Giọt Lệ Tháng Sáu - Truyện dài Mặc Bích
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 16 trên tổng số 16 bài trong đề mục
frank 22 giờ (permalink)
Chương 16
 
 
Ra xe, Thomas cẩn thận đặt chiếc hộp dưới sàn xe ở băng ghế trước.
 
Mở máy xe, chàng xem lại những tin nhắn. Không có tin nhắn nào mới!
Không cần phải suy nghĩ gì, chàng gọi cho Walker Cox.
 
Ông ta có lẽ không bận rộn nên nghe ngay.
 
- Walker Cox nghe đây!
 
- Tôi, Thomas đây!
 
- Có gì mới lạ không?
 
- Tôi đang ở Marble Falls! Tôi sẽ gửi ông vài tấm hình. Một tấm hình có bảng số xe nhờ ông tìm tôi danh tính chủ nhân của chiếc xe. Bảng số xe của Texas. Còn một tấm hình khác chụp một nhóm người trong đó có hình một cô bé gái không biết đó có phải là Leah Miller hay không?
 
- Anh có gặp người cho tin nhìn thấy một bé gái giống Leah Miller chứ?
 
- Vì vậy mới có mấy tấm hình này!
 
- OK! Gửi luôn đi! Sẽ về lại đây hay vẫn ở trên đó?
 
- Không! Tôi lái xe về luôn đây! Kết quả thế nào cho tôi hay nhé?
 
- Đương nhiên! Nhưng khoan đã!...
 
Thomas ngạc nhiên:
 
- Có gì sao?
 
- Gia đình Miller mướn thêm người điều tra nữa…!
 
Hơi bất ngờ khi nghe vậy nhưng Thomas hỏi ngay:
 
- Mướn thêm người điều tra? Sao không thấy bà Miller nói gì với tôi? Chắc họ nóng ruột quá chứ gì!
 
Walker Cox nghiêm giọng nói với Thomas:
 
- Tôi chưa nói với anh ngay vì có một vài diễn biến trong vụ Leah Miller bị mất tích!
 
Thomas nôn nóng:
 
- Chuyện gì vậy? Không phải chúng ta nói là chia sẻ mọi thông tin sao? Nhưng ông có biết họ thuê thêm người điều tra là ai không vậy?
 
- Một công ty điều tra có tầm cỡ! Người chủ công ty tôi biết. Anh ta trước đây là một FBI agent rất sáng giá nhưng đã về hưu sớm và mở công ty tư rất thành công.
 
Nghe vậy Thomas hơi thất vọng:
 
- Vậy thì họ cần tôi làm gì nữa?  
 
Walker Cox an ủi:
 
- Bà Miller ký hợp đồng với công ty của anh thì cứ tiếp tục cuộc điều tra cho đến khi có kết quả hay khi nào họ bảo ngưng thì thôi.
 
Thomas hơi phân vân:
 
- Nhưng tôi phải cho xếp mình biết chuyện này! Còn chuyện gì mà ông chưa nói cho tôi biết nữa không?
 
Walker Cox hỏi lại Thomas:
 
- Tại sao anh biết?
 
Thomas chưng hửng:
 
- Còn chuyện gì nữa thật à? Tôi chỉ nói như vậy thôi!
 
- Tôi tìm được một người bạn từ hồi mới vào nghề nhưng về sau anh ta sang một ngành khác nên ít liên lạc nhưng người này đã tìm ra một chi tiết thật bí ẩn không thể ngờ! Anh còn nhớ tôi đã kể cho anh về một chiếc kẹo cao su được gói trong giấy quăng sát bờ rào ở trường học của Leah Miller không? Chúng tôi đã cho thử DNA nhưng không thể tìm được vì phải vào một chỗ không thể vào. Nhớ không?
 
- Dĩ nhiên là tôi nhớ vì lúc đó ông đã nghĩ không thể tìm kiếm được tung tích của Leah Miller!
 
- Chính người bạn mà tôi vừa kể đã tìm ra được tông tích người phù hợp với DNA đó!
 
- Tại sao người bạn đó của ông có thể tìm ra được? Người đó làm trong ngành tình báo sao?
 
- Đúng vậy! Và kết quả không thể ngờ được!
 
Thomas nôn nóng:
 
- Kết quả như thế nào?
 
- DNA đó thuộc về một cựu nhân viên tình báo đã ra khỏi ngành từ lâu nhưng không chỉ thế mà người đó đã chết rồi!
 
Thomas thảng thốt kêu lên:
 
- Trời!... Chuyện gì đây…? Như vậy là sao?
 
Walker Cox thở dài:
 
- Rắc rối quá! Càng đào sâu thì càng đụng phải thêm nhiều bức tường ngăn cản khác nữa!
 
Thomas hỏi lại Walker Cox:
 
- Ông có chia sẻ những điều này với công ty điều tra mới vào cuộc không?
 
Walker Cox do dự khi trả lời Thomas:
 
- Chưa! Tôi chỉ nói cho anh biết mà thôi vì tôi không muốn người bạn làm trong ngành tình báo bị liên lụy. Tôi nghĩ anh cũng nên giữ kín điều này và cũng đừng báo cáo với xếp của anh nữa! Tôi đã định không nói với anh nhưng nghĩ tới an nguy của đứa bé và tôi cũng tin tưởng anh sẽ tìm ra Leah Miller sớm! Nhưng có phải là quá bất ngờ và khó hiểu không?
 
Thomas đồng ý:
 
- Cám ơn ông đã chia sẻ và tin tưởng tôi. Tôi nhất định không bỏ cuộc đâu cho dù gia đình Miller không muốn tiếp tục hợp đồng. Tôi đã đi sâu vào vụ này quá mất rồi! Không những vậy…

Thomas ngần ngại không biết có nên nói rõ mục tiêu của chàng hay không.
 
Walker Cox đoán ngay nên căn vặn:
 
- Đừng nói lấp lửng. Nói cho tôi biết đi!
 
- Không phải tôi không muốn nói với ông nhưng bởi vì đây chỉ là những suy luận của tôi dựa trên… trực giác mà thôi! Tôi có cảm tưởng đây không chỉ là một vụ bắt cóc trẻ con bình thường! Đã vậy sau khi tìm hiểu một loạt các vụ trẻ bị mất tích từ bao lâu nay ở tiểu bang này mà vẫn chưa có kết quả tôi thấy dường như có một sự kết nối nào đó mà tôi không giải thích được! Tôi cũng có một hy vọng rất hão huyền là qua vụ Leah Miller tôi cũng sẽ tìm ra những đứa trẻ khác! Bây giờ ông hiểu vì sao tôi cứ ngần ngại không nói ra là vì vậy! Chẳng ai có thể tin vào những suy nghĩ này của tôi!
 
Câu trả lời của Walker Cox làm Thomas ngạc nhiên.
 
- Tôi tin!
 
Thomas hỏi lại với vẻ phấn khởi lạ thường:
 
 - Thực ư?
 
Bên đầu giây kia Walker Cox cười lớn tiếng:
 
- Thật! Hoàn toàn thật! Tôi tin vào trực giác của những thám tử chứ không riêng gì mình anh. Không những vậy tôi chúc anh sẽ đạt được ước nguyện. Ngày đó chúng ta sẽ cùng nhau nâng ly và uống cho thật say!
 
Thomas cũng cười lớn tiếng:
 
- Những lời đó cho tôi thêm động lực để tiếp tục!
 
- OK! Bây giờ tôi phải đi đây! Nhớ không được tiết lộ cho xếp anh biết đấy!
 
- Chắc chắn tôi sẽ giữ kín! Nhưng ông nhớ tìm cho tôi chủ nhân chiếc xe van đó nhé!
 
- Tôi sẽ tìm hiểu và cho anh biết trong vòng nửa tiếng.
 
- Cám ơn! Chúng ta nói chuyện sau!
 
 
*
 
 
Những tiết lộ mà Walker Cox vừa nói với Thomas lại càng làm cho chàng tin tưởng hơn là những suy đoán của mình là đúng. Vụ bắt cóc Leah Miller thuần túy không phải là để uy hiếp hay đòi tiền của tỷ phú Miller mà là vì lý do khác!
 
Leah Miller…? Autism? Phải có một kết nối nào đó? Nhưng còn bã kẹo cao su có DNA của một cựu nhân viên tình báo không còn trong ngành và đã qua đời là sao? Với ngành tình báo đầy bí mật thì có khi nào cái chết của cựu nhân viên tình báo đó là giả không? Bởi vì người đã chết không thể sống lại!... Nhưng có thể nào… DNA đó thuộc về một người con của cựu nhân viên tình báo đó hay không? Chuyện đó không đúng vì người con chỉ có 50% giống DNA của người cha mà thôi! Chỉ có thể giải thích là người đó vẫn còn sống, không hề chết!
 
Tất cả những suy nghĩ đó làm Thomas càng phấn khích và nóng nẩy hối hả lái xe trở về Houston. Nhưng Walker Cox không cho Thomas biết tên người cựu nhân viên tình báo đó! Chắc phải gặp mặt Walker Cox mới moi ra được tin này!
 
Suốt dọc đường về lại Houston, Thomas cứ thắc mắc với nhiều câu hỏi dồn dập dấy lên trong đầu chàng mà chưa tìm ra được câu trả lời cho thỏa đáng!
 
Bảng số xe van liệu có là câu trả lời cho những rối ren này không đây?
 
 
*
 
 
Khi còn cách Houston chừng 20 phút, Walker Cox gọi Thomas.
 
Thomas nghe ngay:
 
- Tôi đây! Còn cách Houston chừng 20 phút nữa thôi!
 
- Đã tìm thấy chủ nhân chiếc xe van đó!
 
Thomas vồ lấy:
 
 - Ở đâu?
 
- Ở ngay Marble Falls!
 
Thomas kêu lên và lái xe chậm hẳn lại.
 
- Ở ngay Marble Falls thật sao? Không thể ngờ được!
 
- Có muốn quay lại Marble Falls không?
 
Thomas quyết định ngay:
 
- Tôi phải về báo cáo với xếp đã! Ngày mai trở lại! Trước khi nói chuyện với xếp của tôi… tôi muốn gặp ông đã… được không?
 
Walker Cox nói ngay:
 
- Tôi không có ở trong sở cảnh sát! Cần gì thì cứ nói qua điện thoại là được rồi.
 
Thomas phân vân rồi ngập ngừng hỏi:
 
- Chắc ông biết tên người cựu nhân viên tình báo đã chết rồi phải không?
 
- Dĩ nhiên là tôi biết! Nhưng tôi chưa thể cho anh biết ngay lúc này. Để xem cuộc điều tra diễn tiến thế nào đã!
 
-Ông muốn bảo vệ nguồn tin có phải thế không?
 
- Đúng vậy!
 
Thomas đổi câu hỏi:
 
- Còn tên của người chủ chiếc xe van?
 
- Tôi sẽ gửi tin nhắn với đầy đủ chi tiết cho anh liền bây giờ đây!
 
- Tốt quá! Cám ơn nhiều lắm!
 
- Có gì mà phải cám ơn. Anh đã đỡ cho tôi rất nhiều việc! Anh thừa biết tôi phải giải quyết bao nhiêu vụ án.
 
- Tôi biết chứ! Chúng ta cùng cộng tác mà!
 
- OK! Nói chuyện anh sau!
 
Thomas quyết định sẽ lái xe thẳng về gặp xếp mình trước.
 
Mặc dù nôn nóng nhưng chàng cố nén chờ đến khi tới Houston mới đọc tin nhắn của Walker Cox.
 
 
*
 
 
Đậu xe. Tắt máy. Thomas mở điện thoại ra xem tin nhắn của Walker Cox gửi cho mình. Trong tin nhắn, Walker Cox viết vắn tắt: chủ của chiếc xe tên là Bradley Irwin. Sinh năm 1973. Địa chỉ 2708 Nora Hills, thuộc quận Burnet, thành phố Marble Falls. Có hình của người này. Bằng lái xe từ 4 năm trước. Người đàn ông da trắng tên Bradley Irwin trong ảnh bằng lái xe không cười, trông rất nghiêm nghị.
 
Thomas nhìn tấm hình khá lâu như để ghi nhớ diện mạo người này. Vậy là tốt quá rồi! Bây giờ vào báo cáo với xếp rồi ngày mai lại lái xe đến địa chỉ này xem như thế nào!
 
 
#16
    Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 16 trên tổng số 16 bài trong đề mục
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9