Chương 25 Tối thứ bẩy, Thomas không vội vã ra khỏi nhà như dự tính. Khuya muộn của một ngày cuối tuần mới bắt đầu huyên náo tấp nập.
Thomas đến quán bar ở downtown được cho là nơi thu hút nhiều người nhất, theo như lời giới thiệu của đồng nghiệp Dan.
Tìm chỗ đậu xe cũng khó! Lẽ ra chàng nên đi sớm hơn! Lỡ rồi! Thomas tìm được một chỗ đậu ở bãi đậu xe phải trả tiền cách đó 1 block! Chịu thôi!
Biết là không được phép mang súng vào trong quán bar, Thomas để nguyên khẩu súng beretta M9 của mình trong hộc ngay trước mặt chỗ ngồi phía đàng trước. Nhưng không biết nghĩ sao, chàng tìm cũng trong hộc vừa cất khẩu súng beretta M9 một con dao nhỏ vẫn để đó từ lâu rồi giấu con dao nhỏ ấy ở cổ đôi giầy ủng phía chân phải và thấy thoải mái hơn. Làm sao biết được có chuyện gì sẽ xẩy ra? Thomas cũng không tin rằng mình sẽ tìm bắt được thủ phạm vào đêm nay! Chỉ trông vào vận may thôi!
Đến cửa quán bar đã thấy nhiều người tụ tập bên ngoài hút thuốc. Thomas trả tiền vào cửa rồi đứng dạng chân để nhân viên bảo vệ quán khám xét.
Hài lòng khi không thấy Thomas mang súng, nhân viên bảo vệ ra hiệu cho chàng vào bên trong.
Trước khi vào hẳn bên trong lại có thêm hai nhân viên an ninh do chủ quán mướn nữa đang đứng trông chừng. Cũng được đó chứ! Thomas nghĩ thầm và thấy thả lỏng hơn!
Bên trong đã là một biển người đang nhẩy nhót theo với nhịp điệu của âm nhạc và theo với những ánh đèn mầu chớp giựt liên hồi đang kích thích từng mạch máu đang luân lưu trong đám người đang đi tìm những cảm giác mạnh và sôi động.
Thomas len lỏi tìm đến quầy rượu. Không mấy người ngồi ở đây. Chàng gọi một ly rượu với nhiều đá lạnh! Vừa nhâm nhi vừa nhìn khắp mọi nơi.
Ngồi trong tư thế như vậy chừng 15 phút hay có thể lâu hơn. Thomas gọi thêm một ly rượu nữa cũng với rất nhiều đá lạnh. Chàng không muốn say tối nay!
Một thiếu nữ khá xinh đang tiến đến quầy rượu, gần chỗ Thomas ngồi. Cô gái mặc váy đỏ phô đôi chân thon, hở lưng và vai. Tóc nâu vàng. Cô ta đi một mình. Cô gái móc chiếc ví cầm tay vào tựa ghế ngồi rồi khoác áo choàng mầu đen trùm lên bên ngoài.
Ngồi xuống cách chỗ ngồi của Thomas chừng 3 ghế. Cô gái không hề nhìn Thomas và gọi một ly rượu, không nhiều đá như ly rượu của Thomas. Hoặc là cô ta tửu lượng khá, hay cũng có thể là loại gái chịu chơi muốn say sưa đêm nay? Chỗ cô ta ngồi hơi khuất.
Không lâu sau đó một người đàn ông vạm vỡ mặc áo thung đen, quần jean đen bó sát lại gần, ngồi xuống cạnh cô gái. Người đàn ông đó hơi quay lưng về phía Thomas một chút nên chàng không nhìn rõ mặt người này.
Có lẽ người đàn ông này đến làm quen với cô gái, Thomas đoán thế! Vì nếu là người quen thì thái độ phải khác! Gặp một người quen phải vồn vã hay có thể ôm choàng mừng rỡ! Nhưng họ không như vậy! Người đàn ông và cô gái là hai người lạ tình cờ gặp nhau! Ở những nơi này đều như thế cả! Rồi sau đó những đôi cặp đó kéo nhau đi tìm thú vui thể xác ở một nơi nào cho đến hết đêm!
Cuộc trò chuyện của cặp này có vẻ như diễn tiến thuận lợi và vui vẻ. Không nghe rõ họ nói chuyện gì nhưng thỉnh thoảng Thomas nghe thấy tiếng cười của cả hai người.
Muốn tìm một ai đó trong biển người kia thì phải hòa nhập vào đó chứ ngồi đây thì khó mà nhìn thấy điều gì! Thomas vẫn nghĩ tới Larry Cruz! Không thể nào xóa bỏ anh ta ra khỏi những kẻ tình nghi! Nhưng mà làm gì có nghi phạm nào khác?
Còn đang phân vân có nên đi ra lắc lư ngoài kia theo với đám đông hay không, Thomas định đổi hướng nhìn sang phía khác nhưng chàng chợt khựng lại! Người đàn ông nọ đang ngồi chếch người, chỉ ngồi cách chàng có 2 ghế và hắn ta vừa tì tay lên quầy rượu. Ở một khoảng cách quá gần cho Thomas nhìn thấy rõ cánh tay phải đang tì lên mặt bàn quầy rượu của người đàn ông không nhìn thấy mặt! Hình xâm Chữ Thập Chiến Trường như đang căng ra dưới cánh tay vạm vỡ! Thomas không tin vào điều mình vừa nhìn thấy! Không phải là hoa mắt đó chứ?
Vận may của Thomas đến thật sự sao?
Thomas biết là tim mình đang đập nhanh hơn bình thường. Mặt chàng vã mồ hôi! Larry Cruz đây sao? Cũng có thể là một kẻ nào khác có cùng hình xâm? Bây giờ Thomas phải làm gì? Diễn tiến quá nhanh ngoài dự đoán của chàng! Cứ ngồi yên đây chờ sao? Cho dù có đi theo hai người này thì không có lý do gì để mà ra tay! Phải chờ xem liệu đây có đúng là Larry Cruz hay không? Và có đúng y là kẻ tội phạm hay không nữa! Chưa có bằng chứng nào cả để định tội hết?
Cứ ngồi yên ở đó với hàng bao nhiêu câu hỏi, Thomas khó chịu quá sức! Nhưng lúc này đây chàng như một kẻ thợ săn đang rình mồi! Phải kiên nhẫn! Kiên nhẫn thôi! Chàng tự nhắc nhở mình như thế trong khi những bứt rứt cứ những con kiến đang bò lan đi hết cả người Thomas!
Ngay trong lúc chờ đợi này, một đêm tối đã qua trong quá khứ khi Thomas còn trong quân ngũ lại hiện về! Cũng một đêm khuya không nhớ là ngày nào khi Thomas ở Afghanistan, rình mò và chờ đợi những kẻ thù không tên xuất hiện. Cảm giác chờ đợi và nôn nóng bị đè nén thật khó mà có thể so sánh với bất cứ thứ gì! Chưa đến nỗi muốn nổ tung nhưng chắc chắn là ngộp! Bị ngộp như muốn sắp hết thở nổi! Trong những khoảnh khắc chờ đợi như thế hình như không còn nghe gì khác ngoài tiếng tim mình đập nhanh. Đập nhanh như dục giã, cấu xé và thách thức! Nhưng rồi tất cả đều tan biến hay lắng xuống khi đã bị sự kiên nhẫn kiên trì khống chế!
Sự kiên nhẫn đó đã làm dịu đi tất cả! Chỉ còn chờ đợi cho giây phút chính xác nhất sẽ xẩy đến!
Thời gian trôi qua không lâu, chắc chỉ khoảng 15 đến 20 phút là cùng nhưng Thomas thấy như vài tiếng đồng hồ đang trôi qua! Những cục đá lạnh nhỏ trong ly rượu của chàng đã tan hết từ lâu mà Thomas hề hay biết!
Người đàn ông đột ngột thu cánh tay lại, không tì tay trên mặt bàn quầy rượu nữa. Cả thân hình người đàn ông lực lưỡng che kín gần hết cô gái. Thomas chỉ nhìn thấy phần lưng và phía đàng sau của gã đàn ông kia. Hắn ta cắt tóc ngắn, một nửa đầu cạo khá sát vào da đầu. Trước kia chỉ có những người trong quân ngũ mới cạo đầu cao như thế nhưng bây giờ ngày nay đã trở thành thông dụng, ai ai cũng thích cạo đầu như vậy! Chàng nhìn thấy có hình xâm ở sau gáy của hắn ta nữa nhưng không biết là hình xâm gì?
Có phải đây chính là Larry Cruz mà Thomas vẫn tìm kiếm hay không?
Mà nếu đây đúng là Larry Cruz thì đâu là chứng cớ để buộc tội?
Trừ khi…
Thomas thấy mặt mình nóng ran lên! Phải rồi… trừ khi hắn ta ra tay đêm nay với một cô gái nào đó? Như cô gái đang ngồi đây chẳng hạn?
Làm sao để ngăn chặn? Thomas biết là mình đang mất hết kiên nhẫn với những câu hỏi dồn dập kéo đến như nước vỡ bờ! Những dấu hỏi to nhỏ cứ nhẩy múa trước mặt Thomas!
Đột nhiên người đàn ông nọ và cô gái cùng đứng dậy!
Cô gái mặc chiếc váy đỏ nhấc chiếc áo khoác đen ra đưa cho gã đàn ông. Cô ta đeo xắc tay lên vai, còn tay kia khoác vào tay gã đàn ông lực lưỡng.
Người đàn ông một tay cầm chiếc áo choàng mầu đen cho cô gái, còn tay kia ôm eo cô gái mặc áo đỏ.
Lúc này Thomas nhìn thấy nửa mặt của người đàn ông. Ở một khoảng cách gần, nửa khuôn mặt của hắn ta xương xương, không để râu nhưng đen xì! Có lẽ quá nhiều râu nên cạo không sạch hết? Làm sao có thể nhận diện một người với chỉ một nửa khuôn mặt như thế?
Thomas chợt nghĩ ra! Ý tưởng này đến đột ngột!
Thomas bất ngờ cũng nhanh chóng đứng lên đến gần gã đàn ông và cô gái và nói lớn tiếng vì tiếng nhạc rất ồn.
- Xin lỗi!
Người đàn ông quay đầu về phía có tiếng nói.
Nhìn thấy Thomas, hắn ta hỏi:
- Anh vừa nói với tôi?
Cả khuôn mặt của Thomas ngây ra! Thái độ của chàng rất thành thực khi ngẩn người như vậy chứ không phải là đóng kịch!
Khuôn mặt xương xương kia và đôi mắt lạnh lẽo nhiều tròng đen hơn tròng trắng tối tăm và dị kỳ như một cửa đường hầm đang mở ra, bên trong tối đen hút hồn. Đôi môi mỏng trên khuôn mặt xương xương của những người tàn nhẫn và sắt đá! Cầm hắn ta bạnh ra mạnh bạo!
Không sai! Không thể nào sai được!
Thomas lắp bắp và mãi mới cố gắng cười khi nói:
- Xin lỗi… Tôi… nhìn nhầm anh với… một người bạn trong quân ngũ… khi cùng chiến đấu tại Afghanistan!
Gã đàn ông nhìn Thomas như tìm hiểu những điều chàng vừa nói nhưng rồi hắn ta hơi nhếch mép cười nói:
- Không sao… Nhưng tôi cũng từng ở trong quân đội và cũng đã có thời gian ở Afghanistan…
Hắn ta quay sang cô gái, nắm tay cô ta và nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta đi thôi!
Larry Cruz! Larry Cruz bằng xương bằng thịt ở ngay đây! Cái tên và con người này đã ám ảnh Thomas hàng bao nhiêu ngày qua bây giờ đang ở ngay trước mặt chàng như một trò đùa ác ý và đang bỡn cợt xem chàng sẽ làm gì đây? Hay là đang thúc giục Thomas phải hành động đi!
Thomas như tỉnh hẳn sau những giây phút ngắn ngủi vừa qua!
Chàng không thể để thoát con mồi được bằng bất cứ giá nào! Cảnh sát thì còn có hỗ trợ! Mình chỉ có một mình! Sẽ phải làm gì thì Thomas bất chợt chưa nghĩ tới nhưng chàng sẽ hành động tùy theo diễn tiến như thế nào!
Chiếc váy mầu đỏ của cô gái là một điểm bắt mắt và dễ nhận diện trong đám đông! Thomas len lỏi theo sau ở xa xa, mắt chàng không hề rời khỏi mầu đỏ đang di động phía trước.
Ra gần đến cửa, người thưa đi nên Thomas càng phải đi chậm lại vì sợ Larry Cruz phát hiện bị theo dõi! Nhưng cũng may càng gần ra phía ngoài thì càng tối.
Larry Cruz và cô gái ra khỏi cửa quán bar. Thomas theo sau.
Lúc này Thomas mới thấy sự bất lợi của mình! Chàng đậu xe xa quá! Nếu Larry Cruz đậu xe gần rồi vọt mất thì làm sao đây?
Chuyện Thomas lo sợ đã xẩy ra đúng như vậy!
Trong khi theo sau nhưng giữ khoảng cách để khỏi bị lộ diện, Thomas nhìn thấy Larry Cruz choàng chiếc áo đen vào người cô gái và đưa cô ta đến một chiếc xe mầu đen hay xanh đậm gì đó đậu ngay bãi đậu xe sát quán bar.
Thế này thì tiêu rồi! Thomas sẽ phải mất 10 phút khi đến chỗ đậu xe của mình! Nếu cho dù chàng có chạy nhanh thì cũng chỉ thu ngắn thời gian được vài phút! Làm sao bây giờ?
Thomas nhìn thấy cô gái vào xe. Larry Cruz đóng cửa xe cho cô gái rồi vòng sang bên kia vào xe. Chiếc xe nổ máy. Hai bóng đèn đỏ phía sau xe sáng lên như hai con mắt đỏ rực của quỷ đang thách thức Thomas!
Chàng muốn nhìn và ghi nhớ bảng số xe nhưng xa quá không thể nhìn rõ được!
Chiếc xe của Larry Cruz lùi ra. Cả người của Thomas như chồm lên. Chiếc xe ra khỏi chỗ đậu đi về phía đường cái ngay đó và quẹo phải.
Thomas như phát điên lên! Chàng quay người quẹo trái, ngược chiều với chiếc xe của Larry Cruz. Thomas chạy như một kẻ đang bị rượt đuổi nguy hiểm đến tính mạng về phía nơi đậu xe! Thomas đang đánh cuộc với thời gian và đang bán mạng với những thách thức trước mặt!
Ngồi vào trong xe, Thomas thở hổn hển, mở máy xe và lao ra bên ngoài chạy về hướng mà xe Larry Cruz đã quẹo! Chỉ có mấy phút ngắn ngủi nhưng đã làm thay đổi hết tất cả! Liệu Thomas có tìm thấy Larry Cruz và cô gái nọ hay không?
Mắt liếc ngang liếc dọc tìm kiếm và Thomas thấy là mình sắp đánh mất cơ hội đến nơi! Không thể biết là chiếc xe của Larry Cruz đi đâu nữa!
Chàng cuống lên, một tay giữ vô-lăng, tay kia bấm điện thoại gọi cho Walker Cox.
Cũng may là Walker Cox nghe ngay nhưng giọng có vẻ ngái ngủ khi trả lời:
- Walker Cox nghe đây!
Thomas thở như người hết hơi:
- Tôi đang đuổi theo Larry Cruz nhưng mất dấu!
Thái độ của Walker Cox khác hẳn:
- Anh đang ở đâu?
- Downtown! Tôi theo hắn ta từ quán bar MKT trên đường Austin street. Tôi cần giúp đỡ! Nhưng mà…
- Sao? Tôi sẽ gọi cho những cảnh sát đang trong khu vực giúp anh!
Thomas bình tĩnh hơn khi hỏi Walker Cox:
- Tất cả những vụ sát hại đều ở trong những công viên! Gần đây nhất là công viên nào?
Thám tử Walker Cox tỉnh cả ngủ và cũng căng thẳng không kém gì Thomas khi trả lời:
- Nhiều lắm! Nhưng kẻ giết người toàn chọn những công viên với nhiều cây cối um tùm. Đến Memorial Park đi! Tôi sẽ cho người đến đó! Công viên đóng cửa lúc 11 giờ đêm.
- Nhớ bảo cảnh sát đừng để đèn!
Walker Cox đồng ý ngay:
- Được! Tôi cũng sẽ đi đây! Hy vọng chúng ta sẽ bắt đúng người và không có nạn nhân thứ tư!
Thomas vội vã cúp điện thoại rồi google tìm đường đến công viên Memorial.
Sophia Flores, nạn nhân thứ ba bị giết tại công viên Memorial!
Lúc này Thomas mới hối hận là sau khi khám phá ra Sophia Flores bị đồng tính, chàng đã không đến công viên nơi xác cô ta được tìm thấy! Ít nhất nếu Thomas đã đến công viên rồi thì chàng sẽ quen thuộc với chỗ này hơn! Đây là một thiếu sót lớn và là sơ xuất không nhỏ mà Thomas đã phạm phải!
Nhưng bây giờ có hối tiếc thì cũng đã muộn! Điều quan trọng nhất chính là làm sao đừng để cho có nạn nhân vô tội thứ tư!
*
Thomas đã bình tĩnh hẳn và vừa lái xe vừa suy tính những điều có thể xẩy ra.
Có khi nào Larry Cruz không phải là thủ phạm giết người hay không? Câu hỏi này thỉnh thoảng vẫn hiện lên nhưng đều bị Thomas gạt đi!
Nếu đêm nay Larry Cruz chỉ là một kẻ đi săn gái và hắn ta cùng cô gái đó hiện đang ở trong một phòng ngủ nào đó thì sao? Vậy thì tất cả những nỗ lực của Thomas cũng như của những cảnh sát khác sẽ trở thành một trò cười!
Điều này càng làm cho Thomas lại tức giận muốn phát điên lên!
Đến công viên Memorial Park, Thomas vẫn chưa ra khỏi xe, chàng nhìn quanh quất.
Đồng hồ trong xe cho thấy đã gần 11 giờ đêm. Công viên sắp đóng cửa. Nhưng ở một nơi rộng lớn và là công viên lớn nhất ở đây thì dù có đóng cửa hay không thì cũng vậy thôi!
Vẫn còn 4 chiếc xe đậu bên ngoài. Chỉ biết là xe của Larry Cruz mầu đen hay xanh đậm. Sedan không phải SUV hay truck!
Một trong 4 chiếc xe đang đậu, không kể xe của Thomas, có một chiếc sedan mầu đen. Có phải là chiếc xe lúc nẫy của Larry Cruz hay không thì Thomas không dám quyết đoán! Lúc nãy quá căng thẳng, chàng không nhận diện được chiếc xe một cách rõ ràng! Chưa bao giờ Thomas lại như vậy! Quá nhiều lỗi lầm!
Thomas mở hộc trong xe lấy khẩu súng beretta M9 của mình và nhét sau lưng quần.
Chưa thấy xe cảnh sát nào! Một công viên rộng lớn như thế này thoáng và không có cổng thì có thể đâu cần phải đậu xe ở ngay đây mà có thể đậu xe ở chỗ khác?
Thomas tự bảo mình đừng suy nghĩ thêm nữa vì càng suy nghĩ và tự đưa ra nhiều suy xét thì càng rối rắm hơn!
Có bao giờ chàng nghĩ là sẽ gặp gỡ Larry Cruz vào đêm nay đâu mà rồi lại gặp? Vậy không gọi là vận may thì là gì chứ? Nếu thế thì cứ để cho vận may đưa đẩy đi! Suy nghĩ nhiều vô ích!
*
Thomas đi vào trong công viên. Đêm khuya trời lạnh và ẩm ướt. Chung quanh vắng lặng. Thomas nghe rõ từng tiếng chân mình dẫm trên mặt đất. Hình như quanh đây không còn ai! Người ta đi vào công viên vào ban ngày chứ ai lại vào ban đêm làm gì?
Đã nói là đừng suy nghĩ lung tung nữa nhưng rồi Thomas không làm được! Nếu chàng là Larry Cruz mà thay vì dẫn gái đến khách sạn lại dẫn đến công viên lạnh lẽo này thì gái nào mà lại chịu chứ? Hay là hắn ta ra tay ở khách sạn rồi mới mang xác nạn nhân đến đây? Nhưng tất cả những nạn nhân đều không bị hãm hiếp! Vả lại mang một xác người từ khách sạn vào xe rồi lại mang đến công viên thì quá rầy rà, dễ bị phát hiện! Kẻ sát nhân sẽ không làm như vậy!
Vậy thì làm cách nào Larry Cruz có thể dẫn dụ những cô gái vào trong công viên chứ?
Chuốc thuốc mê sao? Cũng có thể lắm!
Nếu như Larry Cruz bị PTSD và bị ám ảnh vì một kinh hoàng nào đó trong quá khứ thì có nhất thiết phải là ban đêm hay không? Nhưng tất cả những nạn nhân đều bị giết vào ban đêm! Đêm đen tạo khung cảnh thích hợp cho tội ác! Bóng tối đồng lõa cho những ý đồ xấu xa và che đậy đi những tỉnh thức nhắc nhở nếu có!
Điện thoại Thomas reo dù nhỏ nhưng nghe khá rõ trong đêm vắng.
Áp điện thoại vào tai, Thomas nói nhỏ khi biết là Walker Cox gọi mình.
- Tôi vừa vào trong công viên!
Walker Cox nói với vẻ phấn khởi:
- Tôi đang trên đường đi! Đã có người của chúng tôi rải rác chung quanh công viên!
- Tốt lắm! Cám ơn ông!
- OK!
Không để cho Walker Cox cúp máy Thomas nói ngay:
- Cô gái đi cùng với Larry Cruz mặc váy đỏ, áo khoác bên ngoài mầu đen! Tóc nâu vàng!
- Được rồi! Tốt!
Cất điện thoại vào túi. Thomas rút súng ra sẵn. Không thể biết như thế nào, cứ sẵn sàng thì tốt hơn!
Mắt của Thomas bắt đầu quen dần với bóng đêm. Chàng nhìn rõ được những cây lớn hay những băng ghế rải rác. Đôi tai chàng lắng nghe mọi tiếng động trong công viên. Chỉ có tiếng xào xạc của gió và tiếng những cây lá run lên đụng chạm cọ sát vào nhau.
Trời đêm lạnh, những tiếng côn trùng rỉ rả hầu như không nghe thấy.
Lúc này Thomas không đi theo trực giác của mình nữa vì hình như nó chưa tỉnh thức. Chàng ngần ngừ trước ngã rẽ. Nên rẽ phài hay rẽ trái?
Thomas quẹo phải vì cứ như khi rời khỏi quán bar, Larry Cruz và cô gái đã rẽ phải! Chàng đang nghĩ đến vận may của mình tối nay! Cứ quẹo phải đi!
Càng đi sâu vào bên trong về hướng này thì công viên càng âm u vì cây cối nhiều chỗ đan vào nhau thành những vòm cây ở trên cao che khuất ánh trăng.
Tai của Thomas chợt bắt được tiếng động nghe cứ như có vật gì đang lê đi trên mặt đất! Tiếng động kỳ lạ đó đã thức tỉnh trực giác của Thomas!
Chàng dừng lại nghe ngóng rồi lại gần một cây lớn và núp ở đó. Thomas gần như nín thở khi nghe tiếng động đó càng lúc càng rõ dần về hướng chàng đang đứng núp.
Thomas nhìn chung quanh. Nhưng khi nhìn như vậy thì tai lại bớt chú ý đi! Chàng nhắm mắt lại chú tâm đến tiếng động đó!
Chợt tiếng động ngừng lại. Thomas mở mắt ra chờ đợi!
Chừng 3, 4 phút trôi qua chàng lại nghe rõ hơn tiếng động đó, càng lúc càng gần.
Một tiếng phịch như có vật gì nặng vừa rơi xuống! Thomas thót người vì chàng có cảm tưởng tiếng động đó chỉ cách chỗ chàng đang đứng chừng 10 đến 15 mét là cùng!
Thomas đứng yên không nhúc nhích, tay vẫn cầm súng!
Xung quanh lại rơi vào yên tĩnh như trước!
Liệu chàng có thể ngửi thấy một mùi gì khác lạ không trong lúc này vì khứu giác của Thomas rất bén nhậy khác thường! Lúc này Thomas nghe ngóng không phải bằng tai mà bằng khứu giác! Thoang thoảng không nhiều lắm nhưng là mùi nước hoa! Đích xác là mùi nước hoa phụ nữ!
Có một phụ nữ đang hiện diện nơi đây sao?
Thomas muốn thò đầu tìm kiếm nhưng sợ bị lộ diện nên vẫn cứ đứng im không cử động, ngay đến chuyện thở cũng cố thở nhẹ để bớt gây ra tiếng động.
Không có tiếng người nói? Nếu là một phụ nữ thì người đó làm gì trong đêm khuya khoắt ở một nơi hoang vắng như vậy chứ? Hay còn một ai khác nữa?
Thời gian chậm chạp trôi qua. Đến lúc không còn chịu nổi nữa, Thomas nghiêng người nhìn về phía tiếng động ban nãy.
Hình thể một người cao lớn nhìn khá rõ! Một người đàn ông! Rõ ràng là như vậy! Không thể nhìn thấy mặt nhưng điều làm Thomas chú ý là vật trắng ở tay người đó! Sợi dây mầu trắng!
Thomas như bị điện giựt thót người lên!
Thôi rồi!... Chẳng lẽ đây chính là thủ phạm giết người và đang định treo xác nạn nhân lên cây? Không được! Không thể nào!
Vậy mùi nước hoa phụ nữ mà Thomas ngửi thấy là từ đâu?
Người đàn ông đó cúi người xuống dưới đất. Y đang cúi xuống nhìn một vật gì ở dưới đất! Một mầu đỏ lấp lóe rất nhỏ ở dưới đất lẫn vào những mầu đen! Vật gì vậy, Thomas tự hỏi?
Dưới bàn tay gã đàn ông, mầu đỏ đó càng lúc càng hiện rõ hơn và lớn hơn! Đúng là chiếc váy đỏ của cô gái!
Không còn chần chừ, Thomas ra khỏi chỗ nấp và nhắm bắn vào người đàn ông kia!
Viên đạn bay ra lóe sáng lửa trong đêm trúng vào chân gã đàn ông. Hắn ta kêu lên và quay người lại!
Dù không nhìn rõ mặt nhưng Thomas có thể quả quyết người đàn ông đó chính là Larry Cruz! Còn cái mầu đỏ dưới đất kia chính là từ chiếc váy đỏ của cô gái!
Một tia sáng như lửa từ phía Larry Cruz bay về hướng Thomas đang đứng! Hắn cũng mang súng!
Bóng đêm đã giúp cho Thomas nhìn thấy lửa từ viên đạn đang tiến đến mình, chàng nhanh chóng thụp người xuống đất né tránh!
Không chỉ là một viên đạn mà là hai, ba viên đạn kế tiếp. Thomas vừa đứng lên thì viên đạn thứ ba xợt qua tay trái của chàng. Thomas thấy nhói đau và biết là mình đã bị trúng đạn!
Thomas bắn trả cũng nhắm vào hướng viên đạn bay đến nhưng có lẽ không trúng Larry vì không nghe thấy tiếng hắn kêu.
Thomas lăn trên mặt đất để tiến lại gần đích. Một viên đạn khác bay bên trên! Chàng tính nhẩm và mong rằng Larry cứ tiếp tục bắn nữa đi cho hết đạn và dù rằng hắn có thay đạn khác trong tích tắc thì lúc đó cũng là dịp tốt nhất để Thomas phản công!
Trong lúc đó Larry Cruz đưa tay sờ vào chân chỗ bị bắn thấy ướt và khá đau khi hắn ta đứng dậy. Đang chệnh choạng đứng dậy thì Thomas nhào đến. Thân hình của Thomas cũng vạm vỡ và cao lớn nhưng không bằng Larry Cruz! Tuy vậy vì bất ngờ nên Larry Cruz ngã lăn ra!
Lúc này đã sát gần mặt chạm mặt, Thomas chưa kịp đấm vào mặt Larry Cruz như dự tính thì đã bị hắn quật ngược lại! Người nằm dưới đất bây giờ không phải là Larry Cruz nữa mà là Thomas! Cú đấm của hắn khá là chuẩn khi nhắm vào ngay chính giữa mặt của Thomas! Máu từ mũi và môi của Thomas phun ra chẩy vào miệng chàng mặn và tanh!
Đau vì bị đấm vào mặt nhưng Thomas cố giẫy người mạnh dù đang bị Larry Cruz đè lên. Nhưng hắn đã sơ xuất không đè lên cả hai cánh tay của Thomas mà chỉ đè lên người chàng và một bên tay trái. Thomas dùng hết sức lực của bàn tay phải mà đấm vào mặt của Larry Cruz. Chàng không đấm vào giữa mặt của y mà đấm vào giữa hai mắt của Larry Cruz! Cú đấm của Thomas đã đụng mạnh đến một bên mắt của hắn!
Hắn kêu lên thất thanh vì đau đớn! Mắt không còn mở được và như lòa đi! Phản ứng tự nhiên, hai tay Larry Cruz đưa lên bụm vào đôi mắt trong khi máu đang chẩy ra.
Thomas nhân cơ hội đó đẩy mạnh Larry Cruz ra khỏi người mình.
Hắn dù bị thương ở mắt nhưng hai tay vẫn quờ quạng đấm vào không khí! Miệng gầm lên những tiếng vô nghĩa!
Thomas bắn thêm một phát súng nữa vào chân còn lại của Larry Cruz! Vào ngay đầu gối của y! Lần này hắn ta hét lớn lên và nằm gục xuống rên rỉ! Vậy là đủ để Larry Cruz không thể chạy thoát được đi đâu nữa rồi.
Nằm dưới đất Larry Cruz kêu lên:
- Mãdar… Thomas khựng lại! Hắn ta nói gì vậy?
Lẫn trong tiếng rên xiết vẫn là chữ gì mà Thomas không hiểu nổi! Larry Cruz nói tiếng Mễ sao? Không phải!
Thomas chợt nghe như tiếng người khóc! Tiếng khóc của ai vậy?
Cô gái vẫn nắm bất động gần đó! Tiếng khóc nghe rất đục của… một người đàn ông!
Thomas không tin được là tiếng khóc đó từ Larry Cruz!
Nhưng đúng là như vậy thật! Không chỉ là tiếng khóc đứt đoạn mà còn xen lẫn những lời xin lỗi nghe không rõ! Xin lỗi ư?
Rồi thấy y lắp bắp:
- Xin lỗi… xin lỗi…! Tôi… không biết…Tôi không ngờ…
Cuối cùng cho câu nói dở dang đó của Larry chỉ còn là tiếng khóc đầy vẻ nghẹn ngào của… một người đàn ông.
Không vội nhìn sang xem cô gái còn sống hay đã chết, Thomas bấm điện thoại gọi cho Walker Cox.
Walker Cox hối hả hỏi:
- Sao rồi?
- Người của ông đâu? Tôi hạ nó rồi!
Giọng của Walker Cox nói như hét lên:
- Tôi cũng đang ở trong công viên và nghe nhiều tiếng súng nổ! Anh không sao chứ? Có bị thương không?
- Có nhưng không sao!
Walker Cox lại hỏi:
- Có đúng là Larry Cruz hay không?
Thomas trả lời:
- Đúng là nó!
Walker Cox hỏi dồn dập:
- Larry còn sống hay đã chết? Còn nạn nhân thế nào?
- Larry bị tôi bắn vào hai chân còn nạn nhân thì tôi không biết!
- Nạn nhân vẫn còn sống hay đã chết?
- Tôi vội gọi cho ông nên chưa xem! Cô gái vẫn nằm dưới đất!
- Anh cứ ở yên đó! Chúng tôi tìm đến ngay! Canh chừng Larry Cruz! Đừng để nó trốn thoát!
- Ông yên chí đi, hai chân nó đều bị bắn, bây giờ thì chỉ có bò chứ không thể nào đi được nữa! Không thể trốn thoát được!
- OK! Không lâu đâu!