Viết ngắn.
Song Ngư 26.08.2020 05:36:35 (permalink)
Ế chùm!
8 giờ tối hắn ào vô phòng : “ má, nhà mình có đậu đỏ hong?”
- Mần chi mà hỏi đậu đỏ giờ ni?
- Hôm nay ngày Thất tịch , mùng 7 tháng 7 âm lịch, ăn đậu đỏ hết ế!
- Trời đất, đâu ra cái thuyết hay dzạ? Thiệt hong đó chời?!
- Trên mạng nó nói um sùm. Bạn con năm ngoái hai đứa ăn đậu đỏ , năm nay tụi nó “Bồ “dzứ nhau !
- Thiệt? Đậu xanh ăn có được hong, nhà chỉ có đậu xanh...?...Hong ấy mình tính theo ngày bên Mỹ thì mai ăn còn kịp, được hong con?
Vậy đó , rồi hắn chạy đi về phòng đóng cửa luyện tiếp bộ “ Kim chi”- như chưa hề có băn khoăn ngang hông về món giải ế! ( Đâu hay má nó - gần 9 giờ tối còn trùm mền đi lục chạn trên, tủ dưới, hy vọng có phép màu vớ được lon đậu đỏ sót đâu đó chăng....Nhưng hắn đòi đậu đỏ tươi, nấu tươi ăn mới linh, đậu chín sẵn trong lon sợ ăn không linh- Biết đâu nguyện cầu có thèng bồ , ổng lại cho bồ là....con gái..!!) .
Ngày mai nhứt định đi chợ, nhứt định phải nhớ mua đậu đỏ. Nhứt định nấu cho hắn ăn - Hai má con ăn cho tới Thất tịch năm sau luôn!!
 
sn
#1
    Song Ngư 15.10.2023 15:51:06 (permalink)
    Chuyện tình không suy tư.
     
    Họ học chung lớp Ngoại ngữ dành cho người đi định cư nước ngoài- Anh đỉnh đạc tự tin của người đàn ông thành công và có tất cả- Chị vẻ hiền lành nhưng dáng dấp lại bất cần thách thức của tuổi hai mươi lăm, hai mươi sáu- Chị đi học mà như  không, mỗi tháng tới lớp chừng mười buổi, còn lại thì mất tăm hơi- khi vào lớp thì đã có ai đó quăng cho  quyển sách đã đầy các câu trả lời (với miếng giấy nhỏ ghi số điện thoại giấu chung)để chị nộp cho cô giáo.Trong lớp dường như ai cũng biết anh đang để ý chị, chỉ mình chị là không biết. Chị nhận  lời mời uống nước trong giờ giải lao với anh,với điều kiện “đi với đám bạn của em à nhe!” – Có sáu đứa chớ bao nhiêu!
    Có một hôm nghe Cô bạn học chung thì thầm “chắc là ổng có vợ rồi đó chị ơi”- Thế là chị đổi trung tâm, đổi buổi  học, chọn ngã đường khác đến trường, không cho anh nhìn thấy chị.
    Ông Trời cũng khéo trêu họ rất nhiều lần.
     
    Số phone của anh vẫn trong sổ danh bạ của chị, vẫn không có danh tánh, không hiển thị số, chỉ là cái dấu chấm đen to tròn- chị không hề quên số của anh..
    Chị không hề quên những buổi đi học, dựng xong chiếc xe vào chổ thì bà giữ xe đã bảo “có người trả tiền gửi xe cho em rồi”.
    Chị không hề quên những lần chị đang trú mưa trong quán trên đường về thì tự dưng có bóng ai đó  dừng xe, ào vô quăng cái áo mưa vô tay chị rồi chạy mất.
    Chị không hề quên những buổi tan trường ,thả xe tận hưởng con đường đang xuống dốc, mà sao chiếc xe vẫn cứ bon bon  dù chị lại sắp sửa phải  đạp xe lên cầu Phải gần cả tuần chị  mới hay anh đang kè xe chị từ phía sau bằng  chiếc Honda của anh.
     
    Rồi chị hẹn anh đi sinh nhật cô bạn thân- cô nhỏ là con nhạn đưa tin về anh cho chị hay trong những tháng ngày họ không gặp nhau- “ Ổng đi làm ngang quán ngõ nhà em,hôm nào cũng ghé vào uống cà phê và hỏi đúng một câu: hôm nay chị sao rồi?”- Hơn một năm từ ngày chị đổi trung tâm học , chị suýt bị xe tông vì lo tìm bóng anh giữa ngã tư đông đúc người- Họ vẫn nhận ra nhau.
     
    Đó là những tháng ngày họ cùng lang thang gần như hết khắp ngõ ngách săn lùng quán cà phê và quán ăn hàng – Chị trở nên gầy  đen mỏng manh, anh bảo mỗi lần chạm đến cứ lo làm chị bị gãy- vẫn dáng dấp bất cần và trông rất buồn- Đã đến lúc họ phải rời xa nhau thật rồi.
    Họ định cư ở hai nửa quả địa cầu khác nhau, chỉ hẹn viết thư mỗi ngày và gửi thư mỗi tuần cho nhau, không hẹn ngày gặp lại.
     
    Rồi một hôm chị lẳng lặng chờ anh ở phi trường nơi chị đang sinh sống sau một bức thư hồi âm của anh - mười tháng rời xa-bức thư chỉ vẻn vẹn có mấy chử “Đón anh nhe, anh qua thăm em.”
    Hai mươi tám năm tiếp theo  là những cuộc điện thoại, tin nhắn giữa họ….Có lần anh còn đùa “ thẻ điện thoại anh mua để gọi cho em chắc là đủ để xây căn nhà cho hai đứa”.
    Những bức thư viết tay bây giờ là những dòng ngắn ngủi kèm trong thiệp mừng Sinh nhật hàng năm của đứa con trai- kết quả ngọt ngào giữa họ sau hai  lần đi thăm nhau- Họ vẫn ở cách xa nhau hai nửa quả địa cầu- Vẫn những dòng thư yêu thương ân cần và không hẹn ngày gặp lại; Ông Trời vẫn trêu họ, trao cho họ những gia đình riêng - và đứa con chung. Đứa con bây giờ là cánh nhạn hàng năm bay đi thăm anh thay chị.
     
    Lần đầu tiên họ sánh vai nhau như một đôi trước hai họ, quan khách- Đứa con trai đã trưởng thành và cưới vợ- Anh lại đùa “ mình cũng ra mắt luôn em nhe”.
    Chị trầm tĩnh hơn, vẫn  dáng vẻ bất cần , lặng lẽ săn sóc anh trong những ngày gia đình quay quần đám cưới, Chị biết ơn anh vẫn quan tâm , yêu thương và tự hào về  đứa con chung- Anh biết chị từ rất lâu đã sống một mình với đứa con trai, nhưng  cũng từ rất lâu đó- chị vẫn không cho anh gặp mặt…
     
    Chị để anh ôm thật lâu ở cổng sân bay- Họ lại phải rời xa nhau để  trở lại với cuộc mưu sinh thường ngày- Vẫn hứa sẽ nhắn tin, gọi điện thăm nhau thường hơn…
    Chỉ có đứa con trai nó kịp nhìn thấy đôi mắt chị ướt sau khi đọc tin anh nhắn từ phía bên trong sân bay “ Hẹn gặp em năm sau - mình kỷ niệm ba mươi năm ngày em chịu gặp lại anh lần đầu tiên, em nhận lời nghen !”.
     
    Úc Châu-Spring 2023,
    sn
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2023 01:48:39 bởi Song Ngư >
    #2
      Song Ngư 01.11.2023 11:56:05 (permalink)
       
      KHÔNG CÓ AI ĐI.
       

      Xe đang chạy bon bon, điện thoại chủ xe reo:
      - Alo chị
      - Chừng nào mọi người ghé?
      - Tụi em về không kịp, chắc không có ai ghé ăn nha chị ơi- Sorry chị!
      - Thôi vậy ghé nhà chị lấy đồ ăn nhe, Thầy có chừa phần của em.
      - Dzạ , cảm ơn chị!

      Xe vẫn cứ bon bon, câu chuyện không ai ghé Chùa ăn bửa cơm Từ thiện đang lan man thì tiếng nhạc chuông điện thoại thánh thót vang lên " chỉ là chẳng muốn yêu ai khi mình anh với những đêm dài..." *- Nàng, cô chủ chiếc phone đang reo liếc qua màn hình của ""con táo mừ ba rồ mắc" ** rồi bấm từ chối cuộc gọi , lẩm nhẩm " Không có ai đi thôi em hông bắt phone!". Nhưng tiếng hát " nhiều khi muốn một mình nhưng sợ cô đơn" * lại lảnh lót vang lên. Nó- bức xúc dùm cho chàng ca sỹ nên mới hỏi " sao em không nghe máy, rủi con ở nhà nó có gì cần mình rồi sao, đừng ngại!"

      - Nàng : Không có ai đi nên em hong có bắt!
      - Nó : chèn, bên Chùa cũng kỹ dữ héng, gọi cho từng người nhắc đi ăn vậy đó heng!
      - Nàng: Đâu có- rồi chìa màn hình phone của nàng cho Nó ngó- Chị thấy hong, nè, màn hình hiện lên "không có ID" nên em đâu có bắt, rủi có vi rút gòi sao cha!

      Thì ra, "khôNG có ai đi" là "NO CALL ID"!!!

      Nhớ nghen, mai mốt mà màn hình điện thoại có hiển thị " không có ai đi" thì không nên bắt phone, nghen!


      sn- 2023

      Note: * lời của bài hát : Không ai chung tình được mãi.
            ** con táo mừ ba rồ mắc = Iphone 13 pro max.




















       
       
      #3
        Song Ngư 18.11.2023 01:40:01 (permalink)
         
        QUÊN
        (Trái nghĩa với YÊU là LÃNG QUÊN, không phải GHÉT)
         
        Lần nào điện thoại đường dài Anh cũng hỏi: đã quét mấy cái đầu thuốc lá hết chưa?
        Ừ, không phải vô ý xả rác đâu - là cố tình, cho có người nhớ đó!
         
        Một năm xoay vòng thật nhanh... Anh lại về, đi thăm nom xung quanh nhà, tìm thấy những cái đầu lọc thuốc lá, cầm lên săm soi, rồi hút thuốc còn nhiều hơn năm trước....Nó thấy mà vờ như không...
        Mùa Đông vừa rồi Nó đốn cây, dọn rác trong vườn, phải mất đến ba ngày mới xong. Buổi chiều hai mẹ con hốt rác cho vào bao, thằng con bỗng hỏi: Sao còn những tàn thuốc của ba quăng tùm lum vầy nè? Có phải mẹ quên quét chúng hay không? Nó cười với con mà mắt thật ướt....
         
        Anh sẽ không về nữa.....
         
        sn


         
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9