Giọt Lệ Tháng Sáu - Truyện dài Mặc Bích
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 37 trên tổng số 37 bài trong đề mục
frank 14.08.2025 22:42:06 (permalink)
 
Chương 31
 
 
Terry Crawford gọi điện thoại ngay cho Walker Cox.
 
Thám tử Walker Cox đang cúi xuống bên cạnh viên cảnh sát trẻ đang miệt mài tìm kiếm tin tức cho ông ta trên computer. Thấy tên người gọi cho mình, Walker Cox bấm nút nghe ngay:
 
- Walker Cox nghe đây!
 
Terry Crawford trầm giọng nói:
 
- Đúng là người đó!
 
Nghe như sét đánh bên tai, mặc dù chỉ nghi ngờ nhưng Walker Cox không ngờ đấy chính là sự thật! Ông ta thảng thốt hỏi lại bạn mình:
 
- Thật sao?
 
Hiểu được tâm trạng của bạn mình, Terry Crawford trả lời nghiêm túc:
 
- Không sai! Như vậy là người đó chưa chết! Vẫn còn sống!
 
Walker Cox nói với Terry nhưng cũng chính là nói với mình:
 
- Mặc dù tôi chỉ hồ nghi nhưng không ngờ lại đúng như vậy!
 
- Vậy anh định sẽ làm gì? Có biết người đó đang ở đâu không?
 
- Ở ngay tại Texas!
 
- Trời! Vậy là lần này trúng số độc đắc rồi bạn ơi!
 
Walker Cox không còn giữ bình tĩnh nổi khi nói với Terry:
 
- Cám ơn nhiều lắm nhé! Tôi phải hành động luôn đây!
 
Terry cười:
 
- Khi mọi chuyện xong xuôi nhớ kể cho tôi nghe đó nhe!
 
- Đương nhiên! Anh sẽ là người đầu tiên!
 
- OK! Chúc mọi sự may mắn!
 
- Cám ơn!
 
Nói xong Walker Cox tắt máy. Trán ông ta vã mồ hôi!
Định thần hẳn lại, Walker Cox gọi cho Thomas. Tay cầm điện thoại áp vào tai nhưng Walker Cox biết là bàn tay mình hơi run.
 
Thomas nghe điện thoại ngay:
 
-Tôi nghe! Có gì mới lạ không?
 
Thay vì trả lời Thomas liền, Walker Cox không nói gì được cả.
 
Bên kia đầu giây điện thoại, Thomas ngạc nhiên hỏi lại:
 
- Thomas đây! Ông gọi tôi có đúng không?
 
Walker Cox nói nhưng như muốn nghẹn lời:
 
- Tìm được rồi!
 
Thomas hỏi ngay:
 
- Tìm được thủ phạm hay tìm được Leah Miller!
 
Lúc này Walker Cox đã giữ được bình tĩnh khi trả lời Thomas:
 
- Thủ phạm!
 
Thomas la lên:
 
- Tìm được rồi sao? Hay quá! Ông đã bắt được thủ phạm? Ở đâu?
 
- Đã biết người đó là ai nhưng bây giờ nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra người đó!
 
Không hiểu, Thomas có vẻ ngạc nhiên:
 
- Ông nói rõ hơn đi!
 
Walker Cox giải thích:
 
- Đã biết người vất bã kẹo cao su là ai!
 
Thomas nóng nẩy hỏi:
 
- Là ai?
 
- Asher Berg!
 
Nghe họ Berg, Thomas hồ nghi:
 
- Chẳng lẽ…?
 
- Đúng đó! Địa chỉ của 4 người được thử nghiệm trong bài báo New York Times đã nhắc đến cũng chính là địa chỉ của Asher Berg, chủ miếng đất và là chủ nhà luôn.
 
Thomas đoán tiếp:
 
- Và cũng là cha của Daniel, Miriam và Rebecca Berg?
 
Walker Cox xác nhận:
 
- Đúng như vậy!
 
Thomas nôn nóng:
 
- Vậy còn Talia Irwin?
 
- Chỉ biết là cùng địa chỉ thôi!
 
Thomas Brown càng hăng hái hơn khi hỏi lại Walker Cox:
 
- Chúng ta phải hành động như thế nào đây? Cảnh sát địa phương ở Marble Falls sẽ hỗ trợ chứ? Ông đã liên lạc với họ chưa?
 
Nghe Thomas hỏi một loạt câu hỏi, thám tử Walker biết là anh ta đang phấn khích lắm. Lúc này Walker Cox đã bình tĩnh khi trả lời Thomas:
 
- Tôi sẽ báo cho cảnh sát ở Marble Falls ngay! Nhưng chúng ta phải rất cẩn trọng nếu không hắn ta sẽ trốn thoát mất! Một khi Asher Berg biến mất và với kinh nghiệm trong ngành tình báo trước đây, sẽ rất khó mà truy lùng hay bắt được hắn ta! Nhưng anh đang ở đâu vậy?
 
- Tôi đang lái xe đi tới Marble Falls!
 
- Còn cách xa bao nhiêu?
 
Thomas cho xe chạy chậm lại một chút khi trả lời:
 
- Khoảng 20 phút nữa thôi thì vào Marble Falls! Nhưng đến địa chỉ mà anh cho thì phải thêm gần 25 phút nữa.
 
Walker Cox suy nghĩ khi nói với Thomas:
 
- Đến địa chỉ đó nhưng chỉ quan sát bên ngoài thôi, đừng manh động gì hết! Đừng để hắn ta nghi ngờ!
 
- Được rồi!
 
- Tôi sẽ liên lạc lại với anh sau!
 
Chưa bao giờ Thomas thấy phấn khởi như vậy! Mọi chuyện lại kết thúc một cách dễ dàng như vậy sao? Thật khó mà tin cho nổi!
 
Tuy nhiên Thomas vẫn thắc mắc nếu thật sự một cựu nhân viên tình báo là thủ phạm trong vụ bắt cóc Leah Miller thì động cơ là gì? Bắt cóc một đứa trẻ bị autism thuộc gia đình giầu có mà không đòi tiền chuộc, vậy thì nguyên nhân là vỉ sao? Vẫn còn nhiều khúc mắc chưa được giải thích?
 
Đầu óc cứ lẩn quẩn với bao nhiêu câu hỏi liên quan đến vụ Leah Miller làm Thomas không còn nhớ đến những vụ bắt cóc khác nữa mà trước đây chàng cho là có liên quan.
 
#31
    frank 15.08.2025 22:35:05 (permalink)
     
     
    *
     
     
    Khi xe bắt đầu vào địa phận thành phố Marble Falls là lúc Thomas phải chạy chậm lại theo tốc độ cho phép vì chàng nhìn thấy vài xe cảnh sát suốt dọc đường. Bị một vé phạt do chạy không đúng tốc độ vào lúc này thì thật là hỏng chuyện và vô duyên!
     
    Đến một ngã tư, lúc đó đèn giao thông vừa chuyển sang mầu vàng thì đột nhiên xe của Thomas bị chao đi khá mạnh như có vật gì đẩy mạnh xe chàng sang một bên, đầu chàng đập vào cửa kính bên trái. Mọi sự đến quá nhanh, Thomas chưa hiểu chuyện gì đã xẩy ra nhưng khi nhìn thấy trước mũi xe mình một xe khác đang chắn xéo, chàng mới biết đây là tai nạn! Mình bị xe khác đụng!
     
    Chiếc xe SUV gây ra tai nạn vì đã vượt qua mặt xe của Thomas một cách gấp gáp ẩu tả để rẽ trái trước khi đèn giao thông chuyển sang mầu đỏ nhưng chắc là lái không đủ nhanh để vượt rồi không kiểm soát được nên mới gây ra chuyện như thế!
     
    Thomas lẩm bẩm nguyền rủa mà không để ý là mình bị thương trán do đập đầu vào kính xe bên trái. Mặt kính cửa sổ bên trái bị nứt rạn một phần khá lớn! Điều này cho thấy Thomas đã bị đập đầu khá mạnh mới làm cho kính xe nứt rạn như thế!
     
    Đến khi Thomas sờ đầu và mặt mình  thấy ướt, nhìn xuống tay thấy máu tuy không nhiều! Thật đúng là không may! Xui xẻo quá, lỡ việc hết!
     
    Chàng tắt máy, xuống xe xem xét. Chiếc SUV đụng xe chàng bị móp nhiều một bên. Thomas đi vòng xem phần xe mình bị đụng thế nào rồi. Cũng móp và trầy sướt nhưng bánh xe còn nguyên.
     
    Đi về phía chiếc xe SUV, Thomas nhìn thấy chủ nhân của nó là một phụ nữ! Trời! Đàn bà gì mà lái xe bạo và ẩu như thế!
     
    Cánh cửa xe SUV bên người ngồi lái vẹt vào bên trong, có lẽ cánh cửa xe không thể mở được. Người phụ nữ chỉ khoảng ngoài 30 tuổi, da mầu ngăm ngăm như người Mễ, đang ngồi thất thần trước tay lái!
     
    Thomas thở dài thầm, đến gần cúi xuống hỏi:
     
    - Cô có sao không?
     
    Cô ta không nói gì chắc còn hoảng hốt.
    Vừa lúc có một chiếc xe cảnh sát chạy gần đó táp đến gần. Thomas nghĩ thầm như vậy cũng tốt, mọi chuyện sẽ nhanh chóng thôi.
     
    Chiếc xe cảnh sát để đèn xanh đỏ chớp lia lịa đậu ngay sau xe của Thomas. Viên cảnh sát trung niên, da trắng, đeo kính, hơi mập, ra khỏi xe tiến lại gần chỗ Thomas đang đứng. Khi nhìn thấy mặt Thomas có máu, ông ta hỏi:
     
    - Ông bị thương nhiều không?
     
    Thomas lắc đầu đưa tay chỉ xe mình nói:
     
    - Tôi bị đập đầu vào kính xe nên bị thương, chắc chỉ nhẹ không sao đâu!
     
    Viên cảnh sát gật đầu và bấm số gọi xe cứu thương đến ngay. Liền sau đó ông ta đến xe SUV xem xét.
     
    Thomas không nghe rõ viên cảnh sát nói gì với người phụ nữ trẻ tuổi gây ra tai nạn nhưng chỉ nhỉn thấy ông ta đi vòng sang phía bên phải của chiếc xe SUV, mở cánh cửa xe phía trên. Chàng nhìn thấy người phụ nữ đang cố trèo sang ghế phía bên phải của chiếc xe SUV.
     
    Viên cảnh sát giúp người phụ nữ ra ngoài. Đầu tóc bù xù, Thomas không nhìn thấy máu me gì ở cô ta, có lẽ chỉ hoảng hốt chứ không sao. Hay có thể cô ta bị thương đâu đó không rõ!
     
    Thomas đứng dựa vào xe mình và tìm bằng lái xe và giấy tờ bảo hiểm ra sẵn. Chàng chán nản nhưng không thể làm gì khác, đành đợi thôi! Lỗi gây ra tai nạn quá rõ ràng, người phụ nữ đang sụt sùi khóc và cố tìm cách biện minh cho hành động của mình.
     
    Hai chiếc xe kéo từ đâu xuất hiện nhanh chóng.
     
    Xe cứu hỏa đến với cả nhân viên y tế. Họ xem xét tình trạng của người phụ nữ trẻ tuổi và cũng xem Thomas bị thương thế nào. Nhân viên y tế lau những vết máu trên mặt Thomas và xem vết thương rồi nói:
     
    - Tôi sẽ làm cho vết thương cầm máu tạm nhưng nếu cần khâu hay cần chụp hình đầu thì anh phải vào phòng cấp cứu của bệnh viện. Chúng tôi sẽ đưa anh tới đó.
     
    Nghe thế Thomas từ chối vì nghĩ tới viễn ảnh phải ở trong nhà thương cả ngày nên chỉ để họ băng bó vết thương tạm thôi. Viên cảnh sát sau khi đã thu thập tin tức và bằng chứng từ người phụ nữ xong thì ông ta mới quay trở lại với Thomas. Không cần đợi người cảnh sát hỏi, Thomas lẳng lặng đưa giấy tờ cho ông ta.
     
    - Lỗi của người phụ nữ đó! Đây là số điện thoại của cô ấy cùng với những chi tiết về bảo hiểm và tin tức cá nhân. Ông có thể liên lạc thẳng với hãng bảo hiểm của họ về chuyện bồi thường.
     
    Thomas nôn nóng hỏi:
     
    - Vậy là xong rồi phải không?
     
    Người cảnh sát ngạc nhiên nhìn Thomas:
     
    - Có chuyện gấp sao?
     
    Thomas đưa thẻ PI của mình cho ông ta xem và nói:
     
    - Tôi đang trong quá trình điều tra khẩn cấp!
     
    - Ở Marble Falls sao?
     
    - Phải!
     
    Thomas chỉ có thể nói như thế, chàng không muốn tiết lộ điều gì khác.
    Viên cảnh sát ái ngại nhìn Thomas nói:
     
    - Xe của anh còn chạy được không?
     
    Thomas nhún vai:
     
     - Chưa biết! Để tôi thử!
     
    Người cảnh sát gật đầu đứng đợi. Thomas vào xe đề máy. Xe khởi động ngon lành.
    Chàng để yên cho máy chạy, ra khỏi xe nói:
     
    - May quá! Xe không sao! Nhưng mà…
     
    Người cảnh sát giơ tay ra hiệu cho Thomas chờ. Ông ta ngoắc tay cho người tài xế xe kéo.
     
    Chẳng cần ai phải nói gì, người tài xế xe kéo làm nhiệm vụ của mình. Anh ta móc xích và hí hoáy không lâu rồi lên xe rồ máy, kéo chiếc xe SUV sang bên đường.
     
    Quay sang Thomas, viên cảnh sát da trắng nói:
     
    - Được rồi đó! Nhưng tôi nghĩ anh nên đến phòng cấp cứu băng bó vết thương. Có một urgent care ngay gần đây ở cách chỗ này chỉ một block thôi! Đó cũng là một trong 3 phòng cấp cứu duy nhất ở đây. Vào phòng cấp cứu của bệnh viện thì lâu lắm mà lại xa hơn! Nhưng đến phòng cấp cứu kia họ còn có thể chụp hình đầu hay làm gì khác tốt hơn nữa.
     
    Thomas phân vân nói:
     
    - Vết thương của tôi cũng không đến nỗi nào!
     
    Người cảnh sát lắc đầu:
     
    - Chẳng lẽ anh tiếp tục đi điều tra với máu me trên mặt như vậy sao? Coi không được! Vả lại cứ khám nghiệm cho chắc ăn! Đừng coi thường!
     
    Thấy ông ta nói có lý nên Thomas cười gật đầu.
    Viên cảnh sát lại nói thêm:
     
    - Thử xem xe của anh có chạy được tốt không đã!
     
    Thomas gục gặc đầu vào xe và thử. Chiếc xe chuyển mình OK. Chàng giơ ngón tay cái lên và gật đầu chào người cảnh sát thân thiện.
     
    Ông ta chỉ gật đầu đáp lại.
     
     
     
    *
     
     
    Tai nạn đã được giải quyết và hiện trường cũng đã dọn dẹp xong. Thomas thở dài! Cũng mất hơn tiếng đồng hồ cho một tai nạn không may như thế này! Chán thật!
    Chiếc xe của Thomas vẫn chạy được không sao nhưng hiện tại chàng không có thì giờ để ghé một chỗ sửa xe nào đó xem lại nữa! Chuyện phải ghé phòng cấp cứu băng bó là chuyện phải làm ngay lúc này thôi! Sau đó còn đi đến địa chỉ của người tên Asher Berg là tình nghi duy nhất hiện tại nữa.
     
    Để xem chỗ urgent care mà viên cảnh sát chỉ gần đây là ở đâu? Ông ta không nói tên chỗ đó! Thomas lái xe chậm nhìn cả hai bên đường tìm kiếm.
     
    Bảng chữ Rapid Care đỏ chói hiện ra bên đường như thúc giục Thomas ghé vào. Chỗ này nằm bên kia đường. Chàng phải tìm một chỗ quẹo và vòng lại. Không thể tưởng tượng nổi một thành phố nhỏ như Marble Falls mà cũng có tới 3 phòng cấp cứu! Mà cũng không thể ngờ là tai nạn lại xẩy ra! Chỉ có thể là vì xui thôi!
     
    Tên của phòng cấp cứu là Rapid Care, liệu có nhanh chóng như cái tên của nó hay không?
    #32
      frank 17.08.2025 00:40:28 (permalink)
       
      Chương 32
       
       
      Thomas tìm chỗ đậu xe. Xem ra phòng cấp cứu ở thành phố nhỏ này mà cũng đông ghê!
       
      Chàng nhìn đồng hồ trong xe. Đã 2 giờ 45! Muộn quá rồi, Thomas bực dọc nghĩ thầm. Walker Cox mà biết giờ này chàng vẫn chưa làm điều gì ra hồn chắc hẳn sẽ bực dọc lắm! Cũng không thấy ông ta gọi lại!
       
      May là chiếc xe của Thomas móp phía bên phải chứ không phải bên phía chàng ngồi! Khá nhiều xe đậu chung quanh phòng cấp cứu Rapid Care nhưng lòng vòng mãi Thomas cũng tìm được chỗ đậu. Xuống xe và bấm nút khóa cửa xe như thói quen nhưng lần này chàng hơi cười thầm trong bụng! Với hình dạng thảm thương của chiếc xe mới bị đụng, ai mà thèm lấy trộm xe làm gì chứ!  
       
      Bên trong phòng đợi đầy kín người! Thomas phân vân xem mình có nên đợi để khám hay là ra khỏi đây? Thế này thì khó mà nhanh chóng được! Nhưng cuối cùng Thomas quyết định chờ khám. 
       
      Chàng đảo mắt nhìn quanh căn phòng đợi. Có lẽ chẳng ai cần băng bó như chàng!
       
      Thomas lại gần quầy tiếp tân và nói với nhân viên y tế là một cô gái trẻ mặc đồng phục có hàng chữ Rapid Care ở một góc áo:
       
      - Tôi vừa bị đụng xe nên cần khám và chụp hình đầu mặc dù không bị thương nặng cho lắm!
       
      Nói xong Thomas mới thấy là mình thật thà và ngớ ngẩn! Nói như vậy thì đâu có giúp cho chàng được khám ưu tiên? Thật ngu quá!
       
      Mặt Thomas nhăn nhó không phải vì đau nhưng vì thấy mình thật thà quá!
      Cô gái lẳng lặng đưa giấy tờ cho Thomas điền và nhỏ nhẹ nói:
       
      - Ông vui lòng điền những mẫu đơn này theo đúng thủ tục. Điền xong ông mang trả lại đây nhé!
       
      Thomas gật đầu cầm xấp giấy cô ta đưa được kẹp vào một bìa cứng kèm theo bút. Chàng nhìn quanh tìm chỗ ngồi. Không có ghế trống nào! Chẳng sao, đứng điền đơn cũng được!
       
      Mẫu đơn chỉ có 2 trang. Thomas chăm chú đọc và điền mọi chi tiết họ yêu cầu. Điền xong chàng tìm trong bóp bằng lái xe, thẻ bảo hiểm sức khỏe mà công ty cung cấp.
       
      Mang trở lại và đưa cho cô gái ở quầy khi nẫy. Lúc này mới thấy cô ta mỉm cười, nụ cười rất xinh.
       
      - Ông chịu khó chờ một lát! Tôi làm copy xong sẽ trả lại giấy tờ cho ông.
       
      Thomas chán nản gật đầu và đứng chờ ngay cạnh đó.
       
      Chừng không đến 5 phút sau, cô gái trở lại trả giấy tờ cho Thomas. Chàng gượng mỉm cười hỏi:
       
      - Tôi phải chờ bao lâu?
       
      - Tôi nghĩ không tới nửa tiếng!
       
      - OK! Cám ơn!
       
      Vừa lúc đó thấy có người bệnh chắc vừa khám xong đi ra. Người nhà của người bệnh đứng lên và họ cùng đi ra ngoài. Thomas nhanh chóng đến chỗ trống đó ngồi chờ.
       
      Ngồi chờ chưa đến 10 phút lại thấy có bệnh nhân khác từ bên trong đi ra. Thomas mừng thầm cho rằng như vậy cũng không phải chờ lâu. Những người đi cùng với bệnh nhân đến đây cũng kha khá nên sau vài người, phòng đợi trống hẳn ra.
       
      Thomas ngồi chờ, nhìn tin tức trong điện thoại chán rồi lại thôi vì chàng đang nóng ruột chỉ muốn mọi chuyện xong sớm. Nhưng mắt chàng cứ láo liên nhìn chung quanh, hết quan sát người này đến người kia trong phòng đợi như để giải khuây. Lại thêm người bệnh vừa bên trong đi ra là một thiếu nữ tóc nâu xậm dắt thêm một bé gái với mái tóc vàng nâu với nhiều lọn quăn. Cả hai đến trước quầy nói gì, có lẽ để thanh toán y phí.
       
      Mấy phút sau người thiếu nữ và bé gái đó xoay người lại. Nhưng họ không đi ra cửa. Người thiếu nữ nhìn quanh rồi dắt cô bé tóc vàng nâu lại ngồi ở dãy ghế đối diện với chỗ Thomas đang ngồi.
       
      Cô gái không ngồi xuống với bé gái nhưng dặn dò:
       
      - Em ngồi đây chờ chị! Chị cần phải vào phòng vệ sinh một chút. Ở yên đây, không được đi đâu hết nghe chưa Hila? Chị ra ngay!
       
      Bé gái tóc quăn thành từng lọn ngồi yên không trả lời.
       
      Khi cô gái đi rồi Thomas mới tò mò nhìn bé gái đang ngồi đối diện với mình. Con bé xinh xắn nhưng mà… chàng thấy cô bé rất quen! Có lẽ trẻ con đều giống nhau!
       
      Hai má cô bé đỏ au, hai cánh tay nữa. Con bé cứ đưa tay gãi cánh tay của mình.
       
      Bỗng nhiên như bị điện giật, Thomas lại nhìn bé gái trước mặt!... Không thể…!
       
      Chàng bấm vội vào điện thoại cầm tay của mình tìm hình Leah Miller. Trong điện thoại chàng lưu không chỉ một cái hình của Leah Miller mà còn cả hình chụp gia đình của ông bà tỷ phú Miller. Không những thế Thomas còn chụp một bức tranh do Leah Miller vẽ.
       
      Thomas ngẩn ngơ nhìn hình trong điện thoại xong lại ngẩng đầu lên nhìn bé gái trước mặt. Nếu không có những vết đỏ trên má thì đây chính là… Leah Miller!
       
      Không thể nào tin nổi! Làm sao mà lại có sự trùng hợp lạ lùng như vậy chứ? Nhưng rõ ràng mới đây người thiếu nữ đi cùng với bé gái này đã gọi bé là Hila! Vậy là sao?
       
      Thomas đứng phắt dậy nhìn quanh xem người thiếu nữ đi cùng với bé gái này đâu nhưng không thấy cô ta! Có lẽ cô gái đi vào phòng vệ sinh như trước đây đã nói với bé gái này.
       
      Chàng mỉm cười với vẻ thân thiện đến gần cô bé xinh xắn này rồi bắt chuyện:
       
      - Chào bé!
       
      Cô bé nhìn Thomas nhưng không nói gì cả.
       
      Thomas gần như quỳ xuống dưới chân cô bé rồi nói
       
      - Bé đừng sợ! Chú tên là Thomas. Chú muốn đưa cho cháu xem hình này!
       
      Nói xong, Thomas đưa hình trong điện thoại của mình cho cô bé xem. Thoạt tiên Thomas đưa hình Leah Miller chụp một mình. Bé gái hết nhìn tấm hình rồi lại nhìn Thomas nhưng vẫn không nói gì.
       
      Thomas nghĩ thầm nếu đây chính là Leah Miller, cô bé bị autism, thì bé sẽ không nói gì hết. Nhìn thái độ của bé, Thomas đưa tay đổi sang hình gia đình ông bà Miller cho bé xem và thăm dò phản ứng của cô bé.
       
      Dường như có một sự nhận diện nào đó tuy mơ hồ nhưng Thomas thấy như vậy. Cũng có thể vì chàng hy vọng quá đỗi chăng? Không biết nữa. Hay đây chỉ là một sự trùng hợp người giống người?
       
      Cô bé nhìn Thomas khá lâu. Thấy vậy, Thomas đổi sang hình chụp bức tranh Leah Miller vẽ. Điều này bắt sự chú ý của cô bé ngay! Cô bé cứ nhìn chăm chăm.
       
      Thomas đưa điện thoại của mình cho cô bé. Cô bé chỉ nhìn nhưng không cầm lấy điện thoại. Thomas tìm cách thuyết phục:
       
      - Nếu cháu là Leah Miller và nhận ra những hình này thì cháu hãy nắm tay chú! Chú sẽ giúp cháu về lại với ba mẹ cháu là những người trong hình đây.
       
      Chàng nói ra điều ấy nhưng không hy vọng bé gái này chính là Leah Miller và cô bé hiểu những điều chàng nói và sẽ nắm lấy tay Thomas như một xác nhận. Thomas hết nhìn mặt cô bé rồi lại nhìn bàn tay nhỏ bé kia và chờ đợi. Chàng nghĩ mình đang nín thở vì hồi hộp.
       
      Khi cô bé rụt rè giơ bàn tay phải xinh xắn nhỏ xíu ra đưa về phía Thomas, chàng chụp lấy như người vớ được cái phao cứu sinh. Bàn tay ấm áp mềm mại bé nhỏ đó nằm gọn trong lòng bàn tay cứng nhắc của Thomas như tìm một sự che chở nào đó.
       
      Thomas xúc động đứng lên ngồi xuống cạnh cô bé, tay chàng vẫn nắm chặt lấy tay bé như sợ nó biến mất! Chàng nhắm mắt lại và tính rất nhanh để phải hành động như thế nào. Mở mắt ra Thomas gọi cho Walker Cox ngay.
       
      May sao Walker Cox trả lời liền sau 1 tiếng chuông.
       
      - Sao? Thế nào rồi?
       
      - Gọi cảnh sát đến Rapid Care ở Marble Falls. Tôi không biết địa chỉ nhưng ngay trên đường bắt đầu vào thành phố. Đây là đường chính có lẽ vậy! Leah Miller đang ở đây! Tôi không có thì giờ để giải thích!
       
      Walker Cox nói ngay:
       
      - Tôi gọi ngay!
       
      Tắt điện thoại, Thomas hơi hồi hộp. Nhưng đối phó với cô gái đi cùng Leah Miller không khó khăn. Chàng sẽ câu giờ chờ cảnh sát đến!
       
      Là một thám thử tư Thomas mang súng nhưng không được phép dùng súng ở đây hay trong khuôn viên này, điều này hơi kẹt nhưng may là Asher Berg một kẻ nhiều kinh nghiệm không có mặt ở đây! Với một thiếu nữ trẻ chàng có nhiều cơ hội hơn!
       
      Cứ cho đây chính là Leah Miller đi cho đến khi cảnh sát địa phương đến! bàn tay bé nhỏ của cô bé vẫn nằm yên trong tay Thomas ngoài ra bé không có phản ứng gì khác.
       
      Khi nhìn thấy bóng dáng của người thiếu nữ đi cùng với Leah Miller xuất hiện, Thomas phân vân có nên đưa Leah Miller ra ngoài hay cứ ở yên ở đây? Nhưng trực giác nhắc nhở Thomas đừng đi ra ngoài vì bên trong khó mà chạy thoát.
       
      Thấy một người đàn ông lạ đang nắm tay Hila, Rachel vừa ngạc nhiên vừa có phần tức giận. Hắn ta làm gì vậy chứ, định dụ dỗ con bé hay sao đây?
      #33
        frank 18.08.2025 03:16:35 (permalink)
         
        Với suy nghĩ đó, Rachel đi nhanh đến gần người đàn ông đó và đưa tay định kéo Hila đồng thời to tiếng:
         
        - Này ông kia! Làm gì em gái tôi vậy?
         
        Rachel nói khá lớn tiếng làm tất cả mọi người trong phòng đợi đều nhìn. Có lẽ ai cũng tự hỏi chuyện gì đang xẩy ra?
        Thomas đứng phắt dậy đồng thời kéo Leah Miller đứng lên cùng với mình. Tay chàng vẫn nắm chặt lấy tay cô bé.
         
        Chàng nói rõ từng tiếng một không chỉ để cô gái này nghe không thôi nhưng cũng để cho mọi người trong phòng đợi được nghe và chú ý.
         
        - Có thật đây là em gái của cô hay không?
         
        Rachel tức giận sừng sộ, một tay kéo Hila về phía mình. Nhưng lạ chưa con bé trì người lại và gần như núp sau người đàn ông lạ nọ.
         
        - Không phải là em gái của tôi thì chẳng lẽ là em gái của anh? Anh định dụ dỗ con nít hay sao? Tôi gọi cho cảnh sát ngay vá báo cáo là anh định dụ dỗ và bắt em gái tôi!
         
        Thomas thách thức:
         
        - Cô gọi cảnh sát đi! Cứ gọi vì như vậy càng tốt!
         
        Rachel vừa phẫn nộ nhưng không thể không ngạc nhiên trước thái độ của người đàn ông này và cả Hila nữa! Hôm nay sao con bé lạ vậy chứ? Nhưng nàng không định dọa mà sẽ gọi cảnh sát thật.

        Nhân viên y tế trong phòng cấp cứu Rapid Care vội vã chạy đến can thiệp:
         
        - Có chuyện gì xẩy ra?
         
        Rachel phân bua:
         
        - Tôi đưa em gái tôi đến đây khám bệnh mọi người thấy đó. Khám xong chưa đi về vì tôi cần phải vào phòng vệ sinh. Dè đâu người này đang dụ dỗ em gái tôi mà còn thách tôi gọi cảnh sát nữa kìa!
         
        Dĩ nhiên nhân viên của Rapid Care đâu muốn có cảnh sát đến và lớn chuyện như vậy nên nói:
         
        - Từ từ rồi giải thích! Chắc có chuyện hiểu lầm gì đó thôi! Bây giờ hãy hỏi cô bé này xem chuyện gì đã xẩy ra.
         
        Rachel nói ngay:
         
        - Em gái tôi bị autism, nó không nói được!
         
        Quay sang Thomas, nhân viên y tế hỏi:
         
        - Ông có thể giải thích chuyện gì đã xẩy ra? Tôi nhớ là ông đến đây để khám bệnh mà đúng không?
         
        Thomas tay vẫn nắm chặt tay Leah Miller khi xác nhận:
         
        - Phải, tôi có mặt ở đây là để khám bệnh. Tôi là một thám tử tư có nhiệm vụ điều tra vụ bắt cóc một bé gái 5 tuổi tên là Leah Miller. Khi đang chờ ở đây tôi nhìn thấy cô bé này rất giống bé gái bị mất tích tên là Leah Miller! Tôi đã đưa cho cô bé nhìn ảnh của bé cùng cả hình cha mẹ bé. Không những vậy tôi còn cho cô bé xem ảnh tôi chụp một bức tranh do cô bé vẽ. Tất cả những hình ảnh này đều nằm trong điện thoại của tôi. Tôi đã đưa cho cô bé này xem những ảnh đó và nói với bé là nếu cô bé nhận ra những hình ảnh này chính là bé thì hãy nắm tay tôi. Cô bé đã nắm tay tôi suốt đi!
         
        Mọi người ngơ ngác nghe và bán tín bán nghi. Thomas tính thầm cảnh sát địa phương sẽ đến trong vòng 5 phút trở lại thôi!
         
        Rachel đỏ mặt cãi:
         
        - Mọi người đừng nghe những lời vô lý của kẻ xấu này! Đây là em gái tôi, tên nó là Hila, chẳng phải Leah Miller nào đó! Có thể là em gái tôi giống cô bé đó thôi!
         
        Leah Miller vẫn nắm chặt lấy tay của Thomas. Còn một tay, chàng bấm điện thoại đưa cho nhân viên trong phòng cấp cứu và nói:
         
        - Nhìn đi! Nếu không phải tại sao cô bé này vẫn nắm chặt tay tôi mà không chạy về phía chị của nó?
         
        Nhìn Rachel, Thomas nghiêm giọng hỏi như đang thẩm vấn trong một cuộc điều tra:
         
        - Nếu đây là em gái của cô thì cô bé này được sinh ra bao nhiêu lâu rồi?
         
        Câu trả lời của Rachel:
         
        - Con bé 5 tuổi rồi!
         
        Thomas vặn hỏi:
         
        - Vậy là từ lúc sinh ra cho đến giờ là 5 năm?
         
        Rachel ngần ngừ gật đầu. Thomas thách thức:
         
        - Cô thử nói với em gái cô đi! Nếu cô bé đi sang với cô thì đó chính là em gái của cô!
         
        Rachel nhìn Hila rồi nài nỉ:
         
        - Hila! Hôm nay em sao vậy? Đi về với chị đi! Chị Rachel của Hila đây mà! Chúng ta đi về nhà thôi!
         
        Tất cả mọi người đều nhìn cô bé. Nhưng cô bé đang giấu mặt sau lưng Thomas, tay vẫn không buông tay chàng ra.
         
        Lúc này thì Rachel bật khóc:
         
        - Hila! Hila… chị Rachel đây mà!
         
        Cái điện thoại của Thomas đã được chuyền tay cho mọi người trong phòng đợi xem và cuối cùng… thì Rachel được một người đưa cho xem ảnh.
         
        Rachel càng khóc lớn tiếng hơn khi nhìn thấy ảnh đứa bé trong điện thoại của người thám tử quả thật giống Hila y như hệt!... Còn bức tranh vẽ.. thì có khác gì những bức tranh mà Hila hay vẽ?
         
        Vừa lúc đó, hai người cảnh sát xuất hiện. Mọi người hiếu kỳ chờ đợi xem chuyện gì sẽ xẩy ra kế tiếp.
         
        Thomas đưa tay lên dõng dạc nói:
         
        - Ở đây!
         
        Thomas đưa thẻ PI của mình cho hai người cảnh sát xem.
        Một viên cảnh sát trẻ nói với Thomas:
         
        - Tôi nghe báo cáo là tìm được trẻ mất tích ở đây
        ?
        Thomas gật đầu nói:
         
        - Phải! Nhưng chờ tôi một phút. Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ cô bé này!
         
        Chàng bấm nút gọi bà Miller. Bà Pat Miller nghe ngay:
         
        - Chào thám tử! Có tin gì tốt cho tôi không?
         
        - Tôi đã tìm được con gái bà, bé Leah Miller! Ngay lúc này tôi sẽ video hình ảnh ở đây và gởi cho bà để yêu cầu bà xác nhận đây chính là bé Leah Miller!
         
        Nghe giọng của bà Pat Miller, Thomas đoán là bà ta đang khóc vì vui mừng. Bà ta nghẹn ngào nói với viên thám tử:
         
        -… Vâng… tôi chờ…!
         
        Thomas  cúi xuống nói với Leah Miller:
         
        - Chú vừa nói chuyện với mẹ cháu. Mẹ cháu mừng lắm. Bây giờ chú muốn quay video cho mẹ cháu xem nhé!
         
        Leah Miller không nói gì cả. Nhưng cô bé vẫn không buông tay Thomas.
        Viên cảnh sát trẻ nói với Thomas:
         
        - Đưa điện thoại của anh đây! Để tôi thu hình lại!
         
        Thomas gật đầu. Chàng nhắc nhở:
         
        - Cần thu hình cô bé gần và rõ để nhận diện!
         
        Chỉ vài phút sau, Thomas gửi cho bà Pat Miller và dặn dò bà ta gọi điện thoại lại cho chàng ngay sau khi xem video.
         
        Chỉ 2 phút sau bà Pat Miller gọi lại cho Thomas với giọng nghẹn ngào:
         
        - Đúng là Leah Miller rồi!... Thám tử hãy kéo áo con bé lên, ở ngay tay trái gần bả vai con bé có một cái bớt đỏ từ lúc mới sinh!
         
        Thomas để điện thoại cho tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.
         
        - Để tôi xem! Bà đợi đấy!
         
        Chàng nhỏ nhẹ nói với Leah Miller:
         
         - Bây giờ mẹ cháu nói là muốn nhìn cánh tay cháu! Chú sẽ kéo tay áo cháu lên một chút rồi chụp ảnh gởi cho mẹ cháu nhé, được không?
         
        Làm như lúc này con bé tin cậy vào Thomas nên để yên cho chàng kéo tay áo nó lên. Chàng vừa kéo tay áo của Leah Miller vừa hơi căng thẳng vì nhỡ ra không thấy bớt đỏ nào cả thì cô bé này không phải thực sự là Leah Miller. Nhưng tay áo chật nên khó kéo cao lên. Chàng cứ loay hoay mãi không làm được!
         
        Nhân viên y tế trong phòng cấp cứu là một cô gái trẻ lại gần nói với Thomas:
         
        - Để tôi giúp ông!
         
        Cô ta khẽ nói với cô bé đang là chú ý của tất cả mọi người:
         
        - Cô cởi áo bé ra một chút xíu thôi nhé! Một chút thôi!
         
        Leah Miller vẫn im lặng nhưng không phản kháng khi cô gái nọ cởi vài khuy áo bé ra để trật bên đầu vai trái. Cả căn phòng im như tờ, mọi người cùng như ngừng thở để chờ kết quả cuối cùng của việc kiểm định để xem đây có phải là cô bé đã bị bắt cóc hay không.
         
        Một chiếc bớt mầu đỏ nhỏ thôi nhưng đúng là bớt bẩm sinh hiện ra trên cánh tay cô bé, ở gần đầu vai. Trong phòng đợi có người ồ lên! Kẻ thì vỗ tay nho nhỏ. Người thì bụm miệng chặn một tiếng kêu. Thomas nhắm mắt lại và thở ra một hơi thoải mái.
         
        Rachel thì ngồi bệt xuống đất, đầu cúi xuống và vẫn không ngừng chẩy nước mắt. Bây giờ… thì nàng đã hiểu! Nhưng thực sự vẫn không hiểu…tất cả mọi sự mà ba đã làm! Vì sao?....
         
        Thomas nhanh nhẹn thu video cánh tay của Leah Miller rồi gởi cho bà Pat Miller.
         
        Bà ta gọi lại ngay sau khi nhận được. Vẫn với giọng thổn thức, bà Pat Miller nói với viên thám tử mà bà ta tin cậy:
         
        - Cám ơn thám tử! Tôi biết chỉ có thám tử mới tìm được con gái tôi!... Nhưng mà con bé có bị thương tích gì không? Tôi thấy hai má nó đỏ như bị con gì cắn. Chỗ đó là ở đâu vậy?
         
        Thomas dịu giọng nói với bà ta:
         
        - Đây là phòng cấp cứu! Tôi không biết Leah Miller bị gì nhưng thấy con bé không sao.
         
        Nhân viên y tế nói ngay:
         
        - Cô bé bị dị ứng làm nổi mề đay thôi!
         
        Thomas lập lại cho bà Pat Miller nghe. Chàng an ủi:
         
        - Bà yên tâm nhé! Nhưng bây giờ cảnh sát địa phương phải đưa bé về sở cảnh sát đã.
         
        Bà ta vội vã hỏi:
         
        - Đó là ở đâu vậy? Tôi muốn đến đó ngay!
         
        - Ở đây là Marble Falls, gần Austin. Bà cứ yên tâm chờ rồi tôi sẽ gọi lại cho bà. Chuyện quan trọng là Leah Miller đã an toàn.
         
        - Cám ơn thám tử!
         
        - Bà đừng lo, tôi sẽ đi cùng với bé Leah Miller về sở cảnh sát và tôi sẽ ở bên cạnh bé.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 1 ngày và 3 giờ bởi Ct.Ly >
        #34
          frank 19.08.2025 05:07:19 (permalink)
          Chương 33


          Viên cảnh sát còng tay Rachel và nói:

          - Cô bị bắt giữ vì có liên quan đến việc bắt cóc bé gái Leah Miller. Chúng tôi đưa cô về sở cảnh sát để điều tra. Lúc này chúng tôi tịch thu điện thoại và mọi thứ giấy tờ cá nhân cũng như vật tùy thân của cô. Ngay cả chiếc xe của cô cũng sẽ bị đưa về sở cảnh sát. Bây giờ cô có quyền im lặng và đòi có luật sư, cô có hiểu không?

          Rachel gật đầu không nói tiếng nào. Rồi họ sẽ cho nàng liên lạc với ba và anh David, Rachel tin như vậy. Giờ này ba và mọi người đang ở trên Washington DC, còn anh David đang ở đâu? Cả nhà có biết bây giờ Rachel đang bị bắt giam một cách oan uổng hay không?

          Rachel đi theo cảnh sát nhưng nàng cứ ngoái đầu lại nhìn Hila! Nàng không thể tin Hila là con người khác, không phải con của ba! Chắc có một sự nhầm lẫn nào đó, rồi mọi việc sẽ được chứng minh thôi! Rachel vẫn tin rằng ba mình là một người tốt! Chẳng phải ba luôn chăm lo và thương tất cả các con hay sao?

          Viên cảnh sát nói với Thomas:

          - Chúng tôi phải đưa cô bé này về sở cảnh sát đồng thời sẽ liên lạc với cha mẹ của bé.

          Thomas nói ngay:

          - Tôi muốn đi cùng với Leah Miller về sở cảnh sát. Tôi đã hứa với mẹ của bé như vậy. tên cô bé là Leah Miller, con gái của tỷ phú dầu hỏa Miller bị bắt cóc mấy tháng trước đây.

          Viên cảnh sát gật đầu:

          - Được! Nhưng tôi không thể để anh lái xe đưa cô bé này về sở cảnh sát ở đây được!

          Thomas đồng ý:

          - Tôi hiểu! Tôi sẽ cùng ngồi trên xe cảnh sát với Leah Miller cho cô bé đỡ sợ.

          Thomas hoàn toàn không còn nhớ đến mục đích của mình khi đến Rapid Care. Mọi sự chuyển biến quá nhanh!

          Leah Miller ngoan ngoãn đi theo Thomas. Ngồi trong xe, Thomas gọi điện thoại cho Walker Cox.

          Có lẽ đang chờ đợi nên Walker Cox trả lời ngay với giọng nôn nóng:

          - Sao rồi?

          Thomas hơi mỉm cười:

          - Xong xuôi cả rồi! Người thiếu nữ đi cùng với Leah Miller đã bị bắt giữ. Cô ấy cũng mang họ Berg, chắc cũng là con gái của Asher Berg. Hiện tại tôi đang ngồi trên xe đi cùng với Leah Miller về sở cảnh sát.

          Thám tử Walker Cox vẫn còn căng thẳng khi nói với Thomas:

          - Tình trạng anh thế nào?

          Lúc đó Thomas mới nhớ đến chuyện mình bị thương. Chàng đưa tay sờ lên đầu, hơi ê ẩm nhưng chẳng sao. Thomas nhỏm người lên nhìn trong gương xe. Vết thương được tạm băng bó vẫn thế, không thấy chẩy máu thêm.

          - Mọi chuyện xẩy ra đột ngột quá nên tôi cũng quên mất là mình bị thương nhưng chắc không sao đâu.

          Cả Walker Cox và Thomas đều nghĩ cũng nhớ tai nạn nên Thomas mới gặp được Leah Miller torng phòng cấp cứu đó!

          Cả hai cùng buột miệng nói:

          - Cũng may!

          Walker Cox và Thomas Brown cùng bật cười. Bây giờ chuyện cả hai cùng quan tâm là làm sao để không vuột mất thủ phạm.

          Thomas hỏi ngay:

          - Còn chuyện đến địa chỉ của Asher Berg thì sao đây?

          Walker Cox trấn an Thomas:

          - Cảnh sát trên đó sẽ phải lo!

          Vì đang ngồi trong xe cảnh sát nên Thomas chỉ hỏi trống không:

          - Liệu có được không?

          Walker Cox hiểu ngay:

          - Anh muốn tới đó sao?

          - Tôi đang kẹt với Leah Miller!

          - Ở đó cảnh sát trông chừng là được rồi!

          Thomas hơi phân vân:

          - Để tôi gọi lại cho bà Miller rồi sẽ tính! Tôi cũng muốn như vậy!

          - Vậy hành động đi!

          Cúp điện thoại, Thomas gọi cho bà Pat Miller liền. Sau 2 tiếng chuông reo bà ta trả lời với giọng vui vẻ khi nói với Thomas:

          - Chúng tôi đã liên lạc với sở cảnh sát ở Marble Falls. Cám ơn thám tử nhiều lắm. Chúng tôi sẽ đến đó ngay! Đang trên đường đi!

          - Vậy tốt lắm!

          Thomas thở phào nhẹ nhõm. Như vậy là chàng có thể để Leah Miller tại sở cảnh sát được rồi.

          Làm thế nào để cho cô bé khỏi sợ bây giờ đây? Nhưng Thomas chợt nghĩ ra ngay, chàng nói với Leah Miller:

          - Chốc nữa đến đó, chú sẽ nói mấy cô chú ở đó cho cháu giấy và bút vẽ nhé? Ba mẹ cháu cũng đang trên đường tới đón cháu, nên không phải sợ gì hết nhé.

          Leah Miller nhìn Thomas với ánh mắt tin cậy nhưng không nói gì cả.



          *


          Đến sở cảnh sát sau khi dặn dò cảnh sát ở đó chăm sóc cho Leah Miller thì Thomas mới nhớ ra là mình không có xe! Chiếc xe của chàng vẫn còn đậu ở bãi đậu xe của phòng cấp cứu Rapid Care!

          Quãng đường từ phòng cấp cứu về đây cũng gần nên Thomas bạo dạn hỏi người cảnh sát vừa đưa chàng và Leah Miller:

          - Tôi xin lỗi… nhưng công việc của tôi đòi hỏi tôi phải làm một vài chuyện nữa mà bây giờ xe của tôi vẫn còn ở chỗ phòng cấp cứu. Có cách nào…

          Viên cảnh sát nhanh nhẹn nói:

          - Để tôi đưa anh về đó!

          Thomas mừng rỡ kêu lên:

          - Tốt quá! Cám ơn anh!

          Anh ta nhún vai:

          - Có gì đâu! Chuyện nhỏ!

          Ngồi trên xe, viên cảnh sát hỏi Thomas:

          - Vụ con tỷ phú bị bắt cóc anh theo dõi bao lâu rồi?

          - Vài tháng!

          Người cảnh sát kêu lên:

          - Nhanh vậy sao?

          Thomas giải thích:

          - Không phải chỉ có mình tôi. Thám tử Walker Cox thuộc sở cảnh sát Houston mới là người có công lớn trong vụ này!

          - Thật vậy à? Thám tử tư và thám tử công mà hợp tác ăn ý vậy sao?

          Thomas cười lớn tiếng:

          - Đúng là như một đội vậy đó!

          - Chỉ lần này thôi sao?

          - Không phải chỉ lần này không thôi! Hai năm trước đã từng hợp tác với nhau rất tốt đẹp! Thám tử Walker Cox hồi đó còn rủ tôi về làm cho sở cảnh sát Houston nhưng tôi từ chối.

          Viên cảnh sát tò mò hỏi:

          - Sao anh từ chối? Lương ít quá hay sao?

          - Không phải! Vì tôi thích theo giờ giấc tự do của mình, làm việc cũng vậy, tự do và thoải mái hơn! Trên đầu tôi chỉ có một người xếp! Còn làm cho chính phủ rắc rối lắm, nhiều người trên đầu trên cổ và chắc chắn là không thoải mái như hiện chỗ tôi đang làm.

          Anh ta càng muốn tìm hiểu hơn:

          - Làm thám tử tư khỏe lắm sao?

          Thomas nhún vai:

          - Cũng có thể nói như vậy! Tôi làm việc theo giờ giấc của mình, miễn sao được việc thì thôi! Lương cũng khá, khỏe hơn! Hồi xưa tôi ở trong quân đội nên đã trải qua những cam khổ và luôn luôn phải tuân thủ mệnh mệnh của cấp trên bất luận đó là đúng hay sai! Cấp trên chỉ con mèo bảo đây là con chó thì mình cũng phải lập lại như vậy! Chịu không nổi!

          Viên cảnh sát hừ hừ trong miệng, có lẽ anh ta đang suy nghĩ những điều Thomas vừa nói và không hỏi thêm gì nữa.

          Đến phòng cấp cứu Rapid Care, viên cảnh sát hỏi Thomas:

          - Xe anh đậu ở đâu?

          Thomas giơ tay chỉ:

          - Đàng kia! Chiếc xe bị đụng đó!

          Xuống xe, Thomas cười giơ tay:

          - Cám ơn nhiều!

          - Có chắc là xe của anh chạy OK được không?

          Thomas lại cười:

          - Vẫn còn chạy được!
          #35
            frank 1 ngày và 9 giờ (permalink)
            *


            Vào xe, Thomas nhìn trong gương và đưa tay sờ nhẹ vào vết thương ở trán đã được băng bó tạm. Vẫn thế, không thấy rỉ máu thêm, như vậy là không sao! Khi về lại Houston rồi sẽ tính sau!

            Chàng cho địa chỉ nhà của Asher Berg vào điện thoại để đi tìm. Xem nào… có 15 phút thôi!

            Tốt quá! Gần đây thôi! Nhưng có lẽ vì vậy mà Rachel Berg mới đưa Leah Miller đến phòng cấp cứu Rapid Care gần nhà.

            Từ đường lớn bên ngoài, theo Google chỉ dẫn phải rẽ vào con đường trải sỏi này sao? Thomas tự hỏi!

            Chàng quẹo xe vào con đường trải sỏi mà hai bên là cánh đồng cỏ có hàng rào thấp. Ngay bên ngoài có gắn một tấm bảng đề: “Đất tư nhân. Cấm vào”. Thomas cho xe chạy chậm lại để quan sát. Cả hai bên đường, cánh đồng cỏ xanh có vài gò cỏ khô cuốn tròn như guồng quay nằm lác đác. Dăm bẩy con bò đang ung dung ăn cỏ trong cánh đồng.

            Con đường này sẽ dẫn đến địa chỉ của nhà Asher Berg sao?
            Đi vào sâu hơn bên trong lại thấy cánh đồng cỏ hai bên bị ngăn lại bằng hàng rào gỗ. Bây giờ không còn nhìn thấy cánh đồng cỏ và bò mà là ruộng đồng không biết trồng gì tiếp nối chạy dài? Thay vì nhìn thấy bò thì bây giờ lại nhìn thấy những bóng người thấp thoáng trên cánh đồng!

            Đây là một nông trại sao? Thực sự Asher Berg mở nông trại ư? Bây giờ với chu vi bát ngát thế này, Asher Berg mà trốn thì biết đâu mà tìm? Vóc dáng mặt mũi hắn ta thế nào Thomas cũng không hay biết? Có thể Walker Cox có hình ảnh của Asher Berg?

            Nghĩ như vậy, Thomas liền gọi điện thoại ngay. Giọng của Walker Cox không mấy vui vẻ:

            - Anh đang ở đâu?

            - Tôi đang trên đường vào nông trại của Asher Berg.

            - Nông trại à?

            Biết là Walker Cox ngạc nhiên vì chính Thomas cũng vậy.

            - Phải! Nông trại rất lớn, bên ngoài nuôi bò, bên trong trồng gì không biết nữa nhưng rộng lớn lắm! À… nhưng tôi gọi ông vì tôi nghĩ chắc ông có hình của Asher Berg? Bảo tôi hành động mà tôi không biết mặt mũi thủ phạm thế nào thì hành động làm sao?

            Walker Cox nghiêm giọng nói với Thomas:

            - Y không có ở đó!

            Rất ngỡ ngàng, Thomas hỏi ngay:

            - Tại sao ông biết?

            - Tôi vừa nói chuyện với thám tử điều tra ở sở cảnh sát Marble Falls, ông ta nói với tôi đứa con gái đi cùng với Leah Miller tên là Rachel Berg, cũng là con gái của Asher Berg đã khai ra mà không chờ luật sư. Theo lời cô gái này thì Asher Berg đưa mấy đứa con làm thử nghiệm lên trụ sở của Cerebrochip ở Washington D.C. để theo dõi và xét nghiệm. Họ vừa đi ngày hôm nay, ngày mốt mới về lại.

            Thomas thấy ngay vấn đề liền hỏi:

            - Vậy là sẽ bắt giữ Asher Berg ở trên đó?

            - Tôi nghĩ như vậy vì cấp bách quá rồi! Không thể để sơ xẩy được! Lỡ ra Asher Berg biết và biến mất thay vì trở lại đây thì sao?

            Thomas biết là mình đặt câu hỏi này kỳ quặc nhưng chàng cứ hỏi Walker Cox:

            - Nếu ông là Asher Berg thì ông sẽ làm gì?

            Walker Cox cười hực lên trong cổ họng rồi đáp:

            - Biến! Biến mất! Y có nhiều tên lắm! Chuyện biến đi không khó gì với Asher Berg!

            Thomas suy nghĩ rồi góp ý:

            - Tôi không nghĩ như vậy vì tôi cứ bị dằn vặt trăn trở vì đâu hắn ta lại hành động như vậy? Bắt cóc không phải vì tiền thì vì lý do gì? Còn chuyện autism mới đau đầu chứ! Ông không thấy mấy đứa con của Asher Berg không bình thường sao? Tôi vẫn nghĩ là chuyện tìm ra Leah Miller chưa hẳn đã kết thúc!

            Lúc nào Walker Cox cũng bị phân vân trước những suy luận của Thomas Brown.

            Ông ta chuyển hướng khi hỏi Thomas:

            - Anh muốn có hình của Asher Berg?

            - Đúng vậy! Bây giờ đâu cần giữ bí mật chuyện này nữa đâu?

            - Được rồi. Tôi gửi ngay. Có điều hình tôi đang có là hình khi y còn trẻ.

            Thomas rùn vai:

            - Dĩ nhiên, tôi biết! Cho dù y già đi thì những nét chính vẫn còn đó! Trừ phi y sửa diện mạo thì là chuyện khác. Nhưng ông cứ gửi cho tôi đi! Tôi muốn biết mình đang đối phó với ai!

            Walker Cox thở dài:

            - Được! tôi gửi ngay! Nhưng nhớ là chúng ta vẫn phải giấu kín cho đến giờ phút này vì hở ra y trốn mất thì tiêu đời!

            - Tôi biết mà! Tôi biết ông đang khó nghĩ vì y đang không có mặt ở đây! Như vậy là bao công lao của tôi và ông đều bị người khác hớt hết! Nhưng cứ nghĩ tới thành quả là thích rồi! Tôi vẫn còn nhớ tới giây phút khi nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Leah Miller mà xúc động quá trời vì không tin đó là thật!

            Walker Cox nói với Thomas:

            - Thôi, đang bận lắm! Tôi gửi hình Asher Berg cho anh bây giờ đây! À còn chuyện nữa! Tôi nghĩ lúc này cảnh sát ở Marble Falls đang truy lùng hay đã bắt giữ được người con trai lớn của Asher Berg là David Berg rồi không chừng!

            Nghe thế Thomas hỏi lại:

            - Vậy Asher Berg có bao nhiêu người con chứ?

            - Năm người! Ba người đang ở cùng Asher ở Washington DC, 2 đứa ở lại đây. Nếu không bắt giữ David ngay thì nó có thể báo động cho Asher biết.

            - Tôi hiểu rồi!
            #36
              frank 8 giờ (permalink)
               
              Chương 34
               
               
              Nói chuyện với Walker Cox xong, Thomas rất băn khoăn! Bước kế tiếp chàng phải làm gì? Có thật sự chuyện tìm lại được Leah Miller là đã kết thúc mọi chuyện không?
               
              Chàng mở điện thoại xem hình Asher Berg gửi.
               
              Đó là một người đàn ông không đơn giản, Thomas nghĩ như vậy khi nhìn tấm hình. Ảnh này có được chắc khi Asher Berg khoảng ngoài 30 tuổi hay có thể là gần 40. Chàng lấy tay làm ảnh lớn hơn để nhìn cho rõ. Đôi mắt đen và nâu trên làn da hơi ngăm ngăm. Hai gò má cao. Khuôn mặt dài hơi hóp lại ở hai bên má. Cầm vuông và hơi dài so với tổng thể cả khuôn mặt. Những chân râu đen lan gần hết khuôn mặt. Cặp mắt sáng kia rất tinh anh đang nhìn Thomas nửa như tò mò nửa như đe dọa. Môi mỏng hơi mím lại rất cương quyết và đầy vẻ tự tin.
               
              Thomas suy nghĩ phải chi bây giờ chàng đang có mặt ở sở cảnh sát thì hay biết bao nhiêu! Với những tiến bộ ngày nay, cảnh sát sẽ dễ dàng cho thấy với thời gian gương mặt của Asher sẽ thay đổi ra sao, tuy không chính xác 100% nhưng cũng có thể được 80%! Cặp mắt và đôi môi này khá đặc biệt, cho dù thời gian có trôi qua thì những nét này cũng khó mà thay đổi!
               
              Nhưng Thomas lại thở dài! Bây giờ Asher Berg đang ở trên Washington D.C. thì chuyện chàng ở đây có ích lợi gì chứ? Chắc chắn cảnh sát trên đó sẽ tóm được y! Quay về lại Houston thôi! Nhưng con đường hẹp, hai xe nhỏ chạy ngược chiều thì tạm được! Thomas nghĩ đã đi đến đây thì cứ đi sâu vào bên trong xem sao.
               
              Con đường trải sỏi nên khó mà có thể chạy xe nhanh được. Càng lúc thì càng lên cao. Hơi ngạc nhiên trước địa hình của nơi này nhưng Thomas tiếp tục lái xe về phía trước. Dần dần những cánh đồng đều bị bỏ lại bên dưới, vẫn con đường trải sỏi đó đưa Thomas lên gần một căn biệt thự lớn, cổ nhưng đẹp vì xây dựng toàn bằng đá.
               
              Vừa lúc ấy, điện thoại của Thomas reo. Chàng nhìn xem ai gọi. Walker Cox!
               
              - OK! Tôi nghe đây!
               
              - Không cần tới đó nữa đâu! Cảnh sát đã bắt giam con của Asher Berg là David rồi!
               
              - Lẹ quá hả? Được rồi, tôi quay lại và về Houston đây! Có gì chúng ta nói chuyện sau!
               
              Tuy tò mò muốn đi quanh đây để xem xét nhưng Thomas thấy không có lý do gì để chàng tiếp tục dò xét.
               
              Thomas vòng xe trở xuống bên dưới. Phía sau chàng căn biệt thự đó vẫn nằm yên như say ngủ, chỉ có những lớp bụi đỏ đang quấn lấy sau xe từng lớp từng lớp rồi tan trong không gian.
               
               
              *
               
               
              Được thông báo khẩn, cảnh sát ở Washington D.C. bắt tay vào việc ngay. Sáu xe và nhiều cảnh sát chia nhau bao vây tòa nhà trung ương của Cerebrochip nhưng trong yên lặng. Họ liên lạc với Cerebrochip và muốn nói chuyện trực tiếp với người phụ trách của công ty.
               
              Giám đốc điều hành cả khu vực vắng mặt vì đi công tác nên Manish Gupta là nhân vật quan trọng sau giám đốc được báo cáo.
               
              Manish Gupta rất băn khoăn và lo âu khi trả lời điện thoại của cảnh sát địa phương:
               
              - Hello! Tôi là Manish Gupta nghe đây! Có chuyện gì xẩy ra?
               
              Người cảnh sát đứng đầu nhóm trả lời với giọng khẩn trương:
               
              - Chúng tôi được lệnh bao vây cả khu vực này! Không một ai trong công ty được ra khỏi đây! Không ai được vào hay được đi ra!
               
              Manish ấp úng và hoảng hốt thực sự:
               
              - Tại sao? Có chuyện gì? Vì sao lại phong tỏa công ty của chúng tôi?
               
              - Chúng tôi được lệnh truy tìm và bắt giữ người hiện đang có mặt trong trụ sở của ông!
               
              Manish lắp bắp:
               
              - Truy tìm và bắt giữ sao? Nhưng… bắt giữ ai và vì lý do gì chứ?
               
              Viên cảnh sát nghiêm giọng:
               
              - Có thể ông sẽ giúp chúng tôi thi hành nhiệm vụ nhanh chóng hơn với sự hợp tác tích cực!
               
              Manish vội vã nói:
               
              - Đương nhiên! Đương nhiên… Bây giờ cần tôi làm gì?
               
              - Chúng tôi được lệnh bắt giữ một người đàn ông tên Asher Berg và cả nhóm người đi cùng với ông ta tới đây!
               
              Manish chưng hửng hỏi lại:
               
              - Tôi không nghe nhầm chứ? Asher Berg? Ông ta chỉ đi cùng với nhóm thí nghiệm viên trong chương trình cấy ghép của Cerebrochip thôi mà! Nhưng mà…
               
              Viên cảnh sát cướp lời Manish:
               
              - Người đó đang ở đâu? Chúng tôi sẽ lục soát các nơi để bắt cho được người đàn ông đó. Gấp rút lắm rồi! Không thể để cho y chạy thoát!
               
              Manish thở dài thầm và vẫn thắc mắc không hiểu lý do vì sao cảnh sát lại muốn bắt giữ Asher Berg.
               
              - Được rồi. Mời các ông lên lầu hai! Tất cả đều có mặt ở đây! Không ai chạy đi đâu cả! Sẽ có người đưa các ông vào phòng họp. Chúng tôi vừa họp xong.
               
              Manish tắt điện thoại bối rối trở lại phòng họp nơi mà Asher Berg, Bradley Irwin và các con của họ đang ở đó.
               
              Viên cảnh sát lắc đầu cúp điện thoại, quay lại ngoắc tay cho những đồng sự theo mình. Tất cả có 6 cảnh sát viên với võ trang đầy đủ nhanh chóng vào thang máy lên lầu hai.
               
              Ra khỏi thang máy đã thấy có nhân viên của Cerebrochip chờ sẵn. Các cảnh sát viên theo chân nhân viên này  rẽ vào một hành lang ngắn vào phòng họp.
               
              Các cảnh sát viên hờm súng sẵn khi vào phòng họp.
               
              Manish dù đã biết tình hình khẩn trương nhưng vẫn thấy hoảng hốt. Nhìn thấy bóng dáng những cảnh sát đang tiến vào phòng họp, Asher Berg nhìn Bradley Irwin. Họ trao đổi nhau bằng ánh mắt mà không cần phải nói lời nào. Daniel, Miriam, Rebecca, Talia ngơ ngác nhìn nhau không hiểu vì sao cảnh sát lại xông vào đây? Chẳng lẽ Cerebrochip làm những thử nghiệm trên con người mà chưa được cho phép hay sao? Hay có chuyện gì khác?
              #37
                Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 37 trên tổng số 37 bài trong đề mục
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9