Giọt Lệ Tháng Sáu - Truyện dài Mặc Bích
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 24 trên tổng số 24 bài trong đề mục
frank 30.07.2025 23:03:56 (permalink)
Chương 16
 
 
Ra xe, Thomas cẩn thận đặt chiếc hộp dưới sàn xe ở băng ghế trước.
 
Mở máy xe, chàng xem lại những tin nhắn. Không có tin nhắn nào mới!
Không cần phải suy nghĩ gì, chàng gọi cho Walker Cox.
 
Ông ta có lẽ không bận rộn nên nghe ngay.
 
- Walker Cox nghe đây!
 
- Tôi, Thomas đây!
 
- Có gì mới lạ không?
 
- Tôi đang ở Marble Falls! Tôi sẽ gửi ông vài tấm hình. Một tấm hình có bảng số xe nhờ ông tìm tôi danh tính chủ nhân của chiếc xe. Bảng số xe của Texas. Còn một tấm hình khác chụp một nhóm người trong đó có hình một cô bé gái không biết đó có phải là Leah Miller hay không?
 
- Anh có gặp người cho tin nhìn thấy một bé gái giống Leah Miller chứ?
 
- Vì vậy mới có mấy tấm hình này!
 
- OK! Gửi luôn đi! Sẽ về lại đây hay vẫn ở trên đó?
 
- Không! Tôi lái xe về luôn đây! Kết quả thế nào cho tôi hay nhé?
 
- Đương nhiên! Nhưng khoan đã!...
 
Thomas ngạc nhiên:
 
- Có gì sao?
 
- Gia đình Miller mướn thêm người điều tra nữa…!
 
Hơi bất ngờ khi nghe vậy nhưng Thomas hỏi ngay:
 
- Mướn thêm người điều tra? Sao không thấy bà Miller nói gì với tôi? Chắc họ nóng ruột quá chứ gì!
 
Walker Cox nghiêm giọng nói với Thomas:
 
- Tôi chưa nói với anh ngay vì có một vài diễn biến trong vụ Leah Miller bị mất tích!
 
Thomas nôn nóng:
 
- Chuyện gì vậy? Không phải chúng ta nói là chia sẻ mọi thông tin sao? Nhưng ông có biết họ thuê thêm người điều tra là ai không vậy?
 
- Một công ty điều tra có tầm cỡ! Người chủ công ty tôi biết. Anh ta trước đây là một FBI agent rất sáng giá nhưng đã về hưu sớm và mở công ty tư rất thành công.
 
Nghe vậy Thomas hơi thất vọng:
 
- Vậy thì họ cần tôi làm gì nữa?  
 
Walker Cox an ủi:
 
- Bà Miller ký hợp đồng với công ty của anh thì cứ tiếp tục cuộc điều tra cho đến khi có kết quả hay khi nào họ bảo ngưng thì thôi.
 
Thomas hơi phân vân:
 
- Nhưng tôi phải cho xếp mình biết chuyện này! Còn chuyện gì mà ông chưa nói cho tôi biết nữa không?
 
Walker Cox hỏi lại Thomas:
 
- Tại sao anh biết?
 
Thomas chưng hửng:
 
- Còn chuyện gì nữa thật à? Tôi chỉ nói như vậy thôi!
 
- Tôi tìm được một người bạn từ hồi mới vào nghề nhưng về sau anh ta sang một ngành khác nên ít liên lạc nhưng người này đã tìm ra một chi tiết thật bí ẩn không thể ngờ! Anh còn nhớ tôi đã kể cho anh về một chiếc kẹo cao su được gói trong giấy quăng sát bờ rào ở trường học của Leah Miller không? Chúng tôi đã cho thử DNA nhưng không thể tìm được vì phải vào một chỗ không thể vào. Nhớ không?
 
- Dĩ nhiên là tôi nhớ vì lúc đó ông đã nghĩ không thể tìm kiếm được tung tích của Leah Miller!
 
- Chính người bạn mà tôi vừa kể đã tìm ra được tông tích người phù hợp với DNA đó!
 
- Tại sao người bạn đó của ông có thể tìm ra được? Người đó làm trong ngành tình báo sao?
 
- Đúng vậy! Và kết quả không thể ngờ được!
 
Thomas nôn nóng:
 
- Kết quả như thế nào?
 
- DNA đó thuộc về một cựu nhân viên tình báo đã ra khỏi ngành từ lâu nhưng không chỉ thế mà người đó đã chết rồi!
 
Thomas thảng thốt kêu lên:
 
- Trời!... Chuyện gì đây…? Như vậy là sao?
 
Walker Cox thở dài:
 
- Rắc rối quá! Càng đào sâu thì càng đụng phải thêm nhiều bức tường ngăn cản khác nữa!
 
Thomas hỏi lại Walker Cox:
 
- Ông có chia sẻ những điều này với công ty điều tra mới vào cuộc không?
 
Walker Cox do dự khi trả lời Thomas:
 
- Chưa! Tôi chỉ nói cho anh biết mà thôi vì tôi không muốn người bạn làm trong ngành tình báo bị liên lụy. Tôi nghĩ anh cũng nên giữ kín điều này và cũng đừng báo cáo với xếp của anh nữa! Tôi đã định không nói với anh nhưng nghĩ tới an nguy của đứa bé và tôi cũng tin tưởng anh sẽ tìm ra Leah Miller sớm! Nhưng có phải là quá bất ngờ và khó hiểu không?
 
Thomas đồng ý:
 
- Cám ơn ông đã chia sẻ và tin tưởng tôi. Tôi nhất định không bỏ cuộc đâu cho dù gia đình Miller không muốn tiếp tục hợp đồng. Tôi đã đi sâu vào vụ này quá mất rồi! Không những vậy…

Thomas ngần ngại không biết có nên nói rõ mục tiêu của chàng hay không.
 
Walker Cox đoán ngay nên căn vặn:
 
- Đừng nói lấp lửng. Nói cho tôi biết đi!
 
- Không phải tôi không muốn nói với ông nhưng bởi vì đây chỉ là những suy luận của tôi dựa trên… trực giác mà thôi! Tôi có cảm tưởng đây không chỉ là một vụ bắt cóc trẻ con bình thường! Đã vậy sau khi tìm hiểu một loạt các vụ trẻ bị mất tích từ bao lâu nay ở tiểu bang này mà vẫn chưa có kết quả tôi thấy dường như có một sự kết nối nào đó mà tôi không giải thích được! Tôi cũng có một hy vọng rất hão huyền là qua vụ Leah Miller tôi cũng sẽ tìm ra những đứa trẻ khác! Bây giờ ông hiểu vì sao tôi cứ ngần ngại không nói ra là vì vậy! Chẳng ai có thể tin vào những suy nghĩ này của tôi!
 
Câu trả lời của Walker Cox làm Thomas ngạc nhiên.
 
- Tôi tin!
 
Thomas hỏi lại với vẻ phấn khởi lạ thường:
 
 - Thực ư?
 
Bên đầu giây kia Walker Cox cười lớn tiếng:
 
- Thật! Hoàn toàn thật! Tôi tin vào trực giác của những thám tử chứ không riêng gì mình anh. Không những vậy tôi chúc anh sẽ đạt được ước nguyện. Ngày đó chúng ta sẽ cùng nhau nâng ly và uống cho thật say!
 
Thomas cũng cười lớn tiếng:
 
- Những lời đó cho tôi thêm động lực để tiếp tục!
 
- OK! Bây giờ tôi phải đi đây! Nhớ không được tiết lộ cho xếp anh biết đấy!
 
- Chắc chắn tôi sẽ giữ kín! Nhưng ông nhớ tìm cho tôi chủ nhân chiếc xe van đó nhé!
 
- Tôi sẽ tìm hiểu và cho anh biết trong vòng nửa tiếng.
 
- Cám ơn! Chúng ta nói chuyện sau!
 
 
*
 
 
Những tiết lộ mà Walker Cox vừa nói với Thomas lại càng làm cho chàng tin tưởng hơn là những suy đoán của mình là đúng. Vụ bắt cóc Leah Miller thuần túy không phải là để uy hiếp hay đòi tiền của tỷ phú Miller mà là vì lý do khác!
 
Leah Miller…? Autism? Phải có một kết nối nào đó? Nhưng còn bã kẹo cao su có DNA của một cựu nhân viên tình báo không còn trong ngành và đã qua đời là sao? Với ngành tình báo đầy bí mật thì có khi nào cái chết của cựu nhân viên tình báo đó là giả không? Bởi vì người đã chết không thể sống lại!... Nhưng có thể nào… DNA đó thuộc về một người con của cựu nhân viên tình báo đó hay không? Chuyện đó không đúng vì người con chỉ có 50% giống DNA của người cha mà thôi! Chỉ có thể giải thích là người đó vẫn còn sống, không hề chết!
 
Tất cả những suy nghĩ đó làm Thomas càng phấn khích và nóng nẩy hối hả lái xe trở về Houston. Nhưng Walker Cox không cho Thomas biết tên người cựu nhân viên tình báo đó! Chắc phải gặp mặt Walker Cox mới moi ra được tin này!
 
Suốt dọc đường về lại Houston, Thomas cứ thắc mắc với nhiều câu hỏi dồn dập dấy lên trong đầu chàng mà chưa tìm ra được câu trả lời cho thỏa đáng!
 
Bảng số xe van liệu có là câu trả lời cho những rối ren này không đây?
 
 
*
 
 
Khi còn cách Houston chừng 20 phút, Walker Cox gọi Thomas.
 
Thomas nghe ngay:
 
- Tôi đây! Còn cách Houston chừng 20 phút nữa thôi!
 
- Đã tìm thấy chủ nhân chiếc xe van đó!
 
Thomas vồ lấy:
 
 - Ở đâu?
 
- Ở ngay Marble Falls!
 
Thomas kêu lên và lái xe chậm hẳn lại.
 
- Ở ngay Marble Falls thật sao? Không thể ngờ được!
 
- Có muốn quay lại Marble Falls không?
 
Thomas quyết định ngay:
 
- Tôi phải về báo cáo với xếp đã! Ngày mai trở lại! Trước khi nói chuyện với xếp của tôi… tôi muốn gặp ông đã… được không?
 
Walker Cox nói ngay:
 
- Tôi không có ở trong sở cảnh sát! Cần gì thì cứ nói qua điện thoại là được rồi.
 
Thomas phân vân rồi ngập ngừng hỏi:
 
- Chắc ông biết tên người cựu nhân viên tình báo đã chết rồi phải không?
 
- Dĩ nhiên là tôi biết! Nhưng tôi chưa thể cho anh biết ngay lúc này. Để xem cuộc điều tra diễn tiến thế nào đã!
 
-Ông muốn bảo vệ nguồn tin có phải thế không?
 
- Đúng vậy!
 
Thomas đổi câu hỏi:
 
- Còn tên của người chủ chiếc xe van?
 
- Tôi sẽ gửi tin nhắn với đầy đủ chi tiết cho anh liền bây giờ đây!
 
- Tốt quá! Cám ơn nhiều lắm!
 
- Có gì mà phải cám ơn. Anh đã đỡ cho tôi rất nhiều việc! Anh thừa biết tôi phải giải quyết bao nhiêu vụ án.
 
- Tôi biết chứ! Chúng ta cùng cộng tác mà!
 
- OK! Nói chuyện anh sau!
 
Thomas quyết định sẽ lái xe thẳng về gặp xếp mình trước.
 
Mặc dù nôn nóng nhưng chàng cố nén chờ đến khi tới Houston mới đọc tin nhắn của Walker Cox.
 
 
*
 
 
Đậu xe. Tắt máy. Thomas mở điện thoại ra xem tin nhắn của Walker Cox gửi cho mình. Trong tin nhắn, Walker Cox viết vắn tắt: chủ của chiếc xe tên là Bradley Irwin. Sinh năm 1973. Địa chỉ 2708 Nora Hills, thuộc quận Burnet, thành phố Marble Falls. Có hình của người này. Bằng lái xe từ 4 năm trước. Người đàn ông da trắng tên Bradley Irwin trong ảnh bằng lái xe không cười, trông rất nghiêm nghị.
 
Thomas nhìn tấm hình khá lâu như để ghi nhớ diện mạo người này. Vậy là tốt quá rồi! Bây giờ vào báo cáo với xếp rồi ngày mai lại lái xe đến địa chỉ này xem như thế nào!
 
 
#16
    frank 31.07.2025 23:27:37 (permalink)
     
    Chương 17
     
     
    Cúi xuống tỉa mấy lá úa trong chậu hoa, hai bàn tay tuy gân guốc nhưng nhăn nheo và rám nắng thô ráp, người đàn ông đứng tuổi vẫn tỉ mỉ làm công việc cắt bớt những cành cây đã khô héo nhường chỗ cho những cành non có thêm không gian phát triển.
     
    Ông ta không chỉ chú tâm trên một chậu hoa mà cứ tiếp tục công việc đó trên những chậu hoa kế cận ở sân thượng. Tiếng chim hót dần thưa đi và khi ánh nắng bắt đầu rọi vào lưng Asher Berg thoạt tiên ấm áp mơn man nhưng rồi nóng hẳn lên như dục giã đôi bàn tay đã bắt đầu già nua hãy ngừng lại thì ông ta không khom người nữa mà chậm rãi ngừng tay đứng hẳn lên.
     
    Tay phải vẫn cầm kéo, ông ta hơi ưỡn người và làm vài động tác như vươn người, quay qua quay lại cho dãn cơ.
     
    Asher để chiếc kéo nhỏ cắt cành cây vào chỗ nhất định. Ông ta lấy chổi định quét những cành lá đang rơi vãi khắp nơi ở dưới mặt sân xi măng đã nứt nẻ thì đã nghe thấy tiếng của Rachel trong trẻo vang lên ngay sau lưng:
     
    - Để con làm cho!
     
    Asher quay lại phía có giọng nói của Rachel. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Rachel đang nghiêng đầu nhìn mình, Asher thấy vui. Đã 26 tuổi nhưng con bé vẫn là đứa con gái nhỏ của mình ngày nào, Asher mỉm cười với Rachel trong ý nghĩ đó.
     
    - Nếu ba cứ tiếp tục cúi người như vậy rồi sẽ có lúc không đứng lên được nữa cho mà coi!
     
    Asher không tranh cãi với Rachel mà chỉ cười cười gục gặc đầu nói:
     
    - Ờ.. cái đầu thì vẫn tốt lắm nhưng cái lưng thì không khá cho lắm!

    - Chuyện tỉa và cắt cây con và David làm được rồi! Vả lại mình thuê người làm vườn để làm gì?
     
    - Dĩ nhiên ta biết các con làm được và người làm cũng lo được nhưng ba vẫn thích công việc này! Ba thích làm những chuyện tỉ mỉ. Vừa làm vừa suy nghĩ… rất hay!
     
    Rachel lắc đầu:
     
     - Những chuyện này thì có gì hay chứ?
     
    Asher khẳng định với giọng nói đầy cả quyết:
     
    - Những lúc chú tâm vào một việc gì đó không có nghĩa là đầu óc ngưng nghỉ mà ngược lại…
     
    Chẳng hiểu ba mình nói vậy có ý gì nên Rachel chỉ lắc đầu và làm công việc thu dọn sân.
     
    Asher nhìn con gái rồi nhìn quanh sân thượng. Ở trên cao gió thổi lồng lộng hầu như suốt ngày đêm. Những chiếc ghế dài bọc nệm ni-lông đã cũ cần phải thay. Ở góc bên kia còn trống, có lẽ hôm nào lại mua một hai chậu cây kiểng. Đã từng dựng vài chiếc dù che nắng cạnh những chiếc ghế dài nhưng rồi Asher và cả mấy đứa nhỏ đều không thích nên đã dọn sạch.
     
    Nhìn đồng hồ, Asher lặng lẽ đi xuống nhà. Còn vài chuyện phải làm trước khi đi xa ngày mai.
     
     
    *
     
     
    Khi mọi sự đã tươm tất thì Rachel dừng tay. Nàng đứng ở hàng rào trên cao nhìn xuống bên dưới. Cả khu đất rộng mênh mông với nhiều cây lớn trải dài là thế giới riêng của gia đình họ Berg. À không, đâu phải chỉ thuộc về mình họ Berg, còn có cả chú Bradley Irwin nữa chứ! Vậy là cả giòng họ Irwin nữa sao? Nhưng thực sự mảnh đất bát ngát này là do ba được thừa hưởng từ ông ngoại. Thuộc giòng họ Berg mới là đúng! Chú Bradley Irwin không phải là chủ nhân của giang sơn này mặc dù chú và con gái đã ở đây cùng với ba từ rất lâu.

    Vì sao ba và chú Bradley ở bên nhau suốt bao năm qua luôn luôn là một thắc mắc của Rachel. Hai người chẳng phải họ hàng thân thích gì, tuổi tác cũng cách nhau tuy không nhiều, chỉ là ba lớn hơn chú ấy 7 tuổi. Chú ấy ít đi xa nhưng ba thì hay đi vắng. Mục đích của những chuyến đi xa đó là gì thì nàng không rõ vì ba không muốn đề cập mà chỉ nói ngắn gọn là “đi công việc”! Có vài lần Daniel, Miriam, Rebecca và Talia cùng đi. Không biết tại sao chỉ có 4 em này được đi cùng với ba? Công việc gì không biết chứ? Nhưng rõ ràng công việc mà ba làm bấy lâu nay đã giúp nuôi cả nhà sống thoải mái đầy đủ.
     
    Gia đình của Rachel Berg đã sống trong một thế giới khác biệt tuy có hơi cô lập với thế giới bên ngoài. Ba đã từng nói con cái của ba là những hạt giống đặc thù quý báu được nuôi dưỡng với những phẩm chất tốt nhất, hoàn thiện nhất để có thể thành những con người xuất chúng có thể thay đổi và cải thiện xã hội và thế giới!
     
    Những ngọn gió nhẹ mơn man hai làn má của Rachel như nhắc nhở nàng về hoài bão cả đời đó của ba. Rachel, rồi David, Daniel, Miriam, Rebecca, còn cả Talia… những đứa con mà bà đã nuôi dậy với giáo dục khác thường. Dĩ nhiên Talia là con gái của chú Bradley nhưng tất cả các anh chị em đều học ở nhà, không đến trường học chung với những trẻ khác. Tuy vậy những sách vở đều mới nhất được cập hóa luôn, hay máy móc cũng tối tân. Không những vậy chương trình học cứ liên lỉ tiếp tục như chuyện học hành cho các anh chị em đều không có điểm dừng mà vẫn phải tiếp tục học hỏi tìm hiểu trong cái thế giới bao la huyền bí này.
     
    Rachel vẫn tò mò về người mẹ của mình là ai và cả những người đàn bà đã từng lấy ba và sinh ra những đứa con cho ông. Ngay như mẹ của Rachel là ai, tên gì, ba cũng không nói. Tất cả những người mẹ đó đã không còn sống trên thế gian này, và đó là lý do mà ba phải nuôi nấng hết tất cả. Ba đã nói như thế!
     
    Chợt có tiếng động đâu đó, Rachel đưa mắt kiếm tìm. Khi quay hẳn người ra phía sau, nàng nhìn thấy Talia Irwin.
     
    Cùng cỡ tuổi với Rachel nhưng Talia cao hơn nàng đến 4 inches. Đôi mắt đen của Talia đang nhìn Rachel mà như không chỉ nhìn nhưng còn như là nhìn xuyên thấu qua nàng đến những cảnh vật đàng sau. Quá quen thuộc với cặp mắt đen và kỳ lạ của Talia nên Rachel đoán không phải Talia đi tìm mình để chơi mà có một chuyện gì khác cần nàng giải quyết.
     
    Rachel lại gần nắm tay Talia hỏi:
     
    - Có chuyện gì sao?
     
    Talia lẳng lặng quay lưng đi. Rachel theo sau không nói tiếng nào. Sân thượng lộng gió được trả lại sự yên tĩnh, không còn một bóng người. Không còn Asher, cũng không còn hai thiếu nữ..
     
    Cả hai cô gái đi xuống hết những bậc thềm gạch vào một sân nhỏ hơn rồi đẩy cửa kính vào bên trong nhà.
     
     
    *
     
    Qua phòng khách chính rồi đi qua hành lang dài hun hút mà hai bên vách tường treo rất nhiều hình ảnh sinh hoạt chung của cả nhà từ nhiều năm qua.
     
    Những bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển như khiêu vũ của Talia dừng lại ở căn phòng cuối
     
    Rachel đoán ngay có chuyện gì với em út của mình mới được ba đưa về không lâu. Con bé xinh xắn nhỏ nhất nhà 5 tuổi tên là Hila Berg.
     
    Vào phòng thấy Hila vẫn nằm trên giường. Thấy Rachel và Talia vào, con bé kéo chăn trùm kín đầu. Rachel và Talia nhìn nhau.
     
    Từ hôm ba đưa Hila về, con bé không nói năng gì với bất cứ ai, không cười mà cũng chẳng khóc. Rachel được ba giao cho chăm sóc Hila.
     
    Còn nhớ ngày ba đưa Hila về đây, mọi người đều sửng sốt, trừ chú Bradley. Dĩ nhiên không ai chờ đợi một lời giải thích nào từ ba. Riêng Rachel đoán rằng đây lại là một đứa con rơi nữa của ba! Không biết mẹ của Hila còn sống hay đã chết nhưng nhìn con bé rất tội nghiệp khi thấy nó ngơ ngác như bị đi lạc vào đây!
     
    Suốt từ hôm Hila về đây đến giờ, tối nào Rachel cũng phải ngủ chung với em gái. Có lẽ ở trong nhà con bé gần gũi với Rachel hơn cả. Thái độ của ba cũng kỳ lạ! Không thân mật với Hila cho lắm, không ra vẻ người mới tìm được con gái nhỏ của mình! Nhưng thực ra ngay cả với các em của nàng, ba cũng xa cách thế nào! Chỉ có mỗi Rachel và David là gần với ba hơn cả! David lớn hơn Rachel 3 tháng nên được gọi là anh cả tuy cả hai đều 26 tuổi. Những người em khác đều cách anh và chị lớn những 10 năm. Bây giờ lại thêm con bé xinh xắn 5 tuổi này nữa. Đúng là em út!
     
    Rachel nói với Talia:
     
    - Em đi ra đi, để mặc chị với con bé!
     
    Talia không nói gì, quay lưng đi ra ngoài, không quên khép cửa phòng lại.
    Rachel nhẹ nhàng vỗ vỗ ngoài lớp chăn rồi nói với Hila:
     
    - Chị Rachel đây rồi! Bây giờ Hila dậy rửa mặt rồi còn ăn sáng chứ! Hôm nay bé của chị ngủ dậy muộn quá đó nhe!
     
    Không thấy Hila nói gì nhưng con bé có cử động dưới lớp chăn chút đỉnh như một phản ứng đáp trả trước những lời nói của chị Rachel.
     
    Rachel cười khúc khích:
     
    - Bây giờ mình chơi trò ú tim nhé! Chị đi tìm Hila đây… Xem nào… chắc Hila đang trốn ở chỗ kia…. Mà không phải… Chắc dưới gầm giường… Cũng không phải… Vậy Hila của chị đâu rồi?... À chị biết rồi…
     
    Nói đến đó rồi Rachel tung chăn ra. Hila đang nằm co quắp trên giường, hai chân bé nhỏ co lại sát ngực. Mắt con bé nhắm tịt nhưng đôi môi hơi hé mở như một nụ cười.
     
    Rachel ôm choàng lấy con bé, đầu nàng dúi vào ngực Hila mà nựng nịu trêu chọc:
     
    - Chị tìm được Hila rồi! Chị bắt được cưng của chị đây rồi!... Sao hả?
     
    Nói xong Rachel cứ dụi đầu của mình hết vào ngực rồi lại đến cổ và bụng của Hila làm con bé nhột nhạt bật lên tiếng cười trong trẻo.
     
    Nghe tiếng cười của Hila, Rachel vui mừng khi thấy con bé mở lòng với mình. Đây là lần đầu tiên từ khi con bé 5 tuổi này đến đây có một biểu hiện thân thiện như vậy. Rachel thấy vui, vui lắm!
     
    Lúc này khoảng cách giữa Rachel và Hila thật gần. Một lọn tóc quăn mầu nâu nhạt hơi vàng xõa trên má của Hila và đôi mắt thật đen y như mắt của Talia đang nhìn Rachel với vẻ tò mò chứ không còn lẩn tránh như lúc con bé mới đến đây.
     
    Rachel nghiêng đầu nhìn cô bé xinh xắn 5 tuổi mà thấy thích quá! Nàng muốn hôn nhẹ lên gò má hồng hào ngây thơ kia nhưng không muốn làm cho Hila sợ nên kềm chế. Có thêm cô em út này thật là vui! Nó giống như một trò chơi! Trò chơi chinh phục!
     
    Nghĩ như thế và Rachel mỉm cười âu yếm nhìn Hila.
    Có lẽ cảm nhận được tình cảm nồng nàn đó nên Hila lại hơi nhếch mép cười khi nhìn Rachel.
     
    - Dậy rửa mặt đánh răng rồi đi ăn sáng nhé?
     
    Hila ngồi dậy ngoan ngoãn đi theo Rachel, không tỏ ý phản kháng nữa.
     
    Người chị lớn 26 tuổi tên Rachel giúp Hila làm chuyện vệ sinh buổi sáng. Không những vậy, Rachel còn bắt Hila thay quần áo khác. Nàng chải sơ đầu tóc con bé và tìm một chiếc nơ mầu hồng gắn lên tóc cho Hila. Trông con bé thật xinh!
     
    Nàng cứ tìm cách gợi chuyện cho Hila nói nhưng con bé chỉ yên lặng không trả lời mà cũng chẳng hỏi han gì.
     
     
    *
     
     
    Bữa ăn sáng của cả nhà thường muộn, vào lúc 9 giờ 30 sáng như mọi ngày.
     
    Mọi người vừa nhìn thấy Hila và Rachel xuất hiện thì cùng vỗ tay. Mọi gương mặt rạng rỡ đều quay về nhìn Hila. Đây không phải là lần đầu tiên mà mọi người làm như vậy nhưng hôm nay quả thật những cái vỗ tay chào đón có vẻ nồng nhiệt hơn trước đó.
     
    Asher có vẻ hài lòng và tươi nét mặt khi nhìn Rachel và Hila. Ông ta nghĩ thầm Rachel đã làm rất tốt!
     
    Bradley ngồi ở đầu bàn bên kia cũng hơi nhếch mép cười. Nhưng không ai biết được nụ cười của ông ta thực sự có ý nghĩa gì.
     
    Rachel đưa Hila đến ngồi gần Miriam vì đó là chỗ trống không biết tình cờ hay đã được sắp đặt?
    Hila ngoan ngoãn ngồi xuống, một bên là Miriam, còn bên kia là Rachel.
     
    Mọi người lại tự giới thiệu cho Hila làm quen như ngày hôm qua và những ngày trước đó. Người cuối cùng là anh cả David Berg trêu đùa Hila bằng cách thè lưỡi và nhăn mặt rồi lấy hai bàn tay che mặt, chỉ hở đôi mắt. Hai bàn tay của David làm như hai cánh chim bay lượn rồi áp vào ngực mình xong lại chỉ sang Hila.
     
    Con bé nhìn David bằng đôi mắt hiếu kỳ có xen lẫn thích thú nhưng vẫn không nói gì.
     
    David kêu lên:
     
    - Cả nhà thấy chưa, Hila thích anh rồi đấy!
     
    Những tiếng cười râm ran nổi lên lan tỏa khắp căn phòng ăn khá rộng lớn. Bữa ăn sáng của cả nhà đã bắt đầu như vậy!
     
    Rachel lấy thức ăn cho em út Hila. Món nào con bé không muốn ăn thì không đụng đến hay quay mặt đi. Rachel và Miriam ngồi bên cạnh phải ăn hộ. Cũng phải một thời gian mới biết Hila thích ăn gì và không thích gì. Nhưng rồi con bé sẽ hiểu là ở đây tất cả mọi người phải tuân thủ theo những quy tắc riêng và phải dần tập bỏ những ý thích riêng của mình để hòa đồng với nhau.
     
     
     
    *
     
     
    Asher dặn dò Rachel:
     
    - Ngày mai ba và các em đi xa, con và David ở nhà chăm lo cho Hila nhé. Ba thấy con giỏi lắm! Có vẻ như Hila đã quen dần rồi đấy! Chuyến đi này ba và các em con đi sẽ lâu hơn.
     
    Rachel vênh mặt:
     
    - Con gái của ba mà!  Để đó con và anh David lo hết mọi sự.
     
    - Lần này chú Bradley cũng đi cùng với ba! Ở nhà nhớ là không cho người lạ vào!
     
    - Đương nhiên, ba đừng lo! Mà có ai đến đây làm gì chứ?
     
    Nhưng Rachel hơi ngạc nhiên khi lần này thấy chú Bradley đi cùng với ba mình và các em. Chú Bradley ít khi đi cùng với ba trong những chuyến đi như thế. Nàng luôn thắc mắc là mọi người làm gì trong những chuyến đi như vậy. Nhưng tò mò là một điều luôn bị cấm kỵ, ba thường nói như thế. Ba còn nói gia đình là thương yêu, bảo vệ che chở cho nhau. Đó mới là sự quan trọng. Còn có những công việc không thể bàn cãi trong gia đình. Không những vậy ba còn giải thích sơ là sự có mặt của các em và những khả năng đặc biệt của chúng sẽ giúp cho công tác của ba được dễ dàng hơn.
     
    Rachel chỉ hiểu như vậy. Còn các em thì chẳng đứa nào hé môi nói điều gì. Sự vâng phục trong gia đình họ Berg là điều tiên quyết để gắn bó mọi người lại với nhau sống trong hạnh phúc và hòa thuận.
     
    Asher lại dặn Rachel thêm:
     
    - Hila còn nhỏ và chưa quen với chỗ ở mới nên con phải trông chừng em, đừng cho nó đi lạc ra ngoài. Hila cũng không muốn gặp người lạ, kể cả mấy người làm. Phải một thời gian nữa nó mới quen.
     
    Rachel nhoẻn miệng cười trả lời:
     
    - Đã nói là ba đừng lo mà! Con biết phải làm những gì! Ba và mọi người cứ đi! Nhưng thỉnh thoảng ba gọi điện thoại về nhà nhé!
     
    - Đương nhiên!
    #17
      frank 01.08.2025 23:07:29 (permalink)

      Chương 18

       
       
      Biết là Bradley đang miệt mài trong phòng thí nghiệm nhưng Asher vẫn vào.
       
      Phòng thí nghiệm tối tân này được thành lập và nâng cấp nhiều lần, không thua gì những phòng thí nghiệm tân tiến khác. Chỉ khác một điều là người làm trong phòng thí nghiệm này chỉ có Bradley là chính, ngoài ra còn có những người con xuất chúng của Asher như Daniel, Miriam, Rebecca và con gái của Bradley là Talia. Những người không có phận sự miễn vào.
       
      Để bảo đảm sự an toàn và bảo mật cho phòng thí nghiệm, Asher đã tốn khá tiền để gắn hệ thống tối tân đọc và nhận diện người muốn vào qua đôi mắt người đó. Chỉ có Asher Berg, Daniel, Miriam, Rebecca và con gái của Bradley là Talia cùng Bradley mới vào được mà thôi.
       
      Lúc này chỉ có mình Bradley trong phòng thí nghiệm.
      Dường như Bradley không hề biết đến sự có mặt của Asher cho đến khi ông ta lên tiếng:
       
      - Nói chuyện chút đi!
       
      Bradley ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn thấy Asher đang đứng gần đó.
      Bradley hỏi:
       
      - Tại sao lần này lại muốn tôi đi cùng?
       
      - Vì lần này chuyện thí nghiệm thực sự sẽ bắt đầu. Anh có thể về trước, không cần ở lại lâu. Có tôi ở lại cùng với mấy đứa nhỏ được rồi.
       
      Bradley như suy nghĩ trước khi đưa ra câu hỏi kế tiếp:
       
      - Thực sự làm thật sao?
       
      Asher gật đầu:
       
      - Họ nói đã sẵn sàng chỉ chờ chúng ta thôi!
       
      Bradley tháo kính ra vuốt đôi mắt:
       
      - Anh có nghĩ tới hậu quả không? Tôi nghĩ là anh vẫn nghĩ đến điều này!
       
      - Đương nhiên! Nhưng qua bao nhiêu thời gian nghiên cứu, qua nhiều tiến bộ mà chúng ta đã nghĩ rằng không thể thực hiện được mà bây giờ đã sắp thành hiện thực! Anh không nghĩ đến thành tựu và sự thay đổi lớn lao như thế nào cho con người sao? Thế giới này sẽ thay đổi, hoàn toàn thay đổi!
       
      Bradley ngẫm nghĩ:
       
      - Thế giới sẽ hoàn toàn thay đổi và tốt đẹp hơn nhưng được như vậy thì phải trả cho một cái giá không nhỏ!... Điều làm tôi lo ngại là…
       
      Asher nói ngay:
       
      - Anh muốn nói đến an nguy của mấy đứa nhỏ hay sao?
       
      - Phải!… Asher! Chúng là những đứa con của chúng ta!
       
      Asher vẫn nói với giọng nhiệt tình hơn bao giờ hết:
       
      - Đúng! Chúng là những đứa con của chúng ta! Anh tưởng tôi không yêu thương và quan tâm đến sự an nguy của chúng hay sao? Tôi lo chứ nhưng họ đã đảm bảo với tôi là sẽ không có chuyện gì bất trắc xẩy ra! Họ đã thử nghiệm trên nhiều thú vật cả bao năm nay rồi! Không sao cả!
       
      Bradley nhún vai:
       
      - Không thể biết được! Chuyện rủi ro có thể không đến ngay lập tức mà sau này.
       
      Asher thở dài:
       
      - Anh đừng quên đây là hoài bão của cả hai chúng ta từ bao năm nay. Anh không nghĩ đến những công trình nghiên cứu của anh sao?
       
      - Dĩ nhiên là tôi có nghĩ đến! Nhưng tôi vẫn lo ngại!
       
      Asher giơ hai tay lên như đầu hàng:
       
      - Bradley! Thời gian chúng ta chờ đợi bao lâu rồi? Phải đến 20 năm! Anh phải nghĩ đến sự thay đổi tốt cho các con của chúng ta. Phải nghĩ theo hướng tích cực hơn! Đây không phải là một trong những lý do anh miệt mài nghiên cứu hay sao?
       
      Bradley xua tay:
       
      - Được rồi! Không bàn cãi nữa! Ngày mai đi phải không?
       
      Asher tươi nét mặt:
       
      - Phải vậy chứ! Thôi, tôi để anh làm việc!
       
      Asher đi ra nhưng cũng nói với lại sau lưng:
       
      - Những đề án và nghiên cứu của anh chỉ thành hiện thực khi ứng dụng trên con người. Chính anh là người đã đưa ra những ý tưởng như vậy. Họ và những người đầu tư chỉ làm công việc biến thành hiện thực mà thôi!
       
      Bradley chợt đổi ý khi nói với Asher:
       
      - Hay là khoan cho Talia làm thí nghiệm đã!
       
      Asher lắc đầu:
       
       - Thì cứ đi rồi đến đó sẽ tính! Lúc đó anh đổi ý sau cũng được mà! Nhưng đừng quên con gái anh đã 26 tuổi rồi! Talia có thể tự quyết định!
       
       
      *
       
       
      Sáng hôm sau David là người đưa Asher, Bradley và 4 đứa con của họ ra phi trường bằng một chiếc xe van mầu xám với bảng số của tiểu bang California.
       
      Trong khu nhà và đất rộng mênh mông của Asher không có làm chỗ ở cho người làm. Tất cả đều ở ngoài và đến đây làm việc hàng ngày, trừ ngày chủ nhật. Cho phương tiện di chuyển, Asher và Bradley mua  6 chiếc xe khác nhau, 3 chiếc xe van lớn và 2 xe truck, 1 chiếc sedan. Năm xe đều có bảng số xe của nhiều tiểu bang khác nhau. Đấy chính là quyết định của Asher. Mọi sự đều do Asher tính toán và quyết định. Bradley chỉ chú tâm đến phòng thí nghiệm và không cần biết đến gì khác và cũng chưa bao giờ thắc mắc về tiền bạc từ đâu mà đến ngoài tài sản mà Asher được thừa hưởng của gia đình.
       
      Những chiếc xe đều đậu dưới hầm để xe có cửa sắt kín như bưng và nằm xa căn nhà, chung quanh có nhiều cây lớn bao phủ, khó ai biết đây có hầm đậu xe.
       
      Những người làm mà Asher thuê mướn toàn là người Mễ, không biết tiếng Anh. Họ là những người chất phác và chỉ làm việc theo lệnh của ông chủ Asher, người chủ nói tiếng Mễ khá giỏi và trả lương sòng phẳng. Những người Mễ này làm cho Asher từ rất lâu đời và rất trung thành. Điều mà ông chủ Asher đòi hỏi là sự kín miệng và trung thành tuyệt đối. Chỉ có vậy thôi!
       
      Đường đến phi trường cũng xa. Trên xe chẳng ai nói với ai điều gì cả.
      David định hỏi ba vì sao chuyến đi này lại lâu như vậy, đến gần 3 tuần lễ nhưng biết tính của ba nên thôi nhưng trong bụng cứ thắc mắc.
       
      Nếu nói đến thắc mắc thì có biết bao nhiêu là điều muốn hỏi! Hỏi các em thì vô ích! Miriam, Rebecca và cả Talia đều không hề hé môi. Còn Daniel thì cũng vậy thôi, nó chỉ nói những điều cần nói! Bộ óc siêu việt của Daniel, người được ba gọi là thiên tài về toán, thì chỉ thích thú với những con số!
       
      Gia đình mình thật kỳ lạ! David nghĩ thầm như vậy.
      Vậy mà 3 tiếng đồng hồ cũng trôi qua nhanh chóng. Đến phi trường, David ngừng xe sát bên lề để cho mọi người xuống lấy hành lý.
       
      Ashe dặn dò David:
       
      - Ở nhà, con và Rachel chăm lo cho Hila nhé, nó còn nhỏ quá!
       
      David giơ ngón tay cái lên cười tươi:
       
      - Yên chí! Mọi chuyện sẽ đều tốt đẹp!
       
      - Ba sẽ gọi điện thoại về luôn luôn. Nhưng nếu có chuyện gì khẩn cấp thì cứ gọi điện thoại cho ba.
       
      David lại trấn an Asher:
       
      - Đã nói là không sao mà!
       
      Asher giải thích:
       
      - Tại vì chuyến đi này khá lâu!
       
      Bradley xen vào:
       
      - Chú sẽ về trước! Phần chú chỉ đi 4 ngày thôi!
       
      David quay sang Bradley:
       
      - Khi nào chú về gọi cho cháu ra đón!
       
      - Dĩ nhiên rồi!
       
      David vỗ vai các em:
       
      - Mọi người đi vui vẻ bình an!
       
      Không biết Asher nghĩ sao nên nói nhỏ vào tai David:
       
      - Lần này… Cả 4 em.. sẽ được làm thử nghiệm!
       
      David ngỡ ngàng nhìn ba nhưng không nói gì nhưng trong đôi mắt đang mở lớn nhìn Asher chứ đựng muôn vàn câu hỏi.
       
      Biết là David thắc mắc nhưng không dàm hỏi, Asher ngần ngừ suy nghĩ có nên nói sơ cho David biết hay không vì làm sao biết được những bất trắc có thể xảy ra sau khi cấy ghép chip não chứ?
       
      Asher chỉ nói gọn lỏn với David:
       
      - Cấy chip não!
       
      Nói xong 3 chữ đó, Asher quay lưng đi để mặc David đứng đó với bao suy nghĩ lẫn lộn.
       
      Khi vào xe đi trở về David hiểu ra bao nhiêu chuyến đi xa bấy lâu nay là với mục đích đó! Nhưng liệu có chuyện gì nguy hiểm xẩy đến cho các em hay không? Hay với những thí nghiệm đó, tất cả các em sẽ.. biến thành những con người khác? Rachel mà biết điều này thì nó sẽ sốc đến chừng nào!
       
       
      *
       
       
      Ngồi ở phi trường chờ lên máy bay, Miriam, Rebecca, Talia và cả Daniel đều có máy tính riêng, chúng đều giải khuây trong khi chờ đợi. Asher mua tờ báo ngồi xem. Bradley cũng xem tin tức bằng điện thoại. Không ai nói chuyện với ai cả.
       
      Nếu nhìn vào khó mà nghĩ họ là một gia đình mà chỉ là một nhóm người đi chung với nhau vì chẳng ai giống ai. Miriam với tuổi 16 nhưng trông thật sắc xảo với đôi mắt thông minh sáng quắc. Có thể nói Miriam mang giòng họ Berg nhưng nét Á châu nhiều hơn.
       
      Ngồi cạnh Miriam là Talia rồi đến Bradley. Người ta có thể nhìn thấy sự tương đồng của Talia và Bradley nếu phân tích từng điểm một. Mầu tóc nâu vàng của Talia chẳng khác gì mầu tóc của cha cô ta là Bradley Irwin. Làn da cũng là làn da của giống dân da trắng. Nhưng đôi mắt của Talia lại khác hẳn! Không hẳn là vì mầu đen nhưng còn thêm đuôi mắt dài và mí mắt nhỏ. Hẳn nhiên người mẹ của Talia phải là một phụ nữ Á châu thuộc sắc tộc nào đó.
       
      Rebecca là một thiếu nữ xinh đẹp da trắng với mái tóc vàng óng ả. Nhìn khuôn mặt cởi mở của Rebecca, ai ai cũng thấy có cảm tình, nhất là khi thiếu nữ 15 tuổi này cất tiếng cười rộn rã thì cho dù có người nào đó khó tính đến đâu cũng phải cười theo. Trong gia đình, Rebecca và tiếng cười của cô bé đã tỏa sáng và mang đến nhiều niềm vui cho mọi người. Vậy mà tiếng cười và khuôn mặt đáng yêu đó chưa chinh phục được cô em út nhỏ 5 tuổi Hila!
       
      Còn Daniel nữa kìa! Với số tuổi mới có 16 nhưng bộ óc của cậu thiếu niên thật siêu việt! Không lạ gì mà Asher đã hãnh diện nói với những đứa con khác của mình rằng Daniel Berg là thiên tài xuất chúng về toán, còn vượt hơn cả Miriam! Daniel như một máy tính di động, biết ăn, biết ngủ, biết nói! Một con người trở thành một cỗ máy tính chính là Daniel Berg!
       
       
      *
       
       
      Đến phi trường Washington Dulles International Airport (IAD) sau hơn 3 giờ đồng hồ ngồi trên máy bay, Asher và Bradley cùng mấy đứa con đều hoan hỉ đứng lên sửa soạn xuống máy bay ra ngoài.
       
      Asher nói với Bradley:
       
      - Họ sẽ đón chúng ta bên ngoài! Tối hôm qua họ gọi cho tôi và nói đã sửa soạn mọi thứ sẵn sàng cho chúng ta, không phải lo gì cả!
       
      Bradley không nói gì, lầm lũi đi cùng với Asher nhưng trong đầu anh ta vẫn còn phân vân về quyết định có nên để cho con gái mình là Talia tham gia việc thí nghiệm đầu tiên này hay không? Thực sự trong thâm tâm Bradley rất phấn khích với thí nghiệm này nhưng chuyện rủi ro bất trắc không thể tiên đoán được cho dù Bradley là người hiểu biết rất rõ về nghiên cứu này. Những suy nghĩ đối chọi và mâu thuẫn này cứ liên tục quấy rầy tâm trí của anh ta và làm chậm những bước chân của Bradley.
       
      Ra đến bên ngoài, trong đám đông đang chờ đợi, một người đàn ông trung niên, tóc đã muối tiêu nhưng vóc dáng khỏe mạnh giơ tay lên và tiến gần nhóm người của Asher.
       
      Người đàn ông đó đến gần Asher và nói với một giọng vui vẻ nhưng rất trầm tiếng:
       
      - Asher! Lâu ngày!
       
      Dường như sự hiện diện của người đàn ông này rất bất ngờ đối với Asher. Nhưng là một bất ngờ thích thú!
       
      - Steven! Thật không ngờ!... Tại sao anh biết là tôi đến đây ngày hôm nay? Không phải tình cờ chứ?
       
      Câu hỏi đó chưa được trả lời ngay mà hai người đàn ông trung niên ôm lấy nhau xiết chặt với một vẻ thân tình đặc biệt.
       
      Bradley nhìn họ nhưng không ngạc nhiên vì Asher luôn luôn có những mối liên lạc lạ lùng.
       
      Quay sang Bradley, Asher giới thiệu:
       
      - Đây là Steven Baker! Một người bạn… cùng trong ngành với tôi từ rất lâu. Steven, giới thiệu với anh đây là Bradley Irwin, một khoa học gia rất xuất sắc.
       
      Steven bắt tay Bradley và nói luôn:
       
      - Tôi đã được nghe Cerebrochip nói ngày hôm nay tôi được cử đi đón một phái đoàn, trong đó có một khoa học gia xuất sắc.
       
      Qua câu nói này của Steven Baker, Asher hiểu ngay người đón nhóm người của ông ta ở đây ngày hôm nay chính là Steven!
       
      Asher nhìn Steven gật gù và nheo mắt thay cho những lời nói xác định về những suy nghĩ của mình.
       
      Asher hỏi luôn:
       
      - Bây giờ anh sẽ đưa chúng tôi đi đâu đây?
       
      Steven cười đáp:
       
       - Đi theo tôi! À… mà anh không giới thiệu những thành viên còn lại trong nhóm sao?
       
      Có cần phải như vậy không, Asher lại tự hỏi? Nhưng rồi vẫn giới thiệu:
       
      - Talia Irwin, con gái của Bradley Irwin. Còn đây là những người con của tôi… Daniel, Miriam, Rebecca.
       
      Đi theo Steven nhưng Asher vẫn thắc mắc là không hiểu Steven biết được bao nhiêu về chương trình bí mật này?
       
      Nhưng cũng từ câu hỏi đó Asher không thể không liên tưởng đến lần gặp gỡ Steven Baker trong một điệp vụ nối kết trong quá khứ. Đó cũng là lần cuối cùng hai người gặp nhau. Sau đó thì Asher rời bỏ cơ quan và biến mất tăm!
       
      Chuyện những nhân viên rời khỏi cơ quan rồi mất tích hay sau đó đã chết là chuyện rất hay xẩy ra, không có gì đáng ngạc nhiên. Vậy nếu như Asher Berg đã bị cơ quan khai tử thì cũng là chuyện có thể xẩy ra bởi vì Asher Berg đâu phải là tên thật đâu? Cơ quan chỉ có thể khai tử người thế thân cho Asher mà thôi, hay nói cách khác tên thật cha sinh mẹ đẻ của ông ta lả Arieh Cohen chứ không phải là Asher Berg! Mẹ của Asher là Martha Berg và là người Mỹ, nhưng cha của ông ta là Samuel Cohen, một người Do Thái.
       
      Giòng họ Berg quả thật có hiện hữu. Mảnh đất rộng mênh mông mà Asher đang sống đúng là thừa hưởng của giòng họ Berg này. Còn bây giờ chuyện thay đổi và ngụy tạo giấy tờ quá dễ dàng đối với Asher vì ông ta có rất nhiều mối liên lạc từ thời còn trong ngành tình báo xa xưa.
       
      Chỉ có người đứng đầu cơ quan và những người trực tiếp ra chỉ thị cho Asher vào thời gian ông ta làm việc trong chính quyền mới biết tên thật của Asher mà thôi! Cái tên Arieh Cohen đã phai mờ trong trí nhớ của Asher từ lâu! Sống và gắn bó với thân phận là Asher Berg đã quá lâu nên ông ta không còn nhớ đến con người mang tên Arieh Cohen nữa!
       
       
      *
       
       
      Steven đưa mọi người ra bên ngoài. Một chiếc xe van lớn mầu đen đang chờ. Mọi người lên xe mà không hỏi han gì.
       
      Nhưng rồi chính Steven là người nói với Asher:
       
      - Cerebrochip đã dành riêng chỗ ở cho mọi người, ở gần ngay nơi có những phòng thí nghiệm và nghiên cứu, rất tiện lợi. Theo như tôi được biết mọi người sẽ ở lại đây gần 3 tuần lễ đúng không?
       
      Bradley nói ngay:
       
      - Tôi sẽ về trước, không ở lâu như vậy, chỉ có Asher ở lại với bọn nhỏ thôi!... Tuy nhiên tôi có thể đổi ý và ở lại với mọi người.
       
      Asher nghe vậy hiểu ngay là nếu Bradley để cho Talia tham gia chương trình thí nghiệm đầu tiên này thì anh ta sẽ ở lại trông chừng Talia. Như vậy nhiều phần là Bradley đã quyết định! Tốt thôi!
       
      - Được lắm! Chúng tôi có thể sắp xếp! Mọi người cần gì cứ cho biết, chúng tôi sẽ đáp ứng đầy đủ!
       
      Asher thăm dò tuy không biết là Steven có trả lời cho mình biết hay không:
       
      - Có nhiều nhóm không?
       
      Steven có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của Asher nên hỏi lại:
       
      - Tại sao anh lại hỏi như vậy? Bộ có nhiều nhóm khác nhau sao? Điều này thì tôi không rõ. Cerebrochip ra chỉ thị cho tôi lo nhóm của anh mà thôi!
       
      Asher không nói gì! Nhưng như vậy có nghĩa là Steven không biết nhiều! Như thế cũng tốt!
       
       
      *
       
       
      Từ phi trường về đến cơ sở của Cerebrochip cũng mất gần nửa tiếng.
      Trên đường, Steven gợi chuyện với Asher:
       
      - Này Asher! Còn nhớ chương trình Stargate không?
       
      Asher hơi mỉm cười gật đầu:
       
      - Dĩ nhiên là nhớ!
       
      Steven bâng khuâng khi nói với Asher:
       
      - Anh có biết năm 1996 David Morehouse ra sách kể lại câu chuyện bên trong của chương trình Stargate không?
       
      Asher ngỡ ngàng:
       
      - Thật sao? Dám làm chuyện đó ư? Thật là can đảm! Cuốn sách của David Morehouse tên là gì?
       
      - Tựa đề hơi dài là “Chiến binh tâm lý: Bên trong chương trình Stargate của CIA: Câu chuyện có thật về hoạt động gián điệp và sự thức tỉnh của một người lính!”
       
      - Công khai như vậy? Giỏi thật! Đánh đổi tất cả, ngay cả mạng sống để làm chuyện này ư?
       
      - David Morehouse và gia đình vợ con đều bị đe dọa và chính ông ta bị ám sạt hụt mấy lần. Theo tôi, chuyện công khai này là để bảo đảm mạng sống của ông ta và vợ con!
       
      - Nếu tôi nhớ không lầm thời đó David Morehouse là lính bộ binh tác chiến đặc biệt và là một trong những chỉ huy đại đội biệt kích không quân tinh nhuệ của quân đội. Ông ta được trao tặng nhiều huân chương lắm!
       
      - Đúng vậy! Ông ta là một chiến binh xuất sắc! Nếu không vì bị thương trong chiến tranh rồi bắt đầu có những ảo ảnh khó hiểu và những cơn ác mộng ám ảnh. Những trải nghiệm của David Morehouse đã định hướng lại tương lai tươi sáng của ông ta và dẫn đến một loạt những cái nhìn thoáng qua đáng sợ vào một thế giới khác.
       
      Asher chép miệng:
       
      - Thì cũng vì vậy nên khi Morehouse tiết lộ những sự việc này với các nhà chức trách quân sự, họ đã chỉ định ông ta vào Stargate, cùng với một nhóm điệp viên ngoại cảm tuyệt mật được Cơ quan Tình báo Trung ương hậu thuẫn.
       
      Steven không bàn luận gì thêm nhưng Asher lại hỏi tiếp:
       
      - Anh thực sự nghĩ với những tố giác về sự thật của Stargate, David Morehouse và gia đình được an toàn hơn sao?
       
      Steven nhún vai:
       
      - Tôi chỉ suy đoán như vậy! Nhưng tôi có đọc qua quyển sách của ông ta. Trong đó David Morehouse kể về hành trình của một người đàn ông vào hoạt động chiến tranh tâm linh tuyệt mật và thành công nhất của CIA. Ngay sau khi được tuyển dụng vào Stargate, Morehouse nhận ra rằng mục đích cuối cùng của chính phủ là đưa "khả năng quan sát từ xa" vào lĩnh vực vũ khí. Quyết tâm ngăn chặn khả năng của mình trở thành công cụ chiến tranh, Morehouse đã bắt đầu một chiến dịch để tiết lộ chương trình tuyệt mật của chính phủ.
       
      Asger tò mò:
       
      - Trong sách, ông ta có nhắc gì đến những áp lực vì bị đe dọa hay không?
       
      Steven gật đầu:
       
      - Có! Trong quyển sách David Morehouse cũng thừa nhận là hậu quả đối với gia đình ông bao gồm nhiều nỗ lực ám sát ông và vợ con ông, cũng như nghe lén điện thoại và các cuộc gọi báo động vào ban đêm, lên đến đỉnh điểm là một phiên tòa xét xử khiến ông ta phải từ chức dưới áp lực. Tuy nhiên, Morehouse vẫn kiên trì trong hành trình tiết lộ những hành động lạnh lùng mà một số phe phái của chính phủ Hoa Kỳ thực hiện để che giấu sự thật. Trong sách, ông ta cho người đọc đi vào một cuộc khám phá hấp dẫn về sức mạnh chưa được khai thác của tiềm thức con người và là câu chuyện cảm động về cuộc thập tự chinh của một người đàn ông để đảm bảo rằng khả năng đặc biệt của mình được sử dụng vì hòa bình.
       
      Steven không hề hay biết chương trình Stargate tuyệt mật của chính phủ đã ảnh hưởng không ít đến Asher và những hành động sau này của ông ta.
       
      Asher chợt hỏi Steven:
       
      - Hôm nay tại sao anh lại nhắc đến chương trình Stargate? Xưa quá rồi mà!
       
      Steven lại nhún vai:
       
       - Bởi vì lần cuối cùng chúng ta hoạt động bên nhau, tôi và anh đã nói đến chuyện này!
       
      Asher bật cười:
       
      - Ra là vậy! Hà… hà anh còn nhớ câu nói bất hủ của Dean Radin lúc đó không? Tôi nhớ rất rõ, Radin đã tuyên bố: “Về cơ bản, bạn phải trở thành một kẻ hoang tưởng chuyên nghiệp”.
       
      Steven bật cười to rồi phụ họa:
       
      - Đúng là hoang tưởng! Anh nhớ lại xem vào thời đó một nhà vật lý khác tại Viện Nghiên cứu Stanford (SRI), trình bày kết quả nghiên cứu của họ tại một cuộc họp quốc tế về vật lý lượng tử và cận tâm lý học (nghiên cứu về các hiện tượng siêu nhiên và tâm linh mà khoa học chính thống chưa thể giải thích được), CIA đã bắt đầu hợp tác với SRI để thực hiện nghiên cứu bí mật về các hiện tượng huyền bí - chủ yếu là “thị giác từ xa” để thu thập thông tin tình  báo. Thật nhảm!
       
      Asher cãi:
       
      - Tôi không nghĩ đó là một chuyện nhảm nhí và không có cơ sở!
       
      Steven than:
       
      - Đến bây giờ mà anh vẫn còn tin vào những chuyện này thật ư?
       
      - Lúc đó Radin đã hỏi một trong những người giám sát của mình rằng điều gì sẽ xảy ra nếu họ có một bước đột phá - chẳng hạn như nghĩ ra một loại thuốc có thể khiến ai đó có khả năng siêu ngoại cảm?
       
      Steven lắc đầu:
       
      - Hồi đó tôi không tin và đến giờ cũng vậy!
       
      Asher vẫn cương quyết bảo vệ những lập luận của mình:
       
      - Rất nhiều điều những tưởng chỉ là những ước mơ và không bao giờ trở thành sự thật nhưng rồi kết quả không phải như vậy! Anh cứ nghĩ xem thời mình mới vào nghề làm gì dám nghĩ đến những chuyện có thể sở hữu một chiếc điện thoại thông minh chứ?
       
      Steven cãi:
       
      - Tôi không có ý đó! Nhưng những hiện tượng siêu nhiên hay cái gọi là thị giác từ xa là một điều không tưởng! Mấy chục năm rồi khoa học có chứng minh được điều đó đâu!... Anh vẫn như vậy Asher!
       
      Lần này Asher cười lớn tiếng và thoải mái:
       
      - Thời đó chúng ta tranh cãi về chuyện này  nên bây giờ mới nhớ rõ như vậy!
       
      Steven xua tay cười xòa:
       
      - Thôi bỏ đi!
       
      Ngồi ở băng ghế sau Bradley nghe hết câu chuyện mà Asher và Steven chia sẻ về chương trình Stargate lúc trước. Theo như Asher, một người nào đó tên Dean Radin vào  thời gian ấy đã nói: “Về cơ bản, bạn phải trở thành một kẻ hoang tưởng chuyên nghiệp”. Thật là thú vị khi nghe một lời phát ngôn thoạt tiên có vẻ tào lao và ngông cuồng nhưng… đối với Bradley… điều này cũng có lý phần nào!
       
      Nếu một khoa học gia không có những ý tưởng xem ra là điên rồ hay không tưởng thì liệu thế giới ngày nay có đạt được những thành tựu như hiện tại hay không?
       
      Nghĩ như vậy và Bradley rất hài lòng với những suy luận của mình! Không nhảm nhí chút nào như anh chàng Steven đã nói!!
       
       
      #18
        frank 02.08.2025 22:13:14 (permalink)
         
        Chương 19
         
         
        Thomas Brown tìm đến địa chỉ của người tên Bradley Irwin theo như trên bằng lái xe của anh ta. Đó là một khu condo gồm nhiều căn nhà chung mái và chung vách nhưng rất khang trang sạch sẽ yên tĩnh.
         
        Chưa ra khỏi xe, Thomas ngồi suy nghĩ và sắp xếp những câu hỏi mình sẽ đặt ra cho người tên Bradley Irwin như thế nào. Thực sự không có chứng cứ gì để điều tra cho đúng nghĩa vì đứa bé gái nhỏ nhất trong đám người đó không có gì chắc chắn đấy là Leah Miller! Nhưng trong cuộc điều tra thì dù là một manh mối thật nhỏ và mơ hồ đôi khi lại trở thành mấu chốt của sự việc!
         
        Tìm đến đúng địa chỉ và số nhà, Thomas bấm chuông chờ đợi.
        Tất cả mọi căn condo ở đây đều có một lần cửa sắt bên ngoài. Chuông bấm cũng nằm bên ngoài. Từ cửa sắt vào đến bên cửa gỗ chính chỉ chừng hơn 1 sải tay.
         
        Thomas nghe rõ tiếng chuông kêu rồi có tiếng bước chân người và tiếng lục đục bên trong. Cửa gỗ hé mở. Một người phụ nữ da mầu có khuôn mặt nhỏ bé thò nửa đầu ra nhìn xem ai là người bấm chuông.
         
        Thomas nở nụ cười thân thiện nói:
         
        - Tôi muốn tìm ông Bradley Irwin. Ông ấy có nhà không?
         
        Người phụ nữ đó chừng ngoài 50 tuổi nói tiếng Anh rất chuẩn đáp:
         
        - Không có ở đây!
         
        Thomas kiên nhẫn hỏi lại với giọng nhỏ nhẹ hơn:
         
        - Ông ấy đi vắng sao?
         
        Bà ta nhìn Thomas với vẻ tò mò nhưng không mở rộng cửa hơn khi trả lời:
         
        - Ông ta không có ở đây!
         
        Rất ngỡ ngàng, Thomas hỏi lại:
         
        - Theo như địa chỉ ông ấy ở đây mà!
         
        Người đàn bà giải thích:
         
        - Ông ta là chủ nhà cho chúng tôi thuê căn condo này.
         
        Thomas thở dài thầm trong lòng. À ra là vậy! Lại một bức tường chắn lối khác lại hiện lên!
         
        Chàng tìm một câu hỏi khác:
         
        - Bà thuê căn condo này bao lâu rồi?
         
        Lần này bà ta hỏi lại Thomas với vẻ nghi ngại rõ rệt hiện trên khuôn mặt:
         
        - Tại sao tôi phải cho ông biết chứ?
         
        Thomas hòa hoãn giải thích để cho người phụ nữ này được giải tỏa những hồ nghi:
         
        - Tôi đi tìm ông Bradley Irwin nên chỉ muốn biết là ông ta không còn ở đây bao lâu rồi thôi! Bà không muốn trả lời cũng không sao cả!
         
        Người phụ nữ có vẻ đỡ ngần ngại:
         
        - Chúng tôi mới thuê condo này chừng 1 năm. Còn trước đó ông ta cho ai thuê thì tôi không biết!
         
        Thomas rất ngạc nhiên và không thể không hỏi lại người phụ nữ này:
         
        - Làm sao bà biết trước đây ông ta cho người khác thuê?
         
        - Vì lúc đó chúng tôi rất cần chỗ ở ngay và khi đến đây thì người thuê trước mới dọn ra mà chủ nhà chưa kịp dọn dẹp nên ông ta nói nếu chúng tôi muốn vào liền thì phải tự dọn dẹp rồi ông ta sẽ trừ tiền đó vào tiền thuê nhà, coi như trả công thu dọn.
         
        - Ra là vậy!... À nhưng mà bà có biết ông Bradley Irwin ở đâu không?
         
        - Tôi không biết!
         
         
        Thomas vẫn gặn hỏi:
         
        - Vậy làm sao bà trả tiền nhà cho ông ta?

        - Chúng tôi gửi thẳng vào địa chỉ hộp thư chủ nhà.
         
        Không tiện để hỏi thêm nữa mặc dù Thomas muốn tìm ra địa chỉ hộp thư đó. Định cám ơn bà ta rồi đi nhưng chàng đổi ý và nói vớt vát:
         
        - Tôi có chuyện rất quan trọng cần liên lạc với ông ta… vậy mà bây giờ không biết làm cách nào liên lạc bây giờ…! Tôi từ xa đến đây mới khổ chứ!
         
        Nhưng có lẽ vận may của Thomas vẫn chưa bỏ chàng nên người phụ nữ có vẻ đã tin tưởng Thomas hơn nên nói ngay.
         
         - Để tôi cho ông địa chỉ hộp thư đó! Chờ đây!
         
        Nói xong người phụ nữ đóng ập cửa vào.
         
        Thomas đứng chờ. Thật là may!
        Chỉ vài phút sau người đàn bà lại xuất hiện. Lần này bà ta cũng vẫn chỉ mở hé cửa, tay cầm tờ giấy đã ghi xuống địa chỉ hộp thư của chủ nhà đưa cho Thomas.
         
        Thomas vừa cầm tờ giấy thì bà ta rụt tay ngay lại rồi gật đầu đóng cửa nhưng có lẽ bà ta vẫn nghe thấy tiếng Thomas  cám ơn.
         
        Nhìn xuống địa chỉ hộp thư, Thomas suy tính xem phải làm gì với địa chỉ này? Dĩ nhiên nếu chàng có đến bưu điện nơi có chỗ cho thuê hộp thư thì cũng chẳng tìm được gì vì sẽ không có ai cho chàng chi tiết về chủ nhân hộp thư đó.
         
         
        *
         
        Trên đường về lại Houston, Thomas gọi điện thoại cho Walker Cox nhưng ông ta không bắt mày có lẽ đang bận rộn. Nhưng trong ngày ông ta sẽ gọi lại Thomas thôi.
         
        Danh tính của người cựu nhân viên tình báo đã qua đời và DNA của ông ta trong bã kẹo cao su vất ở sân cỏ sau hàng rào tại trường học nơi Leah Miller đã mất tích lại cứ quấy rối tâm trí của Thomas suốt chặng đường về.
         
        Đã vậy còn người đàn ông tên Bradley Irwin và nhóm người đó nữa! Làm sao để tìm ra Bradley Irwin? Thời gian không còn dành riêng cho mình Thomas kiếm tìm! Nay thêm với sự có mặt của một đội ngũ chuyên nghiệp chắc hẳn là hùng hậu do tỷ phú Miller thuê hẳn đang cũng lùng sục cho ra những manh mối về đứa con gái bé nhỏ mất tích của gia đình Miller.
         
        Bây giờ đã trở thành một cuộc chạy đua tìm kiếm sao đây? Thomas ghét ý tưởng này! Một mạng sống nhỏ bé đang bị đe dọa! Điều quan trọng là phải tìm ra Leah Miller càng sớm càng tốt!
         
        Chưa bao giờ trải qua một cuộc điều tra mà càng ngày càng phức tạp và hễ vừa có một tin tức gì mới thì lại bị ngăn chặn bởi những thứ càng khó hiểu hơn! Thomas cảm thấy mình đang chạy lòng vòng và vẫn chưa đi đến đâu! Đối mặt với xếp của mình thì không sao nhưng phải nói chuyện với bà Miller mới làm Thomas nao núng vì vẫn chưa tìm ra được manh mối nào về Leah Miller! Tất cả chỉ là võ đoán!
         
        Sự tin tưởng tuy không phải là tuyệt đối của bà Miller vào tài năng của Thomas càng làm cho chàng thêm áp lực và muốn phát điên lên!
         
        Walker Cox đã vậy lại còn đẩy hết sang cho Thomas một cách khéo léo nhưng trực tiếp! Làm sao để tìm ra Leah Miller đây, Thomas tự hỏi mình?
         
        Khi về đến Houston đã muộn, Thomas đi thẳng về căn gác trọ chứ không ghé văn phòng vì chẳng có gì để tường trình với xếp của mình!
         
        Sau 9 giờ tối, Walker Cox gọi lại cho Thomas.
         
        Vừa bấm nút nghe thì đã nghe giọng Walker Cox hỏi Thomas ngay:
         
         - Anh tìm được Bradley Irwin không?
         
        Thomas thở dài:
         
        - Chưa tìm được!
         
        - Đã dọn đi nơi khác rồi sao?
         
        - Không phải vậy! Bradley Irwin là chủ căn condo đó thật nhưng hắn ta cho người khác thuê chứ không ở đó! Người thuê nhà cũng không biết hắn ta ở đâu!
         
        Walker Cox vặn hỏi:
         
        - Người thuê nhà trả tiền thuê thế nào?
         
        - Gửi vào địa chỉ hộp thư ở bưu điện!
         
        Cả hai đều im lặng. Walker Cox lại hỏi Thomas:
         
        - Theo anh xác suất đứa nhỏ nhìn thấy trong hình chính là Leah Miller có cao không?
         
        Thomas nhún vai chán nản trả lời:
         
        - Năm mươi năm mươi!
         
        Walker Cox không nói gì sau câu trả lời của Thomas.
        Thomas dò dẫm hỏi ông ta:
         
        - Ông biết danh tính của người đó chứ?
         
        Walker Cox nghiêm giọng hỏi lại mặc dù thừa biết Thomas muốn hỏi ai:
         
        - Người nào chứ?
         
        Thay vì nói toạc ra, Thomas chỉ nói lấp lửng:
         
        - Bã kẹo cao su!
         
        Walker Cox trả lời với vẻ dè dặt vì cả hai đều đang nói chuyện qua điện thoại. Nhưng cho dù có là đang đối mặt thì Walker Cox cũng không thể tiết lộ chuyện này được.
         
        - Có rất nhiều tên khác nhau cho một người!
         
        Thomas hiểu ngay nên biết cho dù mình có moi móc đến đâu Walker Cox cũng sẽ không tiết lộ nên không hỏi thêm.
         
        Walker Cox tìm cách giải thích cho Thomas hiểu thêm một cách gián tiếp lý do vì sao ông ta không thể tiết lộ.
         
        - Điều này có thể gây phiền phức cho nguồn tin đó. Vả lại theo như tôi thấy vấn đề này rất nhậy cảm và có thể gây rắc rối đến nhiều người… Có thể ngay cho chúng ta nữa! Tôi nói vậy anh hiểu chứ?
         
        Câu nói này xác định là Walker Cox biết danh tính của người đó! Không những vậy câu trả lời này của ông ta còn đưa vấn đề lên cao hơn nữa chứ không chỉ là bí mật không thôi!
         
        Sự tò mò trong con người có lẽ sinh ra là đã mang sẵn mầm mống để làm những công việc điều tra như Thomas hiện đang làm càng khiến chàng không thể bỏ cuộc cho dù không có sự giúp đỡ của Walker Cox đi chăng nữa!
         
         
        *
         
         
        Vẫn còn trăn trở với cuộc điều tra về sự mất tích của Leah Miller làm Thomas mất ngủ. Khi trời đã sáng dần, Thomas không muốn nằm nướng thêm nên tung chăn ngồi dậy. Chàng hơi chần chừ nhưng rồi quyết định gọi điện thoại cho Walker Cox lần nữa.
         
        Nhìn đồng hồ. Hãy còn sớm cho một ngày mới nhưng nôn nóng nên Thomas không thể chờ được.
         
        Giọng của Walker Cox có lẽ mới ngủ dậy và đầy vẻ mệt mỏi:
         
        - Sao rồi?
         
        - Ông có tin gì thêm về vụ Leah Miller không?
         
        Dĩ nhiên Walker Cox hiểu ngay thay vì hỏi ông ta là có nghe tin tức gì khác không từ đội ngũ điều tra mới mà tỷ phú Miller đã thuê mướn, Thomas không tiện hỏi thẳng như vậy. Xem ra Thomas đang lúng túng trong mớ bòng bong rắc rối này!
         
        - Có tin gì mới là tôi báo cho anh biết ngay, đừng lo! Phần tôi không có tin gì thêm. Còn nhóm điều tra kia chỉ đến sở cảnh sát thu thập tin tức về trường hợp Leah Miller một lần mà thôi, không thấy trở lại nữa!
         
        - Chuyện bã cao su và nghi vấn có trong hồ sơ chứ?
         
        Walker Cox hắng giọng rồi mới trả lời:
         
        - Có ghi vì đã làm xét nghiệm DNA. Nhưng kết quả thì như tôi nói với anh lúc đầu mà thôi!
         
        Thomas hiểu là chuyện DNA đó thuộc về một người trong quá khứ có làm trong ngành tình báo đã không được Walker Cox nhắc đến. Và người đó đã không còn sống trên cõi đời này! Chấm hết!
         
        Không thấy Thomas nói gì, Walker Cox cười trong cổ họng. Tiếng cười không hẳn là tiếng cười! Ông ta hỏi Thomas:
         
        - Sao hả? Thỏa mãn với câu trả lời của tôi chưa?
         
        - Thật điên đầu! Tôi thấy mình cứ như toàn đi vào ngõ cụt! Lúng túng không thấy đường ra nữa!
         
        Bây giờ Walker Cox cười to:
         
        - Cho anh hiểu thế nào là nỗi đau của một người điều tra của những vụ sau bao nhiêu năm vẫn không có kết quả và không tìm ra được câu trả lời!
         
        Thomas cả quyết xác định với Walker Cox:
         
        - Tôi nhất định không bỏ cuộc! Và sẽ tìm ra Leah Miller!
         
        Walker Cox tâm sự:
         
        - Tôi có một đồng nghiệp lớn tuổi hơn tôi cũng giống như anh vậy, nhất định không bỏ cuộc! Anh ta nhất định đeo đuổi cho dù sau bao nhiêu năm vẫn dậm chân tại chỗ! Tôi đã ngưỡng mộ sự dai dẳng và kiên quyết của anh bạn đồng nghiệp này! Đã có những lúc tôi đã nghĩ người đồng nghiệp của tôi bị ám ảnh về những vụ đó! Không ngờ bây giờ lại gặp một người trẻ tuổi như anh cũng như thế!
         
        Thomas nói ngay:
         
        - Tuy nói như vậy nhưng phải chờ thời gian mới biết được!
         
        Walker Cox lại cười nữa:
         
        - Anh còn độc thân thì khác! Một người trong ngành điều tra như chúng ta nếu có gia đình thì lại là chuyện khác vì sẽ có rất nhiều cản trở! Nhiều hôn nhân đã tan vỡ hay gặp nhiều vấn đề cũng nan giải do công việc đòi hỏi quá nhiều thì giờ và tâm sức của chúng ta làm lơ là gia đình! À… nhưng mà anh có bạn gái chứ?
         
        Thomas thú nhận:
         
        - Chưa có! Và không biết bao giờ mới có nữa!
         
        - Sợ làm tổn thương người khác sao?
         
        Thomas chưa hề nghĩ đó là nguyên nhân nhưng cũng nói cho qua chuyện:
         
        - Cũng có thể là một phần nhưng thực sự tôi thích thuận theo tự nhiên, chuyện gì đến thì sẽ đến, nhất là chuyện tình cảm! Hiện tại trong đầu của tôi chỉ có Leah Miller! Không biết con bé bây giờ ở đâu, ra sao rồi?... Còn sống hay đã chết…?
         
        Walker Cox vận động và khích lệ tinh thần Thomas:
         
        - Cố gắng và kiên trì! Chúc anh may mắn! Có tin gì tôi báo cho anh biết ngay!
        #19
          frank 03.08.2025 23:19:13 (permalink)

          Chương 20

           
           
          Trên đường đến cơ sở trung ương của Cerebrochip, Asher lại gợi chuyện Steven vì không nén được sự tò mò:
           
          - Anh làm cho Cerebrochip bao lâu rồi?
           
          Steven thú nhận:
           
          - Cũng mới đây! Chừng gần 2 năm!

          Tuy thắc mắc lý do vì sao Cerebrochip lại cần Steven nhưng Asher không thể hỏi thẳng. Nhưng có lẽ đọc được ý nghĩ của Asher nên Steven nói ngay:
           
          - Họ thuê tôi để lo về vấn đề an ninh cho công ty, nhất là lo chuyện canh giữ bảo mật do nguy cơ gián điệp công nghệ có thể xẩy ra! Công ty dành cho tôi một đội ngũ nhân viên khá tốt. Trả lương cũng khá! Vả lại anh biết tôi là người kín miệng, vô cùng kín miệng! Còn anh?
           
          Asher nhìn Steven như dò hỏi xem anh bạn này biết được bao nhiêu. Thay vì trả lời thẳng vào câu hỏi mà Steven ngầm ý hỏi, Asher chỉ nói qua loa:
           
          - Tôi chỉ giúp anh bạn tôi, Bradley Irwin trong việc nghiên cứu mà thôi. Anh ấy là một nhà khoa học rất xuất sắc và đi cùng hướng với Cerebrochip.
           
          Steven có vẻ ngạc nhiên:
           
          - Tôi không ngờ anh lại có nhiều kiến thức và thích thú về khoa học như vậy!
           
          Asher cười xòa:
           
          - Không phải đâu! Tôi chẳng giỏi gì về khoa học nhưng tôi và Bradley Irwin có một mối thâm giao đặc biệt và khó mà tách rời! Chúng tôi như một gia đình vậy! Tôi chỉ giúp đi tìm người tài trợ cho những nghiên cứu của anh ấy mà thôi!
           
          Câu trả lời của Asher lại gây ra cho Steven sự hiểu lầm thầm kín. Một mối thâm giao đặc biệt và khó tách rời! Hai người đàn ông ở bên nhau như một gia đình thì chỉ có mỗi một lý do! Steven nghĩ thầm và hơi tủm tỉm cười nhưng không hỏi thêm về chuyện này.
           
          Steven tò mò:
           
          - Sau khi rời khỏi cơ quan thì đời sống thế nào?
           
          Asher trả lời lấp lửng:
           
          - Tôi cũng làm những công việc tương tự như anh một thời gian rồi sau đó không làm gì nữa!
           
          Steven cười có vẻ thích thú:
           
          - Sướng nhỉ? Tiền hưu nhiều lắm sao? Tôi không ngờ anh có thể để dành giỏi như thế!
           
          Lần này thì Asher nói thật:
           
          - Gọi là may thì đúng hơn vì tôi không phải là người cần kiệm! Chẳng qua ông ngoại tôi qua đời và để lại tải sản cho đứa cháu duy nhất của ông là tôi!
           
          Steven huýt sáo tán thưởng:
           
          - Thừa hưởng tài sản! Quá đã! Ước gì tôi cũng được như vậy! Chẳng bù cho tôi phải kiếm sống để trả nợ nhà, nợ tiền học cho 3 đứa con!
           
          Asher chép miệng:
           
          - Cuộc đời là như vậy!
           
          Steven lại hỏi:
           
          - Anh đã đến Cerebrochip bao giờ chưa? Lần đầu tiên sao vì bây giờ tôi mới gặp anh!
           
          Asher thành thực trả lời:
           
          - Lần đầu tiên đến trụ sở trung ương thôi!
           
          Steven chỉ tay về phía trước:
           
          - Chúng ta đến rồi kìa!
           
          Từ đàng xa cơ sở trung ương của Cerebrochip hiện lên khá rõ với tòa nhà cao tầng khá đồ sộ, có lẽ đó chính là tòa nhà chính với bảng chữ Cerebrochip dựng lên trên nóc cao ngất ngưởng như xác định tầm cỡ của một công ty lớn đang phát triển.
           
          Không chỉ có một tòa nhà cao tầng mà còn nối thêm với nhiều cơ sở cùng một mầu xám như mầu xi măng. Tất cả nằm trên một khuôn viên rộng lớn.
           
          Những lần trước đó, Asher, Bradley và mấy đứa nhỏ chỉ đến cơ sở phụ của Cerebrochip vừa kín đáo vừa khiêm tốn hơn nhiều so với bề thế của trung ương này.
           
           
          *
           
           
          Xe van ngừng trước cửa công ty. Steven nói với Asher:
           
          - Tôi được lệnh đưa mọi người đến đây và sẽ chờ để đưa tất cả về nơi nghỉ ngơi cũng gần đây thôi.
           
          Mọi người lục tục xuống xe. Steven nói ngay:
           
          - Hãy để lại mọi thứ trong xe, tôi sẽ trông chừng cẩn thận.
           
          Một nhân viên khác tiến ra và chỉ nói ngắn gọn:
           
          - Hãy theo tôi!
           
          Sảnh đường của công ty rất rộng và trống trải. Ngay chính giữa sảnh có bàn giấy với một nhân viên nữ cùng ngồi với một nhân viên an ninh, chắc để kiểm soát người ra vào.
           
          Tất cả mọi người đều phải dừng ở đó và đưa giấy tờ tùy thân.
           
          Sau khi kiểm soát từng người một, nhân viên an ninh gật đầu ra hiệu đã thông qua.
           
          Đoàn người đi theo nhân viên lúc đầu đến thang máy.
           
          Bên trong thang máy, không ai nói với ai lời nào. Asher hơi căng thẳng quay sang liếc nhìn Bradley. Anh ta vẫn bình thản. Khó mà có thể đoán được Bradley nghĩ gì! Nhưng Asher tin rằng Bradley sẽ để cho Talia tham gia vào việc thí nghiệm vì đó chẳng phải là ước muốn và mục tiêu cả đời của Bradley hay sao chứ?
           
          Asher từng nói qua cho mấy đứa nhỏ biết về thí nghiệm này. Daniel và Miriam rất hứng thú và tin tưởng vào những nghiên cứu của Bradley và Cerebrochip. Riêng Rebecca và Talia thì rất thụ động.
           
          Họ được đưa thẳng vào văn phòng của người đứng đầu phụ trách việc nghiên cứu của Cerebrochip.
           
          Đã chờ đợi sẵn, người đứng đầu việc nghiên cứu và trực tiếp điều khiển mọi thí nghiệm của Cerebrochip tên Manish tiến ra vui vẻ chào đón và giới thiệu:
           
          - Chào đón tất cả mọi người đến với Cerebrochip! Tên tôi là Manish Gupta, phụ trách công cuộc nghiên cứu và mọi thí nghiệm ở đây.
           
          Bradley nhìn người đàn ông hãy còn trẻ chắc hẳn là người gốc Ấn Độ. Khuôn mặt xương xương, nhiều râu, đôi mắt sáng rất thông minh, thái độ niềm nở đáng tin cậy. Mọi việc chắc sẽ suông sẻ thôi! Có một chút căng thẳng nhưng rất phấn khích  không thể giấu diếm, Bradley hơi nhếch mép cười.
           
          Asher nhanh nhẩu nói với Manish:
           
          - Để tôi giới thiệu!
           
          Manish xua tay và cười nói:
           
          - Không cần đâu! Tôi đã xem tất cả hồ sơ của mọi người và đã nhớ. Để xem tôi nhớ có đúng không nhé!
           
          Manish nhìn Asher:
           
          - Chắc chắn đây là ông Asher Berg!
           
          Kèm theo câu nói đó, Manish đưa tay bắt tay Asher và bóp nhẹ.
          Asher cười nhẹ gật đầu. Cái bắt tay của Manish rất thân thiện và ấm áp.
           
          Quay sang nhìn Bradley, ánh mắt của Manish đầy vẻ hiếu kỳ khi giơ tay để bắt tay Bradley.
           
          - Rất hân hạnh được gặp nhà khoa học mà tôi rất ngưỡng mộ, ông Bradley Irwin!
           
          Ít khi nào Bradley nhìn thẳng vào mặt người khác, nhưng lần này ra ngoài thông lệ. Cả hai nhìn thẳng vào mặt nhau, ánh mắt trao đổi. Cái nhìn tìm tòi của Manish như tìm hiểu sau khuôn mặt của nhà khoa học này, điều gì đã làm cho ông ta đi trước mọi bước tiến của khoa học với những ý tưởng độc đáo như thế!
           
          Bradley cũng nói xã giao:
           
          - Rất hân hạnh!
           
          Nụ cười và cái nhìn trên khuôn mặt Manish vẫn tiếp tục tìm kiếm.
          Bắt tay người thanh niên cao nhất, Manish nói luôn:
           
          - Chào đón Daniel Berg đến với Cerebrochip! Những đóng góp của cậu thật lớn lao!
           
          Mặc dù mới 16 tuổi nhưng nhìn Daniel Berg rất chững chạc khi dõng dạc nói với Manish:
           
          - Tôi rất vui vì đã được góp phần trong công cuộc nghiên cứu này!
           
          Cái bắt tay rất người lớn của Daniel Berg đã khẳng định điều đó. Phần Manish rất thú vị với nhóm này.
           
          Người đứng bên cạnh Daniel là Miriam Berg. Đôi mắt đen mang nhiều nét Á châu của Miriam đang chăm chú quan sát Manish với vẻ hiếu kỳ.
           
          Hơi nghiêng đầu tuy không quay lại nhìn Asher và Bradley nhưng Manish nói với nụ cười. Hai tay khoanh trước ngực, Manish nói:
           
           - Nẫy giờ tôi nói không sai sót, đúng không? Còn bây giờ nhất định tôi đang đứng trước một thiên tài toán học là cô Miriam Berg! Nhất định không sai!
           
          Mọi người đều cười ồ lên với vẻ thích thú và thoải mái.
           
          Đôi môi bướng bỉnh của Miriam nhếch lên không hẳn là nụ cười khi nói:
           
          - Tôi đúng là Miriam Berg! Nhưng thiên tài gì đó thì không được! Daniel mới là thiên tài toán!
           
          Manish cười xòa:
           
          - Được rồi! Cả hai người đều là thiên tài toán! Chúc mừng ông Asher Berg đã có những người con xuất chúng như vậy!
           
          Sau câu nói đó Manish giơ tay bắt tay Miriam. Người thiếu nữ 16 tuổi ấy mạnh dạn nắm tay Manish và bóp chặt không chút ngượng ngùng đúng theo với bản tính ngang bướng của mình.
           
          Khi buông tay Miriam ra, Manish không chỉ cười mà còn nghĩ thầm cô bé này thật hay!
           
          Nhìn sang thiếu nữ đứng cạnh Miriam Berg, Manish nói ngay:
           
          - Nhất định đây là Rebecca Berg!
           
          Rebecca cũng hơi mỉm cười.
          Đã đọc hồ sơ của từng người nên Manish biết là Rebecca Berg bị autism nên thay vì đưa tay bắt tay cô gái 15 tuổi này thì anh ta chỉ đưa tay lên chào và nhẹ nhàng nói:
           
          - Tôi đại diện cho Cerebrochip rất hân hạnh được chào đón Rebecca đến đây!
           
          Nói xong Manish hơi cúi người nửa như trêu chọc nửa như muốn xích lại gần thiếu nữ này hơn.
           
          Trước thái độ của người đàn ông trẻ tuổi mặt đầy râu ria này, Rebecca lại mỉm cười. Lần này nụ cười của cô bé cởi mở hơn.
           
          Người thiếu nữ đứng ngoài cùng là Talia Irwin, Manish chắc chắn như vậy! Khuôn mặt xinh đẹp mang hai giòng máu của Talia làm ánh mắt của Manish ngừng lâu hơn trên gương mặt của cô ta. Đôi mắt đen kia đang nhìn Manish mà không hề trốn tránh nhưng không chỉ nhìn mà làm như còn nhìn xuyên thấu qua anh ta. Ánh mắt lạ kỳ nhưng đầy cuốn hút của người thiếu nữ 26 tuổi này sẽ không bao giờ phai mờ trong trí nhớ của Manish!
           
          Mọi người đều có vẻ ngạc nhiên và chờ đợi Manish nhận diện ra Talia Irwin. Thái độ của Manish Gupta rõ là kỳ quặc!
           
          Mấy phút trôi qua rồi Manish mới tìm được tiếng nói và con người của mình khi nói với Talia bằng giọng nói rất nhẹ nhàng:
           
          - Talia Irwin!... Tôi… chưa bao giờ bị mất bình tĩnh… khi đứng trước bất kỳ một ai… nhưng ngày hôm nay…
           
          Lời nói của Manish làm tất cả mọi người đều sửng sốt, nhất là Bradley Irwin! Nhưng cùng lúc ấy Bradley nhớ lại cảm giác của mình khi lần đầu tiên gặp một người con gái… chính là định mệnh của đời mình! Bradley đã choáng ngợp và mất hồn trước khuôn mặt ấy! Cảm giác đó từ một ngày xưa cũ nay lại tràn về như nhắc nhở một quá khứ không bao giờ biến mất! Không bao giờ! Dù có muốn xóa bỏ đến đâu đi nữa!
           
          Câu nói nửa chừng của Manish không được anh ta nói hết như bỏ lửng ở đó, không chỉ cho tất cả mọi người nhưng còn ngay chính cho Manish nữa!
           
          Nhưng chỉ thoáng qua rồi Manish lấy lại vẻ thân thiện ban đầu và tươi cười nói với Talia dù biết rằng Talia Irwin bị autism và cô ta sẽ không đáp trả lời nói nào của Manish hay bất kỳ ai.
           
          - Tôi rất hân hạnh được gặp cô, Talia Irwin! Ngày hôm nay sự có mặt của cô, Daniel, Miriam, và Rebecca đã đi vào lịch sử của Cerebrochip! Không chỉ vậy với những thí nghiệm trước mặt, quý vị sẽ mang đến hy vọng cho biết bao nhiêu người trên thế giới! Cerebrochip tri ân sự đóng góp của quý vị!
           
          Trước những lời nói đầy nhiệt thành của Manish Gupta, mọi người đều phấn khởi. Talia Irwin vẫn lặng yên nghe và nhìn mọi người bằng cái nhìn khác lạ của nàng. Trong nàng những câu hỏi hay hồi đáp đều lẫn lộn quyện lấy nhau mà không thể thoát ra thành lời!
           
          Thực sự quyển nhật ký của Talia Irwin chỉ để riêng mình nàng đọc và được giấu rất kín! Không ai trong nhà biết là Talia luôn luôn độc thoại với chính mình và những điều viết xuống trong cuốn nhật ký chính là những giải tỏa thầm lắng.
           
          Khi ở nhà và học tập, Talia không hề thua kém các em mình hay ngay với anh cả David Berg. Sự hiểu biết của nàng về thế giới chung quanh mình cũng được Talia quan sát tường tận. Nhưng bộc lộ những suy nghĩ của mình thì Talia từ chối! Làm như đó là thế giới của riêng nàng, không muốn chia sẻ. Có đôi lúc Talia cũng mấp máy môi nói với chính mình nhưng làm như tiếng nói đã bị ngăn chặn và không thể phát ra thành tiếng! Đó là một thứ đối thoại một chiều trong cung cách riêng của nàng!
           
          Talia Irwin đã quyết định sẽ tham gia vào chương trình thí nghiệm này khi nghe bác Asher và cha nàng thảo luận. Talia muốn thoát ra khỏi cái vỏ tù túng của mình. Cái vỏ từ bao lâu này giam cầm Talia trong ngột ngạt tuy không sợ hãi. Nhưng chưa bao giờ Talia thổ lộ cho mọi người trong nhà ước muốn của mình.
           
          Bước tiếp theo, Manish mời mọi người theo anh ta đến xem qua những phòng thí nghiệm, dù chỉ đứng bên ngoài nhìn vào qua cửa kính.
           
          Vừa đi Manish Gupta vừa giới thiệu sơ về những bước tiến và thành quả mà Cerebrochip đã đạt được trong thời gian kỷ lục.
           
          - Như quý vị cũng biết không phải chỉ có mình Cerebrochip phát triển những nghiên cứu này vì mục đích để phụng sự nhân loại mà thôi. Còn có nhiều công ty khác nữa! Sự tài trợ, nhân lực sáng tạo và thời gian giữ một nhiệm vụ rất quan trọng. Có thể khi chúng ta đang âm thầm phát triển những nghiên cứu thì ở đâu đó cũng trên trái đất này cũng có những người khác cũng làm những công việc tương tự này.
           
          Đến một cơ sở khác, Manish giới thiệu tiếp:
           
          - Sự phát triển của Cerebrochip hiện tại đã ngang bằng với Neuralink là công ty được tài trợ bởi tỷ phú Elon Musk. Chúng tôi rất tự hào về điều này. Hơn nữa Cerebrochip còn nghiên cứu sang thêm nhiều lĩnh vực khác cho thấy tiềm năng chuyển đổi từ thiết bị đeo bên ngoài sang cấy ghép bên trong có thể mở ra kỷ nguyên mới về sự tích hợp công nghệ sâu hơn với hệ thần kinh.
           
          Quay sang nói với Asher và Bradley, Manish vui vẻ:
           
          - Bây giờ có lẽ để mọi người nghỉ ngơi. Sẽ có nhân viên đưa quý vị về chỗ nghỉ. Chúng ta sẽ ăn tối. Sáng mai tôi cần thảo luận với hai vị một chút cũng như có một số giấy tờ cần xem qua và ký kết trước khi bắt đầu cuộc thử nghiệm thực sự.
           
           
          *
           
           
          Biết trước giờ giấc có người đến đón đi ăn tối và gặp gỡ Manish, Asher sang phòng Bradley và gõ cửa.
           
          Cũng đoán là người đến tìm mình vào lúc này chỉ có Asher. Bradley lên tiếng:
           
          - Vào đi!
           
          Nhìn thấy mặt Asher, Bradley biết ngay lý do mà anh ta muốn nói chuyện với mình nên không đợi Asher hỏi, Bradley nói ngay sau khi chỉ tay cho Asher ngồi.
           
          - Tôi đồng ý để con gái tôi tham gia chương trình thử nghiệm.
           
          Asher tươi nét mặt như trút được gánh nặng:
           
          - Tốt quá! Anh đã có quyết định đúng!
           
          Bradley trầm ngâm:
           
          - Tôi và anh đều có trách nhiệm trong chuyện này!
           
          Asher nói ngay:
           
          - Bộ anh tưởng tôi thấy nhẹ nhõm và dễ dàng khi quyết định như vậy sao? Nhưng lần gần nhất mới đây khi tôi đến trụ sở phụ của Cerebrochip, họ đã giải thích cho tôi rất rõ và chi tiết về cái lợi và những rủi ro có thể xảy ra cho các con chúng ta. Nhưng cuối cùng họ đã gần như cam đoan là những rủi ro không nhiều so với những lợi ích có được.
           
          - Tôi cũng mong là như vậy!
           
          Asher lại trấn an Bradley:
           
          - Có bất cứ rủi ro gì, các con của chúng ta chỉ phải trải qua một cuộc giải phẫu thứ nhì để lấy con chip ra mà thôi! Vì vậy họ bắt chúng ta ở lại lâu để theo dõi.
           
          Bradley thở dài:
           
          - Tôi vẫn suy nghĩ về quyết định đồng ý của mình về Talia! Không biết đây là một quyết định ích kỷ cho chính bản thân tôi muốn thấy được thành quả cho ý tưởng và những nghiên cứu của mình từ bao nhiêu năm qua hay là vì lợi ích cho con gái mình?
           
          - Bộ anh cứ muốn để cho Talia cứ sống như vậy cả đời sao? Để cho con bé như vậy cũng là một sự ích kỷ!
           
          Bradley tâm sự với Asher lần đầu tiên về chuyện này:
           
          - Asher… anh có biết nhiều lúc tôi muốn đi vào thế giới của con gái mình. Muốn tìm hiểu xem nó nghĩ gì, muốn gì? Có những lúc cũng hối hận là không biết nó có hạnh phúc khi sống với tôi… với chúng ta hay không?
           
          - Thôi đừng nghĩ lung tung nữa! Đến giờ đi ăn tối rồi!
          #20
            frank 04.08.2025 22:41:11 (permalink)
             
            Chương 21
             
             
            Nhóm người của Asher được dặn dò phải dậy sớm và làm thêm thủ tục trước khi dùng bữa sáng.
             
            Manish Gupta vẫn là người tiếp đón, anh ta nói với cả nhóm:
             
            - Trước khi bước vào cuộc thí nghiệm, chúng tôi cần một vài thủ tục phải làm. Về phần Daniel, Miriam, Rebecca và Talia sẽ phải qua xét nghiệm máu tổng quát cũng như xác định nhóm máu nữa cho an toàn. Trong lúc chờ đợi xin mời ông Asher và Bradley sang đây với tôi.
             
            Nhân viên phụ trách đưa Daniel, Miriam, Rebecca và Talia đi.
             
            Manish đưa Asher và Bradley đến văn phòng của anh ta và giải thích:
             
            - Như quý vị cũng đã biết mặc dù Cerebrochip đã được Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Mỹ (FDA) phê duyệt vài tháng trước nhưng cấy chip vào não bộ con người để chữa một số bệnh như trầm cảm, parkinson, autism, mất trí nhớ..v…v.. vẫn đang là một ước mơ rất gần. Ngoài ra, chip thần kinh có thể mở ra khả năng điều trị bằng cách kích thích chính xác vùng não tổn thương – điều mà các loại thuốc truyền thống chưa chắc làm được.
             
            Những điều này đối với Bradley không có gì mới lạ nhưng chuyện Cerebrochip có thể làm được mới là điều mà Bradley muốn biết ngay trong giây phút này. Nghĩ như vậy nên Bradley hỏi Manish liền:
             
             - Tôi muốn biết chi tiết việc thử nghiệm của Cerebrochip đến mức nào rồi?
             
            Manish hoan hỉ cười trả lời:
             
            - Việc mời hai vị và các em tham gia trong thử nghiệm đầu tiên này dĩ nhiên là vì chúng tôi đã chắc chắn.
             
            Bradley gặn hỏi:
             
            - Anh có thể nói chi tiết cụ thể không? Hai chữ “chắc chắn” đối với ai khác thì không sao nhưng đừng quên tôi đã tham gia vào cuộc nghiên cứu này từ đầu!
             
            - Dĩ nhiên tôi hoàn toàn hiểu bởi vì ông không trực tiếp theo từng bước tiến của Cerebrochip. Neuralink hoạt động và đi trước chúng ta. Noland Arbaugh là người đầu tiên trên thế giới được cấy chip não của Neuralink. Người thanh niên 29 tuổi, sống tại tiểu bang Arizona, bị liệt tứ chi sau tai nạn khi lặn biển 8 năm trước. Noland Arbaugh đã đồng ý cấy chip vào não. Mọi sự tưởng như suông sẻ nhưng thiết bị cấy ghép gặp vấn đề cơ học, khi một số sợi gắn điện cực nằm trong mô não bắt đầu tự tách khỏi mô, khiến "hoạt động không bình thường". Neuralink tuy đã khắc phục vấn đề thông qua bản cập nhật phần mềm, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết triệt để.
             
            Manish ngừng lại một chút rồi giải thích tiếp:
             
            - Đó là vấn đề của Neuralink! Nhưng Cerebrochip thì khác! Chúng tôi đã khắc phục được vấn đề này qua một phương cách khác. Cerebrochip đã qua mặt Neuralink! Chúng tôi đã thử nghiệm không chỉ trên một người mà 3 người ngay khi vừa được Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Mỹ (FDA) phê duyệt. Cerebrochip chưa công bố chuyện này công khai và danh tính 3 người thử nghiệm đầu tiên này vẫn được giấu kín trong thời điểm này.
             
            Bradley hỏi ngay:
             
            - Anh nói một số sợi gắn điện cực nằm trong mô não bắt đầu tự tách khỏi mô, khiến "hoạt động không bình thường" nghĩa là sao?
             
            Manish giải thích:
             
            - Thiết bị cấy ghép của Neuralink cũng như của Cerebrochip đều có những sợi mỏng bằng 1/14 chiều rộng của một sợi tóc. Bộ phận chip siêu mỏng chứa khoảng 64 sợi khác nhau. Thiết bị này giúp truyền tín hiệu trong não bệnh nhân cấy ghép. Tuy nhiên với thiết bị cấy ghép của Neuralink, một tháng sau khi cấy chip, một số sợi kết nối tự tách khỏi mô. Vấn đề xảy ra do não di chuyển khoảng một mm. Khi kiểm tra kỹ, thực sự bộ não thực tế xê dịch khoảng 3 mm.
             
            Bradley nóng nẩy hỏi lại:
             
            - Vậy làm cách nào để khắc phục được vấn đề này?
             
            - Tôi xin lỗi không thể giải thích chi tiết về chuyện này vì đó là bí mật chuyên môn mà Cerebrochip đã làm được! Cerebrochip đã vượt qua mặt Neuralink! Ước mơ đã trở thành sự thật!
             
            Bradley vẫn hỏi tiếp:
             
            - Tình trạng 3 người bệnh đầu tiên mà Cerebrochip thí nghiệm hiện tại như thế nào?
             
            Manish cười:
             
             - Rất tốt! Chúng tôi sẽ công bố thành công này trong vài ngày tới! Có thể lúc đó tên tuổi người bệnh nhân đầu tiên đó sẽ được công bố! Cerebrochip đang tiến hành thí nghiệm trên 2 bệnh nhân khác và mọi sự vẫn tiến triển tốt cho đến thời điểm này.
             
            Bradley vẫn không ngừng hỏi:
             
            - Người bệnh đầu tiên của Cerebrochip bị bệnh gì?
             
            Manish trả lời:
             
             - Người bệnh nhân đó vừa bị Parkinson nặng lại vừa bị Alzheimer! Công nghệ của Neuralink mới chỉ giúp người bị liệt điều khiển máy tính bằng suy nghĩ. Nhưng Cerebrochip đã tiến hơn một bước khi người bệnh nhân thử nghiệm này ngoài chuyện đã bớt bị run rẩy mà còn đã lấy lại được một phần trí nhớ!
             
            Cả Asher và Bradley đều sửng sốt trước thông tin do Manish tiết lộ!
             
            Manish còn giải thích thêm, một phần cũng để chứng tỏ những hiểu biết và kiến thức chuyên môn của mình:
             
            - Như quý vị cũng đã biết bộ não của con người không chỉ lưu trữ mà nó còn suy nghĩ. Việc ghi nhớ không đơn giản là đưa dữ liệu vào, mà là làm cho dữ liệu đó có ý nghĩa. Vì vậy, kể cả khi chip thần kinh giúp con người tiếp cận nhanh hơn với thông tin, nó không đảm bảo người dùng sẽ hiểu hay vận dụng được kiến thức đó. Nhưng Cerebrochip trong tương lai gần sẽ làm được chuyện đó!
             
            Manish thấy Asher và Bradley không hỏi gì thêm nhưng biết là họ vẫn còn thắc mắc và e ngại nên bèn tiếp tục trấn an cả hai người và thấy mình cũng nên cũng tiết lộ phương pháp mà Cerebrochip dùng vì đàng nào ngày tới đây họ sẽ tham gia vào chương trình thử nghiệm:
             
            - Phương pháp của Neuralink là bác sĩ phải mất vài giờ thực hiện ca phẫu thuật cắt hộp sọ, sau đó cần 25 phút để robot đưa thiết bị cùng với bộ phận chip siêu mỏng chứa khoảng 64 sợi khác nhau vào trong. Nhưng Cerebrochip thì khác! Thiết bị của chúng tôi giống như stent được đưa qua tĩnh mạch cổ và đặt tại mạch máu nằm trên bề mặt vỏ não vận động. Cách tiếp cận này của Cerebrochip không yêu cầu phẫu thuật não mở nên hệ thống ít xâm lấn hơn so với phương pháp của một số đối thủ cạnh tranh như Neuralink và Paradromics.
             
            Bây giờ Bradley đã hiểu bí mật mà Cerebrochip đã làm ra là thiết bị giống như stent và đặt tại mạch máu nằm trên bề mặt vỏ não thay vì phải mở hộp sọ giảm thiểu nhiều nguy hiểm hơn!
             
            Nhưng cả Asher và Bradley đều hiểu chuyện gì cũng có hai mặt. Chấp nhận rủi ro là điều hai người cũng đã nghĩ đến.
             
            Manish thuyết phục thêm:
             
            - Việc cấy chip vào cơ thể không phải là chuyện mới. Quý vị cũng biết việc cấy chip vào cơ thể đang diễn ra trên quy mô lớn ở Thụy Điển. Được biết, hàng chục nghìn người Thụy Điển đã quyết định cấy chip điện tử thông minh dưới da tay để thay thế thẻ căn cước, chìa khóa xe, nhà và vé giao thông. Người cấy chip chỉ cần đưa tay qua các thiết bị kiểm soát, giống như việc gắn các thiết bị điện tử vào cơ thể để tích hợp nhận diện cá nhân, tránh tình trạng quên giấy tờ tùy thân và vật dụng bảo mật khác. Về mặt công nghệ, cấy chip vào não là một cuộc cách mạng!
             
            Manish nghĩ là mình đã thuyết phục được cà Asher và Bradley nên bây giờ chỉ còn là chuyện giấy tờ thủ tục.
             
            - Quý vị có cần hỏi gì thêm nữa không?
             
            Không thấy Asher và Bradley nói hay hỏi gì, Manish lên tiếng:
             
            - Như vậy xem như cả hai vị đã thông qua. Bây giờ xin xem qua những giấy tờ này và ký tên. Phần ông Asher, các con của ông đều ở tuổi vị thành niên nên phải có sự chấp thuận của cha mẹ. Không biết vợ ông có phản đối gì không?
             
            Asher trả lời ngay:
             
            - Mẹ của những đứa con tôi đều không còn nữa!
             
            - Vậy tốt lắm, chỉ cần ông xem qua và ký tên cho phép Cerebrochip làm thử nghiệm. Nhưng tôi có hơi chút tò mò. Rebecca bị autism nhưng còn Daniel và Miriam thì sao? Vì sao ông muốn cho hai em này tham gia vào chương trình thí nghiệm?
             
            - Cả Daniel và Miriam đều bị Asperger!
             
            Manish sửng sốt:
             
            - Tôi quên sót điều này sao?
             
            Asher gật đầu:
             
            - Đúng là anh không đọc kỹ hồ sơ mặc dù hai con tôi chỉ bị nhẹ!
             
            Manish gật gù nhưng vẫn không tin là mình đọc sót!
             
            Quay sang Bradley, Manish hơi chần chừ khi nói:
             
            - Về Talia thì vì cô ấy đã 26 tuổi nên chuyện ký giấy tờ có phần hơi rắc rối…
             
            Bradley nói ngay:
             
            - Talia sẽ đọc và ký tên!
             
            Manish rất ngạc nhiên khi hỏi lại Bradley:
             
            - Thực sự cô ấy sẽ đọc và quyết định sao? Tôi cứ tưởng…
             
            - Talia sẽ làm một mình công việc này. Những đứa con của Asher và con gái tôi đều học ở nhà chứ không đến trường. Chúng học rất giỏi! Talia cũng vậy, kiến thức của nó không thua kém những đứa con của Asher. Có điều Talia không nói thôi!
             
            Manish nghe vậy càng ngạc nhiên hơn nữa và tò mò hỏi thêm:
             
            - Vậy thì mọi người giao tiếp với Talia như thế nào?
             
            - Bình thường!
             
            Manish không nói gì nữa nhưng vẫn thắc mắc về hai chữ “bình thường” mà Bradley vừa nói.
             
            Asher xem sơ qua những giấy tờ mà Manish đưa rồi ký tên ở dưới cuối cùng của trang giấy.
             
            Bradley dù không ký tên nhưng cũng đọc để có thể cố vấn cho Talia.
             
            - Tôi sẽ đưa cho Talia tờ giấy này để đọc và ký tên!
             
            Cả hai đều hiểu Cerebrochip muốn bảo vệ công ty và chuyện những bệnh nhân đồng ý làm thử nghiệm và biết về những rủi ro là điều đã chấp nhận và đồng ý.
             
            Manish còn nói thêm khi đưa Asher và Bradley ra ngoài:
             
            - Bây giờ chờ kết quả thử nghiệm máu. Ngày mai sẽ bắt đầu cuộc cấy ghép chip não.
             
             
            *
             
             
            Manish cho nhân viên đưa cả nhóm đi ăn trưa. Sau đó về nghỉ ngơi.
             
            Khoảng 5 giờ chiều, Manish gọi điện thoại cho Asher.
            Khi nghe Asher bắt máy, Manish nói ngay với giọng có vẻ trầm trọng:
             
            - Tôi cần gặp ông ngay!
             
            Asher không bất ngờ vì cũng đã đoán trước nên không hỏi thêm mà trả lời ngắn gọn:
             
            - Được!
             
            - Tôi cho người đến đón ông. Hãy đợi bên ngoài, chỉ vài phút thôi!
             
            Đúng là Asher chỉ đợi không đến 10 phút là đã có xe đến đón về lại trung tâm của Cerebrochip.
             
            Xuống xe, đã có nhân viên đưa Asher đi gặp Manish.
            Vẫn gặp gỡ trong văn phòng của Manish Gupta như buổi sáng.

            Manish đang ngồi ở bàn giấy chờ đợi. Nét mặt anh ta không niềm nở như lúc trước. Manish đưa tay mời Asher ngồi đối diện.
             Asher không hề hỏi về mục đích vì sao Manish muốn gặp mình. Ông ta chờ anh ta lên tiếng trước với vẻ rất thản nhiên.
             
            Manish không nhẫn nhịn được nữa khi nói:
             
            - Kết quả thử máu phân loại nhóm máu của 3 người con ông đều khác nhau!
             
            Asher hỏi lại:
             
            - Khác nhau thì đã sao?
             
            Manish vặn hỏi Asher:
             
            - Nhóm máu của ông thuộc loại nào?
             
            - A.

            Manish ngồi thẳng người lên, đưa hai tay lên trời:
             
            - Cả 3 người con của ông đều không thuộc nhóm máu A! Ông có thể giải thích cho tôi nghe điều này không?
             
            Asher từ tốn giải thích:
             
            - Những đứa con của tôi đều là trẻ mồ côi và được tôi nhận nuôi từ nhỏ!
             
            Manish sững sờ nghe giải thích đó mà chưa thể nói tiếng nào.
             
            Nhìn mặt Manish, Asher hơi mỉm cười hỏi:
             
            - Bất ngờ phải không? Nhưng tất cả là con của tôi vì tôi nuôi dưỡng chúng suốt bao năm qua. Nhiều đứa trẻ có cha mẹ nhưng không được chăm sóc tốt như các con tôi. Chúng là tất cả đối với tôi! Gia đình chúng tôi rất hạnh phúc! Anh cứ nhìn các con tôi thì biết không cần phải nói thêm nữa!
             
            Lúc này Manish mới trở lại bình tĩnh và hỏi thêm:
             
            - Giấy tờ và thủ tục nhận nuôi hợp pháp chứ? Chúng tôi đã sơ xuất không hỏi đến khai sinh của các con ông.
             
            Asher lấy trong túi áo ra đưa cho Manish:
             
            - Tôi đã sửa soạn cả! Anh xem đi và có thể làm copy. Những đứa con của tôi đều không có khai sinh vì chúng bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng. Không biết cha mẹ chúng là ai! Chỉ có giấy tờ hợp pháp là tôi đã nhận nuôi chúng mà thôi.
             
            Manish nhìn những giấy tờ mà Asher đưa xem. Tất cả đều rõ ràng minh bạch trên giấy tờ.
             
            Manish bấm nút gọi người vào và đưa những giấy tờ cho nhân viên làm copy.
            Có lẽ những giấy tờ đó đã làm cho những băn khoăn nghi ngại trong Manish tan biến mất.
             
            Anh ta điềm tĩnh nói với Asher:
             
            - Tôi xin lỗi đã có thái độ nóng nẩy với ông khi nãy! Nhưng thực sự quá bất ngờ đối với tôi!
             
            Asher mỉm cười:
             
            - Không sao! Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ như vậy thôi! Đừng nghĩ ngợi!
             
            Bỗng dưng Manish tò mò:
             
            - Ông… có con ruột không? Xin lỗi nếu tôi hỏi như vậy! Ông cũng không cần trả lời…
             
            - Tôi có lập gia đình lúc trẻ. Cũng có 2 người con… nhưng hai đứa con của tôi đều chết trẻ. Gia đình tôi tan vỡ sau đó. Nhưng tôi vẫn ao ước có được một gia đình ấm áp. Tôi không hề lấy vợ khác vì không tìm được người mình muốn sống đến cuối đời. Tuy vậy tôi vẫn khao khát có những đứa con và nuôi dưỡng yêu thương chúng. Vì vậy tôi mới nhận con nuôi là thế đó!
             
            Những lời nói rất chân thành của Asher làm Manish thay đổi thái độ và nhìn ông ta dưới cặp mắt khác. Manish thầm nghĩ Asher là một người cha tốt!
             
            Asher có thể đọc được suy nghĩ của Manish nên chỉ hơi nhếch mép cười và yên lặng.
             
            Manish dễ chịu hơn khi nói với Asher:
             
            - Kết quả thử máu các con của ông cũng như của Talia đều tốt, không có vấn đề gì. Sáng sớm mai sẽ bắt đầu việc cấy ghép. Ông có cần hỏi gì thêm không?
             
            Asher lắc đầu:
             
            - Không! Bây giờ xong xuôi cả rồi phải không?
             
            - Đúng vậy! Để tôi cho người đưa ông về!
             
            Asher đứng dậy. Manish đưa ông ta ra tận cửa. Có nhân viên đón Asher ngay bên ngoài.
             
            Cả Manish và Asher đều gật đầu chào nhau, không bắt tay.
            #21
              frank 05.08.2025 23:25:48 (permalink)
               
               
              Chương 22
               
               
              Lúc về đến chỗ nghỉ ngơi, Asher định đi lên thẳng phòng mình nhưng gặp Bradley ở dưới nhà. Có vẻ như anh ta định đi đâu đó.
               
              Asher gọi lớn tiếng:
               
              - Bradley!
               
              Bradley ngừng chân quay đầu tìm kiếm. Nhìn thấy Asher, Bradley quay trở lại chỗ Asher đang đứng.
               
              Asher hỏi:
               
              - Đi đâu đấy?
               
              - Đi ra ngoài tản bộ chút thôi! Anh vừa đi đâu về vậy?
               
              - Gặp Manish!
               
              Bradley có vẻ ngạc nhiên:
               
              - Có chuyện gì sao?
               
              - Vì chuyện kết quả thử nhóm máu của mấy đứa nhỏ!
               
              Bradley hiểu ngay nhưng cũng hỏi lại:
               
              - Không có vấn đề chứ?
               
              Asher cười hực lên:
               
              - Sao có vấn đề được chứ? Tôi đã sửa soạn cả!
               
              - Vậy tốt!
               
              Nhưng Asher hỏi Bradley:
               
              - Talia đồng ý chứ?
               
              - Con bé muốn tham gia và đã ký tên!
               
              Asher gật gù nhìn Bradley:
               
              - Vậy là mọi sự ổn thỏa! Sáng sớm mai sẽ bắt đầu! Nhưng anh nên cho Manish biết là Talia đã đồng ý.
               
              - Tôi sẽ gọi anh ta lát nữa! Tôi sẽ đưa cho Manish giấy mà Talia đã ký. À mà tôi làm gì có số điện thoại của anh ta chứ!
               
              Asher nói ngay:
               
              - Tôi có! Vì lúc nãy anh ta đã gọi cho tôi. Còn lưu lại ở máy đây!
               
              Bradley cho số điện thoại của Manish vào máy mình.
               
              - OK!
               
              Asher gật đầu đi lên phòng mình.
              Bradley không nói gì thêm và đi ra ngoài. Chắc là đi tản bộ như anh ta đã nói.
               
              Đôi chân rảo bước, Bradley bấm số điện thoại của Manish.
              Anh ta nghe ngay sau 2 tiếng chuông reo.
               
              - Tôi nghe!
               
              - Đây là Bradley Irwin! Talia con gái tôi đã ký tên vào giấy cam kết thỏa thuận cho Cerebrochip được thử nghiệm.
               
              Manish như reo lên:
               
              - Tốt quá!
               
              Bradley hỏi thêm:
               
               - Kết quả thử máu của Talia tốt chứ?
               
              - Tốt lắm!
               
              - Anh có cần tờ giấy mà Talia ký ngay lúc này không?
               
              - Không cần! Sớm ngày mai trước khi tiến hành thí nghiệm, anh đưa cho tôi cũng được!
               
              Bradley nói gọn lỏn:
               
              - OK!
               
              Chính Bradley cũng không ngờ là sau khi đọc tờ giấy cam kết và chỉ mới nghe giải thích sơ sơ mà Talia đã hạ bút ký ngay.
               
              Ngay lúc đó Bradley thấy nhẹ lòng hẳn! Những băn khoăn và cảm giác tội lỗi đẩy con gái vào một thử thách nguy hiểm đã tan biến với chính quyết định của Talia!
               
              Bradley còn nhớ trong giây phút ấy, chàng đã nắm tay con gái, nhìn vào cặp mắt kỳ lạ của Talia mà nói:
               
              - Bao nhiêu năm qua ba đã miệt mài nghiên cứu chỉ để mong đến ngày hôm nay! Ba mong rằng sẽ có một ngày con gái ba có thể bước ra khỏi cái vỏ giam cầm để con được tự do!
               
              Talia đã nhìn ba của mình nhưng vẫn không thể nói gì được. Nhưng Talia đã bóp nhẹ tay ba mình như một sự cảm thông giữa hai người.
               
              Và cũng chính giây phút đó Talia đã ôm lấy Bradley, một hành động mà rất hiếm khi con bé làm.
               
              Hai giọt nước mắt hiếm hoi đã ứa ra khỏi khóe mắt của Bradley. Chỉ hai giọt nước mắt nhỏ nhoi lăn xuống trên má ông ta và đã lan ra nhanh chóng, không kịp lăn xuống dưới cằm vì dường như đã cạn.
               
              Hình ảnh con gái ôm mình cứ đeo đuổi Bradley và những bước chân của ông ta đang rảo bước quanh khu mà Cerebrochip đã dành cho họ nghỉ dưỡng.
               
              Liệu sau khi cấy ghép chip vào não, liệu có sơ xuất hay nguy hiểm đến tính mạng của Talia và 3 đứa con của Asher hay không? Nếu có chuyện bất trắc thì sao đây?
               
              Bradley tự trấn an mình khi nghĩ đến phương pháp cấy ghép mới của Cerebrochip như là stent được đưa qua tĩnh mạch cổ và đặt tại mạch máu nằm trên bề mặt vỏ não sẽ giảm thiểu những nguy hiểm vì không phải mổ họp sọ. Tất cả sẽ ổn thôi!
               
              Nhưng tác động của chip đó sẽ như thế nào? Chắc chắn sẽ thay đổi tùy theo từng người, Bradley tin chắc như vậy!
               
               
              *
               
               
              Sáng hôm sau, tất cả mọi người đều thức dậy từ rất sớm. Daniel và Miriam rất háo hức, không chút sợ sệt. Rebecca và Talia không có biểu cảm gì. Cả Bradley và Asher đều mất ngủ!
               
              Mọi người tụ tập chờ đợi người của Cerebrochip đến đón.
              Manish gọi điện thoại cho Asher:
               
              - Mỗi ngày chỉ làm thử nghiệm 2 người là tối đa. Tùy ông và ông Bradley lựa chọn! 
               
              - Để tôi nói chuyện với Bradley rồi gọi lại cho anh!
               
              Asher nói với Bradley:
               
              - Manish gọi và nói mỗi ngày chỉ có thể làm 2 trường hợp thôi là tối đa. Họ cho mình quyết định. Anh nghĩ sao?
               
              Bradley không suy nghĩ mà trả lời ngay:
               
              - Để cho Talia và Rebecca làm trước đi!
               
              Asher hơi ngạc nhiên nhưng hiểu ngay suy nghĩ và chọn lựa của Bradley. Anh ta muốn hai đứa trẻ bị autism làm thử nghiệm trước!
               
              Asher cũng đồng ý:
               
              - Được! Để tôi báo cho Manish!
               
              Khi Asher nói chuyện qua điện thoại với Manish thì tất cả những đứa trẻ đều hiểu chuyện gì đang xảy ra. Miram và Daniel có vẻ như hơi thất vọng!
               
              Nói chuyện với Manish xong, Asher nói với 2 con của mình:
               
              - Hôm nay Daniel và Miriam ở lại đây. Ngày mai mới đến lượt hai con! Vậy cứ thoải mái chơi game hay làm gì mà các con thích. Ba và chú Bradley sẽ đi cùng với Rebecca và Talia. Có gì ba sẽ gọi điện thoại cho biết. Nhưng đừng có đi ra khỏi khu vực này đó!
               
              Xe đến đón đã chờ ở bên ngoài và đưa mọi người về trung ương của Cerebrochip nơi sẽ thực hiện thử nghiệm.
               
              Trung ương của Cerebrochip rộng lớn vô cùng. Chắc hẳn họ có rất nhiều nguồn tài trợ đầu tư hùng hậu và dài lâu để đi được đến thành quả ngày hôm nay.
               
              Asher và Bradley cùng đi theo Rebecca và Miriam.
              Vừa gặp mọi người, Manish nhìn Bradley hỏi ngay:
               
              - Ông có mang giấy tờ mà Talia đã ký chứ?
               
              - Có đây!
               
              Manish mở ra xem xét kỹ lưỡng và có vẻ hài lòng khi hết nhìn Bradley rồi lại nhìn Talia.
               
              Anh ta mỉm cười và hỏi:
               
              - Mọi người có thắc mắc gì không?
               
              Không ai trả lời. Manish nói tiếp:
               
              - Hai ông ngồi chờ bên phòng giải lao ở ngoài hay nếu muốn trở về chỗ nghỉ cũng được!
               
              Asher nói ngay:
               
              - Chúng tôi ngồi chờ!
               
              Manish gật đầu:
               
              - Tôi hiểu! Diễn tiến thế nào tôi sẽ báo cho hai ông biết! Còn bây giờ Rebecca và Talia đi theo tôi!
               
              Khi không còn nhìn thấy Manish cũng như hai cô gái, Asher mới nói với Bradley:
               
              - Chúng ta ra ngoài chờ thôi!
               
              Cả hai người đàn ông trong thời gian chờ đợi chẳng hề nói chuyện với nhau. Họ cứ cắm đầu trên điện thoại cho qua thì giờ.
               
              Asher nhìn đồng hồ! Đã 3 tiếng đồng hồ trôi qua mà không hề thấy bóng dáng Manish cũng như không nghe anh ta gọi điện thoại.
               
              Phòng giải lao dành cho nhân viên của công ty nên cũng có nhiều người ra vào. Bradley cứ dán mắt vào điện thoại, không nhìn ai.
               
              Một thanh niên trẻ, nhân viên của Cerebrochip lại gần hỏi Asher:
               
              - Hai ông muốn dùng bữa trưa không? Tôi có nhiệm vụ lo cho hai ông.
               
              Asher nhìn Bradley rồi hỏi:
               
              - Có đói không?
               
              Bradley lắc đầu. Asher hòa nhã nói với nam nhân viên đó:
               
              - Chúng tôi cũng chẳng đói!
               
              Anh ta cười:
               
              - Hay hai vị ăn vặt nhé?
               
              Ashe nhún vai đáp:
               
              - Cũng được! Cho nước uống nhé!
               
              - Hai ông dùng nước giải khát gì?
               
              - Cho chúng tôi nước lạnh được rồi! Cám ơn! À.. nhưng mà anh có biết vụ thử nghiệm đã xong chưa?
               
              - Dạ, tôi không biết! Rất tiếc là đã trả lời ông như vậy!
               
              Asher thất vọng xua tay:
               
              - Không sao!
               
               
              *
               
               
              Mãi đến 3 giờ chiều mới có một nhân viên khác đến mời Asher và Bradley đi gặp Manish.
               
              Nhìn gương mặt rạng rỡ của Manish, cả Asher và Bradley đều thấy như vừa được trút cả một gánh nặng đè trên ngực suốt bao tiếng đồng hồ qua. Mọi căng thẳng nãy giờ gần như tan biến.
               
              Manish đưa tay mời Asher và Bradley ngồi. Anh ta xua tay cười nói:
               
              - Mọi sự tốt đẹp! Không có bất cứ một trở ngại nào! Hiện giờ Talia và Rebecca đã tỉnh nhưng chúng tôi còn giữ cả hai em ở lại đây để theo dõi.
               
              Asher gặn hỏi:
               
              - Các con của chúng tôi phải ở lại đây bao lâu?
               
              Manish nhún vai:
               
              - Tôi không có câu trả lời chính xác lúc này! Hai em Talia và Rebecca chỉ rời khỏi đây khi bác sĩ cho phép.
               
              Bradley trầm giọng hỏi Manish:
               
              - Chúng tôi được phép vào thăm chứ?
               
              Manish có vẻ hơi phân vân nhưng hiểu được tâm trạng của hai người cha này nên nói:
               
              - Để tôi hỏi bác sĩ đã!
               
              Nói xong Manish gọi điện thoại cho hai người bác sĩ giải phẫu.
              Chỉ thấy Manish gật gù nói qua điện thoại:
               
              - Tôi hiểu! Cám ơn cả hai bác sĩ!

              Nhìn vẻ mặt háo hức của cả Asher và Bradley, Manish hơi mỉm cười nói:
               
              - Chỉ được phép đứng bên ngoài nhìn vào thôi!
               
              Asher kêu lên:
               
              - Vậy cũng được mà!
               
              Nói xong ông ta đứng phắt dậy và nói đùa với Manish:
               
              - Cũng may tôi không bị đau tim trong lúc chờ đợi!
               
              Manish cũng đứng dậy nói:
               
              - Hai người theo tôi!
               
              Anh ta đưa Asher và Bradley lên tầng thứ ba. Ra khỏi thang máy đi dọc theo hành lang. Nơi đây như một bệnh viện có y tá và cách bài trí rất đẹp.
               
              Manish, Asher và Bradley đều được phát áo choàng khử trùng. Cả 3 người đều phải đeo khẩu trang.
               
              Đi hết hành lang dài rẽ sang một hành lang khác. Đến khu này Manish phải thông qua nhận dạng cá nhân mới đưa Asher và Bradley vào được. Chỉ là một hành lang khác nhưng vách tường có nhiều cửa kính trong suốt.
               
              Manish ngừng chân và chỉ tay qua lằn kính:
               
              - Rebecca và Talia đang nằm trong đó! Cả hai em đã tỉnh rồi. Các bác sĩ đang săn sóc và theo dõi. Vậy an tâm rồi nhé!
               
              Cả Asher và Bradley cứ lần chần bên ngoài chưa muốn rời đi!
               
              Manish nhìn hai người đàn ông này và nhận ra tình phụ tử của họ cũng như sự lo lắng quan tâm đến những đứa con của họ! Thực sự Asher đúng là cha của Rebecca chứ chẳng phải là cha nuôi!
               
              - Bây giờ đi được rồi chứ?
               
              Bradley và Asher chẳng nói gì chỉ đi theo Manish.
              Biết là họ vẫn lo âu nên Manish trấn an:
               
              - Tôi nghĩ chỉ vài hôm là cùng thôi! Tiến triển thế nào tôi sẽ thông báo cho hai ông biết. Sẽ cập nhật hóa! Bây giờ có người đưa hai ông về lại chỗ nghỉ. Ở đó họ phục vụ chu đáo không?
               
              Asher hơi mỉm cười khi nói với Manish:
               
              - Rất tốt! Cám ơn!
               
              Manish dặn dò:
               
              - Cần gì cứ nói với với nhân viên phục vụ ở đó, họ sẽ đáp ứng yêu cầu của mọi người.
              #22
                frank 1 ngày và 8 giờ (permalink)
                 
                Chương 23
                 
                 
                Nhìn thấy cha mình và chú Bradley, Daniel chạy ra hỏi ngay:
                 
                 - Mọi chuyện sao rồi ba? Ổn thỏa chứ? Rebecca và Talia như thế nào?
                 
                Asher vỗ vai Daniel:
                 
                - Rất tốt! Giải phẫu suông sẻ. Cả hai đã tỉnh và bình an nhưng vẫn ở đó để các bác sĩ theo dõi.
                 
                Mặt Daniel rạng rỡ hẳn lên:
                 
                - Con cứ lo cho hai em! Vậy là tốt lắm!
                 
                Miriam cũng đi ra và nghe loáng thoáng nhưng cũng hỏi lại:
                 
                -Rebecca và Talia sao rồi ba?
                 
                Asher mỉm cười nói với con gái:
                 
                - Bình an! Mọi chuyện đều thuận lợi tốt lắm!
                 
                Miriam vỗ tay quay sang nói với Daniel:
                 
                - Ngày mai tới phiên anh và em! Hào hứng quá đi mất! Sau khi gắn chip vào não em sẽ có những cái nhìn khác. Biết đâu em có thể đọc được tất cả suy nghĩ của mọi người và không chừng em có thể khám phá ra nhiều thứ mà chưa ai tìm ra được!
                 
                Tất cả mọi người đều cười lớn tiếng như phụ họa với sự hăng hái và phấn khích của Miriam.
                 
                Lúc này Bradley mới lên tiếng:
                 
                - Sẽ có rất nhiều bất ngờ xảy đến trong thời gian tới đây với những thử nghiệm. Đây đúng là một cuộc cách mạng! Không những vậy còn mang đến nhiều hy vọng cho nhân loại. Sẽ giảm bớt bệnh tật! Con người với những khám phá mới sẽ khống chế được rất nhiều thứ bệnh mà không cần dùng đến thuốc men theo kiểu truyền thống nữa!

                Những điều mà Bradley vừa nói như thổi thêm nhiều sinh khí với ngút ngàn hy vọng cho tất cả mọi người.
                 
                Miriam hân hoan nói với cả nhà:
                 
                - Con đã đặt một bữa ăn tối thịnh soạn cho tất cả chúng ta! Họ bảo con muốn yêu cầu gì cũng được nên con chọn toàn món ngon và đắt tiền!
                 
                Asher vỗ vai Miriam:
                 
                - Con gái ngoan giỏi lắm! Bây giờ ba và chú Bradley về nghỉ ngơi một chút đã rồi sẽ ăn tối. Hãy còn sớm mà!
                 
                Miriam nhanh nhẩu:
                 
                - Ba và chú cứ đi nghỉ đi! Đến giờ ăn tối con sẽ gọi!
                 
                 
                *
                 
                 
                Sáng hôm sau cả Asher và Bradley đều đưa Daniel và Miriam đi làm thử nghiệm.
                 
                Mọi sắp xếp cũng như ngày hôm qua giống như một sự lặp lại với chờ đợi và lo âu.
                 
                Bradley vẫn ngong ngóng được vào thăm con gái Talia nhưng không muốn gọi điện thoại cho Manish vì biết có gọi cũng vô ích.
                 
                Nhưng không ngờ Manish xuất hiện trong phòng đợi. Cả Asher và Bradley cùng đứng lên nhưng không lo âu cho lắm vì thấy sắc mặt của Manish vui vẻ.
                 
                Asher nhìn đồng hồ treo trên tường. Không lẽ ngày hôm nay cuộc giải phẫu lại nhanh như vậy sao?
                 
                Nhìn mặt hai người cha, Manish hiểu ngay và trấn an:
                 
                - Cuộc giải phẫu đang tiến hành, chưa xong đâu! Tôi đến đây vì bác sĩ cho biết hai ông có thể đi thăm con của mình được rồi!
                 
                Cả Asher và Bradley đều đồng thanh nói cùng một lúc:
                 
                - Vậy sao?
                 
                Manish gật đầu:
                 
                - Đi theo tôi!
                 
                Hóa ra Rebecca và Talia đã được đưa ra phòng khác nhưng vẫn có y tá và bác sĩ theo dõi. Cả hai cô gái đều nằm chung trong một phòng, có lẽ để tiện việc theo dõi.
                 
                Cũng như ngày hôm qua, cả Asher và Bradley đều được mặc áo khoác ngoài và đội mũ đã được khử trùng cùng đeo khẩu trang.
                 
                Bradley đến gần giường của con gái đang nằm. Rất muốn cầm tay con gái nhưng đã được căn dặn không được đụng chạm nên Bradley chỉ nhìn Talia rồi nói:
                 
                - Ba lo cho con quá!... Trong đời chưa bao giờ ba sợ hãi như ngày hôm qua.. Những giờ phút chờ đợi khi con đang được giải phẫu ba đã nghĩ không biết quyết định khuyến khích con làm cuộc thử nghiệm này là ba đúng hay đã sai?
                 
                Talia nằm trên giường, tóc xõa hết trên mặt gối trắng toát. Nàng nhìn cha mình. Không chỉ nhìn mà còn tìm kiếm gương mặt người cha đang ngồi đó với vẻ ân cần và thương mến. Chưa bao giờ thấy cha mình lại nói nhiều như vậy. Và là những bộc lộ mà ba chưa từng làm với Talia. Ngay hôm giải thích sơ sơ cho Talia biết để ký giấy tờ thỏa thuận với Cerebrochip, ba cũng đã nói với giọng bình thường chứ không như hiện tại.
                 
                Bradley như một người độc thoại với chính mình nhưng thật ra để nói với con gái Talia:
                 
                - Ba đã nghĩ nếu có sơ xuất gì trong lúc giải phẫu hay biến chứng xảy ra trong cuộc thử nghiệm… hoặc là sau đó thì ba hối hận biết chừng nào…! Talia! Ba đã nghiên cứu suốt bao năm qua.. chỉ vì con gái của ba! Nhưng rốt cục ba đã không tự tin vào những khám phá của mình! Ba… muốn bước vào thế giới đóng kín của con và tìm cách mở mọi ngăn chặn cho con được tự do… được… sống, được trao đổi và nối kết với mọi người.
                 
                Mọi lời nói của Bradley như những vị ngọt ngào mà Talia chưa bao giờ cảm nhận được từ một người khác. Không chỉ là ngọt ngào mà còn nồng ấm làm tim nàng như thổn thức! Đây chính là nối kết giữa người với người thực sự sao? Trong thế giới tù túng của mình, bị giam hãm mà không thể bộc lộ, viết nhật ký là một sự giải tỏa tốt nhất nhưng vẫn cứ giấu kín không muốn chia sẻ với ai. Liệu chip được cấy trong não của Talia có thể giúp nàng được giải thoát hay không?
                 
                Hiện tại Talia chỉ thấy choáng váng và chỉ muốn nhắm mắt. Nhìn thấy ba đeo khẩu trang, mặc những đồ khử trùng như đến từ một hành tinh khác! Người nàng như bồng bềnh trên một đám mây. Cảm giác nhẹ nhàng như được nhấc cả toàn thân lên cao, bay bổng và chìm đắm trong sương mù trắng xóa.
                 
                Nhìn thấy Talia nhắm mắt như ngủ, nhưng Bradley tin chắc là con gái đã nghe hết những lời mình nói.
                 
                Bên kia, Asher cũng đang khích lệ Rebecca:
                 
                - Cố gắng lên con gái của ba! Con gái mạnh mẽ và bướng bỉnh của ba!
                 
                Rebecca dường như cũng đang say ngủ nhưng da mặt con bé hồng hào tươi thắm. Manish đã nói với Asher và Bradley là sức khỏe của Rebecca và Talia đều tốt! Các bác sĩ vẫn đang theo dõi.
                 
                Lúc ra ngoài, Bradley hỏi Manish:
                 
                - Với những bệnh nhân trước được thử nghiệm, bao giờ mới thấy có những biến chuyển tích cực?
                 
                Manish nhìn Bradley:
                 
                - Biến chuyển tích cực? Ý ông muốn hỏi xem chip cấy ghép trong não bệnh nhân sẽ kích thích và thay đổi sao?
                 
                - Đúng vậy!
                 
                Manish trả lời ngay không do dự:
                 
                - Còn tùy vào mỗi bệnh nhân và tình trạng bệnh lý của họ!
                 
                Bradley vẫn nôn nóng vặn hỏi:
                 
                - Ý tôi là thời gian?
                 
                - Với người bệnh nhân đầu tiên bị Parkinson nặng và cả bệnh Alzheimer, ông ta đã thay đổi khá tốt nhưng chậm. Phải đến nửa năm sau tình trạng run giật do bệnh Parkinson gây ra mới giảm đi. Tôi nói là giảm bớt chứ không khỏi! Nhưng ít nhất làm bệnh nhân này khỏe lên nhiều và đỡ khổ sở. Điều diệu kỳ là cũng trong khoảng thời gian nửa năm đó, bỗng dưng người bệnh này nhớ lại một số ký ức.
                 
                Bradley tò mò hỏi:
                 
                - Người bệnh nhân ấy nhớ lại một số ký ức nhưng là ký ức gần đây hay từ xa xưa?
                 
                - Ký ức từ lúc còn trẻ!
                 
                Bradley bâng khuâng khi nghe Manish kể như vậy.
                Vẫn còn băn khoăn, Bradley hỏi tiếp:
                 
                - Đến bây giờ thì người bệnh nhân đó có tiến triển tốt hơn nữa không?
                 
                Manish thành thực thú nhận:
                 
                - Không! Vẫn chỉ có thế! Nhưng nhiều khi phải thêm nhiều thời gian nữa. Chúng ta không biết được!
                 
                Vẫn là Bradley đặt câu hỏi. Asher chỉ đứng đó nghe không phụ họa hay hỏi gì.
                 
                - Cerebrochip theo dõi bệnh nhân làm thử nghiệm như thế nào? Chẳng lẽ cứ phải ở đây suốt đi hay sao?
                 
                Manish cười thoải mái:
                 
                - Không đâu! Họ chỉ ở đây nhiều nhất là 3 tuần lễ. Sau đó cứ mỗi tháng trở lại để theo dõi. Trừ phi có gì bất thường thì trở lại sớm hơn. Tất cả chi phí di chuyển do Cerebrochip đài thọ.
                 
                Bây giờ Asher mới xen vào:
                 
                - Còn 2 người bệnh nhân khác thì sao? Bao lâu rồi?
                 
                Manish như suy nghĩ trước khi trả lời hai người:
                 
                - Người bệnh nhân thứ nhì làm thử nghiệm cách đây 6 tháng. Người này do bị tai nạn xe cộ nên bị chấn thương đầu. Không bị bại liệt nhưng sau một thời gian chữa trị thì hoạt động tay chân bình thường nhưng não có vấn đề vì sau tai nạn người này bây giờ đầu óc chỉ bằng một đứa trẻ lên 10. Và lại còn hay quên, ăn xong rồi lại nghĩ là mình chưa ăn.
                 
                Bradley và Asher vẫn chờ đợi Manish nói thêm về người bệnh thứ nhì. Điều họ quan tâm là liệu chip cấy vào não có làm nên một phép mầu nào đó hay không?
                 
                Manish đưa tay lên khi nói:
                 
                - Nhưng một biến chuyển mới xuất hiện sau 6 tháng xẩy ra trên người bệnh nhân này! Mọi người có biết chuyện gì xẩy ra không?
                 
                Như dò tìm phản ứng của Asher và Bradley, Manish cười với vẻ phấn khích khác thường:
                 
                - Với những khảo sát và kết quả thu nạp được cho thấy chip cấy ghép vào não đã kích thích não và có khả năng phục hồi các chức năng vận động đã mất hoặc điều trị các tình trạng thần kinh. Riêng ở trường hợp người bệnh thứ nhì mà tôi vừa nhắc đến, sau 6 tháng được cấy ghép, mới đây người này đã lấy lại được một phần ý thức, không còn quên là mình đã ăn rồi. Không phải là tuyệt diệu lắm sao?
                 
                Bradley trầm ngâm nói với tất cả sự mong đợi và chân thành:
                 
                - Lúc nghiên cứu về việc cấy ghép chip não tôi chỉ mong những con chip này có thể hỗ trợ giao tiếp cho những người mất khả năng nói!
                 
                Manish nói ngay:
                 
                - Ông muốn nói đến autism?
                 
                - Đúng vậy!
                 
                Manish quả quyết nhấn mạnh:
                 
                - Rõ ràng qua những thử nghiệm trên con người cho đến nay thấy rằng chip não có khả năng tăng cường hiệu suất não và khả năng nhận thức.
                 
                Asher hỏi:
                 
                - Còn bệnh nhân thứ ba thì sao?
                 
                Manish hơi xịu mặt khi trả lời:
                 
                - Đã qua 4 tháng nhưng không thấy… có gì khả quan cho lắm!
                 
                Cả Asher và Bradley đều muốn biết về người bệnh nhân thứ ba.
                 
                Nhìn mặt họ, Manish liền kể vì dù sao họ cũng đã bắt đầu dính líu vào việc thử nghiệm.
                 
                - Người này có nhiều vấn đề… nhưng tất cả đều xoay quanh do bị trầm cảm nặng. Bà ta bị trầm cảm và tự kết liễu đời mình nhiều lần nhưng thất bại. Gia đình họ khá giả và phải trông chừng người này 24 trên 24. Tình trạng nguy kịch cứ liên tục và người phụ nữ này đâm bị gần như điên loạn và hoảng sợ rồi còn bị động kinh liên tục. Với một thời gian dài như vậy, người bệnh này không còn nhận thức về mọi sự chung quanh bà ta cũng như không còn nhận biết người thân của mình nữa!
                 
                Kể về người bệnh thứ ba này Manish có vẻ như buồn. Không hiểu vì cảm thương tình trạng của người bệnh hay vì thấy không có mấy kết quả trong việc cấy ghép chip não cho người đó?
                 
                Bradley có vẻ như không tin khi hỏi lại Manish:
                 
                - Không một biến chuyển nào hết sao?
                 
                Manish thở dài:
                 
                - Nói là không thì cũng không đúng! Nhưng có lẽ gia đình họ hy vọng quá nhiều! Cấy ghép chip não đã giúp người phụ nữ này giảm thiểu chuyện bị động kinh cũng như bớt đi suy nhược về thể chất. Có thể cần một thời gian nữa mới tiến triển khá hơn! Cấy chip không phải là một liều thuốc tiên mà có hiệu quả ngay! Tôi mong là hai vị hiểu như vậy!
                 
                Asher gật đầu không nói gì. Bradley cũng nói:
                 
                - Đương nhiên tôi hiểu!
                 
                Manish quay sang hỏi Asher:
                 
                - Tôi cứ thắc mắc về Daniel và Miriam!
                 
                Asher nói ngay:
                 
                - Anh thắc mắc về chuyện chúng bị Asperger sao?
                 
                - Đúng vậy! Tôi hiểu là Asperger khác với hội chứng Autism! Nhưng ở trường hợp hai người con của ông thì như thế nào?
                 
                Asher từ tốn trả lời:
                 
                 - Như anh biết, hội chứng Asperger là rối loạn về phát triển thần kinh, tâm lý, suy giảm khả năng giao tiếp và khả năng tương tác xã hội. Khác với Autism, những người bị Asperger hoàn toàn không bị mất khả năng ngôn ngữ. Nhưng ở trường hợp Daniel và Miriam, tôi nghĩ vì chúng bị Asperger nên trí thông minh, nhất là về toán học, rất xuất sắc, vượt xa những trẻ bình thường! Một đôi lúc cả hai đều hơi bị lúng túng và phản ứng bất thường hay chậm trước những gì bất ngờ hoặc với người lạ, chỉ với người lạ mà thôi. Cũng có lúc cả Daniel và Miriam đều muốn tự cô lập trong thế giới riêng của chúng. Tôi rất hiểu các con của tôi!
                 
                Manish cười:
                 
                - Hai người con của ông đã là thiên tài toán học, bây giờ ông muốn chúng còn hơn là thiên tài nữa sao đây?
                 
                Asher nghiêm túc nói:
                 
                - Tôi không nghĩ như vậy. Lý do tôi muốn cho Daniel và Miriam tham gia chương trình thử nghiệm để biết đâu việc cấy ghép chip não sẽ giúp các con tôi khắc phục được tình trạng rối loạn cảm xúc của chúng.
                 
                Manish gật gù nói với cả hai người:
                 
                - Bây giờ tôi có việc phải làm. Sẽ nói chuyện lại với quý vị sau. Trong lúc chờ đợi những ca giải phẫu cho Daniel và Miriam hoàn tất, tôi mong hai vị cứ thoải mái ở phòng đợi này.
                 
                Nhìn đồng hồ, Manish nói tiếp:
                 
                - Tôi nghĩ giờ này những ca giải phẫu đã kết thúc. Chờ hai bệnh nhân tỉnh lại đã. Cho đến giờ phút này mọi chuyện có vẻ diễn tiến tốt đẹp vì không ai gọi tôi cả. Cứ yên tâm chờ đợi ở đây nhé!
                 
                 
                *
                 
                 
                Cũng vào khoảng như giờ hôm qua khi Manish xuất hiện và tìm Asher và Bradley.
                 
                Nhìn thấy anh ta không tươi tắn như sáng nay, cả Asher và Bradley đều lo ngại.
                Không đợi hai người hỏi, Manish nói ngay:
                 
                - Mọi chuyện tốt đẹp! Chỉ là Miriam vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ giải phẫu nói với tôi chuyện tỉnh lại sớm hay muộn là tùy người nhưng họ cam kết là không có chuyện gì cả đâu!
                 
                Nghe Manish nói mà Asher thấy choáng váng. Hai chân ông ta như muốn khuỵu xuống.
                 
                Thấy Asher như vậy, Bradley đang đứng cạnh bèn nắm lấy tay ông ta bóp mạnh nói như trấn an:

                - Không sao đâu! Chuyện này bình thường thôi! Đừng lo âu quá!
                 
                Manish cũng nói vào:
                 
                - Ông yên tâm đi! Cứ ngồi chờ một lát! Tôi sẽ trở lại thông báo sớm thôi!
                 
                Asher ngồi phịch xuống ghế. Cả thân người ông ta nặng nề như không thể giơ hai tay hay hai chân lên nổi! Cầu sao cho Miriam tỉnh lại và mọi chuyện sẽ êm xuôi! Hơn bao giờ hết vào những lúc như hiện tại, Asher thấy đích thực mình là cha của những đứa con nuôi mà ông ta đã nuôi dậy suốt bao năm qua! Không phải là cha nuôi mà là cha ruột! Asher đã yêu thương chúng với hết cả tấm lòng của mình. Ở mỗi đứa con nuôi của ông ta đều mang chút dáng vẻ của hai người con ruột của ông đã qua đời từ rất lâu. Làm như hai đứa con máu mủ ruột thịt của Asher dù không còn nữa nhưng vì một lý do nào khó hiểu đã trở lại! Trở lại trên từng nét của những đứa con nuôi như kết hợp và gắn bó!
                 
                Biết là Asher lo âu, Bradley chỉ vỗ vai ông ta nhưng không nói gì thêm nữa. và họ cùng chờ đợi.
                 
                Bradley ngồi ngửa đầu ra sau dựa vào thân ghế và nhắm mắt lại. Mấy hôm nay Bradley thiếu ngủ! Những giấc ngủ không đến dễ dàng vì âu lo càng làm cho đầu óc Bradley thêm mệt mỏi. Rồi hình như Bradley đã thiếp đi!
                 
                Sự chờ đợi và kiên nhẫn là một thói quen của Asher từ hàng mấy chục năm qua. Từ lúc nào nhỉ?... Từ thời còn làm trong ngành tình báo! Chờ đợi, kiên nhẫn, yên lặng, giấu kín nhưng phải phản ứng đúng lúc và chính xác để mang đến hiệu quả!
                 
                Nhưng sự chờ đợi của ngày hôm nay lại khác! Chỉ vì có liên quan đến những ràng buộc thiêng liêng do chính Asher tạo ra!
                 
                Không biết bao lâu sau Bradley tỉnh giấc. Vẫn còn ngái ngủ và dường như chưa tỉnh táo hẳn vì thoạt tiên Bradley không biết mình đang ở đâu?
                 
                Nhìn thấy Bradley ngồi hẳn người lên và đang đưa tay dụi mắt, Asher hỏi:
                 
                - Đỡ mệt chưa?
                 
                Bradley đưa tay che miệng vì ngáp:
                 
                - Đỡ rồi! Chắc tôi ngủ cũng lâu hả?
                 
                - Khoảng 1 tiếng!
                 
                Bradley kêu lên thảng thốt:
                 
                - Một tiếng sao?... Có tin gì chưa? Miriam đã tỉnh chưa?
                 
                Giọng của Asher đầy vẻ mệt mỏi:
                 
                - Chưa thấy gì! Mong là con bé tỉnh dậy an toàn!
                 
                - Chắc như Manish đã nói, có người tỉnh dậy lâu hơn người khác!
                 
                Asher nói với Bradley:
                 
                 - Hay anh về nghỉ ngơi đi!
                 
                Bradley từ chối:
                 
                 - Không! Tôi muốn chờ xem tin tức mấy đứa nhỏ! Về đó chẳng nghỉ được mà còn lo âu hơn! Ngồi một mình lo lắng còn mệt hơn nữa!
                 
                Asher không nói gì.
                 
                 
                *
                 
                 
                Mãi đến chiều muộn Manish mới báo tin cho biết Miriam đã tỉnh và sức khỏe tốt. Cả Daniel và Miriam đều trong tình trạng rất tốt.
                 
                Asher ôm choàng lấy Bradley. Đầu ông ta dụi vào vai của Bradley vì anh ta cao hơn.
                 
                Biết là Asher đang rất xúc động, Bradley vỗ vai như muốn an ủi và cũng cảm thông được những lo âu của Asher.

                - Mọi người an tâm về nghỉ ngơi! Không phải lo âu gì nữa nhé!
                #23
                  frank 9 giờ (permalink)
                  Chương 24


                  4 tháng sau


                  Đêm nay Talia khó ngủ. Trằn trọc mãi không ngủ được nàng ngồi dậy tìm quyển sách đang đọc dở dang.

                  Đọc một lúc khá lâu, hai mắt Talia bắt đầu thấy nặng và hình như có lúc nàng đã ngủ gật và không hiểu mình đang đọc gì!

                  Buông sách xuống sau khi đánh dấu trang đang đọc, Talia vào giường nhẹ nhàng nằm xuống, kéo chăn mỏng lên nửa người. Nàng đưa tay tắt đèn. Cả căn phòng dường như cũng chìm vào giấc ngủ muộn. Những tiếng thở của đêm hình như cũng nhẹ hơn khi Talia bắt đầu nằm yên và tìm được giấc ngủ.

                  Nhiều tiếng đồng hồ trôi qua trong êm đềm của đêm…

                  Một dải nắng sớm ấm áp len lỏi qua khe cửa sổ không đóng kín trải dài trên toàn thân không đắp chăn của Talia thành một vệt sáng lung linh thoắt rực sáng rồi như trong một chớp mắt lại chuyển đổi sang ánh dịu dàng hơn như đùa giỡn trên toàn thân của cô gái.

                  Talia chợt cử động và xoay người sang phía khác. Vệt sáng vẫn ở đó nhưng nay lại được lân la sang phần cơ thể khác của nàng.

                  Có tiếng chim hót líu lo bên ngoài như đánh thức Talia. Nàng kéo chăn lên trùm kín đầu. Tuy đã tỉnh giấc nhưng nàng không muốn dậy trong ươn ái của giấc ngủ chưa trọn vẹn. Hình như thế!

                  Vẫn trùm chăn kín đầu, Talia chợt nhớ đến giấc mơ vừa qua. Không phải lúc nào nàng cũng nhớ đến những giấc mơ của mình khi tỉnh dậy nhưng ngày hôm nay thì khác!

                  Talia nhớ lại và biết đó chỉ là một giấc mơ nhưng những hình ảnh trong mơ thật… lạ lùng! Nàng đang nhớ lại giấc mơ đó và không chỉ nhớ lại không thôi mà còn thấy như giấc mơ dang dở đó đang tiếp diễn trong đầu mình như thể đó không phải là một giấc mơ!

                  Nàng không thể nào gạt bỏ được giấc mơ đó ra khỏi đầu mình!

                  Talia tung chăn ngồi dậy như rũ bỏ. Nàng vào phòng tắm làm mọi chuyện vệ sinh như mọi ngày và tưởng đâu mình không nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ vừa qua. Nhưng khi rửa mặt xong, nhìn vào gương, Talia hoảng hốt! Nàng không chỉ nhìn thấy mình trong gương mà bên cạnh khuôn mặt của Talia còn thấp thoáng ẩn hiện hình ảnh một đứa bé gái! Cô bé gái trong giấc mơ! Vài giây sau hình ảnh cô bé đó biến mất!

                  Nàng ngẩn ngơ nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương! Chỉ có Talia, không nhìn thấy cô bé kia đâu nữa!

                  Talia rụt rè sờ tay lên mặt mình. Mọi sự vẫn là mình… không có gì thay đổi! Nhưng tận sâu thẳm trong tâm hồn, Talia biết có gì đó đang khác đi! Không biết là gì? Nàng lắc đầu tự xua đuổi những thắc mắc đang nhen nhúm. Kỳ lạ thật!

                  Tưởng là sẽ quên những chuyện vừa xẩy ra nhưng Talia không thể quên được! Giấc mơ kỳ lạ đó cứ quấy rầy nàng mãi! Nó không chỉ trở lại mà giấc mơ đó lại tiếp diễn như thể những điều này vẫn nằm trong đầu nàng từ lâu lắm rồi chứ không phải mới đây!

                  Hôm nay là ngày chủ nhật nên buổi điểm tâm của cả nhà cũng muộn hơn ngày thường. Mặc dù thức dậy trễ nhưng khi Talia vào phòng ăn thì vẫn còn thiếu Rebecca và Miriam.

                  Theo đúng quy tắc của gia đình, tất cả mọi người phải chờ đợi cho đến khi đông đủ mới ăn. Sáng nay cũng vậy!

                  Phải chờ hơi lâu, Asher dục Rachel:

                  - Con đi xem hai em sao chúng nó lâu thế!

                  Khi trở lại, Rachel thở hổn hển:

                  - Có chuyện rồi!

                  Cả nhà đều nhìn Rachel. Asher thảng thốt hỏi Rachel:

                  - Có chuyện gì vậy?

                  - Không thể tin được! Rebecca nó nói được!

                  Asher và Bradley cùng đứng bật dậy nhìn nhau.
                  Bradley hỏi Rachel:

                  - Con bé nói được thật ư? Rebecca nói gì?

                  Lúc này Rachel vui mừng kể:

                  - Khi con vào phòng của em, nó đang thay quần áo. Lúc nhìn thấy con Rebecca cười và nghiêng đầu nói: “Rebecca!”. Trời con muốn xỉu luôn! Vậy là sao?

                  Asher nôn nóng:

                  - Nó còn nói gì nữa?

                  - Lúc đầu nó nói chữ “Rebecca” nghe hơi kỳ kỳ sao đó nhưng rồi nó lập đi lập lại mấy lần và lần thứ tư thì suông sẻ hơn! Đã vậy sau đó nó chỉ tay về phía con rồi gọi tên con! Trời ơi! Đây là phép lạ xảy đến cho con bé và cho cả nhà mình!

                  Kể xong, Rachel nhẩy cẫng lên và nói to:

                  - Cả nhà vào mà gặp Rebecca đi! Nó vẫn còn ở trong phòng chưa chịu đi ra ngoài!

                  Ngay khi đó, Rebecca vào phòng ăn. Con bé mặc quần áo đẹp cho ngày chủ nhật. Trông con bé xinh thật!

                  Mọi người đều chăm chú nhìn Rebecca và chờ đợi một tiếng nói nào đó thốt ra từ miệng con bé.
                  Nhưng Rebecca không nói gì cả và ngồi vào chỗ của mình như mọi khi.

                  Tất cả đều chưa hết bàng hoàng. Vừa lúc đó Miriam xuất hiện và nói:

                  - Xin lỗi cả nhà! Con dậy trễ!

                  Hiển nhiên Miriam không chứng kiến những điều vừa xẩy ra và cũng không hề biết những điều mà Rachel vừa kể.

                  Hila, 5 tuổi thì luôn luôn ở bên cạnh chị Rachel và chỉ chơi với chị Rachel cùng anh David chứ không gần gũi với ai khác. Nhưng mọi người đều biết Hila bị autism nên thông cảm và không quấy rầy con bé. Hila dường như không hề biết những chuyện gì đang xảy ra.

                  Asher và Bradley vẫn chưa ngồi xuống ghế vì chưa hết bàng hoàng.

                  Bình thường Asher rất điềm đạm nhưng lúc này ông ta không nhịn nổi, đến đứng cạnh Rebecca và đặt tay lên vai con bé rồi gọi với giọng hơi run rẩy:

                  - Rebecca!

                  Con bé ngẩng đầu lên nhìn Asher và mỉm cười. Nụ cười vẫn không có gì khác mọi khi. Rebecca vẫn không có phản ứng gì khác hay con bé không hề biết sự chờ đợi và tiếng gọi tên của nó từ người cha mang ý nghĩa gì! Hay Rebecca biết mà không phản ứng gì?

                  Đến mấy phút trôi qua nhưng không một âm thanh nào khác được thốt ra từ miệng Rebecca.

                  Bradley lên tiếng:

                  - Asher! Mình ăn sáng thôi!

                  Vẫn đứng cạnh Rebecca như nán lại thêm chút nữa với hy vọng một nhiệm mầu nào đó sẽ xẩy ra nhưng cuối cùng Asher thở dài thầm và về chỗ ngồi của mình rồi nói:

                  - Cả nhà ăn sáng nào!

                  Mọi sự lại trở lại bình thường. Riêng Talia vẫn bị quấy rối vì giấc mơ kỳ lạ!


                  *


                  Asher đi lên sân thượng mà đầu óc bềnh bồng như người sắp sửa đi vào giấc ngủ. Ông ta không hề biết Bradley đi theo sau.

                  Đứng ở một góc sân, nhìn xuống thung lũng nhưng không có cảm giác yên bình như mọi lần, Asher thấy vừa vui vì Rebecca đã bắt đầu thay đổi và có thể nói được dù chỉ là một hay hai chữ, nhưng lại có cảm giác bất an!

                  Tiếng nói của Bradley phía sau làm Asher giật mình quay lại. Không biết Bradley đã nói gì với mình nên Asher hỏi lại:

                  - Anh nói gì vậy chứ?

                  Biết là Asher vẫn còn hoang mang nên Bradley chỉ nói gọn:

                  - Tôi chỉ hỏi anh có sao không?

                  Asher hơi nhếch mép nhưng không cười:

                  - Hơi… thảng thốt một chút!

                  - Không phải đó là điều mà cả tôi và anh cùng mong muốn sao?

                  Asher lại quay mặt nhìn xuống thung lũng như lúc trước. Giọng ông ta nhỏ:

                  - Thì đúng là điều mà chúng ta mong mỏi. Nhưng tự dưng tôi sợ… những thay đổi không biết là tốt hay xấu?

                  Bradley nói với Asher nhưng cũng là nói với bản thân mình:

                  - Phải nghĩ đến chúng nó, đừng nghĩ tới mình!

                  Asher hỏi Bradley:

                  - Có bao giờ anh sợ mất chúng nó không?

                  Bradley ngẫm nghĩ và tư lự đáp:

                  - Có chứ! Nhưng đến bây giờ thì… thực sự với tiến bộ của Cerebrochip như hiện tại thì tôi đã có thể bỏ đi được chính mình cho dù sau này Talia có thể nói được và sống một cách bình thường như… ra ngoài xã hội, có người yêu… rồi kết hôn… thì không tốt quá sao?

                  - Anh có sợ bị oán trách không?

                  - Oán hận sao? Điều đó cũng có thể xảy ra nhưng tôi vẫn nghĩ đến con gái tôi trước nhất. Còn nữa, cha mẹ con cái nếu có giận hờn rồi cũng sẽ được hóa giải. Gia đình mà! Anh phải nghĩ như vậy chứ!

                  Asher rùn vai:

                  - Tình cảnh anh khác, tôi khác! Tôi đã mất 2 đứa con! Bây giờ chỉ còn 6 đứa!

                  Bradley không nói gì nhưng nghĩ thầm Asher lo âu cũng phải vì chúng nó có phải là con ruột của anh ta đâu! Nhưng nếu một ngày nào đó cả 6 đứa đều không còn ở bên cạnh Asher nữa thì anh ta chắc không sống nổi! Bradley biết là Asher thương yêu những đứa nhỏ vô cùng! Ôi thôi! Chuyện gì đến sẽ đến, lo âu hay suy tính thì cũng thế thôi!


                  *


                  Hôm nay là ngày chủ nhật nhưng cả nhà không có chương trình nào đặc biệt. Anh David và Rachel đi chợ và mua sắm những thứ cần thiết cho cả gia đình. Có đôi lần Talia cũng đi theo nhưng sau này không muốn nữa. Nàng có thế giới riêng của mình!

                  Không về phòng, Talia muốn đi lang thang trong khu vườn nhà mình. Cây lá cũng thưa đi và có nhiều cây lá bắt đầu đổi mầu. Đã sắp sang một mùa khác! Những bước chân chậm rãi không mục đích của Talia cứ đi quanh nhà, hết những khoảnh sân rồi rẽ xuống đến thung lũng. Hôm nay ngày nghỉ nên mấy người làm vườn cũng vắng mặt. Chung quanh rất yên tĩnh và an bình.

                  Bỗng dưng giấc mơ đó lại trở về! Trở về trong đầu của nàng! Talia nhớ rất rõ, nhớ cả khuôn mặt con bé cột tóc trong giấc mơ. Tóc nó nâu và hơi dài. Con bé mặc một chiếc váy đầm mầu xanh có những chấm mầu trắng nhỏ lốm đốm, hai vai tay bồng mầu trắng. Con bé ngồi trên thềm một căn nhà lớn. Nó ngồi một mình. Con bé có mái tóc mầu nâu được buộc lại phía sau. Nó đang nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa dưới kia. Con bé đó đứng dậy, bước từng bậc thềm xuống bên dưới là sân của tòa nhà. Nó không nô đùa cùng những đứa trẻ kia. Nó đi tha thẩn trong ngôi vườn cũng những bước chân chậm rãi như Talia đang đi lúc này... Chiếc nơ cột sau váy đầm xanh cứ lắc lư theo nhịp bước của nó.

                  Nhưng giấc mơ chỉ đến đó rồi Talia đã tỉnh dậy. Nhưng khi đã tỉnh hẳn, trong đầu Talia hay trước mặt nàng không biết nữa… Talia lại thấy giấc mơ nọ chập chờn không biết là trong đầu nàng hay ngay trước mặt nữa? Dường như giấc mơ đó đang tiếp tục trong đầu nàng! Không phải là lập lại nhưng là.. tiếp nối! Talia nhìn thấy con bé đó đang đi vòng quanh ngôi nhà cũ kỹ nhưng rất lớn. Kìa nó đi ra phía sau ngôi nhà! Ở đó cây cối mọc um tùm. Có một căn nhà nhỏ khác mà nhiều cây, cả hoa, nhiều loại hoa mọc cao lẫn với cỏ vô trật tự như đang tranh dành vị thế ở đó và muốn che kín cả căn nhà nhỏ nọ. Cửa gỗ vào nhà đó đã mở một nửa. Talia nhìn thấy đứa bé gái ấy tha thẩn đi vào trong nhà ấy. Nhưng rồi không nhìn thấy con bé trở ra. Cánh cửa gỗ vẫn mở như vậy.

                  Talia biết là mình vẫn đang cố nhìn và chờ đợi. Nhưng trước mặt nàng là những ruộng vườn bát ngát mà bác Asher đã mướn những nhân công canh tác để thu lợi nhuận. Làm gì có… con bé nào hay… những cảnh tượng mà nàng vừa thấy đâu… ? Tất cả chỉ là ở trong đầu của mình, nàng tự nhủ như vậy! Càng cố gắng tìm hiểu thì đầu nàng càng nhức nhối! Talia đứng lại, nhìn quanh, tìm một gốc cây lớn rồi ngồi xuống nghỉ.

                  Lúc này Talia không “nhìn” thấy gì khác nữa và con bé đó cũng không trở lại. Tại sao con bé đi vào đó rồi không trở ra nữa? Mà tại sao Talia lại có thể nhìn thấy những hình ảnh đó như một giấc mơ nối tiếp chứ?

                  Nàng dựa lưng vào gốc cây và nhắm mặt lại. Không phải để tìm sự tiếp nối của giấc mơ kỳ lạ nhưng chỉ để nghỉ ngơi. Nhưng Talia vẫn không ngừng suy nghĩ. Con bé kỳ lạ này dường như rất quen thuộc với mình, Talia nghĩ như vậy! Không chỉ đơn thuần là quen thuộc mà còn một thứ gì khác nữa! Đó là gì vậy?

                  Talia chợt bàng hoàng khi nghĩ đến chiếc váy đầm của con bé kia!... Nàng cũng có một chiếc váy đầm như thế khi còn nhỏ! Hình như vậy! Sao có thể thế được? Chỉ là giống nhau thôi, Talia tự bảo mình như vậy!

                  Rồi nàng chợt nhận ra những hình ảnh ấy không hẳn chỉ là những giấc mơ nhưng chính là… ký ức!

                  Thực sự đó là điều mà khoa học gọi là ký ức! Talia đã học và hiểu về ký ức… như thế! Nhưng… tại sao đến bây giờ ký ức lúc nhỏ đó sau bao nhiêu năm bây giờ mới trở lại? Nàng hoàn toàn không nhớ gì về hình ảnh đó cho đến hiện tại…

                  Hay… đó chính là tác động của chip gắn vào não? Lẽ nào…? Talia sẽ còn nhớ những gì nữa?

                  Một lát sau, cơn đau đầu cũng tan biến. Nàng lại nhớ đến sáng nay và bữa điểm tâm của ngày chủ nhật khác với những ngày chủ nhật trước đó! Rebecca! Cô em Rebecca đã có thể tự gọi tên mình và cả tên Rachel! Thật là kỳ diệu!

                  Talia ước gì mình cũng có thể làm được như vậy! Chỉ một tiếng nói thôi mà có thể… ? Thực sự đó là một nối kết với người khác sao? Phải có tiếng nói ư? Phải giống với mọi người chung quanh! Phải đi ra khỏi chính mình! Làm sao nàng có thể làm được như Rebecca? Chắc hiện giờ Rebecca thấy hạnh phúc lắm! Mình có thể làm được như Rebecca không?
                  Chẳng lẽ chip gắn vào não đã làm nên kỳ tích này cho Rebecca sao? Còn mình thì sao, Talia tự hỏi như thế!

                  Hay là vì mình không cố gắng?
                  Talia nhìn quanh nàng, không có một ai! Tại sao mình không thử, Talia tự nói với bản thân mình như vậy!
                  Nàng mấp máy đôi môi, mắt vẫn nhắm, Talia muốn thử gọi tên mình như Rebecca! Nhưng chỉ có cử động của đôi môi và tiếng thở của Talia.

                  Vẫn không bỏ cuộc, Talia cố gắng thêm lần nữa.
                  Nhưng âm thanh thoát ra từ miệng nàng không phải là… tiếng nói như mọi người! Đó chỉ là những âm thanh vô nghĩa!

                  Talia bật khóc nức nở! Thà là nàng đừng cố gắng! Với những âm thanh kỳ dị thốt ra từ miệng nàng lại biến Talia càng khác biệt với mọi người!
                  Thôi thì cứ ở yên trong cái thế giới của mình như suốt bao năm qua thì đã sao?

                  Nhưng hình ảnh con bé với chiếc váy đầm có những chấm trắng và chiếc nơ sau lưng vẫn bềnh bồng theo những bước chân của Talia khi trở về nhà. Nàng muốn được nhớ lại tuổi thơ của mình!
                  #24
                    Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 24 trên tổng số 24 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9