Những ngày tháng qua
Thay đổi trang: << < 1011 | Trang 11 của 11 trang, bài viết từ 151 đến 156 trên tổng số 156 bài trong đề mục
Tung Son 31.08.2024 13:14:03 (permalink)

Tung Son 15.09.2024 20:42:08 (permalink)
Người Ðức tử tế

Sáng sớm hôm sau , bảnh mắt tôi ra ngoài vườn sau của bà chị vợ tôi . Sân khá rộng , ngang 20 mét và dài hơn 50 mét . Xung quanh trồng các loại bông hoa đủ màu , hồng , cẩm chướng , tú cầu , thược dược ...

Góc vườn là những loại rau quả Việt Nam , bầu bí khổ qua v.v... được trồng khá ngăn nắp trong một cái bể xi măng .  Khi tôi đi dạo tới cuối vườn , bỗng nhiên có hai con robot lò mò theo đuôi . Con rô bốt này có nhiệm vụ đi cắt cỏ hằng ngày . Tùy theo chủ nhà muốn setup bao cao thì tùy ý . Chúng nó cứ thủng thỉnh đi tới đi lui , hết pin thì chủ nhà sạc điện tiếp . Trong nhà bà chị tôi cũng có một con robot nhỏ hơn dùng để quét bụi trong nhà . 


Một lát sau cháu H. con bà chị mở cửa ra sân sau . Tôi mở miệng chào cháu :
- Chào cháu , cháu có khỏe mạnh không ?

Cháu H nhanh nhẩu đáp lại :
- Không biết chú hỏi thật tình hay chỉ là cách nói cho có của người Mỹ .

Bên Mỹ sáng ra đường bất cứ tôi gặp ai , Mỹ trắng Mỹ đen Mỹ Mễ hay một ông bà nào vô gia cư tôi đều chào buổi sáng , Good morning . Còn hơi quen biết thì chào How are you doing ? Mấy câu này là thường ngày của người Mỹ .
- Chú biết không , tụi Ðức ghét tụi Mỹ lắm . Chỉ chào suông suông thôi , cứ không có thật tình . Người Ðức khi mà thân thiết với ai thì họ đối xử như anh em ruột .

Cô cháu thiệt thông minh ,có lẽ nó đi học làm luật sư thay vì là kiến trúc sư .  Tôi phản biện ngay :
- Cháu nói cũng có lý , nhưng sao chú Mầu của cháu ,chiều qua đi lơn tơn ra phố . Chú đi bộ trên vỉa hè thành phố , bỗng dưng bị cảnh sát Ðức chặn lại hỏi lung tung . Người Ðức của cháu thật tử tế quá mà .

Thế là cả hai chú cháu đều cười hà hà . Theo luật của thành phố Munster của Ðức , vỉa hè rộng khoảng ba thước , chia đôi bởi hai màu gạch . Màu nâu đỏ lợt bên ngoài dành riêng cho người đi xe đạp . Bên trong là gạch màu xám như nền xi măng dành riêng cho khách đi bộ  . Nếu không để ý thì không phân biệt được hai lằn . Người đi xe đạp không được quyền đi vô lằn của người đi bộ hoặc ngược lại . Vi phạm sẽ bị ăn giấy phạt . Tôi thấy dân chạy xe đạp họ phóng khá nhanh .

Hôm đó chú Mầu dân Canada qua Ðức dự tiệc cưới , chiều lang thang ra phố nhỏ . Chú đi vô lằn xe dành cho xe đạp . Một bà Ðức phóng xe chạy tới , bà ta bóp còi xe inh ỏi , nhưng chú Mầu ta tai điếc không nghe thấy , cứ thủng thỉnh đi . Bà Ðức thắng xe gấp , té xuống đất . Tức mình bà ta lấy điện thoại ra gọi cảnh sát . Chừng năm phút sau cảnh sát Ðức có mặt chặn chú Mầu lại . Biết chú là dân Canada nên không bị ăn giấy phạt , chỉ cảnh cáo chú là bên Ðức phải tôn trọng luật đi đường . Ði bộ phải đi vào đường dành riêng cho người đi bộ . Qua ngả ba ngả tư phải chơ đèn báo xanh thì mới băng qua được . 

Fort Worth nga`y 15/9/2024
Tung Son 16.09.2024 17:35:55 (permalink)

Tung Son 16.09.2024 17:57:43 (permalink)

Tung Son 16.09.2024 18:04:54 (permalink)
 
 
Một người đàn ông trên một con đường thành phố Munster 
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2024 18:07:02 bởi Tung Son >
Tung Son 24.09.2024 20:32:08 (permalink)
Chiều Sân Ga

Trên sân ga thành phố Munster Ðức đoàn chúng tôi mười người chờ đợi chuyến xe lửa đi tới thành phố Dussedorf để bay sang nước Bồ Ðào Nha . (Xe lửa còn gọi là tàu hoả tàu lửa gì đó , mặc dù bây giờ chẳng thấy một ngọn lửa nào từ nó , nếu có chắc bà con nhảy xuống xe hết ) .

Ðứng trên sân ga tôi nhớ lại bài hát Chiều sân ga của nhạc sĩ Sơn Trà . Ông ta đã diễn tả những cảm xúc khi đứng trên sân gà chiều để nhung nhớ một em gái nào đó ,tình cờ gặp nhau trên sân ga mà đã tương tư nhớ thương  .

Đường tàu mùa Xuân nay biết em đang mong chờ
Tàu về tàu đi như mang theo niềm nhung nhớ
Chợt buồn chợt vui anh biết đâu em hờn dỗi
Má em ửng hồng vì thẹn thùng khi bên nhau
 
Cha'u Nghi bâng quơ hỏi tôi một câu :
- Chiều qua đi ngang một cửa tiệm bán đồ underwear phái nữ , thấy chú đứng ngắm nghía mới hỏi chú là chú định mua về tặng cho người yêu của chú hả .

Câu hỏi của cháu rể tôi làm tôi hơi sửng sốt . Khi đi ngang qua các cửa hàng tôi táy máy chụp cái này , qua tiệm khác chớp một cái . Chung quanh tôi có bà xã tôi , mấy bà chị vợ tôi , em gái tôi . Tôi nhanh trí đáp lại :
- Chú yêu nhiều rồi , bây giờ hết hơi để yêu rồi .

Trên bảng hiệu treo cao có đồng hồ báo cho biết bao lâu tàu lửa sẽ đến , và khi sắp đến trạm nào nó sẽ báo trước . Khoảng hơn một giờ chúng tôi tới ga Dussedorf . Từ đây chúng tôi đi vào phi trường bằng Sky Train . Nó là tàu điện cabin di chuyển dưới một hệ thống đường ray xây cao hơn mặt đất mươi mét , điều khiển hoàn toàn tự động mà không cần người lái. Ở độ cao khoảng 10 mét, tuyến đường sắt treo kết nối sân bay Düsseldorf và các sân ga khác từ các tỉnh các bang của nước Ðức . Với tuyến đường dài 2,5 cây số nó nối tiếp vô các sân ga phi trường , terminal A , B, C và các tầng đậu xe . Cứ ba phút tàu đi một chuyến , từ 3 giờ 45 sáng đến qua nửa đêm 12:45 . Ðiều này không khỏi cho du khách liên tưởng đến Sky Cab , những chiếc xe taxi bay bổng trên không để vô sân ga máy bay trong tương lai . 

Khi vô cửa check-in của hãng hàng không EuroWings , chúng tôi người thì đưa Ai Ði (ID) ai đứng , còn như ở Mỹ Canada thì giao sổ thông hành passport cho họ . 
Hơn hai tiếng rưỡi bay , hãng này không cung cấp nước suối hay nước ngọt cà phê . Mới đầu cô em tôi trông thấy một bà tiếp viên hàng không đẩy xe nước giải khát , cổ tưởng sẽ được uống chùa . Nhưng khi thấy bà ta quẹt thẻ tín dụng của khách hàng mới biết sự thật .

Khi vừa ra cửa phi trường , cháu Yên và tôi ra hãng Sixt cho thuê xe . Dù đã đặt trước cách đây một tuần , nhưng vì khách du lịch cũng mướn xe nhiều nên chúng tôi đợi gần hai tiếng mới có xe . 

Nghi chồng cháu Yên lái chiếc xe van Peugeot  chín chỗ ngồi , còn chiếc xe Toyota Aygo bốn chỗ ngồi do chú Mầu lái . Cháu Yên ngồi ghế hành khách , còn tôi ngồi băng sau . 

Chú Mầu thắc mắc hỏi :
- Tại sao mười người chúng ta không đi chung một xe lớn có phải tiện hơn , đỡ tốn tiền hơn không ?
- Không được chú , bên Bồ cảnh sát phạt nặng lắm nếu biết chuyên chở không đúng qui định .

Khi lên đường tới làng Fatima cách thành phố Lisbon 290 cây số , cháu Nghi dặn dò chú Mầu :
- Chú biết chạy xe số tay rồi , nhưng bên này đường nhỏ lại không quen địa hình , nên chú chạy sau xe cháu nhé .

Trông thấy cháu Nghi chạy chiếc Peugot có vẻ chậm , nên chú Mầu tăng tốc xe Toyota vượt qua mặt .  Không ngờ vừa qua chừng trăm mét , chú Mầu nhìn thấy một trạm thu phí , đèn xanh đèn đỏ chớp chớp . Là một thợ sửa xe có mấy chục năm kinh nghiệm sửa chữa nên chú vội vàng tách xe qua tuốt lằn bên phải . Nhưng chính vì vậy mà xe đi vào lối thoát exit của xa lộ .  Chú Mầu biết là đi lộn nên chạy lòng vòng qua bồng bênh turn-about . Có lẽ bên Canada không có nhiều turn-about nên xe chú suýt bị tông vì không nhường đường cho xe bên trái . Vài xe vận tải bóp còi inh ỏi , chắc để chửi tài xế nào lái hay vậy .

Chú tắc lưỡi nói :
- Mấy ông tài bên này không biết phép lịch sự gì hết , biết mình ở Canada qua , phải nhường chứ !

Xe Toyota Aygo này thuộc loại xe nhỏ một lít , lại số tay mà bây giờ tân tiến hễ xe dừng chừng mấy giây là xe tắt máy để tiết kiệm nhiên liệu . Vì thế chú cứ phải liên tục đề máy khởi động liên tục .

Tôi ngồi phía sau mà tim muốn nhảy ra ngoài . Xe suýt đụng xe khác ba lần , vì chú vừa lái xe số tay vừa nhìn vào cái điện thoại Navi (GPS) có camera chỉ hành trình do cháu Yên cầm . Tôi nghĩ chú Mầu là thợ sửa xe ô tô , chớ không phải là tài xế lái xe số tay như tôi . Tôi đã lái xe Toyota Celica 1988 và Corolla 2006 số tay đến nay đã 30 năm , nhưng cháu Yên đã phân công nên tôi không có ý kiến . Mọi sự đều có Chúa an bài , nếu có sự cố nào xảy ra hi vọng mau bay lên tới thiên đình . 
Tôi ngẫm nghĩ xe Toyota này mới có 20 ngàn cây số , chú ta chạy xe kiểu này chắc chừng vài ngàn cây số chắc banh hộp số quá . Nghĩ vậy tôi cứ lâm râm đọc kinh cầu nguyện .

Nhớ lại một câu chuyện tiếu ngày xưa , khi một vị linh mục và một ông tài xế đến trước cổng thiên đàng . Thánh Phê rô ngăn vị linh mục lại không cho vô , nhưng lại mở cửa cho bác tài xế vào . Vị linh mục khả kính thắc mắc hỏi ông thánh cầm chìa khóa thiên đàng :
- Sao ngài không cho con vô ? Con tu hành cả đời, lo chăm sóc cho bao nhiêu cộng đoàn dân Chúa . Công lao to lớn như vậy mà ngài không thưởng công cho con ?
Thảnh Phê rô chậm rãi , tay vuốt râu nói :
- Ta biết con ạ ! Khi con giảng thuyết trong các thánh lễ thi` giáo dân họ ngủ gật hết , ta nghe họ nói con giảng dài giảng dai giảng dở .  Còn ông tài xế kia , khi ổng lái xe khách xe đò  thì tất cả mọi người đều đọc kinh sốt sắng lắm . Nhất là kinh Ăn Năn Tội . 

Cuối cùng chú Mầu cũng ra được xa lộ A1 và A10 để tiến về làng Fatima cách thành phố Lisbon 290 cây số . Dọc hai bên đường xa lộ A1 cảnh vật thấp thoáng những hàng cây dại mọc trên các ngọn đồi đầy sỏi đá . Tôi không thấy những cánh đồng lúa mì hay bắp ngô xanh mơn mởn như khi xuống nước Ðức . Về sau tôi mới biết ở đây sáu tháng rồi trời không mưa . 

Gần 11 giờ đêm chúng tôi mới tới nhà Ðức Mẹ La Vang . Ban đêm nó nhìn như một ngôi nhà trung bình có tường bằng kính trong veo . Khi mang hành trang xuống để vào trong nhà , chúng tôi mới phát giác ra thiếu một cái va li .

Cháu Yên thốt ra :
- Trời đất , có lẽ bỏ quên nó ở phi trường Lisbon hay chỗ mướn xe rồi .

Mọi người nhao nhao hỏi :
- Thế trong đó có thứ gì quí giá không ?
- Dạ không , chỉ có một số trái cây và quần đùi áo thun của chồng cháu thôi . May là cháu không để tiền mặt trong đó .

Khi coi một cuốn phim Hồng Kông nào đó , tôi nhớ có một bà vợ quá tiết kiệm khi biết hóa đơn tiền nước tháng này lên cao quá . Bà vợ mới biểu chồng :
 
- Anh à ! Em chỉ anh một cách tiết kiệm nước đỡ tốn tiền .
- Sao hả em ?
- Thì một cái quần đùi anh có thể mặc được bốn ngày . Ngày thứ nhất như dzậy , ngày thứ hai anh xoay nó lại , ngày thứ ba anh lộn mặt trong ra ngoài , ngày thứ tư xoay nó lại ...
 
- Dzậy khi mà trời nắng mình mang nó ra phơi rồi mặc thêm bốn ngày nữa .
Biết vậy nhưng tôi để trong bụng không dám nói , để khi nào thuận tiện mới nói chồng cháu biết .

Chúng tôi được hai sơ tiếp đón nồng hậu rồi sơ chỉ cho chúng tôi các phòng mà chúng tôi nghỉ tạm trú vài ngày . Tôi được phân công ngủ chung phòng với anh họ tôi và chú Mầu .  Phòng ngủ có hai cái giường , một loại giường đơn cho một người , còn giường kia queensize dành cho vợ chồng . Anh họ tôi thật khôn ngoan dành ngay cái giường đơn . Còn tôi nhìn cái giường đôi mà chưng hửng . Từ thuở lập gia đình đến giờ mình chỉ ngủ chung với vợ . Giờ đây phải nằm chung giường với người lạ lại là cu`ng một phái . 

Trước khi qua Ðức vài ngày tôi đi ra chợ Academy chuyên bán đồ thể thao mua một đôi giày chơi bóng pickleball hiệu Mizuno . Khi ngồi nghỉ ở băng ghế , một bà sồn sồn Mỹ đen chỉ vào đôi giày tôi mang , hỏi tôi :

- Andy , có phải giày này là của đàn bà không ?

Tôi giật mình , tự hỏi sao bà này biết vậy , tôi mới hỏi lại :
- Làm sao bà biết ?
- Ậy , tui cũng có một đôi y hệt dzậy . Nó đi êm lắm , nhưng sao you lại mua giày đàn bà .

Tôi ngó quanh rồi nói :

- Tui nói với bà một bí mật nhé , tuyệt đối không được nói cho ai biết nhé ! Tui là thành viên mới của hiệp hội LGBT .

Bà ta nhe hàm răng trắng ngà cười :
- Are you serious ? ( Thật à ! )

Thế là chúng tôi cùng nhe răng ra cười ha ha .

LGBT là chữ viết tắt của Lesbian, Gay, Bisexual, Transgender . Bạn nào muốn biết thêm thì xin vô ông thần Google .

Buổi cơm tối hôm đó thành bữa cơm đêm . Ðáng lý có cha Lưu cùng tham dự với đoàn chúng tôi , nhưng vì chúng tôi tới trễ quá nên cha không tới được . Món ăn khá đơn giản có đùi gà cánh gà chiên và xà lách rau trộn . Xong chúng tôi nói câu từ giả với hai sơ rồi về phòng nghỉ .

24/9/2024
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2024 21:21:38 bởi Tung Son >
Thay đổi trang: << < 1011 | Trang 11 của 11 trang, bài viết từ 151 đến 156 trên tổng số 156 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9