Với suy nghĩ đó, Rachel đi nhanh đến gần người đàn ông đó và đưa tay định kéo Hila đồng thời to tiếng:
- Này ông kia! Làm gì em gái tôi vậy?
Rachel nói khá lớn tiếng làm tất cả mọi người trong phòng đợi đều nhìn. Có lẽ ai cũng tự hỏi chuyện gì đang xẩy ra?
Thomas đứng phắt dậy đồng thời kéo Leah Miller đứng lên cùng với mình. Tay chàng vẫn nắm chặt lấy tay cô bé.
Chàng nói rõ từng tiếng một không chỉ để cô gái này nghe không thôi nhưng cũng để cho mọi người trong phòng đợi được nghe và chú ý.
- Có thật đây là em gái của cô hay không?
Rachel tức giận sừng sộ, một tay kéo Hila về phía mình. Nhưng lạ chưa con bé trì người lại và gần như núp sau người đàn ông lạ nọ.
- Không phải là em gái của tôi thì chẳng lẽ là em gái của anh? Anh định dụ dỗ con nít hay sao? Tôi gọi cho cảnh sát ngay vá báo cáo là anh định dụ dỗ và bắt em gái tôi!
Thomas thách thức:
- Cô gọi cảnh sát đi! Cứ gọi vì như vậy càng tốt!
Rachel vừa phẫn nộ nhưng không thể không ngạc nhiên trước thái độ của người đàn ông này và cả Hila nữa! Hôm nay sao con bé lạ vậy chứ? Nhưng nàng không định dọa mà sẽ gọi cảnh sát thật.
Nhân viên y tế trong phòng cấp cứu Rapid Care vội vã chạy đến can thiệp:
- Có chuyện gì xẩy ra?
Rachel phân bua:
- Tôi đưa em gái tôi đến đây khám bệnh mọi người thấy đó. Khám xong chưa đi về vì tôi cần phải vào phòng vệ sinh. Dè đâu người này đang dụ dỗ em gái tôi mà còn thách tôi gọi cảnh sát nữa kìa!
Dĩ nhiên nhân viên của Rapid Care đâu muốn có cảnh sát đến và lớn chuyện như vậy nên nói:
- Từ từ rồi giải thích! Chắc có chuyện hiểu lầm gì đó thôi! Bây giờ hãy hỏi cô bé này xem chuyện gì đã xẩy ra.
Rachel nói ngay:
- Em gái tôi bị autism, nó không nói được!
Quay sang Thomas, nhân viên y tế hỏi:
- Ông có thể giải thích chuyện gì đã xẩy ra? Tôi nhớ là ông đến đây để khám bệnh mà đúng không?
Thomas tay vẫn nắm chặt tay Leah Miller khi xác nhận:
- Phải, tôi có mặt ở đây là để khám bệnh. Tôi là một thám tử tư có nhiệm vụ điều tra vụ bắt cóc một bé gái 5 tuổi tên là Leah Miller. Khi đang chờ ở đây tôi nhìn thấy cô bé này rất giống bé gái bị mất tích tên là Leah Miller! Tôi đã đưa cho cô bé nhìn ảnh của bé cùng cả hình cha mẹ bé. Không những vậy tôi còn cho cô bé xem ảnh tôi chụp một bức tranh do cô bé vẽ. Tất cả những hình ảnh này đều nằm trong điện thoại của tôi. Tôi đã đưa cho cô bé này xem những ảnh đó và nói với bé là nếu cô bé nhận ra những hình ảnh này chính là bé thì hãy nắm tay tôi. Cô bé đã nắm tay tôi suốt đi!
Mọi người ngơ ngác nghe và bán tín bán nghi. Thomas tính thầm cảnh sát địa phương sẽ đến trong vòng 5 phút trở lại thôi!
Rachel đỏ mặt cãi:
- Mọi người đừng nghe những lời vô lý của kẻ xấu này! Đây là em gái tôi, tên nó là Hila, chẳng phải Leah Miller nào đó! Có thể là em gái tôi giống cô bé đó thôi!
Leah Miller vẫn nắm chặt lấy tay của Thomas. Còn một tay, chàng bấm điện thoại đưa cho nhân viên trong phòng cấp cứu và nói:
- Nhìn đi! Nếu không phải tại sao cô bé này vẫn nắm chặt tay tôi mà không chạy về phía chị của nó?
Nhìn Rachel, Thomas nghiêm giọng hỏi như đang thẩm vấn trong một cuộc điều tra:
- Nếu đây là em gái của cô thì cô bé này được sinh ra bao nhiêu lâu rồi?
Câu trả lời của Rachel:
- Con bé 5 tuổi rồi!
Thomas vặn hỏi:
- Vậy là từ lúc sinh ra cho đến giờ là 5 năm?
Rachel ngần ngừ gật đầu. Thomas thách thức:
- Cô thử nói với em gái cô đi! Nếu cô bé đi sang với cô thì đó chính là em gái của cô!
Rachel nhìn Hila rồi nài nỉ:
- Hila! Hôm nay em sao vậy? Đi về với chị đi! Chị Rachel của Hila đây mà! Chúng ta đi về nhà thôi!
Tất cả mọi người đều nhìn cô bé. Nhưng cô bé đang giấu mặt sau lưng Thomas, tay vẫn không buông tay chàng ra.
Lúc này thì Rachel bật khóc:
- Hila! Hila… chị Rachel đây mà!
Cái điện thoại của Thomas đã được chuyền tay cho mọi người trong phòng đợi xem và cuối cùng… thì Rachel được một người đưa cho xem ảnh.
Rachel càng khóc lớn tiếng hơn khi nhìn thấy ảnh đứa bé trong điện thoại của người thám tử quả thật giống Hila y như hệt!... Còn bức tranh vẽ.. thì có khác gì những bức tranh mà Hila hay vẽ?
Vừa lúc đó, hai người cảnh sát xuất hiện. Mọi người hiếu kỳ chờ đợi xem chuyện gì sẽ xẩy ra kế tiếp.
Thomas đưa tay lên dõng dạc nói:
- Ở đây!
Thomas đưa thẻ PI của mình cho hai người cảnh sát xem.
Một viên cảnh sát trẻ nói với Thomas:
- Tôi nghe báo cáo là tìm được trẻ mất tích ở đây
?
Thomas gật đầu nói:
- Phải! Nhưng chờ tôi một phút. Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ cô bé này!
Chàng bấm nút gọi bà Miller. Bà Pat Miller nghe ngay:
- Chào thám tử! Có tin gì tốt cho tôi không?
- Tôi đã tìm được con gái bà, bé Leah Miller! Ngay lúc này tôi sẽ video hình ảnh ở đây và gởi cho bà để yêu cầu bà xác nhận đây chính là bé Leah Miller!
Nghe giọng của bà Pat Miller, Thomas đoán là bà ta đang khóc vì vui mừng. Bà ta nghẹn ngào nói với viên thám tử:
-… Vâng… tôi chờ…!
Thomas cúi xuống nói với Leah Miller:
- Chú vừa nói chuyện với mẹ cháu. Mẹ cháu mừng lắm. Bây giờ chú muốn quay video cho mẹ cháu xem nhé!
Leah Miller không nói gì cả. Nhưng cô bé vẫn không buông tay Thomas.
Viên cảnh sát trẻ nói với Thomas:
- Đưa điện thoại của anh đây! Để tôi thu hình lại!
Thomas gật đầu. Chàng nhắc nhở:
- Cần thu hình cô bé gần và rõ để nhận diện!
Chỉ vài phút sau, Thomas gửi cho bà Pat Miller và dặn dò bà ta gọi điện thoại lại cho chàng ngay sau khi xem video.
Chỉ 2 phút sau bà Pat Miller gọi lại cho Thomas với giọng nghẹn ngào:
- Đúng là Leah Miller rồi!... Thám tử hãy kéo áo con bé lên, ở ngay tay trái gần bả vai con bé có một cái bớt đỏ từ lúc mới sinh!
Thomas để điện thoại cho tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.
- Để tôi xem! Bà đợi đấy!
Chàng nhỏ nhẹ nói với Leah Miller:
- Bây giờ mẹ cháu nói là muốn nhìn cánh tay cháu! Chú sẽ kéo tay áo cháu lên một chút rồi chụp ảnh gởi cho mẹ cháu nhé, được không?
Làm như lúc này con bé tin cậy vào Thomas nên để yên cho chàng kéo tay áo nó lên. Chàng vừa kéo tay áo của Leah Miller vừa hơi căng thẳng vì nhỡ ra không thấy bớt đỏ nào cả thì cô bé này không phải thực sự là Leah Miller. Nhưng tay áo chật nên khó kéo cao lên. Chàng cứ loay hoay mãi không làm được!
Nhân viên y tế trong phòng cấp cứu là một cô gái trẻ lại gần nói với Thomas:
- Để tôi giúp ông!
Cô ta khẽ nói với cô bé đang là chú ý của tất cả mọi người:
- Cô cởi áo bé ra một chút xíu thôi nhé! Một chút thôi!
Leah Miller vẫn im lặng nhưng không phản kháng khi cô gái nọ cởi vài khuy áo bé ra để trật bên đầu vai trái. Cả căn phòng im như tờ, mọi người cùng như ngừng thở để chờ kết quả cuối cùng của việc kiểm định để xem đây có phải là cô bé đã bị bắt cóc hay không.
Một chiếc bớt mầu đỏ nhỏ thôi nhưng đúng là bớt bẩm sinh hiện ra trên cánh tay cô bé, ở gần đầu vai. Trong phòng đợi có người ồ lên! Kẻ thì vỗ tay nho nhỏ. Người thì bụm miệng chặn một tiếng kêu. Thomas nhắm mắt lại và thở ra một hơi thoải mái.
Rachel thì ngồi bệt xuống đất, đầu cúi xuống và vẫn không ngừng chẩy nước mắt. Bây giờ… thì nàng đã hiểu! Nhưng thực sự vẫn không hiểu…tất cả mọi sự mà ba đã làm! Vì sao?....
Thomas nhanh nhẹn thu video cánh tay của Leah Miller rồi gởi cho bà Pat Miller.
Bà ta gọi lại ngay sau khi nhận được. Vẫn với giọng thổn thức, bà Pat Miller nói với viên thám tử mà bà ta tin cậy:
- Cám ơn thám tử! Tôi biết chỉ có thám tử mới tìm được con gái tôi!... Nhưng mà con bé có bị thương tích gì không? Tôi thấy hai má nó đỏ như bị con gì cắn. Chỗ đó là ở đâu vậy?
Thomas dịu giọng nói với bà ta:
- Đây là phòng cấp cứu! Tôi không biết Leah Miller bị gì nhưng thấy con bé không sao.
Nhân viên y tế nói ngay:
- Cô bé bị dị ứng làm nổi mề đay thôi!
Thomas lập lại cho bà Pat Miller nghe. Chàng an ủi:
- Bà yên tâm nhé! Nhưng bây giờ cảnh sát địa phương phải đưa bé về sở cảnh sát đã.
Bà ta vội vã hỏi:
- Đó là ở đâu vậy? Tôi muốn đến đó ngay!
- Ở đây là Marble Falls, gần Austin. Bà cứ yên tâm chờ rồi tôi sẽ gọi lại cho bà. Chuyện quan trọng là Leah Miller đã an toàn.
- Cám ơn thám tử!
- Bà đừng lo, tôi sẽ đi cùng với bé Leah Miller về sở cảnh sát và tôi sẽ ở bên cạnh bé.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 1 ngày và 3 giờ bởi Ct.Ly >