T Ì M T H Ơ Tôi gắng tìm
khắc khoải
mơ hoài
năm tháng trôi
Vẫn biết quanh mình
bao ngọc vàng
vô tận
Nhìn lên nhìn xuống
nhìn ngược nhìn xuôi
phải trái
xăm xoi…
Nhìn tôi
nhìn đời…
Toàn trắng!
Thơ vời vợi
kiêu sa!
Nguyễn Văn Thái
11-5-2011*554
*
M I Ê N M A N Tôi tạm dừng, nhớ một thời đã quên
Suy nghĩ kỹ về những gì đã thấy
Ngẫm đến ngấu vì một điều sa sẩy
Định hướng nhìn rồi sẽ bước đi xa
Đã một thời tuổi trẻ mơ - hoa
Đã có lúc gót chân nhẫn nhục mòn vô lý
Manh áo, bát cơm giục lòng say chân lý
Được chút rồi
lòng lại thấy bâng khuâng
Tôi ngượng cho tôi đã nhuộm đỏ một cái tên
Cứ lộng lẫy trong ánh màu của điện
Cứ nhấp nháy ánh vàng đêm, chấp chới
Giữa ban ngày…
bối rối
hoá thành sâu
Tôi biết đi đâu…
lún chân trong vòng xoáy đục sầu
giữa luẩn quẩn chơi vơi
dát màu vàng chói
Xung quanh còn lời nói dối
Nhìn trời xanh
chới với
xa vời
Mặt đất chặn một đầu còn tất cả buông xuôi
Ngẫm mà đau phận dân đen trần thế!
Tôi sợ chính tôi mặc bộ quần áo màu chuyên chế
Đã vội trốn trong đời dân dã cần lao
Sợ ánh mắt nhìn tôi lạ xa, biết bao
Tai đã ù nghe mãi tiếng kêu than trần tục!
Có ai hiểu mặt trái đường khâu?
Có ai thấy vụng về mũi chỉ?
Có ai nghĩ đằng sau điều hoan hỉ
là khúc ru buồn năm tháng
kết thành hoa?
Dân làng quê tôi chân chất thật thà
Chỉ thấy được trời mưa hay nắng
Còn bao thứ rì rầm
đen trắng
Chẳng bận lòng…
thong thả bước chân chiên
Triền miên theo đêm xuống ngày lên
Lam lũ lẫn mệt nhoài dẻ dúm
Kiếm đồng tiền… lấm lưng thân nẫu
Ngày mai về lại như thế
dễ chừng…
Tôi nhớ về một thuở hào hùng
Cứ lặng lẽ vô tư chụm lưng đánh giặc
Ai cũng thấy có phần trách nhiệm
Không ra chiến trường lòng thấy ngượng làm sao!
Những năm chống giặc tự hào
Dưới đất trên trời
biển sông
đồng bằng rừng núi…
Một khối giang sơn - một khối tròn vành
Bao cuộc đời chưa đi hết tuần trăng
Cả hình hài không còn trên mộ chí
Những người thân chỉ biết đã yên nghỉ
Ở nơi nào?!...
không biết!…
cầu mong…
Trên trời
thêm lấp lánh những vì sao
Tôi bước đi khắc khoải chênh chao
Lòng ngờ ngợ nhưng chưa thể nói
Thực tại phũ phàng nhàu trang sách thánh
Mờ mịt đâu đâu…
Chắc ở cung Hằng!!!
Tháng năm trôi…
Nguyễn Văn Thái
15-5-2011*558
*
T Ì N H B I Ể N Trinh trắng chiều nghiêng biển lả lơi
Rì rào sóng rỡn trắng trùng khơi
Sõng soài ngút mắt bờ xa trắng
Mây trắng tinh khôi nắng rạng ngời
Xanh nghiêng nghe tiếng gọi tình yêu
Gió biển mơn xanh gợn ánh chiều
Khơi xanh êm ái… miền hư ảo…
Sóng nắng xanh tươi nét mỹ miều
Giật mình!... như thể mới chiều qua
Biển, nắng, gió, mây… nốt nhạc hòa
Xoã bờ cát trắng trinh nguyên ấy
Lưu dấu đóa hồng xanh cánh hoa.
Nguyễn Văn Thái
24-5-2011*565
*
M Ì N H T H Ư Ơ N G? Nào hay con tạo vần xoay
Sáo bay… mòn mỏi tháng ngày mà thương
Bến Tương vò võ, khói sương
Chân mây mờ mịt, tà dương ngậm ngùi
Cũng là bởi tại người thôi
Đương xuân đã vội phai phôi má hồng
Hồn mơ mộng cõi thinh không
Hương thơm ủ đóa sen hồng mình riêng
Ngỡ mình lỡ bước, vô duyên
Mở lồng sáo lộng cánh huyền qua sông
Ngỡ người đưa đẩy cho xong
Cánh đào hóng gió đông phong rập rình!!!…
Nắng giờ rực rỡ vườn tình
Vẫn nhành hoa tím tặng mình... mình thương?
Nguyễn Văn Thái
5-2011*588
*
T Ì N H N Ồ N G Ngất ngây ngày mới trùng phùng
Hương sen ngan ngát tới cùng niềm riêng
Em về, anh vợi chung chiêng
Đã nguôi ngoai những muội phiền ngày thu
Anh gom hương ủ, đợi cho
Nắng lên gửi ấm tan mù ngày đông
Em mơ với giấc mơ hồng
Đêm đêm xanh giấc, mưa không đếm buồn
Nắng từ chí sáng tâm hồn
Võng thơ rực rỡ môi son thiên thần
Em - vầng mây tía, trinh ngần
Anh - xanh thảm cỏ lịm chân em về
Trập trùng mấy nẻo sơn khê
Tay cầm… hong những tái tê… Tình nồng.
Nguyễn Văn Thái
5-2011*589
*