Chương 16 Chiều thứ bẩy Mộng Trinh đi nhà thờ cùng với con trai là Vinh. Mạnh không đi lễ cùng với vợ con mà đi lễ chủ nhật nhà thờ Mỹ.
Nàng và Vinh đến nhà thờ sớm vì Vinh gia nhập ca đoàn nên phải đi sớm để tập hát. Mộng Trinh ngồi đọc kinh và thấy bình an. Ở trong nhà Chúa thật êm ấm và mọi đau đớn dường như không còn nữa.
Ghế nàng ngồi còn trống. Bỗng dưng có một người đàn ông đến ngay hàng ghế nàng ngồi nói sẽ:
- Xin lỗi!
Mộng Trinh co chân nhường chỗ cho người đó vào.
Người đàn ông đi một mình. Ông ta ngồi xuống ghế cách xa nàng một chút.
Mộng Trinh vẫn nhìn thẳng về phía bàn thờ. Nàng đang đọc kinh.
Người đàn ông hơi nhếch người liếc sang bên cạnh.
Khoảng cách cũng khá gần, một nửa bên mặt của người phụ nữ kế bên nhìn khá rõ. Người đàn ông hơi há miệng nhưng tiếng kêu thảng thốt được chặn lại kịp thời! Mộng Trinh! Đúng là Mộng Trinh… của ngày cũ! Cường sững sờ như không tin vào mắt mình!
Cường bối rối liếc nhìn Mộng Trinh! Nàng có sống mũi cao và thanh tú. Tuy nhìn nghiêng nhưng bờ môi năm nào vẫn đầy và trễ xuống! Hai bàn tay thon nhỏ với những móng sơn đỏ đẹp và sang trọng đang cầm tràng hạt lần chuỗi! Có nằm mơ cũng không thể tin rằng có ngày gặp lại được Mộng Trinh sau lần cuối cùng trong trại tị nạn.
Như có linh cảm mình đang bị quan sát, Mộng Trinh hơi lúng túng. Nàng cũng không thể dịch người xa hơn được nữa vì nàng đang ngồi sát với chỗ ngồi ngoài cùng. Quả thật Mộng Trinh không được thoải mái lắm! Chẳng lẽ lại đứng lên sang hàng ghế khác? Như vậy cũng khiếm nhã!
Vài phút trôi qua, Cường lấy lại bình tĩnh hơn và khẽ nói:
- Mộng Trinh!
Mộng Trinh giật mình! Ai vậy? Ai gọi mình vậy?
Nàng hơi quay đầu nhìn sang bên cạnh. Anh Cường!
Cả hai nhìn nhau ngỡ ngàng. Trong ánh mắt Cường những niềm vui hội ngộ đang trào dâng.
Mộng Trinh mấp máy môi nhưng không có lời nào thoát ra. Dĩ nhiên nàng nhận ra anh Cường, người đã đến cầu hôn nàng muộn một ngày trong quá khứ!
Cường mỉm cười thật tươi:
- Mộng Trinh khỏe không? Tôi không bao giờ nghĩ mình có thể gặp lại được Mộng Trinh!
Nàng sẽ sàng nói:
- Chào anh… ! Anh Cường…!
Ngắm nhìn Mộng Trinh, Cường nói với tất cả chân thành của trái tim đang rung động:
- Mộng Trinh chẳng khác ngày xưa! Vẫn đẹp như vậy… Không thay đổi…
Mộng Trinh bối rối trước lời khen:
- Thay đổi chứ… Thời gian trôi qua bao nhiêu năm rồi! Anh khỏe chứ?
- Cám ơn, tôi cũng bình thường. Còn Mộng Trinh ra sao? Chắc ở gần đây nên mới đi nhà thờ này?
- Cũng gần! Anh cũng ở gần đây sao?
- Tôi mới dọn về đây được vài tháng. Cũng ở cách đây không xa! Trước đây tôi ở tiểu bang khác lạnh lẽo quá nay đổi được về đây ấm áp lại đông người Việt nên dễ chịu quá!
Mộng Trinh tò mò:
- Trước đây anh ở tiểu bang nào?
- Arkansas! Sau khi rời khỏi trại tị nạn là tôi về đó ngay. Ở đó suốt đi rồi mới dọn về đây thôi!
Mộng Trinh không nói gì nhưng Cường lại bắt chuyện tiếp:
- Cô con gái của Mộng Trinh ngày nào trong trại tị nạn quấy khóc mẹ bây giờ chắc đã lập gia đình?
Mộng Trinh mỉm cười:
- Anh còn nhớ sao? Vâng, cháu đã lập gia đình! Còn gia đình anh thì sao? Anh chị được mấy cháu?
- Mộng Trinh may mắn quá! Tôi không được như vậy! Vẫn độc thân và là người cô đơn nhất thế giới!
Mộng Trinh hơi bất ngờ trước lời nói này của anh Cường!
- Tại anh không muốn hay khó tính quá đấy thôi!
Cường thở dài:
- Cũng chẳng khó tính đâu nhưng mà… bị thất vọng một lần rồi vết thương như chẳng bao giờ lành nên không muốn kết hôn với ai cả…
Thừa hiểu anh ta muốn nói gì nhưng Mộng Trinh cứ lờ đi như không biết. Đang ở trong nhà thờ, nơi chốn tôn nghiêm, mà dù lời nói ấy của anh Cường có nói ra ở một chỗ nào khác thì nàng cũng để những lời bộc bạch ấy trôi đi như nước chẩy. Tình yêu của anh Cường đối với nàng chỉ là tình yêu một chiều. Anh ta có yêu nàng cả đời thì cũng chỉ là chuyện của anh ta. Mộng Trinh không quan tâm và thật hờ hững! Ngày xưa nàng chẳng xao xuyến huống chi bây giờ? Anh Cường thì cũng như những người khác từng có thời si mê nàng! Tại sao anh ta phải tự làm khổ bản thân như vậy chứ? Hay anh ta có vấn đề? Chắc vậy thì đúng hơn!
Mộng Trinh tìm cách đánh trống lảng và lái sang chuyện khác:
- Con trai thứ hai của tôi ở trong ca đoàn nên tôi hay đi theo cháu đi lễ này!
Cường nói như sực nhớ ra:
- Tôi nhớ Mộng Trinh có 3 cháu phải không? Hồi trong trại tị nạn xếp hàng đi lấy thức ăn tôi nhớ có 3 cháu nhỏ.
- Bốn chứ không phải ba! Cháu lớn khi đó đi cùng với chồng tôi!
- Ồ ra là vậy!
Cường muốn hỏi vì sao chồng Mộng Trinh không đi lễ cùng với nàng và con trai nhưng ngại lại thôi!
Vừa lúc đó số giáo dân vào nhà bắt đầu đông vì sắp đến giờ lễ. Cường và Mộng Trinh không nói chuyện nữa.
Suốt buổi lễ cả Mộng Trinh và Cường đều cố chú tâm để khỏi bị chia trí.
Khi hết lễ, Cường đứng lên nhưng Mộng Trinh vẫn ngồi.
Thấy anh Cường có vẻ chờ đợi, nàng nói luôn:
- Tôi ngồi đây chờ con trai!
Cường cố níu kéo:
- Vậy chúng ta nói chuyện tiếp đi!
Nhìn thấy bóng Vinh đang đi đến, Mộng Trinh mừng rỡ đứng lên giơ tay chỉ:
- Con trai tôi kia rồi! Xin lỗi anh nhé!
Khi Vinh đến gần, Mộng Trinh nói với con:
- Đây là bác sĩ Cường! Bác là người quen của mẹ và ông bà ngoại con ngày còn ở Việt Nam. Anh Cường! Cháu Vinh con trái thứ hai của tôi, cháu cũng mới tốt nghiệp bác sĩ y khoa.
Cường nói như reo lên:
- Tôi nhớ rồi! Cậu này lúc ở trong trại tị nạn là một chú bé rất mũm mĩm xinh xắn giống mẹ!
Dĩ nhiên Vinh chẳng nhớ gì cả và không hiểu ông bác sĩ này nói gì!!
Mộng Trinh cười:
- Đúng rồi đó! Xin phép anh nhé! Chúng tôi phải đi!
Cường nói vớt vát:
- Rất vui được gặp lại Mộng Trinh! Chúc Mộng Trinh và gia đình mọi điều tốt đẹp.
- Cám ơn anh! Cũng xin chúc anh như vậy!
Nhìn mẹ con Mộng Trinh đi mà Cường thấy như mình vừa đánh mất một cái gì!
Lên xe, Vinh hỏi mẹ mình:
- Ông bác sĩ đó là ai vậy mẹ?
- À..
Nói đến đó rồi nàng bật cười không nói tiếp.
Vinh ngạc nhiên hỏi mẹ:
- Sao vậy?
- Ông này ngày xưa đến hỏi mẹ chậm một bước vì lúc đó mẹ và bố con đã sắp kết hôn!
Vinh biết là thế hệ của bố mẹ mình thì cha mẹ đặt đâu con cái phải ngồi đấy nhưng vẫn tò mò hỏi mẹ:
- Nhưng hồi đó mẹ có cảm tình với ông ta không?
- Không! Lúc đó mẹ chẳng thích ai cả! Ông bà bảo mẹ lấy bố con thì mẹ lấy thôi!
Vinh nghĩ thầm chắc ngày xưa nhiều người mẹ mê mình lắm! Cái ông bác sĩ hồi nẫy coi bộ vẫn còn thích mẹ! Tức cười thật! Nhưng Vinh rất hãnh diện đi bên cạnh mẹ vì không có phụ nữ đẹp như mẹ mình! Không những vậy, mẹ của các anh em Vinh là một người mẹ tuyệt vời! Mẹ yêu các con và hy sinh mọi sự cho anh em Vinh.
Suốt bao nhiêu năm đi học, các anh em chỉ lo chuyện học, không phải đi vay. Ra trường không mang nợ vì bố mẹ Vinh đã lo hết cả. Nhưng Vinh biết chính là nhờ mẹ! Lúc đó bố thấy các con đều cách tuổi sát nhau và cùng vào đại học rồi lại học thêm chuyên ngành tốn kém lâu dài và bố có lần đề nghị các con đi vay để đi học tiếp nhưng mẹ đã khăng khăng không nghe mà lấy tiền dành dụm ra trả để các con được chuyên tâm học hành. Các anh em Vinh ngày nay được như vậy là công lao của bố mẹ, nhưng vẫn công là của mẹ nhiều nhất!
*
Nhìn thấy Mộng Trinh khoác tay con trai đi ra, Cường nhìn theo. Trông nàng hơi gầy và với dáng đi như dựa hẳn vào người con. Chẳng lẽ nàng đau yếu sao?
Trên đường về nhà Cường nhớ lại thời gian lúc sắp rời khỏi trại tị nạn, ngày nào chàng cũng chầu chực nơi đi lấy thực phẩm hàng ngày, chỉ để nhìn thấy Mộng Trinh từ xa xa. Chàng còn lần theo để biết gia đình nàng tạm trú ở căn nào.
Có một đêm đã khuya, Cường không ngủ được lại lần mò đến khu Mộng Trinh và gia đình đang ở trong trại tị nạn. Để làm gì chàng không biết nhưng cứ đến như người bị mộng du!
Một tình yêu không được đáp trả, một mong ước không được thực hiện, và Mộng Trinh là tình yêu đầu đời của Cường, một tình yêu không thể có làm chàng không sao quên được!
Nhưng rồi Cường lại là người được rời trại tị nạn sớm hơn Mộng Trinh!
Đến nơi trú ngụ mới ở xứ người phải thích nghi, phải tìm cách lấy lại bằng hành nghề. Những khó khăn lúc ban đầu đã làm Cường quên dần mối tình si với Mộng Trinh!
Cho dù như vậy và cũng gặp gỡ nhiều người con gái khác nhưng sao Cường thấy dửng dưng! Làm như Mộng Trinh đã mang quả tim của Cường đi mất theo với nàng về một chân trời xa lạ! Cũng có lần gặp gỡ được một thiếu nữ có đôi chút phảng phất giống Mộng Trinh và Cường cũng có hơi chút xao xuyến. Nhưng rồi suy nghĩ lại chàng lại thôi! Lấy một người mà lại tương tư một người khác thì lấy làm gì?
Ngày hôm nay tình cờ gặp lại Mộng Trinh. Nàng vẫn đẹp như ngày xưa nhưng dĩ nhiên là có thay đổi! Những xúc động bất chợt khi nãy đã nhẹ nhàng tan biến. Cường tự hỏi mình yêu Mộng Trinh hay mình yêu mối tình đơn phương đó? Mong cho nàng được hạnh phúc.
*
Sự gặp gỡ anh Cường bất ngờ lần nữa làm Mộng Trinh lại nhớ chuyện ngày xưa và mối tình si của anh ta!
Ngay sau khi mới lập gia đình được chưa đầy một tuần lễ, lúc Mộng Trinh về làm dâu nhà chồng, một “sự kiện” bất ngờ cũng do chính anh Cường gây ra mà nàng khó có thể quên dù bao nhiêu năm đã qua!
Hôm đó chắc cũng cỡ khoảng 3, 4 giờ chiều, mẹ chồng Mộng Trinh gọi hàng quà vặt vào mua cho cả nhà ăn lúc đó tuy chỉ có bà và các cô con dâu có mặt. Món bún ốc là món Mộng Trinh thích nhất và rất ngon. Đây cũng là một điều nàng rất ngạc nhiên trước thái độ dễ dãi của mẹ chồng mình như vậy! Thật khác hẳn với mẹ đẻ của mình là bà Minh! Xem ra làm dâu gia đình này cũng không khó khăn gì! Ba tháng làm dâu như định ước từ đầu thoạt tiên làm nàng e ngại, nhưng sau mấy ngày Mộng Trinh không còn sợ hãi nữa mà lại thấy thoải mái tự nhiên.
Vừa ăn quà vặt xong, chưa kịp thu dọn thì có người bấm chuông bên ngoài cửa.
Mẹ chồng Mộng Trinh lên tiếng:
- Ai đến giờ này nhỉ?
Cô con dâu thứ hai nhanh nhẩu đứng lên:
- Để con ra xem!
Một thanh niên đang đứng trước cửa nhà chờ đợi.
Châu, con dâu thứ, hỏi người lạ:
- Anh… anh tìm ai?
Người thanh niên khá sáng sủa và trông rất trí thức với cặp kính khá hợp trên khuôn mặt từ tốn, trả lời:
- Tôi nghe nói nhà này bán?
Châu ngạc nhiên:
- Nhà bán sao? Đâu có đâu? Tôi chưa từng nghe chuyện này… Nhưng mà… hay là bố mẹ chồng tôi có ý định đó mà tôi không biết…
Người thanh niên rất lịch sự nói:
- Cô cho phép tôi vào nhà được không? Biết đâu… cha mẹ chồng cô muốn bán nhà mà cô không biết.
Châu ngần ngừ nhưng nhìn thanh niên này rất đàng hoàng, có lẽ anh ta muốn mua nhà thật!
Cô con dâu thứ tên Châu nhỏ nhẹ nói với anh ta:
- Vâng… thì mời anh vào!
Tiếng bà mẹ chồng vang lên bên trong:
- Khách nào đấy?
Châu ra hiệu cho anh ta theo nàng vào hẳn bên trong đồng thời nàng nói với mẹ chồng mình:
- Thưa mẹ, có… ông đây muốn mua nhà mình…
Bà Lý thảng thốt đứng dậy hỏi:
- Mua nhà ư? Sao lại mua nhà?
Châu biết ngay là người thanh niên này nhầm lẫn sao đó nên đỡ lời:
- Thưa mẹ… ông này nói có người bảo nhà này muốn bán và ông ta muốn mua..
Nhưng người sững sờ nhất chính là Mộng Trinh! Nàng không tin nổi anh Cường lại mò đến đây mà còn nói là muốn mua nhà! Tim nàng đập sai nhịp và Mộng Trinh thoáng sợ hãi! Sự có mặt của anh Cường ở đây là vì nàng chứ không phải vì mua nhà! Đấy chỉ là một cái cớ! Rồi anh ta sẽ làm gì? Có nói những lời điên khùng với nàng hay không? Nàng phải đối phó thế nào nếu anh ta cứ nói lăng nhăng làm mất thể diện và phẩm giá của nàng? Làm sao để minh oan cho sự trong sáng của mình? Thật là một sự phiền phức quá kỳ quái! Nàng không ngờ anh Cường… lại si mê mình đến mức này! Anh ta theo dõi và bám theo mình sao? Anh Cường! Anh điên rồi!
Mộng Trinh cố trấn tĩnh và đứng nép người sau cô em dâu khác và thầm mong đừng có chuyện gì lố bịch xẩy ra!
Cường nhìn thấy Mộng Trinh trong đám phụ nữ. Quả thật nàng ở trong ngôi nhà này khi đã lập gia đình!
Chàng đã theo dõi suốt đi và thấy nhiều lần Mộng Trinh vào trong ngôi nhà này! Được gặp lại nàng dù trong bất cứ tình huống nào cũng làm Cường thấy vơi đi niềm khao khát và nhung nhớ gặp lại Mộng Trinh!
Nhưng Cường phải trấn tĩnh lại ngay khi trả lời người đàn bà đứng tuổi là mẹ chồng Mộng Trinh.
- Dạ cháu chào cụ…
Bà Lý lịch sự mời người thanh niên ra vẻ trí thức này:
- Mời cậu ngồi.
Cường bình tĩnh ngồi xuống ghế rồi làm ra vẻ vồn vã:
- Thưa cụ, cháu nghe người ta nói ngôi nhà này cụ định bán nên mạo muội vào hỏi thử! Vị trí của ngôi nhà này thật tốt! Mặc dầu cháu không rành về phong thủy nhưng thấy vị trí này thật đắc địa.
Bà Lý nghe thế rất thích thú và cũng tin rằng nhà mình ở một nơi rất tốt nên con cái bà đều thành đạt hơn người.
- Chẳng giấu gì cậu, các con tôi đều thành danh nên người. Dĩ nhiên mọi sự là Chúa ban cho cả nhưng cứ nói như người thường thì nhà cửa cũng quan trọng lắm! Có điều chắc cậu nghe nhầm vì chúng tôi không hề có ý định bán nhà hay dọn đi nơi khác.
Cường chép miệng cứ y như thật:
- Thật tiếc quá!... Cháu xin lỗi đã làm phiền cụ…
Bà Lý xua tay:
- Không có sao! À mà nẫy giờ chưa mời khách uống nước!
Cường vội vã từ chối:
- Dạ cháu không dám làm phiền cụ và các cô đây nữa. Cháu xin phép cụ…
Bà Lý cười vui vẻ:
- Không phiền gì cả!
Cường đứng dậy chào mọi người. Ánh mắt chàng dừng rất lâu trên khuôn mặt Mộng Trinh và buồn bã nghĩ rằng sẽ không còn cơ hội nào để gặp nàng nữa!
Vẫn là cô dâu thứ tên Châu tiễn Cường ra ngoài. Cường thầm nghĩ giá đây là Mộng Trinh thì hay biết bao nhiêu!
Mộng Trinh thở phào thầm trong lòng! Không thể tưởng tượng nổi! Đúng là một mối tình si!