Chàng Thơ Và Thỏ Trắng
Chàng Thơ Và Thỏ Trắng
(Truyện Cổ Tích Thời Đại)

Lời Tựa

Có những câu chuyện không bắt đầu bằng tiếng khóc chào đời,
mà khởi sinh từ một câu chữ vô tình giữa hai con người chưa từng gặp mặt.
Có những thành phố không nằm trên bản đồ, chỉ tồn tại trong trí nhớ của một thế hệ,
nơi người ta gọi nhau bằng những cái tên khác, sống bằng những cảm xúc khác,
và yêu nhau bằng một thứ tình không thể nắm tay.
Chàng Thơ Và Thỏ Trắng ra đời từ một miền như thế.
Đó là câu chuyện của những ngày tháng rất xa,
khi con người còn tin rằng chỉ cần một bài thơ
là có thể chạm đến tận cùng một tâm hồn xa lạ.
Đây không phải là truyện tình theo nghĩa thông thường.
Không có đám cưới.
Không có chia ly bi lụy.
Không có nước mắt ồn ào.
Chỉ có:
  • Một khu vườn thơ, trên phố ảo
  • Một chàng trai với dòng thơ và con chữ,
  • Và một cô thỏ trắng đi lạc vào định mệnh.
Nếu bạn từng có một người, chỉ đi ngang qua đời bạn bằng ký ức,
nhưng ở lại mãi trong tim, thì có lẽ, bạn sẽ hiểu được câu chuyện này.

Chương 1 : Thành Phố Ảo Và Khu Vườn Thơ

Ngày ấy, rất lâu rồi.
Hai mươi… ba mươi năm trước.
Trên một thành phố ảo xôn xao, nơi người ta chỉ cần một cái tên để tồn tại, một câu chữ để được nhớ đến,
có một chàng thơ sống trong khu vườn của mình.
Khu vườn ấy không có cổng, không có tường, chỉ có vần điệu, cảm xúc và những mùa hoa bằng chữ,
của bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, vườn thơ ngập hương thơm của những câu từ vần điệu, những khổ thơ buồn vui lẫn lộn.
Người ta tìm đến khu vườn ấy để trú ẩn khỏi đời thật, để được lắng nghe, để được gọi tên bằng một phiên bản khác của chính mình.
Và nơi ấy, chàng thơ ngồi lặng lẽ như một người giữ lửa.
Rất nhiều anh chàng  cô nàng ghé chơi.
Có cô Chồn nhanh nhẹn, cười bằng đôi mắt khôn khéo.
Có cô Sói mạnh mẽ, gai góc nhưng cô đơn.
Có người đến để ve vãn.
Có người đến để học cách làm thơ.
Có người chỉ mong chàng tặng cho một bài thơ để cất giữ như kỷ vật.
Chàng thơ tiếp tất cả bằng nụ cười hiền và lòng kiên nhẫn lặng thầm.
Với chàng, họ đều là bạn.
Là tri âm.
Là những cuộc gặp vô thường giữa đời ảo.
Chàng không yêu ai.
Chàng chỉ sống bằng thơ.
Cho đến một ngày…
 
 Chương 2 : Sự Xuất Hiện Của Thỏ Trắng

Thỏ Trắng đến vào một buổi chiều xuân rất nhẹ.
Không ồn ào.
Không rộn rã.
Không mang theo bất cứ lời mời gọi nào.
Chỉ là một cái tên bình thường giữa hàng trăm cái tên khác: Thỏ Trắng.
Thỏ ngồi ở góc khu vườn, im lặng đọc thơ chàng từ rất lâu, trước khi dám gõ một câu chào nhỏ như tiếng gió:
“Chào anh… thơ của anh buồn mà ấm.”
Chàng thơ không biết vì sao lại chú ý đến Thỏ.
Có lẽ vì cách Thỏ viết.
Rất chậm.
Rất khẽ.
Như sợ làm động đến một điều mong manh nào đó.
Thỏ không xin chàng làm thơ tặng.
Không ve vãn.
Không kể lể.
Chỉ lặng lẽ ở đó, nghe chàng nói chuyện về mưa, về gió, về những linh hồn buồn trong từng con chữ.
Từ hôm ấy, trong khu vườn nhiều sắc màu kia, có thêm một màu trắng dịu dàng.
 
Chương 3: Những Mùa Thương Thầm

Không ai nói ra điều gì.
Nhưng tình cảm vẫn lớn lên từng ngày như cỏ dại sau mưa.
Chàng thơ bắt đầu viết những bài thơ mềm hơn.
Ít gai góc hơn.
Nhiều lặng im hơn.
Người ta bảo thơ chàng có mùi của sương sớm, có màu nắng dịu ban trưa
Chỉ mình chàng biết,
đó là mùi của Thỏ.
Còn Thỏ, mỗi ngày đều đến khu vườn, đọc thơ, nghe chàng nói chuyện đời. Thỏ ít nói về mình.
Chỉ thỉnh thoảng buồn buồn kể:
“Em sống lặng lẽ lắm…”
Rồi im.
Họ không hẹn hò.
Không lời yêu.
Không nắm tay.
Chỉ có những đêm dài trò chuyện, khi thành phố ảo ngủ yên và khu vườn chỉ còn hai người.
Rồi Thỏ Trắng yêu Chàng Thơ lúc nào không hay.
Và Chàng Thơ cũng vậy.
Nhưng cả hai đều hiểu:
điều họ có không thuộc về tên gọi “tình yêu”.
Nó mong manh hơn.
Sâu hơn.
Là tri kỷ.
 
Chương 4 : Ngày Thành Phố Sụp Đổ

Không ai ngờ trước.
Một buổi sáng nọ,
thành phố ảo bỗng tắt.
Những con đường chữ biến mất.
Những căn nhà ảo sập xuống trong im lặng.
Những cái tên không còn nơi để gọi.
Chàng thơ bước giữa khoảng trống mênh mông, gọi Thỏ trong vô vọng.
Không trả lời.
Chỉ có tiếng vang của chính mình.
Thỏ Trắng cũng lạc giữa một khoảng không vô tận.
Tìm chàng thơ trong ngàn vết tích cũ,
như tìm một đốm lửa tắt trong tro lạnh.
Họ tìm nhau một thời gian rất dài.
Rồi cuộc sống thật bắt đầu kéo họ đi.
Cơm áo.
Gia đình.
Bận rộn.
Trách nhiệm.
Thỏ Trắng rời khu vườn cổ tích để bước vào đời thật.
Chàng Thơ cũng vậy.
Và khu vườn xưa khép lại như một giấc mơ không người đánh thức.
 
Chương 5 : Hai Mươi Năm Sau

Thời gian trôi như nước qua kẽ tay.
Hai mươi năm.
Ba mươi năm.
Cả hai đều có cuộc sống riêng,
Có những niềm vui rất thật.
Có những nỗi buồn rất người.
Một ngày nọ,
giữa biển người vô tận của một thành phố mới,
Thỏ Trắng vô tình bắt gặp một câu thơ.
Chỉ một câu thôi,
nhưng tim Thỏ run lên như gặp lại tiếng gọi cũ.
Và Thỏ tìm.
Tìm trong sợ hãi.
Tìm trong hy vọng.
Rồi Thỏ gặp lại Chàng Thơ.
Ngày gặp lại,
hai người ngồi đối diện nhau rất lâu mà không dám nói nhiều.
Mắt họ đã khác xưa.
Mái tóc đã khác xưa.
Nhưng ánh nhìn thì vẫn nguyên vẹn.
Họ không hỏi vì sao đã lạc mất nhau.
Không hỏi vì sao im lặng suốt mấy chục năm.
Chỉ nói một câu rất khẽ:
“Cuối cùng… cũng tìm được.”
 
Chương 6: Mối Tình Thơ Không Tên

Họ không thể quay về quá khứ.
Cũng không thể bước qua giới hạn hiện tại.
Họ chỉ giữ nhau trong một khoảng lặng rất sâu:
  • Không hứa hẹn.
  • Không dối lừa.
  • Không làm tổn thương ai.
Chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm.
Thỉnh thoảng gửi nhau một câu thơ cũ.
Một dòng nhớ không thể gọi tên.
Chàng Thơ vẫn viết.
Thỏ Trắng vẫn đọc.
Khu vườn xưa không còn tồn tại ngoài đời ảo,
nhưng nó sống nguyên vẹn trong hai tâm hồn đã đi qua nửa đời người.
Và họ hiểu:
Có những tình yêu không cần chạm vào.
Có những mối duyên chỉ cần được giữ.
Có những tri kỷ không đi chung một con đường,
nhưng mãi mãi nhìn về cùng một hướng.
 
Chương 7: Cổ Tích Không Khép Lại

Đến tận bây giờ,
Chàng Thơ vẫn giữ một góc trắng trong thơ mình.
Thỏ Trắng vẫn giữ một góc chữ trong tim mình.
Họ không thuộc về nhau ở đời thật.
Nhưng họ thuộc về nhau trong một kiếp mộng rất dài.
Và như thế,
giữa thế gian xô lệch,
vẫn còn tồn tại một mối tình thơ tri kỷ –
không phai,
không mất,
không cần phải kết thúc.
Bởi vì…có những câu chuyện sinh ra không phải để khép lại,
mà để được giữ suốt một đời người.

Hậu Kí


Khi viết đến những dòng cuối cùng của câu chuyện, tôi chợt nhận ra:
Có những cuộc gặp gỡ sinh ra không phải để đi cùng nhau đến cuối đời,
mà để dạy ta cách gìn giữ một điều đẹp đẽ trong im lặng.
Chàng Thơ và Thỏ Trắng không thuộc về nhau ở hình hài của hiện thực.
Họ thuộc về nhau trong một miền rất sâu của tâm tưởng –
nơi không cần danh phận, không cần lời hứa,
chỉ cần sự hiện diện bền bỉ của một Kí ức đẹp.
Có thể, ngoài kia,
cũng có rất nhiều “Chàng Thơ” và “Thỏ Trắng” khác
đã từng đi ngang qua nhau trong một quãng đời nào đó,
rồi lạc mất, rồi mang theo nhau suốt phần đời còn lại trong im lặng.
Nếu bạn đọc đến đây và thấy lòng mình chùng xuống một nhịp,
có thể, bạn cũng từng đánh rơi một mối duyên như thế.
Và nếu vậy, xin đừng buồn.
Bởi vì những mối tình không trọn vẹn
lại thường là những mối tình sống lâu nhất trong kí ức con người.

Nov 20, 2025
Viễn Phương
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9