Ngóng Về Phương Đó
Ở phương đó người ngồi nhìn ra biển
Sương giăng mờ hay nắng nhạt vàng hanh?
Lẽ dĩ nhiên là mỗi ngày mỗi nhớ Nhưng càng ngày thì nỗi nhớ nhiều hơn Từ sáng tinh sương cho tới hoàng hôn Nhớ nhớ nhớ hàng trăm, ngàn chữ nhớ Thu đã về, trăng đã vơi rồi đó Người ơi người ngày tháng quá xanh xao Ta nhớ người trong từng giấc chiêm bao Thể xác gọi tên, tâm hồn dao động Ta nhớ người nên đêm đêm vào mộng Nắm tay đi bên suối vắng, lưng đồi Trên thuyền tình chỉ hai đứa mình thôi Vui quắn quýt, lênh đênh không bờ bến Ta nhớ người với vô vàn trìu mến Cây tương tư càng xanh lá, trổ bông Hồn trôi theo dải mây trắng bềnh bồng Nương cánh gió về bên người ấp ủ Ở bên người có bao giờ vừa đủ Mà thời gian như một gã vô tâm Ta riêng một phương thương nhớ âm thầm Luôn quay quắt làm tâm hồn rệu rã./-
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: