ĐÔI VẦN CẢM - XÚC - -- Rdinh ---
QUẢ MÍT Mùa nóng-nực rộ lên bao thứ mit Phân loại ra thì thực là ... mù tịt Chỉ biết mít tố-nữ, ướt và dai Và đặc-biệt mít cổ thời xa tít Mit tố-nữ nghe tên mà thấy thích Lột ra rồi nhìn múi nhỏ thơm ngon Mít dai ăn cùi sần-sật giòn-giòn Đụng mít ươt là tèm-lem nhão-nhoẹt Còn một thứ mít xa xưa quý hiếm Nghe đến tên đã muốn ngắm từ xa Đụng vào mít ối thôi ! cười nghiêng-ngả Thoải-mái người, nỗi vất-vả tiêu tan Chính tên em là mít Hồ-Xuân-Hương Mít Xuân-hương chín trên cây nhiều nhựa Da sần-sùi gai góc lại dẫy đầy Khi Đụng tới là thích đóng cọc ngay Vần-vò ắt phứa-phít nhựa ra tay Đóng cọc được mới là giỏi là hay Mới được gọi là người thương... quân-tử Thân em đó các anh vào... vần thử... Đụng em rồi e... nhừ-tử... thân tôm ! RĐinh
LẠC BƯỚC CHÂN TIÊN THOÁT MIỀN DANH LỢI ĐẾN THIÊN-THAI
TỪ-THỨC TRẦN-GIAN MỚI THOÁT HÀI
HÀ CỚ LẠI VỀ NƠI HẠ-GIÓI
ĐỂ RỒI KHUẤT DẠNG CẢ ĐÔI NƠI
Chàng Từ-Thức - văn-nhân vùng Kinh bắc Từng vang danh hào-phóng nhất trong miền Thế áo cho nhánh mẫu-đơn vừa gãy Bởi tiên nương táy-máy phạm quy thiền Người tiên cảnh hàm ân nơi trần-thế Khắc-khoải lòng trở lại chốn thiên cung ! Kẻ văn-nhân vui chân miền dã ngoại Lạc bước vào cửa động cõi thiên-thai Mối duyên lành từ đây lên hương lửa Mẫu-đơn đình vẹn nợ nghĩa ân xưa ! Từ-Thức với Quỳnh-Hương vui chồng vợ Lạc thú đời rộng mở cõi thiên-thai... Dù tiên cảnh... vui nào chẳng phôi-phai Đấng mày râu khó nguôi-ngoai cố-thổ Chỉ một năm cách quê, xa trần-thế Nhớ mẹ già, nhớ cả xóm, làng, thôn Xót-xa lòng rời xa nàng tiên nữ Giọt lệ nào rửa sạch nỗi biệt ly ! Nào có biết thời-gian trên thượng-giới Một năm ròng bằng hạ-giới trăm năm Về cố-lý nghiễm-nhiên thành cụ tổ Lạc-lõng đời cháu chắt khó xưng hô Cõi nhân sinh ngụp sâu... đời dâu bể Chốn trần gian sao né... kiếp phù trầm Tìm dĩ-vãng... nơi nao ? ... còn đâu nữa ! Kiếm bồng-lai ?... hão-vọng... đã xa mù ! Đường lạc nẻo lang-thang nơi cùng cốc Chốn lam-tuyền cam gãy cánh thiên-di ! RĐinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2025 05:10:58 bởi Rdinh >
SÔNG QUÊ 2 Sông xuyên qua cánh đồng làng Tôi yêu bóng nước mơ-màng sông quê Những chiều rải bước trên đê Mắt in dòng nước xuôi về miền xa Sóng trôi dưới bóng dương tà Sông vui lấp-lánh như là kim cương Có khi những buổi chiều buông Sông buồn vì bởi làn sương phủ mờ Trên sông lác-đác thuyền bè Nước mang theo lớp phù-sa đắp bờ Đôi khi sông rủ đàn cò Bay về trắng pháu hai bờ ven đê Sông là cả những ý thơ Và còn chở những câu hò đón, đưa Tuổi thơ của một thời xưa Dầm mình vẫn tắm dưới bờ sông quê Dòng trong , nước mát tuôn về Đùa vui lặn hụp sông quê bao lần Ngày nay nơi chốn xa-xăm Sông thường lẩn-khuất trong lòng người xa Dường như sông vẫn chẳng già Còn theo tôi mãi chốn xa dặm-trường RĐinh
EM GÁI THĂNG-LONG Anh từ mảnh đất Long-xuyên Dân ca tài-tử của miền Hậu giang Nhìn em nho-nhỏ Thăng-long Nào thua nét đẹp của tranh Đông-hồ Cung hầu em hát í... a... Cũng là em : Hoàng Bảy, cô Ba thượng-ngàn Thừơng ngày em vấn khăn ngang Thêm khăn mỏ quạ em quàng phía trên Yếm đào thắt chặt lưng ong Trầu nhai bỏm-bẻm, má hồng thơm hương Áo nâu cánh kiến váy đen Em giỏi tát nước... tay quen gầu sòng Gây chi nguyệt thẹn hoa nhường Để anh đắm đuối hết đường về Nam ! RĐinh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: