Chương 32 Thomas tìm chỗ đậu xe. Xem ra phòng cấp cứu ở thành phố nhỏ này mà cũng đông ghê!
Chàng nhìn đồng hồ trong xe. Đã 2 giờ 45! Muộn quá rồi, Thomas bực dọc nghĩ thầm. Walker Cox mà biết giờ này chàng vẫn chưa làm điều gì ra hồn chắc hẳn sẽ bực dọc lắm! Cũng không thấy ông ta gọi lại!
May là chiếc xe của Thomas móp phía bên phải chứ không phải bên phía chàng ngồi! Khá nhiều xe đậu chung quanh phòng cấp cứu Rapid Care nhưng lòng vòng mãi Thomas cũng tìm được chỗ đậu. Xuống xe và bấm nút khóa cửa xe như thói quen nhưng lần này chàng hơi cười thầm trong bụng! Với hình dạng thảm thương của chiếc xe mới bị đụng, ai mà thèm lấy trộm xe làm gì chứ!
Bên trong phòng đợi đầy kín người! Thomas phân vân xem mình có nên đợi để khám hay là ra khỏi đây? Thế này thì khó mà nhanh chóng được! Nhưng cuối cùng Thomas quyết định chờ khám.
Chàng đảo mắt nhìn quanh căn phòng đợi. Có lẽ chẳng ai cần băng bó như chàng!
Thomas lại gần quầy tiếp tân và nói với nhân viên y tế là một cô gái trẻ mặc đồng phục có hàng chữ Rapid Care ở một góc áo:
- Tôi vừa bị đụng xe nên cần khám và chụp hình đầu mặc dù không bị thương nặng cho lắm!
Nói xong Thomas mới thấy là mình thật thà và ngớ ngẩn! Nói như vậy thì đâu có giúp cho chàng được khám ưu tiên? Thật ngu quá!
Mặt Thomas nhăn nhó không phải vì đau nhưng vì thấy mình thật thà quá!
Cô gái lẳng lặng đưa giấy tờ cho Thomas điền và nhỏ nhẹ nói:
- Ông vui lòng điền những mẫu đơn này theo đúng thủ tục. Điền xong ông mang trả lại đây nhé!
Thomas gật đầu cầm xấp giấy cô ta đưa được kẹp vào một bìa cứng kèm theo bút. Chàng nhìn quanh tìm chỗ ngồi. Không có ghế trống nào! Chẳng sao, đứng điền đơn cũng được!
Mẫu đơn chỉ có 2 trang. Thomas chăm chú đọc và điền mọi chi tiết họ yêu cầu. Điền xong chàng tìm trong bóp bằng lái xe, thẻ bảo hiểm sức khỏe mà công ty cung cấp.
Mang trở lại và đưa cho cô gái ở quầy khi nẫy. Lúc này mới thấy cô ta mỉm cười, nụ cười rất xinh.
- Ông chịu khó chờ một lát! Tôi làm copy xong sẽ trả lại giấy tờ cho ông.
Thomas chán nản gật đầu và đứng chờ ngay cạnh đó.
Chừng không đến 5 phút sau, cô gái trở lại trả giấy tờ cho Thomas. Chàng gượng mỉm cười hỏi:
- Tôi phải chờ bao lâu?
- Tôi nghĩ không tới nửa tiếng!
- OK! Cám ơn!
Vừa lúc đó thấy có người bệnh chắc vừa khám xong đi ra. Người nhà của người bệnh đứng lên và họ cùng đi ra ngoài. Thomas nhanh chóng đến chỗ trống đó ngồi chờ.
Ngồi chờ chưa đến 10 phút lại thấy có bệnh nhân khác từ bên trong đi ra. Thomas mừng thầm cho rằng như vậy cũng không phải chờ lâu. Những người đi cùng với bệnh nhân đến đây cũng kha khá nên sau vài người, phòng đợi trống hẳn ra.
Thomas ngồi chờ, nhìn tin tức trong điện thoại chán rồi lại thôi vì chàng đang nóng ruột chỉ muốn mọi chuyện xong sớm. Nhưng mắt chàng cứ láo liên nhìn chung quanh, hết quan sát người này đến người kia trong phòng đợi như để giải khuây. Lại thêm người bệnh vừa bên trong đi ra là một thiếu nữ tóc nâu xậm dắt thêm một bé gái với mái tóc vàng nâu với nhiều lọn quăn. Cả hai đến trước quầy nói gì, có lẽ để thanh toán y phí.
Mấy phút sau người thiếu nữ và bé gái đó xoay người lại. Nhưng họ không đi ra cửa. Người thiếu nữ nhìn quanh rồi dắt cô bé tóc vàng nâu lại ngồi ở dãy ghế đối diện với chỗ Thomas đang ngồi.
Cô gái không ngồi xuống với bé gái nhưng dặn dò:
- Em ngồi đây chờ chị! Chị cần phải vào phòng vệ sinh một chút. Ở yên đây, không được đi đâu hết nghe chưa Hila? Chị ra ngay!
Bé gái tóc quăn thành từng lọn ngồi yên không trả lời.
Khi cô gái đi rồi Thomas mới tò mò nhìn bé gái đang ngồi đối diện với mình. Con bé xinh xắn nhưng mà… chàng thấy cô bé rất quen! Có lẽ trẻ con đều giống nhau!
Hai má cô bé đỏ au, hai cánh tay nữa. Con bé cứ đưa tay gãi cánh tay của mình.
Bỗng nhiên như bị điện giật, Thomas lại nhìn bé gái trước mặt!... Không thể…!
Chàng bấm vội vào điện thoại cầm tay của mình tìm hình Leah Miller. Trong điện thoại chàng lưu không chỉ một cái hình của Leah Miller mà còn cả hình chụp gia đình của ông bà tỷ phú Miller. Không những thế Thomas còn chụp một bức tranh do Leah Miller vẽ.
Thomas ngẩn ngơ nhìn hình trong điện thoại xong lại ngẩng đầu lên nhìn bé gái trước mặt. Nếu không có những vết đỏ trên má thì đây chính là… Leah Miller!
Không thể nào tin nổi! Làm sao mà lại có sự trùng hợp lạ lùng như vậy chứ? Nhưng rõ ràng mới đây người thiếu nữ đi cùng với bé gái này đã gọi bé là Hila! Vậy là sao?
Thomas đứng phắt dậy nhìn quanh xem người thiếu nữ đi cùng với bé gái này đâu nhưng không thấy cô ta! Có lẽ cô gái đi vào phòng vệ sinh như trước đây đã nói với bé gái này.
Chàng mỉm cười với vẻ thân thiện đến gần cô bé xinh xắn này rồi bắt chuyện:
- Chào bé!
Cô bé nhìn Thomas nhưng không nói gì cả.
Thomas gần như quỳ xuống dưới chân cô bé rồi nói
- Bé đừng sợ! Chú tên là Thomas. Chú muốn đưa cho cháu xem hình này!
Nói xong, Thomas đưa hình trong điện thoại của mình cho cô bé xem. Thoạt tiên Thomas đưa hình Leah Miller chụp một mình. Bé gái hết nhìn tấm hình rồi lại nhìn Thomas nhưng vẫn không nói gì.
Thomas nghĩ thầm nếu đây chính là Leah Miller, cô bé bị autism, thì bé sẽ không nói gì hết. Nhìn thái độ của bé, Thomas đưa tay đổi sang hình gia đình ông bà Miller cho bé xem và thăm dò phản ứng của cô bé.
Dường như có một sự nhận diện nào đó tuy mơ hồ nhưng Thomas thấy như vậy. Cũng có thể vì chàng hy vọng quá đỗi chăng? Không biết nữa. Hay đây chỉ là một sự trùng hợp người giống người?
Cô bé nhìn Thomas khá lâu. Thấy vậy, Thomas đổi sang hình chụp bức tranh Leah Miller vẽ. Điều này bắt sự chú ý của cô bé ngay! Cô bé cứ nhìn chăm chăm.
Thomas đưa điện thoại của mình cho cô bé. Cô bé chỉ nhìn nhưng không cầm lấy điện thoại. Thomas tìm cách thuyết phục:
- Nếu cháu là Leah Miller và nhận ra những hình này thì cháu hãy nắm tay chú! Chú sẽ giúp cháu về lại với ba mẹ cháu là những người trong hình đây.
Chàng nói ra điều ấy nhưng không hy vọng bé gái này chính là Leah Miller và cô bé hiểu những điều chàng nói và sẽ nắm lấy tay Thomas như một xác nhận. Thomas hết nhìn mặt cô bé rồi lại nhìn bàn tay nhỏ bé kia và chờ đợi. Chàng nghĩ mình đang nín thở vì hồi hộp.
Khi cô bé rụt rè giơ bàn tay phải xinh xắn nhỏ xíu ra đưa về phía Thomas, chàng chụp lấy như người vớ được cái phao cứu sinh. Bàn tay ấm áp mềm mại bé nhỏ đó nằm gọn trong lòng bàn tay cứng nhắc của Thomas như tìm một sự che chở nào đó.
Thomas xúc động đứng lên ngồi xuống cạnh cô bé, tay chàng vẫn nắm chặt lấy tay bé như sợ nó biến mất! Chàng nhắm mắt lại và tính rất nhanh để phải hành động như thế nào. Mở mắt ra Thomas gọi cho Walker Cox ngay.
May sao Walker Cox trả lời liền sau 1 tiếng chuông.
- Sao? Thế nào rồi?
- Gọi cảnh sát đến Rapid Care ở Marble Falls. Tôi không biết địa chỉ nhưng ngay trên đường bắt đầu vào thành phố. Đây là đường chính có lẽ vậy! Leah Miller đang ở đây! Tôi không có thì giờ để giải thích!
Walker Cox nói ngay:
- Tôi gọi ngay!
Tắt điện thoại, Thomas hơi hồi hộp. Nhưng đối phó với cô gái đi cùng Leah Miller không khó khăn. Chàng sẽ câu giờ chờ cảnh sát đến!
Là một thám thử tư Thomas mang súng nhưng không được phép dùng súng ở đây hay trong khuôn viên này, điều này hơi kẹt nhưng may là Asher Berg một kẻ nhiều kinh nghiệm không có mặt ở đây! Với một thiếu nữ trẻ chàng có nhiều cơ hội hơn!
Cứ cho đây chính là Leah Miller đi cho đến khi cảnh sát địa phương đến! bàn tay bé nhỏ của cô bé vẫn nằm yên trong tay Thomas ngoài ra bé không có phản ứng gì khác.
Khi nhìn thấy bóng dáng của người thiếu nữ đi cùng với Leah Miller xuất hiện, Thomas phân vân có nên đưa Leah Miller ra ngoài hay cứ ở yên ở đây? Nhưng trực giác nhắc nhở Thomas đừng đi ra ngoài vì bên trong khó mà chạy thoát.
Thấy một người đàn ông lạ đang nắm tay Hila, Rachel vừa ngạc nhiên vừa có phần tức giận. Hắn ta làm gì vậy chứ, định dụ dỗ con bé hay sao đây?