Kẻ tội phạm - Truyện dài Mặc Bích
Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 51 trên tổng số 51 bài trong đề mục
frank 01.01.2025 00:31:43 (permalink)
Chương 30
 
 
Trong xấp thư ngày hôm nay có một tấm thiệp. Không biết của ai?
Hoài tò mò mở ra xem trước. Hóa ra là thiệp mời của Liam Wright! Một party cuối tuần này ở nhà anh ta.
 
Nàng hơi mỉm cười khi nhớ đến lời nài nỉ của thám tử Thomas Brown… Không những vậy còn có lời đề nghị của một thám tử tên gì nàng không nhớ ở sở cảnh sát muốn Hoài hợp tác!
Hoài ngồi ngả người ra sau và cười một mình! Nàng đã kể chuyện này cho Lữ nghe và hai vợ chồng nàng được dịp cười thỏa thuê! Sau lần đó Lữ hay trêu chọc nàng với cái tên mới “thám tử Hoài”!
 
Chắc chắn nàng và Lữ sẽ đến party này. Nàng muốn gặp lại Son Nguyễn xem bây giờ anh ta ra sao. Và Lữ thì dĩ nhiên là muốn gặp tất cả mọi người sau khi đã nghe Hoài kể nhiều chuyện suốt trong cuộc điều tra.
 
Hoài còn nghĩ đến kẻ tội phạm bị PTSD. Phiên tòa xử người này chắc cũng sớm thôi vì kẻ bị bắt đã nhận tội. Nàng cũng hiếu kỳ muốn nhìn thấy mặt kẻ tội phạm ở phiên tòa xử. Hoài muốn xem mặt mũi kẻ tội phạm đó ra sao vì đó là người duy nhất mà nàng đã phân tích dù không hề thấy mặt và chưa gặp bao giờ!
 
Thời gian qua tuy ngắn ngủi nhưng nàng đã trải qua nhiều kinh nghiệm hiếm có và đặc biệt trong đời, khó có thể quên!
Cất tấm thiệp vào ngăn kéo bàn làm việc. Nàng và Lữ sẽ đến dự party này!
 
 
*
 
 
Liam giao cho Tâm đi đón Son còn mình thì lăng xăng bầy biện theo ý vợ mình.
Biết là chồng mình nôn nóng, Jane cười trêu Liam:
 
- Chưa bao giờ thấy anh như vậy! Em cũng rất nóng lòng gặp gỡ anh của anh.
 
Mà không chỉ vợ chồng Liam, cả ông bà William Wright cũng vậy! Họ đến nhà Liam rất sớm phụ giúp.
Thỉnh thoảng bà William Wright lại nhắc con dâu:
 
- Đừng làm nhiều quá! Mẹ nghe người ta nói những tháng đầu tiên trong thai kỳ rất quan trọng.
 
Nghe mẹ mình nói vậy, Liam kêu lên:
 
 - Em ngồi nghỉ đi! Để anh làm hết! Em cứ chỉ cho anh làm là được rồi!
 
Gần 7 giờ tối thì xe của Tâm đến đầu tiên. Tâm đã cẩn thận mua một chậu hoa thật đẹp để tặng chủ nhà. Biết là Jane thích hoa bách hợp nên Tâm chọn đúng loại hoa mà Jane thích. Tấm thiệp để tên người tặng gồm cả Tâm và Son Nguyễn.
Tâm đề nghị:
 
- Anh cầm chậu hoa đi!
 
Son ngần ngừ. Tâm dục:
 
- Sao? Không được à?
 
Son bối rối đưa tay đỡ chậu hoa:
 
- Được chứ!... Có điều tôi chưa hề tặng hoa ai cả!
 
Tâm nói tỉnh queo:
 
 - Chưa bao giờ thì bây giờ bắt đầu là được rồi!
 
Nói xong Tâm cười lớn tiếng rồi nhìn Son. Hôm nay cạo râu, ăn mặc giản dị nhưng sạch sẽ trông Son rất giống Liam và khác hẳn lúc trước.
 
Đến cửa, Tâm bấm chuông.
Liam ra mở cửa. Nhìn thấy anh mình đang bưng chậu hoa, Liam cười lớn tiếng:
 
- Hôm nay anh là nhân vật chính của buổi party này! Hoa này phải là tụi em tặng anh mới đúng chứ!
 
Nói xong Liam kéo Son vào bên trong.
Ông bà William Wright đang ngồi ở phòng khách, vừa nhìn thấy người anh song sinh của Liam, hai ông bà đứng phắt dậy và nhanh chóng tiến đến chào đón Son.
Liam giới thiệu:
 
- Con muốn giới thiệu với bố mẹ đây là anh Son, anh của con!
 
Bà Wright nhìn Son với cặp mắt đầy thiện cảm. Trông Son giống hệt như Liam, chỉ có vẻ nhút nhát hơn!
Ông Wright đưa tay ra bắt tay Son:
 
- Rất vui mừng cuối cùng đã gặp con!
 
Jane ở trong bếp đi ra nhanh nhẹn đến gần Son:
 
- Em rất mong được gặp anh. Hôm nay gặp được anh rồi! Em là Jane, vợ của Liam.
 
Son nhìn Jane. Cô em dâu rất xinh đẹp và thân thiện. Chàng rụt rè mỉm cười và đưa chậu hoa cho Jane:
 
- Tặng Liam và Jane!
 
Quay sang chỉ Tâm, Son nói với Jane:
 
- Hoa này do tôi và Tâm…
 
Chưa nói hết câu, Tâm đã cướp lời nói luôn:
 
- Đây là ý kiến của anh Son đó!
 
Lúc này Son mới biết Tâm là kẻ nói dối tài tình nhưng rất duyên dáng! Có lẽ nghề nghiệp của anh ta làm cho Tâm như vậy!
Jane cầm bình hoa, cúi xuống hít hà nói:
 
- Hoa bách hợp là hoa em thích nhất! Cám ơn hai anh!
 
Đột nhiên bà Wright đến nắm tay Son kéo đi. Bà nói với Son:
 
- Lại đây ngồi!
 
Son ngoan ngoãn đi theo mẹ của Liam.
Bà Wright ngồi sát vào Son rồi ngắm nghía với ánh mắt trìu mến. Bà đã suy nghĩ suốt cả ngày hôm qua nhưng không nói với chồng. Ông bà đã nhận Liam làm con thì sao lại không nhận nốt người anh song sinh của Liam chứ? Bà đã nôn nao cho cuộc gặp gỡ này. Không những thế bà đã tưởng tượng ra những điều sẽ nói với người anh song sinh của Liam.
- Con và Liam giống nhau thật! Giống quá đi mất!... Này Son… nhìn con ta thích quá! Ta có cảm tưởng như mình đang có tới hai người con trai!... Con nhận ta làm mẹ nhé?
 
Không riêng gì Son sững sờ khi nghe bà Wright nói như vậy, nhưng tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên.
 
Chưa bao giờ được ai bầy tỏ một tình cảm trìu mến như vậy một cách đột ngột, Son lúng túng không biết phải phản ứng như thế nào! Người mẹ nuôi của Liam với mái tóc trắng phau, nhiều nếp nhăn trên làn da trắng, cặp mắt của bà lão đang cố mở to sau lớp da đang trùng xuống đè trên mí mắt để nhìn Son. Nhưng trong đôi mắt đó Son nhận ra được một thứ tình cảm mà chàng không hề biết đến. Đây là người đã nuôi dưỡng em mình trong bao năm qua. Họ là những người tốt bụng và dành hết tình yêu cho em  mình, một đứa trẻ mồ côi!
 
Cảm xúc dạt dào dâng lên khiến Son muốn ngộp thở. Son không nói được lời nào mà cứ ngây người nhìn bà lão trước mặt.
Không thấy Son nói gì, ông Wright đỡ lời cho vợ mình:
 
- Son, con đừng để ý, bà ấy thấy con giống Liam quá nên nói như vậy.
 
Bà Wright cau mặt nói với chồng:
 
- Tôi nói thật lòng! Tại sao ông lại nói gì kỳ vậy!
 
Quay lại nhìn Sơn, bà Wright nhỏ nhẹ nói:
 
- Đấy là những lời nói thật lòng từ trái tim của một người tuy già lão như ta nhưng luôn khao khát được làm mẹ!
 
Tiếng “mẹ” từ đôi môi không còn đầy và nhăn nhúm kia đã làm Son xúc động đến trào lệ. Anh ta nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo của bà lão rồi ngập ngừng đưa lên môi hôn nói:
 
- Con… đã chết đi.. rồi được sống lại và chào đời trong giây phút này… Con cám ơn… mẹ… đã cho con được làm con của mẹ… Con… con chưa hề biết tiếng gọi mẹ…
 
Bà Wright ôm choàng lấy Son. Bà vừa cười vừa khóc khi nói với Son:
 
- Cám ơn con đã nhận người mẹ này…
 
Trước cảnh tượng quá đột ngột đó, những cảm xúc giữa Son và bà Wright đã đốt lên những ngọn nến sáng rực tràn đầy ý nghĩa của tình yêu mà tất cả mọi người trong phòng đều cũng có thể cảm nhận được.
 
Ông Wright rất hài lòng trước quyết định bất ngờ này của vợ mình. Hình ảnh trước mặt lại gợi cho ông một ngày trong quá khứ khi Liam lúc đó còn là một đứa bé lên hai cứ níu lấy chân ông mà toe toét cười. Sự gắn bó đột ngột giữa ông và Liam cũng phát xuất từ đó! Tình yêu là một cái gì kỳ diệu bộc phát tự nhiên, không thế ép buộc hay miễn cưỡng!
 
Ông Wright ngồi xuống bên cạnh Son và ôm choàng lấy Son:
 
- Rất vui mừng khi đón con vào gia đình chúng ta!
 
Tâm là người vỗ tay trước những điều vừa xẩy ra. Thật không ngờ!
Liam xúc động và vui sướng khi ôm lấy vợ mình.
 
Có tiếng chuông cửa. Liam vội đi ra mở cửa.
Bên ngoài là bác sĩ Nguyễn có lẽ đi cùng với chồng bà ấy.
Liam vui vẻ chào đón khách:
 
- Mời ông bà vào! Rất hân hạnh được tiếp đón ông bà đến tư gia chúng tôi.
 
Hoài giới thiệu với Liam:
 
- Đây là Lữ, chồng tôi!
 
Liam niềm nở bắt tay Lữ.
 
- Mời vào!
 
Liam giới thiệu với mọi người:
 
- Đây là bác sĩ Nguyễn, người đã giúp tư vấn cho anh Son. Ông Lữ là phu quân của bác sĩ Nguyễn.
 
Liam đưa tay về phía bố mẹ mình:
 
- Ông bà Wright, bố mẹ tôi. Còn đây là Jane vợ tôi. Luật sư Tâm, anh chưa gặp bác sĩ Nguyễn nhưng Tâm là người đề nghị tôi tìm bác sĩ. Còn người ngồi kia chính là anh tôi. Chính anh ấy là lý do cho buổi party hôm nay.
 
Mọi người bắt tay nhau chào hỏi vui vẻ.
Riêng Hoài khi bắt tay Son, ngoài sự vui mừng cho anh ta nhưng nàng rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của Son.
Son nắm tay Hoài hơi lâu rồi mới buông ra. Son nói với Hoài:
 
- Cám ơn bác sĩ…
 
Hoài cười nhẹ:
 
 - Tôi thấy rất nhiều thay đổi ở anh. Toàn là những thay đổi tốt cho anh.
 
Son khoe:
 
- Lần đầu tiên trong đời tôi được biết đến tiếng “mẹ” và được gọi một người là “mẹ”.
 
Hoài rất ngạc nhiên:
 
- Thật sao? Mừng cho anh! Anh tìm được mẹ rồi ư?
 
Quay sang thấy bà Wright đang đứng gần đó, Son kéo tay bà lão:
 
- Tôi rất hân hạnh và vui sướng giới thiệu với bác sĩ đây là mẹ tôi! Tôi vừa được chào đời cách đây vài phút!
 
Nhìn người phụ nữ đã nhiều tuổi tóc trắng phau với đôi mắt và cả gương mặt hiền dịu, Hoài hiểu ra được sự thay đổi của Son.
Nàng ân cần nói với bà Wright:
 
- Mừng cho ông bà có thêm một người con trai nữa!
 
Bà Wright cười vui vẻ:
 
- Chưa bao giờ tôi lại được hạnh phúc như ngày hôm nay! Hạnh phúc của một người được làm mẹ là một điều tuyệt diệu hơn mọi thứ trên đời này! Nhưng Son này, mẹ yêu con và Liam như nhau!
 
Mọi người đều cười trước câu nói này của bà Wright.
Liam thì nói ngay:
 
- Không sao! Mẹ cứ yêu anh nhiều hơn con, không sao cả!
 
Lại có tiếng chuông ngoài cửa.
Liam xin lỗi mọi người để ra mở cửa.
Thomas Brown và Walker Cox mỗi người tay cầm một chai rượu vang đang đứng bên ngoài.
Liam hân hoan nói:
 
- Rất vui được hai thám tử đến nhà chúng tôi.
 
Thomas nói đùa với Liam:
 
- Chúng tôi phải mang rượu mừng đến tiệc vui kẻo anh lại tưởng chúng tôi đến với ý đồ gì khác!
 
Cả ba cùng cười lớn tiếng. Liam cũng đùa theo:
 
- Vậy nếu có uống say vì rượu này thì cũng được châm chước, không bị phạt phải không?
 
Walker Cox và Thomas cười ngất.
 
- Mời vào! Đã đông đủ cả rồi.
 
Liam lại làm một màn giới thiệu lần nữa.
Walker Cox rất chú ý đến bác sĩ Nguyễn và không ngờ là bà ta còn trẻ như vậy. Còn Son Nguyễn hôm nay đã khác hẳn!
Liam nói ngay:
 
- Cũng đã trễ, mời mọi người ăn tối thôi! Xin cứ tự nhiên!
 
Nói với bố mẹ mình, Liam ân cần:
 
- Con lấy thức ăn cho bố mẹ nhé?
 
Ông Wright gạt đi:
 
- Để bố mẹ tự nhiên!
 
Mọi người vui và thoải mái ăn uống trong bầu không khí cởi mở tự nhiên.
Thomas lại gần Lữ bắt chuyện:
 
- Bác sĩ Nguyễn, vợ của ông thực sự ngoài chuyện là bác sĩ giỏi mà lại còn là một thám tử tài ba!
 
Lữ cười thú vị:
 
- Vợ tôi có nhiều bất ngờ! Mỗi ngày tôi lại khám phá ra cô ấy có thêm tài vặt! Hoài luôn luôn dành cho tôi những bất ngờ thích thú! Đó là một phụ nữ luôn luôn làm người ta phải tìm hiểu và khám phá!
 
Thomas ngẩn người trước những lời nói của Lữ.
 
- Hay thật!
 
Lữ gật gù:
 
 - Hoài đúng là như vậy!
 
Thomas nói ngay:
 
 - Không… ý tôi là anh nói hay thật!
 
Lữ cười lớn tiếng:
 
- Có gì đâu mà nói hay. Tôi chỉ nói những điều đúng sự thật về cô ấy mà thôi! À mà này.. chuyện Hoài làm cố vấn cho những vụ án là chuyện nói đùa hay nói thật?
 
Thomas mở to mắt nhìn Lữ:
 
- Nói đùa sao? Nói thật chứ! Rồi anh xem thể nào thám tử Walker Cox đang đứng kia sẽ lại mời bác sĩ Nguyễn cho coi!
 
Lữ không cười nữa vì biết Thomas nói thật và chuyện mời Hoài làm cố vấn trong những vụ án nào đó trong tương lai là chuyện không đùa.
Ngay lúc đó Lữ nhìn thấy người thám tử tên Walker Cox tiến lại gần Hoài. Chàng quan sát với vẻ thú vị hiện rõ trên mặt. Lát nữa đây khi trên đường về Lữ sẽ được nghe Hoài kể về chuyện này.
 
Walker Cox tự giới thiệu với Hoài:
 
- Tôi là Walker Cox. Hân hạnh được gặp bác sĩ Nguyễn. Thomas nói với tôi rất nhiều điều về bà, hôm nay mới có dịp gặp bác sĩ.
 
Nhìn người thám tử trước mặt với đôi mắt tinh khôn sắc xảo làm như ông ta được sinh ra để làm thám tử điều tra, Hoài hơi buồn cười vì ý nghĩ này.
 
- Hân hạnh được biết ông.
 
- Thomas nói với tôi không có sự giúp đỡ của bác sĩ thì chưa chắc là anh ta đã bắt được thủ phạm!
 
Hoài gạt đi:
 
- Ông đừng nghe! Không có chuyện đó đâu! Tôi chỉ giúp phân tích một người mà thám tử Thomas cho là nghi phạm thôi!
 
Walker Cox nghiêm giọng nói với Hoài:
 
- Thomas nói với tôi tất cả những giả thuyết mà bác sĩ đưa ra đều đúng. Nhờ vậy mà anh ta mới bắt được kẻ tội phạm. Tôi rất ấn tượng trước điều này. Và cũng vì vậy tôi muốn mời bác sĩ cố vấn giúp sở cảnh sát chúng tôi trong tương lai. Mong là bác sĩ không từ chối.
 
Thấy ông ta nói với vẻ thành khẩn và nghiêm túc, Hoài nói lưỡng:
 
- Tôi thực sự không biết là mình có thể giúp được gì nhưng nếu điều gì tôi có thể làm trong phạm vi nghề nghiệp của mình thì tôi sẽ không từ chối.
 
Walker Cox mừng rỡ ra mặt:
 
- Tốt quá! Cám ơn bác sĩ! Cám ơn nhiều lắm. Bác sĩ đừng coi thường những gì mà bà đã giúp cho Thomas trong những vụ án vừa qua. Đối với nghề nghiệp chúng tôi những giả thuyết đó soi rọi nhiều suy nghĩ hay suy luận mà nhiều khi là những khúc mắc không nhìn thấy hay bỏ qua mà không biết.
 
Những điều viên thám tử nói lại làm cho Hoài thấy hứng thú.
Nàng cười khi nói với thám tử Walker Cox:
 
- Tôi chưa bao giờ có những trải nghiệm như thế trong nghề nghiệp. Thật không ngờ lại có thể giúp được gì đó trong vụ án!
 
- Nghề nghiệp của chúng tôi ngoài chuyện phải được học hỏi và huấn luyện chuyên môn thì trực giác hay sự mẫn cảm thiên phú là một điều kiện tất phải có nếu muốn trở thành một thám tử giỏi và thành công. Tôi không nói đùa nhưng bác sĩ có sự mẫn cảm đó!
 
Hoài cười thích thú. Nói chuyện với người này thật vui!
 
- Cám ơn! Đây là một lãnh vực mới mẻ với tôi!
 
- Cám ơn bác sĩ đã nhận lời giúp đỡ chúng tôi!
 
Hoài nói đùa:
 
- Tôi chỉ làm tròn nhiệm vụ của một công dân khi sở cảnh sát cần đến thôi!
 
Walker Cox nghiêng đầu nói nửa đùa nửa thật:
 
 - Người công dân gương mẫu này rất duyên dáng!
 
Hoài thích thú nhưng cũng hơi ngượng ngập mỗi khi nghe một lời khen như vậy.
Vừa lúc đó Lữ tiến lại gần. Hoài giới thiệu Lữ với thám tử Walker Cox.
Walker Cox nói với Lữ:
 
- Ông thật là một người may mắn khi làm chồng của một phụ nữ vừa xinh đẹp, duyên dáng, lại tài giỏi như bác sĩ Nguyễn đây!
 
Lữ cười cười:
 
 - Cám ơn ông. Nhưng đôi khi tôi lại thấy mình hơi bị áp lực về người vợ tài giỏi lại xinh đẹp này!
 
Cả Hoài, Lữ và Walker Cox đều cười vui vẻ. Nhưng Hoài không quên liếc mắt lườm Lữ.
 
 
*
 
 
Khi đã khuya, tiệc vui cũng tàn, mọi người chia tay nhau.
Bà Wright cứ nắm lấy tay Son như không muốn rời ra.
Từ giã chủ nhà, ra ngoài vừa đi Thomas vừa nói với Walker Cox:
 
- Ít khi nào đi party mà lại vui như vậy! Lại còn nhiều bất ngờ nữa chứ! Nhưng là bất ngờ vui vẻ! Cũng mừng cho Son Nguyễn, anh thấy vậy không?
 
Walker Cox đồng ý gật đầu:
 
- Ừ đúng vậy!
 
Thomas lại hỏi Walker Cox:
 
- Bao giờ thì xử vụ Larry Cruz?
 
- Tôi nghĩ là chỉ trong 1 đến 2 tuần là cùng!
 
- Cũng mong là kết thúc sớm! Anh có nghĩ sẽ là bản án tử hình không?
 
Walker Cox nhún vai:
 
- Còn tùy bồi thẩm đoàn! Nhưng nếu không tử hình thì cũng chung thân! Tôi thì nghĩ 3 mạng người vô tội bị giết oan uổng thì phải là tử hình mới đúng!
 
Thomas giơ tay chào bác sĩ Nguyễn và chồng bà ta.
Thomas lại hỏi Walker Cox:
 
- Anh mời bác sĩ Nguyễn hợp tác với sở cảnh sát chưa? Bà ấy có nhận lời không?
 
- Có, xong rồi! Bác sĩ Nguyễn sẽ hợp tác.
 
Thomas reo lên:
 
- Vậy là tốt quá rồi!
 
Son và Tâm cũng ra về cùng lúc.
 
Lúc ra về, Son bắt tay Hoài rồi ngần ngừ nói nhỏ:
 
- Bà làm tôi nhớ đến Olivia!
 
Hoài cười không nói gì nhưng câu nói của Son lại làm nàng nhớ đến lần gặp gỡ hôm nào trong trại giam.
Nàng nhẹ nhàng nói với Son:
 
- Chúc mừng anh có cuộc sống mới! Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn!
 
- Cám ơn bác sĩ!
 
Liam đứng trong nhà nhìn theo mọi người, chưa lúc nào chàng vui như hôm nay. Tuy không nói ra nhưng Liam thầm cám ơn tất cả mọi người đã đối xử tốt với anh mình, nhất là bố mẹ chàng! Liam thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Khi không còn ai ngoài sân nữa, Liam vẫn đứng đó nhìn theo. Đối với Liam và anh mình thì kể từ ngày hôm nay cuộc đời của cả hai người bắt đầu sang một chương mới.
 
 
 
#46
    frank 01.01.2025 23:25:44 (permalink)
    Chương 31
     
     
    Chưa đến giờ xử mà tòa án đã đông nghịt người. Phiên xử này đã thu hút đủ mọi thành phần trong xã hội. Giới truyền thông là đương nhiên, ngoài phóng viên, còn có mặt rất nhiều những tay nghề chụp hình của báo chí và truyền hình. Những người chụp ảnh này ngồi dưới đất trước những hàng ghế đầu với đủ mọi đồ nghề chuyên nghiệp.
     
    Những gia đình có người thân bị hãm hại, hay cả những người hiếu kỳ khi nghe những vụ án đã xẩy ra suốt mấy tháng qua nay cũng tham dự để xem diễn tiến vụ án sẽ kết thúc như thế nào.
    Trong số những người hiếu kỳ đó có Hoài. Nàng đi một mình và không cho Lữ biết. Hoài không muốn Lữ bị gợi lại phiên tòa năm xưa khi Lữ bị xét xử vì đã bắt cóc nàng.
     
    Những tháng ngày hạnh phúc trôi qua bên Lữ đã xóa sạch những ký ức kỳ lạ của người bệnh nhân mất thăng bằng tên Lữ đưa đến chuyện Lữ si mê và bắt cóc Hoài. Ngồi trong tòa án chờ phiên xử, nàng khó mà không thể liên tưởng đến những điều dính líu… Cũng những hàng ghế này… cũng đám đông hiếu kỳ… nhưng nàng không còn cảm giác sợ hãi… Thay vì vậy, Hoài cám ơn tất cả những biến cố mà nàng đã trải qua vì nếu không làm sao nàng tìm được một tình yêu và một người như Lữ để nàng yêu và hạnh phúc như hiện tại?
     
    Một tiếng người nói nhỏ bên cạnh làm Hoài giật mình nhìn sang. Hóa ra đây là Thomas Brown!
    Người thám tử trẻ tuổi dễ mến này đang nhìn nàng bằng cặp mắt tinh nghịch kèm theo nụ cười rất hóm hỉnh.
     
    - Chào bác sĩ Nguyễn!
     
    Hiểu được ánh nhìn và nụ cười của Thomas, Hoài mỉm cười nói luôn:
     
    - Anh ngạc nhiên khi thấy sự có mặt của tôi ở đây phải không?
     
    Thomas nói tỉnh bơ:
     
    - Tôi không thể chối cãi… vì tôi nghĩ rằng không thể qua mắt bác sĩ được!
     
    Hoài cười vui vẻ. Thomas cũng cười theo.
    Thomas tình cờ hỏi Hoài:
     
    - Chắc đây là lần đầu tiên bà tham dự một phiên tòa xử tội hình như ngày hôm nay?
     
    Hoài nói lấp lửng:
     
    - Không phải lần đầu tiên đâu!
     
    - Vậy à!
     
    Nhưng Thomas vẫn tò mò:
     
    - Bác sĩ muốn biết kẻ tội phạm mặt mũi như thế nào phải không?
     
    - Đúng vậy! Tôi muốn biết nghi phạm mà anh kể để tôi phân tích thực sự là người ra sao.
     
    Thomas gật gù nói với Hoài:
     
    - Đầu óc của một con người bệnh hoạn thật đáng sợ khi có thể đưa đến những hành động kinh khủng! Theo bác sĩ, Larry Cruz có trách nhiệm về những hành động của anh ta không?
     
    Hoài không trả lời câu hỏi đó của Thomas ngay. Mấy phút sau nàng mới nói:
     
    - Phải có trách nhiệm chứ vì đâu phải kẻ tội phạm luôn luôn mê muội đâu! Nhưng nếu nói rằng vì sao đưa đến những hành động đó thì hiển nhiên là muốn biện minh để đổ lỗi cho nguồn gốc của động cơ hành động.
     
    - Bà có nghĩ Larry Cruz sẽ được giảm án vì PTSD không?
     
    Hoài nhìn Thomas cười nhẹ
     
    - Chuyện tôi hay anh nghĩ thì có ăn thua gì? Mười hai người của bồi thẩm đoàn sắp tiến vào tòa án mới là những người quyết định.
     
    Thomas không nói gì nữa.
    Nhưng lúc đó Thomas cũng nhìn thấy thám tử Walker Cox vào phòng xử. Chắc chắn ông ấy cũng được gọi lên làm chứng trước tòa.
     
    Vừa lúc đến giờ xử án. Tất cả mọi người đều đứng lên khi nghe lệnh là chánh án vào.
    Mười hai người bồi thẩm đoàn cũng tiến vào ngồi ở vị trí dành riêng.
    Công tố viên và luật sư biện hộ đã có mặt từ trước.
     
    Hai cảnh sát dẫn kẻ bị đem ra xử ngày hôm nay là Larry Cruz cũng đã đưa anh ta ngồi vào chỗ. Hắn ta vẫn còn đi khập khiễng, có lẽ vết thương ở hai chân và một bên đầu gối chưa lành hẳn.
    Khi Larry Cruz ngồi xuống ghế thì bên dưới có nhiều tiếng xôn xao. Có lẽ những tiếng nói hay phản ứng đó là từ những gia đình có người thân bị hắn ta giết!
     
    Hôm nay Thomas mới có dịp nhìn kỹ Larry Cruz. Trông có vẻ như hắn ta gầy hơn và nhìn cũng khác trước.
    Hai mắt Hoài cứ dán chặt vào kẻ tội phạm tên Larry Cruz.
    Hoài hỏi nhỏ Thomas:
     
    - Anh có phải ra làm chứng không?
     
    Thomas trả lời cũng bằng giọng như thì thầm:
     
     - Có!
     
    Vị chánh án lên tiếng ra lệnh cho buổi xử án bắt đầu như mọi phiên tòa trước đây.
    Công tố viện mở đầu ngắn gọn tóm tắt vì sao có vụ xử án ngày hôm nay và những vụ án mạng khởi đầu từ nạn nhân Christine Baker ở Tyler. Ông công tố viên chưa kịp kể tiếp sang tên nạn nhân thứ hai thì bên dưới đã nghe tiếng khóc của một phụ nữ, chắc là gia đình của nạn nhân Christine Baker.
     
    Mọi người xôn xao nhốn nháo. Vị chánh án phải ra lệnh cho giữ trật tự để phiên tòa được tiếp diễn.
    Tiếng khóc lúc nãy bây giờ nhỏ hẳn đi chỉ còn là những tiếng sụt sùi.
    Những người ngồi nghe bên dưới lần lượt được nghe công tố viện nhắc đến tên nạn nhân thứ hai là Olivia Ramirez. Rồi sang đến nạn nhân thứ ba là Sophia Lores.
     
    Có lẽ những cái chết tức tưởi của những nạn nhân còn trẻ tuổi đã chết một cách oan nghiệt làm không khí trong tòa xử nặng nề hẳn lên.
    Bị cáo Larry Cruz ngồi trên đó như một cái đinh cho mọi sự chú ý nhưng hắn ta cúi gầm đầu và không chút phản ứng nào, ngay cả những lúc tên của các nạn nhân được nhắc đến.
     
    Người làm chứng đầu tiên được gọi lên là thám tử Thomas Brown.
    Hoài chăm chú theo dõi.
    Thomas Brown đi lên và ngồi vào vị trí được chỉ định.
    Công tố viên yêu cầu Thomas kể lại những gì đã xẩy ra của tối hôm đó.
     
    Thomas có trí nhớ tốt và có tài kể chuyện. Anh ta kể lại rất rành mạch và gây chú ý đến cho tất cả mọi người có mặt trong phòng xử án. Những điều mà thám tử Thomas kể đã quá rõ ràng là chứng cớ buộc tội khi nạn nhân thứ tư là Lisa Wilson suýt nữa cũng sắp bị Larry Cruz hại chết nếu không có sự can thiệp của người thám tử.
     
    Trong lúc Thomas kể lại sự việc, có những lúc cũng gây náo động bên dưới theo với những tình huống gay cấn mà viên thám tử thuật lại.
    Công tố viên đã yêu cầu thám tử Thomas kể lại từ đầu vì sao mà bị cáo Larry Cruz đang ngồi kia lại trở thành nghi phạm.
     
    Thomas đã đưa khán giả ngồi bên dưới theo từng bước một, từ chuyện Thomas được thuê để điều tra vụ Olivia Ramirez đến chuyện một công dân vô tội và là người tốt bị nghi oan giết hại Olivia đến chuyện khám phá ra người anh song sinh của công dân vô tội kia.
     
    Tiếp đến trong quá trình điều tra, sở cảnh sát đã cho rằng đây là một vụ giết người hàng loạt nên Thomas đã lên Tyler điều tra vụ nạn nhân Christine Baker bị giết hại. Cũng từ đây và do bởi những cuộn phim được thu hình của tiệm ăn nơi nạn nhân Christine Baker làm, thám tử Thomas Brown đã tìm ra nghi phạm Larry Cruz.
     
    Khi Thomas kể đến đây, công tố viên ra lệnh cho viên thám tử tạm dừng để cuộn phim đã được tòa tịch thu và đưa ra làm bằng chứng tại phiên xử.
    Công tố viên đặt những câu hỏi cho thám tử Thomas để  dẫn dắt đến việc buộc tội bị cáo.
     
    Trước ngày xử án, Thomas có liên lạc với Hoài để hỏi xem liệu bà ta có muốn ra làm chứng hay không nhưng Hoài đã từ chối. Nàng nại cớ những giả thuyết nàng đưa ra khi không hề gặp nghi phạm sẽ không được chấp nhận trước tòa. Nên tất cả những suy nghĩ hay lập luận trong cuộc điều tra đều chỉ có mình thám tử Thomas mà thôi.
     
    Vì vậy Thomas đã cẩn thận không hề nhắc đến tên bác sĩ Nguyễn.
    Larry Cruz không thuê luật sư biện hộ nhưng được chỉ định một luật sư bào chữa miễn phí.
    Người luật sư biện hộ không quay gỉ Thomas nhiều mà chỉ hỏi qua loa.
     
    Phía bên biện hộ cũng không có nhân chứng nào được đưa ra ngoài một bác sĩ thần kinh để xác nhận bị cáo Larry Cruz bị hội chứng PTSD nên đã gây ảnh hưởng đến những hành động mà bị cáo không kiểm soát được.
     
    Suốt buổi xử án, Larry Cruz ngồi yên như tượng.
    Hoài quan sát kẻ tội phạm Larry Cruz, người mà nàng và thám tử Thomas Brown từng thảo luận. Tất cả những điều nàng nghĩ về nghi phạm này chỉ dựa vào nhưng manh mối mà Thomas đưa ra mà thôi. Thám tử Thomas Brown không hề cho Hoài xem ảnh của nghi phạm. Nàng cũng không chú ý cho lắm đến điều này cho đến ngày hôm nay khi ngồi trong phòng xử án và theo dõi phiên tòa nàng mới thắc mắc? Nhưng Hoài nghĩ ra câu trả lời ngay! Lý do rất giản dị vì trong quá trình điều tra, Thomas phải giữ bí mật một số điều.
     
    Đột nhiên Hoài nhìn thấy Larry Cruz ngửng đầu lên. Từ chỗ nàng ngồi đến chỗ Larry Cruz đang ngồi trên kia khá xa nên Hoài khó có thể nhìn rõ mặt mũi nghi phạm. Nhưng có một điều lạ là trong suốt một khoảng thời gian dài, nàng không nhìn thấy kẻ tội phạm chuyển hướng nhìn? Larry Cruz cứ nhìn xuống một phía khán giả tham dự buổi xét xử.
     
    Hoài quay đầu nhìn cùng hướng với kẻ tội phạm. Phía bên đó… nói rõ hơn là phía bên tay phải của Hoài! Nàng lướt mắt nhìn về phía đó. Không đông người bằng phía nàng đang ngồi nên Hoài có thể nhìn rõ hơn. Đàn ông đàn bà ngồi xen kẽ nhưng thưa thớt. Chẳng lẽ có người thân của kẻ tội phạm trong số người đang tham dự? Chắc là như vậy!
     
    Khi nghe tòa gọi thám tử Walker Cox lên làm chứng, Hoài lại đổi hướng nhìn cũng như sự chú ý sang người làm chứng.
    Công tố viên đã đưa ra những câu hỏi với Thám tử Walker Cox không phải về cuộc điều tra nhưng chính là khẩu cung gần đây nhất khi nghi phạm bị bắt giữ.
    Thay vì trả lời những câu hỏi của công tố viên, thám tử Walker Cox yêu cầu được mở cuộn băng đã thu trong buổi tra hỏi Larry Cruz.
     
    Nẫy giờ tất cả mọi người có mặt trong phòng xử án chưa hề được nghe tiếng nói của kẻ nghi phạm. Nên khi cuộn băng thu được mở ra, mọi người đều có cảm tưởng mình thực sự đang hiện diện trong buổi điều tra lấy khẩu cung đó.
     
    Giọng nói của Larry Cruz hơi trầm và lên xuống thay đổi tùy lúc. Hắn ta không hề chối tội khi bị khai thác. Nhắc đến nạn nhân đầu tiên là Christine Baker, giọng của Larry Cruz có phần hơi xúc động và ân hận vì không có ý giết hại cô ta. Nhưng liền sau đó mọi người lại nghe giọng một Larry Cruz khác đanh thép hơn khi lên án Christine Baker và cho rằng cô ta cũng không hơn gì những đứa con gái đồng tính rác rưởi khác!
     
    Ngay khi đó Hoài nhận ra ngay sự lẫn lộn của Larry Cruz trong cuộc sống khi mà những ký ức của quá khứ luôn luôn tìm cách chiếm đoạt hắn.
    Khi được hỏi đến nạn nhân kế tiếp là Olivia Ramirez thì giọng của Larry Cruz lại biến đổi hẳn khi hắn nhớ về người yêu cũ tên Isabella. Larry Cruz đã nhắc đến Isabella bằng một giọng trìu mến và tha thiết. Olivia rất giống với Isabella!
     
    Đến đoạn đó, Hoài lại chú ý đến Larry Cruz đang ngồi trên kia. Hắn ta vẫn nhìn về một phía cố định khi trước. Trong hàng khán giả phía đó có tiếng phụ nữ khóc. Tiếng khóc nhỏ nhưng nghe thấy. Tiếng khóc từ thân nhân của cô gái xấu số tên Olivia Ramirez hay từ một người họ hàng của Larry Cruz?
     
    Nhưng không ai biết rằng tiếng khóc đó không phải từ gia đình Olivia Ramirez, mà cũng không phải từ người thân của Larry Cruz! Đó là tiếng khóc của Isabella! Cô ấy đã đến tòa xử và tham dự phiên tòa!
     
    Với nạn nhân Sophia Flores và Lisa Wilson thì cũng tương tự như nhau khi Larry Cruz với quyết tâm làm sạch tội lỗi của những cô gái không bình thường. Theo Larry Cruz những người này chỉ đem lại những ô nhục và không xứng đáng tồn tại trong thế giới này!
     
    Khi cuộn băng thu chấm dứt, không khí trong phiên tòa thật nặng nề. Bị cáo đã không hề chối cãi những hành động của mình, vậy thì còn gì để hỏi nữa?
    Phiên tòa diễn ra ngắn gọn và nhanh chóng hơn mọi người tưởng.
    Vị chánh án cho nghỉ chờ bồi thẩm đoàn họp và thảo luận.
     
     
    *
     
     
    Ra bên ngoài, Thomas hỏi Hoài:
     
    - Bác sĩ chờ nghe kết thúc vụ án hay về văn phòng?
     
    - Tôi nghĩ là không lâu nên chờ xem như thế nào. Nếu lâu hơn 1 tiếng thì tôi phải về lại văn phòng.
     
    Vừa lúc đó Walker Cox lại gần Thomas và Hoài. Ông ta hỏi Hoài:
     
    - Không ngờ bác sĩ cũng có mặt ở đây ngày hôm nay!
     
    Hoài cười nhẹ nhìn hai người thám tử:
     
    - Chỉ vì tò mò thôi! Nhưng chắc sẽ có phán quyết sớm thôi phải không?
     
    Walker Cox gật đầu:
     
     - Tôi cũng nghĩ vậy! Lâu lắm là 1 tiếng nhưng chắc không lâu như vậy đâu!
     
    Cả ba người nói chuyện tầm phào trong lúc chờ đợi.
    Khi nghe tin đã có phán quyết của bồi thẩm đoàn, mọi người lục tục đi vào trong phòng xứ án.
    Bị cáo Larry Cruz được ra lệnh đứng dậy để nghe phán quyết.
     
    Hắn ta không cúi đầu mà vẫn nhìn về một phía cố định như đi tìm ai đó.
    Bồi thẩm đoàn đã đi đến phán quyết cuối cùng cho bị cáo Larry Cruz với tội sát hại 3 nạn nhân cùng với cố ý hãm hại nạn nhân thứ tư nhưng chưa thực hiện được. Phán quyết từ 12 người trong bồi thẩm đoàn đưa ra là tử hình.
     
    Hình như bản án tử hình này cho kẻ tội phạm Larry Cruz không đem đến một sự ngạc nhiên nào. Nhiều tiếng khóc òa lên ở nhiều phía.
    Larry Cruz dường như không mảy may xúc động hay sợ hãi.
    Chánh án hỏi bị cáo Larry Cruz có muốn nói gì không?
    Mọi người chờ đợi xem hắn ta sẽ nói gì?
     
    Vẫn nhìn về hướng nẫy giờ không thay đổi, Larry Cruz nói chậm rãi:
     
    - Xin lỗi… xin lỗi em…
     
    Mọi người bàng hoàng nhìn nhau với cùng câu hỏi: “Em” đây là ai? Không phải hắn ta xin lỗi những gia đình nạn nhân hay sao mà lại xin lỗi “em”? “Em” là chỉ có một người duy nhất!
    Chỉ có mình Hoài đoán ra “em” mà Larry Cruz nói đó là ai! “Em” và tiếng khóc nho nhỏ cũng như hướng cố định mà Larry cứ chăm chú nhìn chính là Isabella! Cô ta có mặt trong phòng xử ngày hôm nay!
     
    Phiên tòa bế mạc. Larry Cruz bị đưa đi để thụ án tù chờ ngày tử hình.
    Ra bên ngoài, Hoài gật đầu từ giã hai viên thám tử. Nàng không hề nói với Thomas hay Walker Cox là Isabella có mặt trong phiên xử. Mặc dù đó chỉ là một suy đoán nhưng Hoài tin rằng mình đoán đúng.
     
     
    #47
      frank 02.01.2025 23:54:41 (permalink)
      Chương 32
       
       
      10 tháng sau
       
       
      Hoài đến văn phòng trễ 10 phút vì kẹt xe. Trong phòng đợi đã có bệnh nhân ngồi chờ. Nàng thoáng liếc nhìn. Đây là một bệnh nhân mới!
      Hoài gật đầu ra hiệu cho Anne có thể cho bệnh nhân vào luôn vì nàng đến muộn.
      Hiểu ý nhưng Anne cũng chờ gần 10 phút sau mới cầm hồ sơ gõ cửa phòng Hoài.
      Bên trong Hoài lên tiếng:
       
      - Vào đi!
       
      Anne quay lại gọi người bệnh nhân mới:
       
      - Mời cô Ida Alvarez!
       
      Người nữ bệnh nhân tên Ida Alvarez đứng lên, lại gần Anne và đi theo vào bên trong.
      Mọi khi có lúc Hoài ra tận cửa phòng đón bệnh nhân nhưng hôm nay có lẽ vì vội vàng nên nàng vẫn đứng bên trong phòng.
      Khi nhìn thấy Anne và người bệnh nhân mới vào, Hoài mới đi ra vồn vã nói với người bệnh nhân
       
       - Mời cô…
       
      Anne đỡ lời:
       
      - Cô Ida Alvarez!
       
      - Tôi là bác sĩ Hoài Nguyễn, mời cô Ida Alvarez!
       
      Anne đưa tập hồ sơ mới tinh cho Hoài rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
      Đưa tay chỉ, Hoài nói:
       
      - Cô có thể chọn bất cứ chỗ ngồi nào làm cô thấy thoải mái!
       
      Cô ta ngồi xuống ghế khá gần với bàn làm việc của Hoài.
      Lúc này Hoài mới nhìn kỹ người bệnh nhân tên Ida Alvarez với mái tóc vàng không biết là tự nhiên hay nhuộm?
      Hoài nhìn sơ hồ sơ lý lịch của người bệnh tên Ida Alvarez. Hiển nhiên cô ta là người gốc Mễ Tây Cơ, 26 tuổi, độc thân, làm nghề bán hàng cho chuỗi cửa hàng bách hóa nổi tiếng Macy’s.
       
      Đó là một phụ nữ nhan sắc trên mức trung bình nhưng đôi môi mọng đỏ trông rất ướt át làm người ta động lòng trên gương mặt thon nhỏ.
      Ida Alvarez khẽ chớp mắt trước sự quan sát của người bác sĩ tâm lý. Đôi lông mi khá dài nhưng tự nhiên của cô ta như rèm cửa che khuất ánh nhìn dường như đang giấu diếm điều gì.
       
      Hoài nghĩ thầm có ai đến đây mà không che giấu điều gì cơ chứ? Hãy chờ xem người phụ nữ trẻ trước mặt tên Ida Alvarez sẽ kể cho Hoài nghe những điều khúc mắc bí ẩn gì của cô ta!
      Bao giờ Hoài cũng là người gợi chuyện trước nhất.
       
      - Tôi có thể giúp cho cô điều gì?
       
      Hơi có vẻ lúng túng nhưng rồi Ida Alvarez cũng nói, có chút ngập ngừng:
       
      - Tôi không có bệnh gì về tâm lý cả!
       
      Hoài đỡ lời:
       
      - Không sao! Có nhiều người đến đây chỉ để trò chuyện. Cứ xem như hôm nay cô đến đây chỉ để nói chuyện hay muốn chia sẻ một điều gì đó với tôi.
       
      Vẫn còn có vẻ ấp úng, Ida Alvarez nói với Hoài:
       
       - Thật ra… khi sinh ra đời… cha mẹ tôi đã cho tôi một cái tên khác…
       
      - Chuyện này bình thường. Tên thì đổi nhưng họ thì cô vẫn giữ nguyên chứ hay cũng đổi?
       
      Ida Alvarez trả lời ngay:
       
      - Tôi chỉ đổi tên mà thôi!
       
      - À ra vậy!
       
      Ida Alvarez nhìn người bác sĩ tâm lý trước mặt với vẻ tò mò:
       
      - Bà không hỏi hay không thắc mắc vì sao tôi đổi tên sao?
       
      - Tôi có thắc mắc nhưng tôi chờ nghe cô nói vì sao cô đã đổi tên. Có điều tôi nghĩ chuyện cô đổi tên và lý do cô đến đây có liên quan tới nhau. Tôi nghĩ như vậy có đúng không?
       
      - Rất đúng!
       
      Hoài yên lặng nhìn Ida Alvarez và chờ đợi.
       
      - Cha mẹ tôi đã đặt tên tôi là Isabella, Isabella Alvarez! Cái tên này đã đi theo tôi trong suốt 26 năm. Tôi chỉ mới đổi tên mình thành Ida Alvarez thôi!
       
      Hoài gợi chuyện:
       
      - Không thích tên cha mẹ đặt cho cô hay sao mà đổi tên?
       
      Mặt Ida Alvarez chợt buồn bã. Cô ta cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đang đặt trên đùi làm như nếu nhìn chỗ khác sẽ gây khó khăn cho Ida Alvarez! Hai bàn tay thon nhỏ đang gồng lên. Ida đang nắm chặt hai bàn tay như đang phân vân cho một sửa soạn phải nói ra chuyện gì đó… nhưng thật khó bầy tỏ!
       
      Những rối ren và phân vân trong đầu Ida Alvarez  đã được thoát ra ngoài nhưng không phải là những lời nói với người bác sĩ tâm lý nhưng là những giọt nước mắt lúc đầu nhỏ giọt nhưng rồi gia tăng tuôn rơi trên gương mặt khá là căng thẳng. Ida vẫn cúi đầu vì không muốn cho người bác sĩ tâm lý nhìn thấy mình khóc. Tiếng sụt sùi và thổn thức chợt bật ra thành những tiếng kêu nghe như những tiếng nghẹn ngào.
       
      Hoài không nói gì và chờ đợi. Rồi Ida Alvarez sẽ nói ra thôi!
      Vài phút trôi qua, Ida Alvarez nói với Hoài với giọng trầm tĩnh hơn:
       
      - Cha mẹ đặt tên tôi là Isabella Alvarez. Có nghĩa là “Chúa là lời thề của tôi”. Mẹ tôi là người Ý, cha tôi là người Mễ. Mẹ tôi nói Isabella giống như Elizabeth của Ý. Theo lời kể của mẹ tôi thì cha mẹ tôi đã tranh cãi nhau vì cái tên của tôi. Cha tôi muốn đặt tên tôi là Isabella, còn mẹ tôi thì muốn đặt tên tôi là Elizabeth. Tôi đã lớn lên trong một gia đình rất sùng đạo Công giáo. Cha tôi còn nói với tôi là cái tên này sẽ nhắc nhở cho tôi suốt đời “Chúa là lời thề của tôi” để tôi luôn luôn sống làm con ngoan của Người.
       
      Hoài nhẹ nhàng hỏi Ida Alvarez khi không thấy cô ta kể tiếp:
       
       - Điều này quá khó khăn và nặng nề cho cô lắm sao?
       
      - Lúc còn nhỏ thì không sao nhưng khi tôi lớn lên, đến tuổi dậy thì… cái tên này làm tôi… khổ sở! Tôi không muốn thành Isabella con ngoan của Chúa nữa! Sống đạo trong đức tin trói buộc và kìm hãm tôi… làm tôi càng khao khát được tự do.
       
      Ida Alvarez yên lặng một lúc làm như nói ra được những điều này không dễ dàng.
      Phần Hoài, không hiểu tại sao nhưng cái tên Isabella làm nàng liên tưởng đến Isabella người yêu đầu đời của kẻ tội phạm Larry Cruz! Chỉ là trùng tên và trùng hợp nhưng nàng không sao  không nghĩ tới được!
       
      Hoài hỏi người bệnh nhân:
       
      - Vậy thì chuyện đổi tên là một quyết định để được tự do thực sự hay sao?
       
      Lúc này Ida Alvarez mới ngẩng đầu lên nhìn ngưởi bác sĩ tâm lý:
       
      - Không… không phải như vậy… Chuyện tôi đổi tên mới gần đây thôi.
       
      Vậy thì lý do Ida đổi tên là vì sao? Hoài thắc mắc và đưa ra câu hỏi đó vì nàng tin rằng đây là lý do mà Ida Alvarez đến đây gặp nàng ngày hôm nay. Nhưng Hoài sẽ không hỏi trực tiếp. Nàng đã hỏi rồi nhưng Ida không thố lộ. Thay vì như vậy nàng đưa ra những câu hỏi khác có ý lân la để giúp cho Ida Alvarez có thể nói hết ra những điều cô ta muốn nói.
       
      - Tôi nghĩ cô đã được tự do trong những chọn lựa sống như thế nào từ lâu rồi phải không?
       
      - Đúng như vậy!... Tôi đã bỏ Chúa của tôi từ lâu lắm rồi!
       
      - Có thấy thỏa mãn và hài lòng với sự chọn lựa của cô hay không?
       
      - Thoạt tiên tôi đã phá bỏ những điều tôi phải nghe theo từ khi còn nhỏ cho đến khi lớn. Lúc đầu tôi lén lút và sợ hãi khi nếm thử những điều mà niềm tin tôn giáo của tôi cấm đoán nhưng… rồi tôi thấy vui sướng vì đã được tự do suy nghĩ hay tự do làm những điều mà trước giờ tôi khao khát. Có! Tôi đã hài lòng!
       
      Hoài chú ý đến cách của Ida nói khi dùng thì quá khứ chứ không phải là hiện tại. Chữ “đã” là điều đã qua, không phải hiện tại!
       
      - Nhưng khi đã đạt được những điều cô ao ước thì không còn ước muốn gì nữa sao?
       
      - Tôi vẫn đi tìm “cái tôi thực sự” của mình!
       
      - Có tìm được không?
       
      Lúc này Ida Alvarez không còn khóc nữa nhưng gương mặt cô ta buồn bã khác thường.
      Hoài quan sát và thấy rằng Ida Alvarez không chỉ buồn rầu nhưng còn có vẻ như đau khổ.
      Câu trả lời của cô ta là một xác định:
       
      - Tôi đã tìm được “cái tôi thực sự” của mình nhưng đồng thời tôi cũng đã đánh mất đi nhiều thứ… nếu không muốn nói là ân hận…
       
      Hoài hỏi tiếp:
       
      - Cô hối tiếc vì đã tìm ra chính mình thật sao?
       
      - Cùng với hạnh phúc khi nhìn thấy được chính con người thật của mình… thì tôi lại phải chọn lựa giữa cái được và cái mất.
       
      - Chúng ta luôn luôn phải chọn lựa và dĩ nhiên khi chọn lựa thì đã chấp nhận để có được thứ mình muốn và bỏ đi thứ mình không muốn! Ai cũng thế cả!
       
      - Nhưng cái mình mất đi không ngờ lại đưa đến những hậu quả khốc liệt!
       
      Vẫn cứ thấy Ida nói loanh quanh, Hoài càng tò mò:
       
      - Thứ cô có được trong chọn lựa ít hơn là thứ cô đánh mất hay sao?
       
      Ida Alvarez nở một nụ cười héo hắt, đôi môi chỉ hơi nhếch lên một chút:
       
      - Tôi không bao giờ ngờ sự chọn lựa của mình lại đưa đến những hậu quả kinh khủng dẫn đến những dằn vặt suốt đi!
       
      - Có thể kể cho tôi nghe rõ ràng hơn không? Vì một khi cô có thể kể cho người khác nghe một cách tường tận điều gì làm cô bị dằn vặt thì lúc đó cô mới  buông bỏ được.
       
      Ida Alvarez suy nghĩ rồi kể cho người bác sĩ tâm lý đang ngồi trước mặt nghe. Nhưng cô ta không hề ngờ rằng câu chuyện cô ta sắp kể ra người bác sĩ này đã biết được một phần.
       
      - Chuyện là… khi tôi mới lớn tôi cũng đã từng có quen biết hay bồ bịch sơ sơ với 2, 3 người con trai. Nhưng đó chỉ là những xao xuyến rung động nhất thời của tuổi mới lớn, không có gì bền vững hay đáng để nhớ. Nhưng khi tôi học xong đại học cộng đồng rồi ra trường đi làm lung tung ở nhiều nơi cũng đủ kiếm sống. Khi đó cha mẹ tôi không còn kiểm soát tôi nữa nhưng họ không hề biết rằng tôi đã không còn là một người Công giáo đúng nghĩa.
       
      - Chuyện cô bỏ niềm tin tôn giáo có làm cô hối hận hay không?
      - Cũng có lúc!... Nhưng thật ra tôi chỉ xa rời đức tin của mình chứ không chối bỏ đạo.
       
      Hoài không nói gì nhưng nàng bắt đầu mất kiên nhẫn với người bệnh nhân này.
      Ida Alvarez lại kể tiếp:
       
       - Trong một buổi party ở nhà bạn, tôi gặp gỡ một người con trai lớn hơn tôi 7 tuổi. Tôi bị thu hút vì vẻ ngoài lạnh lùng và ngang tàng của anh ấy. Anh ta không giống ai trong đám đông người ở buổi party. Mà tôi cũng chưa từng gặp một người đàn ông nào như vậy. Chúng tôi gặp nhau và thích nhau ngay rồi hẹn hò. Có điều lúc đó… tên anh ta là Larry… Anh ấy mới vào quân đội. Larry thích phiêu lưu và cũng là một người có tinh thần quốc gia rất mạnh. Anh ấy nhập ngũ để phụng sự cho quốc gia và dân tộc.
       
      Hoài hơi bị phân tâm vì cái tên người bạn trai của Ida Alvarez! Hết Isabella rồi nay lại là Larry! Sao mà kỳ lạ như vậy?
      Tiếng nói của Ida và giọng kể của cô ta lôi Hoài về thực tại.
       
      - Tôi đã có một tình yêu lớn với người bạn trai này! Tôi đã thấy là mình có thể dựa dẫm và nương tựa anh ta suốt đời mình. Tôi yêu anh ấy với tất cả sự bồng bột của tuổi trẻ. Cả thân xác của tôi cũng cho đi, cho hết! Larry yêu tôi mãnh liệt. Anh ấy đã từng nói với tôi là anh ấy sẵn sàng chết cho mối tình với tôi và chết cho tôi mà không hề ngần ngại hay tiếc xót gì hết cả! Vậy mà…
       
      Câu nói bỏ lửng đó của Ida Alvarez làm cho Hoài nghĩ đến một kết cục buồn cho mối tình giữa Ida và Larry.
      Hoài dò hỏi:
       
      - Tan vỡ sao?
       
      - Đúng vậy!
       
      Thay vì hỏi nguyên nhân, Hoài lại hỏi Ida:
       
      - Cô hay anh ta là người nói lời chia tay?
       
      Ida mím môi rồi trả lời:
       
      - Tôi! Là tôi!
       
      - Vì sao?
       
      Ida Alvarez cười gượng gạo:
       
      - Vì lúc đó tôi tìm ra được “cái tôi thực sự” của mình!
       
      Hoài nghĩ ngay đến điều nàng hơi có ý nghi ngờ từ đầu:
       
      - Cô muốn nói đến phái tính thực sự của cô, có phải thế không?
       
      Ida Alvarez nhìn người bác sĩ tâm lý:
       
      - Làm sao bà nhìn thấy được ngay vậy?
       
      Hoài nhìn Ida bằng một cái nhìn khác:
       
      - Đó là nghề của tôi!
       
      Ida Alvarez xác nhận không còn giấu diếm che đậy gì nữa.
       
      - Tôi đã nhận ra mình là người đồng tính!
       
      - Vì sao đang nồng nhiệt yêu đương với Larry rồi mới nhận ra sự thật như vậy?
       
      - Với anh ấy… tôi chỉ là một kẻ đang đi tìm hiểu về một người khác giống với mình. Tôi tìm hiểu về tình yêu trai gái. Tìm hiểu về thú vui nhục dục. Phải tìm hiểu và trải qua thì mới nhận thấy đó có phải chính là điều mình muốn tìm không, bà không nghĩ như vậy sao?
       
      - Tìm hiểu và cô thất vọng, có phải như thế không?
       
      - Không sai! Những lúc trao đổi tình dục với Larry, tôi cũng chỉ giả vờ hứng thú say sưa và bắt chước anh ta nhưng thực sự tôi không cảm thấy một chút nào hứng thú. Ý tôi muốn nói là về mặt thể xác mà thôi!
       
      - Nên cô chia tay với anh ta vì không chịu được sự giả dối?
       
      - Phải!
       
      - Phản ứng của anh ta thế nào?
       
      - Larry đã đau khổ và bàng hoàng!
       
      - Cô có nói lý do không?
       
      - Tôi đã nói với sự thành thật của mình. Nhưng tôi không ngờ sự thật về tôi đã làm thương tổn tới anh ấy đến như vậy!
       
      - Nhưng rồi anh ta cũng phải chấp nhận thôi!
       
      - Tôi cũng nghĩ như vậy nhưng không ngờ đã đưa đến những chuyện… kinh hoàng sau đó… Bà có biết không… tôi là đầu mối của mọi tội ác… của mọi sự kinh khủng… Tất cả là vì tôi! Tôi đã gián tiếp gây nên những cái chết oan uổng của những thiếu nữ đó… Tại tôi!... Vì tôi cả…
       
      Bây giờ Hoài mới thấy những liên tưởng của mình về những cái tên Iasabella rồi Larry là đúng! Ida Alvarez đang ngồi trước mặt nàng đúng là Isabella tình yêu đầu đời của Larry Cruz! Còn Larry trong câu chuyện kể của Ida Alvarez chính là kẻ tội phạm Larry Cruz! Mà sao Isabella không tìm đến một bác sĩ tâm lý nào khác mà lại là Hoài? Một tình cờ? Chắc là như thế!
      Bây giờ Ida Alvarez không khóc nữa mà rên rỉ:
       
      - Tại tôi hết! Tôi là nguyên cớ cho mọi hành động tàn bạo mất nhân tính của anh ấy! Larry muốn trả thù tôi qua những hành động như thế! Bà có biết không… Larry đã trở thành kẻ sát nhân! Sát nhân!
       
      Ida Alvarez hơi ngạc nhiên khi thấy người bác sĩ tâm lý vẫn điềm nhiên ngồi nghe, không phản ứng gì.
      Ida Alvarez hỏi Hoài:
       
      - Bà không thấy kinh sợ khi nghe tôi kể sao? Ba mạng người đã chết vì tôi! Làm sao mà tôi không thấy khổ sở cho được chứ!
       
      Hoài ôn tồn nói với Ida:
       
      - Không phải lỗi của cô!
       
      Ida Alvarez cãi:
       
      - Tại tôi! Không trực tiếp thì cũng gián tiếp! Nếu tôi chỉ chia tay với Larry và đừng kể chuyện vì sao tôi đi đến quyết định đó thì không đến nỗi xẩy ra những chuyện như vậy!
       
      - Đó chỉ là một nguyên cớ nhỏ mà thôi!
       
      - Bà nói cũng đúng! Lúc giải ngũ, anh Larry bị hội chứng PTSD nữa nên mới mất thăng bằng về tâm lý!
       
      - Đã nghĩ như vậy thì không nên buộc hết trách nhiệm cho hành động của người khác vào mình nữa!
       
      - Nhưng bà biết không… tôi phải là người xin lỗi Larry nhưng trong phiên tòa xử mới đây lời cuối cùng anh ấy nói tại tòa án lại là lời nói xin lỗi tôi…
       
      Hoài hỏi Ida chỉ để xác nhận điều nàng đoán là đúng:
       
      - Cô có mặt ở phiên tòa xử Larry?
       
      - Tôi theo dõi tin tức và đã khổ sở suốt đi khi thấy những tội ác mà Larry đã làm đều bắt nguồn từ sự giận dữ mà tôi mang đến cho anh ấy. Tôi đã có mặt ở đó. Tôi không thể chối bỏ hay chạy trốn được.
       
      Ida Alvarez lại hỏi Hoài:
       
      - Bà có nghe nói đến vụ giết người hàng loạt ở đây không? Larry chính là kẻ sát nhân đó!
       
      Hoài trả lời lấp lửng:
       
      - Tôi có biết sơ sơ!
       
      Ida Alvarez lại nói với Hoài:
       
      - Tôi muốn nói lời xin lỗi đến Larry nhưng tôi không có can đảm đến thăm anh ấy trong nhà tù.  Mà tôi cũng không chắc là với những tử tù thì có có được gặp gỡ ai đến thăm hay không nữa! Tôi chỉ biết là những người bị giam trong tù  chờ bị hành quyết ở tiểu bang này bị nhốt riêng và canh chừng cẩn mật. Viết thư thì tôi cũng không làm được! Tôi chỉ sợ mình sẽ gây ra cho anh ta thêm nhiều đau khổ và oán hận thêm nữa.
       
      Hoài nhẹ nhàng nói với Ida:
       
       - Theo như tôi biết thì những tù nhân bị kết án dù là thời gian bao nhiêu năm hay đó là bản án tử hình thì đều có quyền kháng án.
       
      Vừa nghe người bác sĩ tâm lý nói đến đó là Ida bật khóc nức nở. Khi cô ta nói với Hoài, giọng vẫn đẫm nước mắt:
       
      - Đã muộn rồi! Sau chín tháng ngồi tù, Larry… đã bị hành quyết!... Anh ấy không hề kháng án! Nếu ngày đó… tôi có hành động khác… không cắt đứt tình cảm với Larry thì bây giờ mọi chuyện đều khác…
       
      - Cô ân hận vì đã chia tay với anh ta hay sao?
       
      - Không hề! Tôi phải chia tay vì không thể sống dối trá như vậy được! Trước sau gì cũng phải chia tay thôi! Nhưng nếu tôi xử sự một cách khác thì…
       
      Hoài chợt hỏi Ida:
       
      - Chuyện Larry bị hành quyết là mới đây sao?
       
      - Một tháng trước!
       
      Hoài hiểu ra khi hỏi Ida:
       
      - Vậy là cô mới đổi tên gần đây thôi phải không?
       
      Ida Alvarez gật đầu, mặt mày bơ phờ vì khóc quá nhiều:
       
       - Phải! Chỉ có đổi tên, không còn là Isabella nữa thì mới chấm dứt được! Larry đã chết thì Isabella cũng không còn nữa!... Bây giờ chỉ có Ida Alvarez mà thôi!
       
      - Cô dứt khoát đoạn tuyệt với quá khứ?
       
      - Nhất định là như thế! Chỉ có hơi rắc rối với những chuyện thay đổi tên trên các thứ giấy tờ và văn bằng.
       
      - Cô có thấy nhẹ nhõm hơn không?
       
      - Tôi đang tập sống với cái tên mới. Mỗi ngày tôi tự nhắc nhở chính mình là Isabella đã không còn trên cõi đời này.
       
      Hoài cười nhẹ:
       
      - Không dễ phải không?
       
      Ida Alvarez cương quyết nói:
       
      - Tôi đang từng bước thay đổi chính mình, thay đổi cả những thói quen và ý thích của mình để sống thành một Ida Alvarez mới!
       
      - Một đôi khi người ta quen dần đi với những giả dối tự đánh lừa mình rồi không còn nhớ những sự dối gạt đó nữa.
       
      Ida Alvarez khẳng định với Hoài:
       
       - Mỗi ngày tôi bắt đầu quen dần với những thứ mới mẻ.
       
      Hoài hoài nghi:
       
      - Cô thực sự muốn thay đổi hoàn toàn? Kể Cả “cái tôi thực sự” mà cô nói đến lúc nãy nữa hay sao?
       
      Khi Hoài hỏi như vậy nàng ngầm có ý hỏi về chuyện đồng tính của Ida.
      Ida Alvarez hiểu Hoài muốn nhắc đến điều gì. Cô ta thẳng thắn trả lời:
       
      - Chuyện đó thì không thể thay đổi! Không bao giờ có thể thay đổi! Nhưng mà…
       
      Thấy Ida ngần ngại, Hoài ngạc nhiên:
       
      - Nhưng mà sao?
       
      - Bà có nghĩ là những cắn rứt lương tâm của tôi đối với Larry, đối với cả những thiếu nữ bị chết oan uổng sẽ chấm dứt hay không?
       
      - Những suy nghĩ làm dầy vò cô như thế có chấm dứt hay không là tùy thuộc vào cô. Như tôi đã nói từ đầu là không phải lỗi của cô, đừng buộc mình lãnh những trách nhiệm như thế nữa. Kẻ sát nhân là Larry Cruz đã nhận tội và đã nhận bản án trừng phạt anh ta là tử hình, như vậy là đã kết thúc!
       
      Ida Alvarez nhìn Hoài bằng cặp mắt tò mò:
       
      - Tôi không hề nhắc cả tên họ của anh ấy là Larry Cruz nhưng sao bà biết?  Nếu xem tin tức và biết sơ sơ thì bà có trí nhớ tốt quá! Tôi không bao giờ có thể nhớ như vậy được!
       
      Hoài biết mình đã lỡ lời nên chỉ nói một cách mơ hồ:
       
      - Trí nhớ tôi rất tốt!
       
      Ida Alvarez dường như đã thay đổi nhiều so với lúc ban đầu vào đây. Lúc đứng lên khi đã hết giờ, thái độ của cô ấy vững vàng hơn khi nói với Hoài:
       
      - Cám ơn bác sĩ! Cám ơn bác sĩ đã nghe câu chuyện của tôi!
       
      Hoài nhẹ nhàng nói với Ida:
       
      - Câu chuyện của cô cũng như của nhiều người khác khi đến đây đều nằm yên trong căn phòng này, được giữ kín trong hồ sơ của từng người như chứng cứ sự hiện hữu của những người đó trên mặt đất này. Tôi gọi đó theo cách riêng của mình là những bước chân của một thời đã đi qua còn lưu lại chút vết tích.
       
      Cả Ida Alvarez và Hoài nhìn nhau gật đầu thay cho một lời tạm biệt.
       
       
      *
       
       
      Khi Ida Alvarez đã ra ngoài, còn một mình Hoài trong phòng chờ đợi người bệnh nhân kế tiếp, nàng vẫn miên man nghĩ đến Ida Alvarez hay còn gọi là Isabella Alvarez! Cô ấy là khởi đầu cho một vòng tròn bí ẩn chứa nhiều những oan nghiệt rồi cuối cùng kết thúc cũng là sự xuất hiện của cô ấy khi từng bước từng bước một, Isabella đã dùng những giọt nước mắt của ân hận, tiếc thương nhỏ xuống rồi như keo khô đi và dán kín vòng tròn ấy lại cho một kết thúc!
       
       
      Mặc Bích
       
      #48
        frank 03.01.2025 04:03:38 (permalink)




        Cùng một tác giả đã xuất bản:



        Lạc Lối Thiên Đường

        Mặc Bích & Nguyễn Đình Phùng

        Tập truyện, 1990


        Trong Hạnh Phúc Riêng

        Mặc Bích & Nguyễn Đình Phùng

        Tuyển tập, 1995


        Khung Trời Của Lài

        Mặc Bích

        Truyện dài, 1997


        Cánh Chim Ảo Mộng

        Mặc Bích

        Tập truyện, 2002


        Từ Trái Tim Tôi

        Mặc Bích

        Tập truyện, 2005


        Bóng Tối

        Mặc Bích

        Truyện dài, 2020


        Định Mệnh

        Mặc Bích

        Truyện dài, 2022


        Những Kẻ Lạ

        Mặc Bích

        Tập truyện, 2023


        Bí Mật Của Katrya

        Mặc Bích

        Truyện dài, 2023


        Nỗi Nhớ Khôn Nguôi

        Mặc Bích

        Truyện dài, 2024


        Katrya (English version)

        Mặc Bích

        Novel, 2024


        Mộng Trinh

        Mặc Bích

        Truyện dài, 2024













        #49
          Ct.Ly 04.01.2025 06:30:23 (permalink)
          #50
            frank 1 ngày và 14 giờ (permalink)
            Cảm ơn CtLy đã đưa vào thư viện.
            Happy New Year
            #51
              Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 51 trên tổng số 51 bài trong đề mục
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9