Chương 32 10 tháng sau Hoài đến văn phòng trễ 10 phút vì kẹt xe. Trong phòng đợi đã có bệnh nhân ngồi chờ. Nàng thoáng liếc nhìn. Đây là một bệnh nhân mới!
Hoài gật đầu ra hiệu cho Anne có thể cho bệnh nhân vào luôn vì nàng đến muộn.
Hiểu ý nhưng Anne cũng chờ gần 10 phút sau mới cầm hồ sơ gõ cửa phòng Hoài.
Bên trong Hoài lên tiếng:
- Vào đi!
Anne quay lại gọi người bệnh nhân mới:
- Mời cô Ida Alvarez!
Người nữ bệnh nhân tên Ida Alvarez đứng lên, lại gần Anne và đi theo vào bên trong.
Mọi khi có lúc Hoài ra tận cửa phòng đón bệnh nhân nhưng hôm nay có lẽ vì vội vàng nên nàng vẫn đứng bên trong phòng.
Khi nhìn thấy Anne và người bệnh nhân mới vào, Hoài mới đi ra vồn vã nói với người bệnh nhân
- Mời cô…
Anne đỡ lời:
- Cô Ida Alvarez!
- Tôi là bác sĩ Hoài Nguyễn, mời cô Ida Alvarez!
Anne đưa tập hồ sơ mới tinh cho Hoài rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Đưa tay chỉ, Hoài nói:
- Cô có thể chọn bất cứ chỗ ngồi nào làm cô thấy thoải mái!
Cô ta ngồi xuống ghế khá gần với bàn làm việc của Hoài.
Lúc này Hoài mới nhìn kỹ người bệnh nhân tên Ida Alvarez với mái tóc vàng không biết là tự nhiên hay nhuộm?
Hoài nhìn sơ hồ sơ lý lịch của người bệnh tên Ida Alvarez. Hiển nhiên cô ta là người gốc Mễ Tây Cơ, 26 tuổi, độc thân, làm nghề bán hàng cho chuỗi cửa hàng bách hóa nổi tiếng Macy’s.
Đó là một phụ nữ nhan sắc trên mức trung bình nhưng đôi môi mọng đỏ trông rất ướt át làm người ta động lòng trên gương mặt thon nhỏ.
Ida Alvarez khẽ chớp mắt trước sự quan sát của người bác sĩ tâm lý. Đôi lông mi khá dài nhưng tự nhiên của cô ta như rèm cửa che khuất ánh nhìn dường như đang giấu diếm điều gì.
Hoài nghĩ thầm có ai đến đây mà không che giấu điều gì cơ chứ? Hãy chờ xem người phụ nữ trẻ trước mặt tên Ida Alvarez sẽ kể cho Hoài nghe những điều khúc mắc bí ẩn gì của cô ta!
Bao giờ Hoài cũng là người gợi chuyện trước nhất.
- Tôi có thể giúp cho cô điều gì?
Hơi có vẻ lúng túng nhưng rồi Ida Alvarez cũng nói, có chút ngập ngừng:
- Tôi không có bệnh gì về tâm lý cả!
Hoài đỡ lời:
- Không sao! Có nhiều người đến đây chỉ để trò chuyện. Cứ xem như hôm nay cô đến đây chỉ để nói chuyện hay muốn chia sẻ một điều gì đó với tôi.
Vẫn còn có vẻ ấp úng, Ida Alvarez nói với Hoài:
- Thật ra… khi sinh ra đời… cha mẹ tôi đã cho tôi một cái tên khác…
- Chuyện này bình thường. Tên thì đổi nhưng họ thì cô vẫn giữ nguyên chứ hay cũng đổi?
Ida Alvarez trả lời ngay:
- Tôi chỉ đổi tên mà thôi!
- À ra vậy!
Ida Alvarez nhìn người bác sĩ tâm lý trước mặt với vẻ tò mò:
- Bà không hỏi hay không thắc mắc vì sao tôi đổi tên sao?
- Tôi có thắc mắc nhưng tôi chờ nghe cô nói vì sao cô đã đổi tên. Có điều tôi nghĩ chuyện cô đổi tên và lý do cô đến đây có liên quan tới nhau. Tôi nghĩ như vậy có đúng không?
- Rất đúng!
Hoài yên lặng nhìn Ida Alvarez và chờ đợi.
- Cha mẹ tôi đã đặt tên tôi là Isabella, Isabella Alvarez! Cái tên này đã đi theo tôi trong suốt 26 năm. Tôi chỉ mới đổi tên mình thành Ida Alvarez thôi!
Hoài gợi chuyện:
- Không thích tên cha mẹ đặt cho cô hay sao mà đổi tên?
Mặt Ida Alvarez chợt buồn bã. Cô ta cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đang đặt trên đùi làm như nếu nhìn chỗ khác sẽ gây khó khăn cho Ida Alvarez! Hai bàn tay thon nhỏ đang gồng lên. Ida đang nắm chặt hai bàn tay như đang phân vân cho một sửa soạn phải nói ra chuyện gì đó… nhưng thật khó bầy tỏ!
Những rối ren và phân vân trong đầu Ida Alvarez đã được thoát ra ngoài nhưng không phải là những lời nói với người bác sĩ tâm lý nhưng là những giọt nước mắt lúc đầu nhỏ giọt nhưng rồi gia tăng tuôn rơi trên gương mặt khá là căng thẳng. Ida vẫn cúi đầu vì không muốn cho người bác sĩ tâm lý nhìn thấy mình khóc. Tiếng sụt sùi và thổn thức chợt bật ra thành những tiếng kêu nghe như những tiếng nghẹn ngào.
Hoài không nói gì và chờ đợi. Rồi Ida Alvarez sẽ nói ra thôi!
Vài phút trôi qua, Ida Alvarez nói với Hoài với giọng trầm tĩnh hơn:
- Cha mẹ đặt tên tôi là Isabella Alvarez. Có nghĩa là “Chúa là lời thề của tôi”. Mẹ tôi là người Ý, cha tôi là người Mễ. Mẹ tôi nói Isabella giống như Elizabeth của Ý. Theo lời kể của mẹ tôi thì cha mẹ tôi đã tranh cãi nhau vì cái tên của tôi. Cha tôi muốn đặt tên tôi là Isabella, còn mẹ tôi thì muốn đặt tên tôi là Elizabeth. Tôi đã lớn lên trong một gia đình rất sùng đạo Công giáo. Cha tôi còn nói với tôi là cái tên này sẽ nhắc nhở cho tôi suốt đời “Chúa là lời thề của tôi” để tôi luôn luôn sống làm con ngoan của Người.
Hoài nhẹ nhàng hỏi Ida Alvarez khi không thấy cô ta kể tiếp:
- Điều này quá khó khăn và nặng nề cho cô lắm sao?
- Lúc còn nhỏ thì không sao nhưng khi tôi lớn lên, đến tuổi dậy thì… cái tên này làm tôi… khổ sở! Tôi không muốn thành Isabella con ngoan của Chúa nữa! Sống đạo trong đức tin trói buộc và kìm hãm tôi… làm tôi càng khao khát được tự do.
Ida Alvarez yên lặng một lúc làm như nói ra được những điều này không dễ dàng.
Phần Hoài, không hiểu tại sao nhưng cái tên Isabella làm nàng liên tưởng đến Isabella người yêu đầu đời của kẻ tội phạm Larry Cruz! Chỉ là trùng tên và trùng hợp nhưng nàng không sao không nghĩ tới được!
Hoài hỏi người bệnh nhân:
- Vậy thì chuyện đổi tên là một quyết định để được tự do thực sự hay sao?
Lúc này Ida Alvarez mới ngẩng đầu lên nhìn ngưởi bác sĩ tâm lý:
- Không… không phải như vậy… Chuyện tôi đổi tên mới gần đây thôi.
Vậy thì lý do Ida đổi tên là vì sao? Hoài thắc mắc và đưa ra câu hỏi đó vì nàng tin rằng đây là lý do mà Ida Alvarez đến đây gặp nàng ngày hôm nay. Nhưng Hoài sẽ không hỏi trực tiếp. Nàng đã hỏi rồi nhưng Ida không thố lộ. Thay vì như vậy nàng đưa ra những câu hỏi khác có ý lân la để giúp cho Ida Alvarez có thể nói hết ra những điều cô ta muốn nói.
- Tôi nghĩ cô đã được tự do trong những chọn lựa sống như thế nào từ lâu rồi phải không?
- Đúng như vậy!... Tôi đã bỏ Chúa của tôi từ lâu lắm rồi!
- Có thấy thỏa mãn và hài lòng với sự chọn lựa của cô hay không?
- Thoạt tiên tôi đã phá bỏ những điều tôi phải nghe theo từ khi còn nhỏ cho đến khi lớn. Lúc đầu tôi lén lút và sợ hãi khi nếm thử những điều mà niềm tin tôn giáo của tôi cấm đoán nhưng… rồi tôi thấy vui sướng vì đã được tự do suy nghĩ hay tự do làm những điều mà trước giờ tôi khao khát. Có! Tôi đã hài lòng!
Hoài chú ý đến cách của Ida nói khi dùng thì quá khứ chứ không phải là hiện tại. Chữ “đã” là điều đã qua, không phải hiện tại!
- Nhưng khi đã đạt được những điều cô ao ước thì không còn ước muốn gì nữa sao?
- Tôi vẫn đi tìm “cái tôi thực sự” của mình!
- Có tìm được không?
Lúc này Ida Alvarez không còn khóc nữa nhưng gương mặt cô ta buồn bã khác thường.
Hoài quan sát và thấy rằng Ida Alvarez không chỉ buồn rầu nhưng còn có vẻ như đau khổ.
Câu trả lời của cô ta là một xác định:
- Tôi đã tìm được “cái tôi thực sự” của mình nhưng đồng thời tôi cũng đã đánh mất đi nhiều thứ… nếu không muốn nói là ân hận…
Hoài hỏi tiếp:
- Cô hối tiếc vì đã tìm ra chính mình thật sao?
- Cùng với hạnh phúc khi nhìn thấy được chính con người thật của mình… thì tôi lại phải chọn lựa giữa cái được và cái mất.
- Chúng ta luôn luôn phải chọn lựa và dĩ nhiên khi chọn lựa thì đã chấp nhận để có được thứ mình muốn và bỏ đi thứ mình không muốn! Ai cũng thế cả!
- Nhưng cái mình mất đi không ngờ lại đưa đến những hậu quả khốc liệt!
Vẫn cứ thấy Ida nói loanh quanh, Hoài càng tò mò:
- Thứ cô có được trong chọn lựa ít hơn là thứ cô đánh mất hay sao?
Ida Alvarez nở một nụ cười héo hắt, đôi môi chỉ hơi nhếch lên một chút:
- Tôi không bao giờ ngờ sự chọn lựa của mình lại đưa đến những hậu quả kinh khủng dẫn đến những dằn vặt suốt đi!
- Có thể kể cho tôi nghe rõ ràng hơn không? Vì một khi cô có thể kể cho người khác nghe một cách tường tận điều gì làm cô bị dằn vặt thì lúc đó cô mới buông bỏ được.
Ida Alvarez suy nghĩ rồi kể cho người bác sĩ tâm lý đang ngồi trước mặt nghe. Nhưng cô ta không hề ngờ rằng câu chuyện cô ta sắp kể ra người bác sĩ này đã biết được một phần.
- Chuyện là… khi tôi mới lớn tôi cũng đã từng có quen biết hay bồ bịch sơ sơ với 2, 3 người con trai. Nhưng đó chỉ là những xao xuyến rung động nhất thời của tuổi mới lớn, không có gì bền vững hay đáng để nhớ. Nhưng khi tôi học xong đại học cộng đồng rồi ra trường đi làm lung tung ở nhiều nơi cũng đủ kiếm sống. Khi đó cha mẹ tôi không còn kiểm soát tôi nữa nhưng họ không hề biết rằng tôi đã không còn là một người Công giáo đúng nghĩa.
- Chuyện cô bỏ niềm tin tôn giáo có làm cô hối hận hay không?
- Cũng có lúc!... Nhưng thật ra tôi chỉ xa rời đức tin của mình chứ không chối bỏ đạo.
Hoài không nói gì nhưng nàng bắt đầu mất kiên nhẫn với người bệnh nhân này.
Ida Alvarez lại kể tiếp:
- Trong một buổi party ở nhà bạn, tôi gặp gỡ một người con trai lớn hơn tôi 7 tuổi. Tôi bị thu hút vì vẻ ngoài lạnh lùng và ngang tàng của anh ấy. Anh ta không giống ai trong đám đông người ở buổi party. Mà tôi cũng chưa từng gặp một người đàn ông nào như vậy. Chúng tôi gặp nhau và thích nhau ngay rồi hẹn hò. Có điều lúc đó… tên anh ta là Larry… Anh ấy mới vào quân đội. Larry thích phiêu lưu và cũng là một người có tinh thần quốc gia rất mạnh. Anh ấy nhập ngũ để phụng sự cho quốc gia và dân tộc.
Hoài hơi bị phân tâm vì cái tên người bạn trai của Ida Alvarez! Hết Isabella rồi nay lại là Larry! Sao mà kỳ lạ như vậy?
Tiếng nói của Ida và giọng kể của cô ta lôi Hoài về thực tại.
- Tôi đã có một tình yêu lớn với người bạn trai này! Tôi đã thấy là mình có thể dựa dẫm và nương tựa anh ta suốt đời mình. Tôi yêu anh ấy với tất cả sự bồng bột của tuổi trẻ. Cả thân xác của tôi cũng cho đi, cho hết! Larry yêu tôi mãnh liệt. Anh ấy đã từng nói với tôi là anh ấy sẵn sàng chết cho mối tình với tôi và chết cho tôi mà không hề ngần ngại hay tiếc xót gì hết cả! Vậy mà…
Câu nói bỏ lửng đó của Ida Alvarez làm cho Hoài nghĩ đến một kết cục buồn cho mối tình giữa Ida và Larry.
Hoài dò hỏi:
- Tan vỡ sao?
- Đúng vậy!
Thay vì hỏi nguyên nhân, Hoài lại hỏi Ida:
- Cô hay anh ta là người nói lời chia tay?
Ida mím môi rồi trả lời:
- Tôi! Là tôi!
- Vì sao?
Ida Alvarez cười gượng gạo:
- Vì lúc đó tôi tìm ra được “cái tôi thực sự” của mình!
Hoài nghĩ ngay đến điều nàng hơi có ý nghi ngờ từ đầu:
- Cô muốn nói đến phái tính thực sự của cô, có phải thế không?
Ida Alvarez nhìn người bác sĩ tâm lý:
- Làm sao bà nhìn thấy được ngay vậy?
Hoài nhìn Ida bằng một cái nhìn khác:
- Đó là nghề của tôi!
Ida Alvarez xác nhận không còn giấu diếm che đậy gì nữa.
- Tôi đã nhận ra mình là người đồng tính!
- Vì sao đang nồng nhiệt yêu đương với Larry rồi mới nhận ra sự thật như vậy?
- Với anh ấy… tôi chỉ là một kẻ đang đi tìm hiểu về một người khác giống với mình. Tôi tìm hiểu về tình yêu trai gái. Tìm hiểu về thú vui nhục dục. Phải tìm hiểu và trải qua thì mới nhận thấy đó có phải chính là điều mình muốn tìm không, bà không nghĩ như vậy sao?
- Tìm hiểu và cô thất vọng, có phải như thế không?
- Không sai! Những lúc trao đổi tình dục với Larry, tôi cũng chỉ giả vờ hứng thú say sưa và bắt chước anh ta nhưng thực sự tôi không cảm thấy một chút nào hứng thú. Ý tôi muốn nói là về mặt thể xác mà thôi!
- Nên cô chia tay với anh ta vì không chịu được sự giả dối?
- Phải!
- Phản ứng của anh ta thế nào?
- Larry đã đau khổ và bàng hoàng!
- Cô có nói lý do không?
- Tôi đã nói với sự thành thật của mình. Nhưng tôi không ngờ sự thật về tôi đã làm thương tổn tới anh ấy đến như vậy!
- Nhưng rồi anh ta cũng phải chấp nhận thôi!
- Tôi cũng nghĩ như vậy nhưng không ngờ đã đưa đến những chuyện… kinh hoàng sau đó… Bà có biết không… tôi là đầu mối của mọi tội ác… của mọi sự kinh khủng… Tất cả là vì tôi! Tôi đã gián tiếp gây nên những cái chết oan uổng của những thiếu nữ đó… Tại tôi!... Vì tôi cả…
Bây giờ Hoài mới thấy những liên tưởng của mình về những cái tên Iasabella rồi Larry là đúng! Ida Alvarez đang ngồi trước mặt nàng đúng là Isabella tình yêu đầu đời của Larry Cruz! Còn Larry trong câu chuyện kể của Ida Alvarez chính là kẻ tội phạm Larry Cruz! Mà sao Isabella không tìm đến một bác sĩ tâm lý nào khác mà lại là Hoài? Một tình cờ? Chắc là như thế!
Bây giờ Ida Alvarez không khóc nữa mà rên rỉ:
- Tại tôi hết! Tôi là nguyên cớ cho mọi hành động tàn bạo mất nhân tính của anh ấy! Larry muốn trả thù tôi qua những hành động như thế! Bà có biết không… Larry đã trở thành kẻ sát nhân! Sát nhân!
Ida Alvarez hơi ngạc nhiên khi thấy người bác sĩ tâm lý vẫn điềm nhiên ngồi nghe, không phản ứng gì.
Ida Alvarez hỏi Hoài:
- Bà không thấy kinh sợ khi nghe tôi kể sao? Ba mạng người đã chết vì tôi! Làm sao mà tôi không thấy khổ sở cho được chứ!
Hoài ôn tồn nói với Ida:
- Không phải lỗi của cô!
Ida Alvarez cãi:
- Tại tôi! Không trực tiếp thì cũng gián tiếp! Nếu tôi chỉ chia tay với Larry và đừng kể chuyện vì sao tôi đi đến quyết định đó thì không đến nỗi xẩy ra những chuyện như vậy!
- Đó chỉ là một nguyên cớ nhỏ mà thôi!
- Bà nói cũng đúng! Lúc giải ngũ, anh Larry bị hội chứng PTSD nữa nên mới mất thăng bằng về tâm lý!
- Đã nghĩ như vậy thì không nên buộc hết trách nhiệm cho hành động của người khác vào mình nữa!
- Nhưng bà biết không… tôi phải là người xin lỗi Larry nhưng trong phiên tòa xử mới đây lời cuối cùng anh ấy nói tại tòa án lại là lời nói xin lỗi tôi…
Hoài hỏi Ida chỉ để xác nhận điều nàng đoán là đúng:
- Cô có mặt ở phiên tòa xử Larry?
- Tôi theo dõi tin tức và đã khổ sở suốt đi khi thấy những tội ác mà Larry đã làm đều bắt nguồn từ sự giận dữ mà tôi mang đến cho anh ấy. Tôi đã có mặt ở đó. Tôi không thể chối bỏ hay chạy trốn được.
Ida Alvarez lại hỏi Hoài:
- Bà có nghe nói đến vụ giết người hàng loạt ở đây không? Larry chính là kẻ sát nhân đó!
Hoài trả lời lấp lửng:
- Tôi có biết sơ sơ!
Ida Alvarez lại nói với Hoài:
- Tôi muốn nói lời xin lỗi đến Larry nhưng tôi không có can đảm đến thăm anh ấy trong nhà tù. Mà tôi cũng không chắc là với những tử tù thì có có được gặp gỡ ai đến thăm hay không nữa! Tôi chỉ biết là những người bị giam trong tù chờ bị hành quyết ở tiểu bang này bị nhốt riêng và canh chừng cẩn mật. Viết thư thì tôi cũng không làm được! Tôi chỉ sợ mình sẽ gây ra cho anh ta thêm nhiều đau khổ và oán hận thêm nữa.
Hoài nhẹ nhàng nói với Ida:
- Theo như tôi biết thì những tù nhân bị kết án dù là thời gian bao nhiêu năm hay đó là bản án tử hình thì đều có quyền kháng án.
Vừa nghe người bác sĩ tâm lý nói đến đó là Ida bật khóc nức nở. Khi cô ta nói với Hoài, giọng vẫn đẫm nước mắt:
- Đã muộn rồi! Sau chín tháng ngồi tù, Larry… đã bị hành quyết!... Anh ấy không hề kháng án! Nếu ngày đó… tôi có hành động khác… không cắt đứt tình cảm với Larry thì bây giờ mọi chuyện đều khác…
- Cô ân hận vì đã chia tay với anh ta hay sao?
- Không hề! Tôi phải chia tay vì không thể sống dối trá như vậy được! Trước sau gì cũng phải chia tay thôi! Nhưng nếu tôi xử sự một cách khác thì…
Hoài chợt hỏi Ida:
- Chuyện Larry bị hành quyết là mới đây sao?
- Một tháng trước!
Hoài hiểu ra khi hỏi Ida:
- Vậy là cô mới đổi tên gần đây thôi phải không?
Ida Alvarez gật đầu, mặt mày bơ phờ vì khóc quá nhiều:
- Phải! Chỉ có đổi tên, không còn là Isabella nữa thì mới chấm dứt được! Larry đã chết thì Isabella cũng không còn nữa!... Bây giờ chỉ có Ida Alvarez mà thôi!
- Cô dứt khoát đoạn tuyệt với quá khứ?
- Nhất định là như thế! Chỉ có hơi rắc rối với những chuyện thay đổi tên trên các thứ giấy tờ và văn bằng.
- Cô có thấy nhẹ nhõm hơn không?
- Tôi đang tập sống với cái tên mới. Mỗi ngày tôi tự nhắc nhở chính mình là Isabella đã không còn trên cõi đời này.
Hoài cười nhẹ:
- Không dễ phải không?
Ida Alvarez cương quyết nói:
- Tôi đang từng bước thay đổi chính mình, thay đổi cả những thói quen và ý thích của mình để sống thành một Ida Alvarez mới!
- Một đôi khi người ta quen dần đi với những giả dối tự đánh lừa mình rồi không còn nhớ những sự dối gạt đó nữa.
Ida Alvarez khẳng định với Hoài:
- Mỗi ngày tôi bắt đầu quen dần với những thứ mới mẻ.
Hoài hoài nghi:
- Cô thực sự muốn thay đổi hoàn toàn? Kể Cả “cái tôi thực sự” mà cô nói đến lúc nãy nữa hay sao?
Khi Hoài hỏi như vậy nàng ngầm có ý hỏi về chuyện đồng tính của Ida.
Ida Alvarez hiểu Hoài muốn nhắc đến điều gì. Cô ta thẳng thắn trả lời:
- Chuyện đó thì không thể thay đổi! Không bao giờ có thể thay đổi! Nhưng mà…
Thấy Ida ngần ngại, Hoài ngạc nhiên:
- Nhưng mà sao?
- Bà có nghĩ là những cắn rứt lương tâm của tôi đối với Larry, đối với cả những thiếu nữ bị chết oan uổng sẽ chấm dứt hay không?
- Những suy nghĩ làm dầy vò cô như thế có chấm dứt hay không là tùy thuộc vào cô. Như tôi đã nói từ đầu là không phải lỗi của cô, đừng buộc mình lãnh những trách nhiệm như thế nữa. Kẻ sát nhân là Larry Cruz đã nhận tội và đã nhận bản án trừng phạt anh ta là tử hình, như vậy là đã kết thúc!
Ida Alvarez nhìn Hoài bằng cặp mắt tò mò:
- Tôi không hề nhắc cả tên họ của anh ấy là Larry Cruz nhưng sao bà biết? Nếu xem tin tức và biết sơ sơ thì bà có trí nhớ tốt quá! Tôi không bao giờ có thể nhớ như vậy được!
Hoài biết mình đã lỡ lời nên chỉ nói một cách mơ hồ:
- Trí nhớ tôi rất tốt!
Ida Alvarez dường như đã thay đổi nhiều so với lúc ban đầu vào đây. Lúc đứng lên khi đã hết giờ, thái độ của cô ấy vững vàng hơn khi nói với Hoài:
- Cám ơn bác sĩ! Cám ơn bác sĩ đã nghe câu chuyện của tôi!
Hoài nhẹ nhàng nói với Ida:
- Câu chuyện của cô cũng như của nhiều người khác khi đến đây đều nằm yên trong căn phòng này, được giữ kín trong hồ sơ của từng người như chứng cứ sự hiện hữu của những người đó trên mặt đất này. Tôi gọi đó theo cách riêng của mình là những bước chân của một thời đã đi qua còn lưu lại chút vết tích.
Cả Ida Alvarez và Hoài nhìn nhau gật đầu thay cho một lời tạm biệt.
*
Khi Ida Alvarez đã ra ngoài, còn một mình Hoài trong phòng chờ đợi người bệnh nhân kế tiếp, nàng vẫn miên man nghĩ đến Ida Alvarez hay còn gọi là Isabella Alvarez! Cô ấy là khởi đầu cho một vòng tròn bí ẩn chứa nhiều những oan nghiệt rồi cuối cùng kết thúc cũng là sự xuất hiện của cô ấy khi từng bước từng bước một, Isabella đã dùng những giọt nước mắt của ân hận, tiếc thương nhỏ xuống rồi như keo khô đi và dán kín vòng tròn ấy lại cho một kết thúc!
Mặc Bích