Văn Huyền Nguyên
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 43 trên tổng số 43 bài trong đề mục
huyennguyen 01.06.2006 19:38:56 (permalink)
Cười Với Đêm Mùng Năm








Ngồi.
Bóng tối.
Một đốm sáng yên lặng lập loè.
Thềm cửa hắt một chút ánh sáng nhạt nhòa của đêm trăng mùng năm.
Những cội sứ kiểng nhỏ già nua soi mình vào vũng nước mưa ban chiều, hình như có dáng nghiêng nghiêng như quỳ gối. Vũng nước đựng hết thể hình ấy, như tấm gương vô tâm bất vụ lợi, ngẫu nhiên hiện ra dưới gốc sứ trong một bữa không ngờ.
Anh ngẫu nhiên soi mình vào đêm, chiếc kén nhung u mật của thiên nhiên, giấu thân nằm yên trong một tĩnh mịch của giao chuyển âm thầm quang dạ.
Nhưng, anh nghe như đang vang một tiếng rung dội khốc liệt trong màu huyền u phủ vây thân anh, phủ vây cả bầu không le lói ánh trăng mỏng manh trên vòm bầu dục xa xôi...
Anh chợt nghĩ, đấy có phải là một tiếng rền của gió, của mây, của thinh không dồn vọng? Hay là anh đang mơ màng?
Bỗng nhiên, anh cũng thấy, bóng tối kết hình một biển lớn, không thấy bờ, không thấy đáy, chỉ một màu đen tuyền lóng lánh che chụp hết cả. Một vòng lung trạo hoang mang bỗng trở mình lên cơn phù động mải mê gầm xé.
Nhưng toàn bộ xảy ra nhanh đến nỗi, anh lại chợt nghĩ rằng mình đang mê sảng, ngoài kia vẫn là ánh trăng vàng dịu nhạt treo phơ phất phiêu bồng trên sao trời lốm đốm bơ vơ... Giống như, một người vừa giận dữ hung tợn dọa nạt điên dại, bỗng qua cơn, trở lại đăm chiêu xa xăm cách vạn dặm dài; như người tình nhỏ khóc nghẹn uất từ chia biệt khôn hàn rồi úp mặt vào vai im lìm nghe tiếng thở dịu dàng của tình nhân lữ thứ đã lãng đãng du du từ muôn ngày chưa gặp...
Anh bỗng thấy mình trong bước chân thầm thĩ của đêm, đang dạo lướt trên la đà mặt đất, nghiêm mặt cùng với gió, rủ rỉ cùng với sương, những lời tương nhượng ôn tồn hòa nhã bặt thiệp khiêm cung...
Phóng tầm mắt xa nữa trông vào đêm, anh lại thấy con đường trước nhà thành một dải lụa óng ánh dịu vợi uốn mình mềm mại, mà vẫn mang một thần thái thâm viễn uy nghi của màu huyền vô khuyết tròn căng của bậc mẫu nghi khuynh quốc sơ đầu...
Anh cười với đêm trăng mùng năm như thế ...




Hết./.

#31
    huyennguyen 20.06.2006 16:50:36 (permalink)
    Người Đi Trên Phố Lá...







    Chiều lang thang trong cơn buồn nôn trên phố lá vàng, anh chợt biết mình đang lên cơn điên. Vẫn là những chiếc lá vàng còn vương chút màu xanh hơi nhạt ấy, vẫn cái kiểu xoay nghiêng như nhõng nhẽo điệu đàng còn luyến lưu cành, nhưng hôm nay anh dẫm lên xác lá. Anh yêu lá vàng của con đường này, con đường của café cóc, của kỉ niệm, của những tháng ngày sinh viên ngông dại và của một lãng tử sành điệu lượn lờ bước chân vương giả hãnh tiến trên đôi giày da bóng lộn qua phố. Cũng con đường, thế mà dường như có cả cuộc đời anh. Chiều nay anh lại lên phố, để giã biệt...
    Anh đã mất hết, cơ ngơi, tình yêu và lòng tin. Trong mắt anh phồn hoa bỗng trở thành cái váy đỏ của một bà thiếu phụ trung niên phốp pháp, cả thành phố tráng lệ trở thành một hũ rượu mật ong có màu sóng sánh vàng dịu, anh là một chú ruồi bay vòng quanh chiếc váy, trên nắp hũ rượu mở he hé hấp dẫn đê mê. Anh say thì phải, làm gì có chuyện thành phố chỉ là một hũ rượu? Kì lạ hơn, phồn hoa kia, mỹ miều kia, sang cả kia sao có thể là một cái váy đỏ của quý bà thượng lưu kệch cỡm? Ảo giác chăng?
    Có lẽ anh say thật!...
    Mà cơ hồ, có cái gì chẳng phải là ảo giác?...
    Ngày xưa, khi là một thằng bé con, rất bé con, những buổi sáng chớm mùa thu như thế này, anh thường thơ thẩn lon ton mê mẩn đi nhặt lượm những cánh bướm phượng cuối ở sân trường tiểu học trong làng. Không hiểu tại sao cái màu đỏ bầm trên cánh hoa hồi đó lại gợi lên trong anh những cái cảm giác mủi lòng dịu dàng, rất dịu dàng, như bàn tay mẹ anh vậy. Anh thường ước, ngước đôi mắt ngác ngơ u uẩn dại khờ thầm thĩ với thu: "Ước gì những cánh hoa kia mãi rực đỏ thường thường..."
    Rồi anh lớn lên chút nữa và mẹ anh mất. Anh không khóc tiễn mẹ đi như những người lớn, cũng không giống với thằng Tơm bạn anh khóc mẹ Tép hồi năm ngoái. Lũ trẻ trong làng, đám ma là nơi chúng tụ tập để chỉ trỏ, chạy giỡn cùng với áo quan có hình khắc chim tước và những ông tổng áo quần sặc sỡ như những vị tướng lạ lẫm chúng thấy trong phim, trong tưởng tượng, trong mơ, tha hồ. Hình như, anh đã nghĩ rằng, giá mình có thể giết được hết những nụ cười trên môi, chém được hết những đôi chân chúng nó để chúng thôi cười giỡn với xác chết của mẹ anh đang nằm kia. Nhưng anh biết mình không làm được. Và vì thế anh không khóc.
    #32
      huyennguyen 20.06.2006 17:20:05 (permalink)
      Anh vào Đại Học với danh hiệu Á Khoa, đủ làm cho cha anh cười, và cho anh nhếch mép. Thời ấy, anh một tuần đi học chẳng được quá 3 buổi, còn lại là đi kiếm miếng ăn. Tất cả những thứ có thể xoay ra tiền, dù phải sống lăn lóc từ Thủ Đức như một miền quê lạc vào thành phố, đến quận 4 du đãng côn đồ... Rồi anh bỏ ngang Đại học, ở cái năm cuối cùng. Rồi anh là anh hôm nay, không, hôm qua, thị dân kiêu hãnh với đồng lương ghen tỵ ở một công ty nước ngoài, vây quanh anh là hào quang của một người thành công.

      Đúng rồi, mới hôm qua đấy, và hôm nay rồi. Rồi sẽ ngày mai, phải không?...

      Nhớ có lần ra Huế trong một bận công tác, anh lang thang bên dưới những tán cây mù mù ven bờ thành Đại Nội, và ngẩn ngơ khi gặp một thiếu nữ trẻ đang thả hoa đăng bên bờ sông. Những cánh sen hồng phập phồng trên đài tay thiếu nữ thon dài, những ngón tay cũng ửng hồng trong ánh sáng từ ngọn lửa của hoa đăng làm nên một vùng sáng hồng rực trong bóng tối mênh mông xung quanh. Tối ấy anh mơ thấy mình đứng trên những cánh sen hồng, nổi trôi theo dòng, từ khi xa bàn tay với nguyện ước trắng trong của người thiếu nữ lòng đầy thiện hòa mộng mơ. Và anh trôi lạc mãi xa, không biết về đâu, đang ở đâu nữa. Càng không tới được chỗ nàng thiếu nữ hy vọng, là bến sông nơi chàng tình quân của nàng đang chờ mong. Toàn thể cuộc đi của anh, cứ phiêu bồng lênh đênh theo sóng nước nhấp nhô, dưới ánh trăng vàng huyền vợi u mê. Anh đã thức giấc nửa chừng, và giấc mộng cũng bỗng dở dang...
      Từ đó, anh thật sự cảm giác được hai chữ phù đăng du tử, cảm giác được...


      (còn nữa)



      #33
        tinhcuoimayngan 21.06.2006 08:36:01 (permalink)
        Gửi HN:
        Anh/chị viết rất hay, đọc cảm động lắm. Thực ra em cũng muốn viết hay được như thế nhưng nhiều khi ko có hứng thì ko có chữ nào trong đầu.:)
        #34
          huyennguyen 21.06.2006 09:51:56 (permalink)
          Đa tạ lời ưu ái.
          Viết cho vui, có chút gì cho riêng, có chút gì là chung cho tất thảy.
          Hứng thú thì ta luôn có, tiếc không có thời gian để hứng thú trở thành nghiệp.
          Lần cuối, cảm tạ. Rất vui!
          Nguyen.
          #35
            huyennguyen 23.06.2006 16:54:45 (permalink)
            Chợt anh dừng lại, nôn thốc khi đột ngột có một cơn buồn nôn dâng nghẹt thực quản. Cơn ói như chừng không dứt. Buổi chiều anh đã uống rất nhiều, mong quên những điều không nhớ, nhưng chẳng thấy say. Bây giờ, đã say rồi chăng? Đời cũng lạ!
            Anh ôm gốc cây, loạng choạng đứng lên, đôi mắt dừng lại trên đôi mắt. Một cậu bé bán vé số đứng nhìn anh, chăm chú nhưng hơi lấm lét. Có vẻ chú chàng đã quen với lòng tốt bị hoài nghi. Vẻ quan tâm của chú khiến anh chợt mỉm cười. Chú bé cũng cười, nụ cười khoe mấy chiếc răng sún vàng khè, rất ngộ. Anh vẫy tay cho chú lại gần...
            Bây giờ thì anh vẫn đang đi trên phố, lững thững mắt nhìn từng chiếc lá bay. Cuối phố, dáng chú nhóc chạy lon ton vui vẻ. Anh không biết mình sẽ đi về đâu. Tiền đã hết, phố không dành cho những kẻ cuồng ngông kiết xác. Anh biết điều đó.
            Anh không biết đi về đâu. Đêm chập choạng buông, trời soạn sửa huỳnh hôn. Ngước mắt nhìn phố, phố vẫn dài thế, đầy lá bay.
            Chợt anh thấy như có vô vàn giọt nước li ti rãi vào trong mênh mông mắt phố, đậu xuống dịu dàng trên vai anh và anh thấy lạnh...
            Anh vẫn không biết mình sẽ về đâu...


            Hết./.
            #36
              huyennguyen 29.06.2006 12:52:19 (permalink)
              Về.











              Hắn để status trên yahoo: "Rằng xưa có gã từ quan..."
              Từ quan thật, hắn về quê sau khi thảnh thơi bỏ vào ngăn kéo bàn đơn thôi việc.
              Hôm sau hắn có mặt ở nhà.
              4h sáng. Lò mò vào nhà bằng cái cách xưa kia hắn vẫn làm mỗi khi đi về khuya. Và chợt giật mình nghĩ, ra nhà mình mười mấy năm vẫn thế, chẳng thay đổi gì.
              Hắn thay đổi nhiều quá rồi. Nằm đưa mắt trâng tráo lên trần nhà đang nhá nhem sáng tối, chợt nghe mắt lành lạnh. Và miệng cười ha hả... Bật dậy, ra sân sau, đi một bài quyền Hổ phục, giống lúc xưa, và tắm bằng cách múc nước bằng chiếc gàu làm từ mũ cối lính Mỹ. Rón rén nấu nước, pha ly nước chè mà hắn biết dì vẫn hay bỏ trong cái giỏ treo bên giàn bếp. Chè thơm chan chát đắng lạ bỗng quen...
              Tiếng lục đục từ bên kia cho hắn biết đã 5h30 sáng. Cha vẫn đúng giờ. Hơi ngớ người khi thấy hắn đang ngồi bên chiếc bàn con trong góc nhỏ dưới cây vú sữa, ông vẫn hỏi như hắn chưa bao giờ đi khỏi nhà một ngày:
              - Mi về rồi ah con? Dậy chi sớm, tàu xe mệt mà!
              Hắn lạnh sống lưng. Không hiểu sao ông vẫn xem như hắn chưa đi khỏi đây, chưa bao giờ lớn, chưa bao giờ là một thằng được nhiều người chửi lén sau lưng cũng như ghen tỵ?
              Hắn ậm ừ, hỏi cha:
              - Dì chưa dậy sao ba?
              - Dì mi mấy bữa ni mệt, ta không gọi sớm như mọi khi. Mà chợ quán tháng ni không ra chi đâu. Mi về được mấy bữa?
              Nhe răng cười hệch hệch, hắn gọn lỏn:
              - Về luôn ở nhà chơi, ba.
              - Mi vẫn nói thế mỗi bận về...
              ......
              Lững thững lên đồi. Lấp lửng cỏ mây ngang ống quần, ran rát ngứa ngáy. Nấm mộ trắng nằm lưng chừng đồi. Hắn ngồi phệt xuống bật quẹt đốt hương. Chậm rãi cắm quanh mộ, xong, hắn buông mắt nhìn xuống. Những con bò bước từ tốn trong ráng vàng của chiều đang lang thang lướt bóng xuống cánh đồng nhỏ chạy ven chân đồi. Xa hơn, hàng bạch đàn rãi vào gió chút hương ngây ngây ngai ngái của mùi hoa mà phải là người của ruộng đồng mới nghe ra. Hình như lần này hắn về, bạch đàn mới ra hoa...
              Chiều chậm rơi.
              Con đường dốc lên đồi có một bóng nhỏ đang bước. Hắn nheo nheo mắt, hình như bé Nguyện. Không, có lẽ phải gọi là cô Nguyện. Vì từ "bé" là của 12 năm trước và chỉ có hắn là vẫn gọi Nguyện bằng bé như hồi nào. Thuở xưa, Nguyện nghỉ học giữa chừng, theo mẹ hắn học nghề may. Hình như hồi đó hắn 17, 18 chi đó. Hắn không nhớ thật rõ, không biết vì sao.
              Chỉ có một chút ngỡ ngàng, khi Nguyện cũng lên chỗ mẹ nằm. Nguyện nhìn hắn gật đầu như chào, rồi lặng lẽ thắp hương. Không có gì khác nhiều ở khuôn mặt cô thiếu nữ đẹp nhất làng khi xưa. Đôi nếp nhăn thấp thoáng mờ hai bên đuôi mắt với búi tóc bới cao, làm cô hơi xa cách. Nhìn cô quỳ trước mộ, lẩm bẩm gì thật nhỏ, hắn không biết nói gì. Hình như hai vai cô có rung nhẹ. Nhưng hắn cũng không dám chắc.
              Tiếng chim tác ổ sau lùm cây dẻ nhỏ, làm không gian đặc im bỗng bị vỡ như chiếc bong bóng rơi vào chùm gai xương rồng. Nguyện giật mình, ngẩng đầu, nhưng tránh mắt hắn:
              - Anh về mấy ngày rồi?
              -... Hình như gần tuần.
              - Sao không ghé nhà em thăm mấy cháu?
              - Anh cũng đang định thế. À, em vẫn hay lên đây?
              - Mỗi tháng 2 lần anh ạ. Ngày xưa bác tịnh khẩu mỗi tháng mỗi mùng một, mười lăm.
              ...
              Hắn ngồi dựa lưng vào mộ, nhìn Nguyện ra về. Dáng cô nghiêng nghiêng gầy. Chợt hắn khép mắt, lắng nghe tiếng hồng chung của Linh Sơn, ngôi chùa nhỏ bên kia đồi đang thỉnh vọng vang vang. Cảm giác như có một làn hơi nóng từ ngực xuôi về tỏa khắp người, hắn mở mắt. Bóng Nguyện chỉ còn là một chấm nhỏ dưới triền đồi loạng choạng ánh sáng.
              Hắn quay lại nhìn mộ mẹ, rồi bất chợt ngóng mặt lên trời. Mây lững thững lùa nhau về sau lưng bên kia núi bâng khuâng...
              #37
                huyennguyen 11.07.2006 19:59:30 (permalink)
                Điên và Thơ và Nàng...









                Jean lủng gối, tóc lang thang lạc lối, hắn vào công ty, tay vẫn đút túi quần, miệng cười hớn hở. Ông già tóc bạc ngồi ở cuối góc phòng, bảo hắn: "Em lên hồ sơ thanh lý luôn tờ 1359 nhập sản xuất đi, Trang nó đang chờ". OK gọn lỏn, bật máy, gõ phím lười nhác. 10' xong, cho in một loạt, thả bộ tành tành xuống dưới lầu, ngồi bâng quơ hút thuốc dưới gốc cây phượng nhỏ trước sân công ty. Tán dóc ầm ĩ với tụi công nhân về Woldcup. Giải lao 15', 2 lần một ngày, sau 9h30 sáng và 14h30 chiều.
                Lại là ông già tóc bạc: "Nguyên, bill lô hàng xuất của NYK thứ 3 đâu?" Không quay lại, vẫn gọn lỏn: "Hộc bàn em, ngăn thứ 2". Ông già dường như quen với kiểu nói của hắn, không hỏi thêm.
                Hết giờ giải lao. Sân cỏ đầy nắng tươi nhảy múa. Khuôn mặt đăm đăm trở về. Hai tay đưa vòng sau gáy, hơi ngửa mặt, hắn cười nhếch. Thế này chắc mai nghỉ nữa rồi, còn chuyện gì đâu mà làm?
                Chán như gián, hắn không thấy nhỏ con gái chạy len lén phía sau, quàng tay ôm vai hắn:
                - Hù!
                Giả vờ giật mình, hắn cười to: "Không học bài trốn ra đây chi?"
                - Học hết vô, ra đây tán dóc với "chú"!
                Chú, hắn hừ mũi, mi cũng 16 tuổi rồi, nhỏ nhoi chi nữa? Con bé, mắt mũi thanh tú đều đặn, bàn tay thon dài trắng trẻo che miệng cười hích hích: "Bữa nay buồn quá nhỉ?"
                Ậm ừ, hắn đang nghĩ về cuộc gặp gỡ của hắn với con gái bà chủ mảnh đất mà công ty đang thuê. Hắn gần 30, cô nhóc cứ gọi hắn bằng chú. Những câu chuyện không đầu không cuối rất ngộ. Mà vắng con bé hắn cũng thấy thiếu thiếu. Ngày nào không có việc vào công ty, nhất định thế nào ngày mai cũng nhặt được mảnh giấy nhỏ dưới gốc phượng: "Chú đi đâu?"
                ... - Bữa nay buồn quá nhỉ?
                - Ừ,...hử?
                - Sao thế?
                - À, nhớ tiên nữ.
                - Đẹp không chú?
                - Chẳng biết.
                - Sao gọi tiên nữ?
                - Vì đẹp.
                - Chú bị khùng hả?
                - Hả,...ừ, khùng...
                - Tiên nữ là gì?
                - Là khuynh thành mỹ nhân, là thiên tiên giáng hạ...
                - Khó hiểu bà cố!
                - Hiểu được thiên hạ đâu có điên loạn như hôm nay!
                - Thế chú có hiểu hay không?
                - Hiểu, ờ, không...
                - Sao lại nhớ? Nhiều không?
                - Đi rồi, bỏ ta rồi, bỏ cả thế gian rồi, lâu rồi, nên ngồi nhớ, không nhớ không sống được...
                - Ghê thế!
                - Ghê thiệt, đại nạn đó.
                - Chú biết đại nạn sao cũng không thoát được?
                - Ta cũng có trái tim.
                - Thế thì ngồi nhớ thôi à? Không bày tỏ đi chú!?
                - Ngày nào cũng gửi thư cho nàng, thắm thiết lắm, "con" không biết đó thôi.
                - Bữa nào cho coi ké với.
                - Khỏi bữa nào, đọc cho nghe nè:
                Mười ba em dáng tiên nga
                Mắt đưa tình lạc hồng hoa đầu mùa
                Anh về bên ấy thơ chua
                rồi anh cười khóc như đùa như điên
                Em đi mất cả diện tiền
                Em về tuyết quốc một miền lừng bay
                Thơ si anh viết mỗi ngày
                Tương tư thánh nữ đêm ngày mười ba.

                - Hiểu không?
                - Hiểu! Dễ ẹt!
                - Giải thích nghe!
                - Anh chàng yêu cô nàng, mắt cô nàng đưa là sóng động đầu cành, lung lay nhụy nguyệt. Chàng làm thơ tặng nàng, bị thiên hạ kêu đùa, bảo điên. Nàng đi mất, hiện tại chết theo, thời gian không kéo về được. Nàng mà về thì bụi tuyết sẽ bay mù mịt phất phới tung bay. Chà, đẹp tuyệt!... Một miền thênh thênh mênh mông chú nhỉ? Thế nhưng có lẽ cô tiên ấy chẳng về, nên chàng tương tư đêm ngày thương nhớ làm thơ chồng chất. Hehehe... thông minh không chú? Không uổng công chú dạy Văn cho "con", phải hôn?
                Hắn nhìn con bé cười, nụ cười trong vắt, ríu ran hí hửng thơ ngây, lẩm bẩm:
                - Ừ, chỉ có mấy đứa trẻ như "con" mới thông minh được như thế! Người lớn điên cả!
                ...



                #38
                  huyennguyen 25.07.2006 11:54:02 (permalink)
                  Hai Loài Hoa.









                  Một buổi chiều như hầu hết buổi chiều, ngồi bên chiếc bàn nhỏ kê dưới giàn hoa huynh đệ vàng tươi xen lẫn những cành tigôn bé dại ngan ngát u buồn, tôi nhìn ra phía nắng ngoài kia. Những nóng nực một ngày đã chìm dần theo màu vàng im lặng tắt lửa nhạt dịu. Thật ra tôi không thích cái nhạt nhoà của bất cứ thứ gì, mọi vẻ nhạt nhoà đều làm cho tình cảm của con người bất yên trong hoài mong về tươi đẹp êm xuôi. Nhàn nhạt nắng, nhàn nhạt tình, nhàn nhạt yêu thương, nhàn nhạt qua ngày, nhàn nhạt buồn vui …
                  Tôi thích ngồi dưới giàn hoa vì cái màu vàng đến độ tràn trề sung mãn của hoa huynh đệ, cái tím buồn tigôn lặng lẽ tái tê, hai đối nghịch của đời sống chung nhau trên một giàn hoa dưới bàn tay sắp đặt cố tình của tôi. Tôi cũng hay nghĩ về sự hoà giải cho những bất đồng tử biệt. Tử biệt là vì không thể có gì chung cho những tương đồng. Như tigôn và huynh đệ. Một loại lá dày, khoẻ, xanh mượt; một loại lá mỏng, những lồi lõm trên cánh lá và những đường gân lá nhỏ khiến người ta mơ hồ nghĩ về sự yếu ớt mong manh. Cứ nhìn là đã thấy bất đồng. Sự nghịch ngợm tếu táo khi chợt nghĩ rằng, cho hai loại cây kia bò trên một giàn, để mỗi ngày được nhìn ngắm chúng tìm cách tồn tại với những khác biệt trong chung một không gian, đã khiến tôi thích ngồi dưới giàn hoa. Cũng giống như tôi thích thú nhìn những thăng trầm của cuộc sống riêng mình. Có xuống và lên như thuỷ triều, có mưa và nắng như có em, tôi mới lê đôi bàn chân mỏi qua nổi tháng ngày.
                  Như ánh sáng và bóng đêm. Dù chán ánh sáng, tôi vẫn hàng ngày đối diện với ánh sáng. Ánh sáng từ chân lý, từ chủ nghĩa, từ suy nghĩ thích rõ ràng của xung quanh. Người lớn thích rõ ràng và những con số. Tỷ như anh nói, anh giúp tôi tôi sẽ cảm ơn và hậu tạ; không bao giờ hiệu quả bằng câu nói anh giúp tôi, tôi sẽ gửi anh 1.000.000 gọi là cafe thuốc lá cho vui. Hoặc bất kì sự gì trên đời, anh mà có chứng cớ rõ ràng, có con số anh sẽ thuyết phục được người ta. Nhớ khi xưa, tôi còn thích học sử, tôi nhớ rành rẽ ngày tháng các trận đánh, các thứ hệ triều đại, tôi nói ra người ta tin tôi lắm. Bây giờ tôi mê văn chương, hay nói lòng vòng, hay viết nhì nhằng, đôi câu không thấy chấm phết dù tìm mỏi ca mắt. Lại toàn ví von ba lơn, chẳng ai nghe và tin tôi cả. Chết không?
                  Ngó lại, hình như tôi cũng đi xa vấn đề hai loài hoa mà tôi cố đặt một cái tựa cho bài viết này. Thật đúng là tôi ba lơn. Và nếu ai đó tin vào điều này, thì thưa thật rằng tôi cũng chẳng lấy làm thành thật gì lắm khi đặt ra những câu văn bát quái thế này.
                  Chân lý có hình thù như thế nào nhỉ?




                  (Hết./.)...
                  #39
                    huyennguyen 25.09.2006 18:06:01 (permalink)
                    Ngõ Diêu Bông









                    Ta đi về, mắt vẫn hướng phía nhà em khói len lén như chiều bươm bướm hoang vu nồng nàn. Người xưa hát khúc diêu bông, riêng tôi vẫn cứ phiêu bồng rêu rong như loài mắt muộn đã chỉ lối hoang đàng...
                    Em ạ, tôi chỉ là... Tôi chỉ là gã điên du ca trên nước mắt và vết thương phai tàn (đã lâu không buồn nhắc nhớ, vì một lẽ gì?), cố quên đi những mộng ảo lâu đài, như con dã tràng ngàn năm cuộn cát vào lòng khơi mê, để một hôm vô thức nảy đề huề... giọt châu, mặn như muối biển...
                    Có những tà áo lụa vẫn trinh nguyên như bất tử miên miên, để cuồng si ta gọi mình mau về gỡ những máu cho hoa xưa trong trắng, để cố ru em ngủ những giấc mộng tràn gian dối, để cố đưa mình lênh đênh theo viễn tượng ân cần thăm ghé hỏi han theo ngày tháng buông dài...
                    Tơ lòng ta vẫn rối khi về ngang qua ngõ ấy, phía nhà em. Ta cố thêm lần lữa vuốt lại mối tơ vò, từng sợi mỏng manh dai dẳng, và bật cười, chợt nói cùng đêm: "Sáp nến tàn hay máu tim ta nhỏ giọt đòng đòng mà gọi tên em cho đến mãi không ngờ? 0 giờ? Giao điểm? Vô cực u thênh? Ở đó ta còn có thể nuôi cho mình một giấc mông khác? Giấc mộng vân đài thơm thoảng hương sen chiếu rọi u u?"
                    ...
                    Hắn ngồi trong net để đắm mình vào cái lang thang, cho dù không còn được đưa chân lang thang trên khắp những ngõ phố Hà Nội. Và bất chợt phổ thơ một người trên diễn đàn kia, thành ra cái cảm giác của mình trong một buổi sáng mênh mông...buồn...lạc lõng...
                    #40
                      huyennguyen 01.10.2006 19:48:01 (permalink)
                      Thu Đoản Tấu











                      Thu.
                      Chiều lang thang qua Phan Đình Phùng, hoa sấu rụng. Cũng rụng một vầng trăng chiều.
                      Thu.
                      Gió mơn man trong chiều Hồ Tây u uẩn dáng liễu chùng, mặt trời đỏ như máu vãi loang mặt nước bình yên. Mặt Trời cũng rụng.
                      Thu.
                      Nhớ hôm kia ngồi cùng một người bạn xa xứ như ta, ngồi trong đối diện mình và giữa gió lặng thinh. Tình bạn hình như bay.
                      Thu.
                      Đi mãi vẫn chưa về. Trăng đợi. Có lẽ vì thế trăng rụng.
                      Máu huyết quyết liệt không chịu giảng hòa. Có lẽ vì thế máu loang hồ. Và Mặt Trời rụng ngất ngư.
                      Phận đơn độc trong cô phong đỉnh và trường khiếu thanh. Bằng hữu là hai tiếng gọi hoa mỹ của một sự tình éo le: hạnh-biệt-ngộ-ly !
                      Nietschez nói phải: "Con đường của tư tưởng là con đường của tuyết lạnh và núi cao".
                      Chiều nay cảm nhận đầy đủ hơn bao giờ Thu Hà Nội. Ngày mai có thể sẽ rời xa chỗ-lần-này-đến.
                      Và mùa thu dường lặng lẽ sang đông...
                      #41
                        BĂNG NGUYỆT 15.06.2008 02:03:06 (permalink)
                        Phải huynh cần tìm topic này ko á....chúc huynh ngày cuối tuần lun vui và hạnh phúc nhiều nha...
                        #42
                          huyennguyen 04.07.2008 16:31:18 (permalink)
                          Đúng rồi!
                          Trùi ui! Cảm ơn em nhiều quá!
                          Thiệt là may mắn!
                          A sẽ copy ra để lưu lại.
                           
                          #43
                            Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 43 trên tổng số 43 bài trong đề mục
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9