Nhớ về giọt nắng mùa thu
THƠ TỪ ẢNH ẢO Không cần phải có sữa đâu Tôi quen vị đắng lâu rồi em ơi! Nắng vừa bừng sáng bên trời Như em, tôi đã quên lời thề xưa Cuộc tình như những cơn mưa Thoáng qua nhanh chuyện đón đưa,hẹn thề Tình ta như tách Cà Phê Ngọt cho em đó,đắng về phần tôi
VÉ VỀ TUỔI THƠ ĐÃ HẾT Vé về tuổi thơ đã hết Từ ngày em bỏ làng quê lãng du đôi chân mỏi mệt Còn đâu một ánh trăng thề Vé về tuổi thơ đã hết Đường quê khô cứng Bê Tông Bài thơ ngày xưa em kết Bây giờ đốt hết vì... chồng Vé về tuổi thơ đã hết Ai trong nhung gấm vàng son Sử tình đóng rồi hồi kết Đừng trông ngày tháng mỏi mòn
VẦNG TRĂNG KHÔNG LẠNH Em vĩnh viễn một vầng trăng không lạnh Để thơ lòng ấm mãi những vần thương Vầng trăng một thời nơi nội trú giảng đường Có một chàng sinh viên náu mình trong mặc cảm Thời gian qua khi trưởng thành can đảm Vầng trăng thơ vẫn chưa dám tỏ lời Khi tóc ngã màu sương từng trải lối đời Ngày trở về vầng trăng thành xa ngái Thôi mặc kệ dĩ vãng đành gác lại Gởi mùa thơ trong tiếc nuối muộn màng Trăng muôn đời vẫn là nguyệt đài trang Vẫn nâng đỡ dở dang tình thi sĩ
SỰ TÍCH HOA BÂNG KHUÂNG TÍM Ngày xưa ,ở một làng quê yên bình Có một cô nàng rất đẹp xinh nhưng nhiều ảo tưởng Luôn luôn tự đắc về bản thân không còn định hướng Nghĩ rằng nhan sắc sẽ trường tồn vĩnh viễn với thời gian Biết bao chàng trai từ khắp chốn dân gian Xin được một lần Nắm tay nàng đến bến bờ hạnh phúc Nhưng tất cả đều bị nàng lạnh lùng từ chối Để rồi cho đến lúc... Tuổi xuân trôi qua ,hoa đẹp mấy cũng phải tàn Làm sao đời tươi mãi với thời gian Nhan sắc phôi pha nàng trở thành cô độc Rồi người con gái quá thì chết theo tiếng khóc Trên nấm mộ buồn mọc lên những bông hoa Người ta gọi "hoa bâng khuâng" trong bóng xế chiều tà Đó là sự tích một loài hoa trên xứ sở ngàn hoa Đà Lạt
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: