Chương 46 Tắm rửa sạch sẽ, June thấy dễ chịu hẳn. Mặc quần áo của April nữa, Talia tự nhắc nhở mình bây giờ ở đây mình là June! Phải rồi, mình là June! Cảm giác mới mẻ nhưng thoải mái.
April thò đầu vào phòng nhìn rồi nói với chị June:
- Ra đây xem nào! Mẹ dành cho chúng ta một bất ngờ với những ăn món ăn đặc biệt của mẹ nấu.
June nghĩ thầm mùi hương của mẹ rồi bây giờ lại những món đặc biệt do mẹ nấu… Những đặc biệt đó sẽ khơi dậy ký ức thời ấu thơ của mình chứ? Một chút hy vọng nhỏ nhoi chợt dấy lên trong sự chờ đợi của June. Chờ đợi một sự trở về từ rất xa xôi để làm nên một khởi đầu mới cho một gia đình… cũng mới!
Ngồi vào bàn ăn, Mây tự nhiên hơn khi nói với June:
- Đây toàn là những món mà cả con và April đều thích lúc nhỏ!
April chợt nhớ ra điều gì nên vội vàng đứng dậy. Nàng trở lại bàn ăn nhanh chóng với giấy và bút để có thể giúp cho chị June đàm thoại với mình và mẹ.
Đưa cho chị June giấy bút, April vui vẻ nói:
- Đây cho chị! Bây giờ ăn thử đi xem có nhớ gì không!
Món đầu tiên June thử vì đĩa thức ăn đó đặt ngay trước mặt nàng. Khi vị thức ăn tan trong miệng nàng, khứu giác của June cũng đang tìm kiếm, nàng nhắm mắt lại như để chiêm nghiệm thêm. June nhớ mùi vị này!
April tò mò hỏi:
- Sao hả? Ngon không?
Thay vì gật đầu, June viết xuống giấy và đưa cho mọi người đọc. Nàng viết: “Rất ngon! Con… nhớ ra mùi vị này!”
Mây òa lên cười sung sướng:
- June của mẹ nhớ ra rồi! Ăn nữa đi con!
April trêu chọc:
- Thấy chưa? Có chị rồi mẹ đâu còn chú ý gì đến em nữa!
Cả June, Mây và April cùng cười rạng rỡ.
Có những món ăn June không nhớ, có thể vì nàng không thích lắm. Từng chút một June thấy như mình đang dò dẫm tìm về một quá khứ tuy thời gian là xa vời nhưng không hiểu sao nàng chỉ thấy rất gần, gần như mẹ và em gái đang ngồi đối diện ở bàn ăn, chỉ cách nhau có một cái bàn với khoảng cách khá là khiêm tốn!
Sự trao đổi giữa Mây, April và June là những ánh mắt cười, tiếng cười rộn rã lớn tiếng của April, ánh mắt trìu mến dịu dàng của mẹ dành cho June, và còn trao đổi với những nét chữ của June đã được viết xuống giấy dễ dàng hơn.
April chợt nói với mẹ:
- Mẹ à! Mẹ còn bất ngờ nào nữa cho tụi con nữa không?
Mây ngỡ ngàng nhìn April tự hỏi nó muốn gì nữa đây?
April tủm tìm cười nói:
- Chúng con yêu cầu mẹ chơi đàn bài Romance của nữ nhạc sĩ Mỹ Amy Beach! Đây là bài nhạc mà con đã nghe suốt từ nhỏ. Con tin là chị June sẽ nhớ ra bài Romance và tiếng vỹ cầm của mẹ trong ngôi nhà của chúng ta!
June lắng nghe. Nàng không hề nhớ là mẹ mình chơi vỹ cầm! Còn bài Romance là bài ra sao? Nhưng June muốn nghe!
Mây nghĩ hôm nay là ngày hội ngộ vui như vậy nàng nên ôm đàn để chiếc đàn vỹ cầm bị bỏ quên lâu nay cũng được đến với cả nhà… như ngày xưa vậy.
April đứng lên nói với chị June:
- Ra ngoài phòng khách đi! Chúng ta sẽ được thưởng thức tiếng đàn của mẹ! Mẹ chúng ta từng là nhạc sĩ vỹ cầm nổi tiếng trong giàn nhạc giao hưởng thời danh! Từ khi chị June biến mất mẹ đã bỏ chiếc đàn mà mẹ từng nâng niu! Mẹ của chúng ta đã bỏ hết mà chỉ nhớ mong June thôi!
Lần đầu tiên từ khi gặp lại mẹ và April, June thấy cảm động với những lời nói chân thành do April thổ lộ. Một hạnh phúc bất chợt đến mà June muốn nắm giữ để cảm nhận được thứ tình cảm máu mủ của gia đình mới này!
Cả hai chị em June và April ngồi xuống ghế trong phòng khách và chờ đợi.
Bên ngoài đã tối lắm nên ánh sáng trong nhà càng sáng hơn. June nhìn thấy mẹ mình cầm chiếc đàn vỹ cầm thanh tú lên ngắm nghía. Mẹ không kéo đàn ngay mà vuốt ve chiếc đàn bị bỏ quên, thỉnh thoảng mới được đụng tới. Không chỉ vậy, mẹ còn áp chiếc đàn vào ngực như truyền sức sống cho vật vô tri ấy.
Nhìn cảnh tượng đó June hiểu được phần nào về người mẹ xa cách của mình. Bà ấy đúng là một nghệ sỹ! Vậy mà… bấy lâu này mẹ đã bỏ âm nhạc chỉ vì mình! Bỗng dưng cũng trong khoảnh khắc này, June lại nghĩ đến ba của mình! Khi không còn Talia bên cạnh nữa thì ba ra sao? Nàng muốn ba được tự do! Nàng sẽ van xin mẹ cho ba được tự do! June sẽ làm mọi thứ mà mẹ yêu cầu chỉ để cho ba đừng phải ngồi tù! Tất cả chỉ vì mình! Mọi bất hạnh cũng từ chính mình gây ra!
Tiếng đàn da diết vang lên như đánh thức June!
Từng giòng nhạc miên man chứa đầy những cảm xúc dạt dào của một người lâu nay đã bịt kín tai, che mờ mắt, cố quên không nhớ đến tình yêu với âm nhạc nữa vì sợ sẽ làm mình lãng quên nỗi đau mất con… Nay được trở về… tắm gội trong giòng suối âm nhạc, trên từng nốt nhạc trong hân hoan của một kẻ được trở về với chút ăn năn chân thành. Âm nhạc không hề, không bao giờ phản bội lại tâm hồn mê đắm của người yêu nhạc. Trong những giây phút được trở lại đó Mây thấy như mình được sống lại. Sống với âm nhạc, với bản nhạc mà nàng yêu thích, sống lại với tuổi 20, 30, với rộn rã mê đắm cuồng si…
Mây không chơi bài Romance một lần mà hai lần ra ngoài ý thức của nàng!
April ngả đầu trên ghế lắng nghe tiếng đàn tuyệt vời của mẹ mình mà không hề biết những thay đổi ở June!
Những tiếng đàn réo rắt từ chiếc vỹ cầm cứ liên tục khuấy động vào đầu của June. Bây giờ June đã nhận ra tiếng đàn này, cả bài nhạc này nữa! Tiếng đàn ở trong ngôi nhà này, cả bóng dáng hai đứa trẻ gái rượt đuổi nhau cho dù mẹ của chúng đang chơi đàn! Hình ảnh mẹ xõa mái tóc dài đen nhánh miệt mài kéo đàn đang trở về với June! Có những tia chớp như điện xẹt trong đầu nàng! Lúc thì chớp lên lúc thì tắt đi y như những ngọn pháo bông bùng cháy trên bầu trời đêm tóe sáng rồi tan biến! Hai thái dương June đau nhức! Những tia chớp đó cứ vần vũ chạy trong đầu của Talia… hay là June!
Nàng ngửi thấy mùi khét như cao su bị đốt cháy. Bây giờ June không còn nghe thấy tiếng đàn của mẹ nữa! Có những tiếng động khác rất lớn cứ vang lên làm tai June ù đi! Cả thân người như không kiểm soát được nữa! June nhìn thấy trước mặt những sự kiện đã xẩy ra rồi những chuyện đó cứ lập đi lập lại! June có cảm tưởng sắp có một cái gì kinh hoàng sắp xẩy ra! Là cái gì vậy? Nàng làm sao vậy? June không còn biết gì nữa! Cả thân người June co quắp và hơi giật giật nhưng nàng không còn ý thức về mình hay mọi sự vật chung quanh nữa!
Mây dứt tiếng đàn, cả căn phòng im phắc, April mở choàng mắt ra vỗ tay tán thưởng mẹ mình. Lúc đó cả Mây và April mới kinh ngạc nhìn thấy June trong tình trạng co quắp, mắt thì nhắm nghiền như đang ngủ!
April hoảng hốt lay chị mình:
- Chị June! Chị sao vậy? Tỉnh lại đi!
Mây sợ hãi nhìn June, nàng lắp bắp nói với April:
- Gọi.. gọi cấp cứu!
April bấm số cấp cứu yêu cầu cứu giúp ngay! Người trực điện thoại cấp cứu cho April biết 3 đến 4 phút nữa xe cứu thương sẽ đến!
Để mẹ bên cạnh chị June, April ra xem đèn bên ngoài có bật sáng chưa. Nhìn thấy ánh đèn, April thờ phào nhưng nàng chạy ra sân trước, xuống mở cổng gỗ sẵn. Lúc này nàng phải bình tĩnh mới được, April tự bảo mình như vậy! Tại sao lại xẩy ra đột ngột như thế? Hay chị June bị dị ứng với thức ăn gì chăng?
April vào trong nhà lại gần xem tình hình chị June thế nào rồi? Hai mắt chị ấy vẫn nhắm nghiền. Cả người co quắp và không nhúc nhích! Nàng rụt rè đưa ngón tay vào sát mũi chị June! April thở phào nhẹ nhõm! April nói với mẹ:
- Không sao đâu! Xe cứu thương đến bây giờ! Con nghi chị ấy bị dị ứng với thực phẩm thôi!
Mây khóc lóc và hoảng hốt. Không lẽ nàng lại mất June lần nữa hay sao đây? Chắc nàng chết mất quá nếu June có mệnh hệ gì!
April nói với mẹ mình:
- Chắc họ đến! Để con ra ngoài xem!
Nói xong nàng vội vã ra ngoài. Xe cứu thương và nhân viên y tế đang đi vào trong sân trước.
April đi ra đón mừng rỡ khi thấy họ đã đến.
Một nhân viên y tế hỏi April:
- Có chuyện gì?
- Chị tôi như bị ngất xỉu và mê đi không biết gì nữa!
Họ nhanh chóng vào trong nhà. Một người xem xét tình trạng của June, người kia hỏi:
- Đã xẩy ra như vậy cho cô ấy lần nào chưa?
April và Mây ngơ ngác nhìn nhau không biết trả lời thế nào nhưng April nhanh trí đáp:
- Chưa từng thấy! Chị tôi bị gì vậy? Có nguy hiểm không?
Người đang khám nghiệm June ngửng đầu lên nói:
- Chị cô bị động kinh! Không biết là loại nào? Bây giờ chúng tôi sẽ đưa chị cô vào phòng cấp cứu của bệnh viện gần đây! Gia đình muốn đi theo chứ?
Mây và April cùng gật đầu. April nói ngay:
- Chúng tôi sẽ lái xe theo sau! Bệnh viện nào vậy?
- Methodist!
Nhân viên cấp cứu nhanh chóng đưa June lên cáng và đẩy ra ngoài vào xe cứu thương.
Mây và April vội vã chạy theo. Lúc chiều, April quên đánh xe vào garage nên xe vẫn đậu bên ngoài ở lề đường.
Từ nhà đến phòng cấp cứu chỉ khoảng 7 đến 8 phút. Ngồi trên xe Mây âm thầm cầu nguyện cho June! Tại sao cứ có những biến cố kinh hoàng xẩy đến cho con gái June của nàng vậy không biết?
*
Những giờ phút chờ đợi ở phòng cấp cứu dài lê thê! May mà có April bên cạnh Mây trong những giờ phút như vậy!
Vài tiếng đống hồ sau, bác sĩ phụ trách trường hợp của June ra tìm gia đình bệnh nhân.
Người bác sĩ chắc cỡ khoảng ba mươi mấy tuổi đến gần Mây và tự giới thiệu:
- Tôi là bác sĩ John Quinn. Con gái của bà đã tỉnh lại và không có gì nguy hiểm. Cô ấy chỉ bị lên cơn động kinh nhất thời thôi! Con gái bà có hay bị như vậy không?
Mây trả lời cho qua:
- Không thấy như vậy bao giờ cả!
Người bác sĩ lại hỏi:
- Vậy con gái của bà… cấy chip vào não từ khi nào?
April là người trả lời thay cho mẹ mình vì nàng mới đọc những bài viết về vụ công ty Cerebrochip cùng với những thử nghiệm của họ.
- Khoảng 4 tháng gì đó!
Người bác sĩ tò mò hỏi thêm:
- Lý do nào khiến cô ấy lại cấy ghép chip não vào óc?
- Chị tôi bị autism từ nhỏ!
Rất ngỡ ngàng trước những tin tức về người bệnh nhân này, bác sĩ John Quinn hỏi tiếp:
- Sau khi cấy ghép thì có gì thay đổi với chị của cô hay không?
April mừng thầm là mình mới đọc tất cả những tin tức đó mới đây. Tên của chị June đã được nhắc đến trong bài báo đó là sau 4 tháng chị đã lấy lại được một số ký ức đã mất.
April trả lời rành rọt khiến Mây ngạc nhiên vì không hiểu sao con gái mình lại biết những chuyện đó.
- Lúc nhỏ chị tôi bị tai nạn đập đầu và mất đi một số ký ức của tuổi thơ. Nhưng sau khi cấy ghép chip não với thử nghiệm của công ty Cerebrochip, bây giờ chị tôi nhớ lại được nhiều ký ức tưởng là biến mất luôn.
Bác sĩ John Quinn gật gù thích thú nói:
- Thật kỳ diệu! Nhưng mà tình trạng autism của chị cô trước giờ ra sao?
- Chị tôi không nói được! Nhưng hiểu hết và rất thông minh. Từ nhỏ chỉ nhìn những hàng chữ là chị tôi có thể chép xuống giấy không sai một chữ. Chị ấy chỉ không nói được thôi!
Bác sĩ John Quinn nói với cả Mây và April:
- Chúng tôi cho chụp hình đầu của cô ấy nên mới phát hiện là cô bệnh nhân này đã được cấy chip não! Tôi chưa gặp bệnh nhân nào như thế cả! Chờ chừng 1 tiếng sau là có thể đưa cô ấy về nhà được!
Lúc này Mây mới hỏi bác sĩ:
- Con gái tôi không sao chứ bác sĩ?
- Cô ấy không sao đâu nhưng tôi khuyên là nên đưa cô ấy đi khám một bác sĩ chuyên môn về thần kinh để biết thêm về căn bệnh động kinh. Có thể phải có sẵn thuốc phòng hờ.
- Cám ơn bác sĩ!
- Gia đình có thể vào bên trong thăm cô ấy được!
Mây và April theo chân người bác sĩ vào bên trong, đến nơi June đang nằm.
Mây sà lại bên con gái:
- Con có mệt không June?
June với vẻ mỏi mệt uể oải gật đầu rồi lại nhắm mắt lại.
April nói nhỏ với mẹ:
- Để cho chị ấy nằm nghỉ! Mẹ đừng hỏi gì hết!
Mây và April cứ tần ngần đứng cạnh giường June đang nằm.
Y tá đi ra đi vào xem xét luôn luôn. Dần dần thấy mặt June hồng hào hơn. Mây nhìn con gái và thương cảm quá sức! Nàng nói thầm trong lòng: “Hãy để mẹ chịu mọi bệnh hoạn thay cho con! Con hãy khỏe mạnh mà sống vui June nhé!”
June đã tỉnh táo hơn nhưng người vẫn bềnh bồng như đang nằm trên một đám mây! Nàng biết mình đang ở trong bệnh viện nhưng vì sao lại phải vào đây thì nàng không nhớ được!
Cứ ở trong tình trạng như thế một lúc rồi thấy tỉnh táo hơn. Lấy lại được ý thức… rồi June lại nhớ đến… đã có lần nàng cũng nằm trong một căn phòng ở bệnh viện như thế này. Cũng đèn sáng và những âm thanh hỗn độn chung quanh… rồi bàn tay ấm áp to lớn của ba đang nắm chặt lấy tay Talia! Ba và Talia…! Chỉ có ba và Talia… đứa con gái nhỏ của ba! Trong trí nhớ không thể gọi là nửa mơ nửa tỉnh nhưng không hẳn là tỉnh táo cho lắm lúc này… June bỗng mấp máy gọi:
-… Ba!... Ba..!
Cả Mây và April đều thảng thốt khi nghe June gọi tiếng “Ba” rất rõ ràng! Hay đó chỉ là một âm thanh phát ra và tình cờ trùng hợp với tiếng “Ba”?
Phần June tưởng đâu tiếng “Ba” mà nàng vừa gọi chỉ là tiếng gọi thầm lặng trong đầu của nàng! Nhưng June muốn lập lại tiếng gọi ấy lần nữa!
Lần này tiếng gọi từ môi miệng June phát ra rõ và lớn hơn trước:
- Ba!
April giơ hai tay lên trời kêu ầm lên mà không nghĩ là mình đang ở trong nhà thương:
- Chị nói được rồi! June ơi! Chị nói nữa đi!
Nhìn thái độ và lời nói của April, lúc đó June mới hiểu tiếng gọi mà nàng vừa thốt ra không phải chỉ âm thầm trong đầu của nàng mà… đã thoát ra ngoài!
Hai giọt nước mắt chợt ứa ra ở khóe mắt của June!
Mây khóc òa lên vui sướng nhưng cũng hơi chạnh lòng vì tiếng gọi đầu tiên đó lại không phải là tiếng June gọi mẹ của nó!
June chống tay ngồi dậy. Thấy mẹ mình khóc sướt mướt, June mấp máy môi cố gắng… tạo nên một tiếng gọi khác:
-… Mẹ…!
Mây gần như muốn ngất xỉu trước tiếng gọi mẹ từ June! Mây phải nắm lấy thành giường mà June đang nằm để giữ thăng bằng.
April chạy ra ngoài tìm bác sĩ John Quinn. Vừa thấy người bác sĩ, April hổn hển kể những điều vừa xẩy ra cho ông ta nghe.
Bác sĩ Quinn vội vã chạy vào phòng của bệnh nhân tên June Phạm. Ông ta muốn chính tai mình nghe thấy là người bệnh bị autism hàng 26 năm qua bây giờ có thể nói được!
Cô bệnh nhân June Phạm đang ngồi trên giường rất tỉnh táo. Cô gái đã hồi phục! Người bác sĩ hỏi June:
- Tôi nghe em gái của cô kể là cô đã gọi được ba và mẹ của cô có đúng vậy không?
June lại mấp máy môi với một chút sợ hãi liệu lúc nãy gọi được nhưng bây giờ thì sao?
Hiểu tâm trạng của người bệnh, bác sĩ Jonh Quinn ân cần khuyến khích June:
- Cứ để tâm trạng thả lòng! Cô hãy hít một hơi thật mạnh vào lồng ngực rồi thở nhè nhẹ ra! Cứ làm như vậy vài lần, không việc gì phải căng thẳng cả!
Nhìn thấy nét mặt June không còn căng thẳng nữa, lúc đó bác sĩ John Quinn mới nói:
- Bây giờ cứ xem như đây là một trò chơi thú vị nhé! Cứ thử nói ra bất cứ tiếng gì mà cô muốn! Ngay cả là một tiếng kêu đau cũng được! Cô cứ nhìn tôi đi! Thả lỏng từ từ…
June nhìn vào mặt người bác sĩ, những lời nói êm dịu của ông ta làm nàng thấy thư giãn không còn sợ hãi. June gọi nho nhỏ:
- …Mẹ!
Bác sĩ John Quin vỗ tay:
- Tuyệt vời! Đây đúng là một kỳ tích! Tôi sẽ nhớ mãi giây phút và cô bệnh nhân này suốt cuộc đời hành nghề của mình!
Mây ôm lấy con gái như sợ June sẽ biến mất!
April vui mừng hỏi người bác sĩ:
- Chuyện gì đã xẩy ra với chị của tôi?
Bác sĩ John Quinn ngẫm nghĩ và suy đoán rồi mới trả lời:
- Tôi cho rằng với cấy chip não cộng thêm chuyện tình cờ chị của cô bị động kinh, những dây thần kinh trong não bị kích thích gây nên đột phá khai mở những ngăn chặn ở trung khu não do chị cô bị autism. Một khi trung khu não không còn bị ngăn trở hay bị chướng ngại nào khác thì chị cô nói được! Đây cũng chỉ là những suy luận của tôi! Nhưng quả thật thành quả này quá tuyệt vời! Không thể nào tin nổi!
Quay sang nhìn June, bác sĩ John Quinn mỉm cười nói:
- Chúc mừng cô! Tôi nghĩ cô đã bước ra khỏi cái vỏ autism rồi đó!
June hết nhìn người bác sĩ rồi lại nhìn mẹ, nhìn April. Nước mắt nàng chẩy dài trên má! Những giọt lệ khóc cho tự do, cho… một cuộc sống mới!