NHỮNG NGÔI MỘ CHỮ
8. VŨ TRỌNG PHỤNG
Ông ho ra số đỏ
Ông khạc ra thằng Xuân
Bây giờ còn nhí nhố
Ngoài đời và trong văn
Nhổ vào sư gõ mõ
Buôn thánh cùng bán thần,
Lũ lòng đen vỏ đỏ
Bán nước và hại dân
Thế thời ngày giông tố
Làm đĩ như lấy tây,
Nhà ái quốc vĩ đại
Đu dây như tấu hài !
9. PHÚ QUANG
Em ơi, Hà Nội phố
Vết sẹo thời gian đã xa
Anh mơ về nơi xa lắm
Nỗi nhớ mùa đông đi qua
Mang sóng Hồ Gươm lăn tăn
Về Phủ Tây Hồ nhang khói
Hoa sữa quên mùa trút lá
Gió ngỡ mình là nốt nhạc Phú Quang...
10. NGUYỄN HUY THIỆP
Những ngọn gió Hu Tát
thổi ông về Hà Nội
Tướng về hưu
khát muối mặn của rừng
Kiếm sắc thế
không sắc bằng phẩm tiết
Không có vua,
không con gái thủy thần
Lóe chớp sáng
vụt tắt như lóe sáng
Một phút huy hoàng
hơn cả mấy trăm năm
Nguyễn Huy Thiệp
ánh bình minh vừa rạng
Đã già rồi
như sinh lúc hoàng hôn...
11. NGUYỄN NGỌC TƯ
Đi qua đồng hoang tình ái
Đàn bà tha thứ đàn ông
Đi ngang dòng kênh con gái
Đàn ông tha thứ người tình
Đi hết cánh đồng bất tận
Trẻ con tha thứ cho ai
Tha cho lỗi lầm người lớn
Trẻ con tha thứ trẻ con...
12. HÀN MẶC TỬ
Tôi nhớ ngày xưa tôi mười sáu
Giời gán nợ cho một mảnh trăng
Trên cành liễu rủ trăng thiếu nữ
Sóng soãi nằm nghiêng ngủ ngon lành
Từ đấy tôi đi mọi nẻo đường
Linh hồn tóc liễu gái quê vương
Em có mua trăng tôi bán lại
Cả trăng Vỹ Dạ gió lắt lay
Ánh trăng vàng lắm, vàng như nắng
Như thể nhụy sen ở thiên đàng
Dấu chân trắng quá trên cát trắng
Tôi bén duyên mơ với họ Hàn
Giời sai Hàn xuống để làm người
Viết giọng thơ điên thức tỉnh mê
Hai tám mùa xuân thuyền trăng thức
Thiên giới buồm giăng, nở nụ cười...
13. TRỊNH CÔNG SƠN
Sỏi đá yêu nhau muốn khóc
Một cõi đi về thương đau
Ngày nao nối vòng tay lớn
Như cánh vạc bay xa xanh
Diễm xưa tóc dài tóc ngắn
Biển nhớ kiếp người loanh quanh
Viết cho người nằm xuống cỏ
Để gió cuốn đi nỗi sầu...
14. ĐINH THỊ THU VÂN
Cuối con đường em mất áo người yêu
Ru mình mãi mình vẫn ra phận cỏ
Khóc ngày mai cái gì thừa cũng thiếu
Những câu thơ em viết mất linh hồn...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 1 ngày và 8 giờ bởi Nguyễn Quốc Văn >