Chương 18 Biết là Bradley đang miệt mài trong phòng thí nghiệm nhưng Asher vẫn vào.
Phòng thí nghiệm tối tân này được thành lập và nâng cấp nhiều lần, không thua gì những phòng thí nghiệm tân tiến khác. Chỉ khác một điều là người làm trong phòng thí nghiệm này chỉ có Bradley là chính, ngoài ra còn có những người con xuất chúng của Asher như Daniel, Miriam, Rebecca và con gái của Bradley là Talia. Những người không có phận sự miễn vào.
Để bảo đảm sự an toàn và bảo mật cho phòng thí nghiệm, Asher đã tốn khá tiền để gắn hệ thống tối tân đọc và nhận diện người muốn vào qua đôi mắt người đó. Chỉ có Asher Berg, Daniel, Miriam, Rebecca và con gái của Bradley là Talia cùng Bradley mới vào được mà thôi.
Lúc này chỉ có mình Bradley trong phòng thí nghiệm.
Dường như Bradley không hề biết đến sự có mặt của Asher cho đến khi ông ta lên tiếng:
- Nói chuyện chút đi!
Bradley ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn thấy Asher đang đứng gần đó.
Bradley hỏi:
- Tại sao lần này lại muốn tôi đi cùng?
- Vì lần này chuyện thí nghiệm thực sự sẽ bắt đầu. Anh có thể về trước, không cần ở lại lâu. Có tôi ở lại cùng với mấy đứa nhỏ được rồi.
Bradley như suy nghĩ trước khi đưa ra câu hỏi kế tiếp:
- Thực sự làm thật sao?
Asher gật đầu:
- Họ nói đã sẵn sàng chỉ chờ chúng ta thôi!
Bradley tháo kính ra vuốt đôi mắt:
- Anh có nghĩ tới hậu quả không? Tôi nghĩ là anh vẫn nghĩ đến điều này!
- Đương nhiên! Nhưng qua bao nhiêu thời gian nghiên cứu, qua nhiều tiến bộ mà chúng ta đã nghĩ rằng không thể thực hiện được mà bây giờ đã sắp thành hiện thực! Anh không nghĩ đến thành tựu và sự thay đổi lớn lao như thế nào cho con người sao? Thế giới này sẽ thay đổi, hoàn toàn thay đổi!
Bradley ngẫm nghĩ:
- Thế giới sẽ hoàn toàn thay đổi và tốt đẹp hơn nhưng được như vậy thì phải trả cho một cái giá không nhỏ!... Điều làm tôi lo ngại là…
Asher nói ngay:
- Anh muốn nói đến an nguy của mấy đứa nhỏ hay sao?
- Phải!… Asher! Chúng là những đứa con của chúng ta!
Asher vẫn nói với giọng nhiệt tình hơn bao giờ hết:
- Đúng! Chúng là những đứa con của chúng ta! Anh tưởng tôi không yêu thương và quan tâm đến sự an nguy của chúng hay sao? Tôi lo chứ nhưng họ đã đảm bảo với tôi là sẽ không có chuyện gì bất trắc xẩy ra! Họ đã thử nghiệm trên nhiều thú vật cả bao năm nay rồi! Không sao cả!
Bradley nhún vai:
- Không thể biết được! Chuyện rủi ro có thể không đến ngay lập tức mà sau này.
Asher thở dài:
- Anh đừng quên đây là hoài bão của cả hai chúng ta từ bao năm nay. Anh không nghĩ đến những công trình nghiên cứu của anh sao?
- Dĩ nhiên là tôi có nghĩ đến! Nhưng tôi vẫn lo ngại!
Asher giơ hai tay lên như đầu hàng:
- Bradley! Thời gian chúng ta chờ đợi bao lâu rồi? Phải đến 20 năm! Anh phải nghĩ đến sự thay đổi tốt cho các con của chúng ta. Phải nghĩ theo hướng tích cực hơn! Đây không phải là một trong những lý do anh miệt mài nghiên cứu hay sao?
Bradley xua tay:
- Được rồi! Không bàn cãi nữa! Ngày mai đi phải không?
Asher tươi nét mặt:
- Phải vậy chứ! Thôi, tôi để anh làm việc!
Asher đi ra nhưng cũng nói với lại sau lưng:
- Những đề án và nghiên cứu của anh chỉ thành hiện thực khi ứng dụng trên con người. Chính anh là người đã đưa ra những ý tưởng như vậy. Họ và những người đầu tư chỉ làm công việc biến thành hiện thực mà thôi!
Bradley chợt đổi ý khi nói với Asher:
- Hay là khoan cho Talia làm thí nghiệm đã!
Asher lắc đầu:
- Thì cứ đi rồi đến đó sẽ tính! Lúc đó anh đổi ý sau cũng được mà! Nhưng đừng quên con gái anh đã 26 tuổi rồi! Talia có thể tự quyết định!
*
Sáng hôm sau David là người đưa Asher, Bradley và 4 đứa con của họ ra phi trường bằng một chiếc xe van mầu xám với bảng số của tiểu bang California.
Trong khu nhà và đất rộng mênh mông của Asher không có làm chỗ ở cho người làm. Tất cả đều ở ngoài và đến đây làm việc hàng ngày, trừ ngày chủ nhật. Cho phương tiện di chuyển, Asher và Bradley mua 6 chiếc xe khác nhau, 3 chiếc xe van lớn và 2 xe truck, 1 chiếc sedan. Năm xe đều có bảng số xe của nhiều tiểu bang khác nhau. Đấy chính là quyết định của Asher. Mọi sự đều do Asher tính toán và quyết định. Bradley chỉ chú tâm đến phòng thí nghiệm và không cần biết đến gì khác và cũng chưa bao giờ thắc mắc về tiền bạc từ đâu mà đến ngoài tài sản mà Asher được thừa hưởng của gia đình.
Những chiếc xe đều đậu dưới hầm để xe có cửa sắt kín như bưng và nằm xa căn nhà, chung quanh có nhiều cây lớn bao phủ, khó ai biết đây có hầm đậu xe.
Những người làm mà Asher thuê mướn toàn là người Mễ, không biết tiếng Anh. Họ là những người chất phác và chỉ làm việc theo lệnh của ông chủ Asher, người chủ nói tiếng Mễ khá giỏi và trả lương sòng phẳng. Những người Mễ này làm cho Asher từ rất lâu đời và rất trung thành. Điều mà ông chủ Asher đòi hỏi là sự kín miệng và trung thành tuyệt đối. Chỉ có vậy thôi!
Đường đến phi trường cũng xa. Trên xe chẳng ai nói với ai điều gì cả.
David định hỏi ba vì sao chuyến đi này lại lâu như vậy, đến gần 3 tuần lễ nhưng biết tính của ba nên thôi nhưng trong bụng cứ thắc mắc.
Nếu nói đến thắc mắc thì có biết bao nhiêu là điều muốn hỏi! Hỏi các em thì vô ích! Miriam, Rebecca và cả Talia đều không hề hé môi. Còn Daniel thì cũng vậy thôi, nó chỉ nói những điều cần nói! Bộ óc siêu việt của Daniel, người được ba gọi là thiên tài về toán, thì chỉ thích thú với những con số!
Gia đình mình thật kỳ lạ! David nghĩ thầm như vậy.
Vậy mà 3 tiếng đồng hồ cũng trôi qua nhanh chóng. Đến phi trường, David ngừng xe sát bên lề để cho mọi người xuống lấy hành lý.
Ashe dặn dò David:
- Ở nhà, con và Rachel chăm lo cho Hila nhé, nó còn nhỏ quá!
David giơ ngón tay cái lên cười tươi:
- Yên chí! Mọi chuyện sẽ đều tốt đẹp!
- Ba sẽ gọi điện thoại về luôn luôn. Nhưng nếu có chuyện gì khẩn cấp thì cứ gọi điện thoại cho ba.
David lại trấn an Asher:
- Đã nói là không sao mà!
Asher giải thích:
- Tại vì chuyến đi này khá lâu!
Bradley xen vào:
- Chú sẽ về trước! Phần chú chỉ đi 4 ngày thôi!
David quay sang Bradley:
- Khi nào chú về gọi cho cháu ra đón!
- Dĩ nhiên rồi!
David vỗ vai các em:
- Mọi người đi vui vẻ bình an!
Không biết Asher nghĩ sao nên nói nhỏ vào tai David:
- Lần này… Cả 4 em.. sẽ được làm thử nghiệm!
David ngỡ ngàng nhìn ba nhưng không nói gì nhưng trong đôi mắt đang mở lớn nhìn Asher chứ đựng muôn vàn câu hỏi.
Biết là David thắc mắc nhưng không dàm hỏi, Asher ngần ngừ suy nghĩ có nên nói sơ cho David biết hay không vì làm sao biết được những bất trắc có thể xảy ra sau khi cấy ghép chip não chứ?
Asher chỉ nói gọn lỏn với David:
- Cấy chip não!
Nói xong 3 chữ đó, Asher quay lưng đi để mặc David đứng đó với bao suy nghĩ lẫn lộn.
Khi vào xe đi trở về David hiểu ra bao nhiêu chuyến đi xa bấy lâu nay là với mục đích đó! Nhưng liệu có chuyện gì nguy hiểm xẩy đến cho các em hay không? Hay với những thí nghiệm đó, tất cả các em sẽ.. biến thành những con người khác? Rachel mà biết điều này thì nó sẽ sốc đến chừng nào!
*
Ngồi ở phi trường chờ lên máy bay, Miriam, Rebecca, Talia và cả Daniel đều có máy tính riêng, chúng đều giải khuây trong khi chờ đợi. Asher mua tờ báo ngồi xem. Bradley cũng xem tin tức bằng điện thoại. Không ai nói chuyện với ai cả.
Nếu nhìn vào khó mà nghĩ họ là một gia đình mà chỉ là một nhóm người đi chung với nhau vì chẳng ai giống ai. Miriam với tuổi 16 nhưng trông thật sắc xảo với đôi mắt thông minh sáng quắc. Có thể nói Miriam mang giòng họ Berg nhưng nét Á châu nhiều hơn.
Ngồi cạnh Miriam là Talia rồi đến Bradley. Người ta có thể nhìn thấy sự tương đồng của Talia và Bradley nếu phân tích từng điểm một. Mầu tóc nâu vàng của Talia chẳng khác gì mầu tóc của cha cô ta là Bradley Irwin. Làn da cũng là làn da của giống dân da trắng. Nhưng đôi mắt của Talia lại khác hẳn! Không hẳn là vì mầu đen nhưng còn thêm đuôi mắt dài và mí mắt nhỏ. Hẳn nhiên người mẹ của Talia phải là một phụ nữ Á châu thuộc sắc tộc nào đó.
Rebecca là một thiếu nữ xinh đẹp da trắng với mái tóc vàng óng ả. Nhìn khuôn mặt cởi mở của Rebecca, ai ai cũng thấy có cảm tình, nhất là khi thiếu nữ 15 tuổi này cất tiếng cười rộn rã thì cho dù có người nào đó khó tính đến đâu cũng phải cười theo. Trong gia đình, Rebecca và tiếng cười của cô bé đã tỏa sáng và mang đến nhiều niềm vui cho mọi người. Vậy mà tiếng cười và khuôn mặt đáng yêu đó chưa chinh phục được cô em út nhỏ 5 tuổi Hila!
Còn Daniel nữa kìa! Với số tuổi mới có 16 nhưng bộ óc của cậu thiếu niên thật siêu việt! Không lạ gì mà Asher đã hãnh diện nói với những đứa con khác của mình rằng Daniel Berg là thiên tài xuất chúng về toán, còn vượt hơn cả Miriam! Daniel như một máy tính di động, biết ăn, biết ngủ, biết nói! Một con người trở thành một cỗ máy tính chính là Daniel Berg!
*
Đến phi trường Washington Dulles International Airport (IAD) sau hơn 3 giờ đồng hồ ngồi trên máy bay, Asher và Bradley cùng mấy đứa con đều hoan hỉ đứng lên sửa soạn xuống máy bay ra ngoài.
Asher nói với Bradley:
- Họ sẽ đón chúng ta bên ngoài! Tối hôm qua họ gọi cho tôi và nói đã sửa soạn mọi thứ sẵn sàng cho chúng ta, không phải lo gì cả!
Bradley không nói gì, lầm lũi đi cùng với Asher nhưng trong đầu anh ta vẫn còn phân vân về quyết định có nên để cho con gái mình là Talia tham gia việc thí nghiệm đầu tiên này hay không? Thực sự trong thâm tâm Bradley rất phấn khích với thí nghiệm này nhưng chuyện rủi ro bất trắc không thể tiên đoán được cho dù Bradley là người hiểu biết rất rõ về nghiên cứu này. Những suy nghĩ đối chọi và mâu thuẫn này cứ liên tục quấy rầy tâm trí của anh ta và làm chậm những bước chân của Bradley.
Ra đến bên ngoài, trong đám đông đang chờ đợi, một người đàn ông trung niên, tóc đã muối tiêu nhưng vóc dáng khỏe mạnh giơ tay lên và tiến gần nhóm người của Asher.
Người đàn ông đó đến gần Asher và nói với một giọng vui vẻ nhưng rất trầm tiếng:
- Asher! Lâu ngày!
Dường như sự hiện diện của người đàn ông này rất bất ngờ đối với Asher. Nhưng là một bất ngờ thích thú!
- Steven! Thật không ngờ!... Tại sao anh biết là tôi đến đây ngày hôm nay? Không phải tình cờ chứ?
Câu hỏi đó chưa được trả lời ngay mà hai người đàn ông trung niên ôm lấy nhau xiết chặt với một vẻ thân tình đặc biệt.
Bradley nhìn họ nhưng không ngạc nhiên vì Asher luôn luôn có những mối liên lạc lạ lùng.
Quay sang Bradley, Asher giới thiệu:
- Đây là Steven Baker! Một người bạn… cùng trong ngành với tôi từ rất lâu. Steven, giới thiệu với anh đây là Bradley Irwin, một khoa học gia rất xuất sắc.
Steven bắt tay Bradley và nói luôn:
- Tôi đã được nghe Cerebrochip nói ngày hôm nay tôi được cử đi đón một phái đoàn, trong đó có một khoa học gia xuất sắc.
Qua câu nói này của Steven Baker, Asher hiểu ngay người đón nhóm người của ông ta ở đây ngày hôm nay chính là Steven!
Asher nhìn Steven gật gù và nheo mắt thay cho những lời nói xác định về những suy nghĩ của mình.
Asher hỏi luôn:
- Bây giờ anh sẽ đưa chúng tôi đi đâu đây?
Steven cười đáp:
- Đi theo tôi! À… mà anh không giới thiệu những thành viên còn lại trong nhóm sao?
Có cần phải như vậy không, Asher lại tự hỏi? Nhưng rồi vẫn giới thiệu:
- Talia Irwin, con gái của Bradley Irwin. Còn đây là những người con của tôi… Daniel, Miriam, Rebecca.
Đi theo Steven nhưng Asher vẫn thắc mắc là không hiểu Steven biết được bao nhiêu về chương trình bí mật này?
Nhưng cũng từ câu hỏi đó Asher không thể không liên tưởng đến lần gặp gỡ Steven Baker trong một điệp vụ nối kết trong quá khứ. Đó cũng là lần cuối cùng hai người gặp nhau. Sau đó thì Asher rời bỏ cơ quan và biến mất tăm!
Chuyện những nhân viên rời khỏi cơ quan rồi mất tích hay sau đó đã chết là chuyện rất hay xẩy ra, không có gì đáng ngạc nhiên. Vậy nếu như Asher Berg đã bị cơ quan khai tử thì cũng là chuyện có thể xẩy ra bởi vì Asher Berg đâu phải là tên thật đâu? Cơ quan chỉ có thể khai tử người thế thân cho Asher mà thôi, hay nói cách khác tên thật cha sinh mẹ đẻ của ông ta lả Arieh Cohen chứ không phải là Asher Berg! Mẹ của Asher là Martha Berg và là người Mỹ, nhưng cha của ông ta là Samuel Cohen, một người Do Thái.
Giòng họ Berg quả thật có hiện hữu. Mảnh đất rộng mênh mông mà Asher đang sống đúng là thừa hưởng của giòng họ Berg này. Còn bây giờ chuyện thay đổi và ngụy tạo giấy tờ quá dễ dàng đối với Asher vì ông ta có rất nhiều mối liên lạc từ thời còn trong ngành tình báo xa xưa.
Chỉ có người đứng đầu cơ quan và những người trực tiếp ra chỉ thị cho Asher vào thời gian ông ta làm việc trong chính quyền mới biết tên thật của Asher mà thôi! Cái tên Arieh Cohen đã phai mờ trong trí nhớ của Asher từ lâu! Sống và gắn bó với thân phận là Asher Berg đã quá lâu nên ông ta không còn nhớ đến con người mang tên Arieh Cohen nữa!
*
Steven đưa mọi người ra bên ngoài. Một chiếc xe van lớn mầu đen đang chờ. Mọi người lên xe mà không hỏi han gì.
Nhưng rồi chính Steven là người nói với Asher:
- Cerebrochip đã dành riêng chỗ ở cho mọi người, ở gần ngay nơi có những phòng thí nghiệm và nghiên cứu, rất tiện lợi. Theo như tôi được biết mọi người sẽ ở lại đây gần 3 tuần lễ đúng không?
Bradley nói ngay:
- Tôi sẽ về trước, không ở lâu như vậy, chỉ có Asher ở lại với bọn nhỏ thôi!... Tuy nhiên tôi có thể đổi ý và ở lại với mọi người.
Asher nghe vậy hiểu ngay là nếu Bradley để cho Talia tham gia chương trình thí nghiệm đầu tiên này thì anh ta sẽ ở lại trông chừng Talia. Như vậy nhiều phần là Bradley đã quyết định! Tốt thôi!
- Được lắm! Chúng tôi có thể sắp xếp! Mọi người cần gì cứ cho biết, chúng tôi sẽ đáp ứng đầy đủ!
Asher thăm dò tuy không biết là Steven có trả lời cho mình biết hay không:
- Có nhiều nhóm không?
Steven có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của Asher nên hỏi lại:
- Tại sao anh lại hỏi như vậy? Bộ có nhiều nhóm khác nhau sao? Điều này thì tôi không rõ. Cerebrochip ra chỉ thị cho tôi lo nhóm của anh mà thôi!
Asher không nói gì! Nhưng như vậy có nghĩa là Steven không biết nhiều! Như thế cũng tốt!
*
Từ phi trường về đến cơ sở của Cerebrochip cũng mất gần nửa tiếng.
Trên đường, Steven gợi chuyện với Asher:
- Này Asher! Còn nhớ chương trình Stargate không?
Asher hơi mỉm cười gật đầu:
- Dĩ nhiên là nhớ!
Steven bâng khuâng khi nói với Asher:
- Anh có biết năm 1996 David Morehouse ra sách kể lại câu chuyện bên trong của chương trình Stargate không?
Asher ngỡ ngàng:
- Thật sao? Dám làm chuyện đó ư? Thật là can đảm! Cuốn sách của David Morehouse tên là gì?
- Tựa đề hơi dài là “Chiến binh tâm lý: Bên trong chương trình Stargate của CIA: Câu chuyện có thật về hoạt động gián điệp và sự thức tỉnh của một người lính!”
- Công khai như vậy? Giỏi thật! Đánh đổi tất cả, ngay cả mạng sống để làm chuyện này ư?
- David Morehouse và gia đình vợ con đều bị đe dọa và chính ông ta bị ám sạt hụt mấy lần. Theo tôi, chuyện công khai này là để bảo đảm mạng sống của ông ta và vợ con!
- Nếu tôi nhớ không lầm thời đó David Morehouse là lính bộ binh tác chiến đặc biệt và là một trong những chỉ huy đại đội biệt kích không quân tinh nhuệ của quân đội. Ông ta được trao tặng nhiều huân chương lắm!
- Đúng vậy! Ông ta là một chiến binh xuất sắc! Nếu không vì bị thương trong chiến tranh rồi bắt đầu có những ảo ảnh khó hiểu và những cơn ác mộng ám ảnh. Những trải nghiệm của David Morehouse đã định hướng lại tương lai tươi sáng của ông ta và dẫn đến một loạt những cái nhìn thoáng qua đáng sợ vào một thế giới khác.
Asher chép miệng:
- Thì cũng vì vậy nên khi Morehouse tiết lộ những sự việc này với các nhà chức trách quân sự, họ đã chỉ định ông ta vào Stargate, cùng với một nhóm điệp viên ngoại cảm tuyệt mật được Cơ quan Tình báo Trung ương hậu thuẫn.
Steven không bàn luận gì thêm nhưng Asher lại hỏi tiếp:
- Anh thực sự nghĩ với những tố giác về sự thật của Stargate, David Morehouse và gia đình được an toàn hơn sao?
Steven nhún vai:
- Tôi chỉ suy đoán như vậy! Nhưng tôi có đọc qua quyển sách của ông ta. Trong đó David Morehouse kể về hành trình của một người đàn ông vào hoạt động chiến tranh tâm linh tuyệt mật và thành công nhất của CIA. Ngay sau khi được tuyển dụng vào Stargate, Morehouse nhận ra rằng mục đích cuối cùng của chính phủ là đưa "khả năng quan sát từ xa" vào lĩnh vực vũ khí. Quyết tâm ngăn chặn khả năng của mình trở thành công cụ chiến tranh, Morehouse đã bắt đầu một chiến dịch để tiết lộ chương trình tuyệt mật của chính phủ.
Asger tò mò:
- Trong sách, ông ta có nhắc gì đến những áp lực vì bị đe dọa hay không?
Steven gật đầu:
- Có! Trong quyển sách David Morehouse cũng thừa nhận là hậu quả đối với gia đình ông bao gồm nhiều nỗ lực ám sát ông và vợ con ông, cũng như nghe lén điện thoại và các cuộc gọi báo động vào ban đêm, lên đến đỉnh điểm là một phiên tòa xét xử khiến ông ta phải từ chức dưới áp lực. Tuy nhiên, Morehouse vẫn kiên trì trong hành trình tiết lộ những hành động lạnh lùng mà một số phe phái của chính phủ Hoa Kỳ thực hiện để che giấu sự thật. Trong sách, ông ta cho người đọc đi vào một cuộc khám phá hấp dẫn về sức mạnh chưa được khai thác của tiềm thức con người và là câu chuyện cảm động về cuộc thập tự chinh của một người đàn ông để đảm bảo rằng khả năng đặc biệt của mình được sử dụng vì hòa bình.
Steven không hề hay biết chương trình Stargate tuyệt mật của chính phủ đã ảnh hưởng không ít đến Asher và những hành động sau này của ông ta.
Asher chợt hỏi Steven:
- Hôm nay tại sao anh lại nhắc đến chương trình Stargate? Xưa quá rồi mà!
Steven lại nhún vai:
- Bởi vì lần cuối cùng chúng ta hoạt động bên nhau, tôi và anh đã nói đến chuyện này!
Asher bật cười:
- Ra là vậy! Hà… hà anh còn nhớ câu nói bất hủ của Dean Radin lúc đó không? Tôi nhớ rất rõ, Radin đã tuyên bố: “Về cơ bản, bạn phải trở thành một kẻ hoang tưởng chuyên nghiệp”.
Steven bật cười to rồi phụ họa:
- Đúng là hoang tưởng! Anh nhớ lại xem vào thời đó một nhà vật lý khác tại Viện Nghiên cứu Stanford (SRI), trình bày kết quả nghiên cứu của họ tại một cuộc họp quốc tế về vật lý lượng tử và cận tâm lý học (nghiên cứu về các hiện tượng siêu nhiên và tâm linh mà khoa học chính thống chưa thể giải thích được), CIA đã bắt đầu hợp tác với SRI để thực hiện nghiên cứu bí mật về các hiện tượng huyền bí - chủ yếu là “thị giác từ xa” để thu thập thông tin tình báo. Thật nhảm!
Asher cãi:
- Tôi không nghĩ đó là một chuyện nhảm nhí và không có cơ sở!
Steven than:
- Đến bây giờ mà anh vẫn còn tin vào những chuyện này thật ư?
- Lúc đó Radin đã hỏi một trong những người giám sát của mình rằng điều gì sẽ xảy ra nếu họ có một bước đột phá - chẳng hạn như nghĩ ra một loại thuốc có thể khiến ai đó có khả năng siêu ngoại cảm?
Steven lắc đầu:
- Hồi đó tôi không tin và đến giờ cũng vậy!
Asher vẫn cương quyết bảo vệ những lập luận của mình:
- Rất nhiều điều những tưởng chỉ là những ước mơ và không bao giờ trở thành sự thật nhưng rồi kết quả không phải như vậy! Anh cứ nghĩ xem thời mình mới vào nghề làm gì dám nghĩ đến những chuyện có thể sở hữu một chiếc điện thoại thông minh chứ?
Steven cãi:
- Tôi không có ý đó! Nhưng những hiện tượng siêu nhiên hay cái gọi là thị giác từ xa là một điều không tưởng! Mấy chục năm rồi khoa học có chứng minh được điều đó đâu!... Anh vẫn như vậy Asher!
Lần này Asher cười lớn tiếng và thoải mái:
- Thời đó chúng ta tranh cãi về chuyện này nên bây giờ mới nhớ rõ như vậy!
Steven xua tay cười xòa:
- Thôi bỏ đi!
Ngồi ở băng ghế sau Bradley nghe hết câu chuyện mà Asher và Steven chia sẻ về chương trình Stargate lúc trước. Theo như Asher, một người nào đó tên Dean Radin vào thời gian ấy đã nói: “Về cơ bản, bạn phải trở thành một kẻ hoang tưởng chuyên nghiệp”. Thật là thú vị khi nghe một lời phát ngôn thoạt tiên có vẻ tào lao và ngông cuồng nhưng… đối với Bradley… điều này cũng có lý phần nào!
Nếu một khoa học gia không có những ý tưởng xem ra là điên rồ hay không tưởng thì liệu thế giới ngày nay có đạt được những thành tựu như hiện tại hay không?
Nghĩ như vậy và Bradley rất hài lòng với những suy luận của mình! Không nhảm nhí chút nào như anh chàng Steven đã nói!!