BÊN NGOÀI KHUNG CỬA
Có những lúc thân như lữ quán
Trọ hồn - không than oán, lụy phiền
Vô ưu, hờ hợt, ngoan hiền
Đầu óc rỗng tuếch - nơi miền nhớ - quên.
Là khi ta - chênh vênh suy nghĩ
Bó tâm can - lãng phí tư duy
Chỉ muốn ngơi nghỉ lạ kỳ
Chẳng màng thế sự - những gì đã qua.
Rồi một thoáng nhìn xa - bắt gặp
Ô cửa vuông - xếp đặt hình hài
Vài dây leo kín - lắt lay
Xanh như chưa thể - xanh ngây ngất lòng.
Dây cố níu ban công để sống
Thân vươn ra - táng rộng hứng sương
Lá đua chen - hoa nhún nhường
Trắng mịn cánh mỏng - dễ thương vô ngần!
Cây ấp ủ ngàn lần mơ ước
Được uống no giọt nước mát lành
Hít khí trời - tạo mảng xanh
Mát lòng người lúc nắng hanh ngập tràn.
Ta thầm nghĩ - lạc quan là thế
Tại sao mình chẳng thể vui tươi
Trên môi điểm xuyến nụ cười
Như cây xanh mãi - gieo đời tin yêu.
PEARL