XUỐNG PHỐ
Le Yen 21.12.2021 08:35:12 (permalink)
    XUỐNG PHỐ!
Sáng nay trước khi đi làm con trai nói với mẹ:
       - Chiều đi làm về, con chở mẹ với em đi dạo phố noel ha?
       - Thiệt nghen.
       - Dạ mẹ. Con đi làm luôn mẹ ơi!
- Ừ, con đi làm.
Chị mở rộng cánh cửa cho con trai dắt xe ra, nhìn con cao lớn, chững chạc, Chị yên lòng. Ba không còn, anh hai đi xa, con trai thứ bây giờ là người đàn ông lớn trong nhà, cho chị cảm giác một điểm tựa, tuy vẫn còn non nớt, nhưng đủ ấm áp, khi mẹ con quây quần bên nhau. Ngày cứ thế qua. Chị cầu mong cho mỗi bước con đi ngày một trưởng thành, bình yên.
                                                                  ***
      Thằng nhóc! Một món quà, Thượng đế ban tặng, cũng là sự thử thách. Chị mang thai con khi tuổi đã lớn, trong giai đoạn cùng cực, bế tắc của gia đình. Chúa cho chị quyền chọn lựa, để giữ lại một sinh linh mới tượng hình. Khi nghe những nhịp đập  tim thai đầu tiên, một sợi dây liên kết yêu thương, như tiếng gọi "Mẹ ơi!” đầy mầu nhiệm. Bản năng làm mẹ trong chị mạnh mẽ lên tiếng: “Mẹ sẽ bảo vệ con, con yêu!” Với yêu thương ta có thể làm những chuyện tưởng như không thể…
      Dù biết rằng muôn vàn khó khăn. Bây giờ chị đã có một con trai nhỏ, nghịch ngợm, thông minh, niềm vui của ngày hiện tại. Như ánh nắng chiếu vào những âm u cuộc đời. Chị đem nắng trải vàng ngày tháng, hong khô những muộn phiền.
Mới 5 giờ chiều, nhóc đã chạy ra, chạy vô, ngóng anh:
      - Mẹ ơi! Sao giờ này anh Duy chưa về?
      - Chút nữa con – Chị nghĩ bụng, Sài gòn chiều hay kẹt xe.
Lát sau nghe tiếng thằng nhóc la lên mừng rỡ:
      - Anh Duy về rồi mẹ ơi!
      Liếc nhìn đồng hồ, đã 6 giờ chiều, thói quen mơ hồ lo sợ mỗi khi bóng chiều đã tắt hẳn, lùi dần vào bóng đêm, tiếng thời gian qua đi khi chưa thấy con về.
       - Con về rồi mẹ ơi!
       - Con có mệt không? Nghỉ chút rồi đi ha con.
       - Dạ con không mệt, mẹ thay đồ đi, mặc đồ đẹp nha mẹ.
       - Làm như đi hẹn hò.
       Con trai cười trả lời:
      - Thì không phải tối nay mẹ hẹn hò với anh em con sao?
Tôi cười vui:
      - Ừ, chờ mẹ chút, hai chàng trai.
      Quần áo của chị, phần nhiều màu đen, trắng. Kiếm cái áo tươi hơn mới được. Um, đây rồi, thêm chút son môi. Rồi xong! Chị bước ra:
      - Không chê mẹ nha!
      - Mẹ con đẹp rồi.
Con trai nịnh mẹ.
Niềm vui len nhẹ vào hồn, chỉ thế thôi, chị mãn nguyện rồi! Con trai ngoan, chút bình yên cho gia đình. Hạnh phúc như vầng trăng khuyết, thiếu một chút để ước mơ… Bằng lòng với hiện tại, hạnh phúc bình dị như ánh sáng dịu nhẹ vừa đủ, đừng mơ sự tròn đầy để rồi quên tận hưởng niềm vui trong tầm tay.
      Chiếc xe máy cõng 3, thế là xuống phố, một vòng…
      - Mẹ muốn đi đâu, ăn gì con bao bụng mẹ?
      Thằng nhóc nhỏ nhanh miệng cướp lời:
      - Em muốn ăn KFC, món chiên yêu thích của trẻ con.
      - Mẹ ăn gì cũng được, tùy hai đứa.
      Nhà chị ở xóm đạo, mùa Giáng sinh, đèn sao lấp lánh. Con đường Thành Công trở nên phố Noel. Dọc suốt con đường người ta bày bán đủ các mặt hàng trang trí rất đẹp. Khách đi bộ tha hồ chụp hình. Những hang đá được làm công phu, đầy sự cung kính. Mỗi năm một mùa Noel, đem niềm vui đến cho mọi người, không chỉ dành riêng cho con chiên ngoan đạo.
      Ăn tối xong. Thong dong dạo phố. Trời se lạnh. Không khí này như hối hả những người xa quê mau trở về gắn kết người thân bên mâm cơm gia đình. Cuộc sống tha phương, con đường phía trước, ai cũng phải bước tới. Nhưng trong sâu thẳm lũy tre làng, khói bếp của mẹ như sợi dây níu giữ… Tình cảm đó âm ỉ, lắt lay nhớ…
      Sài gòn về đêm, quán xá tấp nập. Những tiếng cười nói xen lẫn tiếng hát dạo. Tiếng rao của những gánh hàng rong. Niềm vui, nỗi buồn trộn lẫn. Kẻ vung tay thừa mứa, người thèm một cái gì đó bỏ bụng không có. Phía sau ánh sáng của tiếng cười, có những giọt nước mắt từ góc khuất cuộc đời đang cần được lau khô.
      Đi đến một góc đường, chợt thấy người mẹ già với cô con gái, tuổi chừng thiếu nữ, cười ngờ nghệch trên chiếc xe đạp mi ni cũ. Người mẹ ra sức đẩy. Không biết nơi họ về có là nhà không? Một thoáng bùi ngùi, cảm giác cay cay sống mũi… Hình ảnh đó làm chị nhớ! Hồi con trai lớn chưa đi xa, cũng trong cái lạnh hắt hiu cuối đông, Noel gần kề, con trai thứ nói với mẹ:
      - Mẹ ơi! Noel này mình đi phát quà nha mẹ?
Quay lại nhìn con chị thầm nghĩ: “Gì chứ chuyện này mẹ ủng hộ liền.”
       Quà không có gì nhiều. Một phần chừng mấy gói mì tôm, hai hộp sữa tươi, hai cái bánh ngọt. Chừng mấy chục phần.
       Đêm Noel bốn mẹ con chị trên hai xe máy, thằng nhóc thích lắm. Đèn đêm phố xá sáng rực, một chiếc xe đẩy hai bánh, treo đầy dụng cụ bơm, vá xe, phía trên được kê một tấm ván. Người đàn ông trọng bộ đồ đầy dầu nhớt cũ kĩ, co ro nằm ngủ bên vệ đường. Phần quà đầu tiên được đặt nhẹ nhàng, để không đánh thức ông ta. Bên cạnh ánh hào quang đô thị, xen lẫn những mảng tối cuộc sống con người… chị phụ nữ, với chiếc xe đạp, móc chiếc bao hai bên, nửa đêm còn đi lượm ve chai. Phải chăng người phụ nữ đi nhặt một chút niềm vui còn sót lại ngoài kia, đem về tổ ấm của mình. Với hai bàn tay lem luốc, nghiêng vành nón che nửa khuôn mặt lặng lẽ, đi qua ánh sáng, đi qua niềm vui, sự náo nhiệt của những kẻ lắm của nhiều tiền, cứ thế tìm kiếm mưu sinh trong nhọc nhằn.
 Một phần quà cho cô ấy. Mắt cô sáng lên, long lanh một niềm vui! Có thể đêm nay cô có chút quà đem về cho con. Niềm vui ở lại cuối mắt, sóng sánh một cảm nhận yêu thương. Lòng chị lại bùi ngùi, các con lặng yên… Rẽ ngang một con đường khác, gặp cậu bé vừa đi, vừa ngáp. Chân đi đôi dép mỗi chiếc một màu, trên tay còn xấp vé số khá nhiều. Mẹ con chị dừng xe.
       Tiếng thằng nhóc:
       - Để con tặng quà cho.
       Hai tay cầm gói quà đến trước mặt cậu bé, đoán chừng lớn hơn nhóc vài tuổi.
       - Tặng anh! - Cậu bè tròn xoe mắt, tỉnh ngủ, lí nhí cám ơn.
       Xe mẹ con chị xa dần. Quay lại nhìn. Vẫn thấy cậu bé, đứng ngẫn ngơ. Phải chăng con người luôn khao khát được yêu thương. Hãy tặng nhau những niềm vui nho nhỏ: Một nụ cười thân thiện. Một câu nói lịch sự. Một thái độ ân cần giúp đỡ nếu có thể… Hãy đưa tay ra nắm lấy bàn tay quanh cuộc sống đời thường, trong khả năng của mình, yêu thương của mình, cảm nhận của mình.
      Cứ thế, qua những con đường, những phần quà hết sạch. Một chút quà mọn, như hạt bụi rơi giữa mênh mông. Mừng sinh nhật Chúa!
   Thượng đế đã cho chúng ta rất nhiều. Giọt nắng, Giọt mưa, khí trời. Một thân thể lành lặn và còn nhiều hơn nữa của cuộc sống. Người đã cấy yêu thương vào phần hồn trống rỗng… Mong rằng yêu thương đó đâm chồi, nở hoa giữa một thế giới tốt đẹp.
      Anh Hai đi xa, nhà còn 3 mẹ con, thỉnh thoảng mẹ con chị lại lang thang ngoài phố, tiếng con trai thứ nói với mẹ:
      - Ra nhà thờ Chúa Cứu Thế nha mẹ?
      - Ừ, sẵn tiện mua sách cho ông ngoại luôn.
Năm nào chị cũng cho con về quê ăn tết với ông ngoại. Bà ngoại không còn, ông thường một mình đọc sách, sự tích về các Thánh, rồi kể cho các cháu nghe. Quà cuối năm làm ông vui là những cuốn sách. Nhà thờ Chúa Cứu Thế, có nhà sách lớn, mẹ con chị thích ra đây.
      Mùa Giáng sinh, mùa của sự khởi đầu, yêu thương, tha thứ… Sương đêm như lạnh hơn. Trở về trên những con đường, có đoạn đường thấp thoáng bóng các cô gái, đứng lặng lẽ sau bóng cây, không biết chờ ai, đợi ai. Họ có nhớ đã bao lâu rồi mình vui hay buồn. Đó cũng là những mảnh đời bị vùi dập nát tan như những cánh hoa trong giông bảo. Cũng có thể sự lựa chọn đến khô héo linh hồn không lối thoát… Họ là con người, dù có hồn hoang tan tác, vẫn khoa khát giọt yêu thương!
      Chị so vai trong cơn gió khuya, thấm lạnh. Ôm chặt thằng nhóc ngồi giữa, ba mẹ con ghé vô quán chè Thái bên đường. Thằng nhóc vô tư, cười đùa thích thú. Con trai thứ trầm mặc hơn. Chị ngồi dõi mắt nhìn con đường vẫn còn đông người qua lại. Sài gòn đêm ngủ muộn… Ánh mắt chợt dừng lại. Dưới mái hiên, một bà cụ ngồi tựa cửa nhà người lạ, bất động như dõi về một nơi xa xôi, nơi có những yêu thương đã đi qua ngày tháng cũ. Con người ta sinh ra trong cuộc đời, nếu không có tình yêu thương để gắn kết với nhau họ sẽ như những chiếc bóng vô cảm ngang qua, cô đơn, lặng lẽ...
     Tại sao chị cứ phải trăn trở, xót xa cho hai từ “yêu thương” phải chăng chị khao khát và muốn sẻ chia… Vì ngoài kia có người như chị thèm được yêu thương! Cuộc đời này sẽ cô đơn biết mấy với những vô cảm.
      Ra phố ban đêm! Nếu đi để nhặt nỗi buồn, xót xa, những bất hạnh của nhiều mảnh đời thì vô vàn, chị nén tiếng thở dài. Tạ ơn Chúa cho chị có những đứa con bên cạnh. Xin ban bình an cho những mảnh đời ngoài kia, cả cho mẹ con chị trên con đường phía trước.  
      Quay sang con chị hối thúc:
       - Về thôi con! Mai còn một ngày mới!!!  
 
                                                                        Sài Gòn. 20/12 /17
                                                                                  Lê Yên
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2021 08:40:29 bởi Le Yen >
#1
    Ct.Ly 23.12.2021 03:35:56 (permalink)
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9