Kiếp sau
frank 09.11.2025 21:47:14 (permalink)
Kiếp sau


Nguyễn Đình Phùng




Liên xếp quần áo và ít đồ cần thiết vào chiếc túi xách nhỏ. Nàng vội vàng nhét đại, không cần ngăn nắp như thói quen mọi khi. Tay nàng run lên, đầu vã đầy mồ hôi, nàng cảm thấy chóng mặt và quay cuồng. Nhưng Liên tự trấn tĩnh mình. Bây giờ không phải là lúc nàng có thể nằm xuống giường để nghỉ ngơi và chờ cơn bấn loạn qua đi. Nàng phải ra phi trường ngay để lấy vé máy bay đến Philadelphia.

Liên vừa nhận được điện thoại của Phan nửa tiếng trước. Nàng đang sửa soạn bữa ăn sang để ăn qua loa trước khi đến sở làm. Giọng Phan nhỏ xíu, thều thào, đứt quãng nàng phải khó khăn lắm mới hiểu Phan đang nói gì:

- “Em ! Anh đang nằm ở hospice. Chắc chỉ còn vài ngày nữa thôi! Em sang gặp anh lần cuối được không?”

Đã lâu lắm Liên không nhận được tin tức gì của Phan. Nàng chỉ biết Phan vẫn ở Philadelphia hàng mấy chục năm nay, nhưng không hề gặp nhau từ khi ở Việt Nam sang. Cách đây 5 năm khi chồng nàng chết bất ngờ vì nghẹt động mạch tim, Phan có liên lạc và gọi phone cho nàng để chia buồn. Nhưng cũng chỉ có thế. Như một người quen biết trước đây, hỏi thăm và an ủi Liên trước cái tang đột ngột xảy đến cho nàng.

Và Phan sau đó biệt tăm, không lần nào nói chuyện hay tìm cách gặp lại nhau. Liên nghĩ Phan đã quên nàng. Mỗi người có một cuộc đời riêng, không còn gì dính líu đến nhau nữa. Quên hẳn đi là hơn. Liên nghĩ thế. Cho đến ngày hôm nay!
 
***

Liên biết Phan yêu nàng. Từ thuở bé! Mẹ Liên và mẹ Phan là hai người bạn thân, cùng làm ăn buôn bán với nhau. Nhà ở sát nhau và hai gia đình thân thiết như cùng họ hàng. Liên vẫn thường chạy sang nhà Phan để chơi với hai người em gái của chàng và nàng coi chàng như một người anh ruột. Cũng như anh Trường, người anh hơn Phan hai tuổi. Liên thân thiết với hai anh Phan và Trường, như hai người anh lớn trong nhà, cũng như hai cô em gái của hai chàng, không hơn không kém.

Nhưng từ khi Liên bắt đầu dậy thì, nàng thấy cả hai anh Phan và Trường đều nhìn nàng bằng cặp mắt khác. Trường kín đáo, ít nói, chỉ đăm đăm nhìn Liên lúc nàng sang chơi bên nhà. Phan bộc lộ hơn. Chàng tìm cách nói bông đùa để chọc Liên cười. Và sung sướng khi thấy Liên tủm tỉm cười, chiếc má lúm đồng tiền lộ rõ, cặp mắt long lanh nhìn Phan làm chàng bừng bừng, đỏ dần cặp tai, lan ra cả khuôn mặt như người say rượu!

Phan bắt đầu học chơi đàn. Và chàng đệm đàn để tập hát cho hai cô em gái và Liên. Phan say sưa đánh đàn, không để ý gì đến anh Trường, mặc cảm, buồn bã, ngồi ủ rũ trong góc phòng nhìn các em và Liên vui vẻ cười nói, tập hát bè, huyên náo cả nhà.

Phan và Trường đều biết mình yêu Liên và biết anh em đã trở thành đối thủ của nhau. Trường trở thành người ít nói, lúc nào cũng lầm lầm lì lì. Phan cũng tránh gặp mặt anh, chỉ đến bữa cơm ăn chung cả gia đình không thể tránh được, mới ngồi ăn chung và chỉ ăn vội, qua loa rồi đứng lên lấy cớ đi học hay có việc để ra khỏi nhà.

Phan ngoài tài chơi đàn, còn học giỏi hơn anh Trường. Chàng nhảy lớp, học sớm một năm, mười bảy tuổi đã đậu Tú Tài hai hạng bình và vào học đại học Khoa Học để sửa soạn tìm đường xin học bổng để du học. Trong khi đó Trường học kém, thi rớt Tú Tài năm đầu may sao năm sau đậu được. Nhưng mặc cảm thua em và tuyệt vọng với mối tình của mình với Liên, biết nàng sẽ không bao giờ để ý đến mình, Trường quyết định không lên đại học và vào Thủ Đức học khóa sĩ quan để vào đời sống quân đội, quên đi mối tình đầu đời không được đáp ứng.

Từ khi Trường ra khỏi nhà đi học khóa sĩ quan Thủ Đức, Phan thoải mái hẳn ra. Chàng nhất quyết chinh phục Liên cho bằng được, Phan bắt đầu đi học vẽ. Chàng đến nhà một họa sĩ bạn của ba chàng và xin thụ huấn. Sau ba tháng bỏ công tập tành, Phan bắt đầu vẽ chân dung Liên và nhờ ông họa sĩ chỉ dẫn và sửa lại những khuyết điểm. Ngày hoàn tất chàng bỏ tiền mua một bức khung thật đẹp để lồng tranh vào và đem đến nhà Liên để tặng.

Liên chỉ cảm ơn Phan và không thốt ra được một lời khen. Nàng biết Phan yêu nàng và khổ công tập đàn, tập vẽ, làm những bài thơ tình ướt át tặng nàng. Nhưng Liên không hề thấy rung động. Nàng vẫn chỉ nhìn Phan như một người anh và không thấy chút nào xao xuyến. Có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ yêu ai chăng? Liên đã thầm nghĩ như vậy. Anh Trường, anh Phan đã yêu nàng rất sớm. Và anh Trường đã thất vọng bỏ đi, vào đời quân ngũ. Liên phải làm sao để Phan hiểu là nàng chỉ coi chàng là người anh và tình yêu giữa nàng và anh không đến được. Dù Phan có cố gắng, bỏ công đến đâu chăng nữa!

Dịp may đến với Liên để giúp cho nàng bớt đi những băn khoăn về mối tình của Phan với nàng. Cha mẹ Liên có mối làm ăn khá lớn trên Đà Lạt và cả nhà nàng dọn lên Đà Lạt ở. Liên vào học năm cuối Trung Học và nàng bận rộn với chuyện học hành và có thêm những bạn mới, giúp nàng quên hẳn đi gia đình Phan và những khó nghĩ, rắc rối của mối tình một chiều của anh Trường và Phan đối với nàng.


Liên vào học một trường trung học tư thục ngay trong thị xã Đà Lạt. Khác với trường trung học Nguyễn Bá Tòng nàng học ở Sài Gòn, con gái và con trai học riêng, lớp của nàng ở Đà Lạt học chung cả trai lẫn gái. Và Liên đã là cái đinh cho đa số nam học sinh trong lớp, trong số có Vương. Ngày đầu tiên Liên vào lớp, Vương đã mê Liên ngay. Và chỉ trong tuần lễ sau, Vương đã đi xâm hình và tên Liên trên cánh tay phải của mình. Mục đích để cả lớp biết. Và để Liên biết!

Liên cũng có cảm tình với Vương. Khác hẳn với Phan hay anh Trường, Liên thấy lòng rung động và xao xuyến khi Vương đến gần. Hơn nữa Vương có giọng hát thật truyền cảm, chàng đã được lên đài phát thanh của Đà Lạt để hát. Và Vương đã ngang nhiên hát tặng Liên một bài nhạc tình của Đoàn Chuẩn - Từ Linh trong chương trình dù không được phép hát tặng ai công khai trên đài!

Sau năm học cuối trung học và cả hai người cùng đậu Tú Tài hai, Vương xin vào Không Quân và được đi học khóa phi công trực thăng ở Hoa Kỳ. Vương ngỏ lời xin cưới Liên khi học xong ở Mỹ về và gia đình Liên chấp thuận ngay. Ngày đám cưới, Liên có gửi thiệp mời Phan và anh Trường đến dự nhưng không ai đi. Trường đã ra đơn vị tác chiến ở miền Trung không về được. Và Phan dĩ nhiên cũng không đến. Chàng lên căn gác trọ của người bạn trên đường Trương Minh Ký và mang hai két bia 33 lên để nhậu với bạn cho quên đời. Đêm đó, Phan uống say mèm và người bạn chứng kiến cảnh Phan khóc nức nở cả đêm cho mối tình một chiều của mình!
 
***

Phan không gặp lại Liên sau ngày đám cưới, cho đến khi đám tang của anh Trường. Trường tử trận chỉ ba năm sau ngày tốt nghiệp trường sĩ quan Thủ Đức. Cuộc chiến miền Nam lúc đó đã trở thành sôi động nhất và Trường trong đơn vị tác chiến đã không thoát khỏi số mệnh của mình, cũng như bao nhiêu thanh niên đồng lứa khác.

Liên khóc không cạn nước mắt thương cho anh Trường, người đã yêu thương nàng nhưng chưa một lần nào dám tỏ tình. Định mệnh nghiệt ngã đã cướp đi anh Trường. Nhưng Liên tự hỏi, không biết nàng có đóng góp phần nào cho những xô đẩy của cuộc đời, đưa đến sự ra đi của anh Trường. Nàng tuổi Dần, tuổi khắc nghiệt về tình duyên cho người đàn bà. Mẹ nàng mỗi lần nói đến chuyện tử vi, tuổi tác, thường hay thở dài khi nhìn đến Liên. Nàng không tin gì nhưng những chép miệng của mẹ nàng, của các bà dì nhìn lén nàng, không khỏi làm nàng băn khoăn và hơi lo sợ cho tương lai.

Liên bị ám ảnh bởi cái chết của anh Trường. Lúc hạ huyệt, nàng không dám nhìn đến Phan, nàng rút khỏi tay của chồng nàng đứng bên cạnh. Nàng đột nhiên bỗng thấy sợ hãi cho những người đàn ông yêu thương nàng. Không lẽ nàng sẽ đem lại những điều xui xẻo, những vận mệnh không tốt cho những người yêu nàng. Anh Trường ra đi rồi. Nhưng còn Phan nữa. Và Vương chồng nàng, trung uý phi công trực thăng, thường xuyên đối diện với tử thần từ những hỏa tiễn tầm nhiệt bắn lên của địch quân. Chồng nàng là phi công tài giỏi, chàng đã thoát bao nhiêu hiểm nghèo trong những trận đánh lớn. Nhưng vận may của con người cũng chỉ giới hạn và tài năng trên chiến trường có lẽ cũng không giúp ích gì nhiều lắm để bảo toàn mạng sống trong cuộc chiến khốc liệt, không thương xót này.


Ngày 30 tháng 4 năm 75, cả Liên và Phan đều đi thoát ngay trong ngày hôm đó, Phan theo một người bạn trong hải quân ra thoát ngay tại bến sông. Liên và cả nhà nàng được Vương chồng nàng đưa lên máy bay trực thăng bay thoát ra ngoài khơi và đáp trên chiến hạm của Hoa Kỳ đậu sẵn. Chiếc trực thăng của Vương đã được đẩy xuống biển ngay sau khi Liên và gia đình bước xuống, để chỗ cho những trực thăng khác của phi đoàn của chàng có chỗ đáp. Phan biết được về Liên đã rời khỏi Việt Nam sau khi chàng đã đến Guam và đi dò tìm tin tức thân nhân.
 
***

Nhưng cuộc sống mới tại Hoa Kỳ đã làm Phan quên được Liên phần nào. Chàng tìm được chỗ để đi học lại , mới đầu từ một trường college nhỏ tại Texas. Nhưng chỉ vài tháng sau, chàng xin được vào học tại đại học của Philadelphia, nơi ông chú ruột của chàng định cư tại đây. Phan xin học về ngành kỹ sư hóa học. Với vốn liếng học tại đại học Khoa Học ở Việt Nam, chàng đã tốt nghiệp cử nhân hóa học và theo học lớp Cosa, chứng chỉ hóa học cao đẳng, Phan học lại rất nhanh và rút ngắn thời gian để đậu bằng kỹ sư hóa học của đại học Philadelphia.


Chàng cũng quen biết một cô sinh viên da trắng người Mỹ học tại đây, con gái của ông giáo sư dạy chàng. Với ngón đàn Tây ban cầm cổ điển Phan tập luyện ngày xưa để cố gắng chinh phục Liên nhưng không được, nay với cô sinh viên hiền lành ngây thơ, chàng đã tán được ngay! Sau khi ra trường và kiếm được việc làm với công ty hóa học Dupont, Phan đã được ông giáo sư chấp thuận gả cô con gái cho chàng. Với điều kiện Phan phải ở rể! Dĩ nhiên Phan bằng lòng ngay. Vì gia đình ông giáo sư bố vợ có cả một gia sản lớn lao từ thời tổ phụ đến lập nghiệp tại đây trên chiếc thuyền Mayflower mấy trăm năm về trước!

***

Liên và Phan không gặp lại nhau suốt mấy chục năm sống ở Hoa Kỳ. Liên nghĩ chàng đã quên được mình và mỗi người có đời sống riêng, mọi sự đã trở thành dĩ vãng. Nàng vẫn liên lạc với hai cô em gái của Phan và dù có số điện thoại của nhau, hai người cũng không ai gọi cho ai.


Cách đây 6 năm, một hôm đang làm bếp sửa soạn bữa ăn tối, Liên chợt thấy có số lạ gọi từ Philadelphia hiện ra trên màn ảnh điện thoại cầm tay của nàng. Phản ứng đầu tiên của Liên là spam, nàng định tắt nhưng linh tính làm nàng chợt nghĩ đến Phan. Và đúng như thế, Phan sau vài câu thăm hỏi, báo cho nàng biêt chàng sắp đi mổ tim. Chàng bị hở van tim trầm trọng và sẽ phải trải qua một cuộc giải phẫu rất khó khăn, hy vọng sống sót trong cuộc mổ chỉ được 60%. Phan rất bi quan, cho rằng chàng sẽ khó thoát dù mổ ở một trung tâm về tim danh tiếng nhất ở đây. Chàng nói với Liên:

- Anh nghĩ anh sẽ không qua được. Bao năm nay, anh dằn lòng để không gặp lại em, không dám gọi điện thoại cho em, dù anh vẫn theo dõi và mừng cho em hạnh phúc với gia đình của em. Nhưng anh vẫn ao ước để được gặp lại em một lần cuối trong đời, để nghe tiếng em nói, em cười, để thấy một lần chót chiếc má lúm đồng tiền anh vẫn ngắm nhìn trong những cơn mơ suốt mấy chục năm nay. Em có cách nào sang đây gặp anh lần cuối được không?


Liên vừa khóc vừa nhận lời sẽ sang Philadelphia trược khi Phan vào bệnh viện để mổ. Nhưng nàng không biết có giữ lời với Phan được không? Vương chồng nàng đã thay đổi nhiều sau bao năm chung sống. Sức khỏe Vương cũng bắt đầu suy kém và những năm sau này, Vương trở thành hay bẳn gắt và ghen tuông một cách vô lối. Liên không hề được đi đâu nếu không có Vương đi cùng. Cả những giao thiệp xã hội, những buổi họp mặt, văn nghệ, khó khăn lắm Liên mới thúc đẩy được chồng tham dự.

Vương lạnh nhạt với tất cả mọi người và chàng tra hỏi mỗi khi có người lạ hay có ai lâu ngày không gặp lại gần nói chuyện với Liên. Vương nghi ngờ tất cả những người đàn ông nào cười nói với Liên trong những buổi tiệc tùng, làm như ai cũng tìm cách tán tỉnh Liên. Liên không dám trang điểm hay ăn mặc theo thời trang, chỉ vì càng ngày tính ghen tuông của Vương càng gia tăng, làm nàng ngột ngạt, khó thở và đời sống gia đình không còn chút nào hạnh phúc.


Liên nhờ cô em gái của Phan gọi cho nàng vào buổi tối lúc đang ăn cơm với Vương để rủ nàng đi Philadelphia dự buổi giỗ mãn tang cho mẹ. Bà cụ là người bạn thân thiết nhất của mẹ Liên, coi nhau như gia đình. Liên hỏi chồng:


- Em với mẹ sẽ đi sang Philadelphia dự buổi giỗ này. Anh có đi không?


Liên thừa biết Vương sẽ không bao giờ bay sang tiểu bang khác để dự một buổi giỗ không dính líu gì đến chàng. Vương mấy năm nay không còn đi đâu xa, đừng nói đến chuyện làm một chuyến du hành lãng nhách như vậy!


Vương trả lời ngay:


- Không! Anh không đi đâu cả!


Nhưng Vương nhìn Liên, nghi ngờ:

- Có phải anh chàng Phan còn ở Philadelphia phải không? Em định sang đó gặp nó à?


Liên nghẹn ngào, nàng không muốn nói dối chồng:

- Anh Phan bị hở van tim nặng lắm, phải mổ. Không biết có qua được vụ mổ này không. Anh ấy muốn gặp em lần cuối!


Vương đứng bật dậy, hằm hằm:

- Tôi cấm cô không được đi gặp nó. Nó sống hay chết thì kệ xác nó! Nhưng cô không được đi đâu cả!


Liên bưng mặt khóc. Nàng chạy vào phòng trong. Dù đã đoán trước, Liên không ngờ Vương nổi máu ghen và có thể lỗ mãng đến như thế. Nàng đành phải thất hứa với Phan và báo cho chàng biết nàng sẽ không thể bay sang gặp Phan được. Nhưng nàng tin tưởng vụ mổ tim của Phan sẽ thành công và chúc chàng trở lại được đời sống bình thường và sức khỏe tốt. Nàng nói với Phan;

- Không biết bao giờ em mới gặp lại được anh. Nhưng anh cứ tin đi, chúng ta sẽ gặp lại nhau một ngày nào đó. Em tin chắc như vậy!


***


Một năm sau đó, Vương chết một cách đột ngột, không có dấu hiệu gì báo trước. Vương là người khỏe mạnh từ thuở nhỏ. Năng hoạt động và thể dục, Vương không hề phải bận tâm về chuyện sức khỏe, không bao giờ đi bác sĩ khám tổng quát hay tìm hiểu xem mình có bệnh gì phải ngừa trước không. Liên đã nhiều lần dục chồng:

- Ít nhất anh cũng phải xem thử mình có cholesterol cao hay tiểu đường gì không chứ? Phòng bệnh hơn chữa bệnh, anh không nghe người ta nói thế hay sao cơ chứ?


Vương không thèm trả lời. Những chuyện bệnh hoạn này nọ chỉ xảy ra với người khác, làm sao xảy đến cho chàng được. Vương đã về hưu và đi đánh tennis mỗi ngày. Buổi trưa hôm đó, trong lòng còn tức giận vì vừa cãi nhau với Liên một trận, dù trời nắng chang chang, Vương vẫn ra sân tennis để chơi đánh cá độ với tên Mễ vô địch trên sân tennis vùng này. Vừa giao banh được vài lần, Vương bỗng thấy đau nhói bên lồng ngực phía trái và khó thở. Mồ hôi vã ra như tắm, Vương loạng choạng cầm vợt tì xuống sân và cơn đau ngực càng lúc càng tăng, Vương ngã lăn xuống sàn xi măng.


Xe cấp cứu đến ngay và làm các cách thức hồi sinh, giúp thở, truyền thuốc. Nhưng tất cả đều vô ích. Vương chết ngay trên sân tennis vì nghẹt động mạch tim quá nặng. Lại thêm stress cao độ sau trận xung khắc với vợ và vận động quá mức, cục máu trong động mạch tim đã làm tim Vương ngưng đập chỉ sau vài phút và Vương ra đi nhanh chóng, không kịp trối trăn điều gi!

***

Liên ân hận và tự trách mình sau cái chết của chồng. Sau khi biết Liên định đi thăm Phan trước ngày mổ tim, Vương càng nổi cơn ghen tuông nhiều hơn trước, Liên thường xuyên bị những dằn vặt, nhiếc móc của chồng và hai vợ chồng cãi vã nhau thường xuyên, gần như mỗi ngày. Buổi sáng trước khi Vương bị nghẹt động mạch tim và chết trên sân tennis, Liên và Vương đã có một trận xung đột lớn, chỉ vì Vương thấy vợ trang điểm và ăn mặc diện với quần áo đẹp mới mua để đi ăn sáng với mấy người bạn gái. Vương nổi máu ghen đùng đùng, sỉ vả vợ và kết tội Liên kiếm cớ để ngoại tình.


Liên tức quá lớn tiếng cãi lại và Vương nổi điên lên, tát cho vợ một bạt tai ngã lăn ra sàn nhà. Vương không thèm để ý đến, hầm hầm quay lưng đi ra khỏi và cầm vợt đến sân tennis, lửa giận còn phừng phừng, không chú ý đến ngực của mình đã bắt đầu nổi lên những cơn đau nhói. Cái chết của Vương vì nghẹt tim làm Liên hối hận, chỉ vì muốn khoe bộ đồ mới với mấy người bạn gái, để xảy ra chuyện cãi vã và góp phần vào chuyện Vương bị stress nặng, đưa đến cơn đau tim ngay trên sân tennis.


Chia buồn bằng điện thoại của Phan sau đám tang càng làm Liên tự trách mình hơn, cho là mình đã không khéo léo để dấu chồng chuyện định đi thăm Phan. Và nàng tránh hẳn, không liên lạc với Phan suốt mấy năm liền. Cho đến ngày Phan gọi báo tin chàng đã vào hospice và mong gặp Liên lần cuối.


***


Liên ra phi trường để lấy vé máy bay đi sang Philadelphia. Nhưng không còn chuyến nào bay trực tiếp từ Los Angeles . Để đi ngay, nàng phải đổi máy bay hai lần, một lần ở Albuquerque, rồi phải đổi lần nữa ở Dallas. Nửa đường bay đến Dallas, máy bay phải chuyển hướng đáp xuống phi trường Memphis của Tennessee để tránh cơn bão lớn đang làm tê liệt Dallas, Liên phải đợi lại ở Memphis thêm 4 tiếng đồng hồ nữa để có chuyến bay đến Philadelphia. Tổng cộng nàng mất hơn 20 tiếng để bay từ Los Angeles sang Philadelphia.


Khi đến địa chỉ của Hospice nằm gần khu nhà thương của đại học Philadelphia Medical Center, Liên được cho biết Phan đã qua đời đêm hôm trước và đã được đưa đến nhà quàn. Liên chỉ biết khóc cho số mệnh đã ngăn cản không cho nàng đến kịp để gặp Phan lần chót trước khi chàng thở hơi cuối cùng. Không lẽ người đàn ông nào yêu nàng cũng đều gặp phải cái chết bất ngờ và trắc trở như vậy.


Liên đến ngay nhà quàn và gặp Megan, người vợ Mỹ của Phan. Megan kể về bệnh của Phan cho Liên nghe. Sau khi mổ tim 6 năm trước, Phan trở lại được sống bình thường trong hơn 4 năm. Nhưng dù cuộc mổ chữa bệnh hở van tim nặng được coi như thành công, Phan cũng bắt đầu bị suy tim dần trong hai năm sau này. Bệnh suy tim đã kéo theo suy thận và người Phan bắt đầu sưng phù, đi lại khó khăn. Cách đây một tháng, Phan phải vào nhà thương vì ngất xỉu. Khám nghiệm đủ thứ, sau cùng các bác sĩ tìm ra ngoài chuyện suy tim, suy thận, Phan bị thêm hư gan và có ung thư gan phát hiện. Phan quyết định không chữa chạy gì nữa và ngưng tất cả các trị liệu để vào hospice. Phan đã gọi báo tin cho Liên ngay sau khi chuyển từ ICU về nằm trong hospice. Nhưng không ngờ bệnh chuyển quá nhanh sau khi ngưng chữa trị.


Megan nói với Liên:


- Anh cho tôi biết tất cả về chị và về mối tình của anh với chị từ khi còn nhỏ. Anh ấy không dấu diếm điều gì và nói anh chờ chị sẽ đến gặp chiều hôm qua. Nhưng không thấy chị đến. Tôi có nghe nói về cơn bão lớn suốt cả vùng Southwest nên nói với anh chắc chị đi máy bay đến muộn. Nhưng đến gần nửa đêm anh bắt đầu mê sảng. Và anh đã gọi tên chị liên tục hằng mấy tiếng đồng hồ cho đến khi anh thở hơi cuối cùng.


Liên bật khóc. Nàng không ngờ mối tình của Phan với nàng sâu đậm và bền bỉ đến thế. Phan phải đau đớn đến chừng nào khi hy vọng nàng sẽ đến gặp chàng trong hospice và nàng đến muộn, không kịp gặp Phan lần chót. Chỉ vì cơn bão quái ác đã ngăn chặn không cho hai người gặp nhau lần cuối cùng, sau mấy mươi năm dài, của cả một đời người.


Liên tiến lên quan tài để nhìn chàng lần cuối. Phan nằm bình thản như người đang ngủ. Chắc chàng trước khi nhắm mắt đã biết thế nào nàng cũng đến. Để gặp và tiễn đưa chàng.


Liên thì thầm:

- Anh Phan! Anh chờ em nhé! Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong kiếp sau. Em sẽ đi tìm anh và em sẽ yêu anh. Mãi mãi! Cho trọn cả kiếp sau và ngàn kiếp sau nữa, anh nhé!


Nguyễn Đình Phùng

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9