Đời thơ
Thay đổi trang: << < 121122123 | Trang 123 của 123 trang, bài viết từ 1831 đến 1837 trên tổng số 1837 bài trong đề mục
Nguyễn Văn Thái 1949 03.12.2025 07:32:44 (permalink)
0
E M   H Ờ N
 
 
Ngày hờn em trả lại tôi
Bông hoa héo nhợt nhàu lời kết duyên
 
Tôi xa lạ, chuốc ưu phiền
Lòng riêng đắng đót, triền miên hững hờ
 
Trở trời em loãng thành mưa
Để tôi ướt lạnh suốt trưa cả chiều
 
Tội tình tim vỡ vì yêu
Tôi còn thấu lạnh bao chiều gió chan?
 
Đừng em, giá lạnh tro tàn
Cho thêm nguội nữa đốm than giữa lòng.
 
Nguyễn Văn Thái
9-1997*280
*
 
C H Ạ N H   L Ò N G
 
 
Tranh Hoa em mải mê nhìn
Cớ cho bướm lạ rập rình hoa viên
 
Người ta mượn cớ tỏ duyên
Xương rồng hoa* tặng để liền... gót sen?
 
Mát tình, chút thoáng hờn ghen
Đã nghe trong dạ thác ghềnh ngày mai...
 
Nguyễn Văn Thái
9-1997*281
(*) Nói sự ham muốn
*
 
S U Y   T Ư
 
 
Cứ nghĩ dòng sông mình dài
Mải trôi quên bờ nắng chói
Bài ca muôn đời biển gọi
Nổi chìm trong cuộc mưu sinh
 
Hướng về khoảng không vô biên
Tiếng ru trong lòng hỉ xả
Du dương hồn về bến lạ
Thần tiên! Tỉnh giấc bể trầm
 
Em ơi! Mình đã vào mơ
Đừng em! Mang lòng hờ hững
Kỷ niệm trong lòng quyến luyến
Tuổi xuân đằm thắm xế chiều
 
Đã từng hát lên lời yêu
Tím thơm đượm mầu năm tháng
Thu cứ trôi trong thầm lặng
Riêng ta
                 riêng ta
                                 riêng ta ...
Kìa những vì sao xa xăm...
 
Nguyễn Văn Thái
11-1997*283
*
 
Đ O Ạ N   T U Y Ệ T
 
 
Thế là hết!....
Những ngày trái tim xao xuyến
ngất ngây trong ánh mắt nụ hôn
Còn nữa đâu
chia ly
vương vấn nhớ về nhau
vui buồn lẫn lộn
 
Ôi!... Tự ta rồi!
bóp nghẹn tim ta
Tháng ngày chung riêng bề bộn
ngổn ngang tâm linh
và ngang trái đời thường
 
Hỡi trái tim hồng!
ta yêu
ta theo đuổi
và nâng niu…
sao dối lừa lẩn trốn?
 
Ôi!... Trái tim ta!
ngàn ngàn
vạn vạn
nỗi đau cay đắng!
Ta chết trong buồn đau
trong hoài niệm
trong bộn bề công việc
trong nhỏ nhen, cao thượng  
giữa đời…
 
Cầu chúa ban phước
ta quên
ta không còn trí tưởng
Chìm đắm trong cõi vô tri
rồi yên nghỉ vĩnh hằng
Vĩnh viễn xóa đi quá khứ
 
Chợt về trong ta vẻ lạ xa
như khách đường dài
xa cách mãi
Người ơi!
 
Nguyễn Văn Thái
11-1997*284
*
 
M Ộ T   N É T   Đ Ờ I
 
 
Sáng hôm ấy gặp anh, mờ khói thuốc
Anh say sưa kể chuyện lớp luyện hè...
Rồi tâm sự cùng tôi anh thủ thỉ:
Chốn đô thành - anh ước. Tôi ngồi nghe
 
Trưa hôm ấy trong căn nhà che tạm
Hể hả cười bao cái mới anh khoe
Trong suy tư đôi mắt xa vời vợi
Tính chuyện nghề, liệu cuộc sống mai kia…
 
Chiều qua đây, nghe bạn tôi tin lại
Anh bệnh nặng rồi... tôi vội đến thăm
Một lát bên anh, anh nằm tôi đứng
Đôi mắt nhoè, anh tiếc những xa xăm…
 
Nhà anh hôm nay không che tạm nữa
Hai con anh đang chập chững vào đời
Thương nỗi da bàn tay anh vàng vuộc
Trong vuông màn huơ nét vẽ chơi vơi…
 
Rồi em, rồi anh, rồi tôi và bạn!
Rủ rỉ thầm suy ngẫm những lời anh
Phút ngậm ngùi, nghiệm một đời cay đắng
Nhắc đời mình tìm chút thoáng, vô tư.
 
Nguyễn Văn Thái
2-1997*286
(Viết về anh Ngạn đã mất sớm, trước khi có được
cuộc sống đầy đủ mà anh từng khao khát)
*
 
 


 
 
 
Nguyễn Văn Thái 1949 1 ngày và 23 giờ (permalink)
0
H À N H   T R Ì N H   N Ỗ I   N H Ớ
 
 
Cuốn theo ngọn gió đìu hiu
Con tàu thấm lạnh vào chiều đơn côi
Chở theo hình dáng… xa xôi
Đằm trong nỗi nhớ đầy vơi riêng mình
 
Ghế hoa - nơi ấy hẹn tình
Dấu xưa... thắm thiết… đinh ninh lời thề
Bóng hình… mọi nẻo đi về
Nhớ nhung đẫy giấc lê thê, dặt dìu…
 
Biển nâng ru sóng nghiêng chiều
Ngàn năm mê mải lời yêu mến bờ
Lặng thầm xao động biển mơ
Tình em, biển sóng và thơ - tự tình
 
Khói sương xóm núi vô hình
Cây rừng ngơ ngác vắng thinh bốn bề
Còi tàu da diết miền quê
Đêm tròn bóng lặng nhớ về người xa
 
Ban mai lạnh cỏ sân ga
Đêm trường gối mỏi… ngôi nhà thân thương
Lại về dầu dãi gió sương
Lại say sưa với tơ vương ngậm ngùi.
 
Nguyễn Văn Thái
11-1997*288
*
 
N H Â N   Q U Ả
 
 
Em không nhận tình yêu
Mà sao anh cứ tặng?
Biển một ngày tĩnh lặng
Nén một mùa bão giông!
 
Em không nhận tình anh
Mà sao anh cứ gửi?
Để một đời bão nổi
Trong lòng người cô đơn!
 
Nguyễn Văn Thái
11-1997*289
 
*
C O N   Đ I   H Ọ C   X A
 
 
Các con đi giấu trong vết chân mình
Khoảng trống vắng của ngôi nhà kỷ niệm
Cảnh sum vầy sẽ trở thành hoài vọng
Vuông sân buồn héo hắt đám rêu lên
 
Đâu còn nữa ngày mẹ quý đặt tên
Trong lòng bố miệng con cười chúm chím
Tuổi chập chững bi bô sân mát lịm
Ngõ đi về sớm tối những buồn vui...
 
Các con đi hiện gương mặt bùi ngùi
Năm tháng trôi và dòng sông cứ chảy
Ngôi nhà trống ngẹn ngào buồn biết mấy
Nỗi nhớ thương dai dẳng mãi không cười
 
Ngược dòng đời tìm về năm tháng xưa
Nóng bức ngày hè, chiều mưa giá lạnh
Mái tranh nghèo hằn thêm bao vạt nắng
Chan chứa trong tim không nói nên lời
 
Các con đi mãi mãi phía mặt trời
Biết hạnh phúc, sao lòng buồn da diết?
Gió heo may màu cô đơn biền biệt
Nhà mình xưa thành cổ tích lòng cha!
 
Nguyễn Văn Thá
21-9-1997*290
(Sau khi tiễn Tuấn và Quỳnh đi học ở Hà nội)
*
 
K H O Ả N H   K H Ắ C
 
 
Bước chân em, bước thời gian kỳ diệu
Và không gian vang vọng tiếng tơ tình
 
Khoảnh khắc ấy làn gió nào đưa tới
Hương men tình vào chén rượu mộng mơ
 
Chiều thu về em ơi khô mắt lệ
Dấu dỗi hờn vào mộng mị đêm suông
 
Khoảnh khắc xanh nén một đời bi luỵ
Gió cuối mùa rụng nốt lá vàng thu.
 
Nguyễn Văn Thái
2-1998*293
*
 
X U Â N   M Ậ U   D Ầ N
 


Mùa xuân lần nữa đầy vơi
Xanh lên sắc lá, hương đời toả lan
 
Mùa xuân mưa rắc buông màn
Người say trong cõi miên man đất trời
 
Xuân ơi, sương đọng cành đời
Người đi mang mộng thoáng rơi giọt tình...
 
Về đi, về với tim mình
Cây đời xanh mãi xuân tình vào mơ!
 
Về đi, về với vần thơ
Từng mang từ cõi bơ vơ... giãi bày!
 
Nguyễn Văn Thái
3-1998*295
 
 
 
 
 
 
 
Nguyễn Văn Thái 1949 1 ngày và 23 giờ (permalink)
0
M Ộ T   L Ầ N   E M   Đ à  G Ọ I   T Ê N
 
Giá anh biết ngày xưa tình đã thắm
Anh xin một đời nhường lối người đi
Đứng bên đường ngợi ca tình yêu ấy
Xin có bông hồng dâng tặng trái tim si
 
Giá anh biết mùa xuân em đã chọn
Chẳng một lần khắc lời hứa thiêng liêng
Không một giây con tim say ngây ngất
Không day dứt lòng thức suốt bao đêm
 
Giá anh biết tim em còn lưu luyến
mãi đến giờ
Sẽ không ánh mắt say
và những nụ hôn từng ngày khát cháy
Không nhớ nhung và mộng ước bao ngày
 
Giá anh biết ngày xưa... ngày xưa ấy
Có một lần nào...một lúc nào thôi
Tim em có một lần run sóng nhịp
Thì lòng anh không giây nhớ đầy vơi.
 
Nguyễn Văn Thái
4-1998*296
*
 
T Ả N   M Ạ N
 
Nguyền hứa với lòng chẳng đãi bôi
Cho nhau hết thảy nhuỵ hương đời
Em đừng trách cứ anh đòi mãi
Rạng rỡ hình em đẹp khắp nơi
 
Hãy nói về nhau hết mọi câu
Trái tim tha thiết trút lời yêu
Rằng không muốn nói lời ly biệt
Và nhuộm đời nhau nỗi khổ đau
 
Quán trọ-tình yêu, gửi trái tim
Trăm năm trú ngụ giấc êm đềm
Mộng qua nơi ấy mùa dông tố
Êm ả sóng tình, nghe nhé em!...
 
Ở bến tình em anh xốn xang
Ước hôn môi đến tận thu tàn
Lưới thần ngăn lối, bao trăn trở
Giấc mộng đa đoan liệu có tan
 
Để mặc anh mơ tưởng bóng em
Sương mai níu đậu lá non mềm
Hồn anh thoảng gió miền mơ lạ
Hương toả mặn nồng say ngát đêm.
 
Nguyễn Văn Thái
5-1998*297
*
 
C Ả M   T H A N
 
 
Mùa xanh trôi quá nhẹ nhàng
Về xưa chớp mắt, khẽ khàng lặng đi
 
Theo thời gian chốn biệt ly
Từ trong cát bụi thầm thì tiếng yêu
 
Kiếp sinh đong đủ bao nhiêu
Miền không gian chứa những điều chơi vơi
 
Đời trong vũ trụ nhỏ nhoi
Mà gian truân lắm ngậm ngùi khổ đau!
 
Nguyễn Văn Thái
7-1998*299
*
 
X A   R Ồ I
 
Lửa tắt rồi, lạnh giá với mùa đông
Còn đâu nữa những ngày hè rạo rực
Đến với biển nghe sóng reo nao nức
Giục hồn yêu sóng vỗ vọng ngân nga
 
Em mãi đây, còn anh đã đi xa
Về phía ấy hoàng hôn chiều lạnh ngắt
Màu dĩ vãng mùa thu trời xanh vắt
Vương bầu trời dải mây bạc bâng khuâng
 
Ôi thương lòng tim tắt lửa yêu thương
Lững lờ trôi con thuyền tình xa mãi
Lạnh lùng qua đồi hoang vàng cỏ dại
Giữa thu rơi chiếc lá úa, bẽ bàng
 
Mơ gió lành, ru em ngủ, khẽ khàng
Qua giấc mộng dòng trôi đời đen bạc
Niềm đam mê thành nỗi đau khao khát
Bão tố phũ phàng tan nát nửa không em.
 
Nguyễn Văn Thái
7-1998*300
*
 
T Â M   T R Ạ N G
 
Đứng nhìn đám mây trôi
Lòng muốn ngăn mây lại
 
Gió tình qua mê mải
Muốn lấy bàn tay che
 
Ngọn lửa kia đam mê
Ta theo hoài vô vọng
 
Đâu còn miền giới hạn
Nên lòng mình mỏng manh.
 
Nguyễn Văn Thái
3-1999*313
 
 
 
 
 
 
 
0
V Ị N H   C Â Y   Q U Ấ T
 
Xuân đang về, mùa xuân trong em
Chợt bừng rộ, giao thừa ngây ngất
Nơi thánh thiện trái tim trao, cất
Năm Canh Thìn đậm sắc hương hoa
 
Xuân đã về rộn rã hát ca
Én chao nghiêng tầng mây xanh biếc
Trái tim yêu nồng nàn tha thiết
Ríu rít cành chim hót hoan ca
 
Nguyễn Văn Thái
Mồng 1 tết*314
*
 
T Â M   T R Ạ N G
 
Tôi tắm dòng tình si
Nửa đời tôi lặn lội
Mơ ước về nguồn cội
Vằng vặc trăng xuân thì
 
Nhẫn nại đã bao năm
Mệt nhoài trong vũ trụ
Khao khát vì tinh tú
Mơ tìm lá “diêu bông”
 
Ngao ngán ước bông hồng
Trong nỗi niềm thầm lặng
Sóng cồn cào biển vắng
Đêm trắng gối bờ suông
 
Em! Lơ đãng dòng Tương
Giữa cuộc đời - ảo, thực
Ngẩn ngơ miền tỉnh thức
Mặc tôi với thác ghềnh
 
Giữa lòng tay một trinh
Tôi hóa người hành khất
Tìm về nơi lạnh nhạt
Van lạy kẻ nhân tình
 
Thời gian sẽ lặng thinh
Mối tình này ướp mãi
Đời sau mà gặp lại
Cầm duyên người trong tay!
 
Nguyễn Văn Thái
8-2000*330
*
 
E M   X A
 
Người đi
Đời vắng
Nỗi buồn nâng cánh
 
Lòng ta
Biển động
Sóng cồn
 
Trời cao
Vời vợi
Dập dờn lá rơi.
 
Nguyễn Văn Thái
9-2000*332
*
 
K H O Ả N G   C Á C H   T H I Ê N G
 
Rõ khéo trời kia tạc bức tranh
Thiêng liêng khoảng cách đất và trăng
Thời gian đã mất thời gian tới
Trái đất - vầng trăng mãi vĩnh hằng
 
Tình yêu đã có của riêng ta
Thoang thoảng ru hương tươi nắng hoa
Khoảng cách thần tiên không hóa có
Duyên tình thầm kín chẳng phôi pha
 
Tha thiết tìm nhau cõi hữu tình
Trái tim đồng điệu nhịp tâm linh
Trăm năm, ước vọng dù đổi kiếp
Không nữa nơi đây khoảng cách tình.
 
Nguyễn Văn Thái
10-2000*335
*
 
K H Ô N G   T Ì N H
 
Từ đấy đoá hoa cứ lụi tàn
Trái tim khô khát cuộc tình hoang
Buồn tênh ngơ ngác ngày, đêm trắng
Tôi lạc hồn tôi giữa thế gian
 
Bướm xanh ngộ nhận đoá hoa tươi
Lửa lạnh tàn tro giữa chốn đời
Duyên kiếp lỡ làng chiều lẻ bóng
Lòng buồn man mác, dạ chơi vơi.
 
Nguyễn Văn Thái
11-2000*338
 
 
 
 
 
 
 
0
T Ư Ơ N G   T Ư
 
Người ta tìm gặp người ta
Mặc tôi gặm nhấm xót xa đời mình
 
Người ta luôn nói vô tình
Tôi chiêm bao thấy tình mình bơ vơ
 
Người ta cũng nói yêu thơ
Tôi thành ngơ ngẩn càng mơ mộng hoài
 
Khi riêng tôi nhớ một ai
Mây đen lảng vảng khung trời tương tư
 
Ngày trời chuyển gió mây mờ
Sân chùa sẫm ướt, chiều mưa se lòng.
 
Nguyễn Văn Thái
11-2000*339
*
 
N G À Y   Ấ Y
 
Ngày ấy em mặc áo hoa
Vui như đi hội… lòng ta khóc thầm…
Ngày ấy đẹp như trăng rằm
Tươi xinh bên họ, em làm khổ tôi
 
Ngày ấy em đã xa rồi
Sổ lồng… quan tái* ngẩn người xa trông
Ngày ấy người có biết không
Trời mưa rả rích ngập lòng xót xa.
 
Bờ sương bên lở cầm ca
Trong veo tôi vớt, gió da diết tình…
 
Nguyễn Văn Thái
11-2000*340
(*) quan ải=ý nói chốn xa xôi
*
 
 
T A N   V Ỡ
 
Ôi! Tự nhiên
Ôi! Vầng dương kỳ diệu
Tự vĩnh hằng tôn kính trong tôi
Rong ruổi cuộc đời, lếch thếch muôn nơi
Vào vùng tối sáng bừng lên ánh ngọc
 
Tôi lang thang theo tình yêu bất tận
Ngày - mịt mờ, đêm - nửa thức nửa mơ
Đời sáng tối làm lòng tôi khuyết lõm
Lát tròn đầy lác đác lá thu xưa
 
Hun lên mãi đầy lòng cao thượng
Trái tim lạnh rồi, đâu nỗi đam mê
Đường nghiệt ngã tình rơi sức lực
Tôi nặng buồn lủi thủi một mình thơ
 
Lặng thầm. Năm tháng vòng khép kín
Đã ngậm ngùi, ngậm ngùi mãi dòng trôi
Cố với lòng nhuộm lên tươi sắc tím
Thôi lỡ rồi, loang sắc trắng trong tim.
 
Nguyễn Văn Thái
12-2000*341
*
 
D Ạ Y   C O N
 
Con khóc nhiều
tức tưởi cả buổi chiều
khi biết tin thiếu điểm vào đại học
 
Tiếng khóc trẻ thơ
hồn nhiên
của những người vô tư
của người thua cuộc
 
Bố buồn chứ!
Gấp bội lần nhưng vẫn cứ làm ngơ
Để con tự tuôn rơi
loãng nỗi đau đời
vì chót rớt tiếng cười lãng phí
 
Con đau một
bố mẹ năm mười
thầm lặng
 
Không lẽ dồn con vào thế bí?
nên cứ làm ngơ
cười to hơn 
tìm cớ cho con tìm ra chân lý
đi tiếp đường đời
xán lạn tương lai!
 
Nguyễn Văn Thái
12-8-2000*342
*
 
 
N G Ẫ M   X U Â N
 
Mùa xuân nhắn nhủ lòng tôi
Cội nguồn xưa nhớ giữa trời xuân  say
 
Ngóng chăm dáng quất tháng ngày
Gầy cây mòn mỏi hây hây ánh đào
 
Nhiệt dâng nên rượu ngọt ngào
Mặn mà màu đất nhuộm vào xuân  xanh
 
Mà ai héo lá sâu cành
Xuân vương giá rét, mưa giăng vấy bùn
 
Xuân trôi mặn ngọt đã từng
Nghĩa tình chiu chắt cất trưng vơi đầy
 
Tự lòng tôi tạc nghĩa dày
Sang cầu, xin gửi nhành mai ân tình.
 
Nguyễn Văn Thái
1-2001*343
 
 


 
 
0
T H Ô N G   Đ I Ệ P   L Ò N G
 
Không muốn nói điều anh cảm nhận
Tự em nghe rõ nốt nhạc lòng
Như con kiến lặng thầm tìm kiếm
Đỉnh đồi xanh, khúc mới tình em
 
Không muốn ép cành si vào thế
Bắt hoa thơm nở đúng ngày mùa
Gửi hồn thơ ru tim yêu hoà nhịp
Nhúng đoá hồng ướt lạnh trong mưa
 
Anh lắng nghe.
Hiểu rồi câu nói xa
Em vội vã cuối chiều thanh vắng
Cái né người - lòng anh cay đắng
Hơn ngàn lần một lý do: “Thôi”!
 
Anh nhìn thấy
Biết rồi, em làm duyên
Rồi lúng liếng, nhoẻn cười - dáng lạ
Nơi háo hức tìm quanh câu chuyện gạ
Với người ta...
Ôi bao cớ tình đời!
 
Để cho cây vươn cành vào thế đẹp
Hoa tươi màu run rẩy giữa mùa xuân
Tim tự hát, sóng dạt dào với sóng
Và hoa hồng tươi thắm...  mây trôi!
 
Nguyễn Văn Thái
3-2001*346
*
 
V Ẫ N   B I Ế T   T H Ế
 
Vẫn biết thế là anh ích kỷ
Là anh vô lý đến vô cùng
Là chẳng thể bao giờ như vậy
Tự lòng mình dâng nghẹn hư không
 
Vẫn biết anh nơi này số nhất
Em dâng dành chút xíu hương mây
Thăm thẳm sâu tận cùng khao khát
Nào đâu thể thoả nỗi lòng đầy
 
Mọi lối rẽ ngã ba khắc khoải
Thẳng em đi! Thế nhé, khi yêu
Hằng sáng sớm hương hồng toả mãi
Khắp phòng anh man mác hương say
 
Chúa linh thiêng xin câu vọng nguyện
Trần gian này chỉ mỗi em anh
Hoa rực rỡ, chim tung sải cánh
Giải mây hồng quấn quýt yến anh.
 
Nguyễn Văn Thái
3-2001*347
*
 
H Ạ N H   P H Ú C
 
Ngoài kia bầu trời giông tố
Biển dâng cuồn cuộn sóng gầm
Ma lực nào xui em thế
Nhẹ nhàng em đến bên anh
 
Lời ru xa xưa vọng lại
Dòng suối mát lạnh hương rừng
Ríu rít quanh nhà chim hót
Hương tình thoang thoảng mây trôi
 
Nỗi buồn quanh ta đâu nữa
Dâng lên những đoá hoa hồng
Xuân vui hát bên đời mọn
Cùng về cát bụi yêu thương.
 
Nguyễn Văn Thái
5-2001*349
*
 
Đ Ồ   S Ơ N
 
Đồ Sơn xanh biển - cây - trời
Người vui nhập hội cuộc chơi cuối tuần
 
Mình tôi thơ thẩn vườn xuân
Lặng hàng thông đứng biếc xanh mơ màng
 
Tình em sóng động sẽ sàng
Ru làn nước lượn trùng ngàn khơi xa
 
Bờ xanh một khúc sơn hà
Tự ngàn năm đón sóng xa vỗ về
 
Nguyện mình son sắt biển quê
Dù thiên nhiên đã phân chia đất trời...
 
Nguyễn Văn Thái
6-2001*351
*
 
N Ỗ I   N I Ề M
 
Có nỗi buồn không nói được cùng ai
Những vô lý tình đời day dứt mãi
Ánh mắt nụ cười ... đêm dài khắc khoải
Họ sóng đôi, hữu ý hay vô tình?
 
Gom những buồn vào ẩn nỗi đau mình
Không thể trách con sóng vờn bờ bãi
Bão đã đổ qua ngổn ngang mất mát
Thời gian dần trải thảm cỏ tươi xanh
 
Thôi chịu im, tự ru vết thương lành
Trái tim nghẹn, dịu dần lời tự thú
Vết chân ngập nước mắt buồn, ủ rũ
Ban mai lên tự nhìn rõ con đường.
 
Nguyễn Văn Thái
10-2001*353
 
 
 
 
 
0
T Ĩ N H   L Ặ N G
 
 
Một mình tĩnh lặng với thời gian
Ngã ba đường ngả nào cũng mờ mịt
Trời xanh kia vầng dương vẫn tha thiết
Trái đất này chen lẫn cỏ và hoa
 
Ngày hôm nay chưa thể nói điều chi
Hãy để ngày mai, ngày kia nói hộ
Nếu biết thế khoảng trời sẽ rộng mở
Dù hôm nay gai góc có vương đầy.
 
Nguyễn Văn Thái
1-2002*354
*
 
T H Ấ T   V Ọ N G
 
 
Dòng sông cứ lặng lờ trôi
Tình xuân tan theo ngày cuối
Trời xanh nền mây trắng đuổi
Hương tình ngược gió phôi phai
 
Ngày mai? Bất tận ngày mai!
Sắc hoa úa tàn năm tháng
Lòng ai hao gầy, chập choạng
Mờ dần vết bóng thời gian
 
Dòng sông lững lờ miên man
Đôi bờ ngẩn ngơ tiếc nuối
Chập chờn điệp trùng diệu vợi
Đã thành bia tạc cuộc đời.
 
Nguyễn Văn Thái
4-2002*359
*
 
T Â M   S Ự
 
 
Đứng ở tầng cao tôi với tôi
Một tôi rơi xuống thế chơi vơi
Còn đâu trang sách ngời con  chữ
Biết được chi nào đáy biển khơi
 
Nét vẽ hôm rày nói được chi
Bức tranh khô mực sẽ lên thì
Vầng dương soi sáng xuyên niên kỷ
Hướng đúng thiên đường tôi vững đi
 
Ơi hỡi loài sâu nát nhị hoa
Vẫn muôn muôn kiếp bướm thôi mà
Đậm khoe thêm sắc vườn hoa nhỏ
Diễm tuyệt giữa đời bức thảm hoa.      
 
Nguyễn Văn Thái
4-2002*360
*
 
K H Ó C   N G Ư Ờ I   E M   Đ I   S Ớ M
 
 
Đêm khuya tin giật thót người
Em vội vàng về nơi vĩnh biệt
Đau thương đến mọi người bất chợt
Thật ngỡ ngàng em đã mất rồi sao?
 
Vội vã em đi vì cớ duyên nào?
Sự thật thế mà vẫn như không thể!
Cái chết chợt về với em quá dễ
Để lại trên đời bao chuyện dở dang
 
Đến bên em thắp một nén nhang
Ngậm ngùi đưa em về chín suối
Anh em họ hàng bà con đã tới
Nấc nghẹn lòng đau xót tiễn em xa
 
Số phận em buồn, nặng gánh ta bà
Dòng người đưa dưới trời mưa, suối lệ
Đêm lại về xóm chìm trong giấc ngủ
Thao thức buồn thương nhớ đứa em xa
 
Nguyễn Văn Thái
1-4-2002*361
(Chú Thảo mất năm 43 tuổi)
*
 
 G Ử I   L Ạ I   T Ì N H   Y Ê U
 
 
Dầu dãi phôi phai da diết chiều đời
Anh biết sẽ chẳng bao giờ gặp lại
Lòng tha thiết không nguôi mong mỏi
Cùng cái buồn, mãi mãi sẽ cô đơn
 
Thôi ta cùng chấm dứt nỗi đau thương
Đừng tiếc nuối và cũng đừng giận dữ
Hãy gìn giữ hoàng hôn màu thương nhớ
Chôn chặt lòng, nguyện chia biệt từ đây!
 
Đã một thời chan chứa niềm yêu say
Nay lòng ngập nỗi buồn sau chia lối
Gần - gần thế, sao xa… xa đến vậy
Mãi xót xa đường tiệm cận cuộc đời
 
Biệt nơi này bồng bềnh giữa trời mây
Say vũ điệu trên trời cao lộng gió
Trời thu biếc thêm xanh cao hơn nữa
Tạc vết đời lên vách đá thời gian.
 
Nguyễn Văn Thái
7-2002*363
(Chuẩn bị rời chức GĐTT)
 


 
 
 
 
 
 
Thay đổi trang: << < 121122123 | Trang 123 của 123 trang, bài viết từ 1831 đến 1837 trên tổng số 1837 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 12 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9