T Ĩ N H L Ặ N G Một mình tĩnh lặng với thời gian
Ngã ba đường ngả nào cũng mờ mịt
Trời xanh kia vầng dương vẫn tha thiết
Trái đất này chen lẫn cỏ và hoa
Ngày hôm nay chưa thể nói điều chi
Hãy để ngày mai, ngày kia nói hộ
Nếu biết thế khoảng trời sẽ rộng mở
Dù hôm nay gai góc có vương đầy.
Nguyễn Văn Thái
1-2002*354
*
T H Ấ T V Ọ N G Dòng sông cứ lặng lờ trôi
Tình xuân tan theo ngày cuối
Trời xanh nền mây trắng đuổi
Hương tình ngược gió phôi phai
Ngày mai? Bất tận ngày mai!
Sắc hoa úa tàn năm tháng
Lòng ai hao gầy, chập choạng
Mờ dần vết bóng thời gian
Dòng sông lững lờ miên man
Đôi bờ ngẩn ngơ tiếc nuối
Chập chờn điệp trùng diệu vợi
Đã thành bia tạc cuộc đời.
Nguyễn Văn Thái
4-2002*359
*
T Â M S Ự Đứng ở tầng cao tôi với tôi
Một tôi rơi xuống thế chơi vơi
Còn đâu trang sách ngời con chữ
Biết được chi nào đáy biển khơi
Nét vẽ hôm rày nói được chi
Bức tranh khô mực sẽ lên thì
Vầng dương soi sáng xuyên niên kỷ
Hướng đúng thiên đường tôi vững đi
Ơi hỡi loài sâu nát nhị hoa
Vẫn muôn muôn kiếp bướm thôi mà
Đậm khoe thêm sắc vườn hoa nhỏ
Diễm tuyệt giữa đời bức thảm hoa.
Nguyễn Văn Thái
4-2002*360
*
K H Ó C N G Ư Ờ I E M Đ I S Ớ M Đêm khuya tin giật thót người
Em vội vàng về nơi vĩnh biệt
Đau thương đến mọi người bất chợt
Thật ngỡ ngàng em đã mất rồi sao?
Vội vã em đi vì cớ duyên nào?
Sự thật thế mà vẫn như không thể!
Cái chết chợt về với em quá dễ
Để lại trên đời bao chuyện dở dang
Đến bên em thắp một nén nhang
Ngậm ngùi đưa em về chín suối
Anh em họ hàng bà con đã tới
Nấc nghẹn lòng đau xót tiễn em xa
Số phận em buồn, nặng gánh ta bà
Dòng người đưa dưới trời mưa, suối lệ
Đêm lại về xóm chìm trong giấc ngủ
Thao thức buồn thương nhớ đứa em xa
Nguyễn Văn Thái
1-4-2002*361
(Chú Thảo mất năm 43 tuổi) * G Ử I L Ạ I T Ì N H Y Ê U Dầu dãi phôi phai da diết chiều đời
Anh biết sẽ chẳng bao giờ gặp lại
Lòng tha thiết không nguôi mong mỏi
Cùng cái buồn, mãi mãi sẽ cô đơn
Thôi ta cùng chấm dứt nỗi đau thương
Đừng tiếc nuối và cũng đừng giận dữ
Hãy gìn giữ hoàng hôn màu thương nhớ
Chôn chặt lòng, nguyện chia biệt từ đây!
Đã một thời chan chứa niềm yêu say
Nay lòng ngập nỗi buồn sau chia lối
Gần - gần thế, sao xa… xa đến vậy
Mãi xót xa đường tiệm cận cuộc đời
Biệt nơi này bồng bềnh giữa trời mây
Say vũ điệu trên trời cao lộng gió
Trời thu biếc thêm xanh cao hơn nữa
Tạc vết đời lên vách đá thời gian.
Nguyễn Văn Thái
7-2002*363
(Chuẩn bị rời chức GĐTT)