Những chiến binh (Bình minh của các bộ tộc): Vệt nắng
Mai Huyền Trang 27.09.2020 22:29:04 (permalink)
0
MÈO CỦA NHỮNG NGỌN NÚI
THẦY THUỐC BỘ LẠC MÈO KỂ VỀ NHỮNG HÒN ĐÁ ĐƯỢC CHỈ ĐỊNH (Kể Đá) – bà mèo già với đôi mắt màu xanh lá cây
Mưa Khẽ - bà mèo xám đốm
Cánh Xám – anh mèo xám đậm, lông bóng với đôi mắt vàng
Trời Trong – anh mèo xám nhạt với đôi mắt xanh da trời
Suối Sáng – cô mèo vằn trắng nâu
Rêu Phủ - anh mèo đen trắng với đôi mắt xanh lá cây đậm
Bóng Cao – cô mèo đen, long dày với đôi mắt xanh lá cây
Da Đốm — cô mèo tam thể với đôi mắt vàng
Hoa Mưa Rào – cô mèo mướp màu nâu mắt xanh da trời
Đuôi Rùa – cô mèo tam thể mắt xanh lá cây
Bóng Trăng – anh mèo đen
Lá Phủ Sương – cô mèo tam thể
Nhánh Cây Xoắn - anh mèo nâu
Băng Vỡ - anh mèo xám trắng mắt xanh lá cây
Chấm Mây – anh mèo đen lông dài, có tai, ngực, 2 chân màu trắng
Khúc Đá – anh mèo mướp xám đậm
Cây Rỗng – cô mèo mướp màu nâu
Nước Nhanh – cô mèo xám trắng
Ưng Sà – cô mèo mướp màu cam
Lông Rụng – cô mèo trẻ màu trắng
Tiếng Khóc Của Quạ - cậu mèo đen
Mưa Đá Lớn – anh mèo xám đậm
Nước Sương – bà mèo cực già màu xám với đôi mắt màu xanh da trời ngả đục
Tiếng Gầm Sư Tử - ông mèo mướp vàng cực già
Giá Bạc – bà mèo già trắng xám
Thỏ Tuyết – bà mèo già màu trắng
Chim Rung – cô mèo nhỏ nhắn màu nâu
Chỏm Răng Cưa – cậu mèo màu xám mắt xanh da trời
 
#1
    Mai Huyền Trang 27.09.2020 22:31:43 (permalink)
    0
    LỜI NÓI ĐẦU
    Ánh sáng xám lạnh lẽo gợn sóng trên sàn của một hang động rộng lớn đến nỗi mái của nó cũng chìm trong bóng đêm. Một màn nước vô tận rơi xuống khắp lối vào, âm thanh của nó vang vọng khắp những tảng đá.
    Gần phía sau hang có một bà mèo trắng yếu ớt. Dù đã lớn tuổi nhưng đôi mắt xanh của bà vẫn trong veo và sâu thẳm đầy trí tuệ khi nhìn qua những con mèo gầy guộc đang tụ tập dưới nền hang, không ngừng đi lại trước dòng thác lung linh: những mèo già túm tụm trong hốc ngủ; lũ mèo con kêu la tuyệt vọng, đòi thức ăn từ những người mẹ đang kiệt sức của chúng.
    “Chúng ta không thể tiếp tục như thế này,” bà mèo già thì thầm với chính mình.
    Cách đó vài cái đuôi, vài chú mèo con đang tranh nhau trên một cái xác đại bàng. Thịt của nó đã bị lột sạch ngày hôm trước ngay khi mẹ của chúng bắt được nó. Một mèo con màu vàng lớn lôi một mèo mướp nhỏ hơn cách xa khúc xương mà cô nhóc đang gặm nhấm.
    “Tao cần thứ này!” thằng nhóc thông báo.
    Cô mèo mướp lao lên và ngoạm vào cuối đuôi của mèo vàng. “Tất cả chúng ta đều cần nó, đồ óc bọ!” cô nhóc cáu kỉnh khi thằng nhóc mèo kia kêu lên một tiếng.
    Một mèo già trắng xám, từng cái xương sườn lộ ra qua lớp da thịt, lảo đảo chạy tới chỗ lũ mèo con rồi giật lấy khúc xương.
    “Này!” thằng nhóc mèo vàng phản đối.
    Mèo già trừng mắt nhìn nó. “Ta đã bắt được mồi hết mùa này đến mùa khác,” bà mèo gầm gừ. “Ngươi không nghĩ rằng ta xứng đáng có một khúc xương lớn sao?" Bà quay lại và bước đi, khúc xương bị kẹp chặt trong hàm.
    Thằng nhóc mèo vàng nhìn chằm chằm theo bà ta trong một nhịp tim, sau đó quay lại, khóc lóc với mẹ nó, mèo đang nằm trên một tảng đá cạnh vách hang. Thay vì an ủi, mẹ nó lại cáu kỉnh gì đó, tức giận hất đuôi.
    Bà mèo trắng già ở quá xa để nghe mèo mẹ nói gì, nhưng nó thở dài.
    Tất cả các mèo đang đi đến cuối những gì chúng có thể chịu đựng, bà nghĩ.
    Bà quan sát khi mèo già màu xám trắng băng qua hang động và đánh rơi khúc xương đại bàng trước mặt một con mèo già hơn bà ta, mèo đang thu mình trong hốc ngủ với chiếc mũi đặt trên bàn chân trước. Ánh mắt đờ đẫn của bà ấy dán chặt vào bức tường phía xa của hang động.
    “Đây, Nước Sương”. Bà mèo già xám trắng dùng một chân đẩy khúc xưởng đến gần bà mèo hơn. “Ăn đi. Tuy không nhiều, nhưng nó có thể hữu ích.”
    Ánh mắt thờ ơ của Nước Sương lướt qua mèo bạn của bà rồi lại rời đi. “Không, cảm ơn Giá Bạc. Tôi không còn cảm giác thèm ăn kể từ khi Lông Gãy chết.” Giọng bà nhói lên vì đau buồn. “Ông ấy đã có thể sống, nếu có đủ con mồi cho ông ấy ăn.” Bà mèo thở dài. “Giờ tôi chỉ chờ để đi cùng ông ấy.”
    “Nước Sương, bà không thể-“
    Bà mèo trắng bị phân tâm khỏi cuộc nói chuyện của những mèo già khi một bầy mèo xuất hiện ở lối vào hang động, giũ tuyết khỏi bộ lông của chúng. Một số mèo khác nhảy lên và chạy đến gặp chúng.
    "Các mèo có bắt được gì không?" một trong số chúng háo hức kêu lên.
    “Thế con mồi của các mèo đâu?” một con khác hỏi.
    Thủ lĩnh của những mèo mới đến lắc đầu buồn bã. “Xin lỗi. Không có đủ để mang về.”
    Niềm hy vọng tan ra từ những con mèo trong hang động như sương mù dưới ánh nắng chói chang. Chúng liếc nhìn nhau, sau đó đi xa, đầu rũ xuống và đuôi chạm đất
    Bà mèo trắng quan sát chúng, sau đó quay đầu lại khi nhận ra rằng một con mèo đang bước đến bên mình. Mặc dù chiếc mõm của ông đã xám theo tuổi tác, bộ lông màu vàng kim đã mỏng đi và loang lổ, nhưng ông bước đi với vẻ tự tin cho thấy ông đã từng là một con mèo mạnh mẽ và quý phái.
    “Trăng Nửa,” ông chào bà mèo trắng, ngồi xuống bên cạnh bà và quấn đuôi lên bàn chân.
    Bà mèo trắng phát ra một tiếng cười thích thú. “Ông không nên gọi tôi như vậy, Tiếng Gầm Sư Tử,” bà phản đối. “Tôi đã là Mèo kể về những viên đá được chỉ định trong nhiều mùa rồi.”
    Ông mèo vàng khịt mũi. “Tôi không quan tâm những mèo khác đã gọi bà là Kể Đá bao lâu. Đối với tôi, bà luôn là Trăng Nửa”.
    Trăng Nửa không có phản ứng gì, ngoại trừ việc vươn đuôi và đặt nó lên vai mèo bạn cũ.
    “Tôi được sinh ra trong cái hang này,” Tiếng Gầm Sư Tử tiếp tục. “Nhưng mẹ tôi, Nai Nhát đã nói với tôi về khoảng thời gian trước khi chúng ta đến đây — khi ta sống bên cạnh một cái hồ, được che chở dưới những tán cây.
    Trăng Nửa nhàn nhạt thở dài. “Tôi là con mèo duy nhất còn lại nhớ về hồ, và hành trình chúng tôi đã thực hiện để đến đây. Nhưng tôi đã sống ở đây trên ngọn núi này nhiều mùa trăng gấp ba lần so với tôi ở bên cạnh hồ, và tiếng thác đổ ào ào vô tận bây giờ vang vọng trong tim tôi”. Bà dừng lại, chớp mắt, rồi hỏi, "Tại sao bây giờ ông lại nói với tôi điều này?"
    Tiếng Gầm Sư Tử ngập ngừng trước khi trả lời. “Cái đói có thể giết chết tất cả chúng ta trước khi mặt trời chiếu sáng trở lại, và không còn chỗ trống nào trong hang.” Ông duỗi một bàn chân ra rồi chải lông vai của Trăng Nửa. “Một cái gì đó phải được thực hiện.”
    Đôi mắt của Trăng Nửa mở to khi bà nhìn ông mèo. "Nhưng chúng ta không thể rời khỏi núi!" bà phản đối, giọng bà nghẹn lại vì sốc. “Cánh Giẻ Cùi đã hứa; ông ấy đã biến tôi trở thành Mèo kể về những viên đá được chỉ định vì đây là ngôi nhà định mệnh của chúng ta.”
    Tiếng Gầm Sư Tử bắt gặp ánh mắt mãnh liệt của bà mèo. “Bà có chắc là Cánh Giẻ Cùi đúng?” ông hỏi. “Làm sao ông ấy có thể biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai?”
    “Ông ấy phải đúng,” Trăng Nửa thì thầm.
    Tâm trí của bà quay trở lại buổi lễ, rất nhiều mùa trước đó, khi Cánh Giẻ Cùi đã đưa bà trở thành Mèo kể của những viên đá được chỉ định. Bà rùng mình khi nghe lại giọng nói của ông, tràn đầy tình yêu dành cho bà và đau buồn rằng số phận của bà có nghĩa là họ không bao giờ có thể ở bên nhau. “Những mèo khác sẽ kế tục em, mặt trăng nối tiếp mặt trăng. Lựa chọn chúng cho tốt, đào tạo chúng thật tốt – hãy tin tưởng chúng vào tương lại của Bộ lạc.”
    Ông ấy sẽ không bao giờ nói điều đó nếu ông ấy không cố ý để chúng ta ở lại đây.
    Trăng Nửa để ánh mắt của bà lướt qua những con mèo khác: những con mèo của bà ấy, giờ gầy mòn và đói khát. Bà buồn bã lắc đầu. Tiếng Gầm Sư Tử đã đúng: Phải làm gì đó nếu họ còn sống.
    Dần dần bà nhận ra ánh sáng xám lạnh lẽo trong hang động đang sáng dần thành màu vàng ấm áp, như thể mặt trời đang mọc sau màn thác nước - nhưng Trăng Nửa biết rằng màn đêm đang buông xuống.
    Bên cạnh bà, Tiếng Gầm Sư Tử đang bình tĩnh rửa tai, trong khi những con mèo khác trong hang không để ý đến ngọn lửa vàng ngày càng sâu.
    Không mèo nào nhìn thấy ngoài ta! Điều đó có nghĩa gì?
    Đắm mình trong ánh sáng rực rỡ, Trăng Nửa nhớ lại khi lần đầu tiên bà trở thành thẩy thuốc, Cánh Giẻ Cùi đã nói rằng tổ tiên của bà sẽ hướng dẫn bà trong những quyết định mà bà phải đưa ra — đôi khi, bà sẽ thấy những điều kỳ lạ có ý nghĩa hơn cả những gì chúng xuất hiện lần đầu. Bà chưa bao giờ nhận thức trực tiếp về tổ tiên của mình, nhưng bà đã học cách quan sát các dấu hiệu.
    Những ý nghĩa có thể xảy ra trong tâm trí của Trăng Nửa dày như bông tuyết trong một trận bão tuyết. Có lẽ thời tiết ấm áp sẽ đến sớm. Nhưng điều đó sẽ giúp ích như thế nào, khi có rất nhiều mèo trong chúng ta? Sau đó, bà tự hỏi liệu mặt trời có thực sự chiếu ở một nơi khác, nơi có hơi ấm, con mồi và nơi trú ẩn. Nhưng điều đó sẽ giúp chúng ta như thế nào, ở trên ngọn núi này?
    Ánh sáng mặt trời càng lúc càng mạnh, cho đến khi Trăng Nửa gần như không thể đứng để nhìn vào những tia sáng nữa. Bà thả lỏng khi một ý tưởng mới nảy ra trong đầu.
    Có lẽ Tiếng Gầm Sư Tử đã đúng, và chỉ một số mèo trong chúng ta thuộc về nơi này. Có lẽ một số mèo  trong chúng ta nên đi du hành về nơi mặt trời mọc, để tạo nên một ngôi nhà mới trong ánh sáng rực rỡ nhất. Một nơi nào đó chúng sẽ được an toàn, được ăn no, có chỗ để nuôi dưỡng các thế hệ mèo con.
    Khi Trăng Nửa đắm mình trong hơi ấm của ánh sáng mặt trời trên bộ lông của mình, bà tìm thấy sự chắc chắn mà bà ấy cần bên trong. Một số mèo của cô ấy sẽ ở lại, một nhóm đủ nhỏ để ngọn núi có thể duy trì, và phần còn lại của Bộ lạc của cô ấy sẽ du hành về phía mặt trời mọc, để tìm một ngôi nhà mới.
    Nhưng ta không thể rời khỏi cái hang này, bà nghĩ. Ta sẽ nhìn thấy hoàng hôn của những ngày ta ở đây, cả cuộc đời cách xa nơi ta sinh ra. Và sau đó có thể... chỉ có thể thôi... Ta sẽ tìm lại được Cánh Giẻ Cùi.
     
    #2
      Mai Huyền Trang 27.09.2020 22:34:06 (permalink)
      0
      CHƯƠNG 1
      Cánh Xám khó nhọc lên con dốc phủ đầy tuyết về phía một sườn núi đâm vào bầu trời như một chiếc răng khểnh. Anh đặt từng chiếc chân xuống một cách cẩn thận, để tránh phá vỡ bề mặt đóng băng và lún xuống những giọt bột bên dưới. Những mảnh vụn nhẹ rơi xuống, làm lấm tấm lớp da xám đen của anh. Anh lạnh đến mức không còn cảm thấy bàn chân của mình nữa, còn cái bụng thì kêu lên vì đói.
      Mình không thể nhớ lần cuối cùng mình cảm thấy ấm áp hay no bụng nữa.
      Trong mùa nắng vừa qua, anh vẫn còn là một con mèo con, chơi với mèo em cùng lứa của mình, Trời Trong, quanh mép hồ bơi bên ngoài hang động. Giờ đây thì nó giống như kiếp trước vậy. Cánh Xám chỉ có những ký ức mơ hồ nhất về những chiếc lá xanh mướt trên những ngọn cây mập mạp trên núi, và ánh nắng mặt trời ngập tràn các phiến đá.
      Dừng lại để nếm không khí tìm mồi, anh nhìn chằm chằm qua những ngọn núi phủ đầy tuyết, hết đỉnh này đến đỉnh khác kéo dài ra xa. Bầu trời xám xịt dày đặc trên đầu hứa hẹn sẽ có nhiều tuyết hơn.
      Nhưng không khí không có mùi của con mồi, rồi Cánh Xám lao lên. Trời Trong xuất hiện từ phía sau một mỏm đá, bộ lông màu xám nhạt của anh ta hầu như không thể nhìn thấy trên nền tuyết. Hai hàm của anh ta trống không, và khi phát hiện ra Cánh Xám, anh ta lắc đầu.
      “Không đánh hơi được con mồi ở bất cứ đâu!” anh nói. “Sao chúng ta không-“
      Một tiếng kêu khàn khàn từ trên cao cắt đứt lời anh. Một bóng đen vụt qua Cánh Xám. Nhìn lên trên, anh thấy một con diều hâu sà thấp xuống dốc, móng vuốt của cong ra độc ác.
      Khi con diều hâu bay qua, Trời Trong nhảy cao lên không trung, hai chân trước của anh duỗi ra. Móng vuốt của anh ta bấu chặt lấy lông của con chim và anh ta ngã ra sau, kéo nó từ trên trời xuống. Nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết khác khi đáp xuống tuyết trong một loạt nhịp đập cánh.
      Cánh Xám lao lên dốc, bàn chân của anh phun ra một lớp tuyết mịn. Đến chỗ em trai của mình, anh chàng đặt cả hai chân trước lên một cái cánh đang đập mạnh. Con diều hâu trừng trừng nhìn anh với vẻ căm thù trong đôi mắt màu vàng, và Cánh Xám phải cúi xuống để tránh những cái móng đang chém của nó.
      Trời Trong nhoài đầu về phía trước rồi cắm răng vào cổ diều hâu. Nó giật mình một cái rồi mềm nhũn ra, ánh mắt nó trở nên đờ đẫn ngay lập tức khi máu chảy ra từ vết thương và nhuộm màu tuyết trắng.
      Hổn hển, Cánh Xám nhìn em trai của mình. "Đó là một cú bắt tuyệt vời!" anh mèo kêu lên, chiến thắng ấm áp tràn ngập trong anh.
      Trời Trong lắc đầu. “Nhưng nhìn nó trông gầy còm làm sao. Chẳng có gì ở những ngọn núi này thích hợp để ăn, và sẽ không có cho đến khi tuyết tan."
      Anh nép mình bên con mồi, sẵn sàng cắn miếng đầu tiên. Cánh Xám ngồi cạnh anh, hàm của anh chàng ứa nước miếng khi nghĩ đến việc cắm răng vào con diều hâu.
      Nhưng rồi anh nhớ đến những con mèo chết đói trong hang, tranh giành nhau những mảnh thịt vụn. “Chúng ta nên mang con mồi này về cho những mèo khác,” anh nói. "Họ cần nó để cung cấp cho họ sức mạnh để đi săn."
      “Chúng ta cũng cần sức mạnh,” Trời Trong lầm bầm, xé một ngụm thịt của diều hâu.
      “Chúng ta sẽ ổn thôi.” Cánh Xám tặng cho cậu một cú thúc. “Chúng ta là những thợ săn giỏi nhất của bộ lạc. Không gì có thể thoát khỏi chúng ta khi chúng ta đi săn cùng nhau. Chúng ta có thể bắt thì gì khác dễ dàng hơn các mèo khác.”
      Trời Trong đảo mắt khi nuốt chửng miếng mồi. “Tại sao anh luôn phải không ích kỉ như vậy nhỉ?” anh càu nhàu. “Được rồi, đi thôi.”
      Hai con mèo cùng nhau kéo con diều hâu xuống dốc và vượt qua những tảng đá dưới đáy một khe nước hẹp cho đến khi chúng tới hồ bơi nơi thác nước chảy ầm ầm. Mặc dù nó không nặng nhưng con chim rất khó xử lý. Đôi cánh phập phồng và móng vuốt của nó mắc vào mọi tảng đá ẩn và bụi gai bị chôn vùi.
      “Chúng ta sẽ không phải làm điều này nếu anh để bọn minhg ăn nó,” Trời Trong lẩm bẩm khi anh cố gắng điều khiển con diều hâu dọc theo con đường dẫn phía sau thác nước. “Em hi vọng những mèo khác đánh giá cao điều này.”
      Trời Trong càu nhàu, Cánh Xám nghĩ, nhưng anh biết đây là điều đúng đắn cần làm.
      Những tiếng ngạc nhiên chào đón hai anh em khi họ trở lại hang động. Vài con mèo chạy đến đón chúng, tụ tập xung quanh để nhìn con mồi.
      "Nó thật to!" Đuôi Rùa kêu lên, đôi mắt xanh lục của cô mèo sáng lên khi cô tiến đến cạnh Cánh Xám. “Tôi không thể tin là cậu lại mang nó về cho chúng tôi.”
      Cánh Xám cúi đầu, cảm thấy hơi xấu hổ trước sự nhiệt tình của cô. “Nó không đủ để mọi mèo ăn,” anh nói.
      Băng Vỡ, một anh mèo trắng xám, sánh vai đi đến trước đám đông. "Những mèo nào sẽ đi săn vậy?" anh hỏi. “Họ nên là những mèo đầu tiên ăn nó.”
      Những tiếng lẩm bẩm phát ra từ những bầy mèo bị phá vỡ bởi một tiếng rên rỉ chói tai. “Nhưng em đói! Tại sao em không thể ăn một chút? Em có thể ra ngoài đi săn mà.”
      Cánh Xám nhận ra đó là giọng nói của em trai mình, Chỏm Răng Cưa. Mẹ của chúng, Mưa Khẽ bước lên rồi nhẹ nhàng đẩy con của mình về phía hốc ngủ. “Con còn quá nhỏ để đi săn,” bà thì thầm. "Và nếu những con mèo lớn hơn không ăn, sẽ không có con mồi nào cho bất kì ai."
      "Không công bằng!" Chỏm Răng Cưa lẩm bẩm khi mẹ cậu dẫn cậu đi.
      Trong khi đó các thợ săn, bao gồm cả Băng Vỡ và Đuôi Rùa đến xếp hàng bên cạnh xác của con diều hâu. Mỗi mèo ngọam một miếng, sau đó lùi lại để đến lượt mèo tiếp theo. Khi chúng kết thúc  và dọn ra theo con đường phía sau thác nước, chỉ còn lại rất ít thịt.
      Trời Trong ngồi nhìn bên cạnh Cánh Xám phát ra một tiếng khịt mũi khó chịu. “Em vẫn ước là chúng ta đã ăn nó.”
      Cá nhân Cánh Xám đồng ý với anh, nhưng anh biết chẳng có ích gì khi phàn nàn cả. Không có đủ thức ăn. Mọi mèo đều ốm yếu, đói khát – chỉ gắng gượng đến khi mặt trời ló rạng.
      Tiếng bước chân vang lên sau lưng anh; anh ấy liếc nhìn xung quanh thì thấy Suối Sáng đang chạy nhanh tới chỗ Trời Trong. "Có thật là anh đã tự mình bắt được con diều hâu to bự đó không?"
      Trời Trong do dự, đắm chìm trong sự ngưỡng mộ của cô mèo xinh đẹp. Cánh Xám đã phát ra một tiếng rừ đầy ý nghĩa.
      “Không,” Trời Trong thừa nhận. “Cánh Xám đã giúp.”
      Suối Sáng gật đầu với Cánh Xám nhưng ánh mắt của cô ngay lập tức quay trở lại với Trời Trong. Cánh Xám lùi lại vài bước không làm phiền họ.
      “Họ trông rất hợp nhau.” Một giọng nói vang lên bên vai anh; Cánh Xám quay lại và thấy mèo già Giá Bạc đang đứng bên cạnh mình. “Sẽ có mèo con vào lúc mặt trăng ấm nhất.”
      Cánh Xám gật đầu. Bất kỳ con mèo nào có nửa con mắt đều có thể thấy em trai anh và Suối Sáng đã trở nên thân mật như thế nào khi chúng đứng quay đầu lại thì thầm với nhau.
      “Có thể nhiều hơn một lứa,” Giá Bạc tiếp tục, thúc một cú huých vào Cánh Xám. “Đuôi Rùa kia đúng thật là một cô mèo xinh đẹp.”
      Sự bối rối nóng bỏng tràn ngập khắp Cánh Xám từ tai đến chóp đuôi. Anh chàng không biết phải nói gì và rất biết ơn khi thấy Kể Đá đến gần họ. Bà luồn lách giữa những con mèo của mình, dừng lại để nói chuyện với từng con. Mặc dù bàn chân của Kể Đá không vững vì tuổi tác quá lớn, nhưng Cánh Xám có thể nhìn thấy bề dày kinh nghiệm trong ánh mắt màu xanh lục của bà và sự quan tâm mà bà ấy dành cho mọi mèo trong Bộ lạc của mình.
      “Vẫn còn một chút còn sót lại của con diều hâu,” Cánh Xám nghe thấy tiếng thì thầm của bà với Thỏ Tuyết, mèo đang nằm dài liếm bụng trong một cái hốc ngủ. “Bà nên ăn chút gì đó.”
      Thỏ Tuyết dừng lia lưỡi lại. “Tôi để đồ ăn lại cho các mèo trẻ hơn,” bà trả lời. “Chúng cần sức mạnh cho việc đi săn.”
      Kể Đá cúi đầu rồi chạm mũi vào tai mèo già. “Bà đã kiếm thức ăn cho mình còn nhiều hơn.”
      “Có lẽ ngọn núi đã nuôi sống chúng ta đủ lâu rồi." Đó là Tiếng Gầm Sư Tử, mèo nói từ nơi ông ta ngồi, cách xa một cái đuôi.
      Kể Đá liếc ông thật nhanh, đầy ẩn ý.
      Đó là tất cả về điều gì? Cánh Xám hỏi bản thân.
      Suy nghĩ của anh bị gián đoạn bởi Mưa Khẽ, mèo đến ngồi bên cạnh anh. “Con đã ăn gì chưa?” bà hỏi.
      Tất cả những gì chúng ta nói đến là thức ăn. Hoặc là sự thiếu thốn của nó. Cố gắng kiềm chế sự mất kiên nhẫn của mình, Cánh Xám trả lời, “Con sẽ ăn gì đó trước khi ra ngoài thêm lần nữa.”
      Để anh nhẹ nhõm, mẹ anh không nài nỉ thêm. “Con đã làm rất tốt để bắt con diều hâu đó,” bà nói.
      “Không phải chỉ mình con,” Cánh Xám nói với bà. “Trời Trong đã thực hiện cú nhảy đáng kinh ngạc này để hạ gục nó.”
      “Cả hai con đã làm rất tốt,” Mưa Khẽ rừ rừ. Bà quay lại nhìn những đưa con nhỏ của mình, những mèo đang vật lộn với nhau gần đó. “Mẹ hi vọng rằng Chỏm Răng Cưa và Chim Rung sẽ thành thục khi chúng đủ lớn để đi săn.”
      Vào lúc đó, Chỏm Răng Cưa vuốt bàn chân của em gái mình ra khỏi bên dưới nó. Chim Rung kêu lên khi con bé ngã xuống, đập đầu vào một tảng đá. Thay vì đứng dậy trở lại, con bé nằm im, thút thít.
      “Em đúng là một con mèo con ngớ ngẩn!” Chỏm Răng Cưa thốt lên.
      Khi Mưa Khẽ bước qua để cho đứa con gái một cái liếm an ủi, Cánh Xám đã nhận thấy Chim Rung trông nhỏ bé và mong manh như thế nào. Đầu của con bé dường như quá to so với cơ thể của mình, và khi cô nhóc dùng bàn chân của mình bò lên một lần nữa, chân con bé lại chao đảo. Mặt khác, Chỏm Răng Cưa lại rất khỏe và có cơ bắp tốt, bộ lông màu xám đen dày và khỏe mạnh.
      Trong khi Mưa Khẽ chăm sóc em gái, Chỏm Răng Cưa lại chạy đến bên Cánh Xám. “Kể em nghe về con diều hâu đi,” thằng nhóc yêu cầu. “Làm thế nào anh bắt được nó? Em cá là em có thể bắt được một con nếu em được cho phép ra khỏi cái hang ngu ngốc này!”
      Cánh Xám phấn khích kêu lên. “Em nên nhìn thấy cú nhảy của Trời Trong-“
      Một tiếng kêu lớn cắt ngang câu chuyện của Cánh Xám. “Các mèo hãy yên lặng! Kể Đá có điều muốn nói!”
      Con mèo đưa ra thông báo là Rêu Phủ, một anh mèo đen trắng, là một trong những con mèo mạnh nhất và được kính trọng nhất của Bộ lạc. Anh ta đứng trên một tảng đá ở cuối hang động, cùng với Kể Đá bên cạnh. Bà mèo già trông càng mong manh hơn bên cạnh dáng vẻ mạnh mẽ của anh ta.
      Khi anh luồn lách về phía trước đám đông đang tụ tập quanh tảng đá, Cánh Xám nghe thấy những tiếng xì xào tò mò từ những mèo khác.
      “Có lẽ Kể Đá sẽ bổ nhiệm Rêu Phủ làm người thay thế bà ấy,” Giá Bạc gợi ý.
      “Đã đến lúc bà ấy chỉ định một mèo nào đó,” Thỏ Tuyết đồng tình. “Đó là điều chúng ta mong chờ trong suốt nhiều mùa trăng.”
      Cánh Xám tìm cho mình một chỗ để ngồi bên cạnh Trời Trong và Suối Sáng, rồi nhìn lên phía Kể Đá và Rêu Phủ. Kể Đá đứng dậy  và để ánh mắt của bà lướt khắp bộ lạc của mình cho đến khi tiếng xì xào biến mất trong im lặng.
      “Tôi biết ơn tất cả các bạn vì đã làm việc chăm chỉ để tồn tại ở đây,” bà bắt đầu, giọng bà yếu ớt đến mức khó có thể nghe thấy bên trên tiếng thác nước. “Tôi tự hào là thầy thuốc của các bạn, nhưng tôi phải chấp nhận rằng có những điều ngay cả tôi cũng không thể làm đúng. Việc thiếu không gian và thiếu thức ăn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.”
      “Đó không phải lỗi của bà!” Giá Bạc kêu lên. “Đừng từ bỏ!”
      Kể Đá cúi đầu chấp nhận sự ủng hộ của các mèo già. “Nhà của chúng ta không thể hỗ trợ tất cả chúng ta,” bà tiếp tục. “Nhưng có một nơi khác cho một số mèo trong chúng ta, tràn ngập ánh sáng mặt trời và sự ấm áp cũng như con mồi trong tất cả các mùa. Tôi đã nhìn thấy nó... trong giấc mơ của tôi.”
      Sự im lặng tuyệt đối chào đón thông báo của bà. Cánh Xám không thể nào hiểu được những gì mà vị thầy thuốc vừa nói. Giấc mơ ư? Điểm mấu chốt là gì? Mình đã mơ mình giết được một con đại bàng khổng lồ và ăn nó một mình, nhưng mình vẫn đói bụng khi mình tỉnh giấc!
      Anh nhận thấy Tiếng Gầm Sư Tử ngồi thẳng lưng khi Kể Đá nói và đang nhìn bà chằm chằm, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
      “Trong tim tôi tin rằng nơi khác đang chờ đợi những mèo đủ dũng cảm để thực hiện cuộc hành trình này,” Kể Đá tiếp tục. “Rêu Phủ sẽ dẫn các bạn đến đó với sự phù hộ của tôi.”
      Bà mèo trắng già lại liếc nhìn quanh Bộ lạc của mình một lần nữa, ánh mắt đầy xót xa và đau đớn. Sau đó, bà trượt xuống từ đỉnh của tảng đá và biến mất vào đường hầm ở phía sau hang động, dẫn đến hang của mình.
      Một cơn lũ suy diễn gây sốc truyền qua những con mèo còn lại. Sau vài nhịp tim đập, Rêu Phủ bước lên phía trước và nâng đuôi lên để im lặng.
      “Nơi này là nhà của tôi trong suốt cuộc đời,” anh bắt đầu khi anh có thể làm cho chính mình nghe thấy. Giọng của anh nghiêm nghị. “Tôi luôn mong chờ mình sẽ chết ở đây. Nhưng nếu Kể Đá tin rằng một số  trong chúng ta phải rời đi để tìm đến nơi trong giấc mơ của bà ấy, thì tôi sẽ đi, và cố gắng hết sức để giữ cho các bạn an toàn.”
      Da Đốm đứng dậy, đôi mắt vàng lấp lánh. “Tôi sẽ đi!”
      “Tôi cũng vậy!” Bóng Cao thêm vào, dáng người đen bóng của cô căng lên vì phấn khích.
      “Các cô là đồ óc bọ à?” Nhánh Cây Xoắn, một anh mèo nâu gầy còm nhìn chằm chằm vào hai cô mèo một cách hoài nghi. “Lang thang mà không biết là các cô đang đi đâu ư?”
      Cánh Xám vẫn im lặng, nhưng anh không thể không đồng ý với Nhánh Cây Xoắn. Ngọn núi này là nhà của anh: Anh biết từng tảng đá, từng bụi cây, từng dòng suối nhỏ. Nó sẽ xé nát trái tim mình làm đôi nếu mình phải ra đi chỉ vì Kể Đá có một giấc mơ.
      Quay sang phía Trời Trong, anh ngạc nhiên khi thấy sự hào hứng lấp lánh trong mắt em trai mình. “Em không nghiêm túc xem xét chuyện này chứ?” anh hỏi.
      “Sao lại không?” Trời Trong hỏi lại. “Đây có thể là đáp án cho tất cả rắc rối của chúng ta. Có ích gì khi phải vật lộn để kiếm ăn cho từng cái miệng nếu có một thứ để thay thế chứ?” Râu của anh rung lên một cách háo hức. “Đó sẽ là một chuyến phiêu lưu!” Anh kêu lên với Rêu Phủ: “Tôi sẽ đi!” Nhìn lướt qua Suối Sáng, anh nói thêm, “Em cũng sẽ tham gia đúng không?”
      Suối Sáng dựa sát vào Trời Trong. “Em không biết... anh thực sự sẽ đi mà không có em sao?”
      Trước khi Trời Trong có thể trả lời, Chỏm Răng Cưa bé nhỏ đã chen về phía trước giữa hai mèo anh của mình, theo sau là Chim Rung. “Em muốn đi!” cậu nhóc lớn tiếng thông báo.
      Chim Rung hăng hái gật đầu. “Em cũng vậy!” con bé gằn giọng.
      Mưa Khẽ đi theo chúng, kéo hai đứa mèo con lại gần mình bằng một cái quét đuôi. “Tất nhiên là không!” bà nói. “Hai đứa ở yên đây đi.”
      “Mẹ có thể đi với bọn con mà,” Chỏm Răng Cưa đề nghị.
      Mẹ cậu lắc đầu. “Đây là nhà của mẹ,” bà nói. “Chúng ta đã sống sót trước đó. Khi mùa ấm quay trở lại, chúng ta sẽ có đủ để ăn.”
      Cánh Xám gật đầu đồng ý. Làm sao chúng có thể quên những gì Mưa Khẽ đã nói với mình khi mình còn là mèo con chứ. Nơi này đã được hứa với chúng ta bởi một con mèo đã dẫn chúng ta đến đây từ một cái hồ xa xăm. Sao chúng ta có thể nghĩ đến việc rời đi?
      Giọng nói mạnh mẽ của Rêu Phủ lại vang lên sau tiếng ồn ào. “Chưa có mèo nào cần phải quyết định hết,” anh tuyên bố.  “Hãy suy nghĩ về những gì các bạn muốn làm. Nửa mùa trăng vừa qua; Tôi sẽ rời đi vào ngày trăng tròn tiếp theo cùng với bất kỳ—”
      Anh dừng lại, nhìn chăm chú vào phía cuối hang động. Quay đầu lại, Cánh Xám nhìn thấy nhóm đi săn đang tiến vào bên trong. Tấm da của họ bị đóng tuyết còn đầu họ thì rũ xuống.
      Không mèo nào tha mồi về cả.
      “Chúng tôi xin lỗi,” Băng Vỡ kêu lên. “Tuyết rơi dày hơn bao giờ hết và không hề có-“
      “Chúng ta phải đi!” vài mèo kêu lên từ trong đám đông xung quanh chỗ Rêu Phủ.
      Nhóm thợ săn đứng lặng một lúc, nhìn nhau bối rối và thất thần. Sau đó, họ đi xuống dọc theo chiều dài của hang động để lắng nghe khi các mèo trong Bộ lạc của họ giải thích những gì Kể Đá đã nói với họ và những gì Rêu Phủ định làm.
      Đuôi Rùa tiến đến chỗ Cánh Xám đang ngồi rồi ngồi phịch xuống bên cạnh anh, bắt đầu làm sạch lớp tuyết đang tan chảy trên tấm da của cô. “Điều đó không tuyệt sao?” cô hỏi giữa những cái liếm. “Một nơi ấm áp, nơi có rất nhiều con mồi, đang chờ đợi chúng ta? Anh có định đi không, Cánh Xám?”
      “Tôi có,” Trời Trong nói trước khi Cánh Xám có thể trả lời. “Và Suối Sáng cũng vậy.” Cô mèo trẻ nhìn anh ta không chắc chắn, nhưng Trời Trong không nhận ra. “Đó sẽ là một hành trình khó khăn, nhưng tôi nghĩ nó sẽ xứng đáng.”
      “Điều đó sẽ rất tuyệt!” Đuôi Rùa vui vẻ chớp mắt. “Thôi nào, Cánh Xám! Thế nào?”
      Cánh Xám không thể cho cô câu trả lời mà cô muốn. Khi anh nhìn quanh hang động với những mèo mà anh đã biết cả đời, anh không thể tưởng tượng việc bỏ rơi họ để đến một nơi có thể chỉ tồn tại trong giấc mơ của Kể Đá.
       
      #3
        Mai Huyền Trang 27.09.2020 22:36:50 (permalink)
        0
        CHƯƠNG 2
        Tiếng ùng ục trong bụng đánh thức Cánh Xám. Nỗi đói khát dường như thậm chí còn rõ nét hơn kể từ khi Kể Đá thông báo một vài buổi bình minh trước. Và hang động đã không ngừng xôn xao với các cuộc thảo luận về việc liệu rời đi có phải là một ý tưởng hay không và địa điểm mới có thể như thế nào.
        Vẫn cuộn mình trong chiếc hốc ngủ, Cánh Xám có thể nghe thấy tiếng nói chuyện hào hứng từ những con mèo gần đó.
        “Anh nghĩ chúng ta sẽ săn gì?" Cánh Xám nhận ra giọng nói của Da đốm. “Có thể là các loại chim khác nhau — hoặc những… con sóc mà các mèo già đã đưa vào những câu chuyện của họ.”
        “Chúng ta phải cẩn thận.” Đó là Chấm Mây, nghe có vẻ trầm ngâm như thường lệ. “Nếu chúng ta ăn quá nhiều, chúng ta sẽ trở nên quá béo để đi săn, và sau đó chúng ta sẽ ở đâu?”
        Cánh Xám nghe thấy tiếng cười khụt khịt từ phía Thỏ Tuyết. “Đó là vấn đề mà muốn gặp phải!”
        Anh ngẩng đầu lên để nhìn thấy ba con mèo đang ngồi gần nhau, cùng với Bóng Cao, mèo đang duỗi những cái chân đen một cách duyên dáng khi cô đứng dậy. “Tôi tự hỏi chúng ta sẽ cần học những kỹ thuật săn mồi mới nào. Nó chắc chắn sẽ khác ở nơi ở mới.”
        “Chà, cô luôn giỏi trong việc leo trèo,” Thỏ Tuyết trêu chọc. “Cô có thể rình mồi trong khi nó đang ngủ mà.”
        Bóng Cao liếm long ngực một cách mãn nguyện. “Tôi chỉ có thể làm điều đó.”
        Trườn ra khỏi chiếc hõm ngủ, Cánh Xám rũ những mảnh rêu và lông vũ trên tấm da của mình rồi ưỡn lưng thật dài. Anh chàng quyết định đi săn. Không có gì phải băn khoăn về con mồi ở một nơi khác khi chúng ta cần ăn ngay bây giờ cả.
        Ánh sáng mặt trời chiếu xiên vào trong hang, biến màn nước trở nên lấp lánh chói mắt. Khi Cánh Xám xuất hiện từ con đường phía sau thác, anh thấy bầu trời trong xanh. Những bàn chân của Cánh Xám râm ran trước vẻ đẹp của những đỉnh núi dựng thẳng lên trời. Anh hớp một ngụm lớn bầu không khí lạnh, giòn tan, tận hưởng cảm giác như nước thấm vào lông của mình.
        Sao mình có thể rời bỏ tất cả những thứ này?
        Tiếp tục men theo mỏm đá phủ đầy tuyết, bị cứng lại bởi những bước chân của nhiều con mèo, Cánh Xám nghe thấy tiếng nói từ đâu đó phía trên đầu.
        “Suối Sáng, em phải đi với anh.”
        Nhìn lên trên, anh phát hiện Trời Trong và Suối Sáng ở trên đỉnh vách đá, nơi nước tràn qua khe đá.
        “Chuyện này sẽ rất tuyệt,” Trời Trong tiếp tục, “cùng nhau khám phá những địa điểm mới.”
        Suối Sáng quay đầu đi. “Em không biết… Đây là nhà của em, và đến giờ chúng ta vẫn sống.”
        “Em không muốn gì hơn là tồn tại sao?” Trời Trong hỏi, cuộn đuôi một cách thuyết phục quanh vai Suối Sáng. “Anh muốn đi, nhưng nó sẽ không như vậy mà không có em.”
        Đôi mắt của Suối Sáng sáng lên, nhưng cô lắc đầu. “Em vẫn cần thêm vài ngày để quyết định,” cô nói.
        Để lại Trời Trong đang chăm chú nhìn theo cô, cô nhẹ nhàng nhảy xuống những tảng đá. Bất chấp chính mình, trái tim của Cánh Xám đập nhanh khi anh thấy cô đến gần. Cô ấy thật đáng yêu… nhưng cô ấy sẽ là bạn đời của Trời Trong một ngày nào đó. Nó đúng là một chàng mèo may mắn, chắc chắn rồi.
        “Tôi có thể đi săn cùng anh không?” Suối Sáng hỏi khi cô nàng nhảy ra khỏi tảng đá cuối cùng để đứng bên cạnh Cánh Xám. “Đừng giống như Trời Trong và chọc tức tôi về việc rời khỏi ngọn núi này với Rêu Phủ là được!”
        “Không đâu,” Cánh Xám hứa. “Tôi vẫn chưa có quyết định của mình.”
        “Em ước một lần hai mèo có cuộc đi săn tội nghiệp!” Trời Trong gọi xuống từ đỉnh tảng đá. “Sau đó hai mèo sẽ nhận ra rằng chúng ta phải rời đi.”
        Cánh Xám vẫy đuôi vui vẻ rồi hướng về sườn núi. Suối Sáng chạy theo anh. Khi họ đến gần đỉnh hơn, gió lạnh thổi bay bộ lông của họ và quét sạch tuyết từ những tảng đá, khiến chúng trơ trụi và xám xịt. Những đám mây đen, hơi vàng đổ dồn về phía chân trời, hứa hẹn sẽ có nhiều tuyết hơn.
        Quay lưng lại với cơn gió mạnh, Cánh Xám nhìn xung quanh và phát hiện thêm ba con mèo nữa ở phía xa thung lũng — những hình thù nhỏ xíu màu đen, quá xa để anh ta không thể phân biệt được chúng là ai, đuổi theo một con diều hâu bay thấp trên các sườn núi và dần dần biến mất khỏi tầm nhìn.
        Giọng nói của Suối Sáng đã phá vỡ sự im lặng bao la của những ngọn núi. “Cánh Xám—anh nghĩ gì về giấc mơ của Kể Đá?”
        Cánh Xám ngập ngừng trước khi trả lời. “Tôi không biết nữa,” cuối cùng anh thú nhận. “Có thể Kể Đá thực sự đã khám phá ra một nơi mới để chúng ta sinh sống, mà không biết chính xác nó ở đâu? Tại sao không có mèo nào khác có cùng giấc mơ nhỉ?"
        “Có thể đó là những điều mà chỉ có Kể Đá làm được,” Suối Sáng gợi ý. Cô dừng lại, chớp mắt suy tư; Cánh Xám có thể nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp của cô. “Tôi yêu cuộc sống ở ngọn núi này,” cô tiếp tục. “Bất chấp cái lạnh và cái đói. Tôi luôn tưởng tượng rằng tôi sẽ nuôi dưỡng các con của mình ở đây… nhưng sau đó, tôi luôn hình dung cha của chúng sẽ là Trời Trong.”
        Sau khi nói xong, cô nàng quay đầu đi, ngượng ngùng liếm vai. Cánh Xam ngạc nhiên vì cô đã thú nhận với anh nhiều như vậy; cô ấy luôn hoàn toàn tự tin và sống khép kín. Anh cảm thấy ghen tị khi cô có đủ can đảm để gạt bỏ hy vọng và ước mơ của riêng mình để du hành vào vùng không xác định với Trời Trong - và mối quan hệ của cô với em trai của anh rất mạnh mẽ.
        Trước khi anh có thể quyết định nói gì, Suối Sáng rũ lông. “Anh có lẽ nên quên tất cả những gì tôi nói đi!” cô nói. “Và anh không được nói với Trời Trong! Tôi không muốn anh ấy nghĩ tôi vẫn chưa đưa ra quyết định.”
        “Tôi sẽ không nói gì hết,” Cánh Xám hứa.
        Mình đang bị xé làm đôi, anh nghĩ. Trời Trong và mình đã luôn làm mọi thứ cùng nhau. Giờ thì mình phải lựa chọn giữa việc đi cùng nó hoặc ở lại đây với những mèo thân còn lại của mình, ở nơi mà mình luôn gọi là nhà.
        Một chuyển động chập chờn khiến anh phân tâm khỏi các vấn đề của mình. Thỏ tuyết! Quay vòng vòng, anh mèo lao qua con dốc đuổi theo con mồi của mình. Tấm da trắng dày của nó che giấu nó trên tuyết, nhưng nó nổi bật rõ ràng khi lướt qua những tảng đá của sườn núi lộng gió.
        Suối Sáng tham gia cuộc rượt đuổi, nhưng Cánh Xám đã vượt qua cô, tận hưởng cảm giác gió thoảng qua những sợi râu của anh khi anh tăng tốc trên những tảng đá. Với một cú nhảy mạnh mẽ cuối cùng, anh lao mình vào con mồi; tiếng kêu hoảng sợ của thỏ rừng bị cắt đứt khi hàm của Cánh Xám chạm vào cổ họng của nó.
        “Bắt đẹp lắm!” Suối Sáng hổn hển. “Anh nhanh quá!”
        “Cũng không tệ,” Cánh Xám nói, thúc con mồi bằng một chân. Vì một lần dường như có một ít thịt trên xương của nó. “Chúng ta có thể ăn rồi mang một ít về hang động.”
        Anh và Suối Sáng ngồi xuống cạnh nhau để thưởng thức con thỏ vừa bắt được. Khi họ ăn, anh ngắm nhìn những đỉnh núi và thung lũng tráng lệ trải dài trước mặt họ.
        "Anh sẽ ở lại, phải không?" Suối Sáng hỏi, nhìn anh bằng ánh mắt xanh trong veo.
        Cánh Xám lấy một hơi thở sâu. “Ừ.”
        Khi chúng đã ăn no, hai con mèo nhặt những gì còn lại của con thỏ rừng rồi quay trở lại hang động. Niềm chiến thắng ngập tràn Cánh Xám khi nghĩ đến việc nuôi sống Bộ lạc của mình.
        Khi thác nước xuất hiện trong tầm mắt, anh phát hiện ra một đàn mèo đang xếp hàng trên con dốc về phía họ. Rêu Phủ dẫn đầu, với Trời Trong sánh vai bước theo. Bóng Cao, Da Đốm và Hoa Mưa Rào theo sát phía sau. Đuôi Rùa ở cuối cùng.
        “Chào,” Trời Trong nói khi nhóm mèo tiến đến. “Này, các mèo đã bắt được thỏ rừng kìa!”
        Cánh Xám hài lòng gật đầu. “Ừ, bọn anh đã mang nó về.”
        “Bọn em đang leo lên đỉnh núi,” Trời Trong giải thích, quét đuôi xung quanh để bao gồm những người bạn đồng hành của mình. “Bọn em muốn tìm cách tốt nhất để ra khỏi vùng núi về phía mặt trời mọc.”
        “Anh tham gia cùng chúng tôi chứ?” Đuôi Rùa hỏi, tiến về phía Cánh Xám.
        Cánh Xám ngập ngừng. Bây giờ anh ấy đã chắc chắn về quyết định ở lại của mình, nhưng anh ấy chưa muốn chia sẻ điều đó với những mèo khác. “Chúng tôi mệt vì đi săn rồi,” anh trả lời. “Có lẽ để sau.”
        Vào trong hang, Cánh Xám có thể cảm thấy bộ lạc của mình bồn chồn như thế nào. Một số tụ tập thành từng nhóm nhỏ xung quanh các mép của hang động, nói chuyện với nhau bằng những giọng nói khàn khàn. Những mèo khác đi đi lại lại như thể họ quá lo lắng để ổn định. Không có dấu hiệu nào của Kể Đá.
        "Em có nghĩ rằng họ thực sự sẽ rời đi?" Khúc Đá lẩm bẩm khi anh và mèo bạn đời của mình Cây Rỗng lướt qua.
        “Em đoán vậy,” Cây Rỗng trả lời. “Bọn họ có phải là lũ óc bọ không? Họ không hề biết có gì ở ngoài đó hoặc liệu nơi họ đang tìm kiếm có tồn tại hay không.”
        Cánh Xám biết rằng họ đã nói cho nhiều mèo trong Bộ lạc. Anh ước rằng Kể Đá chưa bao giờ có viễn cảnh này, hoặc là bà chưa bao giờ nói về nó. Bà ấy không biết nó đang xé nát Bộ lạc như thế nào sao?
        "Nhưng tại sao con không thể đi chứ?" Chỏm Răng Cưa đang đi đến cửa hang, nhưng bị chặn lại bởi Mưa Khẽ.
        “Lần cuối cùng,” mẹ cậu nói, đầu đuôi giật giật một cách sốt ruột, “con còn quá nhỏ để ra khỏi hang.”
        "Thật không công bằng!" Lông vai của Chỏm Răng Cưa dựng lên khi cậu nhóc trừng mắt nhìn mẹ mình.
        "Thôi nào, Chỏm Răng Cưa." Thỏ Tuyết ngồi dậy, cúi đầu với Mưa Khẽ khi bà đến gần. “Ta sẽ chỉ cho cháu một trò chơi mới. Hãy xem cháu có thể bắt được viên đá này không.” Bà móc chân và ném một viên sỏi bằng phẳng lướt qua sàn của hang động.
        Chỏm Răng Cưa đuổi theo nó với một tiếng kêu phấn khích.
        “Cảm ơn, Thỏ Tuyết,” Mưa Khẽ thì thầm. “Tôi không thể để nó ra ngoài khi tuyết rơi dày trên mặt đất.”
        “Không có gì,” bà mèo già đáp.
        Cánh Xám mang phần còn lại của con thỏ cho mẹ mình và thả nó vào bàn chân của bà. “Đây, mẹ có muốn ăn một chút không?” anh hỏi.
        Mưa Khẽ rừ rừ biết ơn. "Đó là một cú vồ đẹp," bà nói với anh. “Mẹ sẽ lấy một ít cho Chim Rung.” Giọng bà run lên khi bà nói thêm, "Con bé sáng nay không thể ra khỏi ổ. Nhưng con bé sẽ tốt hơn nhiều sau khi con bé có thứ gì đó để ăn.”
        Cánh Xám đi theo mẹ khi bà mang thỏ rừng băng qua hang động đến cái hốc ngủ, nơi Chim Rung đang cuộn tròn.
        “Con có đi với Rêu Phủ không?" Mưa Khẽ hỏi anh khi bà đặt con mồi xuống rìa của cái hốc. “Mẹ biết Trời Trong sẽ đi…” Bà ấy rõ ràng đang cố nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói của bà lại kết thúc bằng một tiếng thở dài buồn bã.
        “Con sẽ ở lại,” Cánh Xám nói với bà, chạm mũi vào tai mẹ. “Đây là nhà của con. Con muốn bắt đủ con mồi để những mèo còn lại trong chúng ta có thể sống sót. Nhiều mùa trăng trước đó, tổ tiên của chúng ta đã rời hồ và đến đây. Con không thể tin rằng điều đó không có lý do.”
        Mưa Khẽ đặt mõm lên đỉnh đầu anh. “Mẹ rất tự hào về con,” bà thì thầm. Trong một vài nhịp tim, Cánh Xám thấy cảm giác thoải mái và an toàn giống như khi còn là một chú mèo nhỏ, đang rúc trong bụng mẹ.
        Khẽ khom lưng trên chiếc hốc ngủ, Mưa Khẽ liếm vai Chim Rung. “Dậy đi, đứa nhỏ này,” bà nói. “Mẹ có ít thức ăn cho con này.”
        Một cơn lo lắng buốt nhói xuyên qua Cánh Xám khi anh nhìn Chim Rung; con bé dường như rất khó thở.
        "Chim Rung!" Mưa Khẽ đẩy con bé bằng một chân trước, nhưng cô mèo con vẫn không thức giấc. “Cánh Xám, đi tìm Kể Đá đi,” mẹ anh nói, giọng hoảng hốt.
        Cánh Xám tăng tốc băng qua hang động và lao xuống đường hầm dẫn vào Hang động của những viên đá được chỉ định. Anh ta chỉ đến đó một lần trước đây, và anh ta đi chậm lại khi đến lối vào, vượt qua bởi sự sợ hãi bất chấp sự khẩn trương của mình.
        Rón rén vào trong hang, anh nhìn thấy những tia nắng hẹp chiếu xuyên qua lỗ hổng trên mái, chiếu sáng những cột đá kéo dài lên trên nhiều cái đuôi. Những hồ nước trên mặt đất phản chiếu ánh sáng mặt trời, và khoảng trống khổng lồ tràn ngập tiếng nước chảy đều đặn.
        Đầu tiên Cánh Xám không thể nhìn thấy Kể Đá. Sau đó, anh phát hiện bà mèo trong bóng tối, đuôi quấn quanh bàn chân và đôi mắt nhắm nghiền.
        Bà ấy ngủ chưa? anh tự hỏi khi anh lại gần.
        Nhưng khi anh đến gần hơn, Kể Đá đã mở mắt. "Cánh Xám - có chuyện gì sao?" bà nói.
        “Là Chim Rung,” Cánh Xám giải thích, trái tim anh đập nhanh. “Con bé không hề tỉnh dậy.”
        Ngay lập tức Kể Đá đứng dậy. Quay sang một khe nứt trên vách đá, bà lấy ra một vài chiếc lá nhăn nheo. Cánh Xám thoáng nhìn kho thuốc nhỏ đáng thương của bà và biết rằng sẽ không còn loại thảo mộc chữa bệnh nào nữa cho đến khi tuyết tan và thời tiết ấm hơn mang lại sự phát triển mới.
        Anh đi theo Kể Đá đến chỗ Chim Rung nằm. Mưa Khẽ đứng bên cạnh con bé, nôn nóng uốn cong móng vuốt. Nhìn vào mắt bà, Cánh Xám thấy cô đã tuyệt vọng như thế nào, đã phát ốm vì đau buồn cho cô con gái ra sao.
        Kể Đá cúi xuống cô mèo con nhỏ bé và đặt một chân lên ngực để cảm nhận hơi thở và nhịp tim của nó. Nhai một trong những chiếc lá, Kể Đá cạy mở hàm của cô mèo con rồi đẩy bã lá lên lưỡi con bé. “Nào, đứa nhỏ này,” bà thì thầm. “Nuốt cái này đi. Nó sẽ làm cháu cảm thấy tốt hơn."
        Nhưng Chim Rung vẫn không nhúc nhích. Con bé thậm chí còn không mở mắt.
        Nhìn lên Mưa Khẽ, Kể Đá thì thầm, "Con bé đang ở rất xa, rất xa chúng ta. Cơn đói của con bé quá nghiêm trọng. Mưa Khẽ, cô phải chuẩn bị cho mình.”
        Mẹ của Cánh Xám cúi xuống, móng vuốt cào trên nền đá của hang động. “Đó là lỗi của tôi,” bà nói. “Đáng lẽ tôi phải cho con bé tất cả đồ ăn của mình. Tôi đang nghĩ gì vậy, có con trong mùa lạnh này ư?”
        Trái tim anh như tấy lên vì đau đớn, Cánh Xám bước đến bên Mưa Khẽ và áp sát mình vào bà. “Đó không phải lỗi của mẹ,” anh nói.
        “Lẽ ra tôi nên—” Kể Đá ngắt lời Mưa Khẽ bằng một bàn chân giơ lên.
        “Thôi nào, Mưa Khẽ. Chim Rung có thể nghe thấy cô đấy. Đừng để con bé đi vào bóng tối khi biết rằng cô đang sợ hãi và tức giận.”
        Cánh Xám có thể thấy những nỗ lực to lớn mà mẹ anh đã thực hiện để bình tĩnh lại. Bà trượt vào cái hốc ngủ rồi cuộn mình quanh Chim Rung, dành cho con bé những cái liếm an ủi. “Mẹ rất tự hào về con, đứa con gái duy nhất của mẹ,” bà thì thào. “Con có ý nghĩa rất nhiều đối với tất cả chúng ta. Chúng ta sẽ không bao giờ quên con.”
        Sự đau khổ bao trùm lên Cánh Xám khi anh quan sát. Xương sườn của em gái anh lại dâng lên một lần nữa, và sau đó vẫn còn. “Tạm biệt em, Chim Rung,” anh thì thầm.
        Kể Đá cúi đầu về phía Mưa Khẽ rồi đi về phía đường hầm của mình.
        Cánh Xám quay lại với mẹ mình. “Mẹ có muốn con giúp mẹ đưa Chim Rung ra ngoài và chôn cất con bé không?” anh hỏi.
        Mưa Khẽ cuộn mình chặt hơn quanh xác con gái. “Khi lông con bé còn ấm thì không,” bà trả lời. “Làm ơn đưa Chỏm Răng Cưa đến cho mẹ.”
        Cánh Xám liếc nhìn xung quanh và phát hiện Chỏm Răng Cưa ở phía xa của hang động, đang chơi với một số mèo con khác. Anh chạy tới rồi vẫy đuôi ra hiệu cho cậu em trai.
        “Chuyện gì vậy?" Chỏm Răng Cưa hỏi, nhìn lên từ nơi cậu nhóc ta đang vật lộn với một con cô mèo mướp.
        “Mẹ của chúng ta muốn em,” Cánh Xám trả lời.
        Chỏm Răng Cưa lồm cồm bò dậy rồi chạy lon ton băng qua hang động đến chỗ hốc ngủ. Mưa Khẽ nói nhỏ với Chỏm Răng Cưa; cậu nhóc nhìn chằm chằm vào bà, rồi há hốc mồm ra hét chói tai.
        Mưa Khẽ vươn đuôi kéo Chỏm Răng Cưa về phía mình. Cơn đau đâm xuyên qua Cánh Xám như một mũi nhọn của tảng băng khi anh nhìn bà ôm chặt cả hai đứa con của mình, một đứa đã chết và một đứa còn sống, mũi bà chôn vùi trong lớp lông của chúng.
        Anh tự hỏi liệu bà ấy có bao giờ để Chỏm Răng Cưa đi nữa không.
        Cánh Xám quay về phía cửa hang khi nghe thấy âm thanh của giọng nói, và thấy Rêu Phủ quay trở lại cùng Trời Trong và những mèo khác những mèo đã đi tìm kiếm một con đường thoát khỏi những ngọn núi.
        "Nó thật tuyệt!" Trời Trong lắc mình, tuyết tan rải rác khắp nơi. “Chúng ta đã tìm thấy con đường mà chúng ta nên đi.”
        “Nó chạy dọc theo sườn thung lũng,” Rêu Phủ nói, có vẻ thận trọng hơn. “Nó dẫn đến một khoảng trống khiến chúng ta phải thoát khỏi những ngọn núi. Có một dòng suối bị đóng băng tại một thời điểm mà chúng ta sẽ phải vượt qua và chúng ta sẽ cần phải cẩn thận.”
        “Nhưng đó vẫn là con đường nhanh nhất!” Đuôi Rùa ngắt lời bằng một cái vẫy đuôi nhiệt tình.
        “Có vẻ như vậy,” Rêu Phủ đồng ý, “và nếu may mắn, chúng ta sẽ tránh được sự trôi dạt xa hơn.”
        Trong khi những con mèo khác vây quanh để chất vấn Rêu Phủ, Cánh Xám bước lên và chạm vào vai Trời Trong bằng đầu đuôi. Trời Trong liếc nhìn xung quanh, phát hiện ra Mưa Khẽ trong hốc ngủ của mình với hai đứa con. Mắt anh mở to.
        “Có chuyện gì vậy?” anh hỏi.
        “Chim Rung mất rồi,” Cánh Xám nói với anh.
        Trời Trong dừng lại trong một nhịp tim với hơi thở dồn dập, sau đó băng qua hang động để đến bên mẹ anh. Cánh Xám bước theo sau anh càng chậm hơn.
        “Con rất tiếc!" Trời Trong kêu lên, cúi đầu chạm mũi vào tai em gái. “Chim Rung, chúng ta sẽ nhớ em rất nhiều!” Đứng thẳng người, anh nhìn xuống mẹ và nói thêm, “Điều này sẽ không bao giờ xảy ra khi chúng ta đến nhà mới. Nếu mẹ tham gia cùng chúng con, con sẽ bảo vệ mẹ và đi săn cho mẹ cho đến hết cuộc đời. Làm ơn đi cùng con.”
        Mưa Khẽ lắc đầu. “Mẹ sẽ không bao giờ để con gái mình ở đây một mình.”
        Đứng dậy từ cái hốc ngủ, bà cho phép Cánh Xám và Trời Trong nhấc thân hình nhỏ bé như cành cây của Chim Rung lên rồi đưa con bé ra khỏi hang. Những con mèo khác lùi ra sau và tạo thành một hàng tôn trọng ở hai bên khi họ tiến về lối vào và dọc theo mỏm đá phía sau thác nước.
        Mưa Khẽ và Chỏm Răng Cưa theo sau khi họ mang xác của Chim Rung dọc theo con đường hẹp. Những giọt nước rơi xuống bộ lông của bà. Cánh Xám nhăn mặt khi nhận ra rằng con bé sẽ không bao giờ có thể liếm chúng nữa.
        Cẩn thận trèo qua những tảng đá băng giá, họ đi đến cao nguyên phía trên hang động rồi thả Chim Rung xuống bên cạnh dòng sông. Cánh Xám và Trời Trong cạo bỏ những viên đá nhỏ và đất đóng băng để tạo thành một cái hố nông, sau đó Mưa Khẽ đặt cô mèo con nhỏ xíu bên trong. Bà chạm mũi vào bộ lông của con gái mình lần cuối, sau đó lùi lại trong khi các con trai của bà phủ lên cái xác bằng đất và những viên đá lớn hơn. Trong chốc lát cả bốn con mèo đều đứng bên mộ, cúi đầu.
        Chỏm Răng Cưa là mèo đầu tiên di chuyển, quay lại để kinh ngạc nhìn chằm chằm vào dãy núi trải dài tứ phía. Đôi mắt của cậu nhóc rất lớn và lông của cậu rậm rạp; cậu nhóc trông nhỏ bé so với những tảng đá.
        “Anh đã đến tất cả những đỉnh cao đó chưa?" cậu nhóc hỏi bằng một giọng thì thào.
        “Không phải tất cả trong số chúng." Trời Trong di chuyển đến đứng bên cạnh cậu nhóc, chỉ bằng cái đuôi của mình. "Có khoảng trống trên những ngọn núi mà bọn anh sẽ nhắm tới khi bọn anh rời đi."
        Đôi mắt của Chỏm Răng Cưa thậm chí còn mở lớn hơn. “Em ước gì em cũng được đến đó,” cậu nói.
        “Đừng nói nhảm nữa, đứa bé này.” Mưa Khẽ bước lên và đặt đuôi ngang lưng đứa con. “Lần đầu tiên bạn ra ngoài như thế là đủ lâu rồi. Trở lại hang động thôi nào”.
        "Nhưng con không muốn quay vào trong!" Chỏm Răng Cưa phản đối. "Có quá nhiều thứ để xem."
        Trời Trong đã cho em trai của mình một cái huých thân thiện. “Em có thể xem nó vào một ngày khác. Những ngọn núi không di chuyển. Bây giờ hãy cho chúng ta thấy em có thể leo xuống những tảng đá tốt như thế nào.”
        Vẫn còn càu nhàu, Chỏm Răng Cưa đi theo anh trai.
        Cánh Xám đứng một lúc ở rìa vách đá, nhìn ra những ngọn núi lạnh giá. Cơn thịnh nộ đang dần tích tụ bên trong anh như một đám mây bão. Một nơi đẹp đẽ như vậy sao có thể tàn nhẫn như vậy? Nhưng mũi nhọn nhất của sự tức giận của anh ấy là nhắm vào chính anh ấy.
        Mình nên bắt nhiều con mồi hơn. Mình không nên để Chim Rung chết đói.
        Anh nhận ra rằng Mưa Khẽ đã đến đứng bên cạnh anh. “Đây là một nơi độc ác,” bà thở dài, lặp lại suy nghĩ của anh, “nhưng dù tốt hay xấu thì đó cũng là nhà của ta.”
        “Con sẽ không để chuyện này xảy ra nữa,” Cánh Xám nói, giọng nói thô ráp đầy đau buồn và giận dữ. “Phải có những cách săn mồi tốt hơn. Chúng ta—”
        “Con phải đi,” Mưa Khẽ cắt ngang. “Chỏm Răng Cưa còn quá nhỏ cho một cuộc hành trình như vậy, nhưng con phải đi cùng Trời Trong để tìm một nơi tốt hơn để sống. Mẹ cũng không muốn phải chứng kiến con của con ​​phải chết.”
        Cánh Xám nhìn bà chằm chằm, kinh ngạc. "Nhưng con nghĩ là mẹ muốn con ở lại!" anh thốt lên.
        Mưa Khẽ nhìn lại anh một cách kiên định, đôi mắt đầy nỗi buồn. “Tôi yêu bạn quá nhiều vì điều đó,” bà nói. “Vì mẹ, hãy đi đi.”
         
        #4
          Mai Huyền Trang 27.09.2020 22:39:29 (permalink)
          0
          CHƯƠNG 3
          Ánh sáng bình minh đã bắt đầu len lỏi qua màn thác nước, mặc dù bóng tối vẫn nằm sâu bên trong hang. Cánh Xám lê mình ra khỏi hốc ngủ và phát hiện Rêu Phủ đang tụ tập với Trời Trong và những con mèo khác những mèo đang muốn rời đi. Nhóm mèo còn lớn hơn so với trước.
          Đầu họ quay về phía Cánh Xám khi anh bước đến tham gia cùng họ; trong mắt họ có sự ngạc nhiên.
          "Anh đã thay đổi suy nghĩ của mình sao?" Trời Trọng hỏi, chớp mắt đầy hy vọng .
          Cánh Xám cúi đầu. “Anh đang suy nghĩ về điều đó,” anh đáp lại một cách miễn cưỡng.
          Đuôi Rùa đến ngồi bên anh. “Tôi rất vui khi anh đi cùng với chúng tôi,” cô rừ rừ, đôi mắt sáng rực.
          “Không còn bao lâu nữa là chúng ta đi rồi,” Rêu Phủ nói, ánh mắt lần lượt lướt qua từng con mèo. “Tất cả các bạn nên nghỉ ngơi và ăn nhiều nhất có thể.”
          “Nằm dài xung quanh trong khi những mèo khác đi săn cho chúng ta?" Da Đốm phản đối. “Tôi không thích nghe thứ đó.”
          Rêu Phủ hất đuôi một cách sốt ruột. “Nó chỉ trong một hoặc hai ngày thôi,” anh chỉ ra. “Và một khi chúng ta rời đi, những mèo khác sẽ có đủ con mồi để đi xung quanh. Nhưng nếu chúng ta không có toàn bộ sức mạnh của mình trước khi khởi hành—“
          Một tiếng rít từ phía bên kia của hang động ngắt lời anh. Cánh Xám nhìn xung quanh thì thấy Lá Phủ Sương đang lao về phía họ từ phía bên kia hang. Cô mèo tam thể dừng lại trước Bóng Trăng, hai chân cứng đờ vì giận dữ và lông cổ dựng lên tua tủa.
          “Anh đang làm gì vậy, trốn quanh đây sao?" Cô chất vấn. “Em sẽ có con với anh! Anh đã hứa rằng anh sẽ ở lại với em cơ mà!”
          “Ô ồ… rắc rối rồi,” Đuôi Rùa thổi vào tai của Cánh Xám.
          Bóng Trăng lùi về phía sau. “Không có đủ thức ăn,” anh lúng túng giải thích. “Con của chúng ta sẽ tốt hơn nếu có ít cái miệng hơn để cho ăn.”
          Lá Phủ Sương nhe răng gầm gừ. "Và ai sẽ bắt con mồi trong khi tôi vẫn đang nuôi dưỡng chúng?"
          Nghe thấy lời phàn nàn của cô, những con mèo khác vội vã chạy đến để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
          “Cô ấy có lý,” Nhánh Cây Xoắn nói, lườm Bóng Trăng. “Các mèo có trách nhiệm nên ở lại đây.”
          “Anh đang nói rằng chúng tôi vô trách nhiệm rời đi?" Bóng Cao phản bác lại.
          “Ừ." Băng Vỡ chống chân đứng bên cạnh cô mèo đen, đôi mắt xanh lục nheo lại. Chúng tôi đang đi vào nơi vô định, vào nguy hiểm, để tạo một ngôi nhà tốt hơn cho anh và những mèo khác ở lại đây. Anh không phải làm bất cứ điều gì cả!”
          Mưa Đá Lớn lao mình về phía trước, đuôi quất mạnh. “Không — cứ ngồi đây và chết đói đi!”
          Giữa lúc huyên náo, Cánh Xám nhận thấy Suối Sáng đang lùi lại, không thuộc nhóm nào và cũng không tham gia tranh cãi.
          Cô ấy đã thực sự quyết định rời đi với Trời Trọng chưa? anh tự hỏi mình. Trông cô ấy không giống như cô ấy biết mình muốn gì. Trái tim anh đau đớn vì cô ấy, vì Chim Rung, và vì tất cả Bộ lạc của anh, những mèo dường như đã sẵn sàng chiến đấu bằng móng vuốt và răng trong tương lai.
          “Đủ rồi!” Giọng nói phát ra từ phía sau hang động, không lớn nhưng uy quyền đến mức cắt ngang mọi sự phẫn nộ. Những con mèo im lặng, tách ra khi Kể Đá khập khiễng tiến vào trung tâm của nhóm. ““Tôi không thể chịu được khi thấy các mèo cãi vã như thế này,” bà tiếp tục. “Tầm nhìn của tôi hứa hẹn điều gì đó tốt hơn cho những ai sẵn sàng tìm kiếm nó. Nhưng tôi có thể đã nhầm.” Bà lắc đầu, rõ ràng là bao trùm với sự không chắc chắn. “Có lẽ chúng ta nên quên đi việc tìm một nơi khác để sống…"
          Khi bà đang nói, Tiếng Gầm Sư Tử đi tới sau lưng và đứng sát bên bà. Cúi đầu, ông nói vào tai bà; Dù giọng thấp nhưng Cánh Xám vẫn nắm bắt được các từ.
          “Đừng mất niềm tin vào những gì bà đã thấy.” Nói với tất cả bầy mèo, ông tiếp tục, "Mẹ tôi nói với tôi rằng trước khi bà ấy và những mèo khác rời khỏi cái hồ, họ đã tổ chức một cuộc biểu quyết để quyết định tương lai chung của họ. Tại sao chúng ta không bỏ phiếu lại ngay bây giờ?" ông đề nghị. “Nếu hầu hết các mèo muốn chúng ta ở lại đây và tận hưởng phần còn lại của mùa lạnh, thì Rêu Phủ sẽ không rời đi. Bà nghĩ sao, Kể Đá?”
          Bà mèo trắng già chớp mắt trầm ngâm rồi quay sang Rêu Phủ. “Anh sẽ chấp nhận kết quả của cuộc bỏ phiếu chứ?" bà hỏi.
          Rêu Phủ gật đầu. “Tôi không muốn đi mà không có đủ mèo để có cơ hội sống sót trong cuộc hành trình."
          Kể Đá liếc nhìn những con mèo khác. Cánh Xám có thể thấy rằng cơn giận của họ đang dần nguôi ngoai. “Cánh Xám, Suối Sáng,” vị thầy thuốc nói, “xin vui lòng thu thập số đá càng tương đương với số mèo."
          “Kể cả cháu?" Chỏm Răng Cưa kêu lên, với một nỗi hồi hộp.
          Mưa Khẽ vươn đuôi vuốt ve tai con trai. “Không, không phải trẻ con—” she bắt đầu.
          “Thậm chí là trẻ con,” Kể Đá nhẹ nhàng ngắt lời. “Mọi mèo sẽ có cơ hội được lắng nghe. Chúng ta vẫn là một cộng đồng, bạn bè và thân miêu qua các mùa. Tất cả chúng ta đều phải góp phần quyết định tương lai của mình.”
          Cúi đầu với Kể Đá, Cánh Xám cùng Suối Sáng ra khỏi hang. Họ tìm thấy một đống đá nhỏ rải rác không xa thác nước, dưới một phần nhô ra, và bắt đầu cuộn chúng lại với nhau thành một đống.
          “Mưa Khẽ muốn tôi đi,” sau một lúc anh nói với Suối Sáng.
          Suối Sáng tròn mắt và tai cô ấy vểnh lên vì ngạc nhiên. “Tôi đã nghĩ rằng bà ấy sẽ muốn anh và Trời Trọng ở lại ngay bây giờ.”
          Cánh Xám lắc đầu. “Bà ấy tin rằng chúng ta có cơ hội sống sót cao hơn ở nơi mà Kể Đá đã từng thấy.”
          Suối Sáng thêm một viên đá nữa vào đống đá trước khi cô đáp lại. "Anh có đi không?" cô ngập ngừng hỏi.
          “Tôi không biết nữa.” Cánh Xám tự tìm thấy tiếng nói cho cuộc đấu tranh nội tâm của mình. “Cái cách Chim Rung chết cho tôi thấy chúng ta ở đây, trên ngọn núi này dễ bị tổn thương như thế nào. Nhưng… có hèn nhát khi bỏ chạy không?”
          “Không mèo nào có thể nghĩ rằng anh là một kẻ hèn nhát, Cánh Xám ạ,” Suối Sáng nói với anh.
          Khi đã thu thập đủ đá, họ mang chúng trở lại hang, mỗi lần một ít. Rêu Phủ và Bóng Cao gom những viên đá cuội lại thành một đống ở chân của Kể Đá, ánh mắt của họ trang nghiêm với tầm quan trọng của nhiệm vụ của mình.
          “Bây giờ,” Kể Đá nói, “Mọi mèo đều phải lấy một viên đá. Đặt nó ở bên thác nước trong hang nếu bạn nghĩ Rêu Phủ và tất cả những mèo muốn đi nên rời khỏi núi, và trên vách hang bên trong nếu bạn nghĩ họ nên ở lại. Rêu Phủ, anh trước đi.”
          Rêu Phủ bước tới và cúi đầu về phía Kể Đá với sự kính trọng sâu sắc. “Tôi tin tưởng bà với toàn bộ cuộc sống của tôi," anh nói với bà. "Nếu bà đã thấy một nơi tốt hơn cho một số mèo trong chúng ta sống, tôi hứa tôi sẽ tìm thấy nó."
          Lấy một viên đá trong hàm, anh ta mang nó đến bên thác nước của hang động và đặt nó xuống sát dòng thác khiến những giọt nước lấp lánh bắn lên nó. Trong khi đó những mèo còn lại của Bộ lạc xếp hàng để đến lượt bỏ phiếu. Chỏm Răng Cưa cào vuốt dọc nền hang như thể quá háo hức để chờ đợi.
          Tiếng Gầm Sư Tử là mèo tiếp theo nhặt được một viên sỏi và đặt nó xuống gần thác nước. “Những chiếc xương già cỗi của tôi sẽ không thể mang tôi đi trong cuộc hành trình này,” ông nói. "Nhưng nếu tôi còn đủ trẻ, tôi sẽ rời đi."
          Thỏ Tuyết và Nước Sương theo sau, cả hai đều bỏ phiếu cho bầy mèo ở lại. Tiếp theo đến Trời Trong, trong một nhóm nhỏ với Da Đốm và Đuôi Rùa, tất cả đều đặt đá của họ đến bên thác. Sau đó Chỏm Răng Cưa nhảy lên phía đống đá và lấy một viên, cẩn thận mang qua để đặt bên cạnh hòn đá của mèo anh của mình.
          Mưa Khẽ lắc đầu. “Con trai yêu quý của mẹ, mẹ không thể cho phép con rời đi. Nhưng những mèo lớn hơn nên có cơ hội để đi.” Bà nhặt viên đá của mình rồi đặt nó bên thác nước bên cạnh những viên đá của con mình.
          Đôi mắt của Chỏm Răng Cưa lấp lánh nổi loạn khi cậu nhóc dậm chân về phía hốc ngủ, cái đuôi nhổng cao trong không trung.
          Suối Sáng là mèo tiếp theo lấy đá. Không do dự, cô đặt nó cùng với những mèo khác bên cạnh thác nước.
          Bộ lông của Trời Trong xù lên ngạc nhiên khi anh nhìn cô, một ánh mắt trìu mến ấm áp len vào mắt anh. “Cám ơn em,” anh thì thầm khi cô tham gia cùng anh, đứng gần đến mức lông của họ đang đan vào nhau.
          "Em làm điều đó cho những đứa con tương lai của chúng ta," cô trả lời.
          Cánh Xám nhận ra rằng đã đến lượt bỏ phiếu của mình. Anh cảm thấy bụng đau nhói, như thể một tảng đá rơi xuống đập vào anh. Mình không thể đưa ra quyết định của mình nữa.
          Nhìn xung quanh, anh nhận thấy rõ những bộ xương nhô ra từ những mèo bạn đồng hành của mình, đôi mắt đờ đẫn, hơi thở mệt mỏi của họ. Cuối cùng, anh bắt gặp ánh mắt của mẹ mình và nhìn thấy ánh mắt của bà đầy khẩn cầu. Anh biết bà tin rằng sự an toàn trong tương lai của anh nằm ở việc rời khỏi hang động.
          Nhưng còn sự an toàn của bà thì sao? Của Chỏm Răng Cưa thì sao? Và cả của những mèo muốn ở lại đây nữa? Họ cần những thợ săn khỏe mạnh.
          Khi Cánh Xám nhặt một viên đá, anh cảm thấy như thể mình đang cố gắng di chuyển cả ngọn núi vậy. Nhưng những bước chân của anh vẫn vững vàng khi anh mang nó vào bức tường bên trong và đặt nó xuống.
          Không nhìn mẹ thêm lần nào nữa, Cánh Xám quay trở lại để hội ngộ với những mèo khác xung quanh Kể Đá. Anh ấy đã kịp nhìn thấy Bóng Trăng nhặt một hòn đá và quyết tâm bước qua phía thác nước.
          Lá Phủ Sương bước theo anh ta. "Những đứa con của anh sẽ không bao giờ biết tên cha của chúng!" cô ấy rít lên.
          Bóng Trăng không trả lời. Sau một nhịp tim đập, Lá Phủ Sương xoay người, nhặt được viên đá của chính mình, đặt vào vách tường bên trong.
          Những con mèo còn lại bỏ phiếu trong im lặng. Khi viên đá cuối cùng đã được đặt vào vị trí, Kể Đá tiến hành kiểm tra các đống đá. Không cần nhìn kỹ, Cánh Xám nghĩ rằng chúng có cùng kích cỡ.
          Chúng ta sẽ làm gì, nếu số phiếu bằng nhau cho việc ở lại và ra đi?
          Cuối cùng thì Kể Đá cũng khập khiễng quay trở lại trung tâm của hang động. “Có nhiều đá hơn trong đống của phía rời đi,” bà thông báo.
          Tiếng rì rầm truyền qua đám mèo vây quanh bà, giống như gió thổi qua đá. Họ nhìn nhau với ánh mắt e ngại, như thể họ chợt nhận ra tầm quan trọng của quyết định mà họ đã giúp đưa ra.
          “Chúc may mắn cho những ai muốn rời đi,” Kể Đá tiếp tục. "Chúng tôi sẽ luôn luôn nhớ về các bạn."
          Tâm trạng trong hang vẫn ảm đạm. Cánh Xám không thể cảm nhận được bất kỳ cảm giác chiến thắng hay thậm chí là nhẹ nhõm, khi một quyết định chắc chắn đã được đưa ra.
          “Thôi nào,” cuối cùng Rêu Phủ cũng kêu lên. “Chúng ta sẽ đi và dò đường một lần nữa. Chúng ta cần biết chính xác những gì chúng ta đang làm trước khi chúng ta lên đường."
          Anh dẫn đường đến cửa hang, và những mèo xác định đi cùng anh ta theo phía sau.
          Cánh Xám ở lại phía sau, cảm thấy lúng túng khi nhìn Trời Trọng và những mèo khác biến mất trong ánh sáng chói lòa từ màn thác nước. Một lúc sau anh mới nhận ra rằng mình đã phụ lòng Mưa Khẽ.
          “Mẹ đã bảo con đi rồi mà,” bà thì thầm. "Con cần phải xem xét tương lai của mình."
          Cánh Xám vươn cổ chạm mũi với bà. “Tương lai của con là ở đây,” anh nói với bà. Với một cái gật đầu ngắn ngủi, anh đi ra khỏi hang và về phía sườn núi, tai vểnh lên và hàm của anh ta hé mở để có dấu hiệu mờ nhạt nhất của con mồi.
          Khi leo lên, Cánh Xám phát hiện Rêu Phủ và những mèo đi theo trên đỉnh núi. Rêu Phủ dường như đang giải thích điều gì đó bằng những cái vẫy đuôi, trong khi những mèo bạn đồng hành của anh đưa ra những nhận xét và góp ý. Cánh Xám nghĩ họ đang lên kế hoạch rời đi, trong lòng có chút mất mát.
          Anh không muốn gặp họ. Quay lại, anh đi theo hướng ngược lại, đi xuống thung lũng, hy vọng anh có thể gặp một con thỏ rừng khác. Từ khóe mắt anh ta thoáng thấy một tia chuyển động và xoay người về phía đó, bàn chân anh ta trượt trong một lớp tuyết.
          Đó là một sinh vật nhỏ - chuột hoặc là chuột đồng - lướt nhanh trên bề mặt băng giá. Cánh Xám tăng tốc độ, nhưng ngay trước khi anh bắt kịp, nó đã trượt qua khe hẹp giữa hai tảng đá và biến mất. Cánh Xám đã cố gắng chạy theo nó, nhưng không gian quá nhỏ.
          Anh dừng lại, phát ra tiếng gầm gừ đầy bực bội. Đuôi của anh rũ xuống một cách chán nản, và trong một vài nhịp tim, anh ta đã mất hết hy vọng. Tại sao sống ở đây lại khó đến vậy? Tại sao nhiều mèo phải bỏ đi?
          Một âm thanh yếu ớt từ phía sau khiến anh quay cuồng, móng vuốt của anh mở rộng. Rồi anh ta sững người vì kinh ngạc. Kể Đá đứng trước mặt anh, bộ lông trắng của bà hầu như không thể nhìn thấy trên nền tuyết. Cánh Xám không thể nhớ lần cuối cùng cô rời hang là khi nào.
          "Bà - bà ổn chứ?" anh lắp bắp.
          “Ta ổn,” Kể Đá trả lời. Lướt qua anh, bà vụng về trèo lên đỉnh bằng phẳng của một tảng đá gần đó. “Ta chỉ muốn có một chút không khí trong lành,” bà tiếp tục. "Đã được một thời gian dài…”
          Cánh Xám nhảy lên ngồi bên cạnh bà. “Kể Đá,” anh thốt lên, “bà có chắc là có nơi nào tốt hơn ngoài phía mặt trời mọc không?”
          Kể Đá hướng ánh mắt xanh lục của mình về phía anh. “Ta cảm thấy chắc chắn với giấc mơ của mình hơn bao giờ hết trong đời,” cô trấn an anh. “Ta rất buồn khi chứng kiến rất nhiều mèo bỏ đi, nhưng ta thực sự tin rằng điều đó sẽ mang lại cho tất cả chúng ta cơ hội sống sót tốt nhất.”
          “Vậy tại sao các mèo lại rời khỏi hồ nước?" Cánh Xám hỏi. Anh ấy đã rất kinh hãi khi đặt câu hỏi cho Kể Đá về một sự kiện đã xảy ra cách đây rất lâu. Bà ấy đã ở đó… bà ấy nhớ tất cả. "Có đáng không, để đến và sống ở đây?"
          “Đúng là như vậy,” Kể Đá đáp lại, giọng nói đầy đăm chiêu. “Chúng ta rời đi vì những lý do chính đáng, và từ lâu những ngọn núi này đã che chở chúng ta rất tốt. Và ta đã có vinh dự lãnh đạo Bộ lạc trong lãnh thổ mới của chúng ta.”
          Cánh Xám cảm thấy chạnh lòng cho bà mèo già. Kể Đá đã từ bỏ cả cuộc đời của cô ấy để phục vụ chúng ta. Bà ấy không bao giờ có cơ hội có một mèo bạn đời và những đứa con của riêng mình.
          “Mọi thứ có thể khác với bà,” anh lúng túng đề nghị. "Bà đã từng muốn một cuộc sống khác chưa?
          Kể Đá lắc đầu, có vẻ như đã hiểu ý anh. “Tất cả những mèo trong Bộ lạc đều là con của ta, kể cả những mèo trưởng thành. Và đối với việc tìm kiếm một mèo bạn đời… Ta đã biết yêu một lần, và một lần là đủ. Chúng ta không bao giờ có thể chắc chắn về tương lai của mình, Cánh Xám ạ,” bà lặng lẽ nói thêm. "Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tin tưởng rằng những gì chúng ta tin là đúng."
          “Chà, tôi tin rằng việc ở lại đây là điều đúng đắn đối với tôi”, Cánh Xám kêu lên.
          Kể Đá không đáp thành lời, nhưng cái gật đầu mà bà dành cho anh đã làm anh tắt đi những nghi ngờ.
           
          #5
            Ct.Ly 28.09.2020 15:09:07 (permalink)
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9