Mộng Trinh - Truyện dài Mặc Bích
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 18 trên tổng số 18 bài trong đề mục
frank 1 ngày và 14 giờ (permalink)
Chương 16
 
 
Chiều thứ bẩy Mộng Trinh đi nhà thờ cùng với con trai là Vinh. Mạnh không đi lễ cùng với vợ con mà đi lễ chủ nhật nhà thờ Mỹ.
Nàng và Vinh đến nhà thờ sớm vì Vinh gia nhập ca đoàn nên phải đi sớm để tập hát. Mộng Trinh ngồi đọc kinh và thấy bình an. Ở trong nhà Chúa thật êm ấm và mọi đau đớn dường như không còn nữa.
Ghế nàng ngồi còn trống. Bỗng dưng có một người đàn ông đến ngay hàng ghế nàng ngồi nói sẽ:
 
- Xin lỗi!
 
Mộng Trinh co chân nhường chỗ cho người đó vào.
Người đàn ông đi một mình. Ông ta ngồi xuống ghế cách xa nàng một chút.
Mộng Trinh vẫn nhìn thẳng về phía bàn thờ. Nàng đang đọc kinh.
 
Người đàn ông hơi nhếch người liếc sang bên cạnh.
Khoảng cách cũng khá gần, một nửa bên mặt của người phụ nữ kế bên nhìn khá rõ. Người đàn ông hơi há miệng nhưng tiếng kêu thảng thốt được chặn lại kịp thời! Mộng Trinh! Đúng là Mộng Trinh… của ngày cũ! Cường sững sờ như không tin vào mắt mình!
 
Cường bối rối liếc nhìn Mộng Trinh! Nàng có sống mũi cao và thanh tú. Tuy nhìn nghiêng nhưng bờ môi năm nào vẫn đầy và trễ xuống! Hai bàn tay thon nhỏ với những móng sơn đỏ đẹp và sang trọng đang cầm tràng hạt lần chuỗi! Có nằm mơ cũng không thể tin rằng có ngày gặp lại được Mộng Trinh sau lần cuối cùng trong trại tị nạn.
 
Như có linh cảm mình đang bị quan sát, Mộng Trinh hơi lúng túng. Nàng cũng không thể dịch người xa hơn được nữa vì nàng đang ngồi sát với chỗ ngồi ngoài cùng. Quả thật Mộng Trinh không được thoải mái lắm! Chẳng lẽ lại đứng lên sang hàng ghế khác? Như vậy cũng khiếm nhã!
 
Vài phút trôi qua, Cường lấy lại bình tĩnh hơn và khẽ nói:
 
- Mộng Trinh!
 
Mộng Trinh giật mình! Ai vậy? Ai gọi mình vậy?
Nàng hơi quay đầu nhìn sang bên cạnh. Anh Cường!
Cả hai nhìn nhau ngỡ ngàng. Trong ánh mắt Cường những niềm vui hội ngộ đang trào dâng.
 
Mộng Trinh mấp máy môi nhưng không có lời nào thoát ra. Dĩ nhiên nàng nhận ra anh Cường, người đã đến cầu hôn nàng muộn một ngày trong quá khứ!
Cường mỉm cười thật tươi:
 
 - Mộng Trinh khỏe không? Tôi không bao giờ nghĩ mình có thể gặp lại được Mộng Trinh!
 
Nàng sẽ sàng nói:
 
- Chào anh… ! Anh Cường…!
 
Ngắm nhìn Mộng Trinh, Cường nói với tất cả chân thành của trái tim đang rung động:
 
 - Mộng Trinh chẳng khác ngày xưa! Vẫn đẹp như vậy… Không thay đổi…
 
Mộng Trinh bối rối trước lời khen:
 
- Thay đổi chứ… Thời gian trôi qua bao nhiêu năm rồi! Anh khỏe chứ?
 
- Cám ơn, tôi cũng bình thường. Còn Mộng Trinh ra sao? Chắc ở gần đây nên mới đi nhà thờ này?
 
- Cũng gần! Anh cũng ở gần đây sao?
 
- Tôi mới dọn về đây được vài tháng. Cũng ở cách đây không xa! Trước đây tôi ở tiểu bang khác lạnh lẽo quá nay đổi được về đây ấm áp lại đông người Việt nên dễ chịu quá!
 
Mộng Trinh tò mò:
 
- Trước đây anh ở tiểu bang nào?
 
- Arkansas! Sau khi rời khỏi trại tị nạn là tôi về đó ngay. Ở đó suốt đi rồi mới dọn về đây thôi!
 
Mộng Trinh không nói gì nhưng Cường lại bắt chuyện tiếp:
 
- Cô con gái của Mộng Trinh ngày nào trong trại tị nạn quấy khóc mẹ bây giờ chắc đã lập gia đình?
 
Mộng Trinh mỉm cười:
 
- Anh còn nhớ sao? Vâng, cháu đã lập gia đình! Còn gia đình anh thì sao? Anh chị được mấy cháu?
 
- Mộng Trinh may mắn quá! Tôi không được như vậy! Vẫn độc thân và là người cô đơn nhất thế giới!
 
Mộng Trinh hơi bất ngờ trước lời nói này của anh Cường!
 
- Tại anh không muốn hay khó tính quá đấy thôi!
 
Cường thở dài:
 
- Cũng chẳng khó tính đâu nhưng mà… bị thất vọng một lần rồi vết thương như chẳng bao giờ lành nên không muốn kết hôn với ai cả…
 
Thừa hiểu anh ta muốn nói gì nhưng Mộng Trinh cứ lờ đi như không biết. Đang ở trong nhà thờ, nơi chốn tôn nghiêm, mà dù lời nói ấy của anh Cường có nói ra ở một chỗ nào khác thì nàng cũng để những lời bộc bạch ấy trôi đi như nước chẩy. Tình yêu của anh Cường đối với nàng chỉ là tình yêu một chiều. Anh ta có yêu nàng cả đời thì cũng chỉ là chuyện của anh ta. Mộng Trinh không quan tâm và thật hờ hững! Ngày xưa nàng chẳng xao xuyến huống chi bây giờ? Anh Cường thì cũng như những người khác từng có thời si mê nàng! Tại sao anh ta phải tự làm khổ bản thân như vậy chứ? Hay anh ta có vấn đề? Chắc vậy thì đúng hơn!
 
Mộng Trinh tìm cách đánh trống lảng và lái sang chuyện khác:
 
 - Con trai thứ hai của tôi ở trong ca đoàn nên tôi hay đi theo cháu đi lễ này!
 
Cường nói như sực nhớ ra:
 
- Tôi nhớ Mộng Trinh có 3 cháu phải không? Hồi trong trại tị nạn xếp hàng đi lấy thức ăn tôi nhớ có 3 cháu nhỏ.
 
- Bốn chứ không phải ba! Cháu lớn khi đó đi cùng với chồng tôi!
 
- Ồ ra là vậy!
 
Cường muốn hỏi vì sao chồng Mộng Trinh không đi lễ cùng với nàng và con trai nhưng ngại lại thôi!
Vừa lúc đó số giáo dân vào nhà bắt đầu đông vì sắp đến giờ lễ. Cường và Mộng Trinh không nói chuyện nữa.
Suốt buổi lễ cả Mộng Trinh và Cường đều cố chú tâm để khỏi bị chia trí.

Khi hết lễ, Cường đứng lên nhưng Mộng Trinh vẫn ngồi.
Thấy anh Cường có vẻ chờ đợi, nàng nói luôn:
 
- Tôi ngồi đây chờ con trai!
 
Cường cố níu kéo:
 
 - Vậy chúng ta nói chuyện tiếp đi!
 
Nhìn thấy bóng Vinh đang đi đến, Mộng Trinh mừng rỡ đứng lên giơ tay chỉ:
 
- Con trai tôi kia rồi! Xin lỗi anh nhé!
 
Khi Vinh đến gần, Mộng Trinh nói với con:
 
 - Đây là bác sĩ Cường! Bác là người quen của mẹ và ông bà ngoại con ngày còn ở Việt Nam. Anh Cường! Cháu Vinh con trái thứ hai của tôi, cháu cũng mới tốt nghiệp bác sĩ y khoa.
 
Cường nói như reo lên:
 
- Tôi nhớ rồi! Cậu này lúc ở trong trại tị nạn là một chú bé rất mũm mĩm xinh xắn giống mẹ!
 
Dĩ nhiên Vinh chẳng nhớ gì cả và không hiểu ông bác sĩ này nói gì!!
 
Mộng Trinh cười:
 
- Đúng rồi đó! Xin phép anh nhé! Chúng tôi phải đi!
 
Cường nói vớt vát:
 
- Rất vui được gặp lại Mộng Trinh! Chúc Mộng Trinh và gia đình mọi điều tốt đẹp.
 
- Cám ơn anh! Cũng xin chúc anh như vậy!
 
Nhìn mẹ con Mộng Trinh đi mà Cường thấy như mình vừa đánh mất một cái gì!
Lên xe, Vinh hỏi mẹ mình:
 
- Ông bác sĩ đó là ai vậy mẹ?
 
- À..
 
Nói đến đó rồi nàng bật cười không nói tiếp.
Vinh ngạc nhiên hỏi mẹ:
 
- Sao vậy?
 
- Ông này ngày xưa đến hỏi mẹ chậm một bước vì lúc đó mẹ và bố con đã sắp kết hôn!
 
Vinh biết là thế hệ của bố mẹ mình thì cha mẹ đặt đâu con cái phải ngồi đấy nhưng vẫn tò mò hỏi mẹ:
 
- Nhưng hồi đó mẹ có cảm tình với ông ta không?
 
- Không! Lúc đó mẹ chẳng thích ai cả! Ông bà bảo mẹ lấy bố con thì mẹ lấy thôi!
 
Vinh nghĩ thầm chắc ngày xưa nhiều người mẹ mê mình lắm! Cái ông bác sĩ hồi nẫy coi bộ vẫn còn thích mẹ! Tức cười thật! Nhưng Vinh rất hãnh diện đi bên cạnh mẹ vì không có phụ nữ đẹp như mẹ mình! Không những vậy, mẹ của các anh em Vinh là một người mẹ tuyệt vời! Mẹ yêu các con và hy sinh mọi sự cho anh em Vinh.
 
Suốt bao nhiêu năm đi học, các anh em chỉ lo chuyện học, không phải đi vay. Ra trường không mang nợ vì bố mẹ Vinh đã lo hết cả. Nhưng Vinh biết chính là nhờ mẹ! Lúc đó bố thấy các con đều cách tuổi sát nhau và cùng vào đại học rồi lại học thêm chuyên ngành tốn kém lâu dài và bố có lần đề nghị các con đi vay để đi học tiếp nhưng mẹ đã khăng khăng không nghe mà lấy tiền dành dụm ra trả để các con được chuyên tâm học hành. Các anh em Vinh ngày nay được như vậy là công lao của bố mẹ, nhưng vẫn công là của mẹ nhiều nhất!
 
 
*
 
 
Nhìn thấy Mộng Trinh khoác tay con trai đi ra, Cường nhìn theo. Trông nàng hơi gầy và với dáng đi như dựa hẳn vào người con. Chẳng lẽ nàng đau yếu sao?
 
Trên đường về nhà Cường nhớ lại thời gian lúc sắp rời khỏi trại tị nạn, ngày nào chàng cũng chầu chực nơi đi lấy thực phẩm hàng ngày, chỉ để nhìn thấy Mộng Trinh từ xa xa. Chàng còn lần theo để biết gia đình nàng tạm trú ở căn nào.
 
Có một đêm đã khuya, Cường không ngủ được lại lần mò đến khu Mộng Trinh và gia đình đang ở trong trại tị nạn. Để làm gì chàng không biết nhưng cứ đến như người bị mộng du!
 
Một tình yêu không được đáp trả, một mong ước không được thực hiện, và Mộng Trinh là tình yêu đầu đời của Cường, một tình yêu không thể có làm chàng không sao quên được!
 
Nhưng rồi Cường lại là người được rời trại tị nạn sớm hơn Mộng Trinh!
Đến nơi trú ngụ mới ở xứ người phải thích nghi, phải tìm cách lấy lại bằng hành nghề. Những khó khăn lúc ban đầu đã làm Cường quên dần mối tình si với Mộng Trinh!
 
Cho dù như vậy và cũng gặp gỡ nhiều người con gái khác nhưng sao Cường thấy dửng dưng! Làm như Mộng Trinh đã mang quả tim của Cường đi mất theo với nàng về một chân trời xa lạ! Cũng có lần gặp gỡ được một thiếu nữ có đôi chút phảng phất giống Mộng Trinh và Cường cũng có hơi chút xao xuyến. Nhưng rồi suy nghĩ lại chàng lại thôi! Lấy một người mà lại tương tư một người khác thì lấy làm gì?
 
Ngày hôm nay tình cờ gặp lại Mộng Trinh. Nàng vẫn đẹp như ngày xưa nhưng dĩ nhiên là có thay đổi! Những xúc động bất chợt khi nãy đã nhẹ nhàng tan biến. Cường tự hỏi mình yêu Mộng Trinh hay mình yêu mối tình đơn phương đó? Mong cho nàng được hạnh phúc.
 
 
*
 
 
Sự gặp gỡ anh Cường bất ngờ lần nữa làm Mộng Trinh lại nhớ chuyện ngày xưa và mối tình si của anh ta!
Ngay sau khi mới lập gia đình được chưa đầy một tuần lễ, lúc Mộng Trinh về làm dâu nhà chồng, một “sự kiện” bất ngờ cũng do chính anh Cường gây ra mà nàng khó có thể quên dù bao nhiêu năm đã qua!
 
Hôm đó chắc cũng cỡ khoảng 3, 4 giờ chiều, mẹ chồng Mộng Trinh gọi hàng quà vặt vào mua cho cả nhà ăn lúc đó tuy chỉ có bà và các cô con dâu có mặt. Món bún ốc là món Mộng Trinh thích nhất và rất ngon. Đây cũng là một điều nàng rất ngạc nhiên trước thái độ dễ dãi của mẹ chồng mình như vậy! Thật khác hẳn với mẹ đẻ của mình là bà Minh! Xem ra làm dâu gia đình này cũng không khó khăn gì! Ba tháng làm dâu như định ước từ đầu thoạt tiên làm nàng e ngại, nhưng sau mấy ngày Mộng Trinh không còn sợ hãi nữa mà lại thấy thoải mái tự nhiên.
 
Vừa ăn quà vặt xong, chưa kịp thu dọn thì có người bấm chuông bên ngoài cửa.
Mẹ chồng Mộng Trinh lên tiếng:
 
- Ai đến giờ này nhỉ?
 
Cô con dâu thứ hai nhanh nhẩu đứng lên:
 
- Để con ra xem!
 
Một thanh niên đang đứng trước cửa nhà chờ đợi.
Châu, con dâu thứ, hỏi người lạ:
 
- Anh… anh tìm ai?
 
Người thanh niên khá sáng sủa và trông rất trí thức với cặp kính khá hợp trên khuôn mặt từ tốn, trả lời:
 
- Tôi nghe nói nhà này bán?
 
Châu ngạc nhiên:
 
- Nhà bán sao? Đâu có đâu? Tôi chưa từng nghe chuyện này… Nhưng mà… hay là bố mẹ chồng tôi có ý định đó mà tôi không biết…
 
Người thanh niên rất lịch sự nói:
 
- Cô cho phép tôi vào nhà được không? Biết đâu… cha mẹ chồng cô muốn bán nhà mà cô không biết.
 
Châu ngần ngừ nhưng nhìn thanh niên này rất đàng hoàng, có lẽ anh ta muốn mua nhà thật!
Cô con dâu thứ tên Châu nhỏ nhẹ nói với anh ta:
 
- Vâng… thì mời anh vào!
 
Tiếng bà mẹ chồng vang lên bên trong:
 
 - Khách nào đấy?
 
Châu ra hiệu cho anh ta theo nàng vào hẳn bên trong đồng thời nàng nói với mẹ chồng mình:
 
- Thưa mẹ, có… ông đây muốn mua nhà mình…
 
Bà Lý thảng thốt đứng dậy hỏi:
 
- Mua nhà ư? Sao lại mua nhà?
 
Châu biết ngay là người thanh niên này nhầm lẫn sao đó nên đỡ lời:
 
- Thưa mẹ… ông này nói có người bảo nhà này muốn bán và ông ta muốn mua..
 
Nhưng người sững sờ nhất chính là Mộng Trinh! Nàng không tin nổi anh Cường lại mò đến đây mà còn nói là muốn mua nhà! Tim nàng đập sai nhịp và Mộng Trinh thoáng sợ hãi! Sự có mặt của anh Cường ở đây là vì nàng chứ không phải vì mua nhà! Đấy chỉ là một cái cớ! Rồi anh ta sẽ làm gì? Có nói những lời điên khùng với nàng hay không? Nàng phải đối phó thế nào nếu anh ta cứ nói lăng nhăng làm mất thể diện và phẩm giá của nàng? Làm sao để minh oan cho sự trong sáng của mình? Thật là một sự phiền phức quá kỳ quái! Nàng không ngờ anh Cường… lại si mê mình đến mức này! Anh ta theo dõi và bám theo mình sao? Anh Cường! Anh điên rồi!
 
Mộng Trinh cố trấn tĩnh và đứng nép người sau cô em dâu khác và thầm mong đừng có chuyện gì lố bịch xẩy ra!
Cường nhìn thấy Mộng Trinh trong đám phụ nữ. Quả thật nàng ở trong ngôi nhà này khi đã lập gia đình!
 
Chàng đã theo dõi suốt đi và thấy nhiều lần Mộng Trinh vào trong ngôi nhà này! Được gặp lại nàng dù trong bất cứ tình huống nào cũng làm Cường thấy vơi đi niềm khao khát và nhung nhớ gặp lại Mộng Trinh!

Nhưng Cường phải trấn tĩnh lại ngay khi trả lời người đàn bà đứng tuổi là mẹ chồng Mộng Trinh.
 
- Dạ cháu chào cụ…
 
Bà Lý lịch sự mời người thanh niên ra vẻ trí thức này:
 
 - Mời cậu ngồi.
 
Cường bình tĩnh ngồi xuống ghế rồi làm ra vẻ vồn vã:
 
- Thưa cụ, cháu nghe người ta nói ngôi nhà này cụ định bán nên mạo muội vào hỏi thử! Vị trí của ngôi nhà này thật tốt! Mặc dầu cháu không rành về phong thủy nhưng thấy vị trí này thật đắc địa.
 
Bà Lý nghe thế rất thích thú và cũng tin rằng nhà mình ở một nơi rất tốt nên con cái bà đều thành đạt hơn người.
 
- Chẳng giấu gì cậu, các con tôi đều thành danh nên người. Dĩ nhiên mọi sự là Chúa ban cho cả nhưng cứ nói như người thường thì nhà cửa cũng quan trọng lắm! Có điều chắc cậu nghe nhầm vì chúng tôi không hề có ý định bán nhà hay dọn đi nơi khác.
 
Cường chép miệng cứ y như thật:
 
- Thật tiếc quá!... Cháu xin lỗi đã làm phiền cụ…
 
Bà Lý xua tay:
 
- Không có sao! À mà nẫy giờ chưa mời khách uống nước!
 
Cường vội vã từ chối:
 
- Dạ cháu không dám làm phiền cụ và các cô đây nữa. Cháu xin phép cụ…
 
Bà Lý cười vui vẻ:
 
- Không phiền gì cả!
 
Cường đứng dậy chào mọi người. Ánh mắt chàng dừng rất lâu trên khuôn mặt Mộng Trinh và buồn bã nghĩ rằng sẽ không còn cơ hội nào để gặp nàng nữa!
 
Vẫn là cô dâu thứ tên Châu tiễn Cường ra ngoài. Cường thầm nghĩ giá đây là Mộng Trinh thì hay biết bao nhiêu!
 
Mộng Trinh thở phào thầm trong lòng! Không thể tưởng tượng nổi! Đúng là một mối tình si! 
#16
    frank 12 giờ (permalink)
    Chương 17
     
     
    Buổi tối cuối tuần, Mạnh rủ Mộng Trinh đi ăn cùng với bạn bè anh nhưng nàng không thấy khỏe khi gần đây những cơn đau từ vết thương bị tai nạn năm xưa quấy rầy nên Mộng Trinh nói với chồng:
     
    - Em mệt, không đi đâu! Để khi khác!
     
    Biết tính vợ, anh Mạnh chẳng nài ép Mộng Trinh mà chỉ nói ngắn gọn:
     
    - Chỉ mệt không thôi hay có gì khác?
     
    Mộng Trinh lắc đầu trấn an chồng mình:
     
    - Chỉ mệt thôi, em muốn ngủ sớm. Anh cứ đi với bạn anh đi! Không sao đâu!
     
    - Nếu có gì khác thì gọi anh!
     
    - Không sao mà! Không gọi đâu!
     
    Lúc chồng rời khỏi nhà, Mộng Trinh uống thuốc giảm đau, uống ly sữa, không ăn tối rồi uống thêm viên thuốc ngủ nữa.
    Anh Mạnh lái xe đến tiệm ăn gặp gỡ những người bạn thân như đã hẹn.
    Vừa vào đến tiệm ăn Mạnh đã nhìn thấy những người bạn của mình ngồi bàn ngay giữa và đang giơ tay vẫy vẫy.
     
    Tối nay ngoài mấy người bạn quen còn thêm một người nữa! Rất bất ngờ!
    Luật sư Toàn cười lớn tiếng hỏi Mạnh:
     
    - Sao? Ngạc nhiên chưa?
     
    Anh Mạnh ngẩn người ra nhìn người phụ nữ duy nhất đang ngồi giữa đám bạn của mình. Phượng! Sao lại là Bích Phượng? Không thể nào!
    Người phụ nữ khá đẹp và sắc xảo chính là Bích Phượng nhoẻn miệng cười với Mạnh:
     
     - Lâu ngày không gặp anh!
     
    Mạnh nhếch mép cười ngồi xuống chiếc ghế trống mà đám bạn đã sắp xếp sẵn cho ngồi cạnh Bích Phượng. Không ngờ lại gặp lại cô ấy ở đây! Bích Phượng là em họ của Toàn. Ngày xưa lúc còn ở Việt Nam, Mạnh biết là Phượng mê mình nhưng chàng chỉ xem Bích Phượng là em họ của bạn mình, không hề có chút tình cảm nào với cô ta. Đám bạn của chàng đã già cả rồi mà vẫn còn tai quái! May mà hôm nay Mộng Trinh không đi!
     
    Các bạn của Mạnh đã gọi sẵn thức ăn nên chỉ chờ Mạnh đến là ăn tối. Thức ăn ngon, rượu cũng ngon. Người nào tửu lượng cũng đều khá. Phượng cũng không kém gì mấy anh đàn ông trong bàn.
     
    Mạnh lịch sự hỏi Phượng:
     
    - Phượng từ xa đến chơi đây sao? Có ở chơi được lâu không?
     
    Phượng vồn vã bắt chuyện với Mạnh:
     
    - Sau 1975 em sang Pháp định cư cho đến bây giờ.
     
    Mạnh nhìn Phượng ở một khoảng cách quá gần. Phượng rất trẻ, trông chỉ ngoài 40 nhưng thực chất Mạnh biết nàng đã gần 60 tuổi. Thời gian không ảnh hưởng gì mấy đến người phụ nữ này. Vẫn ánh mắt biết cười và những cái liếc mắt đong đưa rất gợi tình! May mà ngày xưa Mạnh không lấy Phượng!
    Mạnh không hỏi thêm nhưng Phượng vẫn đưa đẩy trong câu chuyện:
     
    - Gặp mấy anh ở đây thật vui quá, cứ y như ngày xưa! Anh Toàn cứ rủ em sang đây chơi hoài nhưng em vừa bận mà cũng lười nữa! Mấy năm nay gia đình em tan vỡ, bây giờ em đã trở lại thành người độc thân không vướng bận gì cả nên cũng muốn đi chơi đây đó!
     
    Mạnh nghĩ thầm, chưa ai hỏi mà đã khai! Sao Phượng không nói huỵch toẹt ra là bây giờ Phượng đang muốn đi tìm một người bạn trai mới, muốn bắt một con mồi nào đó? Nghĩ như thế rồi chàng không thể hơi mỉm cười nhưng không nói gì!
     
    Ngồi đối diện với Mạnh và Phượng là Lân, một anh nhà giáo ở Việt Nam trước đây với bề ngoài rất phong độ và lẻo mép dù đã già. Lân đùa với Phượng:
     
    - Này Phượng! Lâu ngày không gặp em mà thấy em chỉ nói chuyện với thằng Mạnh, còn các anh đây thì em gái quên cả rồi sao?
     
    Bích Phượng ngửa cổ lên cười, hơi nghiêng một bên vai làm cổ áo đã trũng lại trũng sâu thêm và một bên vai áo tuột xuống lấp lửng trông cô ấy vừa sinh động và hấp dẫn thêm. Tiếng cười của Phượng thật thoải mái và cởi mở, không hề giữ gìn làm như thể không hề có một phân cách hay ranh giới nào giữa nàng và những người đàn ông đang ngồi đây.
     
    - Làm sao Phượng quên mấy anh cho được! Cái miệng dẻo như kẹo của anh Lân thì ai mà quên cho nổi!
     
    Mọi người đều cười vui vẻ. Sự tự nhiên của Bích Phượng đã lây lan sang với mọi người. Với sự có mặt của Phượng dường như tất cả mọi người trong bàn đều tự nhiên như đang trở về một thời gian xa xưa khi còn trẻ với tuổi xuân, sinh lực và bất chấp, chỉ hưởng thụ và hưởng thụ kẻo không còn ngày mai nữa! Và nếu những điều này có gây phiền phức hay tổn hại đến ai thì cũng bất cần!
     
    Toàn nói ngay:
     
     - Thằng chồng cũ của cô em họ tôi đây cũng có cái miệng trơn như bôi mỡ nên mới lấy được Phượng! Anh đã bảo mà em không nghe, những thằng này không tin được mà em cứ lấy! Bây giờ thì thấy rồi đấy!
     
    Những câu chuyện được trao đổi thật rôm rả. Với sự có mặt của Phượng hình như làm cho mọi người vui vẻ và hứng thú hơn bình thường. Những lời trêu chọc của mọi người nhắm đến Phượng chẳng hề làm cô ấy nao núng. Các anh đưa ra 1 đòn thì cô em Phượng đáp trả gấp hai gấp ba. Không những vậy còn sắc xảo và duyên dáng khác thường.
     
    Khi thức ăn và rượu đã vơi dần, chắc hơi men đã thấm nên bình thường rất tự nhiên, giờ đây Phượng lại càng cởi mở hơn khi nói:
     
     - Lúc đó thất tình nên em mới lấy chồng đó chứ! Anh Mạnh đi lấy vợ lúc đó thì em còn hy vọng gì nữa đâu!
     
    Mọi người phá lên cười. Chuyện Phượng mê Mạnh, có người nào mà không biết!
    Mạnh thở dài thầm trong lòng! Phượng vẫn y như ngày xưa!
    Bích Phượng vẫn không buông tha khi kể lể với các anh:
     
     - Ngày đó khi hay tin anh Mạnh sắp lấy vợ, em đã đi tìm xem người con gái mà anh ấy chọn là ai, nhan sắc thế nào mà anh Mạnh phải ngã gục?
     
    Dĩ nhiên mọi người và ngay cả Mạnh cũng tò mò muốn nghe Phượng kể chuyện năm xưa như thế nào.
    Hai má của Phượng đỏ au vì hơi men nay lại càng đỏ hơn khi kể:
     
    - Mộng Trinh! Cô gái ấy tên là Mộng Trinh! Con gái đẹp kín cổng cao tường khó ai mà với được… không như em. Bích Phượng này giao du đi chơi với các anh thoải mái. Đã vậy cô ấy là con nhà giầu. Đẹp, sang, giầu, con nhà lành, ai mà chẳng mê! Anh Mạnh chọn cô ấy thì đúng rồi! Anh không chọn thì thằng khác cũng chộp lấy!
     
    Quay sang Mạnh, lúc này chắc Phượng đã bắt đầu say, nàng nói tỉnh bơ:
     
    - Vì vậy ngày đó anh chê em sao? Em cũng đẹp đâu có thua gì Mộng Trinh của anh!
     
    Thấy Phượng bắt đầu say và nói lung tung, Toàn chặn ngang:
     
    - Em say rồi! Thôi đừng nói nữa! Để anh đưa em về.
     
    Nói với các bạn, Toàn bảo:
     
    - Tôi và Phượng về trước. Mọi người cứ tiếp tục. Xin lỗi nhé.
     
    Toàn kéo Phượng đứng lên nhưng cô ấy cứ trì người xuống:
     
    - Không… em không đi.. Em muốn anh Mạnh đưa em về cơ… Anh Mạnh… anh nỡ từ chối em sao…
     
    Toàn lắc đầu nhìn Mạnh và các bạn không biết phải nói sao.
     
    Nói với Phượng, Toàn năn nỉ:
     
    - Ngoan nào!
     
    - Em đã nói là… anh Mạnh đưa em về mà… Anh Mạnh không chịu đưa em về thì… em cứ ở đây… không đi đâu cả…
     
    Quay sang Mạnh, Phượng ghé sát mặt vào và nói lớn tiếng:
     
    - Tại sao anh… không thể đưa em về được?... Anh sợ gì? Chỉ đưa về thôi mà… Em có làm gì anh đâu… Ngày xưa anh không xiêu lòng… bây giờ bộ anh sợ… sẽ ngã lòng sao… Nhiều thằng đàn ông khen em đẹp và… hấp dẫn… Chúng thèm được em chiếu cố… Anh Mạnh!... Anh thấy em thế nào? Bây giờ… Bích Phượng… của anh… là thứ rượu ngon được ủ lâu ngày… Mấy chục năm rồi… Rượu đã lên men và ngọt lắm…
     
    Những lời nói sống sượng của Phượng càng lúc càng khó nghe. Có vài người ở những bàn gần đó đang nhìn về phía này. Có kẻ còn che miệng cười.
     
    Biết là Phượng say lắm rồi mà nếu cứ lằng nhằng trong tiệm ăn lại gây chú ý thêm của những thực khách chung quanh cũng phiền phức! Nên Mạnh lên tiếng:
     
     - Được rồi Toàn, tao chở Phượng về nhưng mày theo sau! Về nhà mày hả?
     
    - Không! Phượng ở khách sạn!
     
    Mạnh tự hỏi sao Toàn lại để cô em họ từ xa đến chơi ở khách sạn chứ? Nhưng chỉ giúp Toàn đưa cô ấy về thì có sao đâu!
    Toàn gật đầu nói tiếp:
     
    - Được thôi!
     
    Cả Mạnh và Toàn đều xốc nách Phượng đứng lên và đỡ nàng ra xe.
    Phượng cứ níu lấy Mạnh, lè nhè nói:
     
    - Em chỉ đi… với anh thôi!
     
    Mạnh chẳng nói gì. Toàn trả lời thay bạn mình:
     
    - Ờ… đi đi đây…!
     
    Khó khăn lắm mới đỡ Phượng vào xe Mạnh được. Buộc dây an toàn cho nàng xong, Mạnh bảo Toàn:
     
    - Lái xe đi trước đi, tao theo sau!
     
    Toàn gật đầu.
     
    - OK!
     
    Trong xe kín, mùi nước hoa thoang thoảng của Phượng mỗi chốc càng nồng nặc. Mạnh nhíu mày nghĩ thầm mình sẽ khổ vì Mộng Trinh rất thính mũi! Nhưng thật oan uổng quá!
     
    Đến khách sạn, cả Toàn và Mạnh cùng dìu Phượng vào khách sạn. Có vài người trong khách sạn tò mò nhìn cảnh hai anh đàn ông đang xốc nách một phụ nữ vào đây! Hai người đưa Phượng vào thang máy. Phượng cứ bám riết lấy Mạnh. Hai chân nàng cứ quấn lấy người Mạnh, đầu cứ dúi vào cổ Mạnh. Mặc dù biết là Phượng đang say nhưng những cọ sát rất gợi tình của nàng đã làm cả người Mạnh nóng bừng lên. Thật chưa bao giờ gặp một tình trạng nào như vậy!
     
    Đến cửa phòng, Toàn lục trong túi xách của Phượng tìm chìa khóa phòng. Đưa nàng vào bên trong, đóng cửa lại. cả Toàn và Mạnh đều mệt nhoài!
     
    Đẩy Phượng nằm xuống giường nhưng vì nàng cứ ôm cứng lấy Mạnh nên chàng cũng ngã theo xuống giường trong tư thế nằm lên trên chốc người Phượng. Mạnh nhăn mặt lại đẩy Phượng ra!
     
    Nàng vẫn lè nhè không tha:
     
    - Thích không?... Em đã nói mà…
     
    Nằm xuống giường rồi mà Phượng vẫn không buông tha Mạnh:
     
     - Ở lại với em đi… anh! Anh nỡ lòng nào…
     
    Mạnh hất tay Phượng ra rồi ôn tồn nói:
     
    - Em say lắm rồi! Ngủ đi!
     
    Phượng đưa tay níu lấy áo Mạnh.
    Mạnh lắc đầu nhìn Toàn nửa như trách móc.

    Vẫn với giọng lè nhè, Phượng nói với Mạnh:
     
     - Đừng bỏ em mà…! Một lần thôi mà…
     
    Mặc cho Phượng nằm đó, Toàn và Mạnh nhanh chóng ra khỏi phòng khách sạn.
    Vào thang máy, Mạnh cố trấn tĩnh và cũng cố kềm sự giận dữ!
     
    Đến chỗ xe đậu, Mạnh cằn nhằn Toàn:
     
    - May hôm nay Mộng Trinh không đi! Mùi nước hoa của Phượng trong xe sẽ làm vợ tao nghi ngờ! Mày hại tao! Thật vô duyên vô cớ quá!
     
    - Mày biết là em họ tao mê mày mà! Nó cứ luôn hỏi thăm mày. Sau bao nhiêu năm nó vẫn yêu mày như vậy! Lần này sang đây chơi sau nhiều năm xa cách, Phượng cứ nằn nì tao tạo cơ hội để gặp lại mày! Tao cứ nghĩ bây giờ ai cũng già rồi, gặp gỡ lại thì có sao đâu! Dè đâu… Nhưng mà nếu có vợ mày thì chẳng đến nỗi này..
     
    Mạnh cười méo mó:
     
     - Dè đâu hả?
     
    Toàn chép miệng:
     
    - Dè đâu lửa tình mãi vẫn không tắt! Mày có biết chồng cũ của Phượng cũng tên là Mạnh không?
     
    Mạnh ngao ngán lắc đầu.
     
    - Thật phiền quá! Phụ nữ phiền toái quá sức!
     
    Khi từ giã Toàn, Mạnh không hề biết là bạn mình đã cho Phượng địa chỉ email của Mạnh. Nhưng cũng may là sau đó Phượng không hề email cho Mạnh.
    Vào xe, Mạnh mở hết cửa kính trước sau cho mùi nước hoa của Phượng nhạt đi. Nhưng cái mùi ấy vẫn quấn lấy trong hai lỗ mũi của chàng như trêu cợt! Làm như Phượng đã vô hình tan biến trong người Mạnh và khuấy động làm chàng không yên.
     
    Về đến nhà, Mạnh cởi áo ngoài ra ngay nhưng mùi hương đó vẫn không chịu tan biến. Chàng tìm một chiếc túi ni-lông và bỏ áo khoác vào cột chặt để ngày mai mang ra tiệm giặt.
    Chàng đi tắm, thay quần áo nhưng vẫn chưa cảm thấy hết cái mùi… của Phượng! Mạnh bỏ cả quần tây và áo chemise vào túi ni-lông đi giặt luôn thể! Chàng ném chiếc túi vào trong thùng xe như ném một của nợ!
     
    Ngồi ở phòng khách mà không bật đèn, chỉ có mỗi ánh trăng bên ngoài lùa vào cho một ánh sáng lạnh và nhạt.
    Bỗng dưng chàng nghĩ đến vợ mình, Mộng Trinh! Giờ này chắc nàng đã ngủ say? Em đang mơ thấy gì?
     
    Trong căn nhà của mình với sự hiện diện của Mộng Trinh, chàng thấy bình yên. Vợ chàng như một mặt hồ trong sáng và phẳng lặng, không thay đổi, và không bao giờ có sóng gió. Nhưng thực sự Mạnh không nghĩ là mình hiểu được Mộng Trinh! Giữa hai người, trừ chuyện làm ăn và con cái, còn ngoài ra Mạnh không hề biết rõ Mộng Trinh ra sao! Chàng yêu vợ mình nhưng không thể nói lời yêu hay làm những cử chỉ âu yếm với Mộng Trinh vì dường như luôn luôn nàng có một vỏ bọc bên ngoài lạnh lùng xa cách thế nào! Chẳng phải vì vậy mà Mạnh thấy mình bị đẩy ra xa, ngại đến gần, ngại bầy tỏ, ngại bị từ chối… Giữa Mộng Trinh và Mạnh vẫn có một rào cản vô hình nào đó. Tất cả những điều đó chỉ là cảm nhận. Không thể giải thích!
     
    Ngay cả chuyện Mạnh muốn tỏ bầy một cử chỉ hơi suồng xã hay âu yếm với Mộng Trinh, chàng cũng không thể làm được dù đó là vợ của mình! Có một sự ngần ngại hay sợ sẽ bị Mộng Trinh chống cự? Không hiểu! Và cũng không thể chia sẻ với ai được! Chẳng lẽ chàng quý trọng vợ mình nhiều hơn là yêu hay sao? Hay vì tuổi tác giữa hai người quá nhiều? Cũng có thể lắm!
     
     
    *
     
     
    Ngày hôm sau Mạnh mang xe đi rửa và giặt đống quần áo với hy vọng sẽ hết mùi nước hoa của Phượng. Chàng ngán ngẩm vì những chuyện không đâu làm phiền đến mình!
    Tuy vậy Mạnh không còn nghĩ đến những rắc rối mà Bích Phượng đã gây ra cho mình! Cô ấy chỉ là em họ của một người bạn mình! Chấp nhất làm gì!
     
    Dạo này Mộng Trinh vì sức khỏe không phụ giúp Mạnh ở văn phòng nữa nên chàng phải thuê người làm. Thực sự lúc này chàng có thể về hưu nhưng như vậy cũng buồn nên Mạnh vẫn tiếp tục làm việc. Nhưng trong thâm tâm Mạnh đã nghĩ đến một ngày gần đây thôi chàng sẽ không còn có thể làm việc như trước được nữa! Không thể biết được!
     
    Đi làm về, Mạnh vẫn cẩn thận mở cửa kính xe khi đậu trong garage dù tin chắc rằng cái mùi hương quái quỷ ấy đã không còn nữa!
    Hai ngày sau lần gặp gỡ Phượng, mọi chuyện đã tưởng yên ắng, không ngờ Phượng vẫn không từ bỏ và làm Mạnh phải nhức đầu một cách vô duyên!
     
    Phượng gọi điện thoại cho Toàn:
     
    - Anh đón em không? Chúng mình đi ăn tối đi!
     
    Nghĩ là Phượng đến từ xa thăm mình nên phải chiêu đãi, Toàn vui vẻ đáp:
     
     - Được rồi! Nửa tiếng nữa anh đến! Chờ anh!
     
    Toàn và vợ đã ly dị mấy năm nay nên Toàn cũng buồn nhưng không hề có ý nghĩ đi tìm một bà hay một cô nào cho đỡ trống trải. Thật ra chuyện gia đình Toàn tan vỡ là lỗi của cả chàng và vợ. Chàng đã không được may mắn khi lấy phải một người vợ chỉ biết ăn diện tiêu xài và không chăm lo cho gia đình. Cũng có được một người con trai theo nghề bố, đó là sự an ủi duy nhất của Toàn. Còn lỗi của Toàn? Không hạnh phúc trong cuộc sống hôn nhân, Toàn đã dan díu với một nữ luật sư đồng nghiệp người Mỹ trong cùng tổ hợp luật sư. Chỉ là những vui chơi ngắn ngủi và cũng kết thúc nhanh chóng! Hiện tại Toàn chỉ muốn được yên ổn. Có sự hiện diện của Phượng cũng vui vui.
     
    Đến cửa khách sạn, Toàn gọi điện thoại cho Phượng:
     
    - Anh đến rồi! Đang chờ em ngay trước cửa.
     
    Phượng liến thoắng:
     
    - Em xuống ngay!
     
    Hôm nay Phượng diện rất đẹp và hợp thời trang. Toàn gật gù nghĩ thầm Phượng biết sửa soạn và chịu chăm sóc bản thân. Trông cô em họ của chàng rất trẻ trung và thu hút.
    Vừa ngồi vào xe, Phượng đã nghe anh họ mình khen:
     
    - Không biết hôm nay sao anh lại có hân hạnh đưa người đẹp này đi đâu đây?
     
    Phượng cười thích thú:
     
    - Em đòi đi đâu cũng được phải không?
     
    - Đương nhiên!
     
    - Anh phải giữ lời đấy nhé! Không được nuốt lời đâu đấy! Hứa đi!
     
    - Hứa! Anh hứa mà! Em muốn đi đâu ăn đây?
     
    - Trước khi đi ăn tối em muốn đi thăm một người!
     
    Toàn tò mò:
     
    - Thăm ai vậy? 
     
    Phượng ngọt ngào trả lời:
     
    - Em muốn chúng ta đến thăm vợ chồng anh Mạnh!
     
    Toàn giật mình đạp thắng xe:
     
    - Thôi mà! Anh xin em!
     
    Phượng không chịu thua:
     
    - Cả em và anh cùng đến thăm thì có chuyện gì đâu? Hay anh muốn để em tự động đến một mình?
     
    Toàn thở dài chịu thua vì biết tính Phượng. Cố ấy có thể lừng lững đến nhà Mạnh một mình! Rồi không biết Phượng sẽ gây ra những chuyện gì nữa?
    Phượng tủm tỉm cười:
     
     - Sao? Anh tưởng em không làm được ư?
     
    - Được rồi! Nhưng mà em…
     
    Chưa kịp nói hết câu, Phượng đã cướp lời Toàn:
     
    - Nhưng mà em làm sao? Anh yên tâm đi hôm nay không uống rượu, em không có nói bậy gì đâu! Không có làm anh mất mặt đâu! Chỉ đến thăm rồi vài hôm nữa em đi rồi!
     
    Toàn cũng mong là Phượng không gây rối gì nhưng vẫn hỏi:
     
    - Em muốn đến đó làm gì?
     
    Phượng trả lời gọn lỏn:
     
    - Em muốn xem sau bao nhiêu năm cái cô Mộng Trinh đó có còn đẹp nữa không?
     
    Toàn cười hực lên không nói gì nhưng chàng phải công nhận là vợ của Mạnh đẹp lắm và trẻ nữa. Trẻ hơn Mạnh nhiều! Phượng sẽ thất vọng! Phượng không thể sánh nổi với Mộng Trinh! Muôn ngàn lần không thể!!! Nhưng có lẽ cũng là dịp để cho Phượng phải chịu thua đi! Mộng Trinh không những đẹp mà còn khéo léo trong giao tiếp. Sắc đẹp đó chắc chắn đã đốn ngã bao nhiêu trái tim của đàn ông, trong đó có Toàn!
     
    Khi còn ở Việt Nam, Toàn rất ganh tị với Mạnh. Cũng đã có lần Toàn nghĩ nếu Mạnh không lấy được Mộng Trinh thì chàng sẽ tiến tới và tán nàng cho bằng được! Sang đây, gặp Mộng Trinh, Toàn vẫn thấy sự rung động của mình dành cho Mộng Trinh không hề thuyên giảm! Mơ ước có được một người phụ nữ như vậy, giống như Mộng Trinh vậy! Nhưng điều mơ ước này không hề trở thành sự thật! Và cứ mỗi lần gặp gỡ Mộng Trinh là Toàn lại nhớ đến những điều thầm kín này!
     
    Vài năm trước, Mạnh và Mộng Trinh hùn hạp với người em trai của Mạnh mở nhà hàng. Được một thời gian tiệm ăn thất bại đóng cửa nhưng hợp đồng thuê chưa hết hạn nên gây ra nhiều vấn đề. Toàn đã giúp Mạnh và Mộng Trinh giải quyết mãi mới xong. Chàng nhớ lúc đó Mạnh đã đẩy cho Mộng Trinh lo toan mọi sự nhức đầu. Toàn đã thấy một con người khác ở người phụ nữ, vợ của bạn mình mà chàng kín đáo thầm yêu. Trong thời kỳ khó khăn này, Mộng Trinh đã rất can đảm và mạnh mẽ vượt qua.
     
    Không những vậy nàng rất khôn ngoan tính toán hay đến nỗi Toàn cũng bái phục. Nhưng có lẽ những căng thẳng phải đối phó đó, không kể đến những vụ những người bệnh nhân cố ý gây chuyện vì muốn kiếm tiền hay để họ được sửa sắc đẹp miễn phí đã làm Mộng Trinh ngã bệnh!
     
    Toàn đã thầm xót thương cho nàng! Nếu Toàn có hạnh phúc và may mắn là chồng của Mộng Trinh thì chàng sẽ gánh vác hết tất cả, không để vợ mình phải chịu những thử thách gian nan như thế! Mạnh thật đáng trách! Là bạn thân của Mạnh từ nhiều năm qua, Toàn biết rất nhiều chuyện của Mạnh mà Mộng Trinh không hề hay biết hay nàng biết và nhắm mắt làm ngơ? Đã có lúc Toàn nghĩ Mạnh không xứng đáng có được Mộng Trinh!
     
    Thấy Toàn chỉ yên lặng lái xe, không thấy nói gì, Phượng hỏi:
     
    - Anh sao vậy? Yên chí đi em không làm gì đâu! Anh đừng lo!
     
    Vừa lái xe Toàn vừa phân vân không biết có nên gọi điện cho Mạnh biết trước không nhưng rồi lại thôi. Nếu họ không có nhà thì càng tốt!
    Thấy xe Mạnh đậu trước sân, Toàn thở dài thầm nhưng cũng cầu mong đừng có chuyện gì không vui xảy ra.
    Quay sang Phượng, Toàn nhắc nhở:
     
    - Đừng gây chuyện nhé!
     
    Phượng nhìn Toàn nhoẻn miệng cười nói sẽ sàng:
     
    - Yên chí! Em sẽ ngoan lắm!
     
    Nói xong Phượng muốn phá lên cười to! Còn lâu mới ngoan! Đàn ông dễ mắc hỡm thật!
    Bây giờ Toàn mới nghĩ ra vì sao Phượng ăn diện như vậy! Đàn bà ghê gớm thật!
    Vừa bấm chuông, Toàn vừa tiên đoán bộ dạng của Mạnh khi nhìn thấy mình và Phượng đến đây!
     
     
    *
     
     
    Nghe tiếng chuông, Mạnh uể oải đứng lên thắc mắc không biết ai đến nhà mình vào giờ này?
    Mở cửa nhìn thấy Toàn và Phượng, Mạnh muốn đứng tim. Mạnh nghiêm mặt nhìn Toàn với hàng bao câu hỏi hiện hết lên khuôn mặt không giấu được sự ngỡ ngàng nhưng đầy khó chịu.
     
    Toàn nhún vai nhìn Mạnh không biết phải nói gì.
    Phượng cởi mở nói với Mạnh:
     
    - Tụi em đi ngang, nên nhân tiện đến thăm anh chị một chút thôi! Không chiếm nhiều thỉ giờ của anh và chị Mộng Trinh đâu. Sau bao nhiêu năm rồi em vẫn ái mộ người đẹp Mộng Trinh của anh Mạnh!
     
    Không còn cách nào khác, Mạnh mở rộng cửa để hai người vào bên trong.
    Phượng kêu lên:
     
    - Nhà anh chị đẹp quá! Sang trọng và đặc biệt nữa! Chắc giống như chủ nhân vậy!
     
    Cả Mạnh và Toàn đều không nói gì. Người nào cũng nơm nớp lo âu không biết Phượng có dở trò gì không nữa đây!
    Mạnh đưa hai người vào phòng khách rồi nói:
     
    - Ngồi chơi nhé!
     
    Phượng hỏi ngay:
     
    - Chị Mộng Trinh có nhà không anh?
     
    Mạnh nói ngắn gọn:
     
     - Có!
     
    Toàn khẽ lườm Phượng như nhắc nhở.
    Ở trên gác, Mộng Trinh đã nghe thấy nhiều tiếng người nói lao xao nhưng không biết đó là ai mà đến thăm vào giờ này?
     
    Mạnh lên gác tìm Mộng Trinh.
    Nàng hỏi ngay:
     
    - Có khách hả anh? Ai vậy?

    Mạnh điềm đạm nói với vợ:
     
    - Là bạn anh, Toàn, và cô em họ của Toàn ở Pháp sang chơi đến thăm. Cô ấy rất muốn gặp em.
     
    Mộng Trinh ngạc nhiên:
     
     - Muốn gặp em sao?
     
    Mạnh nghĩ ngay ra lời nói để làm vui lòng Mộng Trinh:
     
    - Vì ai cũng biết vợ anh đẹp lắm nên mới tò mò!
     
    Mộng Trinh mỉm cười tươi:
     
    - Để em sửa soạn một chút!
     
    Mạnh thở phào thầm:
     
    - Anh xuống tiếp họ trước!
     
    - Cho em 5 phút thôi!
     
    Mạnh xuống nhà tiếp khách nói với Toàn và Phượng:
     
    - Nhà tôi sửa soạn một chút rồi xuống ngay.
     
    Toàn nói đỡ lời:
     
    - Hai ngày nữa Phượng sẽ đi lên New York thăm người bạn rồi về lại Paris nên muốn đi thăm mọi người.
     
    Mạnh cũng nói cho có chuyện:
     
    - Sang đây Phượng thấy đời sống bên này chắc khác với Pháp nhiều?
     
    - Xứ này lạ quá! Trước khi đến đây em có đi thăm một người bạn ở tiểu bang Kansas, những thành phố của Mỹ giống nhau quá! Cứ như rập một khuôn mẫu! Bên Tây khác hẳn!
     
    Vừa lúc Mộng Trinh xuống phòng khách.
    Thấy bóng dáng Mộng Trinh, Toàn đứng lên chào hỏi:
     
    - Chào chị! Chị khỏe không? Xin lỗi đến thăm anh chị mà không báo trước!
     
    Mộng Trinh mỉm cười với Toàn:
     
    - Có khách đến thăm là quý hóa, giờ giấc có gì quan trọng!
     
    Phượng sững sờ nhìn Mộng Trinh.
    Toàn giới thiệu:
     
    - Đây là chị Mộng Trinh, vợ anh Mạnh. Phượng, em họ của tôi ở bên Pháp sang chơi.
     
    Mộng Trinh nhìn quan sát Phượng vui vẻ:
     
    - Cám ơn anh Toàn và cô đây đến thăm chúng tôi.
     
    Mãi Phượng mới tìm được nụ cười ranh mãnh của mình khi nói với Mộng Trinh:
     
    - Bao nhiêu năm rồi mà chị vẫn đẹp như vậy!
     
    Mộng Trinh ngạc nhiên:
     
    - Chúng ta đã từng gặp nhau sao?
     
    Phượng giải thích:
     
    - Chị không biết em, nhưng em biết chị!
     
    Mộng Trinh moi móc trong ký ức nhưng không thể nhớ đã gặp cô này lúc nào.
     
    - Thật sao? Tại sao tôi không nhớ gì cả!
     
    - Lần đó ở Sài Gòn, em nhìn thấy anh chị đi chơi với nhau! Dĩ nhiên làm sao chị biết em được! Lúc nhỏ em hay đi theo anh Toàn, bạn bè anh ấy ai em cũng biết. Anh Mạnh nổi tiếng là khó tính và kén vợ kỹ lắm. Không riêng gì em mà ai cũng tò mò muốn biết chị Mộng Trinh ra sao khiến anh Mạnh phải xiêu lòng.
     
    Toàn nhìn đồng hồ ra hiệu cho Phượng. Ở đây càng lâu, nói nhiều rồi sẽ sinh chuyện mất thôi!
     
    Mộng Trinh nhìn Phượng và cười. Nhưng nàng hiểu ngay chắc hẳn cô em này ngày xưa cũng thích chồng mình! Chuyện chồng nàng khó tính và kén chọn thì đương nhiên là nàng biết từ lâu. Còn các cô, các bà bệnh nhân tán tỉnh chồng nàng thì Mộng Trinh đã quá quen thuộc và không hề ghen tương. Chẳng có gì lạ! Còn trước khi Mạnh kết hôn với nàng, có nhiều mối tình thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên! Mộng Trinh chưa bao giờ thắc mắc về quá khứ của chồng mình!
     
    Phượng cười nhìn Mộng Trinh rồi tự nhiên nói:
     
     - Trong mấy bạn của anh Toàn thì anh Mạnh là người có nhiều mối tình nhất. Con gái thời đó theo đuổi anh Mạnh nhiều lắm, gạt ra không hết!
     
    Cả Toàn và Mạnh đều mất vui khi thấy Phượng bắt đầu dở trò.
    Mộng Trinh nhếch mép nhìn cô em họ của bạn chồng mình và đánh giá thầm: Đồ rẻ tiền! Nàng cười thật tươi và đáp trả một cách vui vẻ:
     
    - Đâu phải chỉ có ngày xưa mới như vậy. Bây giờ cũng vậy cô Phượng không biết đó thôi! Quanh anh Mạnh bây giờ toàn nữ bệnh nhân đến sửa sắc đẹp, già trẻ lớn bé đủ cả, đủ mọi thành phần. Thương gia, thư ký, sinh viên, cả ca sĩ nữa, nhiều lắm. Người độc thân hay đã lập gia đình đều có cùng một mục đích là nhắm vào anh Mạnh! Có nhiều bà mẹ còn tán chồng tôi thay cho con gái họ nữa chứ! Họ tán tỉnh anh Mạnh một cách công khai không hề giữ gìn gì cả!
     
    Mọi người nghe Mộng Trinh nói như vậy đều không biết phản ứng thế nào!
    Mộng Trinh quay sang nói với chồng mình:
     
    - Em nói đâu có sai phải không? Có khi nào anh động lòng không?
     
    Mạnh chưa kịp nói gì thì Mộng Trinh cười tiếp luôn:
     
    - Chắc chắn là anh không hề xao xuyến hay mắc bẫy vì còn có em đây. Chúng ta vẫn luôn hạnh phúc bao năm qua mà phải không?
     
    Mạnh thầm phục vợ mình cao tay ấn. Chàng cười phân bua với mọi người:
     
    - Đương nhiên là anh không hề bị chao đảo chút nào! Chẳng ai có thể sánh được với Mộng Trinh của anh!
     
    Đây là lần đầu tiên Toàn mới biết tài giữ chồng của Mộng Trinh và không khỏi thầm thán phục.
    Toàn nói với Mộng Trinh với tất cả sự chân thành:
     
    - Tôi thật ghen tị với Mạnh! Bạn tôi thật may mắn có một nữ tướng như vậy trong gia đình! Chị thật giỏi! Đã đẹp mà còn tài ba!
     
    Mộng Trinh nhỏ nhẹ nói với Toàn:
     
    - Cám ơn anh! Anh đã quá khen rồi!
     
    - Không! Thật đấy!
     
    Những đòn phép khéo léo của Mộng Trinh vừa qua đã gián tiếp đánh vào Bích Phượng làm cô ta tiu nghỉu.
    Ngắm nhìn Mộng Trinh chán, hết nhìn thẳng rồi quay nghiêng, Phượng đâm thất vọng và cụt hứng! Khi đến đây Phượng định trêu đùa chọc tức Mộng Trinh một phen nhưng khi gặp vợ anh Mạnh rồi thì nàng không còn hứng thú gì nữa. Trông cô ta rất kiêu sa và ngầm bên trong là bản lĩnh cứng cỏi, đùa dỡn thì cũng chẳng đi đến đâu, cũng không còn thích thú gì nữa!
     
    Phượng nói với Toàn:
     
    - Lúc nào thì mình phải đi hả anh?
     
    Toàn chộp lấy:
     
    - Muộn rồi đó! Mình đừng làm phiền anh chị Mạnh nữa!
     
    Tất cả mọi người đều hiểu Phượng đến đây chỉ để biết mặt Mộng Trinh.
    Toàn và Phượng cùng đứng lên từ giã. Dĩ nhiên Mạnh là người vui vẻ nhất khi thấy Phượng tỏ ý muốn ra về. Không chút ngại ngùng, Mạnh đứng lên tỏ ý muốn tiễn khách.
     
    Mộng Trinh cười nửa miệng nói với Phượng:
     
    - Lần sau có dịp sang đây mời cô Phượng ghé chơi!
     
    Phượng đang xụ mặt nhưng cũng cố tỏ ra vui vẻ nói với Mộng Trinh:
     
    - Cám ơn chị!
     
    Mạnh nói với vợ:
     
    - Em đi nghỉ đi! Để anh tiễn khách!
     
    Khi Phượng và Toàn đã rời đi, Mạnh thở phào nhẹ nhõm đi vào nhà. Không hiểu vợ mình sẽ có thái độ nào khi không còn người lạ nữa?
     
    Nhưng Mộng Trinh đã lên gác và đi ngủ. Sẽ không có cãi vã hay những câu hỏi moi móc xem Phượng ngày xưa có thích Mạnh không ..vv.. và vv…
    Mạnh cười thầm vì thừa biết móng vuốt của vợ mình chỉ giương ra khi cần thiết!
    #17
      frank 12 giờ (permalink)
      Chương 18
       
       
      Khi Tuyết Trinh lập gia đình, người con rể tốt số cũng là một bác sĩ và rất mực yêu quý Tuyết Trinh. Hai vợ chồng Mạnh rất hài lòng trước sự chọn lựa của con gái. Còn Thành, cậu con út của Mộng Trinh, cũng vừa tốt nhiệp nha sĩ và cũng đang sửa soạn kết hôn. Cô con dâu tương lai của Mộng Trinh lớn lên trong một gia đình đạo đức Công giáo thuần thành, đông anh em và đều thành danh. Vân cũng vừa ra dược sĩ. Cả Thành và Vân rất xứng đôi.
       
      Khi cả Lộc, Tuyết Trinh và Thành đều đã lập gia đình, Mộng Trinh thấy nhẹ nhõm hẳn. Nàng và Mạnh đã chu toàn bổn phận của bậc làm cha mẹ giúp các con thành tài rồi kết hôn có gia đình riêng êm ấm.
       
      Con cái đã có mái ấm và hạnh phúc riêng tư, chỉ còn lại Mạnh và Mộng Trinh trong căn nhà vắng lặng. Vinh thì vẫn không nghĩ đến chuyện có bạn gái hay lập gia đình. Mộng Trinh tôn trọng con không nài ép hay thúc giục. Nhưng thực ra Vinh vẫn là người con duy nhất chăm lo cho cha mẹ nhiều nhất.
       
      Mọi sự yên ấm nhưng lại làm cho Mộng Trinh lo âu vu vơ. Nàng như người chờ bão đến! Không hiểu tại sao? Linh cảm ư? Không biết nữa!
       
       
      *
       
       
      Nhận được tin ba mình bị ngã, đầu đập xuống đất phải đưa vào bệnh viện, Mộng Trinh thương ba và lo âu quá sức. Nhưng ông Minh chỉ phải nằm ở nhà thương có 2 hôm rồi được cho về nhà. Tuy không bị gì nguy hiểm dù lúc này ông đã lớn tuổi lắm rồi nhưng sức khỏe từ đó cũng kém đi nhiều.
       
      Mộng Trinh thường đi máy bay sang thăm cha mẹ mình vài lần trong một năm. Nay dù con cái nàng đã lập gia đình và Mộng Trinh đã có cháu nhưng mỗi khi về thăm cha mẹ mình, nàng vẫn có cảm giác như mình vẫn như ngày xưa khi còn ở nhà chưa lập gia đình.
       
      Ông bà Minh rất hài lòng và tin tưởng con gái khi thấy Mộng Trinh nuôi dưỡng và giáo dục các con đều thành tài yên ấm. Đối với ông bà, đấy chính là hạnh phúc mà ông bà đã chọn lựa cho Mộng Trinh và những quyết định của ông bà năm xưa khi ép Mộng Trinh kết hôn với Mạnh là hoàn toàn đúng! Ông bà đã tham dự đầy đủ tất cả những đám cưới của các cháu ngoại, và cả cháu nội với niềm hãnh diện vô song.
       
      Nhưng chỉ 2 năm sau thêm một lần bị ngã nữa, ông Minh đã yếu còn yếu thêm và đã ra đi trong sự thương xót và tiếc nuối của các con cháu.
       
      Mười năm sau, bà Minh cũng đã lìa xa con cháu sau một thời gian ngắn đau ốm. Đối với Mộng Trinh sự ra đi của cha mẹ là những mất mát quá lớn! Sự dựa dẫm về tinh thần cũng như sự liên kết vô hình giữa cha mẹ và con cái nay bị đứt đoạn làm nàng buồn phiền một thời gian dài và càng làm tăng thêm những nỗi đau thể xác của nàng hơn nữa!
       
       
      *
       
       
      Dạo này anh Mạnh không khỏe lắm, thêm tuổi cũng có khác. Một hôm Mạnh nói với Mộng Trinh:
       
      - Tháng sau là hết hợp đồng thuê mà chủ nhà lại đòi tăng giá nhiều, anh chán quá! Lúc trước có em ở văn phòng còn giúp anh đối phó với những bệnh nhân lôi thôi khó chịu, bây giờ không có em, người làm họ không biết xử sự làm anh cứ phải giải quyết! Có những ngày anh không muốn làm việc nữa!
       
      Mộng Trinh an ủi chồng:
       
      - Vậy thì về hưu đi! Em thấy anh cũng mệt rồi đấy! Mình có thiếu thốn đâu mà phải lo? Để dành cả bao nhiêu năm nay có gì mà phải ngại nữa chứ? Làm vất vả lại lắm chuyện nhức đầu thì có đáng không?
       
      Thấy vợ nói hợp ý mình, Mạnh liền nói luôn:
       
      - Vậy thì đóng cửa rồi nghỉ hưu luôn nhé?
       
      - Tùy anh thôi!
       
      Mạnh vẫn còn phân vân:
       
      - Về hưu chỉ sợ buồn!
       
      Mộng Trinh cười:
       
      - Lo gì không có việc! Bao nhiêu cây bon sai đang chờ anh chăm sóc kìa!
       
      Mạnh than:
       
      - Không làm gì cả thì anh thấy khỏe, nhưng làm gì lâu thì cũng mệt!
       
      Mộng Trinh trêu chồng:
       
      - Vậy thì đừng làm gì cả! Ai bắt anh làm? Chơi với cháu đi!
       
      Mạnh bật cười:
       
       - Chơi với cháu cũng mệt lắm chứ em tưởng!
       
      - Vậy thì anh về hưu là đúng rồi!
       
      - Hay là về hưu rồi mình…
       
      Mạnh nói nửa chừng rồi thôi nhưng Mộng Trinh hiểu ý chồng.
       
      - Anh muốn đi chơi chứ gì? Anh biết sức khỏe em đâu có cho phép!
       
      - Anh biết chứ! Anh chỉ mong cho em đừng đau nữa là quý rồi, chẳng cần gì khác.
       
      Vài tuần sau Mạnh quyết định nghỉ hưu sau nhiều năm làm việc. Đây là một thay đổi lớn cho cả Mạnh và Mộng Trinh.
       
       
      *
       
       
      Mạnh là người kén ăn và thích ăn ngon. Nay về hưu chàng tìm ra một thú vui mới là làm bếp nấu ăn.
       
      Mộng Trinh cũng thấy khỏe và vui hơn khi không còn phải ở nhà một mình. Mặc dù những cơn đau dai dẳng vẩn ở đó, bây giờ lại còn lan sang lưng và hông của nàng nên Mộng Trinh chỉ nằm hay ngồi nhiều hơn là đi lại. Nhưng nàng không muốn kêu rên, không muốn cho Mạnh thấy bộ dạng khổ sở đáng thương đau đớn của mình nên vẫn giấu kín trước mặt chồng mình. Quá lắm thì mới lộ ra. Khi đó thì Mạnh phải nhờ em trai út của mình đến chích steroid vào những chỗ đau cho Mộng Trinh bớt đau.
       
      Bây giờ chuyện nấu nướng Mạnh lo cả. Khi nào ngại thì đi mua thức ăn ở tiệm về nhưng chàng vẫn thích tự nấu ăn hơn cho hợp khẩu vị. Mộng Trinh cũng không ngờ chồng mình lại có tài nấu ăn như vậy!
       
      Có một hôm Mạnh rời khỏi nhà từ sáng sớm. Mộng Trinh ngạc nhiên hỏi chồng:
       
      - Anh đi đâu sớm vậy?
       
      - Anh ra bến tàu mua cá tươi!
       
      Mộng Trinh không biết nói gì chỉ cười thầm! Ngay chuyện nấu ăn mà Mạnh cũng kỹ lưỡng như vậy! Hèn gì lấy vợ muộn! Nghĩ đến đó nàng buột miệng cười thành tiếng.
       
      Mạnh ngạc nhiên hỏi nàng:
       
      - Sao em lại cười?
       
      Không biết phải trả lời với chồng thế nào nữa. Nàng chỉ nói gọn:
       
       - Thôi anh đi đi! Em biết chắc chắc đến trưa sẽ được ăn cá ngon. Anh định làm món gì?
       
      Mạnh nheo mắt nhìn Mộng Trinh:
       
      - Gỏi cá!
       
      À ra thế nên mới cần cá tươi! Mộng Trinh nói với theo khi nhìn thấy Mạnh quay lưng đi xuống garage vì biết chồng mình lái xe rất ẩu:
       
      - Anh lái xe cẩn thận!
       
      Mạnh chẳng nói gì vì còn đang mải nghĩ đến món gỏi cá làm thế nào cho thật ngon theo như trên youtube đã chỉ dẫn. Món ngon cùng cần phải cầu kỳ là đúng rồi! Chỉ cần lúc Mộng Trinh ăn khen ngon là chàng vui vì nàng khi trước lúc chưa bị đau nấu nướng rất khéo.
       
      Về hưu hóa ra cũng không đến nỗi nào!
       
       
      *
       
       
      Đang ngủ, Mộng Trinh chợt nghe tiếng Mạnh gọi mình. Hai vợ chồng nằm phòng riêng nhưng sát cạnh nhau.
      Nàng nhỏm dậy nghe ngóng. Hay chồng nàng ngủ mê? Nhưng Mạnh lại gọi lần nữa.
      Mộng Trinh xuống giường, xỏ chân vào dép rồi chậm rãi đi sang phòng kế bên. Nàng bật đèn ngoài hành lang rồi vào phòng Mạnh.
       
      - Anh gọi em? Sao vậy?
       
      Giọng Mạnh có hơi khác lạ:
       
      - Tay chân anh một bên… tê quá! Không cử động được nữa!
       
      Mộng Trinh nói ngay:
       
      - Để em gọi con!
       
      Mạnh gạt đi:
       
      - Anh mệt quá!... Gọi xe cứu thương đi!
       
      Nghe Mạnh nói thế, Mộng Trinh bắt đầu cuống lên. Hai đầu gối nàng đã đau nay như muốn khuỵu xuống. Nàng sợ hãi nói với chồng:
       
       - Em gọi ngay…
       
      Nàng lấy điện thoại của Mạnh để đầu giường bấm số gọi cấp cứu. Giọng nàng run rẩy khi nói với nhân viên trực nghe máy về lý do cần cấp cứu và cho địa chỉ nhà.
       
      Tắt điện thoại, Mộng Trinh nói như hụt hơi:
       
      - Năm phút nữa… họ đến… Nhưng em gọi cho con đây!
       
      Vẫn dùng điện thoại của Mạnh, nàng gọi cho Vinh.
      Đang trực trong nhà thương nhưng thấy điện thoại của bố trong đêm khuya, Vinh vội vàng nghe ngay.
      Người lên tiếng trong điện thoại không phải là bố mà là mẹ.
      Giọng Mộng Trinh đẫm nước mắt khi nói với con trai:
       
       - Vinh à!... Mẹ vừa gọi xe cứu thương… Bố con mệt và nói tê nửa người!
       
      Vinh hốt hoảng nghĩ ngay là bố mình bị stroke!
       
      - Để con gọi cho anh Lộc và các em ngay! Con đang phiên trực không về ngay được! Mẹ theo xe cứu thương vào bệnh viện với bố. Nhớ mang theo điện thoại để còn liên lạc. Sáng mai con mới về được nhưng anh Lộc và các em sẽ vào nhà thương với bố mẹ ngay! Mẹ đừng sợ nhé! Đưa bố vào nhà thương ngay không sao đâu! Con sẽ gọi cho chú Quân ngay! Chắc chú ấy sẽ vào nhà thương với bố luôn đó!
       
      Quân là bác sĩ chuyên về giải phẫu xương và là em út của Mạnh.
       
       Mộng Trinh từ lâu không lái xe được nữa nên nàng yêu cầu được ngồi trong xe cứu thương theo chồng.
      Ngồi bên cạnh Mạnh, Mộng Trinh tay cầm tràng hạt đọc kinh cầu xin cho chồng mình qua khỏi và được bình yên.
      Mạnh mệt nhọc hé mắt nhìn vợ. Biết là Mộng Trinh đang đọc kinh cho mình, chàng thấy an ủi.
      Mộng Trinh cúi xuống nói khẽ vào tai Mạnh:
       
      - Em đã gọi cho các con. Vinh nói sẽ gọi cho chú Quân nữa!
       
      Ngồi trong chiếc xe cấp cứu bít bùng, cả người Mộng Trinh căng thẳng và vì lo âu cho Mạnh nên nàng không còn để ý đến những cơn đau triền miên của mình nữa!
      Đến bệnh viện, Mộng Trinh phải ngồi chờ bên ngoài. Nhân viên cấp cứu đưa Mạnh vào thẳng bên trong.
      Điện thoại nàng reo. Con trai út gọi nàng.
       
      - Mẹ! Mẹ đang ở đâu? Bố vào nhà thương chưa? Nhà thương nào?
       
      Mộng Trinh mệt mỏi trả lời Thành:
       
      - Mẹ đang chờ trong nhà thương Kaiser gần nhà. Họ đưa bố con vào trong rồi!
       
      - Con đang lái xe! Chút xíu nữa là con đến. Mẹ đợi nhé?
       
       - Ờ! Lái xe cẩn thận!
       
      Vừa dứt điện thoại lại đến phiên Tuyết Trinh gọi mẹ:
       
      - Bố đang ở đâu? Mẹ có sao không?
       
      - Bố được đưa vào nhà thương Kaiser gần nhà. Mẹ đang chờ, không sao cả. Thành sắp vào đây.
       
      - Con cũng đang lái xe!
       
      - Đêm khuya, lái xe cẩn thận!
       
      - Mẹ đừng sợ nhé!
       
      - Mẹ không sao! Không phải lo cho mẹ đâu!
       
      Lộc cũng gọi:
       
      - Mẹ có sao không? Bố đang ở bệnh viện nào? Có phải Kaiser gần nhà không?
       
      Mộng Trinh mệt nhọc trả lời, giọng nàng như hụt hơi:
       
      - Đúng rồi!
       
      - Con và Liên đi ngay! Mẹ đừng sợ nhé!
       
      - Không sao cả! Các con lái xe cẩn thận!
       
       
      *
       
       
      Những giây phút chờ đợi trôi qua thật dai dẳng. Mộng Trinh không còn nhớ là mình đã lần bao nhiêu chuỗi Mân Côi để cầu xin cho Mạnh. Những linh cảm bất tường lâu nay đã xẩy đến như vậy sao?
      Có tiếng người gọi làm nàng giật mình nhìn lên. Thành!
       
      - Mẹ có sao không?
       
      Nhìn thấy con trai út, Mộng Trinh thấy nhẹ bớt nỗi lo âu:
       
       - Con đến rồi đó ư?
       
      - Bố sao rồi?
       
      Mộng Trinh lắc đầu:
       
      - Không biết nữa! Họ đưa thẳng bố vào bên trong. Mẹ ở ngoài này làm giấy tờ, không thấy ai nói gì cả!
       
      - Để con đi hỏi xem!
       
      Thành chưa kịp đi thì em trai Mạnh là bác sĩ Quân vào.
      Anh ta đến gần Mộng Trinh ân cần hỏi thăm:
       
      - Chị có mệt lắm không?
       
      - Tôi không sao. Cám ơn chú! Chỉ lo cho anh thôi!
       
      - Để em đi xem sao rồi cho chị và các cháu hay!
       
      Là bác sĩ làm việc trong nhà thương này nên bác sĩ Quân dễ dàng vào bên trong.
      Thành ngồi xuống bên mẹ. Cả hai mẹ con đều lo âu.
      Tuyết Trinh ở xa hơn nên mãi vẫn chưa đến. Lộc cũng ở xa, chắc sẽ đến cùng lúc với Tuyết Trinh.
       
      Càng về khuya bệnh nhân ở phòng cấp cứu càng đông.
      Một lúc sau bác sĩ Quân đi ra với gương mặt nghiêm nghị nói với chị dâu:
       
      - Anh Mạnh bị stroke! May đưa vào kịp thời! Nhưng… gan anh ấy cũng có vấn đề! Bây giờ họ đang làm các thử nghiệm. Chắc còn ở lại đây lâu. Nhưng vào bệnh viện là yên tâm rồi. Hay chị và cháu đi về đi, ngồi đây chờ đợi chẳng được gì. Nhất là chị đang đau yếu, về nhà nghỉ ngơi đi! Có em ở đây rồi.
       
      Quay sang nói với Thành, bác sĩ Quân bảo cậu cháu:
       
      - Thành đưa mẹ cháu về nhà nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai vào thăm bố cháu. Có chuyện gì chú sẽ báo cho hay!
       
      Thành đưa mắt nhìn mẹ ngầm hỏi ý kiến.
      Mộng Trinh ngần ngừ rồi nói với con trai:
       
      - Hay là con đưa mẹ về nhà rồi mai lại vào!
       
      Thành gật đầu:
       
      - Vâng! Nhưng để con gọi cho chị Tuyết Trinh và anh Lộc đã!
       
      Thành nói chuyện qua điện thoại với Tuyết Trinh chừng vài phút. Rồi lại gọi cho Lộc.
       
      - Mẹ à! Chị Tuyết Trinh và anh Lộc cũng gần đến đây rồi. Chị ấy muốn ở lại đây với bố! Anh Lộc thì chắc chỉ ở lại một lúc thôi. Bây giờ tính sao?
       
      Bác sĩ Quân nhăn mặt:
       
      - Tính gì nữa! Mẹ cháu ngồi vạ vật ở đây lâu rồi lại ốm thêm thì khổ!
       
      Mộng Trinh gật đầu nói với Thành:
       
       - Thôi mình cứ đi về nhà đi! Mai vào!
       
      Nhìn bác sĩ Quân, nàng nói:
       
      - Cám ơn chú! Có gì chú gọi cho tôi biết tin!
       
      - Chị yên tâm đi! Đã có em!
       
       
      *
       
       
      Thành đưa Mộng Trinh về nhà. Khi ấy cũng đã hơn 3 giờ sáng.
      Đưa mẹ lên phòng, Thành hỏi:
       
      - Mẹ cần gì không con lấy? Cần thuốc đau hay thuốc ngủ không?
       
      Mộng Trinh lắc đầu:
       
      - Không cần! Mọi thứ thuốc ở đây cả rồi!
       
      - Mẹ cần uống nước gì không?
       
      - Mẹ đủ rồi! Con về nghỉ đi, ngày mai còn đi làm!
       
      - Con sẽ xin nghỉ ngày mai!
       
      Thành không mở văn phòng tư mà làm cho một công ty nha khoa lớn nhất tại quận Cam.
      Mộng Trinh đi thay quần áo rồi vào giường nằm. Nàng biết chắc là mình sẽ không ngủ được cho dù có uống thuốc ngủ! Thuốc ngủ chỉ có tác dụng làm nàng hơi mê đi cho quên bớt cái đau chứ không hẳn là làm nàng được ngủ sâu. Chỉ thiếp đi!
       
      Gần trời lạnh hơn. Mộng Trinh kéo chăn lên cao, kín quanh cổ và hơi rùng mình! Nàng lại nghĩ đến chồng mình! Giờ này không biết anh Mạnh ra sao rồi? Nàng mong mình sẽ là người ra đi trước chồng mình!
      Nàng cứ trằn trọc mãi cho đến sáng khi bên ngoài những tiếng động của xe cộ qua lại, tiếng chim  gọi nhau ngoài vườn và dường như mọi vật đều đã tỉnh thức thì nàng uể oải ngồi dậy! Mộng Trinh lấy điện thoại gọi cho con gái vì biết Tuyết Trinh đang túc trực trong nhà thương với bố.
       
      Tuyết Trinh nghe ngay sau 2 tiếng điện thoại reo và biết đó là mẹ mình gọi.
      Giọng Tuyết Trinh rất trong trẻo khi nói với mẹ mình:
       
      - Con nghe đây!
       
      - Tình trạng bố con sao rồi?
       
      - Bố đỡ rồi! Nhưng bố vẫn còn mệt tuy không còn nguy hiểm nữa. Mẹ thì sao?
       
      - Mẹ không sao! Chắc con mệt lắm?
       
      Tuyết Trinh nói cho mẹ yên lòng:
       
      - Đừng lo cho con! Con khỏe lắm, không sao cả! Chắc đến trưa con về nhà một lúc rồi sẽ vào lại. Anh Vinh nói với con sẽ vào bây giờ.
       
      Mộng Trinh bảo con gái:
       
      - Mẹ tưởng Vinh sẽ về nhà rồi đưa mẹ vào thăm bố?
       
      - Anh Vinh muốn vào xem tình trạng sức khỏe bố thế nào đã. Mẹ cứ yên tâm chờ ở nhà đã rồi vào thăm bố sau.
       
      Mộng Trinh ngậm ngùi nói:
       
      - Làm các con vất vả quá!
       
      - Có gì đâu! Tụi con phải lo cho bố mẹ chứ! Ở nhà một mình mẹ rồi sao?
       
      - Được rồi! Không phải lo gì đâu! Mẹ tự lo được!
       
      Tắt điện thoại, Mộng Trinh thắp nến trên bàn thờ và ngồi đọc kinh sáng tạ ơn là Mạnh đã qua khỏi nguy hiểm.
       
      #18
        Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 18 trên tổng số 18 bài trong đề mục
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9