Chương 37 Mây đi tìm cuốn sổ ghi chép thường để trong bếp. Hai bàn tay nàng hơi run khi lật những trang giấy tìm số điện thoại của thám tử tên Thomas Brown, người đã từng ghé đến đây trong cuộc điều tra đứa bé gái bị mất tích mà nàng vừa thấy trong phần tin tức địa phương. Không bao giờ nghĩ là sẽ có ngày nàng liên lạc với người này!
Nàng bấm điện thoại gọi cho thám tử Thomas Brown.
Vừa về đến căn gác trọ chưa kịp ngồi xuống sofa nghỉ ngơi, thấy có điện thoại, số lạ nhưng Thomas tò mò nên áp điện thoại vào tai nghe.
- Hello! Thomas Brown nghe đây! Ai vậy?
Giọng một phụ nữ nghe có vẻ ngập ngừng khi trả lời:
- Chào thám tử Brown! Chắc ông không nhớ tôi đâu. Tên tôi là Mây Phạm…. Thám tử đã ghé đến nhà tôi khi đang điều tra về chuyện một cô bé bị mất tích.
Thomas có trí nhớ rất tốt. Chàng không hề quên người phụ nữ này và ly trà có vị rất lạ ở nhà bà ta.
Chàng nói ngay:
- Chào bà Mây Phạm! Tôi nhớ chứ! Hôm đó bà còn cho tôi uống trà do bà pha chế! Tôi không hề quên!
Mây bật cười:
- Thám tử có trí nhớ dai thật! May là thám tử nhớ ra tôi!
Tuy hơi ngạc nhiên nhưng Thomas nghĩ thầm chắc hẳn bà ta có lý do gì khi gọi điện thoại cho mình?
- Tôi có thể giúp gì được cho bà?
Bà ta có vẻ hơi ngần ngừ nhưng rồi cũng nói với Thomas:
- Tôi không biết giờ này có trễ quá không… nhưng tôi cần nói chuyện với thám tử gấp. Tôi không muốn nói chuyện này qua điện thoại.
Thomas lại càng hiếu kỳ hơn nên mau mắn nói với bà ta:
- Bà muốn tôi đến nhà bà hay gặp ở một chỗ nào phải không? Đến nhà bà nhé?
Mây mừng rỡ:
- Vậy tốt quá! Chắc thám tử chưa ăn tối? Tôi có thể làm món gì đó trong lúc chúng ta nói chuyện.
Thomas hơi buồn cười:
- Vậy thì tốt quá vì tôi chưa ăn tối! Bà cho ăn gì cũng được, giản dị thôi vì tôi rất đói, ăn gì cũng sẽ ngon cả!
Mây ân cần:
- Tôi không biết đến chỗ tôi có xa không? Nhưng tôi nấu ăn cũng nhanh lắm!
Thomas trả lời nhanh chóng:
- Khoảng 25 phút thôi!
- Cám ơn thám tử! Chúng ta gặp nhau khoảng 25 phút nữa!
Tắt điện thoại, Thomas đến bàn làm việc của mình lục lọi trong đống hồ sơ vụ án Leah Miller tìm địa chỉ của bà Mây Phạm. Chàng cho vào điện thoại của mình, không quên lấy một chai nước trong tủ lạnh mang theo.
Vừa lái xe Thomas vừa thắc mắc vì sao người phụ nữ này lại muốn nói chuyện với mình vào giờ tối như thế này? Chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại? Hẳn phải là quan trọng lắm?
Hơn 25 phút sau Thomas đến trước cửa nhà bà Mây Phạm. Đèn đàng trước nhà sáng.
Chàng ra khỏi xe, khóa cửa rồi đẩy cổng rào gỗ vào sân bên trong. Nhớ lần trước đến đây có nhiều hoa ở mặt tiền. Bây giờ tối hay cũng bắt đầu qua mùa nên không nhìn thấy mấy.
Thomas bấm chuông và đứng chờ. Có lẽ bà ta đã nhìn qua ô nhỏ của cửa và biết đó là ai nên mở cửa ngay.
Bà Mây đón chào Thomas với nụ cười không hoàn toàn là cởi mở hay thoải mái vì chỉ nhếch mép kín đáo.
Cửa mở rộng, bà Mây nói với thám tử Thomas:
- Mời thám tử vào! Cám ơn đã đến đây!
Thomas chẳng nói gì, cười cười vào bên trong, không quên đóng cửa và khóa lại.
Chàng suýt xoa:
- Tôi ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon! Bà hẳn là một người nấu ăn rất khéo!
Mây cười thích thú dù không biết đó chỉ là một lời nói khéo hay thật lòng. Nàng đưa tay mời:
- Mời thám tử Brown vào ăn tối thôi!
- Bà hãy gọi tôi là Thomas đi! Làm vậy tôi sẽ ăn thoải mái hơn!
Nữ chủ nhân nhanh nhẹn chỉ tay nói:
- Mời ngồi! Xin lỗi là thức ăn chỉ dọn ra dành riêng cho thám tử thôi vì tôi đã ăn từ sớm. Xin lỗi… tôi không thể gọi trống không tên gọi của thám tử được!
Thomas khoác tay:
- Không sao! Muốn gọi thế nào cho dễ thì bà cứ gọi!
Nhìn 3 đĩa thức ăn trên bàn bầy biện rất đẹp, Thomas kêu lên:
- Trời ơi! Trông ngon quá! Có 25 phút mà bà có thể làm nhiều món như vậy! Còn hơn ăn tiệm nữa!
Mây cười hãnh diện. Người quen vẫn khen nàng nấu ăn ngon! Thomas ngồi xuống ghế không khách khí chút nào.
- Tôi ăn luôn được không?
Mai cũng ngồi xuống ghế đối diện với Thomas vui vẻ đáp:
- Cứ tự nhiên!
Nàng lại hỏi:
- Thám từ dùng nước uống gì? Chắc không uống nước trà đâu nhỉ?
Thomas nhai nhồm nhoàm gật gù:
- Tôi chỉ uống nước lạnh. Thức ăn bà làm ngon thật! Không chừng tôi sẽ ăn hết cả mấy đĩa thức ăn này cho mà xem!
Mây tự nhiên nói:
- Không hết thì mang về!
Thomas đói nên ăn nhanh và rất ngon miệng. Khi đã lưng lửng chàng mới ngừng lại và hỏi chủ nhân:
- Bây giờ bà nói cho tôi biết vì sao bà cần gặp tôi? Chuyện quan trọng lắm phải không hay là bà nhớ ra chuyện gì?
Mây đã nghĩ phải nói hết cho người thám tử này biết chứ không nếu giấu diếm điều gì.
- Chiều nay lúc xem tivi thấy tin tức địa phương nói về con gái của tỷ phú Texas đã tìm thấy đồng thời cũng bắt được kẻ bắt cóc cô bé cùng nhóm người đó.
Thomas không ngạc nhiên nhưng lại nghĩ bà ta chắc đang chạnh lòng khi nghĩ đến con gái bị mất tích nhiều năm trước của mình nay vẫn chưa biết sống chết ra sao. Chẳng lẽ bà ta muốn thuê mình đi tìm con gái bà ấy hay sao?
Mây ngần ngừ khi nói tiếp:
- Tôi… muốn hỏi thám tử là tôi có thể xem mặt cả nhóm người đó không?
Quả thật lúc này Thomas rất bất ngờ khi nghe bà Mây nói như thế. Chàng hỏi:
- Tại sao?
Mây thành thật trả lời:
- Tôi nghĩ là tôi nhận ra một trong những người đó!
Thomas buột miệng hỏi:
- Bà muốn nói đến Asher Berg, kẻ tình nghi đã bắt cóc Leah Miller? Bà biết hắn ta hay sao?
- Không! Không phải người này! Người kia!
Thomas lập lại với sự ngỡ ngàng tột bực:
- Người kia?
Mây giải thích:
- Ngoài mấy người trẻ tuổi thì còn một người đàn ông trung niên trong số đó!
Thomas hơi gật gù:
- À ra vậy! Bà muốn nhắc đến Bradley Irwin?
Mây như bị sốc khi nghe Thomas nhắc đến tên đó! Nàng hỏi lại thám tử Thomas. Giọng nàng như người hết hơi:
- Bradley Irwin?
Thomas xác nhận:
- Đúng vậy! Trong đám người đó ngoài 4 thanh thiếu niên thì chỉ có Asher Berg và Bradley Irwin. Bà có quen biết Bradley Irwin sao?
Mây buồn bã gật đầu.
Đây là lý do bà ta muốn gặp Thomas sao? À ra vậy! Chuyện gì đây? Chàng vặn hỏi bà Mây:
- Vì vậy bà muốn gặp tôi để hỏi về chuyện này sao? Nhưng tôi đoán bà không chỉ biết người đàn ông tên Bradley Irwin mà còn biết rất rõ, đúng không?
Đến lúc này Mây thấy là mình phải kể cho thám tử Thomas nghe thôi.
- Người đó chính là cha của 2 đứa con gái tôi!
Thomas hơi hé miệng tính kêu trời nhưng kềm lại được! Nhưng chàng chợt nhớ ra bà Mây là một người mẹ đơn thân và cả hai người con gái của bà ta đều mang họ mẹ. Người cha trong hồ sơ tên gì khác và đã chết kia mà? Chết nhưng không có giấy khai tử!
Thế là chuyện bắt đầu rắc rồi rồi đây! Thomas nghĩ như thế và hỏi lại bà Mây:
- Trời phú cho tôi có trí nhớ khá tốt, mặc dù tôi không có hồ sơ con gái tên June của bà lúc này nhưng tôi nhớ người cha hay nói cách khác người chồng của bà đã chết nhưng không có giấy khai tử. Mà tên của ông ta cũng khác dù tôi không nhớ chính xác là gì nhưng chắc chắn không phải tên Bradley Irwin! Tôi nói có đúng không?
Mây xác nhận:
- Những điều thám tử nói hoàn toàn không sai! Tôi và cha những đứa con của tôi chưa từng kết hôn nên các con tôi đều mang họ mẹ. Còn… khi đó… tôi đã khai không đúng về tên của người cha.
Thomas uống một ngụm nước rồi hỏi thẳng bà Mây:
- Tại sao bà lại khai tên người cha không đúng? Vì muốn giấu thân phận của người đó hay sao?
Mây giải thích:
- Thực sự tôi không muốn giấu ai cả, ngoài các con của tôi!
Thomas cười hực lên:
- Đó không phải là một lời giải thích!
Mây buồn bã nói với Thomas:
- Đối với tôi… người đó đã chết rồi! Tôi cũng muốn các con tôi nghĩ như vậy… vì tôi không muốn nói về cha chúng nó!
- Các con của bà không thắc mắc sao?
- Có chứ! Nhưng vì tôi không muốn nói nên chúng nó không hỏi nữa, nhất là về một người đã không còn trên cõi đời này nữa!
Lúc này Thomas hiểu ra vì sao bà ta đã nói tên người đó khác đi và lại khai rằng cha của June đã chết rồi! Có lẽ đó là một cuộc chia tay không êm đẹp và cái chết gán vào người đàn ông ấy chẳng khác gì một lời nguyền rủa!
Nhưng chàng vẫn thắc mắc:
- Vậy tại sao hôm nay bà lại muốn hỏi về người này? Tôi tưởng bà muốn quên người đó rồi chứ?
Mây thú nhận:
- Tôi cũng muốn quên thật nhưng muốn là một chuyện còn làm được hay không là chuyện khác!
- Lúc nãy bà có nói với tôi là bà muốn nhìn mặt những người này để xác nhận xem đó có đúng là Bradley Irwin mà bà biết hay không? Phải chứ?
Mây cười buồn:
- Nẫy giờ nghe thám tử nói tôi nghĩ rằng đây chính là Bradley Irwin mà tôi biết!
- Còn muốn nhìn hình không? Vì chính tôi cũng chưa gặp. Họ mới được đưa về đây chiều hôm nay. Còn lý do nào bà cần nói với tôi nữa không?
Mây hơi có vẻ khổ sở khi nói với Thomas:
- Bradley Irwin mà tôi từng biết chỉ là một người say mê và yêu khoa học còn hơn mạng sống làm sao lại dính líu đến chuyện bắt cóc trẻ con được? Tôi thật không hiểu!
Thomas thú nhận:
- Còn nhiều điều chưa chưa rõ lắm về vụ này nên tôi cũng chưa thể cho bà câu trả lời được. Ngày mai tôi mới lấy lời khai của những người này.
Mây nài nỉ:
- Thám tử đừng tiết lộ chuyện này với ai vì con gái thứ hai của tôi đang làm việc trên New York, nó sẽ nghĩ thế nào khi thấy ba mình dính líu đến một vụ phạm pháp kinh khủng như thế! Thà cứ để cho nó tin là cha của nó đã chết từ lâu còn hơn! Tôi… tôi nói cho thám tử biết vì không muốn phải giấu diếm trong lòng mãi nữa!... Và biết đâu cũng có thể giúp ích gì được cho thám tử trong cuộc điều tra.
Thomas gật đầu:
- Tôi tạm không tiết lộ gì nhưng nếu vụ điều tra đưa đến nhiều khám phá quan trọng khác nhiều khi tôi không thể giữ lời hứa với bà được! Bà có hiểu ý tôi không?
Mây hơi hối hận vì quyết định vội vã của mình khi kể hết cho Thomas nghe. Lý do mà nàng và Bradley chia tay thì chỉ có hai người hiểu chứ không thể giải thích cho ai khác biết được! Chia tay vì không hợp nhau? Vì không chịu nổi sự khác biệt của nhau! Chỉ có thế! Nhưng quả thật nói ra được, dù cho đó là một người lạ thì cũng dễ chịu hơn!
Thomas tin rằng bà Mây sẽ không nói gì thêm về Bradley Irwin nữa đâu. Nhưng không biết được! Nếu Bradley Irwin là tòng phạm thì lại là chuyện khác!
Mây hỏi thêm:
- Sau này, tôi có thể hỏi thăm thám tử xem diễn tiến vụ này đi đến đâu được không?
- Tôi không thể làm vậy được, xin lỗi bà! Trừ phi cuộc điều tra có điều gì cần biết thêm về Bradley Irwin thì tôi sẽ liên lạc với bà mong bà giúp.
- Tôi sẵn sàng!
Thomas ngỏ lời cáo từ. Mây đưa tay ngăn lại:
- Thám tử chờ một chút! Để tôi xếp các thức ăn này vào hộp để mang về. Nếu thám tử từ chối thì có nghĩa là chê thức ăn không ngon đó!
- Ngon thật mà! Được ăn mà còn được mang về! Cám ơn bà.
Mây tiễn thám tử Thomas ra tận cổng. Khép cống rào gỗ, Mây chậm chạp đi vào trong nhà.
Vừa dọn dẹp nàng vừa suy nghĩ. Mây vẫn không thể tin là Bradley Irwin dính líu đến chuyện bắt cóc một đứa trẻ con mới có 5 tuổi! Anh ấy vốn là người không thích trẻ con nhưng không có nghĩa vì thế mà lại bắt cóc con nít! Tuy thời gian bên nhau ngày xưa không lâu nhưng Mây khá biết rõ con người của Bradley. Mặc dù anh ấy có nói với nàng là bị chứng Asperger nhưng khi đó Mây vẫn yêu Bradley với tất cả trái tim non dại của mình.
Có hai con người trong một Bradley Irwin là điều có thật! Một người rất hiền hòa ấm áp và đáng yêu tuy hơi nhút nhát. Nhưng con người thứ hai chính là lý do khiến Mây sợ hãi và đòi chia tay. Con người ấy lạnh lùng, khó chịu vả bẳn gắt nhiều khi rất đột ngột! Để rồi sau đó Bradley lại dịu dàng xin lỗi Mây!
Những suy nghĩ và quyết định của tuổi trẻ đôi khi sai lầm và nông cạn! June và April không phải là kết quả từ đó hay sao? Trong nàng quá nhiều mâu thuẫn!