Chương 27 Người ra đón ở phi trường lần này không phải là Steven Baker mà là một người khác. Thay vì đưa cả nhóm về chỗ nghỉ ngơi như những lần trước, người phụ trách tiếp đón lại đưa thẳng về trung ương của Cerebrochip.
Ngồi trên xe, Miriam háo hức muốn nói cho ba biết về những tiến bộ của Rebecca nhưng lại muốn chờ đến khi tới trụ sở của Cerebrochip. Thỉnh thoảng Miriam lại quay sang nhìn Rebecca và mỉm cười.
Cả Asher và Bradley đều trầm mặc ít nói. Daniel cũng yên lặng chăm chú với điện thoại của mình. Talia thì đương nhiên là không nói và có vẻ như vẫn sống trong thế giới riêng của nàng như mọi khi. Nhưng thực sự đầu Talia rối tung lên! Những lần xét nghiệm trước, họ hỏi và Talia trả lời bằng cách viết xuống giấy. Sự đối thoại và tìm hiểu là như thế!
Lần này Talia quyết định thay vì chỉ trả lời những câu hỏi mà người khảo sát đưa ra, nàng sẽ viết xuống những câu hỏi của mình để được nghe câu trả lời. Talia sẽ kể về những giấc mơ và một phần ký ức được tìm lại của mình. Nàng cần chia sẻ nỗi băn khoăn của mình cũng như cần được giúp để tìm lại những ký ức đã bị mất đi!
Đến trụ sở chính của Cerebrochip, người hướng dẫn đưa tất cả lên lầu hai như mọi lần. Họ được đưa đến một phòng lớn như phòng họp. Tuy nhiên trong phòng còn có màn hình lớn hai bên tường.
Sau đó Daniel, Miriam, Rebecca, Talia được đưa đi xét nghiệm sức khỏe tổng quát. Bradley và Asher ngồi lại chờ. Cả hai đều không nói chuyện gì với nhau trong lúc chờ đợi.
Chừng nửa tiếng sau cả 4 người con của họ trở lại phòng họp. Người xuất hiện theo sau là Manish Gupta. Anh ta là người đứng đầu phụ trách công cuộc nghiên cứu và mọi thí nghiệm ở đây.
Manish Gupta vui vẻ nói:
- Chào tất cả! Rất vui gặp lại mọi người! Bao nhiêu lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện với nhau nhỉ? Nếu tôi nhớ không lầm là 4 tháng! Đúng không?
Asher lên tiếng:
- Đúng là 4 tháng!
Manish hướng về phía Asher rồi nói tiếp:
- Theo như những tường trình mà tôi được đọc thì mọi chuyện đều diễn ra rất tốt, sức khỏe các thí nghiệm viên đều tốt, không có vấn đề gì. Qua 4 tháng được cấy chip não, có gì thay đổi với 4 thí nghiệm viên hay không? Ngày hôm nay tôi có mặt ở đây để muốn khảo sát từng người một. Được chứ?
Cả Daniel, Miriam, Rebecca và Talia đều gật đầu như tỏ ý hợp tác.
Manish tươi tắn nói tiếp:
- Tốt lắm! Tôi quên không hỏi mọi người đi đường xa có mệt không? Có cần nghỉ ngơi một chút trước khi đi vào việc khảo sát hay không?
Tất cả đều lắc đầu thay cho câu trả lời.
Manish Gupta giơ ngón tay cái lên hoan hỉ nói:
- Tốt lắm!
Nói xong anh ta đưa một chiếc hộp lên và nói:
- Trong này có tên của 4 thí nghiệm viên. Cả 4 tên ấy được gấp lại và tôi sẽ bốc trúng tên nào thì người ấy sẽ làm khảo sát trước.
Mọi người đều nhìn Manish. Daniel hơi mỉm cười.
Tờ giấy mà Manish lấy ra đầu tiên được ông ta giơ lên nhìn. Có vẻ thú vị với sự chọn lựa kiểu này, Manish lại cười rất tươi khi nói:
- Để tôi xướng tên người này nhé! Mọi người thấy hồi hộp không? Mặc dù đây không phải là một cuộc thi đua có giải thưởng nhưng riêng tôi vẫn thấy hào hứng và rất thích thú. Xem nào… À! Miriam! Miriam đâu rồi?
Miriam cười đứng dậy giơ tay:
- Tôi đây!
Manish lại đùa:
- Dĩ nhiên là tôi nhận ra Miriam nhưng vẫn cứ muốn nói giỡn như vậy! Không trách tôi chứ?
Miriam cười lắc đầu:
- Không đâu!
Manish đưa tay ra hiệu:
- Cô không cần phải đứng, cứ ngồi xuống thoải mái! Bây giờ cho tôi hỏi sau 4 tháng, Miriam có thấy gì thay đổi không?
Miriam dõng dạc trả lời:
- Rất kỳ lạ đối với tôi!
Câu trả lời của Miriam bắt lấy sự chú ý không chỉ riêng mình Manish mà của tất cả mọi người trong phòng trừ Bradley Irwin và Asher.
Manish hỏi ngay:
- Miriam có thể nói rõ hơn về sự kỳ lạ mà cô nói là như thế nào?
- Tôi có những ảo giác về những con số và chữ! Chúng đuổi bắt nhau rồi kết hợp thành một bài toán khó giải. Nhưng chỉ trong nháy mắt bài toán đó đã được giải đáp hoàn chỉnh!
Rất ngỡ ngàng, Manish hỏi lại:
- Giải đáp về bài toán đó cũng hiện ra dưới dạng ảo giác hay sao?
Miriam trả lời:
- Phải!
Manish vặn hỏi:
- Làm sao cô biết lời giải đó là đúng chứ?
Miriam kiêu hãnh đáp:
- Ông đừng quên tôi rất giỏi toán!
Manish chữa thẹn khi nói với Miriam:
- Tôi quên Miriam là thiên tài toán! Nhưng có thể là chính Miriam đã tìm ra giải đáp chứ không phải là ảo giác!
Miriam cãi:
- Mặc dù tôi giỏi toán thật nhưng tôi không thể tìm ra đáp số nhanh đến như thế được! Nếu tôi phải giải bài toán đó thì cũng phải mất cả tiếng đồng hồ hay nhanh hơn thì cũng nửa tiếng hay 20 phút!
Manish ngẩn người ra. Daniel, Rebecca và Talia đều sửng sốt.
Khoảng 2 phút sau, Manish hỏi lại Miriam với giọng nghiêm nghị chứ không bông đùa như lúc trước:
- Lúc nào Miriam cũng nhìn thấy những ảo giác đó hay sao?
- Lúc đầu thì thỉnh thoảng và tôi chỉ nhìn thấy những ảo giác như thế ở một nơi là trong phòng thí nghiệm của chú Bradley Irwin thôi. Nhưng ngày hôm nay khi đang ngồi trên máy bay đến đây tôi lại nhìn thấy những ảo giác như vậy nữa!
Căn phòng họp yên lặng như ngưng thở.
Miriam lại giải thích tiếp về hiện tượng xẩy đến cho mình:
- Bình thường chúng ta nhìn thấy những chữ và số thì chúng chỉ là những hình thể bất động còn những ảo giác mà tôi nhìn thấy thì… những con số và chữ đó giống như… chúng là những sinh vật di chuyển, biến dạng và… tôi không biết phải nói như thế nào nhưng chúng chen chúc và dành giựt xô lấn nhau… Rất kỳ lạ và sống động một cách khó hiểu! Có phải vì gắn chip não nên tôi mới có những ảo giác như vậy không?
Manish ngẩn người trước câu hòi của Miriam. Phải đến 2 phút sau Manish mới nói khi nhìn Miriam:
- Những điều cô vừa nói cho thấy tác động của chip não thật… kỳ diệu! Miriam đã là một thiên tài về toán mà bây giờ lại còn trở nên thông minh hơn nữa!
Câu trả lời của Manish là một câu trả lời vô thưởng vô phạt! Và dĩ nhiên là không làm Miriam hài lòng.
Nhưng Bradley Irwin là người lên tiếng tạo nên sự bất ngờ cho Manish Gupta.
- Đừng quên Miriam bị Asperger!
Manish quay sang hướng về Bradley và hỏi:
- Dĩ nhiên là tôi biết!
Câu nói đó của Manish không nghĩa lý gì với Bradley vì như vậy chứng tỏ anh ta chẳng hiểu gì về hội chứng Asperger cả!
Bradley tiếp tục công kích:
- Hội chứng Asperger vốn đã gây khó khăn cũng như lo âu và căng thẳng cho người mắc hội chứng này trong việc giao tiếp với người khác. Với trường hợp của Miriam và những ảo giác mới đây thì càng gây ra nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống hàng ngày của con bé!
Manish hỏi lại Bradley Irwin:
- Ý ông muốn nói là sao?
Bradley biết là Manish khó chịu vì những lời mình nói nhưng vẫn giải thích tiếp:
- Theo tôi với những ảo giác mà Miriam đang nhìn thấy do việc cấy ghép chip não gây ra thì con bé sẽ càng thấy khó khăn hơn trong việc phân biệt giữa thực tế và ảo giác!
Manish quay sang nói với Asher:
- Tôi muốn biết 2 điều. Thứ nhất… người trải qua thử nghiệm cấy ghép chip não chính là Miriam chứ không phải ai khác. Quyết định của Miriam rất quan trọng mặc dù cô bé mới 16 tuổi và cần phải có sự đồng ý của người giám hộ hay nói khác đi là người cha của Miriam là ông Asher đang có mặt đây. Điều thứ hai tôi muốn nhấn mạnh là mới chỉ có 4 tháng trôi qua, còn quá sớm để đi đến một kết luận như thế nào. Trừ phi có những biến chứng gì nguy hiểm đến tính mạng, lúc đó mới xét lại.
Mọi người đều hết nhìn Miriam rồi lại nhìn Asher.
Asher chưa nói gì thì Miriam đã nói ngay:
- Tại sao mọi người lại làm cho chuyện trở nên trầm trọng như thế? Tôi là người nhìn thấy những ảo giác chứ có phải là ai khác đâu? Không ai để ý đến cảm giác của tôi mà cứ thi nhau bàn tán nghĩa là sao?
Asher hơi mỉm cười trước những lời nói của Miriam nhưng ông ta rất tự hào vì thái độ của con gái. Miriam đã trưởng thành hơn số tuổi 16 của nó!
Suy nghĩ như vậy nên Asher nói tiếp lời Miriam:
- Con gái Miriam của tôi nói rất đúng! Tôi có cảm tưởng chúng ta đang đi xa mục tiêu của ngày hôm nay là khảo sát những biến chuyển có xẩy đến cho những thí nghiệm viên có mặt ở đây là các con tôi và Talia, con gái của Bradley Irwin.
Manish trấn tĩnh lại và nói luôn:
- Tôi rất đồng ý! Đừng đi lạc đề nữa! Miriam! Đối với cô những ảo giác đó như thế nào? Thích thú hay khó chịu?
Miriam hơi suy nghĩ rồi đáp:
- Cho đến lúc này đối với tôi những ảo giác đó… chỉ là lạ kỳ nhưng không làm tôi khó chịu! Ngược lại… tôi có cảm tưởng não bộ của mình đang phát triển… ở một tầm cỡ… siêu việt!
Manish hơi mỉm cười và bắt ngay lấy cơ hội khi nói với Miriam:
- Như vậy thì thích thú lắm phải không Miriam?
Miriam hơi mỉm cười:
- Quả là kỳ diệu và thích thú!
Manish hỏi tiếp:
- Cô có nhớ những ảo giác đó như thế nào không?
- Ông muốn hỏi là tôi có nhớ những bài toán nan giải đó không chứ gì?
Manish gật đầu:
- Phải! Vì tôi nghĩ không phải mình tôi tò mò nhưng tất cả mọi người có mặt trong căn phòng này đều muốn biết!
Miriam nói ngay:
- Tôi nhớ hết! Để tôi viết xuống!
Manish khuyến khích:
- Cô cứ viết xuống giấy, tôi sẽ scan lại để mọi người trong phòng đều nhìn thấy và cũng để lưu lại trong hồ sơ của cô!
Miriam dùng ngay giấy bút đang có trước mặt mình và hí hoáy viết. Nàng nghĩ mình nên viết xuống tất cả những bài toán kỳ lạ đó.
Tốc độ viết của Miriam cũng rất nhanh, nét chữ cũng rõ ràng và đẹp. Nàng viết tất cả 5 bài toán xuống giấy rồi đưa cho Manish. À không lúc trên máy bay nàng đã nhìn thấy một bài toán khác. Như vậy tất cả là 6 bài toán! Miriam đã đưa cho Manish tất cả là 6 bài toán hóc búa!
Cầm mấy tờ giấy mà Miriam đưa, Manish nói với mọi người:
- Tôi trở lại ngay!
Người thích thú nhất là Daniel Berg, một thiên tài toán học khác và có phần trội hơn Miriam. Daniel chờ đợi xem những bài toán mà Miriam nhìn thấy qua những ảo giác đó ra sao.
Vài phút sau Manish trở lại, tay vẫn cầm mấy tờ giấy mà Miriam đã đưa trước đó. Anh ta đưa tay bấm nút điều khiển tìm mấy hình vừa scan để cả hai màn hình trong phòng họp đều có thể nhìn thấy.
Không những thế Manish còn đưa từng bài toán đã được in ra cho mọi người. Bradley đã từng được xem Miriam viết lại một bài toán nên không mấy ngỡ ngàng. Asher thì chẳng giỏi toán cho lắm nên nhìn thì cũng như không nhìn. Rebecca và Talia không thấy có phản ứng gì rõ rệt.
Nhưng Daniel Berg thì kêu lên:
- Không thể tưởng tượng được!
Manish cũng là một người khá giỏi về toán học và đang ngẩn ngơ nhìn màn hình.
Daniel nhìn Miriam hỏi với vẻ kinh ngạc tột độ:
- Miriam! Kể lại lần nữa đi!
Miriam hơi mỉm cười gật đầu và nói với Daniel, anh của mình mặc dù cả hai cùng tuổi:
- Thoạt đầu em nhìn thấy một loạt số và chữ rất rõ nét! Chúng như những con vật gì chạy đuổi nhau, xô lấn nhau với một tốc độ phi thường, nhanh vô cùng! Có những con số bị đè xuống nhưng không biến mất. Rồi bỗng dưng chính những con số đó lại tuần tự nối và sắp xếp nhau thành một bài toán đố. Lần đầu tiên nhìn thấy như vậy em đã vô cùng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xẩy ra nhưng em nhớ bài toán khó đó ngay. Chưa bao giờ gặp một bài toán nào khó như vậy! Nhưng chỉ một phút sau hay có thể chưa tới một phút sau lời giải của bài toán hóc búa đó lại hiện lên rõ ràng! Em chưa kịp suy nghĩ để tìm ra giải đáp thì đã nhìn thấy đáp số!
Daniel kêu lên:
- Không thể tin nổi!
Miriam nói với Daniel:
- Nếu là anh thì anh có thể tìm ra đáp số trong vòng 1 phút hay ít hơn 1 phút không?
Daniel lắc đầu:
- Không thể!... Cũng phải 20 phút hay nửa tiếng… hay có thể lâu hơn nữa! Thật diệu kỳ!
Miriam cũng đồng ý:
- Em cũng nghĩ như anh!
Đợi cho mọi kinh ngạc lắng xuống, Manish nói:
- Có phải tất cả mọi người đã nhìn thấy sự diệu kỳ đã xẩy đến cho Miriam không?
Không ai nói gì, ngay cả Bradley cũng không nói gì nữa.
Manish nói với Miriam:
- Miriam thấy thế nào? Phần tôi rất phấn khởi vì thấy kết quả của việc cấy ghép chip não. Nhưng… nếu có gì khác hay làm cô bị khó chịu hay bất cứ cản trở nào khác thì cô gọi cho trung ương. Còn không chúng ta cứ tiếp tục theo dõi.
Miriam đáp:
- Tôi cũng nghĩ như vậy! Nói ra được những điều này làm tôi dễ chịu hơn.
Chương 28 Manish có vẻ hài lòng và thò tay vào hộp bốc phiếu có tên thí nghiệm viên thứ nhì.
Giơ tờ giấy nhỏ lên cho mọi người nhìn thấy, Manish gọi tên người thứ nhì:
- Rebecca!
Rebecca không đứng dậy nhưng đưa tay lên.
Manish tươi nét mặt hỏi:
- Rebecca! Trước mặt của cô có sẵn giấy bút để trả lời. Tôi xin hỏi câu đầu tiên nhé.
Rebecca nhìn Manish và hơi căng thẳng. Cô bé mấp máy môi như muốn nói điều gì nhưng rồi thôi. Thay vì vậy, Rebecca chỉ gật đầu.
Manish hơi ngạc nhiên nhưng tiếp tục cuộc khảo sát với câu hỏi đầu tiên:
- Sau 4 tháng được cấy ghép chip não, Rebecca có thấy gì khác lạ không?
Không riêng gì Rebecca thấy căng thẳng nhưng tất cả những người trong gia đình đều hồi hộp vì đã từng nghe Rebecca nói được vài tiếng!
Mọi người đều chờ đợi. Chờ đợi Rebecca nói!
Cố giữ bình tĩnh, Rebecca nắm chặt hai tay và gồng lên. Nàng tự nhủ mình sẽ làm được!... Hãy gọi tên mình trước vì nàng đã từng làm nhiều lần.
Nhìn Manish, Rebecca mấp máy môi:
- Rebecca!... Tôi…!
Cả căn phòng như vỡ bùng lên với những vỗ tay cổ võ của gia đình Rebecca.
Manish đứng ngẩn người ra với vẻ kinh ngạc tột độ. Hai mắt mở to nhìn Rebecca, Manish cuối cùng vỗ tay và vẫn tiếp tục vỗ tay khi mọi người đã ngừng.
Không chỉ như thế, Manish đi lại gần, gần như quỳ xuống bên cạnh Rebecca và ôm lấy cô bé!
Rebecca run rẩy và chẩy nước mắt. Manish vẫn ôm lấy Rebecca. Nghe tiếng nấc của cô gái nhỏ, Manish vỗ nhè nhẹ lên vai và lưng của Rebecca.
Những giây phút đó trôi qua còn tuyệt diệu hơn những gì người ta mong ước.
Manish buông Rebecca ra và đứng dậy nhưng vẫn bên cạnh cô bé. Trông anh ta rất xúc động.
Căn phòng im phắc. Manish từ từ đi lên chỗ dành cho người điều khiển chương trình họp. Trông anh ta như một người mộng du!
Manish không tin được là mình đã khóc! Thật tuyệt vời! Mọi sự đều… quá bất ngờ! Rebecca, một thiếu nữ bị autism từ nhỏ không nói được, đến nay đã 15 tuổi trong tình trạng đó, vậy mà bây giờ với cấy ghép chip não… mà Rebecca có thể nói được! Một đột phá kinh ngạc mở ra những hy vọng cho những người bị autism khác có thể có được đời sống bình thường! Không một thuốc men nào có thể chữa một người bị autism! Vậy mà bây giờ…!
Đè nén những xúc động và phấn khích đang dâng lên trong mình, Manish muốn hét to nhưng kềm chế được. Anh ta quay lại nhìn mọi người:
- Thế nào? Chuyện không tưởng, không thể, đã xẩy ra! Tên của Rebecca Berg sẽ đi vào lịch sử ngày hôm nay!
Rebecca chợt đứng dậy quay về hướng Asher đang ngồi:
-… Ba!... Rebecca… yêu ba!
Asher ngồi thất thần trong khoảng nửa phút rồi cúi xuống ôm mặt, hai vai ông ta run lên với những cảm xúc dạt dào.
Lần này thì cả Daniel, Miriam đều cùng nói lớn tiếng phụ họa với Rebecca.
- Chúng con yêu ba!
Asher vẫn cúi đầu ôm mặt không dám nhìn hạnh phúc đang chan hòa quanh mình vì chỉ sợ đó chỉ là ảo ảnh! Được và mất trong cuộc đời cứ ghé đến rồi bỏ đi! Làm gì để níu kéo những giây phút vui sướng này?
Daniel, Miriam và cả Rebecca đều đến vây quanh Asher và cúi xuống ôm lấy ông ta.
Nhìn cảnh tượng đang diễn ra, Manish nghĩ khó mà có thể chứng kiến lần thứ nhì trong đời giây phút hiếm hoi tình cảm này, một thứ tình cảm bộc phát chân thành khó diễn đạt bằng lời nói.
Đợi cho những giây phút đó trôi qua, mọi người lại về chỗ cũ, Manish mới lên tiếng:
- Thật là diệu kỳ có phải không? Tôi quên không nói cho mọi người biết là trong phòng có thu âm và thu hình. Thật may mắn khi tình cờ ghi lại được những giây phút tình cảm ngọt ngào và quý giá như thế.
Mọi người yên lặng. Manish tiếp tục nói:
- Rebecca! Bây giờ chỉ cần thời gian và tập luyện, cô sẽ không còn bị hội chứng autism không chế nữa! Chúc mừng Rebecca!
Rebecca hơi mỉm cười khi nghe như thế.
Manish gật gù:
- Kỳ khảo sát tới tôi tin rằng Rebecca có thể nói chuyện với tôi nhiều hơn. Nhất định là như thế nhé! Bây giờ chúng ta tiếp tục bốc thăm.
- Để xem bây giờ là ai?... À… Talia! Talia Irwin!
Nói xong Manish đưa mắt tìm Talia và trong thâm tâm anh ta mong một phép mầu nào khác đã xẩy đến cho Talia, người thiếu nữ xinh đẹp có đôi mắt lạ kỳ.
Talia nhìn Manish chờ đợi. Thấy vậy Manish đặt câu hỏi luôn:
- Sau 4 tháng được cấy ghép não, có gì khác lạ xẩy đến cho Talia hay không?
Talia gật đầu và cúi xuống hí hoáy viết vào tờ giấy để trước mặt cho những câu trả lời của mình. Khi viết xong, nàng đứng lên định đi lên đưa cho Manish nhưng anh ta đã vội vàng đi xuống.
Talia đưa câu trả lời của mình cho Manish rồi ngồi xuống ghế.
Manish cầm tờ giấy Talia đưa cho mình. Tò mò, Manish vừa đi vừa đọc những gì Talia đã viết xuống giấy.
Những hàng chữ nắn nót rất đẹp đang nhẩy múa trước mặt Manish.
Trở lại chỗ của mình đứng, Manish nhìn xuống tờ giấy viết của Talia lần nữa rồi nói:
- Ngày hôm nay… quả là một ngày đặc biệt! Đặc biệt đến nỗi tôi sẽ không bao giờ có thể quên được!
Manish đưa tờ giấy mà Talia viết lên cao rồi hỏi:
- Tôi xin hỏi mọi người trong gia đình có biết điều gì đã xẩy ra cho Talia Irwin sau 4 tháng cấy ghép chip não hay không?
Không một ai nói gì. Tất cả đều tò mò, hết nhìn Manish rồi lại nhìn Talia.
Manish tiếp tục:
- Không biết đúng không? Vì cô ấy không chia sẻ! Có phải vậy không Talia? Tôi nói không sai đúng không?
Talia gật đầu xác nhận.
Manish nói:
- Mọi người hồi hộp quá rồi phải không? Để tôi đọc những gì mà Talia đã viết xuống giấy. Cô ấy viết như thế này:
“Thoạt tiên tôi có một giấc mơ và giấc mơ ấy đã trở đi trở lại nhiều lần cho đến khi tôi nhận ra đó không chỉ là giấc mơ mà đó chính là ký ức của tôi. Tôi đã tìm lại được một phần của ký ức đã mất đi do tai nạn lúc nhỏ”
Mọi người nhìn nhau. Asher nhìn Bradley. Họ trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Cả hai đã quá hiểu nhau!
Bradley như mắc nghẹn! Ngày đó rồi cũng sẽ đến! Bradley không biết mình nên vui hay buồn nữa! Nhưng liệu Talia rồi có sẽ nói được như Rebecca hay không?
Vẫn như một người dẫn chương trình hoàn hảo, Manish nói tiếp:
- Tìm lại được ký ức đã mất! Chip não đã có những tác dụng quá tuyệt vời! Quý vị có thấy rằng cấy ghép chip não đã mở ra một kỷ nguyên mới để có thể giúp con người về nhiều mặt. Chúng ta thấy tác động của chip não ảnh hưởng đến nhiều mặt tích cực, hữu ích cho nhân loại. Trường hợp của một bệnh nhân vừa bị Parkinson và cả Alzheimer mà tôi đã kể cho quý vị trước đây, ngoài chuyện đỡ bị run tay chân thì ông ta đã lấy lại được nhiều ký ức. Bây giờ trường hợp của cô Talia Irwin cũng thế!
Nhìn Talia, Manish hỏi tiếp:
- Talia! Cô có thể chia sẻ với chúng tôi về giấc mơ và ký ức tìm lại được không? Ý tôi là muốn xác định về ký ức đó có thật sự là ký ức hay chỉ là nhớ về giấc mơ đó của cô?
Talia gật đầu rồi cúi xuống viết vào giấy. Lần này nàng viết lâu hơn tuy đã suy nghĩ từ trước. Không chỉ như vậy, Talia còn viết xuống câu hỏi nàng dành cho Manish.
Mọi người chờ đợi nhưng ai cũng hy vọng là Talia cũng nói được như Rebecca.
Khi đã viết xong, Talia đi lên đưa cho Manish. Nàng quay lưng định đi xuống và về chỗ ngồi của mình nhưng Manish nắm lấy cánh tay của Talia và nhẹ nhàng nói:
- Cô hãy đứng yên ở đây! Khoan về chỗ đã!
Manish nhìn tờ giấy Talia vừa đưa cho mình. Những hàng chữ chi chít kín đầy 1 trang giấy.
Anh ta nói:
- Tôi sẽ đọc cho mọi người cùng nghe những điều cô Talia chia sẻ. Cô ấy đã viết như thế này:
“Tôi đã nhìn thấy một đứa bé gái trong giấc mơ. Tôi đã đi theo cô bé đó vào một biệt thự cổ xưa và rộng lớn. Đứa bé đó đi tha thẩn một mình vào một căn nhà nhỏ
Khi tỉnh lại, tôi đi rửa mặt và lại nhìn thấy con bé đó trong gương. Và không chỉ có như thế sau đó nhìn đâu tôi cũng thấy đứa bé gái ấy.
Qua vài hôm tôi không chỉ nghĩ về đứa bé gái đó không thôi mà trong đầu tôi cứ có những diễn tiến tiếp nối về giấc mơ nọ. Làm như giấc mơ và đời sống hiện tại của tôi đã hòa nhập làm một!
Đến khi nhìn thấy chiếc váy đầm mà con bé đó mặc, tôi chợt nhớ ra mình có một chiếc váy giống như thế hồi nhỏ. Tôi đã lục lọi và tìm thấy chiếc váy đầm giống hệt như thế trong tủ áo của mình. Tôi nghĩ là mình đã tìm ra được một phần ký ức của mình lúc nhỏ tưởng đã mất đi khi bị tai nạn”.
Manish đọc xong những gì Talia viết xuống giấy rồi ngửng đầu lên nhìn mọi người trong phòng. Có vẻ như biểu cảm của mỗi người một khác. Daniel và Miriam có vẻ thích thú. Rebecca không bầy tỏ gì. Asher Berg cúi đầu như đang suy nghĩ. Bradley Irwin ngồi nhắm mắt lại.
Manish lại nhìn xuống tờ giấy và nói tiếp:
- Không chỉ có thế, Talia còn đặt câu hỏi. Câu hỏi của cô ấy là:
“Có phải việc cấy chip não đã giúp tôi tìm lại được ký ức và con người của mình không? Và liệu có một hôm nào đó tôi có thể nói được như Rebecca hay không?”
- Câu trả lời của tôi là việc lấy lại được ký ức đúng là do tác động của chip não. Nhưng còn câu hỏi là sẽ có lúc nào đó Talia có thể nói được như Rebecca hay không thì tôi không có câu trả lời.
Nói xong Manish quay sang nhìn Talia:
- Tôi rất mừng là cô tìm lại được ký ức. Tôi tin rằng chip não sẽ mang lại nhiều điều diệu kỳ và bất ngờ khác cho Talia. Không những vậy tôi còn tin rằng những bất ngờ đó sẽ làm thay đổi cuộc đời và cuộc sống của cô. Biết đâu từ đó sẽ mở ra thêm nhiều cánh cửa hy vọng khác nữa! Cứ tin như vậy đi Talia!
Tiếng vỗ tay của Daniel làm vỡ tan sự yên lặng trong căn phòng họp. Miraim và Rebecca cũng bắt chước anh, vỗ tay theo.
Bradley nhìn con gái Talia với những cảm xúc lẫn lộn. Thay vì tìm lại được ký ức, Bradley ước gì Talia nói được như Rebecca thì hay hơn biết bao!
Manish nói với Talia:
- Cô có thể về chỗ ngồi được rồi!
Anh ta nói tiếp với mọi người:
- Quá tốt có phải không quý vị? Tôi nghĩ rằng vào lần khảo sát tới chúng ta sẽ được nghe cô Talia kể thêm nhiều chuyện thú vị khác. Ký ức rất quan trọng đối với mỗi người chúng ta, nhất là trong trường hợp của Talia khi cô ấy tìm lại được ký ức của tuổi thơ. Ai trong chúng ta cũng có tuổi thơ, đó là những bước đầu tiên trong cuộc đời, là khởi đầu để hình thành một con người! Mất đi ký ức tuổi thơ chẳng khác gì như bị lạc giữa dòng không biết mình là ai và từ đâu đến.
Những lời nói của Manish làm Bradley càng nhắm chặt đôi mắt lại hơn. Những điều mà con gái Talia vừa viết xuống đang hiện lên trong tâm trí của Bradley rất rõ. Cho dù đang nhắm mắt lại nhưng hình ảnh đứa bé gái xinh xắn tóc dài mầu nâu hơi hoe vàng được cột lại bằng một sợi thung nhỏ mầu đỏ với những bước chân chậm rãi từ tốn đi trong một buổi chiều nắng rất dịu đang quay lưng lại với chiếc nơ nhịp nhàng theo bước chân của nó. Đó chính là một khởi đầu mới của Talia! Một bắt đầu của hai cha con!
Tiếng nói của Manish vang lên trong căn phòng họp làm Bradley ngẩng đầu lên, mở mắt ra.
- Bây giờ thì ai cũng thể đoán được người kế tiếp sẽ là Daniel Berg! Hãy chờ xem cậu thanh niên thần đồng toán học này sẽ cho chúng ta những bất ngờ ra sao! Có phải vậy không Daniel?
Mọi người đều quay nhìn về phía Daniel. Vốn dĩ là một người ít nói và chỉ nói khi cần thiết nên chuyện Daniel chia sẻ với mọi người là chuyện rất hiếm có. Bản chất là như thế nhưng lại còn thêm bị Asperger nên không có gì lạ nếu Daniel ít nói.
Dĩ nhiên Manish không biết điều này nên anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Daniel yên lặng.
Manish thúc giục và đặt câu hỏi:
- Sau 4 tháng được cấy ghép chip não Daniel có thấy gì khác lạ không?
Daniel có vẻ như ngần ngại khi trả lời câu hỏi của Manish:
- Gần đây… tôi thấy mình dễ bị kích động!
Manish tò mò:
- Nói rõ hơn được không?
Daniel cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau như tìm một chỗ tựa. Mấy giây sau, Daniel thả lỏng những ngón tay của mình ra khi nói với Manish:
- Bình thường tôi dễ bị lúng túng khi giao tiếp với người khác. Tôi chỉ nói khi cần thiết vì lúc đó tôi đã sửa soạn là mình sẽ nói những gì và nói ra sao. Điều này… rất ngăn trở cho việc kết nối với người khác. Với toán học tôi rất thoải mái vì chúng… không phán đoán hay tò mò về tôi hay… lên án tôi!
Mọi người đều chăm chú nghe vì ngay trong gia đình Daniel cũng chưa bao giờ bầy tỏ những suy nghĩ của mình như thế.
Manish kiên nhẫn chờ đợi Daniel nói tiếp.
Daniel hít một hơi thật dài vào hai buồng phổi như để lấy thêm sức mạnh và nói tiếp:
- Như lúc nẫy… khi Miriam nói về những ảo giác của em ấy.. tôi đã rất kích động và không để ý đến những khó khăn bình thường của mình mà đã có thái độ phấn khích và kinh ngạc vì những ảo giác của Miriam! Tôi chưa bao giờ như vậy!
Lúc này Manish cũng bị kích động theo với những mô tả của Daniel.
Manish đã diễn giải và phân tích một cách rõ ràng hơn về điều mà Daniel đã gọi là dễ bị kích động.
- Qua những lời Daniel vừa trình bày, tôi thấy ngay là việc cấy ghép chip não đã ảnh hưởng đến cậu ấy rất rõ ràng! Sự dễ bị kích động mà Daniel nhắc đến chẳng phải đã giúp cho cậu ấy vượt qua khỏi những khó khăn do Asperger gây nên hay sao? Mọi người có nghĩ như vậy không? Daniel! Cậu có đồng ý với tôi không?
Daniel dường như suy nghĩ về những điều Manish vừa nói. Tuy không hẳn là trả lời nhưng Daniel gật gù như chiêm nghiệm.
Manish hỏi thêm:
- Ngoài điểm đó ra Daniel có thấy gì khác nữa không?
- Tôi… Có một sự lạ khác nữa! Ngoài chuyện tôi dễ bị kích động hơn trước thì… hình như lúc nói ra… mặc dù những suy nghĩ là trong đầu tôi nhưng trước đây khi nói ra tôi phải sắp đặt phải nói như thế nào. Nhưng bây giờ… ngay khi lúc bị kích động dường như mọi thứ đều dễ dàng suông sẻ và tôi không thấy bận tâm để phải sắp xếp nữa. Hình như rất dễ dàng… giống như hiện tại vậy!
Manish vỗ tay cười:
- Daniel! Nhờ chip não mà cậu đã vượt qua những khó khăn là rào cản trước đây vẫn ngăn trở cho cậu trong việc giao tiếp.
- Tôi cũng không biết nữa…! Tôi thấy mình lạ quá và tôi chưa quen cho lắm! Tôi chỉ sợ không biết sự dễ bị kích động đó có đưa đến gì khác nữa không?
Manish nhún vai:
- Đừng để ý quá! Và cũng đừng lo âu nữa vì hiện tại sự thay đổi này có lợi cho Daniel không đúng sao?
Daniel không nói gì. Nhưng những điều trấn an của Manish không hẳn đã làm cho Daniel an tâm.
Manish vui vẻ nói với Daniel:
- Cứ sống bình thường và đừng quan tâm đến sự thay đổi nhiều quá!
Manish xoa tay nói với mọi người:
- Chúng ta sẽ gặp lại sau 2 tháng nữa! Nhưng trong khoảng thời gian đó nếu có gì bất thường hãy báo cáo cho chúng tôi biết qua đường giây nóng 24/24. Lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau sớm hơn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2025 23:58:49 bởi frank >