Hoa Tím Và Em Hoa tím nhà em, hoa buồn chẳng nở,
Nhớ ngày xưa tan vỡ giấc mộng thường.
Trách người sao nỡ âm thầm trở bước,
Để mình em da diết nỗi lòng thương.
Năm tháng ấy trên lối tình vương vấn,
Giờ đường xưa là ảo mộng mênh mông.
Giận thì giận nhưng lòng không nỡ giận,
Thương còn thương sầu tím cả chiều đông.
Anh ra đi với ngàn mây gió lộng,
Em trở về gom góp nỗi buồn mang.
Trách duyên phận sao mong manh đến vậy,
Để cuộc tình dang dở mộng ly tan.
Tình cách biệt hai hướng đời ngược lối,
Lời giã từ chưa kịp nói trên môi.
Một tiếng trách rơi vào miền tĩnh lặng,
Mà nghìn lần tim đau nhói khôn nguôi…
Giận anh đó… mà thương anh tha thiết,
Trách cho nhiều rồi lại xót cho nhau.
Nếu ngày ấy anh đừng quay lưng vội,
Thì bây giờ đâu lắm đỗi thương đau.
Giận ai đây?- cho vơi niềm tủi phận
Thương anh mà đến cạn kiệt hồn em.
Hoa tím tàn nhưng lòng yêu chưa tắt,
Một chuyện tình, thương nhớ mãi không quên.
Nếu một lần, được nhìn nhau em khẽ nói,
Trái tim em hé mở một lần thôi.
Đón tình anh rồi khép kín muôn đời,
Và giữ mãi bóng hình anh trong tim
Hoa vẫn tím bên hiên chiều lặng lẽ,
Em một mình da diết với thời gian.
Viễn Phương