![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
Nhớ về giọt nắng mùa thu
ĐỒNG HÀNH Thơ tôi vẫn mãi đồng hành Với V4 từ xuân xanh đến giờ Có nàng đã đi vào thơ Mênh mông cảm xúc lửng lơ diễm tình Có nàng vẫn mãi nguyên trinh Ngây thơ những bức thư tình ngày xưa Đời qua biết mấy nắng mưa Tóc pha sương trắng vẫn chưa quên lời... Có nàng một thoáng rong chơi Bước qua sóng gợn biển trời lênh đênh Dặn lòng bỏ nhớ vào quên Cớ sao hình bóng mãi bên lối đời Có người gần vẫn xa vời Chắt chiu từng ánh mắt vời xa xăm Không viển vông chuyện trăm năm Trong thơ mộng tưởng sắt cầm dở dang Tôi yêu lắm quý bạn vàng Tuổi cao vẫn thích từng trang sử tình Mong cho những cuộc du trình Đồng hành cùng với bạn mình ngày xưa...
ĐÀ LẠT QUÊ MÌNH Chân em đau không lên được xứ sở ngàn hoa Thồi đành tạm uống Cà Phê ở quê ta "Đà Lạt" Nơi này không có những hàng thông xanh ngát Gió vi vu tạo khúc nhạc Nghê Thường Nhớ một thời trai trẻ yêu đương Anh cùng em đã đên thiên đường hoa thắm Tuổi thanh xuân em hiền hòa đằm thắm Hồn thơ anh đắm chìm trong tình tứ yêu thương Qua bao tháng năm tóc đã nhuốm màu sương Nhưng lửa tình yêu không bao giờ thay đổi Giờ con cái trưởng thành "lên chức" làm "ông nội" Nhưng vần thơ cho vợ hiền vẫn nối tiếp những vần yêu
CÔNG THẢO-CÔNG MINH Thầy trò ta gặp lại nhau 41 năm chưa phai màu thời gian Cam Ranh chiều ấy nắng vàng Tay nâng nỗi nhớ chứa chan men đời Giọt lệ nào đã từng rơi Thời gian thực tập,khi rời trường xưa Trong thơ vọng những âm thừa Thơ ngây những nét mực chưa phai mờ Hạnh phùng hơn một giấc mơ Biết bao kỉ niệm bây giờ hiện lên
PHÁC THẢO MỘT MÙA THU Mùa thu vàng vần thơ như mới mẻ Nhuộm sắc buồn buông nhẹ dưới gót chân Em bên ta một chút phân vân Chân khẽ bước sợ chạm từng chiếc lá Thu phác thảo bằng tâm hồn đa cảm Sợ ngôn từ đụng chạm những thi nhân Sợ nét màu thô thiển sẽ mất lòng Bao họa sĩ vẽ mùa thu trác tuyệt Ta không phải một cây thơ lịch duyệt Chỉ có lòng tha thiết tiếc thu xưa Chỉ gieo vần với nỗi lòng tha thiết Thu tình yêu gởi nhớ mấy cho vừa
KHUNG TRÁI TIM THƠ Em luôn luôn hiện hữu trong ta Thơ chưa đổi vần dù đi qua một thời xuân sắc Lo cho chồng con đủ cơm ăn áo mặc Không chút than phiền,không gay gắt với một ai... Ta đã đi qua một thời trẻ trai Nhưng kỉ niệm về em không bao giờ phai nhạt Chiếc xe đạp cà tàng vượt qua bao bùn cát Để có được một tình yêu theo năm tháng vững bền... Còn bao nhiêu điều chưa gọi thành tên Chỉ biết hạnh phúc bên vợ hiền,con cháu... U70 rồi tình yêu vẫn còn nung nấu Thơ sôi trào trong lòng biển yêu thương
ĐÔI MẮT THỜI GIAN 40 năm gặp lại Đôi mắt thầy qua lớp kính thời gian Vẫn ánh lên những nét dịu dàng Gởi thông điệp yêu thương của một thời quá vãng Các em về đây ngược dòng năm tháng Áo trắng tinh khôi bừng sáng tuổi học trò Người đưa biết mấy chuyến đò Kẻ về bến cũ thơm tho hoa lòng
KHÔNG GIAN MẠNG Trên không gian mạng, ảo và thật đan xen Sao quá dễ làm quen khắp địa cầu không còn ranh giới Có những tình yêu hẹn hò không cần chờ đợi Như một trò chơi quá đỗi bình thường Có những ảnh "hình đại diện" thật dễ thương Khi gặp mặt ngoài đời ta trở nên thất vọng Có những câu nói tưởng chừng như lắng đọng Khi đối diện rồi như bong bóng vỡ tan Nhưng tôi vẫn tin trong khối hỗn mang Vẫn sàng lọc được sự chân thành đáng quý Vẫn tìm được người tri âm tri kỉ Vẫn tin tưởng nhiều vào chân lí của trái tim
THIỂN Ý VỀ THƠ làm thơ không phải câu Like Làm thơ cốt để cho ai hiểu mình Tâm tư như giấy trắng tinh Viết trăm ý đẹp với nghìn lời hay Khen chê mặc kệ tỏ bày Chỉ sống trung thực không hay màu mè Lòng còn thương những tiếng ve Hạ đi để những ngày hè đơn côi Dòng sông kí ức cuộn trôi Ai xa xôi đó bồi hồi cố hương Còn vương giọt nắng sân trường Trong trang giáo án yêu thương giọng thầy Ngỡ ngàng lá gió vàng bay Thu xưa trở giấc lòng đầy tâm tư Cuộc đời pha lẫn thực hư Trái tim nhân ái của dư trong đời Chưa buông bỏ giữa cuộc chơi Còn thơ,còn bạn,còn lời sẻ chia
KHI TUỔI TÁC LÀ CHUYỆN NHỎ Khi tuổi tác chỉ là con số Thì sợ chi sương tóc da mồi Theo vòng đời ai cũng thế thôi Từ tấm bé đến thanh niên, rồi lão niên đó là quy luật Hãy lạc quan đừng bao giờ tiêu cực Ta cứ vui vì góp mặt ở đời Cứ gặp nhau như biển đón mặt trời Hãy tự tại đừng để vơi nhựa sống!
CẢM NGHĨ KHI NGHE BÀI HÁT"RỒI CŨNG GIÀ" Già cứ đến,có sao đâu mà sợ! Giữa trần ai còn nặng nợ với người Hoa biết tàn nên bung cánh thắm tươi Nguyệt biết tận nên ánh cười lấp lánh Quy luật rồi có cần chi phải tránh Cho tâm hồn u lạnh bỗng như đông Cho cuộc vui đứt mạch sống giữa dòng Hết niềm tin khi vẫn còn tồn tại Dòng đời trôi không bao giờ trở lại Nên ung dung tự tại với chính mình Trời hoàng hôn rồi sẽ đến bình minh Thơ bừng sáng dệt ý tình viên mãn ngng P/s:"Rồi cũng già"nhạc phẩm của Vũ Thành An.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: