Thơ Nguyễn Trung
ngày xuân đợi lại thêm một ngày ngồi bó cẳng mưa lâm râm, nắng trốn sau mây xuân chưa đến nhưng đông đã hết hoa lá xanh mầm, nụ đang vươn chưa ra vườn nhưng cứ ngó quanh đầu tính toán sẽ trồng gì nhỉ cái vườn bé như ngón tay út mà tưởng như thượng uyển thật to người ta có nhà to vườn lớn còn ta một khoảnh đủ yên đời mấy chậu cây con co ro lạnh thân già lụm cụm vẫn loanh quanh đợi nắng xuân về trong gió lạnh ngắm một tí vườn qua khung cửa nhìn cánh đào rụng rơi trên cỏ những giấc mơ nào cũng bay theo
quê hương giả định từ tháng tư một chín bẩy năm người Việt đều cùng bị mất hết miền của tôi không còn quốc gia miền của bạn tiêu tan lý tưởng người đã bỏ tổ quốc ra đi kẻ trốn quốc gia bằng mọi cách phần đất mang địa danh Việt Nam chỉ còn là tên của địa đồ những con thuyền bé tí cỏn con chất đầy người cùng nhau chạy trốn bao nhiêu phần trăm đến được đích tỉ số nhỏ, đau xót làm sao vượt thoát được khỏi “ thiên đường “ mù bằng con đường xuất khẩu lao động bố mẹ cấm nhà bán đất tổ tiên cho con du học, dặn đừng về con người khi chẩy khô hết máu khi đất nước kiệt kệ tài nguyên làm sao tồn tại hoặc sống còn dù có mấy ngàn năm lịch sử đất nước tôi hình như chữ S thời ông cha nghĩ là chữ Sướng để cháu con được hưởng đời đời nhưng đến nay biến thành chốn Sợ tản mát đến bốn châu năm bể tá túc trong lòng xứ của người vẫn mang trong tim một quê hương để giòng máu Việt vẫn mãi chẩy chuyện buồn của những người xa xứ còn quê hương mà chẳng trở về có tiếng mình mà dùng ngoại ngữ chỉ còn “quê hương giả định” thôi! (putative country)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2024 20:49:05 bởi Trung Nguyen >
nắng chiều
nắng còn rớt xuống cành hoa người còn sót lại trong hồn bài thơ bâng khuâng ngắm bóng chiều tà bỗng nhiên nhớ đến bờ vai ai gầy
chiều còn đọng lại trên mây gió vẫn lay động hàng cây sau nhà tôi đứng lặng lẽ bên đời nhớ con đường cũ nắng chiều phố xưa
ngày qua ở mãi trong người tháng năm thủa cũ làm buồn hôm nay mây hoài vương vấn mặt hồ tóc ai bay kín cả trời nhớ nhung
vẫn còn thơ thẩn trong đời đôi khi lịm ngất với lời hát xưa ngẩn ngơ thấy nắng chiều vương hoàng hôn ập đến, chợt thương cho mình
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: