Giọt Lệ Tháng Sáu - Truyện dài Mặc Bích
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 33 trên tổng số 33 bài trong đề mục
frank 14.08.2025 22:42:06 (permalink)
 
Chương 31
 
 
Terry Crawford gọi điện thoại ngay cho Walker Cox.
 
Thám tử Walker Cox đang cúi xuống bên cạnh viên cảnh sát trẻ đang miệt mài tìm kiếm tin tức cho ông ta trên computer. Thấy tên người gọi cho mình, Walker Cox bấm nút nghe ngay:
 
- Walker Cox nghe đây!
 
Terry Crawford trầm giọng nói:
 
- Đúng là người đó!
 
Nghe như sét đánh bên tai, mặc dù chỉ nghi ngờ nhưng Walker Cox không ngờ đấy chính là sự thật! Ông ta thảng thốt hỏi lại bạn mình:
 
- Thật sao?
 
Hiểu được tâm trạng của bạn mình, Terry Crawford trả lời nghiêm túc:
 
- Không sai! Như vậy là người đó chưa chết! Vẫn còn sống!
 
Walker Cox nói với Terry nhưng cũng chính là nói với mình:
 
- Mặc dù tôi chỉ hồ nghi nhưng không ngờ lại đúng như vậy!
 
- Vậy anh định sẽ làm gì? Có biết người đó đang ở đâu không?
 
- Ở ngay tại Texas!
 
- Trời! Vậy là lần này trúng số độc đắc rồi bạn ơi!
 
Walker Cox không còn giữ bình tĩnh nổi khi nói với Terry:
 
- Cám ơn nhiều lắm nhé! Tôi phải hành động luôn đây!
 
Terry cười:
 
- Khi mọi chuyện xong xuôi nhớ kể cho tôi nghe đó nhe!
 
- Đương nhiên! Anh sẽ là người đầu tiên!
 
- OK! Chúc mọi sự may mắn!
 
- Cám ơn!
 
Nói xong Walker Cox tắt máy. Trán ông ta vã mồ hôi!
Định thần hẳn lại, Walker Cox gọi cho Thomas. Tay cầm điện thoại áp vào tai nhưng Walker Cox biết là bàn tay mình hơi run.
 
Thomas nghe điện thoại ngay:
 
-Tôi nghe! Có gì mới lạ không?
 
Thay vì trả lời Thomas liền, Walker Cox không nói gì được cả.
 
Bên kia đầu giây điện thoại, Thomas ngạc nhiên hỏi lại:
 
- Thomas đây! Ông gọi tôi có đúng không?
 
Walker Cox nói nhưng như muốn nghẹn lời:
 
- Tìm được rồi!
 
Thomas hỏi ngay:
 
- Tìm được thủ phạm hay tìm được Leah Miller!
 
Lúc này Walker Cox đã giữ được bình tĩnh khi trả lời Thomas:
 
- Thủ phạm!
 
Thomas la lên:
 
- Tìm được rồi sao? Hay quá! Ông đã bắt được thủ phạm? Ở đâu?
 
- Đã biết người đó là ai nhưng bây giờ nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra người đó!
 
Không hiểu, Thomas có vẻ ngạc nhiên:
 
- Ông nói rõ hơn đi!
 
Walker Cox giải thích:
 
- Đã biết người vất bã kẹo cao su là ai!
 
Thomas nóng nẩy hỏi:
 
- Là ai?
 
- Asher Berg!
 
Nghe họ Berg, Thomas hồ nghi:
 
- Chẳng lẽ…?
 
- Đúng đó! Địa chỉ của 4 người được thử nghiệm trong bài báo New York Times đã nhắc đến cũng chính là địa chỉ của Asher Berg, chủ miếng đất và là chủ nhà luôn.
 
Thomas đoán tiếp:
 
- Và cũng là cha của Daniel, Miriam và Rebecca Berg?
 
Walker Cox xác nhận:
 
- Đúng như vậy!
 
Thomas nôn nóng:
 
- Vậy còn Talia Irwin?
 
- Chỉ biết là cùng địa chỉ thôi!
 
Thomas Brown càng hăng hái hơn khi hỏi lại Walker Cox:
 
- Chúng ta phải hành động như thế nào đây? Cảnh sát địa phương ở Marble Falls sẽ hỗ trợ chứ? Ông đã liên lạc với họ chưa?
 
Nghe Thomas hỏi một loạt câu hỏi, thám tử Walker biết là anh ta đang phấn khích lắm. Lúc này Walker Cox đã bình tĩnh khi trả lời Thomas:
 
- Tôi sẽ báo cho cảnh sát ở Marble Falls ngay! Nhưng chúng ta phải rất cẩn trọng nếu không hắn ta sẽ trốn thoát mất! Một khi Asher Berg biến mất và với kinh nghiệm trong ngành tình báo trước đây, sẽ rất khó mà truy lùng hay bắt được hắn ta! Nhưng anh đang ở đâu vậy?
 
- Tôi đang lái xe đi tới Marble Falls!
 
- Còn cách xa bao nhiêu?
 
Thomas cho xe chạy chậm lại một chút khi trả lời:
 
- Khoảng 20 phút nữa thôi thì vào Marble Falls! Nhưng đến địa chỉ mà anh cho thì phải thêm gần 25 phút nữa.
 
Walker Cox suy nghĩ khi nói với Thomas:
 
- Đến địa chỉ đó nhưng chỉ quan sát bên ngoài thôi, đừng manh động gì hết! Đừng để hắn ta nghi ngờ!
 
- Được rồi!
 
- Tôi sẽ liên lạc lại với anh sau!
 
Chưa bao giờ Thomas thấy phấn khởi như vậy! Mọi chuyện lại kết thúc một cách dễ dàng như vậy sao? Thật khó mà tin cho nổi!
 
Tuy nhiên Thomas vẫn thắc mắc nếu thật sự một cựu nhân viên tình báo là thủ phạm trong vụ bắt cóc Leah Miller thì động cơ là gì? Bắt cóc một đứa trẻ bị autism thuộc gia đình giầu có mà không đòi tiền chuộc, vậy thì nguyên nhân là vỉ sao? Vẫn còn nhiều khúc mắc chưa được giải thích?
 
Đầu óc cứ lẩn quẩn với bao nhiêu câu hỏi liên quan đến vụ Leah Miller làm Thomas không còn nhớ đến những vụ bắt cóc khác nữa mà trước đây chàng cho là có liên quan.
 
#31
    frank 1 ngày và 15 giờ (permalink)
     
     
    *
     
     
    Khi xe bắt đầu vào địa phận thành phố Marble Falls là lúc Thomas phải chạy chậm lại theo tốc độ cho phép vì chàng nhìn thấy vài xe cảnh sát suốt dọc đường. Bị một vé phạt do chạy không đúng tốc độ vào lúc này thì thật là hỏng chuyện và vô duyên!
     
    Đến một ngã tư, lúc đó đèn giao thông vừa chuyển sang mầu vàng thì đột nhiên xe của Thomas bị chao đi khá mạnh như có vật gì đẩy mạnh xe chàng sang một bên, đầu chàng đập vào cửa kính bên trái. Mọi sự đến quá nhanh, Thomas chưa hiểu chuyện gì đã xẩy ra nhưng khi nhìn thấy trước mũi xe mình một xe khác đang chắn xéo, chàng mới biết đây là tai nạn! Mình bị xe khác đụng!
     
    Chiếc xe SUV gây ra tai nạn vì đã vượt qua mặt xe của Thomas một cách gấp gáp ẩu tả để rẽ trái trước khi đèn giao thông chuyển sang mầu đỏ nhưng chắc là lái không đủ nhanh để vượt rồi không kiểm soát được nên mới gây ra chuyện như thế!
     
    Thomas lẩm bẩm nguyền rủa mà không để ý là mình bị thương trán do đập đầu vào kính xe bên trái. Mặt kính cửa sổ bên trái bị nứt rạn một phần khá lớn! Điều này cho thấy Thomas đã bị đập đầu khá mạnh mới làm cho kính xe nứt rạn như thế!
     
    Đến khi Thomas sờ đầu và mặt mình  thấy ướt, nhìn xuống tay thấy máu tuy không nhiều! Thật đúng là không may! Xui xẻo quá, lỡ việc hết!
     
    Chàng tắt máy, xuống xe xem xét. Chiếc SUV đụng xe chàng bị móp nhiều một bên. Thomas đi vòng xem phần xe mình bị đụng thế nào rồi. Cũng móp và trầy sướt nhưng bánh xe còn nguyên.
     
    Đi về phía chiếc xe SUV, Thomas nhìn thấy chủ nhân của nó là một phụ nữ! Trời! Đàn bà gì mà lái xe bạo và ẩu như thế!
     
    Cánh cửa xe SUV bên người ngồi lái vẹt vào bên trong, có lẽ cánh cửa xe không thể mở được. Người phụ nữ chỉ khoảng ngoài 30 tuổi, da mầu ngăm ngăm như người Mễ, đang ngồi thất thần trước tay lái!
     
    Thomas thở dài thầm, đến gần cúi xuống hỏi:
     
    - Cô có sao không?
     
    Cô ta không nói gì chắc còn hoảng hốt.
    Vừa lúc có một chiếc xe cảnh sát chạy gần đó táp đến gần. Thomas nghĩ thầm như vậy cũng tốt, mọi chuyện sẽ nhanh chóng thôi.
     
    Chiếc xe cảnh sát để đèn xanh đỏ chớp lia lịa đậu ngay sau xe của Thomas. Viên cảnh sát trung niên, da trắng, đeo kính, hơi mập, ra khỏi xe tiến lại gần chỗ Thomas đang đứng. Khi nhìn thấy mặt Thomas có máu, ông ta hỏi:
     
    - Ông bị thương nhiều không?
     
    Thomas lắc đầu đưa tay chỉ xe mình nói:
     
    - Tôi bị đập đầu vào kính xe nên bị thương, chắc chỉ nhẹ không sao đâu!
     
    Viên cảnh sát gật đầu và bấm số gọi xe cứu thương đến ngay. Liền sau đó ông ta đến xe SUV xem xét.
     
    Thomas không nghe rõ viên cảnh sát nói gì với người phụ nữ trẻ tuổi gây ra tai nạn nhưng chỉ nhỉn thấy ông ta đi vòng sang phía bên phải của chiếc xe SUV, mở cánh cửa xe phía trên. Chàng nhìn thấy người phụ nữ đang cố trèo sang ghế phía bên phải của chiếc xe SUV.
     
    Viên cảnh sát giúp người phụ nữ ra ngoài. Đầu tóc bù xù, Thomas không nhìn thấy máu me gì ở cô ta, có lẽ chỉ hoảng hốt chứ không sao. Hay có thể cô ta bị thương đâu đó không rõ!
     
    Thomas đứng dựa vào xe mình và tìm bằng lái xe và giấy tờ bảo hiểm ra sẵn. Chàng chán nản nhưng không thể làm gì khác, đành đợi thôi! Lỗi gây ra tai nạn quá rõ ràng, người phụ nữ đang sụt sùi khóc và cố tìm cách biện minh cho hành động của mình.
     
    Hai chiếc xe kéo từ đâu xuất hiện nhanh chóng.
     
    Xe cứu hỏa đến với cả nhân viên y tế. Họ xem xét tình trạng của người phụ nữ trẻ tuổi và cũng xem Thomas bị thương thế nào. Nhân viên y tế lau những vết máu trên mặt Thomas và xem vết thương rồi nói:
     
    - Tôi sẽ làm cho vết thương cầm máu tạm nhưng nếu cần khâu hay cần chụp hình đầu thì anh phải vào phòng cấp cứu của bệnh viện. Chúng tôi sẽ đưa anh tới đó.
     
    Nghe thế Thomas từ chối vì nghĩ tới viễn ảnh phải ở trong nhà thương cả ngày nên chỉ để họ băng bó vết thương tạm thôi. Viên cảnh sát sau khi đã thu thập tin tức và bằng chứng từ người phụ nữ xong thì ông ta mới quay trở lại với Thomas. Không cần đợi người cảnh sát hỏi, Thomas lẳng lặng đưa giấy tờ cho ông ta.
     
    - Lỗi của người phụ nữ đó! Đây là số điện thoại của cô ấy cùng với những chi tiết về bảo hiểm và tin tức cá nhân. Ông có thể liên lạc thẳng với hãng bảo hiểm của họ về chuyện bồi thường.
     
    Thomas nôn nóng hỏi:
     
    - Vậy là xong rồi phải không?
     
    Người cảnh sát ngạc nhiên nhìn Thomas:
     
    - Có chuyện gấp sao?
     
    Thomas đưa thẻ PI của mình cho ông ta xem và nói:
     
    - Tôi đang trong quá trình điều tra khẩn cấp!
     
    - Ở Marble Falls sao?
     
    - Phải!
     
    Thomas chỉ có thể nói như thế, chàng không muốn tiết lộ điều gì khác.
    Viên cảnh sát ái ngại nhìn Thomas nói:
     
    - Xe của anh còn chạy được không?
     
    Thomas nhún vai:
     
     - Chưa biết! Để tôi thử!
     
    Người cảnh sát gật đầu đứng đợi. Thomas vào xe đề máy. Xe khởi động ngon lành.
    Chàng để yên cho máy chạy, ra khỏi xe nói:
     
    - May quá! Xe không sao! Nhưng mà…
     
    Người cảnh sát giơ tay ra hiệu cho Thomas chờ. Ông ta ngoắc tay cho người tài xế xe kéo.
     
    Chẳng cần ai phải nói gì, người tài xế xe kéo làm nhiệm vụ của mình. Anh ta móc xích và hí hoáy không lâu rồi lên xe rồ máy, kéo chiếc xe SUV sang bên đường.
     
    Quay sang Thomas, viên cảnh sát da trắng nói:
     
    - Được rồi đó! Nhưng tôi nghĩ anh nên đến phòng cấp cứu băng bó vết thương. Có một urgent care ngay gần đây ở cách chỗ này chỉ một block thôi! Đó cũng là một trong 3 phòng cấp cứu duy nhất ở đây. Vào phòng cấp cứu của bệnh viện thì lâu lắm mà lại xa hơn! Nhưng đến phòng cấp cứu kia họ còn có thể chụp hình đầu hay làm gì khác tốt hơn nữa.
     
    Thomas phân vân nói:
     
    - Vết thương của tôi cũng không đến nỗi nào!
     
    Người cảnh sát lắc đầu:
     
    - Chẳng lẽ anh tiếp tục đi điều tra với máu me trên mặt như vậy sao? Coi không được! Vả lại cứ khám nghiệm cho chắc ăn! Đừng coi thường!
     
    Thấy ông ta nói có lý nên Thomas cười gật đầu.
    Viên cảnh sát lại nói thêm:
     
    - Thử xem xe của anh có chạy được tốt không đã!
     
    Thomas gục gặc đầu vào xe và thử. Chiếc xe chuyển mình OK. Chàng giơ ngón tay cái lên và gật đầu chào người cảnh sát thân thiện.
     
    Ông ta chỉ gật đầu đáp lại.
     
     
     
    *
     
     
    Tai nạn đã được giải quyết và hiện trường cũng đã dọn dẹp xong. Thomas thở dài! Cũng mất hơn tiếng đồng hồ cho một tai nạn không may như thế này! Chán thật!
    Chiếc xe của Thomas vẫn chạy được không sao nhưng hiện tại chàng không có thì giờ để ghé một chỗ sửa xe nào đó xem lại nữa! Chuyện phải ghé phòng cấp cứu băng bó là chuyện phải làm ngay lúc này thôi! Sau đó còn đi đến địa chỉ của người tên Asher Berg là tình nghi duy nhất hiện tại nữa.
     
    Để xem chỗ urgent care mà viên cảnh sát chỉ gần đây là ở đâu? Ông ta không nói tên chỗ đó! Thomas lái xe chậm nhìn cả hai bên đường tìm kiếm.
     
    Bảng chữ Rapid Care đỏ chói hiện ra bên đường như thúc giục Thomas ghé vào. Chỗ này nằm bên kia đường. Chàng phải tìm một chỗ quẹo và vòng lại. Không thể tưởng tượng nổi một thành phố nhỏ như Marble Falls mà cũng có tới 3 phòng cấp cứu! Mà cũng không thể ngờ là tai nạn lại xẩy ra! Chỉ có thể là vì xui thôi!
     
    Tên của phòng cấp cứu là Rapid Care, liệu có nhanh chóng như cái tên của nó hay không?
    #32
      frank 13 giờ (permalink)
       
      Chương 32
       
       
      Thomas tìm chỗ đậu xe. Xem ra phòng cấp cứu ở thành phố nhỏ này mà cũng đông ghê!
       
      Chàng nhìn đồng hồ trong xe. Đã 2 giờ 45! Muộn quá rồi, Thomas bực dọc nghĩ thầm. Walker Cox mà biết giờ này chàng vẫn chưa làm điều gì ra hồn chắc hẳn sẽ bực dọc lắm! Cũng không thấy ông ta gọi lại!
       
      May là chiếc xe của Thomas móp phía bên phải chứ không phải bên phía chàng ngồi! Khá nhiều xe đậu chung quanh phòng cấp cứu Rapid Care nhưng lòng vòng mãi Thomas cũng tìm được chỗ đậu. Xuống xe và bấm nút khóa cửa xe như thói quen nhưng lần này chàng hơi cười thầm trong bụng! Với hình dạng thảm thương của chiếc xe mới bị đụng, ai mà thèm lấy trộm xe làm gì chứ!  
       
      Bên trong phòng đợi đầy kín người! Thomas phân vân xem mình có nên đợi để khám hay là ra khỏi đây? Thế này thì khó mà nhanh chóng được! Nhưng cuối cùng Thomas quyết định chờ khám. 
       
      Chàng đảo mắt nhìn quanh căn phòng đợi. Có lẽ chẳng ai cần băng bó như chàng!
       
      Thomas lại gần quầy tiếp tân và nói với nhân viên y tế là một cô gái trẻ mặc đồng phục có hàng chữ Rapid Care ở một góc áo:
       
      - Tôi vừa bị đụng xe nên cần khám và chụp hình đầu mặc dù không bị thương nặng cho lắm!
       
      Nói xong Thomas mới thấy là mình thật thà và ngớ ngẩn! Nói như vậy thì đâu có giúp cho chàng được khám ưu tiên? Thật ngu quá!
       
      Mặt Thomas nhăn nhó không phải vì đau nhưng vì thấy mình thật thà quá!
      Cô gái lẳng lặng đưa giấy tờ cho Thomas điền và nhỏ nhẹ nói:
       
      - Ông vui lòng điền những mẫu đơn này theo đúng thủ tục. Điền xong ông mang trả lại đây nhé!
       
      Thomas gật đầu cầm xấp giấy cô ta đưa được kẹp vào một bìa cứng kèm theo bút. Chàng nhìn quanh tìm chỗ ngồi. Không có ghế trống nào! Chẳng sao, đứng điền đơn cũng được!
       
      Mẫu đơn chỉ có 2 trang. Thomas chăm chú đọc và điền mọi chi tiết họ yêu cầu. Điền xong chàng tìm trong bóp bằng lái xe, thẻ bảo hiểm sức khỏe mà công ty cung cấp.
       
      Mang trở lại và đưa cho cô gái ở quầy khi nẫy. Lúc này mới thấy cô ta mỉm cười, nụ cười rất xinh.
       
      - Ông chịu khó chờ một lát! Tôi làm copy xong sẽ trả lại giấy tờ cho ông.
       
      Thomas chán nản gật đầu và đứng chờ ngay cạnh đó.
       
      Chừng không đến 5 phút sau, cô gái trở lại trả giấy tờ cho Thomas. Chàng gượng mỉm cười hỏi:
       
      - Tôi phải chờ bao lâu?
       
      - Tôi nghĩ không tới nửa tiếng!
       
      - OK! Cám ơn!
       
      Vừa lúc đó thấy có người bệnh chắc vừa khám xong đi ra. Người nhà của người bệnh đứng lên và họ cùng đi ra ngoài. Thomas nhanh chóng đến chỗ trống đó ngồi chờ.
       
      Ngồi chờ chưa đến 10 phút lại thấy có bệnh nhân khác từ bên trong đi ra. Thomas mừng thầm cho rằng như vậy cũng không phải chờ lâu. Những người đi cùng với bệnh nhân đến đây cũng kha khá nên sau vài người, phòng đợi trống hẳn ra.
       
      Thomas ngồi chờ, nhìn tin tức trong điện thoại chán rồi lại thôi vì chàng đang nóng ruột chỉ muốn mọi chuyện xong sớm. Nhưng mắt chàng cứ láo liên nhìn chung quanh, hết quan sát người này đến người kia trong phòng đợi như để giải khuây. Lại thêm người bệnh vừa bên trong đi ra là một thiếu nữ tóc nâu xậm dắt thêm một bé gái với mái tóc vàng nâu với nhiều lọn quăn. Cả hai đến trước quầy nói gì, có lẽ để thanh toán y phí.
       
      Mấy phút sau người thiếu nữ và bé gái đó xoay người lại. Nhưng họ không đi ra cửa. Người thiếu nữ nhìn quanh rồi dắt cô bé tóc vàng nâu lại ngồi ở dãy ghế đối diện với chỗ Thomas đang ngồi.
       
      Cô gái không ngồi xuống với bé gái nhưng dặn dò:
       
      - Em ngồi đây chờ chị! Chị cần phải vào phòng vệ sinh một chút. Ở yên đây, không được đi đâu hết nghe chưa Hila? Chị ra ngay!
       
      Bé gái tóc quăn thành từng lọn ngồi yên không trả lời.
       
      Khi cô gái đi rồi Thomas mới tò mò nhìn bé gái đang ngồi đối diện với mình. Con bé xinh xắn nhưng mà… chàng thấy cô bé rất quen! Có lẽ trẻ con đều giống nhau!
       
      Hai má cô bé đỏ au, hai cánh tay nữa. Con bé cứ đưa tay gãi cánh tay của mình.
       
      Bỗng nhiên như bị điện giật, Thomas lại nhìn bé gái trước mặt!... Không thể…!
       
      Chàng bấm vội vào điện thoại cầm tay của mình tìm hình Leah Miller. Trong điện thoại chàng lưu không chỉ một cái hình của Leah Miller mà còn cả hình chụp gia đình của ông bà tỷ phú Miller. Không những thế Thomas còn chụp một bức tranh do Leah Miller vẽ.
       
      Thomas ngẩn ngơ nhìn hình trong điện thoại xong lại ngẩng đầu lên nhìn bé gái trước mặt. Nếu không có những vết đỏ trên má thì đây chính là… Leah Miller!
       
      Không thể nào tin nổi! Làm sao mà lại có sự trùng hợp lạ lùng như vậy chứ? Nhưng rõ ràng mới đây người thiếu nữ đi cùng với bé gái này đã gọi bé là Hila! Vậy là sao?
       
      Thomas đứng phắt dậy nhìn quanh xem người thiếu nữ đi cùng với bé gái này đâu nhưng không thấy cô ta! Có lẽ cô gái đi vào phòng vệ sinh như trước đây đã nói với bé gái này.
       
      Chàng mỉm cười với vẻ thân thiện đến gần cô bé xinh xắn này rồi bắt chuyện:
       
      - Chào bé!
       
      Cô bé nhìn Thomas nhưng không nói gì cả.
       
      Thomas gần như quỳ xuống dưới chân cô bé rồi nói
       
      - Bé đừng sợ! Chú tên là Thomas. Chú muốn đưa cho cháu xem hình này!
       
      Nói xong, Thomas đưa hình trong điện thoại của mình cho cô bé xem. Thoạt tiên Thomas đưa hình Leah Miller chụp một mình. Bé gái hết nhìn tấm hình rồi lại nhìn Thomas nhưng vẫn không nói gì.
       
      Thomas nghĩ thầm nếu đây chính là Leah Miller, cô bé bị autism, thì bé sẽ không nói gì hết. Nhìn thái độ của bé, Thomas đưa tay đổi sang hình gia đình ông bà Miller cho bé xem và thăm dò phản ứng của cô bé.
       
      Dường như có một sự nhận diện nào đó tuy mơ hồ nhưng Thomas thấy như vậy. Cũng có thể vì chàng hy vọng quá đỗi chăng? Không biết nữa. Hay đây chỉ là một sự trùng hợp người giống người?
       
      Cô bé nhìn Thomas khá lâu. Thấy vậy, Thomas đổi sang hình chụp bức tranh Leah Miller vẽ. Điều này bắt sự chú ý của cô bé ngay! Cô bé cứ nhìn chăm chăm.
       
      Thomas đưa điện thoại của mình cho cô bé. Cô bé chỉ nhìn nhưng không cầm lấy điện thoại. Thomas tìm cách thuyết phục:
       
      - Nếu cháu là Leah Miller và nhận ra những hình này thì cháu hãy nắm tay chú! Chú sẽ giúp cháu về lại với ba mẹ cháu là những người trong hình đây.
       
      Chàng nói ra điều ấy nhưng không hy vọng bé gái này chính là Leah Miller và cô bé hiểu những điều chàng nói và sẽ nắm lấy tay Thomas như một xác nhận. Thomas hết nhìn mặt cô bé rồi lại nhìn bàn tay nhỏ bé kia và chờ đợi. Chàng nghĩ mình đang nín thở vì hồi hộp.
       
      Khi cô bé rụt rè giơ bàn tay phải xinh xắn nhỏ xíu ra đưa về phía Thomas, chàng chụp lấy như người vớ được cái phao cứu sinh. Bàn tay ấm áp mềm mại bé nhỏ đó nằm gọn trong lòng bàn tay cứng nhắc của Thomas như tìm một sự che chở nào đó.
       
      Thomas xúc động đứng lên ngồi xuống cạnh cô bé, tay chàng vẫn nắm chặt lấy tay bé như sợ nó biến mất! Chàng nhắm mắt lại và tính rất nhanh để phải hành động như thế nào. Mở mắt ra Thomas gọi cho Walker Cox ngay.
       
      May sao Walker Cox trả lời liền sau 1 tiếng chuông.
       
      - Sao? Thế nào rồi?
       
      - Gọi cảnh sát đến Rapid Care ở Marble Falls. Tôi không biết địa chỉ nhưng ngay trên đường bắt đầu vào thành phố. Đây là đường chính có lẽ vậy! Leah Miller đang ở đây! Tôi không có thì giờ để giải thích!
       
      Walker Cox nói ngay:
       
      - Tôi gọi ngay!
       
      Tắt điện thoại, Thomas hơi hồi hộp. Nhưng đối phó với cô gái đi cùng Leah Miller không khó khăn. Chàng sẽ câu giờ chờ cảnh sát đến!
       
      Là một thám thử tư Thomas mang súng nhưng không được phép dùng súng ở đây hay trong khuôn viên này, điều này hơi kẹt nhưng may là Asher Berg một kẻ nhiều kinh nghiệm không có mặt ở đây! Với một thiếu nữ trẻ chàng có nhiều cơ hội hơn!
       
      Cứ cho đây chính là Leah Miller đi cho đến khi cảnh sát địa phương đến! bàn tay bé nhỏ của cô bé vẫn nằm yên trong tay Thomas ngoài ra bé không có phản ứng gì khác.
       
      Khi nhìn thấy bóng dáng của người thiếu nữ đi cùng với Leah Miller xuất hiện, Thomas phân vân có nên đưa Leah Miller ra ngoài hay cứ ở yên ở đây? Nhưng trực giác nhắc nhở Thomas đừng đi ra ngoài vì bên trong khó mà chạy thoát.
       
      Thấy một người đàn ông lạ đang nắm tay Hila, Rachel vừa ngạc nhiên vừa có phần tức giận. Hắn ta làm gì vậy chứ, định dụ dỗ con bé hay sao đây?
      #33
        Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 33 trên tổng số 33 bài trong đề mục
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9