu tim còn khao khát
Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức
Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu…

Thì đời này - em ạ, có trớ trêu
Nhưng ta đã bên nhau sưởi ấm mùa đông rét
Anh hôn lên đôi môi em như một vầng trăng khuyết
Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh.

Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái tim
Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát
Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em!
 
Chỉ hóa kiếp mình tiếp cuộc trường sinh
Cùng thi ca, anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ
Với mối tình nồng thắm của em yêu!

Nếu giây phút nào em lạc bến cô liêu!
Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng
Hãy tìm đến nấm mồ anh miền xa vắng
Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau.

Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu
Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục
Thời trai trẻ phong trần qua chiến tranh loạn lạc
Khi tuổi già có vợ vẫn cô đơn!

Anh tìm đến em
                     lúc đã tàn úa mái đầu xanh
Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu…
              PHẠM NGỌC THÁI
      (Chiều 6.9. Cuối thu năm Mậu Tuất)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2018 13:44:53 bởi Nhân văn >
Nhân văn 12.10.2018 13:11:30 (permalink)
 



NẾU CÒN CÓ KIẾP SAU

“Anh hãy về cưới em, khi em mười tám tuổi…”
Giọt lệ nàng rơi vào lòng tôi nóng hổi
Giọng nghẹn ngào xúc động trong đêm
Ngỡ trời đất nghiêng mình lặng lẽ nghe em…

Em có biết con tim anh vừa nứt vỡ
Lòng ngổn ngang buông trĩu trái sầu thương
Còn chút hơi tàn anh dành trọn cho em
Để em sống thêm phần hạnh phúc.

Tình yêu em cả thiên đường trong anh chói ngợp
Ánh hào quang của chủ nghĩa nhân sinh
Đường xã hội anh đi đầy rẫy những nát tan
Em, hạnh phúc trái tim…
                     anh sẽ đưa về nơi Đất Phật !

Kiếp này không thể cưới em,
                thưở còn một chàng trai giàu mơ ước
Con đường đời khát vọng lẫn phong ba
Để giờ đây đã vào buổi chiều tà
Đến với em muộn màng…
                    anh yêu vội vàng, tha thiết

Biết mai rồi…
Sẽ có cảnh em đến bên nấm mồ xõa tóc
Cành trúc la đà cõi Phật rước anh đi
Những dòng thơ hòa lệ đẫm mi
Nơi Đất Thánh anh chờ em yêu, ngày tái ngộ.

Đừng buồn nữa nghe cưng!
Đường nhân thế dẫu còn nhiều nỗi khổ
Nhưng tình yêu là niềm sống vô biên
Biển cuộc đời rộng lớn mênh mông
Mang khát vọng đến chân trời kì vĩ !

Anh nhìn rõ đời em như nhìn về chân lý
Kiếp này cũng chỉ là “cõi tạm”* thôi em !
Ta hóa đôi chim trời hướng về chốn xa xăm
Anh nâng cánh em bay
                         tới thiên đường ngọc bích…

            Hà Nội, cuối thu 2018
              PHẠM NGỌC THÁI

<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2018 13:21:14 bởi Nhân văn >
Nhân văn 19.12.2018 11:15:54 (permalink)
 
   PHẠM NGỌC THÁI VỚI THIÊN TÌNH CA TRÁC TUYỆT
 
                                                                   TUYẾT NGA


                              Ảnh Tuyết Nga
     NGƯỜI THÔN NỮ MIỀN SÔNG NƯỚC
 
Nén hương lòng anh tưởng niệm mối tình em
Bóng trúc vắng, làng quê xanh viễn vọng
Giọt lệ đắng em hòa cùng anh uống
Chốn xa vời người lữ khách đứng dừng chân.
 
Xin để lại cho đời vài khúc ca ngân
Nghìn năm sau - Thế nhân ơi, hãy nhớ !
Tấm hình ta cùng nàng một thưở
Và cuộc tình nước mắt lẫn yêu thương.
 
Anh không thể mang em theo trọn kiếp thi nhân
Giúp em vượt qua đời bể dâu khốn khổ
Mai có đến gặp lại anh bên nấm mồ
                                  nơi chân trời, xứ sở
Xõa tóc mà than khóc cõi dương gian...
 
Anh vẫn chờ em ở dưới suối vàng
Ta hãy quên đi thế giới đầy bạo loạn
Để cùng em kết trăm năm tình bạn
Của tình yêu tự trái tim anh !
 
Anh vẫn thương em dù duyên phận bẽ bàng
Chẳng phải vì em, chẳng phải anh không muốn
Nhưng em ạ ! KIỀU đã nói rồi,
                                        đó là bể sống...
Tình giữa trần ai, nước mắt trộn cơm chan.
 
Dẫu phải biệt xa...
                           anh có hạnh phúc đâu em ?
Vẫn biết đời em cũng hòa dòng lệ đắng
Ừ, thì trang nam anh khinh thường kiếp nạn
Chỉ thương em là phận nữ nhi.
 
Hãy vững bước lên em vào thế giới của ca thi
Sẽ giúp em quên mọi điều sầu muộn
Anh chỉ tiếc không thể dìu em tới bến...
Mong đất trời có Thượng đế đỡ em đi !?
 
                           *
 
Thơ viết đã dài mà chẳng thỏa nỗi tình si
Ta lại cất tiếng gọi tên em:
-  Người thôn nữ miền sông nước...
Mai dân tộc có đặt ta nằm ở nơi nào
                                 dưới gầm trời tổ quốc
Hãy đưa mộ nàng về
                               chôn cạnh nấm mồ ta.
 
Để con cháu đời đời cất cao bản tình ca
" Không có chiến tranh,
                           chỉ có tình yêu bất diệt ! "
Anh sẽ nâng hình em bay trên đất trời nước Việt
Vượt qua mọi chủ nghĩa tới muôn năm.
 
Hãy đi cùng anh, mình không chết đâu em
Kinh thánh đã dậy rồi: nay chỉ là "cõi tạm"
Khi biết vượt qua đủ buồn đau, khổ nạn
Mới vào được ngôi đền...
                          - Tòa Thánh của tình yêu !
 
Ôi ! Người thôn nữ anh thương
Cuộc tình mình dù đắng đót bao nhiêu
Nhưng hãy nghe lời anh:
              - Ta được nhiều hơn mất...
Đã giúp em nhìn ra nghĩa sống
                          trong bể đời khốn kiếp
Vượt lên bão táp, phong ba.
 
Em hãy hòa nước mắt vào
                         viết những bản tình ca
Nó vĩ đại hơn các luận ngôn đảng phái
Ta sẽ là ánh sao băng trên thiên hà sông núi
Anh đợi đón em về
                               trong thế giới bên kia.
 
PHẠM NGỌC THÁI
        8/11/2018
Sáng mùa đông năm Mậu Tuất


Lời bình:  Đây là thiên tình ca từ biệt của một mối tình, một cuộc chia tay đầy nước mắt, song... xem ra hai người vẫn đang còn yêu nhau rất tha thiết ! Vậy, vì một lý do nào đó ta không biết ? Như lời chàng đã than:
                    Anh vẫn thương em dù duyên phận bẽ bàng
                   Chẳng phải vì em, chẳng phải anh không muốn
                   Nhưng em ạ ! KIỀU đã nói rồi,
                                                     đó là bể sống...
                   Tình giữa trần ai, nước mắt trộn cơm chan.
                                                       (câu 17 - 20)
     Nhà thơ đưa câu chuyện của nàng Kiều ra đây để vấn an cho cuộc tình, cũng chỉ có tính chất phỏng dụ đó thôi ! Chàng nói với người thôn nữ rằng: Thôi em ạ, trần ai là bể khổ, em cũng đừng đau lòng quá vì anh vẫn rất thương em. Không biết "Người thôn nữ miền sông nước" nào mà được anh Phạm Ngọc Thái thương yêu đến thế ?
     Giờ ta hãy đi vào khổ thơ mở đầu:
                   Nén hương lòng anh tưởng niệm mối tình em
                   Bóng trúc vắng, làng quê xanh viễn vọng
                   Giọt lệ đắng em hòa cùng anh uống
                   Chốn xa vời người lữ khách đứng dừng chân.
     Đọc bốn câu thơ này, tôi bỗng liên tưởng tới bài "Đây thôn Vĩ Dạ" của Hàn Mặc Tử, đã viết gửi cho người con gái ở phương trời xa:
                    Sao anh không về chơi thôn Vĩ ?
                    Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
                    Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
                    Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
     Thi nhân nhớ đến những hình ảnh về thôn hương, nơi nàng Hoàng Cúc đã ở: những hàng cau trong nắng sớm mai với vườn cây xanh mướt. Cái màu xanh trong trí tưởng, nên "xanh như ngọc" vậy - Còn trong bài thơ "Người thôn nữ miền sông nước", Phạm Ngọc Thái cũng nhớ về quê em:
                    Bóng trúc vắng, làng quê xanh viễn vọng
     "xanh viễn vọng" là màu xanh của sự cách biệt nghìn trùng, xa vời vợi... Hình ảnh " trúc" trong câu thơ của Hàn Mặc Tử: Lá trúc che ngang mặt chữ điền /- là biểu tượng về làng quê. Còn "mặt chữ điền" tượng trưng cho khuôn mặt người đàn ông theo nghĩa cổ phương đông - Câu thơ ý nói đến sự cách ngăn giữa thi nhân với nàng Hoàng Cúc, cả về không gian và trong tình đời.
     Bài thơ của Phạm Ngọc Thái cũng nói tới biểu tượng "bóng trúc vắng" - Ta chưa biết hình ảnh bóng trúc ở đây, có mối liên hệ thân thiết như thế nào với người thôn nữ miền sông nước kia ? Ý nhà thơ muốn nói rằng: "bóng trúc" ấy với anh giờ đây mãi mãi thành xa cách - Hai cái mảng màu giữa "bóng trúc vắng" và "làng quê xanh viễn vọng" kết hợp với nhau... để diễn tả về sự chia ly giữa anh và nàng, cả về không gian và tình yêu - Tạo nên một sự cách ngăn thăm thẳm. 
     Còn giọt lệ đắng đót mà cả hai cùng hòa vào uống chung đó: Giọt lệ đắng em hòa cùng anh uống /- Nghĩa là, một cuộc chia ly mà trái tim họ cùng đau. Nhà thơ như một người viễn khách bồn chồn nhìn về phía xa xăm, nơi người yêu ở:
                    Chốn xa vời người lữ khách đứng dừng chân
     Một khổ thơ có bốn câu, hình tượng thơ lóng lánh mà sâu xa, câu nào cũng mang đầy ý để khái quát cả khung cảnh và nghĩa tình của cuộc chia biệt thắm thiết này.
     Tôi bình sang khổ thứ hai - với giọng thơ trầm bổng, lâm ly... nhà thơ tiếp tục gẩy cây đàn tình ngân vang, tạo thành một khúc ca bi tráng:
                    Xin để lại cho đời vài khúc ca ngân
                    Nghìn năm sau - Thế nhân ơi, hãy nhớ !
                    Tấm hình ta cùng nàng một thưở
                    Và cuộc tình nước mắt lẫn yêu thương.
     Bài thơ có 12 khổ 48 câu: Hai khổ thơ ba và bốn, nói về sự ân hận trong lòng nhà thơ: Anh đã không thể giúp cho người yêu thoát ra khỏi nỗi khổ đường đời:
                    Anh không thể mang em theo trọn kiếp thi nhân
                    Giúp em vượt qua đời bể dâu khốn khổ
     Chỉ đành hẹn với em sẽ chung tình ở kiếp sau:
                     Anh vẫn chờ em ở dưới suối vàng
                     Ta hãy quên đi thế giới đầy bạo loạn
                     Để cùng em kết trăm năm tình bạn
                     Của tình yêu tự trái tim anh !
     Những dòng thơ ấy thể hiện tình yêu tha thiết trong trái tim chàng, một tình thương trọn vẹn trước sau không thay lòng đổi dạ, dù xã hội thăng trầm và cuộc sống có rối ren. Đọc những dòng thi trào ra từ tâm linh nhà thơ, tôi chạnh nhớ tới những lời thơ trăng trối của các thi sĩ xưa nay, để lại cho người yêu. Hữu Anh từng viết:
                      Nếu tôi chết dương trần em ở lại
                      Lúc xây mồ hãy đắp đất cho tôi
                      Chút luyến lưu phàm thế của người đời
                      Tôi cảm nhận chút hương tình còn xót.
                                               (Nếu tôi chết)
     Còn trong bài "Người thôn nữ miền sông nước" này, thi nhân Phạm Ngọc Thái nhắn nhủ với em:
                    Mai có đến gặp lại anh bên nấm mồ
                                                    nơi chân trời, xứ sở
                    Xõa tóc mà than khóc cõi dương gian...
     Chà, khúc tình ca mới thật dào dạt làm sao ! Ý tưởng của bài thơ nói về cõi trần ai... nhuốm mầu kinh Phật. Dẫu phải chia xa, lòng chàng vẫn xót thương cho cuộc đời người thôn nữ vô vàn. Anh an ủi nàng:
                     Dẫu phải biệt xa...
                                            anh có hạnh phúc đâu em ?
                    Vẫn biết đời em cũng hòa dòng lệ đắng
                    Ừ, thì trang nam anh khinh thường kiếp nạn
                    Chỉ thương em là phận nữ nhi.
        Từ trong sâu thẳm cuộc tình ấy, họ đã hòa chung để đến với nhau bằng một nỗi cảm thông sâu sắc về cuộc đời. Hẳn em yêu của nhà thơ Phạm Ngọc Thái cũng là một nữ thi sĩ. Tôi bỗng nhớ về mối tình của thi nhân Hàn Mặc Tử với nữ sĩ Mai Đình ? Bởi vậy, anh mới khuyên nhủ người tình:
                    Hãy vững bước lên em vào thế giới của ca thi
                    Sẽ giúp em quên mọi điều sầu muộn
                     Anh chỉ tiếc không thể dìu em tới bến...
                     Mong đất trời có Thượng đế đỡ em đi !?
     Như đã nói, tính tôn giáo trong bài thơ mang mầu sắc của kinh thánh: Nhà thơ cầu nguyện với đất trời, thượng đế phù hộ cho em yêu... cất cao thế giới của thi ca, để vượt qua mọi nỗi sầu bi cuộc đời. Suốt khúc tình ca, tràn ngập lòng nhân ái trào ra từ trong trái tim chàng.
     Bài thơ được chia làm hai phần, cách nhau bởi một "hoa thị" (*) - Giờ tôi xin phân tích phần hai:
                    Thơ viết đã dài mà chẳng thỏa nỗi tình si
                    Ta lại cất tiếng gọi tên em:
                    -  Người thôn nữ miền sông nước...
                    Mai dân tộc có đặt ta nằm ở nơi nào
                                                     dưới gầm trời tổ quốc
                    Hãy đưa mộ nàng về
                                                chôn cạnh nấm mồ ta.
     Lòng thi nhân da diết bên hình bóng người yêu đến mức độ, mai nếu chết đi vẫn mong được đời chôn chung bên mộ nàng. Chàng hẹn kiếp sau, sẽ cùng nàng kết duyên trăm năm chồng vợ. Ở đây ta còn thấy, bài thơ mang ý nghĩa lên án chiến tranh, ca ngợi tình yêu trong cuộc sống con người:
                    Để con cháu đời đời cất cao bản tình ca
                    " Không có chiến tranh,
                                             chỉ có tình yêu bất diệt ! "
                     Anh sẽ nâng hình em bay trên đất trời nước Việt
                     Vượt qua mọi chủ nghĩa tới muôn năm.
     Đức nhân ái của con người đứng trên mọi tuyên ngôn đảng phái. Các chủ nghĩa có thể thay nhau, nhưng tình yêu muôn đời bất diệt ! Cùng với thi ca... anh sẽ mang tình em đi khắp bầu trời tổ quốc, qua mọi thời đại tới mai sau. Cuối cùng nhà thơ đã kết:
                     Em hãy hòa nước mắt vào
                                          viết những bản tình ca
                     Nó vĩ đại hơn các luận ngôn đảng phái
                     Ta sẽ là ánh sao băng trên thiên hà sông núi
                     Anh đợi đón em về
                                                  trong thế giới bên kia.
     "Người thôn nữ miền sông nước" không chỉ là một áng thơ tình sâu lắng, nó còn thấm đẫm tính triết luận cõi nhân sinh... mang dáng dấp của một bản hùng ca về "tình yêu và cuộc sống" ! Bài thơ không dừng lại ở tình thương yêu, chia sẻ nỗi xa xót, an ủi em:
                     Ôi ! Người thôn nữ anh thương
                     Cuộc tình mình dù đắng đót bao nhiêu
                     Nhưng hãy nghe lời anh:
                                         - Ta được nhiều hơn mất...
                     Đã giúp em nhìn ra nghĩa sống
                                             trong bể đời khốn kiếp
                     Vượt lên bão táp, phong ba.
     Tình thi đã vượt lên mang tính nhân văn xã hội sâu sắc. Nhà thơ Phạm Ngọc Thái đã để lại cho văn đàn Việt... một thiên tình ca trác tuyệt ! Có khả năng tồn tại trong nền văn học nước nhà và sống với nhân gian.
 
                Hà Nội, mùa đông 2018
                      TUYẾT NGA
     GV Trường ĐH Khoa học Xã hội Nhân văn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2018 11:34:48 bởi Nhân văn >
dochoitre 27.12.2018 14:58:31 (permalink)
bài thơi hay ngưòi viết cũng đẹp nữa
Nhân văn 04.02.2019 11:47:27 (permalink)
 
          CHO EM GỌI TIẾNG “CHỒNG” LẦN CUỐI  
 
-  “Cho em gọi tiếng CHỒNG lần cuối”                                                            
Nghe em nói lòng anh buốt nhói
Giọng nói dịu hiền, giọng nói yêu thương
Người thôn nữ xa phương… 
 
Anh đã yêu em bằng cả trái tim
Những muốn đưa em tới chân trời vĩnh tuyệt !
Vẫn biết đời em có nhiều ngang khuất
Chưa thể nào gột rửa hết để theo anh.
 
Anh gọi em VỢ ÚT thân thương
Em gọi anh là CHỒNG trìu mến
Tình ta dẫu bao la như sóng biển
Vẫn êm đềm sâu thẳm đáy đại dương.
 
Tối tối về anh ân ái bên em
Em vẫn chiều chồng với bao niềm cảm xúc
Và cùng nhau những tháng ngày hạnh phúc
Thế giới tưởng chừng chỉ có hai ta.
 
Thôi, về đây em ! Anh không thể chia xa
Sẽ bất chấp mọi điều ngang trái
Để em gọi tiếng “chồng” mãi mãi
Anh ngọt ngào trong tiếng “vợ” thương thương…
 
Ta lại ôm em vào lòng
-  Người thôn nữ quê hương !                                                                                                    
 
PHẠM NGỌC THÁI
   Hà Nội, mùa đông
     19.11.2018  
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2019 11:51:50 bởi Nhân văn >
Nhân văn 05.03.2019 15:48:04 (permalink)
 
           CHÙM THƠ TÌNH NĂM ẤY

                            PHẠM NGỌC THÁI
 



            PHÚT CÔ LIÊU DỪNG LẠI  NGÓNG NGƯỜI XƯA
 
Em xưa đó ... Tình tao khang tha thiết
Anh không thể tìm ở bóng xuân nay
Cánh chim hải hồ ta lang thang bay
Anh lại gọi? Nghe không, em yêu quí!

Đứng trên đỉnh thi sơn kỳ vĩ
Thấy tim mình rỉ máu xuống thẳm sâu
Vết thương em đau. Anh cũng đau.
Người đàn bà trẻ vùng sông nước

Duyên kỳ ngộ giữa đường tan tác
Em vẫn là tình cuối của đời ta
Năm tháng phôi pha. Kỷ niệm cũ không nhòa.
Vóc hình em ... Ta mãi còn cất giữ

Em là áng thi ca của hồn thi sĩ
Người vợ hiền trong mộng mị ta mơ
Mang tình em xây cả Đài Thơ
Cho muôn sau đời ngưỡng vọng

Bao giây phút cuồng say tình nóng bỏng
Đã cùng anh ân ái những canh khuya
Mất em rồi! Năm tháng, gió mưa
Lời hứa cũ tạc lòng anh khuya sớm

Trời Hà Nội sáng nay nắng ấm
Mà trong ta vẫn rét cóng, cưng ơi!
Em từ miền quê ấy xa xôi
Có khắc khoải nhớ về anh thưở trước?

Đường thiên lý một mình ta mãi bước
Phút cô liêu ... dừng lại ngóng người xưa ...

                  8.2.2019
 



                 TÌNH CHẾT RỒI! GIỮ LẠI CHO THƠ

Anh viết về em như truyền thuyết
Tình chết rồi! Giữ lại cho thơ ...
Bởi ta yêu trong viễn tưởng, cao xa
Đã hóa nàng trở thành Nữ Thánh!

Trong thơ anh bóng hình em đẹp lắm!
Chợt giật mình ... Nào có gì đâu?
Rồi nhân gian sẽ ca mãi đời sau
Nơi cuộc sống bọt bèo ... Em lên Đài Bất Tử ...

Nếu mai nhớ về ta, hỡi nàng thôn nữ!
Đến bên mồ dành ít lệ tiếc thương
Than nghĩa đời, từng với gã tình lang
Đau thân phận chàng thi nhân tội nghiệp

Ta đi đây!
Cưng ở chốn trần gian héo hắt
Phút giây buồn thì hát khúc tình xưa
Kẻ cùng em trong một mối duyên hờ
Chỉ còn gió cõi thiên thu ... Trôi vô tận ...

               15.2.2019
         PHẠM NGỌC THÁI



<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2019 15:51:42 bởi Nhân văn >
Nhân văn 15.04.2019 16:53:56 (permalink)
 

Phạm Ngọc Thái

   


       
            TIẾNG KHẮC KHOẢI MÙA ĐÔNG
Ta lại viết bài thơ tình một thưở
Với người đàn bà trẻ xa phương
Hồn vọng bay trên sông nước quê hương
Xin lưu giữ tấm hình nàng… Nơi trái tim thi sĩ …
 
Chân ta bước khuông trời xanh kì vĩ
Em trong anh vằng vặc ánh trăng rằm
Ta yêu em như dòng suối mát thơm
Bờ bãi nhân gian nặng lòng tha thiết.
 
Ôi, người đàn bà làm ta rơi nước mắt
Hạnh phúc vô cùng… cũng thật đớn đau …
Vẫn muốn cùng ta lại chẳng dám yêu
Bởi cuộc sống chốn bèo dâu lận đận.
 
Mới đổ tại duyên trời, số phận !?
Cố cười lên cho quên hết thương tâm
Đành hẹn khi anh khuất cõi dương trần
Em xõa tóc bên mồ rơi lệ xót
 
Muốn cưới em phải chờ sang kiếp khác
Dẫu chẳng tin liệu có kiếp sau không ?
Em nghe chăng tiếng khắc khoải mùa đông
Thơ anh viết đôi dòng trong gió lạnh …
 

         

 

EM Ở LẠI HẮT HIU CHIỀU CÔI LẠNH

Ta trở về thành phố một mình ta
Em ở lại hắt hiu chiều côi lạnh
Trên đầu ta cả trời trăng rải sáng
Bốn mùa hoa nở thắm nhân gian
 
Đêm sao khuya ta hằng gọi tên em !
Đã hẹn cùng nhau, sao nỡ bỏ ?
Nào thân em sung sướng gì, cho bõ
Tháng ngày qua cũng chỉ đám bèo hoang
 
Một phận đời như cỏ dại vô danh
Dòng lệ ướt vẫn ngập tràn số kiếp
Ta đứng lặng giữa mùa đông giá buốt
Muốn đón em… chỉ có gió xào qua…
 
Mai cuộc đời theo năm tháng phôi pha
Bao mơ ước trong em thành bèo bọt 
Anh nghe sóng trên Hồ Tây xa xót
Nhìn về nơi ấy thấy mây trôi …
 
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2019 17:05:49 bởi Nhân văn >
Nhân văn 04.06.2019 17:11:40 (permalink)
 
 
         VIẾT CHO EM! NGƯỜI TÌNH CỦA LÍNH
                      Tặng em: Cô ca sĩ Thanh Trúc - Thiên Hương
                                                        *
" Nếu em không là người yêu của lính " (*)
Tiếng hát em đưa, thuở còn chinh chiến
Nửa đêm nay, anh thức dậy để nghe
Giọng hát ngọt ngào, giọng hát ru xa.


" Nếu em không là người yêu của lính
Ai đem cánh hoa rừng về tặng em
Ai trong gió sương cho em đợi chờ
Và đến lúc anh về... Ai kể chuyện đời lính, em nghe! ". (*)

Anh đi qua cả cuộc chiến tranh xưa
Vẳng tiếng hát em, giữa rừng già năm ấy
Nay nhớ lại... Lòng thương biết mấy
Ôi! Tình yêu của người lính muôn năm.

Bài thơ này anh viết tặng em
Cô ca sĩ một thời của lính...
Nghe em hát, dạ cồn cào cảm mến
Anh gửi tình mình cho Đất mẹ - Quê hương!

Ta không mong gì bom đạn, chiến tranh
Đã dìm dân tộc vào trong bể máu
Nhưng tiếng hát em, thì ngàn lần yêu dấu
Đời đời... mãi mãi... không quên...

Là người tình của lính, phải không em !?
Cao quí hơn vạn lần các cung phi, quận chúa
Anh sẽ mang tình em, suốt chặng đường thiên lý
Mai rồi sống giữa vô biên...

Ôi, Tây Hồ sóng nước mênh mông
Có nghe tiếng hát em tôi, giữa đất trời Tổ quốc!
Tới một ngày... cả hai ta đều khuất
Bài thơ anh còn sống mãi, ngợi ca em.

Cô ca sĩ muôn đời của lính... Rất yêu thương...

                                 2.6.2019
                        PHẠM NGỌC THÁI
 
  (*) Lời của bài hát " Nếu em không là người yêu của lính ".
 
Bài hát "Nếu em không là người yêu của lính", do ca sĩ Thanh Trúc - Thiên Hương hát thưở còn chinh chiến: https://www.facebook.com/100031929600932/videos/129077684833218/
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2019 17:18:43 bởi Nhân văn >
Nhân văn 06.08.2019 21:09:14 (permalink)
 
              VĨNH BIỆT CON YÊU
 
                   . Kỷ niệm con Phạm Ngọc Bảo
                    ( 7.3.1992 - 14h... 22.7.2019 )
 

 
 

                 Ảnh con Phạm Ngọc Bảo
 
Bố nhỏ lệ, nhìn con đi biệt tích
Dòng đau buồn cắt tự máu tim cha
Con ơi con ! Khi con vĩnh biệt bố, mẹ ra đi
Thế là hết đời người cha già đau khổ.
 
Già chưa chết mà đầu xanh đã bỏ
Ở thiên đàng, con hãy đợi cha lên !
Bố con mình sẽ ôm ấp nhau tới nghìn năm
Cha không bao giờ rời con ra nữa.
 
Thôi con ạ ! Kiếp người là bể khổ
Con đi rồi, trút gánh nặng vào cha
Đứa con yêu, cha thương nhất cõi sơn hà
Vài dòng thơ. Cha cầu nguyện vong hồn con siêu thoát.
 
Cha vẫn nói: Con là linh hồn của người cha bất diệt !
Nay linh hồn bỏ đi rồi, cha sẽ sống sao đây?
Trăm lậy con yêu !
Bố quì xuống trước vong linh con muốn nói rất nhiều
Nhưng nghẹn đắng, không thể cất lời khôn được nữa.
 
Viết mấy dòng thơ. Bố, mẹ tiễn con về nơi yên nghỉ
27 năm trời con sống với mẹ cha, bỗng chốc hóa tiêu tan
Cha có ở lại chốn trần gian, cũng chỉ là nắm thân tàn
Hãy đợi cha, nhanh thôi con yêu ! Sẽ đến ngày cha con ta đoàn tụ.
 
Thơ bố viết, lệ tuôn dòng máu đổ
Cái cõi trần khốn kiếp này, tiếc làm chi !
Thôi thì con đi trước. Bố trả nốt tí nợ đời, rồi cũng ra đi
Bố sẽ bế ẵm con như thuở còn rất nhỏ.
 
27 năm sống trên cõi đời. Bố nhìn vận con xấu số
Lòng người cha trăm nhát dao đâm
Khi con sống, không phút giây nào... Cha mẹ ngừng chăm sóc, thương con
Nay con mất, chỉ còn biết sụp lậy trước vong linh... oán than số kiếp...
 
Mấy dòng thơ vĩnh biệt con ! Bố viết ra từ máu và nước mắt
Một lần cuối trong đời, run rẩy nhìn khuôn mặt đứa con yêu
Hãy đợi bố nghe con !
Rồi bố sẽ đến bên con một sớm, một chiều...
 
          PHẠM NGỌC THÁI
   ( Đọc tại tang lễ con 15h... ngày 25.7.2019 )
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2019 21:10:59 bởi Nhân văn >
Nhân văn 20.09.2019 17:10:23 (permalink)
 

 

                 Ảnh con Phạm Ngọc Bảo

      CHÙM THƠ KHÓC CON  - Phạm Ngọc Thái
       
                 RU CON

                             Phạm Ngọc Bảo

                        ( 7.3.1992 - 22.7.2019 )

                              *
Muốn nhắn nhủ gì với cha không ?
Giữa trời đất rộng, gió mênh mông
Không sao ngăn được dòng nước mắt
Xót đứa con trai sụp đáy lòng.


Đã 9 ngày rồi, con đi xa    (*)
Hỡi ôi ! Vũ trụ vẫn bao la

Ngẩn ngơ bố tưởng không chỗ đứng
Còn bao nhiêu việc phải cần cha ?

Nên đành gắng sống đó, thôi con !

Lo cho đầy nghĩa chốn trần gian
Thêm việc dìu con vào Đất Thánh
Sống mãi cùng cha với nước non.

Coi con đã trọn bổn phận rồi
Hãy đi thanh thản nhé, con ơi !

Quan Âm rước con về ở tạm
Đợi lúc cha lên... xếp chỗ ngồi...

Từ nhỏ con có đôi tai Phật

Họ hàng thường hay nói đùa chơi
Ai ngờ Thánh đón con đi thật
Nay con cũng đã hết kiếp người.


Sống đây mà bố ngỡ chiêm bao
Lòng cha xâu xé... chửa hết đau...

Chỉ tiếc cõi người con ngắn quá
Đang tuổi xuân xanh, hồn bay cao

Viết mấy dòng thơ mặc máu trào
Con nghe tiếng mẹ võng ru theo

Cha dắt con đi như hồi nhỏ
Sang đền Quán Thánh thắp hương kêu...
             31.7.2019

   TIẾNG MỘT NGƯỜI CHA

Sáng nay cha đứng với trời xanh

Nước mắt khôn nguôi giữa thu lành
Lại nhớ đến con, lòng đau thắt
Buông dòng thơ khóc... võng Tây Thiên...

Hỡi ơi, Đức Phật tổ Như Lai !

Có nghe tiếng gọi giữa trần ai
Của một người cha trong đau khổ
Mất đứa con yêu. Oán hận trời...

        Từ nay con đã đi rồi

  Nhân gian còn xót những lời cha kêu
        Huống hồ Đức Phật cao siêu
  Nát-bàn hãy đợi sớm chiều cha lên !
        Con mang Hồn Phật anh linh
Cứ vui ngắm cảnh, cùng tiên dạo đàn

        Chiếc đàn con ở trần gian
  Mẹ cha vẫn giữ bảo toàn cho con
        Còn người, còn nước, còn non

  Cha con mình mãi vẫn còn bên nhau
        Cha thề trước cả trời cao
  Hình con sẽ mãi ngàn sau sáng ngời
        Lòng cha trời đất thấu  rồi
  Ru con yên ngủ, những lời yêu thương
        Con ơi ! Vẫn đất quê hương

  Con nằm trong giấc mộng vàng thiên thu

       Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa
Thơ cha động cả thiên thừa... đó con !

                1.8.2019
         PHẠM NGỌC THÁI



<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2019 17:20:26 bởi Nhân văn >
Nhân văn 26.10.2019 12:57:43 (permalink)
 
 
CHÙM THƠ TÌNH THÔN NỮ DƯỚI TRĂNG - Phạm Ngọc Thái
 
   


NHÌN TRĂNG NHỚ EM
Nhìn mảnh trăng trời lại nhớ em
Trăng trôi miên man khi mờ, khi tỏ
Chúng mình đến với nhau, không còn thơ bé
Nhưng lòng tha thiết yêu thương.
Trăng giữa tháng khuyết dần, tình cứ tràn dâng
Cả tới khi không còn trăng nữa
Thì em vẫn bên... vành vạnh tỏ...
Đưa anh vào giấc mộng ru đêm.
Để cùng nhau say cảnh thần tiên
Cho quên hết biển đời ngang trái
Cuộc sống mưu sinh với bao mệt mỏi
Chân trời sẽ lụi tàn, nếu chẳng có tình em.
Ôi, mảnh trăng nhỏ bé giữa mênh mang
Vẫn soi ngập cõi không gian vô tận
Sâu tận cùng trái tim anh hưng phấn
Đêm nằm thao thức vấn vương.
Trăng không còn... Em vẫn hiện lên...
Dìu anh qua phong ba, bão táp
Trong giấc ngủ chập chờn đêm vĩnh tuyệt !
Anh đã bay về ôm lấy trăng em.
Áp môi hôn lên vầng nguyệt của Cưng
Nghe trái đất dưới thân mình rung chuyển
Lại thấy ảnh ông Tổng thống Hoa Kỳ đang cầu nguyện
Dân chủ - Cộng hòa ? chả Đảng nào sánh được hơn.
Cả nhân thế này chỉ một "mảnh trăng con"...
Sống mãi muôn đời, dù thay bao chủ nghĩa
Thức nhớ em hoài, trăng khuất không biết nữa
Nhìn khắp thiên hà... Càng da diết yêu thêm...
                                                     12.7.2019



EM VÀ CHIẾC VÁY MÀU CỎ ÚA
Mưa bay chiều nay trên Hồ Tây
Bóng em vẫn xa như áng mây
Hỡi cô mặc áo màu cỏ úa
Lòng anh cô đơn. Anh ngồi đây !
Nhớ buổi hẹn hò giữa thiên thai
Chỉ có vòm xanh và cỏ cây
Đặt em nằm xuống trong trăng sáng
Cùng nhau yêu hết cả trời này
Ôi, đáng yêu chưa mắt em cười
Chiếc váy ngắn với đùi thơm trắng nõn
Như gái đôi mươi, em đẹp lắm !
Anh say mà... ngắm mãi không thôi...
Thương tự ngày nào thì chẳng nhớ
Thân vàng ngọc em dâng anh tất cả
Anh đợi tin vui sau buổi ấy đến giờ ?
"cô bé" của em đẹp hơn thơ
Em bảo rồi sinh cho anh hai đứa con
Anh xa tâm trí cứ ngổn ngang
Em đi dậy học đường dài lắm
Nhất là những lúc phải sang sông
Nhớ nhé, em yêu ! Hãy giữ mình
Qua phà mưa gió chớ coi khinh
Tấm thân nhi nữ thường đau yếu
Đợi anh ít nữa sẽ về bên
Chiều nay anh lại ngắm ảnh em
Có cô thôn nữ thật là xinh
Với chiếc váy quê màu cỏ úa
Lòng dạ nôn nao tạc bóng hình
Anh dẫn em vào cõi thương yêu
Mưa bay, em ạ ! Suốt buổi chiều
Chỉ lo Cưng ở miền xa ấy
Lại nhớ nhau hoài... bến cô liêu. VÁY
                       PHẠM NGỌC THÁI
                            21. 6. 2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.10.2019 13:03:48 bởi Nhân văn >
Nhân văn 06.12.2019 16:46:40 (permalink)
 
            CHUYỆN VỀ HAI NGÔI MỘ CHA CON MAI SAU


Gió vi vút ngàn năm thổi vọng
Khói sương chiều quấn quít bay đưa
Kể rằng: Ngày xửa ngày xưa
Có hai cha con nhà thơ, hồi còn sống...
 

         Phạm Ngọc Bảo (7.3.1992 - 22.7.2019)
 
Trời Hà Nội. Cha hay dắt con ra Hồ Tây chơi lắm !
Vọng bên chùa Trấn Quốc tiếng nam-mô
Qua bốn mùa, ngày tháng thoi đưa
Đứa bé lớn khôn, rồi trở thành sinh viên, thạc sỹ

Hai thế hệ ở trong cùng thế kỷ
Người cha dần cũng già đi
Con lại đỡ cha, chăm sóc sớm khuya
Nam mô a di đà Phật !

Nghĩa phụ tử trên dòng sông nước Việt
Bóng trời Nam in dấu ngày đêm
Mây bay, gió thổi triền miên
Tình cha con mãi thiêng liêng sống còn

Bỗng một hôm bão giông, sấm sét
Cắt người con ra khỏi người cha
Lá vàng thì vẫn còn kia
Đầu xanh đã bỏ, chia ly trọn đời !

Nỗi đau uất rụng rời trời, đất
Vì khóc con, cha ngất nhiều phen
Hận đời, giận cả địa thiên
Đã sinh thượng đế, sao còn ác tâm ?

Người cha những kêu Quan Âm, Phật Tổ
Giúp một tay nâng đỡ sinh linh
Dù không cứu được đứa con
Thì xin Người đón về trên niết-bàn !?

Người cha thề ra tay hay bút  (*)
Viết đoản thiên tuyệt tác lưu danh
Con mình vào với sử xanh
Bao giờ non nước tan tành mới tan.

Một đời đã dọc ngang thi phú
Hẹn về bên Hàn Mặc Tử, Nguyễn Du
Miếu thờ tôi ở thiên thu
Mong hậu thế cho con thơ cùng vào !

Vài lời trăng trối trời cao
Nay xin để lại rồi chào, tôi đi...
Xác người cũng chẳng còn chi
Gió đưa đôi mộ vu vi vọng hồn

"Tình cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra"...

                   17.9.2019
           PHẠM NGỌC THÁI

 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2019 16:48:01 bởi Nhân văn >
Nhân văn 12.01.2020 16:24:33 (permalink)
        CHÙM THƠ TÌNH LÃNG MẠN
          – Phạm Ngọc Thái

       
 
              EM TẮM
(Kỷ niệm với người nhi nữ xa)
                                   
Anh ngắm nhìn em tắm
Tấm thân trần mênh mông
Biển tình tràn say đắm
Em của anh biết không !?!
Tấm thân em bảo vật
Của tạo hóa sinh ra
Dành cho anh yêu đó !
Mãi còn ở tít xa...
Tấm thân em trắng ngần
Từng đừng viền anh ngắm
Hai bầu sữa thơm lành
Chờ ngày anh uống cạn
Ngã ba em suối ngọt
Chảy róc rách bên trong
Có rừng xanh bao bọc
Chờ ngày anh vô thăm
"Em đêm nhớ, ngày mong
Tan nát cả cõi lòng "...
Em bảo anh như vậy
Anh lại càng thương em.
Giữa đất trời bão giông
Tình ta còn cách trở
Nhưng trong trái tim anh
Cưng mãi nằm ở đó !
Anh nhìn em yêu tắm
Qua màn hình zalo
Hãy chờ ngày anh đến
Tặng em cả trời mơ...
       Phạm Ngọc Thái
          Hà Nội, phố




ĐỘNG THIÊN THAI CỦA EM
“Rõ màu trong ngọc trắng ngà,
Dầy dầy sẵn đúc một tòa thiên nhiên”
                          (Kiều, Nguyễn Du)
                                      
Em đưa anh vào trong "Động thiên thai"
Đôi sườn núi bên, như hai vầng trăng khuyết
Ríu rít bướm đàn. Thì thào em hát...
Bản tình ca muôn thuở giống nòi.
Em ngước nhìn anh, ánh mắt sáng ngời
Con chim hót vang trời... Cánh rừng xanh tốt...
Không rậm rạp um tùm, động em thoáng mát
Hòn núi nhỏ chon von ? Mặt trời đỏ mọc bên trong...
Em là Nàng công chúa của lòng anh
Một lãng tử độc hành, trên đường thiên lý
Đi qua thôn hương, gặp người ái nữ
Bên bờ biển xanh, hát khúc tình chiều
Đời người sống được bao nhiêu ?
Yêu anh ! Em trao không tưởng tiếc
Cả tòa động thiêng liêng ! em dâng hết...
Để cùng anh sớm tối vẹn lời nguyền
Ngẫm đất trời cũng khéo vén chữ "duyên"
Tuy mới gặp mà nồng nàn, tha thiết
Anh cứ ngỡ câu chuyện tình cổ tích
Chàng dong buồm... vượt biển đón gái xinh...
Em mang hồn Thánh Nữ cõi nhân gian
Người đàn bà có trái tim bất diệt !
Tất cả tụ trong một "Hang cẩm thạch"
Khai sinh giống nòi, nuôi nhân loại lớn khôn.
Ôi, "Tình yêu và cuộc sống" muôn năm !
                                     Phạm Ngọc Thái
                                          18.4.2019




 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2020 16:28:09 bởi Nhân văn >
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 17 của 20 trang, bài viết từ 241 đến 255 trên tổng số 293 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9