Là thơ rơi nhẹ một vần
Ta là ai sao đi lang thang giữa cuộc đời này?
Là khói lam chiều rức ray viền quanh đỉnh núi
Là tiếng chim rừng gọi nắng tàn trên cây trần trụi
Hay là nỗi nghẹn ngào....
......Theo con tàu....
.... Ngày biệt xứ xa xăm...?
Quê hương là hơi thở ở mỗi bước phong trần
Mà đời tha hương là những vết roi thù oan nghiệt
Quất tận tình lên tấm lưng nhọc nhằn, tỳ vết
...Của những con người...
...Đã mất quyền....
...Thương nhớ một quê hương...
Muội ở đâu? Khi mình ta uống cạn những đêm trường
Nỗi cô đơn giã giòn, bởi cơn gió mùa miền cực Bắc
Bốn bức tường buồn, nhốt khói nhang trầm ,đêm mùa Đông quay quắt
...Lòng ngổn ngang những cuộc tình...
....Đang lần lượt..
..Rủ nhau đi.....
Khi ta cần đôi cánh tay êm, để níu kéo bóng xuân thì
Muội ở đâu? Sao ta mãi tìm giữa dòng đời tất bật
Đôi lúc bàn tay, ôm một dĩ vãng nhạt nhòa,cứ ngỡ là thật..!
...Rồi tưng tiu vỗ về...
....Như chiếc độc bình...
....Cổ vật tự ngàn năm...
Ta sẽ không tìm muội nơi xứ sở của những kẻ vô tâm
Đem tình yêu làm trò đùa cho ma quỷ
Ta sẽ tìm muội trong góc vườn xưa đầy thi ý!
...Nơi đó một lần...
...Có hai tâm hồn....
...Cùng rơi nhẹ một vần thơ!..
Hãy lắng nghe ..Xin đừng hỏi ,đừng đợi cũng đừng chờ
Bởi muội là thơ..Rơi trong mảnh vườn cổ tích!
Quê hương ngày mai, là nỗi sầu tịch mịch
Còn ta là loài chim Di, đã bạt cánh lối quay về...
Cao gót Ngọc