ĐÔI VẦN CẢM - XÚC - -- Rdinh ---
MÂY THU LANG-THANG Tôi đi gom lá khô tàn Đường thoai-thoải dốc đôi bàn chân nghiêng Vườn chiều rôm-rả tiếng chim Vài con sóc chạy trốn tìm trên cây Xám trời lơ-lửng tầng mây Gió hiu-hắt thổi lắc-lay lá vàng Từ ngày thu mới bước sang Tàn phai nắng hạ - nhộn-nhàng lá bay Lá khô sân phủ ngập đầy Lan-man gió thốc lại bay xa ngàn Cây nay khoác áo đỏ vàng Phải chăng chờ đón thu tàn sang đông Cuối trời mây trắng đi rong Như tâm-tư gởi giữa dòng lang-thang RĐinh r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.11.2022 04:00:51 bởi Ct.Ly >
EM LÀ Em là hình bóng anh mơ Và em tạo dáng vần thơ tuyệt vời Xuân thì như đóa hoa tươi Đôi tà áo tím bên đời nhẹ bay Môi hồng má đỏ hây-hây Ai qua ngõ mộng hẳn lay động hồn Chiều tà thả gót chân son Nhẹ như cánh gió qua miền phù-du Qua cầu thả bước chân đưa Nhịp cầu lắc-lẻo ngỡ như chia đàng Khoan-khoan em chớ vội sang Anh đang ráp bánh xe loan… mộng hờ Em là khung lụa căng chờ Cho anh viết trọn bài thơ của lòng RĐinh
CHỜ XUÂN TRÊN WASHINGTON DC Lang-thang trên đất DC Chờ Xuân - Xuân đã ra đi - sắp về Nơi này cách chốn xa quê Trời cong-cóng lạnh gió về se-se Đào hoa ngậm cánh chưa xòe Còn trong chờ đợi cuối mùa đông phong Đầu năm Xuân sắp bước sang Con thoi thời khắc nhịp-nhàng luân lưu Giấu đi bao nỗi phiền ưu Chờ Xuân mang đến bao điều ước mong Hằng mơ chào đón Xuân hồng Mang hơi ấm lại sưởi lòng tha nhân RĐinh
XUÂN ĐÁO THIỀN MÔN Xuân mới vừa qua Xuân lại tới Thiền môn hội tụ cảnh đông vui Cửa Không tấp-nập tươi màu nắng Ngõ Tịnh xôn-xao rộn tiếng cười Chuông lảnh ngân-nga hồn tục lắng Mõ trầm hòa quyện tiếng kinh rơi Vô thường biết nẻo về Tây trúc ! Hẳn thỏa khát-khao một kiếp người RĐinh
VẠT NẮNG THÁNG BA Vạt nắng chiều nghiêng ngả bóng tà Xuyên cành, xuyên lá đến từ xa Nắng vương trải thảm hoe-hoe nhạt Nắng níu chân ai ánh nõn-nà Tháng Tết qua rồi nay nắng ấm Rộn-ràng tia nắng tháng Hai, Ba Lung-linh nắng bám cành đơm nụ Tỏa sáng chập-chờn rạng sắc hoa RĐinh
ĐÀO HOA THỨC GIẤC Đông phong gọi cánh hoa đào Mau-mau thức giấc đón chào mùa xuân Nụ hoa mơn-mởn phớt hồng Mắt hoa bừng tỉnh cánh bung rộn-ràng Ơ kìa ! Xuân đã bước sang Người như trẩy hội - đào đang vào mùa Phim hình, máy ảnh tranh đua Ghép mình cùng những cảnh hoa tuyệt-vời Bên dòng đào ngả bóng soi Lung-linh cho khách tới lui chụp hình Người vui bên gốc đào xinh Đào hoa khoe sắc trên cành đung-đưa RĐinh
ĐÀO GIÀ LIỆU CÓ THỰC XUÂN ? Thân đào nhu-nhú cái xuân Còn ta thì cứ lần-lần già đi Đào già nở nụ xuân thì Ta già sao cái xuân đi chẳng về Hai đàng chung một bến mê Cùng sinh, cùng diệt, cùng về tử sinh Cùng là vật thể hữu hình Cuối đường bỏ mặc nhân-tình thế-gian Biết đào già có thực xuân Hay đào chỉ nở qua tuần phù-du RĐinh
Tháng Tư cũng là tháng Đức Phật Thích Ca đản sanh, nay mượn câu kinh Thủ lăng nghiêm để viết lên một bài thơ 12 câu gồm 84 chữ nói lên một ý niệm của triết lý Phật giáo TRỘM MẮT PHẬT Mắt là cửa sổ tâm hồn Phật nói mắt là một phần sáu căn * Mắt nhìn khắp nẻo xa gần Cũng không ngoài được sắc trần nhân gian ** Từ niềm vui-vẻ hân-hoan Đến buồn vô-vọng lầm than kiếp người Mắt soi săm hết sự đời Chuyển cho căn ý chẳng lời phán phê Nhĩ, tỷ, thiệt, thân : cận kề Ý căn sao thoát nẻo về vô minh Đường đời dâu bể phù trầm Trộm con mắt Phật hẳn tâm an bình RĐinh * Lục căn : (Nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân và ý căn) ** Lục trần : (Sắc, thanh, hương, vị, xúc và pháp trần)
LÁ MƠ Ngồi nhìn cây lá đong-đưa Chợt trông thấy cụm lá mơ bên rào Ngày xưa chẳng nhớ năm nào Lá Mơ các cụ bàn vào tán ra Rựa mận thơm nức cả nhà Muốn ngon phải có lá mơ đi kèm Chấm thời phải có mắm tôm Lại còn phải có củ riềng mới ngon Đích danh là món cây còn Dính vô Hán Việt gọi tên Mộc Tồn Dẫu sao cứ gọi là ngon Món ăn đất Bắc Việt nam một thời Bây giờ suy nghĩ khác rồi Chó nuôi như thể một người thân quen Thịt chó giảm hẳn người ăn Cho nên chó tạm yên thân với đời Cũng khi giá đắt tận trời Nên dân nhậu chó phải ngồi teo râu RĐinh
VẦN THƠ NGÀY THÁNG CŨ Viêt lên đây vần thơ ngày tháng cũ Bốn chín năm sự việc của năm xưa Lọ mực tím đầy viết không thể đủ Ngọn bút cùn long cán vẫn đong-đưa Bốn chín năm Sài-gòn đầy máu lửa Quân Bắc tràn như lũ cuốn sóng xô Quân cán chính miền Nam buông tất cả Về quê mình theo hiệp-định Ba-lê Rồi cuộc thế đổi đời không xiết kể Nghĩa đồng-bào huynh đệ chẳng còn chi Người lên non cho hết cả xuân thì Nghe cải-tạo bước chân về không vững Kẻ còn nhà nghe loa kinh tế mới Gạo cân đo rồi lại tới bo-bo Đào kênh mương phường, quận cứ hét hò Tối họp tổ cùng người dân khu phố Đời bận-bã suốt ngày nghe tơ-mở Chẳng thấy giầu, nghèo khó lại muốn điên Đành góp nhặt rồi tính chuyện vượt biên Nếu chẳng may cũng làm mồi cho biển cả Bốn chín năm một bài thơ khôn tả Kinh tế mới bao dòng châu lã-chã Cải tạo rồi bao gia đình tan rã Bao cấp mà chỉ có cháo và rau Cụ Hùng vương nhìn cảnh này có thấu Giống Lạc hồng máu đỏ có còn đâu ! RĐinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2024 05:19:17 bởi Rdinh >
HOÀI-NIỆM MỘT QUÊ HƯƠNG Chốn xa vời ... thương nhớ tới nơi xưa Quê-hương đầy êm-ấm Mái nhà tranh bên sông dòng nước biếc Lung-linh xuôi lững-lờ Đầu năm mới... mưa rơi rắc dầm xuân Co-ro bên lửa ấm Cánh cò ơi ! phương xa nào bay tới Trên sông rực trắng dòng Hè mau tới... tia nắng chói về đây Vàng bông đồng lúa chín Bác nhà nông luôn tay mùa gặt hái Lúa vun cho đầy bồ Vài con muỗm cho con còn trong túi Nướng lửa rơm cho hương quê đượm thắm mùi Mùa thu đến... trông theo lá bàng rơi Bay lăn đỏ đường Mười Rằm trăng sáng nghiêng soi góc ngọn đa Nghe kinh chùa cổ xưa Mùa nước lớn dân tứ xứ về đây Xem hội hè tháng tám Những chàng trai thi bơi cùng ra sức Trên sông trải mái dầm Đời thơ ấu qua đi mất còn đâu Quê hương tràn chinh-chiến Mái trường xưa hoang sơ đường văn-hoá Dọc ngang là chiến hào Làng tôi đó tan hoang đã từ lâu Trong tâm còn ghi mãi Để hồn tôi Thương thương và nhớ nhớ Xa xưa một thuở nào ! RĐinh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 1 ngày và 4 giờ bởi Ct.Ly >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: