NHẬT KÝ GIÃN CÁCH truyện ngắn
sen dat 17.03.2022 15:05:20 (permalink)
Nhật ký giãn cách = truyện ngắn
Tác giả Nguyễn Minh Trân
CÁCH LY
Ngồi trên ghế tựa phòng khách, cửa mở toang cho thoáng khí, ông Thạch nhìn ra ngoài. Ngọn đèn đường bật lên tỏa một chút ánh sáng xuống, nhưng không đủ xua tan sự vắng vẻ hiu hắt của khu phố trung tâm thường rất nhộn nhịp.
Hàng năm ngày này, giờ này, khu này, xe đậu chật kín, tiếng phụ xe la ơi ới, tiếng còi xe hối hả inh ỏi, tiếng khách du lịch râm ran cười nói huyên náo. Vậy mà bây giò nó yên tĩnh…không phải, nó lạnh lẽo âm u! Phố xá như một người bệnh trầm kha nằm liệt lâu ngày không biết khi nào mới gượng dậy được. Cả một quãng đường dài hàng trăm thước, nhà nhà cửa đóng then cài, không một bóng người qua lại, thêm mưa rả rích thê lương nghe rờn rợn làm sao!
Toàn thân nhũn trên ghế, ông uể oải vươn vai, vòng cánh tay ra sau miết nhẹ vùng gáy cho đỡ nhức mỏi, ngáp dài, mắt lờ đờ lơ đãng. Bỗng ánh nhìn dừng lại dán vào khung cửa sổ của một khách sạn cao tầng tắt đèn tối thui. Khách sạn này đã bị giăng dây cách ly hơn mười ngày rồi. Thường thì ông không hay để ý hàng xóm láng giềng nhưng giãn cách rảnh quá không có gì làm, “nhàn cư vi bất thiện” thế nên ông tò mò đưa mắt quan sát.
Ông nhớ lại cách đây gần một tuần, buổi trưa không ngủ được vì tiếng chim “hót”. Ông ló đầu ra. Ở tầng hai khách sạn có một thanh niên đem cái lồng son khắc hoa văn rất đẹp, trong đó có con chim khướu ra phơi nắng, treo tòng teng bên khung cửa sổ. Người này là bảo vệ khách sạn và cũng là người duy nhất bị cách ly tại chỗ.
Anh ta đứng lặng nghe chim hót một lúc vẻ đăm chiêu, lâu lâu nhìn ra ngoài rồi lại quay lưng đi lui đi tới trong phòng. Con chim chả hiểu sao hót không ngừng. Giọng chim là lạ, không êm, nghe mà lòng dạ héo hon nao nao sao ấy. Một hồi khó chịu quá ông thụt đầu vào, đóng cửa sổ lại. Tiếng chim vẫn còn rõ mồn một. Để dễ dàng đi vào giấc ngủ trưa ông lấy iPad ra bấm vào ứng dụng Notes (ghi chú).
Ông nghĩ thầm. Nhật ký hôm nay sẽ khác. Xem lại hôm qua viết gì nào? “Ăn sáng, ăn trưa, ngủ trưa, ăn tối, xem tin tức covid 19, đi ngủ”.
Hôm kia cũng những dòng như thế.
Đọc lại những ngày trước xem sao?
Trời ơi, cả tuần mà sinh hoạt y như nhau. Không làm gì, hết ngồi lại đứng, hết đứng lại đi, đi vòng vòng trong nhà, hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn.
Ông nhấn phím lách cách nhưng không lấp được tiếng chim ngoài kia.
Ngày….tháng ….năm 2021 lần giãn cách thứ tư
12 : 30 trưa
Khó ngủ trưa vì …
Có con chim nhà kia,
Trong lồng son gác tía,
Hót chi, mà đớn đau,
Xa rồi thời hoang dã!
Những dòng thơ “con cóc” mờ dần, tiếng chim xa dần.
Tiếng chim lại một lúc một rõ. Nó thành vật gì rất cứng đập liên tục làm rung cửa sổ. Nó đâm toạc mặt kính, thủy tinh vỡ loảng xoảng, nó như cái dùi nhọn xoáy vào lỗ tai. Ông rú lên…
Ông dụi mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh. Tiếng lịch kịch trong bếp, vợ đã về đang khua nồi niêu. Dạo này vợ đi chợ buổi trưa không đi sáng tránh nơi đông ngừơi. .
Cửa sổ và rèm còn nguyên vẹn.
Tiếng chim vẫn không dứt, khắc khoải nhưng không sắc nhọn như trong mơ.
iPad còn để mở nằm trên ngực. Ông gõ phím tiếp.
2 h 15 chiều
“Một buổi trưa ồn ả! Giấc ngủ nặng nề bị phá vì tiếng lục đục trong bếp và …tiếng chim biến dạng nhức nhối, la thét chứ hót gì!”
Đóng iPad, ông đi đi lại lại trong nhà, ra phòng khách, vào phòng bếp trở lại phòng ngủ, một lúc chả biết làm gì lại mở cửa sổ thò đầu ra nhìn qua khách sạn.
Giọng khướu vang xa, đổi nhịp liên tục. Khi ngắn khi dài khi trầm khi bổng. Loại chim này được mệnh danh ca sĩ đồng quê, nhưng giờ đây nghe cứ như đang gào thét hay rên rỉ. Thỉnh thoảng chim ngừng lại vài giây đập đầu vào chấn song như muốn tự tử. Chắc nó chưa quen cảnh chim lồng cá chậu. Ông đoán vậy!
Người thanh niên đứng mãi bên chiếc lồng hai tay khoanh ngực nhìn chim không rời. Thỉnh thoảng anh ta chỉ vào cái chén nhỏ đựng nước trong lồng tỉ tê dỗ dành gì đó. Con chim không màng uống nước, nó ngước lên trời cao tiếp tục “gào”, giọng khào khào, nghèn nghẹn lạc dần, yếu đii…
Người thanh niên giang tay ôm cái lồng như thể con chim là người bạn duy nhất anh ta có thể bám víu vào lúc này.
Bất giác anh ta từ từ tháo chốt, kéo cửa lồng lên. Con chim ngưng bặt, xòe cánh bay khỏi lồng, đậu trên đường dây điện, nó hướng nhìn về phía người thanh niên một chút rồi vút lên trời xanh, biến dạng trong chớp mắt.
Người thanh niên dõi theo cánh chim bay, rồi gục đầu vào hai bàn tay.
Phải một lúc rất lâu anh ta mới từ từ buông tay, ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời.
Sợ nguòi ta nhận ra mình đang nhìn trộm, ông vội đóng cửa. Cầm iPad lên hai tay run run ông nhấn phím thật nhanh ghi lại những gì vừa nhìn thấy:
3 h chiều
Lắng nghe chim hót trong lồng,
Tiếng sao day dứt, bi ai cõi lòng,
Rưng rưng tay rút then cài,
Cho chim tung cánh bay vào trời xanh
Bầu trời quang đãng, gió hiu hiu, chim đã bay xa, nó bay vào bao la. Vậy mà mình ngồi thu lu trong phòng. Hôm nay là ngày chủ nhật, ước gì mình đang đứng trên núi cao nghe gió lộng nhìn ra ngàn dặm xa hay đang chạy trên bờ cát trắng, có sóng vỗ bờ….. Tiếc! Sao hôm nay trời lại đẹp quá vậy?. Buồn! Hận kiếp làm người! Hận đời! Hận covid! Ngậm ngùi tủi thân ước được làm chim vừa có cánh bay, lại có cách hót rất nhiễu loạn khiến cho thiên hạ điếc con ráy.
Cái lồng trống không cứ lơ lửng suốt mấy ngày trước khi biến mất . Ông cũng không còn thấy thanh niên xuất hiện.
Những dòng nhật ký thời giãn cách tiếp sau không có gì ngoài những từ ngắn gọn, đại để : “như hôm trước”, “tựa hôm kia”, “giống hôm qua”, một ngày như mọi ngày…”
Đang gợi nhớ lan man bỗng ông thấy khung cửa sổ nơi treo cái lồng chim bữa trước sáng đèn.
Thấp thoáng bên trong có người đang cúi đầu chăm chú... Ông nhận ra người thanh niên hôm trước. Không còn chú chim bầu bạn giờ đang làm gì nhỉ?. Lại bị “bịnh” giống mình rồi! Tư thế này không phải học bài hay làm việc, hẳn là đang chìm đắm trong không gian ảo, đang vi vu trên xa lộ thông tin.
Thời buổi giãn cách ai ở đâu, yên đó. Tất cả những sinh hoạt bình thường bỗng nhiên xa vời. Không đi đâu được, còn đầy đủ hai chân mà như gà què quanh quẩn cối xay. Dồn nén ức chế cuối cùng cắm đầu vào điện thoại. Một khoảng hở mở ra, không biết mình được thoát hay đang vướng vào “mạng”.
Lại“ ứ đọng, toàn thân dồn một đống, chỉ có đôi mắt lia qua lia lại lướt trên những dòng tin. Những dòng chữ đến từ muôn ngả muôn nơi. Có dòng khi mắt vương vào liền bị cuốn đi, cứ thế bập bềnh trôi nổi.
Khác gì tù nhân trong phòng kín, thấy vệt nắng lọt qua lổ thủng của mái ngói bể, ngước nhìn say mê mảnh trời xanh, cụm mây lững lờ, ngọn cây đu đưa…
TIÊM CHỦNG
Ông vươn tay định chộp điện thoại trên bàn nhưng kịp rụt lại, cố kìm không mở máy, tự nhủ ráng nhịn một chút trong lúc chờ ăn cơm tối. Ông cố lờ điện thoại, cũng không muốn nhìn lén hàng xóm láng giềng nữa, thay vào đó ông nhìn thẳng ra ngoài đường.
Trên con ngõ vắng im lìm có một điểm đang đi động, ông rướn người ra phía trước nhìn kỹ. Hoá ra có người đội áo mưa đang lầm lũi tiến về phía nhà ông. Trong chớp mắt bóng người lách qua cổng bước vào.
Biết có khách ông đứng dậy ra tận ngưỡng cửa để xem ai, hẳn phải là chuyện gì rất quan trọng.
Nguòi phụ nữ dừng lại trước khi bước lên thềm. Thời covid không thể tiếp xúc gần hơn, ông Thạch không nhúc nhích chỉ hỏi với ra: “Tối rồi có gì gấp vậy chị?”
Khuôn mặt người phụ nữ bị khẩu trang che gần hết chỉ lòi hai con mắt.
Giọng chị ta thoát ra xen lẫn với tiếng mưa: “Ở đây có ai từ mười tám đến năm mươi chín thì tới nhà ngay ngã ba đường đăng ký chích vaccin nghen.”
Ông hỏi lại: “Ừa sao kỳ vậy? Tại sao chỉ đến năm mươi chín thôi?”
Ánh mắt người phụ nữ có vẻ lúng túng trước câu hỏi của ông. Chị khẽ lắc đầu lắp bắp lí nhí gì đó  không rõ.
Thấy vẻ kỳ kỳ khó xử của người phụ nữ ông không hỏi tiếp.
Tin được đăng ký chích ngừa khiến ông mừng quá nên nói thật nhanh: =Được rồi, tui sẽ coi ở nhà có ai tuổi như vậy thì xuống đăng ký ngay! Cám ơn chị nhiều, trời mưa mà phải đi thông báo!
Khách vừa đi khỏi, ông chạy vào bếp báo cho vợ.
Buổi cơm tối hôm ấy ông tuy tay cầm đũa nhưng miệng nói nhiều hơn ăn.
Ông lên tiếng trước: ”Như vậy là em được chích, anh lại không được, không biết có tới lượt anh không, sao người lớn tuổi chưa được chích mà người dưới sáu mươi đã chích rồi! Thôi! Thì được người nào hay người đó! Chút em đi đăng ký chứ không là mất lượt.”
Vợ ông vẫn chưa nói gì, sắc mặt tư lự khó hiểu.
Ông ngờ ngợ chợt nhớ ra thông tin rầm rì của mấy ông bạn lúc chiều, chắc vợ cũng đọc lan man trên mạng hay nghe đâu đó rồi!. Vẻ mặt lúng túng của người phụ nữ lúc nãy củng cố thêm nỗi nghi ngờ.
Khi đón chén cơm từ tay vợ, ông chậm rãi thổ lộ: “Nghe nói thành phố mới đón nhận khoảng mấy trăm ngàn liều vaccin verocell, nên họ mới tiến hành chích cho người trẻ dưới sáu mươi.”
Vừa nghe tới đây đang định lùa miếng cơm, miệng vợ ông bỗng cứng đơ, từ từ buông đũa, mắt trố ra ngơ ngác, hốt hoảng.
Bữa cơm dở dang, cả hai ăn gượng cho xong bữa. Không khí trong nhà chùng xuống.
Ông hiểu vợ vừa sát tuổi năm mươi chín và đang còn ngồn ngang trăm mối
Ông biết, nếu là Pfizer, Moderna, Astra thì vợ đã đăng ký ngay chứ verocell thì chưa chắc. Tuy nghĩ vậy nhưng trong đầu ông cũng thấp thỏm lo ngay ngáy.
Ngày hôm ấy dòng nhật ký hơi khác: “Một ngày không như mọi ngày. Có biến chuyển. Người láng giềng, người tù bất đắc dĩ trong khách sạn ba sao đã xuất hiện bên cửa sổ, vẫn còn bị cách ly.
Có tin phường báo đi đăng ký tiêm chủng! Vợ được đăng ký mà mình thì không! Phân vân lo lắng!.”
Khi đã tắt đèn đi ngủ vợ cứ trằn trọc.
Cuối cùng vợ cũng đánh tiếng hỏi: “Anh nghĩ sao, em có nên đăng ký tiêm hay không?. Mà có chắc đó là verocell không?”
Ông nằm bên cạnh im lìm không đáp.
Vợ gằn giọng : “Này, em biết anh chưa ngủ, vì anh có tật đã ngủ là ngáy khò khò.”
Không thể tảng lờ được. ông trở mình quay mặt lại, nói khẽ: “Thì tin mấy trăm ngàn liều về, giờ lại thông báo đăng ký tiêm từ mười tám đến năm chín là đúng rồi!. Em nghĩ xem, cán bộ công nhân viên chích hết rồi, chỉ còn lại mình là dân nghèo, dân thường thì ai mua thuốc Mỹ thuốc Tây làm gì, Trung Quốc cho nó rẻ, lại có sẵn dễ mua hơn, em không thấy mấy bữa nay báo đài luôn nói vaccin tốt là vaccin sớm nhất đó sao?. Nếu là Pfizer, Moderna, Astra thì cần gì phải rào trước đón sau thế! Vả lại thứ thuốc mình muốn giờ đặt đâu phải có liền”.
=Vậy thì thôi! Em ráng chờ đợt sau đi, biết đâu…tại sao hai đứa con mình ở Sàigon chích Astra, mình năm mươi chín phải chích verocell là sao?.
=Sàigon nó trong cơn đại dịch, các tỉnh xung quanh phải nhường và ưu tiên chứ biết sao?. Em nghĩ còn có đợt sau sao? F0 có thể quanh đây hay chính mình là F0? Tình hình nghiêm trọng lắm rồi! Nếu em không đăng ký tiêm chưa chắc đã có đủ thuốc verocell chứ đừng nói chi tới mấy loại vaccin khác.
=Vậy ý anh, em phải chích verocell sao?
=Giờ có mà chích là may!
Nghe vậy vợ nổi cáu: “Tại vì tuổi của anh vừa sáu mươi nên anh quyết định nhanh lắm nếu anh là em chưa chắc đâu!
Bà vùng vằng quay lưng áp mặt vào vách. Sau tấm mền trùm kín mít tiếng lùng bùng âm được âm mất thoát ra: “Không chích! Ngày mai….không vội đăng ký….dò ….ho…ỏi bạn bè xem sao? “
Nghe vợ càm ràm ông cố nhắm mắt nhưng không sao đi vào giấc ngủ, cứ chập chờn và thỉnh thoảng giật thót vì tiếng còi xe cứu thường hối hả, từng tràng rít, nhọn hoắt như muốn xuyên thấu màn đêm u tịch, ngực ông cũng nhói nhói.
“VỀ RỒI XÈO”
Sáng ngày mai.
Ông đứng phía sau hồi hộp nhìn vợ hí hoáy làm hồ sơ tiêm vaccin covid.
Khi điền đầy đủ thông tin cá nhân đến phần đánh dấu đồng ý hay không đồng ý vợ buông bút bỏ vào phòng bếp lục đục vo gạo nấu cơm.
Ông hỏi: “Sao vậy?”
Vợ trả lời nhát gừng: Chả sao cả! hứng thì đánh dấu đồng ý không thì thôi, vội gì!
Ông khuyên nhủ: “Có thể không lo hết thuốc nhưng lỡ chưa kịp chích hôm nay mai kia em ra chợ đi đâu đó gặp F0 thì sao?. Rồi thình lình bị bắt đi cách ly, trước nhà có dây giăng và bảng đỏ ghi “nhà có người đang thực hiện cách ly, tránh tiếp xúc gần” thì sao đây?”
Vợ giương mắt nhìn ông như muốn toé lửa: “Thì sao thì sao cái con khỉ! Thôi em lạy anh để cho em yên! Đừng đổ dầu thêm vào lửa! Đã tới ngày mai đâu mà vội vậy! Làm như quý hoá lắm!”
Ông nhủ thầm trong lòng “ khủng hoảng “vậy sao ta?. Biết vợ đang bực mình ông lẻn ra phòng khách để vợ yên tâm nấu nướng trong bếp.
Trong thời gian giãn cách, không đi đâu, nhưng những gì thật giả giả thật bên ngoài ông đều nắm rõ qua màn hình điện thoại, từng phút từng giờ. Ở yên tại chỗ nhưng những lời nói suy nghĩ vẫn trao qua chuyền lại .
Vừa ngồi xuống ông nghe điện thoại “tưng” lên, ông mở ra, một dòng tin nhắn của bạn thân ” Bà xã nhà ông mai mới chích phải không?. Tui thấy chỗ tiêm phòng phường mình sao mà thưa thớt?. Nhưng mấy phường khác thì đông lắm. Toàn trẻ không thôi! Hôm nay là buổi đầu nên tụi trẻ từ mười tám đến bốn mươi đi nhiều lắm! Lứa tuổi này tranh thủ chích để còn đi làm, đi học nữa. Nghe đồn đâu là sắp hết thuốc. À mà tui vừa nói chuyện với em họ tui ngoài quê, nó chích thuốc của Cuba, cách mười tám ngày chích lại.”
Ông trở vào bếp nhắc nhở: = Bạn anh mới nhắn tin, mai em đi sớm để khỏi chen chúc, vả lại nghe đồn có thể hết thuốc nữa đó em. Có thể lại chích thuốc Cuba không biết chừng!
Thay vì trả lời, vợ ông hỏi giọng cà khịa: “Cu Ba với Cu Bốn cái gì?. Giờ anh muốn gì?. Anh không thấy em đang nấu cơm sao?. Tại sao người ta mời mình ngày mai giờ nào thì đi giờ đó sao phải đi sớm? Nói thiệt nha, nếu là Astra, Moderna, Pfizer, em đi ngay, nhưng verocell thì có đáng thế không?.”
Nói xong mặt vợ đỏ lên rồi chĩa đôi đũa tre về phía cái nồi áp suất đang phì hơi trên bếp gào lên: “Nhìn kia kìa, người em bây giờ bị sức ép, còn hơn cả cái nồi áp suất, nếu không nói là tệ hơn, em không thở được, em kìm nén lắm rồi, hôm qua em “đấu tranh tư tưởng” có ngủ được đâu, đầu óc em sắp nổ tung đây nè!”
Thấy thái độ của vợ như vậy ông lẻn nhanh ra phòng khách.
Một vài phút sau ông nghe vợ nói chuyện điện thoại với bạn rồi mặt vụt tươi như hoa, bà  vội tắt máy di động hớn hở khoe: “Trời ơi, mình hên quá, nghe nói đợt tiếp đây về Pfizer anh à ha…ha…”
Thấy “ cái nồi áp suất biết nói” tuôn xả được ra ngoài, ông mỉm cười lẩm bẩm “Pfizer”, “Pfizer”.
Nhật ký ngày hôm đó ông ghi:
Hy vọng vợ sẽ được chích Pfizer. Không hiểu sao từ khi có thông báo tiêm chủng vợ đổi tính đổi nết, hay gắt gỏng hay cà khịa nhưng may quá lúc trưa nghe phong phanh Pfizer đã về, vợ vui hẳn!
Những dòng Nhật ký tiếp theo ngắn ngủn, cho đến ngày vợ đi tiêm chủng
 Hôm ấy  vợ dậy từ lúc tinh mơ lục đục một lúc ăn sáng vội vã rồi lặng lẽ mở cửa ra đi.
Vừa uống xong ly cà phê ông thấy cánh cửa bật tung, vợ xuất hiện. Ông đứng dậy hỏi: “Về rồi sao?. Sao nhanh vậy?”
Nét mặt sa sầm của vợ khiến ông lo lắng hỏi dồn: = Lại hết thuốc nữa sao?
Vợ ông không trả lời quăng mấy tờ giấy lên bàn ngồi phịch xuống ghế thở gấp, mặt phừng phừng.
Biết “cái nồi áp suất” đang tức có thể sẽ nổ tung, ông không hỏi mà cầm những tờ giấy lên đọc. Giấy đầu chứng nhận đã tiêm mũi 1 verrocell. Hai tờ giấy khác là số điện thoại liên hệ của các cơ sở y tế khi gặp sự cố về vaccin covid.
Ông tiến lại gần vỗ nhè nhẹ vào vai vợ thầm thì: “Có ly sữa đậu nành cho em đó, uống đi! Nhịn cà phê vài bữa vì có chất kích thích nghe em.”
Vợ cự nự: “Tại sao hôm nay không được uống cà phê?. Bộ anh tưởng thuốc này chích vào là phát sinh hiệu quả phản ứng tức thời sao?. Xin lỗi à, coi chừng không thua gì nước lã đâu!”
=”Thôi mà, đã chích rồi thì cứ theo căn dặn của y tế, với lại anh với em đâu có quyền đòi hỏi, họ cho chích gì thì biết vậy, mình thế yếu không phải tầng lớp được ưu tiên, cũng chả quen ai trong ngành y tế để có thể chích chui, cũng chả có tiền chạy chọt chích dịch vụ. Với lại tình hình bây giờ là không thể chờ đợi hơn nữa, nếu chậm trễ lỡ mình mắc covid, ngoài chi phí phải nộp khi đi cách ly, còn bị phạt nhiều lắm không kham nỗi đâu! Em cứ tính đi, lương trung bình mỗi người năm sáu triệu chứ mấy, đó là lúc bình thường không covid mà tiền nộp đi cách ly là bốn trăm năm chục ngàn một ngày, kéo dài chừng ba tuần có mà tắt thở chứ cần gì covid tấn công?. Còn nếu không muốn tốn tiền cũng có chỗ do nhà nước cấp, nhưng nhốt ba bốn người một phòng khi vào âm tính ngày hôm sau dương tính với covid là chuyện thường! Phải tự lo cái thân mình trước đi đã!”
Vợ ông hậm hực đi vào phòng thay đồ, khuôn mặt cau có u uất. Trước khi khép cửa bà ném cho ông một câu: “Anh nhớ đó, tới lượt anh, bị lật lọng cho chích verrocell thì ráng chích đi! Không có gì chắc chắn cho người già mấp mé sáu mươi cỡ anh đâu! Em nói cho anh biết em thua anh hai tuổi, lâu nay cứ sợ bị nói già hơn anh, vậy mà ngay lúc này đây em ước gì mình già hơn anh ba bốn tuổi, à không, phải già hơn năm tuổi trở lên cho chắc ăn để được chích Moderna hay là Pfizer!”
Điện thoại đi động réo liên hồi. Ông nhấc máy, giọng quen thuộc của bạn thân rang rảng:= Phải bà xã nhà ông chích verocell không?. Kỳ này đau thiệt, ai cũng hí hửng tưởng né được rồi, tới chừng chích xong ra ngoải mặt ai cũng xèo như cái bánh đa nhúng nước. Chắc chắn bà xã nhà ông “về rồi xèo “ (verrocell)) phải không, bà xã nhà tui cũng y chang.
Ông thì thầm: “Thôi im đi mà! Tui mệt với ông quá! Thì “Về rồi xèo” chứ còn gì nữa!”
Trả lời xong, sợ vợ nghe được ông cúp máy ngay!
Cuối ngày dòng nhật ký của ông hơi dài: 
Một ngày buồn vui lẫn lộn. Vui vì vợ đã chích ngừa. Buồn vì vợ không chích được loại thuốc mong muốn. Từ khi nghe phong phanh đợt thuốc tiếp theo là Pfizer, vợ trông ngóng từng ngày. Khi có giấy mời hình như mất ngủ cả đêm, đến nỗi sáng nay không thể chờ mình cùng dùng bữa sáng. Đi tiêm chủng với thái độ rất nghiêm chỉnh của một người có trách nhiệm rất tự giác không cần ai nhắc nhở khuyên nhủ. Vậy mà vợ “VỀ RÔI XÈO!”. Buồn vì những lời vợ nói sao lại hồ đồ thế, mất cả tình nghĩa, tại sao lại trù cho lứa tuổi của mình bị hụt chích Pfizer lại còn mạnh mồm nói là muốn già hơn mình năm sáu tuổi?. Hoá ra là không đoái hoài gì đến cảm xúc của chồng, chồng nào chịu nỗi cái câu nói như vậy! Buồn bực ở ngoài rồi về tuôn xả với chồng làm như mình là cái thùng rác!”
SẬP BẪY
Một tuần sau bạn ông gởi một thông báo của UBND phường được lưu thông trên mạng nội dung sẽ chích cho lứa tuổi từ sáu mươi lăm trở lên và cho phụ nữ có thai, kèm theo tin nhắn: “Ông ơi! Lạ quá! Sao chỉ có người già trên sáu mươi lăm còn từ sáu mươi đến sáu mươi tư thì sao? Có lẽ tuổi của tụi mình không được chích Pfizer đâu! Vậy là lại nâng số tuổi được chích Pfizer lên nữa rồi! Để tui nghe ngóng tình hình rồi tui báo lại với ông sau, tụi mình quyết tâm phải chích được Pfizer ông à, nếu không thì độ tuổi lưng chừng như mình thiệt thòi quá, lúc đầu họ nói là từ sáu mươi trở lên chích Pfizer hay Moderna vậy mà nghe phong phanh sẽ bị chích verrocell, lứa tuổi mình sức đề kháng đã yếu, chích verrocell thì nhẹ quá không đủ hiệu quả. “
Đọc xong tin nhắn ông cảm thấy sốt ruột vô cùng. Chưa chích được mũi nào ông không thể chần chừ được nữa. Buồn buồn lang thang trên mạng rồi đọc đủ thứ lăng nhăng cho qua giờ qua ngày cho bớt sầu bớt khổ nhưng càng đọc ông thấy mình như bị lạc vào mê hồn trận. Nỗi sợ hãi về covid càng ngày càng lớn, nó ám ảnh ông mọi lúc mọi nơi. Không còn biết đâu là tin giả hay tin thật.Trước đây mỗi khi ho, hắt hơi ông tỉnh bơ, chỉ khi nào ho sù sụ mới uống thuốc nhưng không hề quan tâm lo lắng lắm, giờ hơi húng hắng chưa phát ra tiếng ho thực sự ông đã vội chạy đi pha ly nước ấm với muối khà cổ họng một ngày không biết bao lần đến nỗi vợ ông phải thốt lên: “Thôi được rồi, covid nào mà chịu nổi cứ tắm nước muối như vậy! Năm K đã mệt mỏi lắm rồi, thêm cái K thứ sáu “khò cổ họng” suốt ngày của anh nữa thì chết quách đi cho rồi còn nhẹ nhàng hơn! Đúng là điên vì COVID!.”
*****
Ông lờ mờ thấy ánh sáng lọt qua khung cửa nhưng lại nhắm tít mắt lại. Giấc ngủ êm ái quá khiến ông không muốn biết bây giờ là mấy giờ nhưng chắc hẳn còn sớm lắm. Ông cong gập người, cố sao cho cả thân hình được cuộn lại trong chăn ấm nệm êm tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc khi được ngủ nướng, những lo lắng ưu phiền của thế gian không thể chạm đến lúc này.
Bỗng tiếng chuông điện thoại đi động réo. Ông cố lơ đi nhưng điện thoại rung bần bật như thúc giục, ông uể oải rời khỏi giường cầm điện thoại lên càu nhàu: “Gì nữa đây?.”
=”Trời ơi, giờ này mà còn ngái ngủ hả ?. Mau sửa soạn ăn sáng đi rồi ra chỗ tiêm chủng xếp hàng may ra có Pfizer để chích. Tui nói cho ông biết là Pfizer nghen! Pfizer phải lanh một chút không hết thuốc, nó chích cho verrocell thì đừng có than là tui không báo nha! Tui đi đây, là bạn bè, tui nể báo cho biết chứ chả ai dại gì thông báo rộng rãi đâu! Của hiếm chỉ dành cho kẻ khôn!”
Đang ngủ ngon bị phá giấc ngủ ông dập máy không trả lời.
Đâu phải ông không lo! Cũng ước được chích Pfizer, nhưng hy vọng ấy rất mong manh. Ông thừa biết hôm nay người ta chích Pfizer nhưng phải từ sáu mươi lăm tuổi trở lên nếu không thì phải là phụ nữ có thai mười ba tuần, hoặc phải chứng minh có bịnh nền…làm gì có cho tuổi của ông vừa đúng sáu mươi ?.
Nghĩ đi nghĩ lại ông không đi như lời bạn rủ rê chỉ vì ông cảm thấy xấu hổ, thông báo rõ ràng như thế rồi mà còn cố vào dành xuất tiêm của người già hơn mình và phụ nữ có thai thì ê mặt quá!
Vừa ngồi vào bàn chưa kịp ăn sáng vợ nhắc nhở: “ Anh tính sao đây? Ông bạn quý hoá của anh không rủ anh đi sao?. Anh khù khờ quá! đi theo ổng cho khôn ra một chút! Em đã verocell anh cũng vậy thì buồn quá! Chả lẽ anh đợi có giấy mời rồi mới đi sao? Xin lỗi à, Pfizer chả ai để cho mình đâu, em chắc mẫm sẽ có nhiều kẻ kém tuổi hơn mình nhiều, thanh niên nữa kìa đang rình ở chỗ tiêm chờ thời cơ để có được một mũi Pfizer đó!”
Ông trả lời: “Hôm qua tổ trưởng có dặn dò qua điện thoại, khi nào tuổi của anh được chích ổng sẽ báo, anh nghĩ nếu là verocell thì phải có giấy mời, cần gì tranh giành?. Như trên mạng thông báo thì phường mình ngày mai lứa tuổi của anh từ sáu mươi đến sáu mươi tư sẽ được chích! Còn tuỳ theo tình hình lúc đó người ta sẽ giành số thuốc được phân bổ tiêm vét cho các đối tượng bệnh nền, rồi lần lượt từ sáu mươi tư xuống dần đến sáu mươi. Họ không nói rõ vaccin covid 19 ngày mai là loại nào, nhưng rất có thể là Pfizer nên mới úp úp mở mở như vậy! Theo cái cách họ thông báo có vẻ vaccin đợt này có sự chọn lọc chứ không như lần em chích. Anh chưa quyết định được khi mọi thứ chưa rõ ràng.”
Vợ ông bĩu môi cười nhạt lắc lắc đầu mỉa mai: “Từ xưa tới nay cái gì cũng mập mờ cả! Ở đó mà chờ cho rõ ràng. Em sợ hôm nay người ta đã chích Pfizer hết rồi còn đâu đến ngày mai hả anh?. Chút chiều thế nào chả có tin nhắn của bạn anh, cứ chờ đó!”
Gần tối vẫn không nhận được điện thoại của bạn thân. Ông nhắn tin cũng không trả lời, sốt ruột ông bấm gọi. Điện thoại bên kia réo hoài, gọi mấy lần vẫn không được, cuối cùng có người nhấc máy nhưng là giọng phụ nữ. Ông nhận ra ngay vợ hắn ta, ông ngạc nhiên hỏi: “Ủa ổng đâu mà bà nhấc máy, chắc chích về mệt hả, hỏi thăm thôi mà, không có gì hết, bà khỏe không?”
“Khỏe gì anh ơi, em cũng như bà xã nhà anh, chích verocell, tưởng ông xã em bữa nay đi chích sẽ được Pfizer ai dè lại “về rồi xèo” mới ức chứ, đã vậy lại phải đi sớm, canh me theo đuôi núp bóng trà trộn với người già trên sáu mươi lăm để được chích cùng loại Pfizer thế mà…”
Ông cắt ngang: “Sao không hỏi họ trước khi chích?”
=“Anh ơi, cái quy trình chích Pfizer nghiêm ngặt lắm, vào tới nơi họ hỏi có giấy mời không, tiếp đến họ hỏi tên tuổi, khai số nhà số bảo hiểm y tế, căn cước không cho mình điền hồ sơ ở nhà như verocell đâu, nếu cứ cố tình lén vào, họ cũng làm hồ sơ cho nhưng lặng lẽ chích verocell, đến khi cầm tờ giấy thấy chữ verocell mới hết hồn bật ngửa ra thì đã quá trễ, hỏi họ thì họ đáp không thấy cái bảng ghi trước lối ra vào đó sao?. Hôm nay là ngày chích cho người từ sáu mươi lăm, và phụ nữ có thai…Còn tất cả các đối tượng khác muốn chích thì chích verocell. Họ còn an ủi nói là chả có loại vaccin nào hoàn hảo cả, nhưng verocell được chích kịp thời vẫn tốt nhất. Verocell ít có phản ứng phụ như các loại vaccin khác. Em có cảm giác như chồng em bị “ sập bẫy”.
Sau một tiếng thở dài não nuột giọng nói tiếp tục “Em hỏi anh, chỉ cần cầm giấy chứng nhận đã chích verocell, ông xã em bị “sốc” muốn tăng huyết áp luôn rồi chứ ở đó mà chờ phản ứng phụ, về tới nơi cái mặt xám ngoét, ngã vật ra giường, nằm vùi từ sáng tới giờ có ăn uống gì đâu! Thôi anh à, tuổi các anh hẳn cũng không thoát được verocell đâu, chả phải vạ ra đó mà canh chừng làm gì, khi nào có giấy mời thì đi!
Ông tắt máy di động lòng dạ nôn nao thấp thỏm.
Ông ghi vào nhật ký: “Bạn bị sập bẫy, lại VỀ RỒI XÈO “. Mình rồi sẽ ra sao đây?. Thôi kệ, có còn hơn không. Chích loại nào cũng được không thể lựa chọn nữa rồi! Mình giờ như người sắp chết đuối không thể chờ phao cứu sinh, đội cứu hộ, phải chụp ngay cái cọc hay cái can nhựa nếu tình cờ nó xuất hiện. Mình sẵn sàng chấp nhận “VỀ RỒI XÈO!”.
Vừa ăn cơm tối xong điện thoại reo. Nhận ra tên tổ trưởng hiện trên màn hình ông vội bấm máy. Giọng nói vang lên: Anh đã chích mũi nào chưa?
= Dạ chưa.
=Vậy ngày mai lúc mười bốn giờ tức hai giờ chiều xuống địa điểm tiêm chủng phường mình tiêm nhé! Nhớ mang thẻ căn cước hay chứng minh nhân dân, thẻ bảo hiểm y tế nữa. Chút nữa sẽ có giấy mời đưa đến tận nhà!
= A, dạ cám ơn tổ trưởng nhiều!
BIẾN CHỦNG LẠ
Trưa ngày hôm sau, ông tới đúng giờ đã hẹn trong giấy mời. Ông thấy người ta đã xếp hàng, giữ khoảng cách, đeo khẩu trang. Tất cả đều răm rắp làm theo hướng dẫn của công an và dân phòng phường.
Vì đã định hướng trong lòng sẽ chấp nhận chích dù cho đó là verocell nên ông từ tốn bình tĩnh đi theo đoàn người.
Khi được hỏi có giấy mời không, ông trưng ra ngay, anh dân phòng mời ông ngồi xuống khai tên tuổi, số nhà, số căn cước, bảo hiểm y tế, số điện thoại…..đánh dấu đồng ý. Khi hồ sơ đã xong anh ta đưa cho ông ký phía dưới.
Ký xong ông hỏi nhỏ: “Hôm nay chích vaccin gì vậy anh?”
=Mặt anh dân phòng nghiêm lại : “ Dạ, con không biết đâu chú, con chỉ phụ trách làm thủ tục còn chích vaccin gì thì lát nữa vào bác sĩ sẽ quyết định. Bây giờ chú cầm hồ sơ qua dãy ghế kia ngồi chờ tới lượt mình thì vào.”
Ông ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn quanh. Sân rộng có năm hàng ghế mỗi hàng là mười người, ngồi cách nhau khoảng một mét rưỡi. Ai cũng im lặng. Các khuôn mặt đều ẩn sau khẩu trang chỉ còn lộ những ánh mắt liếc qua liếc lại vẻ e dè tư lự.
Phần lớn những ngừoi tới đây hôm nay đều trạc lứa tuổi ông. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những gia đình đèo bồng thêm cả mấy em nhỏ trạc tuổi đôi mươi. Ông nghĩ thầm chắc Pfizer không còn cho lứa tuổi sáu mươi đến sáu mươi tư chiều nay nữa nên mới có những thanh niên thiếu nữ tới chích ngừa.
Một anh dân phòng đang ngồi canh cửa phòng tiêm nhoài ra thành lan can với miệng dặn dò một thiếu nữ: “ Nhớ chuẩn bị hồ sơ sức khỏe chứng minh bị bệnh nghe em!”
“Dạ, em biết rồi, có sẵn trong đây rồi anh!”
Hoá ra, có thể còn Pfizer?. Chứ chích verocell thì đâu cần chứng minh mất công vậy! Cô gái ngồi trước mình còn nhỏ quá! Nó được chích Pfizer thì sao mình lại không kia chứ?.
Trong lúc ngồi chờ nhìn thiên hạ ông lờ mờ hiểu ra một điều. Có những kẻ nhỏ hơn sáu mươi không chịu chích verocell chờ đến hôm nay có Pfizer sẽ thương lượng móc nối với dân phòng, công an, bác sĩ, y tá để hòng được tiêm Pfizer.
Ông vừa lo vừa mừng. Mừng, có thể chiều nay vẫn có Pfizer. Lo, loại vaccin dự trù để tiêm cho người già như ông có thể bị hụt bị tước mất vì những mối quan hệ âm thầm nào đó…
Cuối cùng ông cũng vào được phòng đợi đo huyết áp trước khi tiêm chủng. Ông cố gắng giữ bình tĩnh không hồi hộp. Trước ông còn hai ba người chưa kiểm tra huyết áp xong.
Bỗng ông nghe tiếng bác sĩ ngồi phía ngoài cửa hắng giọng nói với cô bé lúc nãy : “ Không em à! Trường hợp của em không thuộc diện bệnh nền, tuổi của em không chích Pfizer. Verocell tốt và hợp với em hơn. Em cứ thử hỏi ai đó đã từng chích verocell xem có phải là chích xong thấy khỏe ra không nào?”
Nói xong bác sĩ nghiêng đầu qua phòng bên cạnh ra lệnh: =Một mũi verocell! .
Trong vài giây có tiếng cô y tá xướng tên cô bé.
Mặt cô bé tiu nghỉu thất thần, mắt rưng rưng muốn khóc, nhưng đã vào tới đây rồi thì không thể ra được, cô bé đứng lên lê từng bước sang phòng tiêm giống như tội phạm sắp lên đoạn đầu đài.
Cô bé chưa khuất hẳn bỗng tiếng phụ nữ cao giọng đập vào tai: “ Nên nhớ anh năm nay mới năm mươi chín nên không thể chích Pfizer! “
Ông giật mình quay lại. Có một người đàn ông trạc tuổi như ông đang ngồi đối diện với nữ bác sĩ ở bàn phía trong cùng. Khuôn mặt bị che bởi khẩu trang nhưng ông vẫn nghe rõ tiếng ông ta năn nỉ: “Bác sĩ ơi, tôi khổ lắm, mấy đợt tiêm ngừa rồi mà tôi cứ đi rồi đành bỏ về chỉ vì tôi biết tôi không phải năm mươi chín, năm nay tôi sáu mươi mốt rồi, năm chín là tuổi trên giấy tờ, không hiểu sao bố mẹ tôi lại khai giảm tuổi như vậy để bây giờ tôi khốn đốn uất ức như thế này.”
Vừa nói ông ta vừa sụt sịt lỗ mũi đưa tay lên gạt nước mắt, mặt cúi gầm như kẻ có tội.
Cuối cùng nữ bác sĩ chép miệng: “Thôi được rồi, tôi sẽ cho anh chích Pfizer, bây giờ anh thấy cái sự tai hại của việc khai tuổi gian dối chưa?. Đừng có đưa tay lên mắt mũi nữa, coi chừng covid bám theo vào đường thở bây giờ!”
Vừa nghe phán Pfizer, đang ủ rủ ông ta dựng hẳn người lên cám ơn rối rít cuống quýt cầm hồ sơ chạy vội qua phòng tiêm.
Đến đây tuy đã ngờ ngợ mình sẽ được chích Pfizer nhưng những gì vừa xảy ra xung quanh khiến ông ngỡ ngàng. Chưa kịp hiểu ra điều gì tên ông đã được xướng lên. Đến lượt ông được cho phép vào phòng tiêm. Khi ngồi lên ghế, được cô y tá xoa bông tẩm cồn sát trùng cánh tay, tuy cố gắng bình thản nhưng ngực ông như bị nén lại. Đời ông đã trải bao lần tiêm ngừa, không thể nhớ hết, nếu không nói là rất thờ ơ thoải mái với những mũi tiêm. Vậy mà hôm nay cảm giác khác hẳn.
Cô y tá hơi nghiêng đầu hướng về phía người đang bơm kim tiêm nói một tiếng gọn lỏn “ Pfizer “. Âm “Pfizer” vừa lọt tai, tim ông đập thình thịch. Mắt ông không rời mũi kim đang từ từ lụi vào da thịt, một cái nhói nơi tay trái, thế là xong.
Ông bàng hoàng sung sướng không dám tin vào sự thật cho đến khi nhìn hồ sơ của mình có phê chữ Pfizer ông mới yên tâm thực sự, bước qua phòng chờ, ngồi đợi thêm ba mươi phút.
Chính bản thân ông cũng vui đến run cả người đấy chứ nói gì ai?. Đang lâng lâng bỗng có tiếng gọi: Anh Thạch ơi!
Ông nhìn qua nhận ra người quen cùng khu phố. Hắn ta giơ hai ngón tay thành hình chữ V. Ông hiểu ý gật gật đầu.
Một lúc sau ý chừng chịu không nổi, nhìn trước ngó sau không ai để ý hắn ta bèn mon men ngồi sát lại bên ông thầm thì: “Hồi nãy thấy anh mà không sao nói chuyện được vì phải giữ trật tự khoảng cách. Mừng quá, thật được chích Pfizer giống như trúng số vậy đó! Chỉ cần đi hôm qua là dính verocell rồi! Anh thử tưởng tượng xem nhà tui có sáu người mà năm đã phải chích verocell chỉ còn tui là hưởng chút may mắn này!”
Đang nói bỗng hắn ta hướng ánh mắt về phía người phụ nữ đang ngồi ở góc phòng nháy mắt hỏi ông: “ Nhận ra ai đó không?”
Ông đáp: Bà chủ tiệm phở bò khu phố mình chứ ai nữa!
Qua chiếc khẩu trang hắn ta khúc khích cười, kể lể: “Anh biết hôm qua tui gặp bả, hỏi bả có chích không, bả nói không chích vì bị rối loạn tiền đình, chóng mặt nên bác sĩ riêng của bả dặn không được chích. Lúc đó bả cương quyết không chích, có lẽ vì nghi bị chích verocell . Bữa nay ai đi chích về báo cho bả, bả tức tốc đi còn trước tui nữa. Đụng đẩu bả tui hỏi “ Ủa chứ sao bảo rối loạn tiền đỉnh không đi mà?”, bả trả lời tỉnh queo: ” Tại tui nghe chích Pfizer nên dù có chứng rối loạn tiền đình tui cũng phải đi chứ! Tui đâu dám khai sự thật với bác sĩ ở đó đâu! Mà cũng hay lắm, vừa vào đến địa điểm tiêm chủng tui hết chóng mặt luôn ! “
Ông ngẩn người, lẩm bẩm: “Kỳ lạ! Tại sao mới hôm qua người tuổi mình chích verocell mà hôm nay lại được chích Pfizer?. Cách có một ngày sao khác vậy?. Ông bạn tui chích hôm qua dính verocell đang buồn hận đó!”
”Sao với trăng cái gì! Anh có nhận ra mặt vài quan chức đi đi lại lại khu vực này không?.”
“Vậy à, tui không để ý!”
”Vậy anh có nghe chuyện bê bối chích ngừa không?”
“Chuyện gì?”
“Thì chuyện ông già bảy mươi tuổi khi tiêm xong ra ngoài nhìn lại thấy giấy chứng nhận tiêm của mình ghi verocell ổng nổi điên gào lên chửi um sùm “Tao già như vậy mà dám chích verocell hả?. “ Có lẽ vì vậy mà hôm nay các vị ấy phải có mặt trông chừng bên này tí, xem xét bên kìa chút để ra vẻ sâu sát với dân. Mấy bữa trước lộn xộn lắm, mới hôm qua đây có đứa phụ trách tiếp dân làm hồ sơ còn dám nói thẳng là từ sáu mươi đến sáu mươi tư chích verocell . Chúng nó để dành vaccin Pfizer tiêm vét cho họ hàng thân quen đó mà!”
Ông trầm ngâm một lúc rồi nói: “Theo tui nghĩ là do Pfizer thời điểm này hiếm quá, cho nên họ phải dành cho người già trước, rồi mới từ từ lùi xuống lứa tuổi của chúng mình, tên nào bằng tuổi chúng mình cố lẻn vào hôm qua là bậy rồi! Tui hỏi anh nếu hôm qua ai không thuộc diện được chích nhưng cứ đòi Pfizer thì hôm nay chúng mình còn loại này để chích không?. Bởi vì mấy tên đó hẳn sẽ ra loan báo và người ta ùa vào ai cũng đòi Pfizer thì vỡ trận mất thôi!”
Cuối cùng ông cũng cầm được tờ giấy xác nhận tiêm chủng Pfizer trên tay.
Ông ra về trong lòng phơi phới an nhiên, một cảm giác không sao có được ròng rã suốt mấy tháng nay từ khi dịch covid bùng nổ.
Về đến nhà, vợ ông đứng ngóng sẵn trước cửa. Nhìn thấy vẻ mặt đăm đăm lo lắng của vợ, không kìm được nữa, ông nhào tới ôm vợ thật chặt miệng lắp bắp “Pfizer Pfizer em ơi!”. Vợ ông cũng ôm siết lấy ông nhưng câm lặng. Mãi cho đến khi đọc tờ xác nhận tiêm chủng, bà mới rưng rưng nước mắt nở nụ cười mãn nguyện, nói như với chính mình: Anh chích Pfizer, em cũng thấy mình được an ủi phần nào!
Rồi vợ ghé tai ông thầm thì: Đừng báo gì với bạn anh không ổng buồn tội nghiệp!.
Vào nhà, trong khi chờ ăn cơm tối ông mở iPad, bấm ứng dụng ghi chú bắt đầu nhấn phím ghi Nhật ký
Hôm nay, ba giờ chiều tiêm chủng covid 19, mũi 1 Pfizer. “Mũi đâm” mong đợi nhất trong đời. Một buổi chiều quá đặc biệt! Một ngày khó quên trong đời, với những cảm giác lạ lùng, hồi hộp nín thở, đau mà vui, vui mà lo… Một không gian tiêm chủng kỳ bí khó hiểu. Chỉ vài phút lưu lại đó đã khiến mình sững sờ gờn gợn. Có một điều gì vô hình phủ trùm nơi đó!. Không lời, không mệnh lệnh, không cưỡng bức nhưng đã chứng tỏ được quyền lực…
Nếu không như vậy tại sao người ta lại để lộ những điều đã cố giữ kín cả một đời người ?. Dễ dầu gì khai thác lấy cung ai đó mà không cần biện pháp đe dọa hay tra vấn?. Ở đó người ta tự khai mọi thứ bịnh (thường ai cũng muốn giấu) miễn sao bác sĩ xét cho có bịnh nền nguy hiểm để được chích một mũi Pfizer. Nếu không có Pfizer thì ông kia sẽ không bao giờ bật mí tuổi thật của mình cả!.
Buổi tối gần khuya nghe tiếng điện thoại báo tin nhắn, ông mở ra, cảnh người ta chen nhau ngồi đầy ở địa điểm tiêm chủng chờ được tiêm vét Pfizer.
Ông lẩm bẩm: “Cái quái gì đây?”
Vợ ông đang buông mùng ngáp dài lừ đừ hỏi: “Cái gì vậy anh?”
Ông chià điện thoại cho vợ xem : “Trời ơi, thiên hạ chen nhau chích vét Pfizer kìa! Toàn bọn trẻ, tối khuya rồi còn ráng ra chen chúc nhau như vậy! Nguy hiểm quá coi chừng covid xâm nhập. Thời buổi này cũng hay, hồi xưa anh cứ nghĩ mình không thể cùng một lúc đứng ở hai điểm, vậy mà giờ anh có cảm tưởng như mình đang đứng ở nhiều điểm cùng một lúc, thấy toàn bộ những điểm khác dù không thật sự hiện diện ở đó! Mấy đứa này ban ngày ban mặt không đi chích verocell, canh me tối khuya để được chích Pfizer còn sót lại. Sao khốn khổ thế? Tại sao vậy nhỉ?.”
Vợ ông lườm một cái thật dài, thần sắc không ngái ngủ nữa, mắt trừng lên, gằn giọng: “Tại sao à? Vì đó là Pfizer!. Vì anh không phải lứa tuổi năm mươi chín như em, không phải mấy thanh niên thiếu nữ ngoài kia ở trong giai đoạn tiêm chủng này!. Anh đâu có ở cùng một điểm với em, với tụi nó?. Cũng như mấy tên mà được chích ưu tiên Moderna, Astra…họ đứng ở điểm A điểm B chót vót nào đó thì làm sao thông cảm với người khác? . Làm sao cùng lúc đứng ở nhiều điểm được đây hả anh?. Làm sao có thể cùng lúc vừa đá bóng lại vừa thổi còi”..
Ông nhìn sững vợ. Biết “cái nồi áp suất “ vẫn còn anh ách tưng tức muốn xì hơi, nên ông vội tắt màn hình điện thoại.
Ông lặng lẽ cởi áo ngoài sửa soạn đi ngủ.
Vợ tiến lại nhìn chăm chăm vào cánh tay, tìm vết chích. Ông chỉ một chấm nhỏ xíu nói:” Nó đây! Bắt đầu nhoi nhói tê tê, mai chắc nhức lắm, dám bị hành sốt à!”
Nét mặt vợ bỗng dịu dàng khác thường. Mới có vài giây trạng thái thay đổi một trăm tám mươi độ, cứ như hai con người khác! Vợ tủm tỉm cười, nói khẽ: “Nhói nhức một nỗi đau ngọt ngào, hưng phấn đến phát sốt, một mũi tiêm tê dại đáng nhớ!”
Ông bật cười vì câu nói đùa của vợ. Bỗng ông khựng lại trước tấm gương soi. Cái mặt nhìn vô duyên thế không biết!. Cười toe toét vì được một phát tiêm! Mất cả tư cách! Mày đó sao Thạch?. Có gì hay khi đón nhận một phát tiêm chủng COVID-19?. Nụ cười trong gương lệch dần. Kìa kìa đang cười sao lại mếu?. Chả phải mấy ngày nay chỉ mong có một mũi tiêm đó sao?. Khối người ước được như mày! Có chủ quan khi nghĩ vậy không?. Ứơc tiền bạc danh vọng còn có lý, một liều vắc-xin đưa vào người có gì để hồ hởi phấn khởi?. Tiêm chủng là điều bất đắc dĩ. Tuy nhiên trong lúc đại dịch đang xảy ra hẳn đây là điều tích cực. Nguy cơ bị lây nhiễm, bịnh trở nặng sẽ giảm đi rất nhiều. Nỗi sợ hãi bấy lâu nay chả phải do Covid chứ là gì?
Ông gật gù, khuôn miệng bắt đầu ngay ngắn cân bằng lại. Song vẻ mặt trong gương vẫn không ổn…Một nỗi nghi ngờ dấy lên trong lòng…
Đèn bỗng tắt phụt. Tiếng vợ ông càu nhàu: “ Đi ngủ đi! Điên hay sao giờ còn soi gương lảm nhảm gì đó?”
Ông mò mẫm ra ngoài phòng khách, bật đèn, mở iPad nhìn giờ gõ những dòng cuối cùng trong ngày
23:30
Cái gì đang xảy ra vậy?. Cái gì nhỉ?
Vợ, càng ngày tính khí càng thất thường, thay đổi nhanh quá!. Trước đây vợ dịu dàng ít khi cãi cọ vậy mà hồi nãy nếu ai không biết, nghe được, cứ tưởng quan tòa đang cật vấn kết tội bị cáo, làm sao có thể nghĩ đó là những lời vợ đang nói với chồng được kia chứ!. Cứ cái kiểu này, hết giãn cách chắc lại là lúc đâm đơn ly hôn không biết chừng!
Hình như đang có một loại biến chủng rất lạ không phải covid 19, quanh quẩn trong cộng đồng nơi mình sống. Nó lây lan rất mạnh. Nó khiến người ta vui buồn bất chợt, nó làm đảo lộn những ước mơ tính tình, thể chất con người. Đang trẻ bỗng muốn già, đang gian dối bỗng chân thật, những bí mật bỗng bật mí, đang đau yếu bỗng khỏe mạnh, đang khỏe mạnh bỗng ốm đau. Rõ ràng số ngừơi bị bịnh nền trong phòng tiêm lúc chiều đột ngột tăng đáng ngại. Chắc chắn mọi người đang bị “lây nhiễm, bị dịch” rồi!. Một thứ dịch không có triệu chứng điển hình thường thấy của covid như sốt, ho, khó thở mà hoàn toàn nghiêng về tính thần, có thể cảm nhận nhưng không hiện hình qua kính hiển vi, do đó khó định danh, làm sao mà nhận diện truy vết?.
Ông đóng IPad, tắt đèn phòng khách vào giường nằm xuống, nhắm mắt lại.
Cố dỗ giấc ngủ nhưng không thể chợp mắt! Cả ngày nay bộ não không sao yên được. Vui chả ra vui, lo chả ra lo.
Lẽ nào vừa chích ngừa covid xong giờ lại bị nhiễm bịnh?. Xa xôi gì đâu! Bị lây từ vợ đang nằm kế bên, mấy ngày nay có lúc ôn tồn chừng mực, lúc lại nổi khùng.
Hồi nãy trong gương mình sao lạ lẫm?. Cật vấn rồi lại tự bào chữa, mâu thuẫn với chính mình. Suy nghĩ cảm xúc rối loạn, chả lẽ “mắc dịch “ rồi sao?. Chả lẽ đây cũng là triệu chứng trong chuỗi triệu chứng lạ lùng đang càn quét trong cộng đồng suốt mấy ngày nay?.Dịch này thể xác có vẻ không sao, nhưng nội tâm biến đổi. Lẽ nào mình vừa bị biến chủng lạ xâm nhập?. Hồi nãy vợ kêu mình điên! Không biết vợ điên hay chồng điên? Không biết ngày mai đầu óc còn tỉnh táo để sống bình thường không?.Trời ơi! Xin cho con đừng suy nghĩ nữa, nổ tung cái đầu mất thôi!
Bỗng vợ cựa quậy ú ớ.
Ông lẩm bẩm: = Gì nữa đây? Ngủ mớ sao?
Trong bóng đêm ông khẽ rùng mình gây gây ớn lạnh dọc sống lưng, không hiểu do vừa tiêm ngừa hay do điều gì khác?.
Hết
Chú thích:
=vắc-xin Vero Cell đã được WHO (Tổ Chức Y Tế Thế Giới ) thông qua chấp thuận sử dụng trong trường hợp khẩn cấp và được Bộ Y tế Việt Nam phê duyệt có điều kiện vaccine cho nhu cầu cấp bách trong phòng, chống dịch COVID-19 tại quyết định số 2 763 / QĐBYT ngày 3/6/2021. Vắc xin này sản xuất theo công nghệ bất hoạt.
=Pfizer Vắc xin được sản xuất theo công nghệ mRNA.
=Bịnh lý nền chỉ những loại bịnh mãn tính mắc phải về tim mạch, hô hấp, xương khớp, tiểu đường hay ung thư .
=Năm K là năm điều phải tuân thủ phòng chống dịch covid 19: đó là khẩu trang, khử khuẩn, khoảng cách, khai báo y tế, không tụ tập đông người.


<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2022 02:23:09 bởi sen dat >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9