THƠ NGUYỄN QUỐC VĂN
ĐỂ CÓ NHỮNG NGÀY VUI
Xin đừng buồn
Đời có vui có buồn
Xin đừng buồn
Người có tan có hợp
Xin đừng buồn
Đời mãi là bể khổ
Xin đừng buồn
Người khó quen mộng mơ
Xin đừng buồn
Nhớ quên rồi quên nhớ
Xin đừng buồn
Ngày đến rồi ngày qua
Xin đừng buồn
Em ơi đừng buồn nhé
Xin đừng buồn
Để có những ngày vui...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2025 13:27:16 bởi Nguyễn Quốc Văn >
MỞ LÒNG
Hãy gác hận thù xưa
Chia đôi bờ Bến Hải
Bờ bắc vui mở cửa
Bờ nam tan gió mưa
Hãy mở lòng tha thứ
Cho anh em một nhà
Vá vết thương ngày cũ
Thắm thịt rồi liền da
Mẹ bao năm đau khổ
Khóc những đứa con xa
Máu chảy như thác đổ
Xương chất như rừng già
Hãy mở lòng nhân ái
Bao dung ngày tháng qua
Anh em ta xây lại
Ngôi nhà cha mẹ ta...
GIẢI PHÓNG
Tôi giải phóng Sài Gòn
Tôi Sài Gòn giải phóng
Tôi vào Dinh Độc Lập
Bắc Trung Nam một nhà
Cờ hoa ngày thống nhất
Đã tắt lửa chiến tranh
Gió văn minh thổi lộng
Tận núi đỏ rừng xanh
Mùa xuân đầu tiên đến
Em biết yêu thương anh
Giã từ đời chinh chiến
Tôi nâng niu hòa bình
Mẹ tôi cười nước mắt
Đón tôi về làng xưa
Trời tháng tư xanh ngắt
Việt Nam! Ôi, Việt Nam...
SÓNG BIẾC
Nắm quá chặt niềm tin
Xòe tay rơi đâu mất?
Giấu biển khơi
Vào tận cùng đáy mắt
Sao má em
Còn hoen mặn muối khô?
Anh bảo muốn quên ai
Nên bù bằng người khác
Sao em gặp biển rồi
Sóng biếc vẫn bơ vơ?
Anh bảo muốn quên sông
Nên bù bằng mưa lũ
Sao em gặp người rồi
Đơn chiếc vẫn mênh mang?...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: