Chương 6 Vào phòng bé Leah nhìn thấy đúng là phòng của con gái, thứ gì cũng mầu hồng. Tường sơn trắng ngà, đồ đạc, giường ngủ đều mầu hồng nhạt. Trên vách tường và trần nhà vẽ những giải mây xanh lác đác.
Bàn học nhỏ gọn gàng trong góc phòng. Bà Miller tìm những bản vẽ của con gái rồi đưa cho thám tử Brown xem với vẻ mặt hãnh diện.
- Nhiều lắm, để tôi tìm thêm!
Thomas nói ngay:
- Không cần đâu! Chừng này đủ rồi! Nhưng tôi có thể giữ trong hồ sơ một vài bức vẽ được không? Sau này tôi sẽ trả lại.
Bà Pat Miller xua tay:
- Leah vẽ nhiều lắm! Thám tử cứ giữ đi, không cần trả lại.
Thomas Brown nhìn sơ những bức vẽ rồi khen:
- Con gái bà có óc nhận xét và có tài vẽ vì ghi lại như thật! Với số tuổi này của cháu mà vẽ được như vậy là hay lắm!
Bà Pat Miller cười sung sướng khi nghe có người khen con gái mình.
Thomas Brown nhìn quanh căn phòng ngủ của bé Leah rồi hỏi:
- Ngoài chuyện vẽ, Leah có sinh hoạt nào khác không?
Như sực nghĩ ra, bà ta nói ngay:
- Để tôi gọi Catalina! Cô ấy là người chăm sóc và đưa Leah đi học. Cô ấy gần gũi và hiểu Leah hơn cả tôi vì suốt ngày cô ta ở bên cạnh cháu. Hôm rồi tôi nghe chồng tôi kể là cảnh sát đến đây cũng hỏi Catalina và John. John là tài xế riêng của tôi, ngoài chuyện đưa tôi đi đây đó thì John là người lái xe đưa Leah đi học và đón về.
Thomas Brown sáng mắt lên:
- Vậy thì tốt quá!
Bà Pat Miller gọi quản gia bảo Catalina đến phòng khách chờ.
- Bây giờ mời thám tử ra phòng khách! Hay thám tử còn muốn xem xét thêm gì nữa trong phòng này không?
Thomas Brown xua tay:
- Không, không như thế đủ rồi!
Nhưng chàng cũng hỏi với thêm một câu:
- Leah ngủ một mình chứ?
- Cháu ngủ một mình từ nhỏ!
Thám tử Brown khen:
- Cô bé giỏi quá! Không sợ gì cả!
Bà Pat Miller cười:
- Leah là một đứa trẻ ít khóc! Cháu không khóc và không nói nên cũng chẳng biết Leah có sợ hay không nữa!
Thomas Brown tò mò:
- Vậy cô bé phản kháng bằng cách gì? La hét sao?
Bà Pat Miller nói ngay:
- Rất ít khi Leah có thái độ chống đối. Thay vì la hét thì cháu chỉ khóc nhưng không khóc to! Thực sự vì cháu… không nói năng gì cả nên cũng không biết nữa! Chính vì cháu bị autism nên tôi cũng để mặc cháu trong thế giới riêng của nó! Không can thiệp! Trò chuyện với cháu cũng khó vì chỉ có một chiều! Chỉ có Catalina là phải luôn luôn trông chừng Leah thôi!
Khi ra đến phòng khách đã thấy cô gái tên Catalina đang đứng chờ. Đó là một thiếu nữ gốc Tây Ban Nha, Thomas có thể khẳng định như vậy không chỉ do vóc dáng bên ngoài nhưng còn cả vì cái tên Catalina!
Bà Miller nói với Catalina:
- Thám tử điều tra cần hỏi cô về Leah!
Catalina khẽ gật đầu khi nhìn Thomas Brown.
Bà Miller đưa tay ra hiệu:
- Mời thám tử ngồi. Catalina cũng ngồi xuống đi!
Thomas hỏi Catalina một vài câu cũng tương tự như cảnh sát đã hỏi cô ta về ngày hôm bé Leah bị mất tích. Khi biết Catalina phải ở trong trường cùng với Leah một thời gian, Thomas chuyển hướng câu hỏi:
- Bé Leah có bạn trong trường không?
Catalina lắc đầu:
- Không có!
- Ngoài cô giáo thì còn có người lớn nào khác không?
- Thỉnh thoảng có người dậy thế!
- Ngày hôm đó vẫn là cô giáo thường trực hay người nào khác, cô có biết không?
- Tôi chỉ đến lớp học và ở đó với Leah có 4 tháng đầu tiên rồi sau đó thì không cần nữa nên tôi không biết. Thám tử có thể hỏi trường học về điều này.
Thomas nghĩ ngay, Catalina rất thông minh!
- Trong thời gian cô đến vườn trẻ trong 4 tháng với Leah thì lúc nghỉ ra chơi, Leah có chơi đùa với trẻ khác không?
- Không! Leah chơi một mình!
- Leah có sợ người lạ không?
Catalina ngẫm nghĩ rồi mới trả lời:
- Tôi không biết bé Leah có sợ người lạ hay không vì bé không nói. Nhưng Leah sẽ không nhìn người lạ đó khi họ tiến đến gần.
- Vậy lần đầu tiên đến vườn trẻ và tiếp xúc với cô giáo là người lạ thì phản ứng của Leah thế nào?
Catalina cười giải thích:
- Leah cúi đầu, không nhìn người lạ đó nhưng không hề nắm lấy tay tôi hay trốn sau lưng tôi!
- Vậy lần đầu tiên đó cô giáo có nắm tay Leah tỏ ý thân thiện hay không?
- Có chứ! Chuyện này bình thường thôi mà!
- Phản ứng của Leah khi ấy thế nào?
- Rất thụ động! Không có phản ứng gì hết! Cô bé là như vậy!
- Vẫn để yên cho người lạ nắm tay sao?
- Đúng vậy! Nhưng có thể vì có tôi bên cạnh!
- Ở nhà thì sao?
- Dĩ nhiên là khác! Leah chạy chơi một mình và vui vẻ hơn!
- Tại sao cô không tiếp tục ở trong trường với Leah nữa?
- Cô giáo nói với tôi là Leah đã quen hơn nên không cần sự có mặt của tôi nữa!
- Vậy khi cô không vào lớp học với Leah nữa thì cô bé có phản đối một cách nào đó không?
- Không! Hoàn toàn không! Đến tháng thứ tư thì Leah ngồi ăn trưa chung với trẻ khác. Lúc cô giáo dậy trẻ đọc và viết thì Leah vẽ.
- Cô nghĩ Leah thích đi học không?
Catalina gật đầu hơi mỉm cười khi trả lời:
- Tôi nghĩ là Leah thích vì sau khi ăn sáng thì tôi sửa soạn cho Leah đi học và bé rất ngoan ngoãn để tôi lo liệu. Có lần Leah bị đau phải ở nhà thì cô bé cứ chờ tôi sửa soạn cho đi học và cứ nhìn ra ngoài cửa như chờ đợi.
Thomas nghĩ thầm hỏi như vậy là quá đủ để biết về Leah nhưng chàng cũng hỏi thêm một câu nữa:
- Leah có phải uống thuốc hay ăn uống gì đặc biệt không?
Bà Miller xen vào:
- Cháu không phải uống thuốc gì cả, trừ phi khi bị đau ốm! Còn chuyện ăn thì…
Catalina nói đỡ cho bà chủ:
- Leah có thói quen ăn một số món ăn nhất định và bé thích như vậy. Leah bị phản ứng với đậu phọng, dâu, trứng và chocolate nên tuyệt đối phải tránh những món ăn này!
Thomas gật gù không nói gì thêm và đứng dậy khi nói với chủ nhân:
- Cám ơn bà đã giúp tôi nhiều trong việc điều tra.
Nhìn Catalina, Thomas mỉm cười:
- Cám ơn cô cho tôi hiểu nhiều về Leah! À… tên trường học của bé Leah là gì vậy?
Bà Miller hất hàm ra hiệu cho Catalina trả lời.
Cô gái nhanh nhẹn nói:
- Tôi có địa chỉ và tên trường trong điện thoại!
- Gửi cho tôi đi!
Thomas nói như thế và cho số điện thoại của mình. Lý do chàng làm như vậy để có số điện thoại của Catalina tiện việc điều tra. Sau này cần hỏi gì thêm thì không cần phải tới đây!
Bà Miller tiễn Thomas ra tận bên ngoài.
*
Thám tử Thomas Brown đến trường học của bé Leah Miller. Thật ra đó là một trung tâm giữ trẻ theo nhiều trình độ tuổi và có chương trình dậy học giúp trẻ nhỏ phát triển từ rất sớm thì đúng hơn.
Trông bên ngoài rất đẹp và khang trang bắt mắt và cũng khá lớn. Thomas nghĩ thầm chắc học phí cho các trẻ nhỏ cũng không ít!
Vào trường, Thomas đến thẳng văn phòng rồi tự giới thiệu mình cũng như mục đích đến đây.
Đích thân bà hiệu trưởng vui vẻ đưa thám tử Brown đi xem trường, đến lớp học mà Leah từng theo học.
Bà hiệu trưởng người Á Châu tên Dr. Sheila Nguyễn đứng bên ngoài lớp học rồi nói với Thomas:
- Đây là lớp mẫu giáo mà cô học trò Leah từng có mặt. Cô giáo đang dậy học trong đó là cô giáo thường xuyên dậy ở đây.
Thomas Brown hỏi ngay:
- Bà có biết ngày mà Leah bị mất tích thì đây là cô giáo thường trực ngày hôm đó hay là người khác dậy thế?
Bà Sheila Nguyễn hơi khựng lại trước câu hỏi của người thám tử nhưng rồi đáp:
- Tôi phải xem lại thời khóa biểu của tuần đó mới biết chắc chắn được!
- Không sao! Chút xíu nữa cũng được! Bây giờ bà có thể cho tôi đi xem sân chơi của các em nhỏ không?
Bà hiệu trưởng lại vồn vã:
- Được chứ! Hãy theo tôi!
Qua một hành lang ngắn rồi có cửa đi ra đàng sau.
Đó là một sân chơi cho trẻ nhỏ với diện tích vừa phải, không lớn mà cũng không nhỏ.
Thomas hỏi ngay:
- Trường có bao nhiêu trẻ em học ở đây?
Bà Sheila Nguyễn mặc dù là một phụ nữ Á châu nhưng từ lời nói đến dáng vẻ bà ta rất Mỹ. Bà ấy nhún vai đáp:
- Trường chúng tôi nhận các em từ tuổi rất nhỏ. Các trẻ khoảng 1 tuổi thì trung bình có khoảng từ 9 đến 10 em chứ chưa bao giờ nhiều hơn số đó. Ở đây chúng tôi chỉ có 10 trẻ như vậy và có 3 người trông coi. Tuổi lớn hơn một chút thì có 15 trẻ với 2 người trông coi. Với lớp tuổi 2 tuổi rưỡi đến 5 tuổi hơn có tất cả 35 em, và có 2 cô giáo. Từ 6 tuổi đến 9 tuổi có 35 em, cũng có 2 cô giáo. Tổng cộng là 95 em tất cả.
Thomas Brown tò mò:
- Giờ ra chơi cùng lúc sao?
- Không! Chúng tôi chia ra làm 2 lần! Trẻ nhỏ hơn ra chơi trước.
Thám tử Thomas quan sát sân chơi rồi hỏi bà hiệu trưởng:
- Nếu bà bận thì cứ làm việc. Tôi muốn xem xét quanh đây!
- Được! Thám tử cứ tự nhiên! Chừng 20 phút nữa thôi là đến giờ các trẻ nhỏ ra chơi! Khi trẻ ra chơi tôi sẽ quay lại để giới thiệu thám tử với các cô giáo.
- Cám ơn bà! Vậy tốt lắm!
Khi bà hiệu trưởng trở vào bên trong qua cánh cửa ở cuối hành lang, Thomas nhận xét như vậy là cửa đó không có khóa? Nghĩ như vậy nhưng chàng muốn chắc chắn hơn nên đi về phía cửa đó và thử xoay quả đấm cửa. Cửa mở ra dễ dàng! Như vậy ai đi ra vào cũng được cả sao? Tuy nhiên nhìn kỹ thì có chốt khóa bên trong.
Quay trở lại đi quanh sân xem xét. Đó là một sân chơi cho trẻ sạch sẽ, có xích đu và cầu tuột với nhiều mầu sắc. Sân có chỗ là xi-măng, có chỗ là cát hay sỏi nhỏ. Chung quanh là hàng rào gỗ kín. Có một phía sát hàng rào thấy đổ đất và trồng một vài loại hoa xen lẫn với những cây cà chua và rau! Thú vị! Thomas nghĩ thầm như vậy! Chắc đây là một trong những bài học về trồng trọt và cây trái cho trẻ nhỏ chắc?
Thám tử Thomas Brown đi vòng sân chơi hai lần nhưng không thấy có gì lạ và hơi thất vọng! Vậy Leah biến đi đâu? Hay có kẻ nào trong vườn trẻ thông đồng với bọn bắt cóc?
Thomas làm một vòng quanh sân nữa và đi thật chậm, mắt luôn luôn xục xạo tìm kiếm một cái gì bất thường!
Chợt nhìn thấy có một chỗ ở vách hàng rào gỗ hơi nghiêng, Thomas đến sát gần và thử đẩy mạnh hàng rào. Phần hàng rào đó lại càng nghiêng hơn!
Thomas ngồi hẳn xuống nhìn chân hàng rào. Có một khoảnh cỏ mọc sát hàng rào dường như hơi úa vàng so với những chỗ khác. Chàng lấy tay thử nhổ đám cỏ chỗ đó lên. Dễ dàng như không vì lớp cỏ đó như chỉ đặt hờ trên mặt đất chứ không phải mọc từ dưới đất lên!
Phần cỏ đó chỉ dài bề ngang khoảng 4 cột gỗ hàng rào, vừa đủ cho một thân người lách qua! Chàng đưa tay thử nhổ lớp cỏ xanh sát bên cạnh đó mà không kéo nổi vì cỏ mọc dính chặt xuống đất!
Thomas đứng lên lấy điện thoại chụp hình khoảng cỏ khô đó. Không chỉ vậy mà chàng còn thử đẩy phần hàng rào gỗ ngay sát lớp cỏ khô. Mấy cột gỗ di chuyển! Không nhiều nhưng có di chuyển!
Chàng chạy vội vào bên trong đi tìm bà hiệu trưởng.
Thấy vẻ mặt của thám tử Thomas Brown, bà Sheila biết ngay có chuyện gì bèn hỏi:
- Thám tử tìm thấy gì sao?
- Bên ngoài hàng rào ở sân chơi là gì?
Bà ta hơi ngơ ngác khi trả lời:
- Là đất trống! Chắc cũng là đất tư nhân nhưng không có nhà hay hàng rào.
Thomas vội vã đi ra bên ngoài. Bà hiệu trưởng cũng đi theo chàng.
Ra đến ngoài, Thomas còn đang không biết đi hướng nào thì bà Sheila gọi chàng và cũng đi theo khi nói:
- Phía bên trái!
Vòng sang bên trái, thấy ngay khu đất trống, cũng nhỏ thôi.
Thomas nhìn thấy ngay có mấy cái thùng lớn đặt sát hàng rào của trường, chàng hỏi bà Sheila:
- Mấy cái thùng này là thùng gì? Sao lại đặt ở đây?
Bà Sheila Nguyễn chưng hửng:
- Tôi cũng không biết! Chẳng thấy bao giờ cả! Chúng tôi có bao giờ đi ra phía sau này làm gì đâu! Thật sự không hiểu!
Thomas nói với bà hiệu trưởng:
- Tôi ra xe lấy ít đồ rồi trở lại ngay! Bà đừng đụng gì vào mấy thùng này!
Bà Sheila Nguyễn vẫn đứng đó nhìn theo người thám tử. Bà ta cũng thắc mắc không biết mấy cái thùng quái quỷ này ở đâu ra sao lại để ở đây làm gì? Không biết bên trong thùng có đựng thứ gì nữa không biết?
Thomas Brown trở lại, tay cầm một hộp dài có chứa “đồ nghề đặc biệt”. Chàng đặt hộp đồ nghề đó xuống cỏ.
Thoạt tiên, Thomas chụp vài tấm hình hàng rào và mấy chiếc thùng đó. Chụp hình xong chàng mới moi trong túi ra đôi găng mỏng đeo vào hai tay. Kế tiếp Thomas Brown mở hộp đồ nghề của mình ra lấy thiết bị lấy dấu vân tay gồm một lọ bột đặc biệt, một bàn chải sợi thủy tinh, băng dính nhựa đen và các tấm lót.
Thám tử Thomas thoa bột titanium dioxide lên bàn chải, rồi gạt bỏ phần thừa.
Thomas rải bột lên khu vực đoạn hàng rào đó, 3 chiếc thùng và bất cứ nơi nào mà chàng nghĩ có người chạm vào bề mặt. Bước tiếp theo chàng dùng băng dính để giữ chặt chúng. Thomas tạo điểm neo và đặt băng dính xuống dấu vân tay đầu tiên, làm phẳng các bọt khí.
Thám tử Thomas đặt từng dấu vân tay lên các tấm lót acetate. Sau khi hoàn tất thu thập bằng chứng pháp y mà kẻ tình nghi bắt cóc Leah có thể lưu lại, Thomas lau sạch bột vân tay bằng một chai nước xịt và một miếng giẻ từ bộ dụng cụ của mình. Chàng không phá hủy bằng chứng. Điều này rất quan trọng vì Thomas có thể bị bắt giữ và kết tội vì phá hủy vết tích kẻ tội phạm.
Bà Sheila Nguyễn đứng nhìn quan sát mọi hành động của người thám tử với vẻ thích thú nhưng không hỏi gì hết. Bà chưa bao giờ chứng kiến những điều này ở ngoài đời thật! Xem phim thì có thấy nhưng cũng không lưu tâm.
Có tất cả 3 cái thùng! Thomas vẫn đeo găng tay, quỳ xuống đất cậy nắp thùng xem có gì bên trong.
Khi nắp cả 3 chiếc thùng đã được mở ra, cả Thomas và bà Sheila đều ngỡ ngàng vì bên trong chỉ toàn đất!
Nhưng rồi Thomas hiểu ngay. Chàng đủn mấy chiếc thùng sang một bên. Khi không còn 3 chiếc thùng nữa, Thomas mới đẩy hàng rào ở ngay chỗ đó. Một phần hàng rào ở đó ngả xuống đất dễ dàng! Khoảng trống đó đủ để một người lớn qua lọt dễ dàng!
Lúc này bà Sheila có lẽ cũng hiểu ra phần nào!
Thomas lẳng lặng chụp vài tấm hình. Xong xuôi chàng mới dựng phần hàng rào gỗ đó trở lại vị trí cũ. Cả 3 thùng đất cũng được Thomas kéo lại như trước.
Bà Sheila với vẻ mặt thất thần hỏi ngay:
- Có kẻ nào đã làm như vậy?
Thomas gật đầu:
- Đúng vậy! Và nếu tôi đoán không sai thì đó chính là kẻ đã bắt cóc bé Leah!
Bà hiệu trưởng hơi thắc mắc và hỏi thám tử Thomas Brown:
- Sao tôi không thấy cảnh sát làm những điều như thám tử vừa làm?
Thomas nhìn bà ta và nghiêm nghị trả lời nhưng cũng không giấu được nụ cười:
- Bởi vậy gia đình Miller mới mướn tôi!
Bà Sheila Nguyễn mỉm cười thích thú:
- Hay thật!
Nhưng Thomas cũng phải dặn dò bà ta luôn:
- Những điều bà vừa nhìn thấy xin đừng nhắc đến với bất cứ ai! Dĩ nhiên tôi sẽ liên lạc với cảnh sát điều tra vụ án sau. Nhưng cảnh sát sẽ không vui khi thấy tôi hành động trước họ. Bà hiểu ý tôi chứ?
Bà Sheila Nguyễn gật đầu:
- Tôi hiểu! Thám tử yên tâm. Tôi mong là thám tử tìm ra bé Leah sớm và con bé được bình an vô sự trở về nhà!
Thomas Brown thu thập mọi dụng cụ cũng như những dấu vân tay chàng lấy được rồi nói với bà hiệu trưởng:
- Tôi cất những thứ này ra xe rồi trở lại! Tôi còn muốn nói chuyện với cô giáo của Leah!
- Được! Tôi cũng sẽ tìm xem ngày hôm đó ai là người dậy lớp học và cho thám tử biết!
- Cám ơn bà!
*
Khi trở lại vào trường học và vào văn phòng tìm bà Sheila Nguyễn, Thomas được biết bà ấy đang chờ chàng ở ngoài sân sau.
Người thư ký của bà Sheila Nguyễn ân cần nói với thám tử Thomas Brown:
- Để tôi đưa thám tử đi!
Thomas hỏi lại:
- Ở sân chơi đàng sau phải không?
- Đúng vậy! Theo tôi!
Mặc dù đã biết lối đi ra nhưng Thomas không nói gì mà chỉ lẳng lặng đi theo cô thư ký của bà Sheila.
Không còn sân chơi yên tĩnh như trước mà thật ồn ào và náo nhiệt với những tiếng cười đùa la hét của trẻ con. Chúng như bầy chim vỡ tổ khuấy động cả bầu trời trong xanh không một gợn mây trên kia.
Nhìn thấy thám tử Thomas, bà Sheila tiến lại gần nói:
- Để tôi giới thiệu thám tử với mấy cô giáo phụ trách!
Thomas vui vẻ đi theo bà ta.
Các giáo viên tản mát khắp nơi trong sân chơi. Có lẽ họ có trách nhiệm trông coi từng nhóm trẻ.
Chàng nói với bà Sheila:
- Cho tôi gặp cô giáo của Leah trước! À… bà có tìm ra hôm Leah mất tích thì cô giáo phụ trách là ai không?
Vừa đi bà ta vừa nói với thám tử Thomas:
- Cô giáo phụ trách lớp Leah có mặt và dậy học ngày Leah mất tích. Cô giáo tên Martha Moore. Martha làm ở đây cả 4 năm rồi. Trẻ con rất yêu thích cô giáo Martha.
Thomas không hỏi gì chỉ đi theo bà hiệu trưởng.
Bà ta đưa tay chỉ và nói với thám tử Thomas Brown:
- Cô ấy kia rồi! Người cột tóc đuôi ngựa đang đứng gần bọn trẻ chính là cô giáo Martha Moore!
Khi đến gần, bà hiệu trưởng gọi cô giáo:
- Martha!
Mặc dù lúc đó ngoài sân ồn ào nhưng vì khoảng cách cũng gần mà tiếng gọi của bà Sheila cũng khá lớn nên người phụ nữ tên Martha quay lại dáo dác tìm kiếm xem ai gọi mình.
Khi nhìn thấy bà Sheila và thấy bà ta giơ tay vẫy, Martha đến ngay.
Martha Moore, một cô giáo vườn trẻ có nước da trắng, mặt lấm tấm nhiều tàn nhang nâu nhạt, mái tóc hung hung sáng rực dưới ánh nắng và làm cho đôi mắt có mầu xanh đá của cô ta càng nổi bật và trong sáng hơn.
Cô giáo vườn trẻ nhoẻn miệng cười. Có lẽ cô ta trong khoảng 26 đến 28 tuổi là cùng. Nụ cười đó thay cho câu hỏi lý do vì sao bà hiệu trưởng lại gọi tên cô ta.
Nhìn khuôn mặt rất thân thiện đó, Thomas cũng cười đáp trả dù chưa được bà Sheila giới thiệu.
- Martha! Đây là thám tử tư Thomas Brown! Còn đây là cô giáo Martha Moore. Thám tử Thomas đến đây để điều tra vụ học sinh Leah bị mất tích hơn 10 ngày trước.
Martha hơi xịu mặt xuống và gật đầu nói với thám tử Brown:
- Chào… thám tử!
Thomas Brown tìm cách xoa dịu sự căng thẳng nếu có của cô giáo Martha:
- Cô giáo cứ gọi tôi là Thomas được rồi!
Thái độ cởi mở thân thiện của Thomas Brown làm Martha thoải mái hẳn.
Bà hiệu trưởng nói luôn:
- Để tôi nói người khác trông mấy đứa trẻ! Cô cứ nói chuyện với thám tử Brown đi!
Martha gật đầu rồi nói với Thomas:
- Tôi có thể giúp gì cho cuộc điều tra? Hay chúng ta vào bên trong?
- Không cần đâu! Ở bên ngoài này tốt hơn! Tôi chỉ muốn hỏi cô vài câu về ngày hôm Leah bị mất tích!
- Thám tử cứ hỏi!
- Cô thử nhớ xem ngày hôm đó có gì khác lạ không? Bất kể là gì, có thể là những chi tiết nhỏ nhặt nhưng sẽ hữu ích cho việc điều tra.
- Để tôi nhớ lại xem…
Thomas gợi ý:
- Ngày hôm đó học trò cũng ra chơi như ngày hôm nay phải không?
Martha nhìn mông lung vào sân chơi và đám trẻ nhỏ:
- Đúng vậy! Mọi sự đều bình thường! Các em chơi đùa với nhau, nhiều nhất là ở chỗ xích đu.
- Leah có chơi đùa với những trẻ khác không?
Martha nói ngay:
- Không! Không bao giờ! Leah chơi một mình!
- Chơi một mình là sao? Chơi trò chơi gì?
Cô giáo Martha Moore cười chữa thẹn:
- Ý tôi muốn nói là Leah ở một mình. Thường cô bé hay ngồi ở góc kia kìa và nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa!
Nhìn theo tay chỉ của cô giáo, Thomas nhận ra ngay chỗ đó có ghế nhựa và rất gần chỗ hàng rào mà chàng khám phá trước đó!
Thomas chú ý đến điểm này nhưng vẫn hỏi cô giáo Martha:
- Leah vẫn luôn luôn có những thói quen nhất định như vậy sao?
- Đúng như thế! Tôi nghĩ những trẻ bị autism đều như thế cả!
Thomas xoay sang câu hỏi khác:
- Theo như tôi được biết Leah không nói nhưng hiểu người khác nói. Vậy thì cô dậy Leah học như thế nào?
Martha giải thích:
- Leah là trẻ nhỏ duy nhất trong lớp học bị autism nên tôi chú ý đến em đặc biệt! Khi tôi bảo các trẻ khác đứng lên hay ngồi xuống hay cúi đầu, Leah đều làm theo nhưng khi dậy các em nhỏ hát thì Leah không hát theo. Hoặc lúc tôi đưa tay các chữ trên bảng và bắt các em lập lại theo thì Leah không lập lại theo. Nhưng điểm đặc biệt là Leah vẽ lại hình ảnh tôi đứng trên bục chỉ những chữ để dậy các em. Lúc đó Leah vẽ lại không chỉ hình ảnh nhưng cả những chữ tôi viết trên bảng, Leah đều vẽ hay nói cách khác là viết rất đúng!
Thomas chăm chú nghe và rất ấn tượng về khả năng của cô bé Leah.
Cô giáo Martha nói với Thomas:
- Thám tử có thấy Leah là một đứa trẻ rất đặc biệt không?
Thomas gật đầu đồng ý:
- Rất đặc biệt!
- Thám tử cần hỏi gì nữa không?
Thomas Brown mau mắn đáp:
- Cám ơn cô. Nếu sau này cần hỏi gì thêm tôi sẽ trở lại để cô giúp tôi!
Cô giáo Martha Moore cười:
- Bất cứ lúc nào!
Ra khỏi trường học và cũng là nơi giữ trẻ, Thomas bâng khuâng nghĩ đến cô bé Leah! Chàng nhất định sẽ tìm ra cô bé sớm! Phải tìm ra Leah!