T Ô I V À T H Ơ (I) Tình yêu của tôi dài ngày như cỏ mọc
Cánh cò chấp chới trên cánh đồng lúa xanh rờn
Em trú ngụ trong một ô kỷ niệm và phía chân trời xa
dù cơm tám mới dẻo
nhưng chưa có màu hương ai đó
thấp thoáng hồn hoa trong màn mưa
khêu gợi mỗi ngày
mọi nơi
bên cái bóng mơ hồ - mang hình dạng của tôi.
Tôi đá vàng
theo nghĩa nhân văn;
nương gió để mọng cánh diều thơ mộng
hóa tiếng sáo thấm hồn quê giữa hoàng hôn
khát vọng
vì sự thăng hoa cho hồn bay bổng và chút ích kỷ
của con người.
Lãi đời tôi:
- trầm tích có thể hóa bể dầu nuôi ngọn lửa
làm nên tên tuổi
mát mặt tổ tông
-kim la bàn giúp con cháu (ham thích tìm tòi,
khám phá vươn lên)
trong khu rừng rậm rạp hay sa mạc mênh mông
đi đúng phương đời
- mảnh ghép trong bức tranh thân phận kiếp người
nhét đầy kho báu
khi chạng vạng lên ngôi và thời gian nhàn nhã
- những nốt nhạc du dương,
lắng vào hồn ru lúc bình sinh thư thái
- ngôi sao lấp lánh ban mai gây niềm hưng phấn,
khích lệ bước chân đi tiếp cuộc hành trình.
Tôi hái được những bông hoa hương sắc những quả ngọt thơm ngon (đối với tôi)
kết từ niềm say mê, chiêm nghiệm
suy tư khi tâm hồn ngây ngất phiêu linh
- thành quả của một kiếp sống sinh sôi
tồn tại từ đôi bàn tay phồng rộp
thẫm đẫm giọt tinh túy một con người.
*Tôi yêu đến đêm - bất - tận …
Nguyễn Văn Thái
17-5-2012*916
*
P H Ầ N T H Ư Ở N G T U Ổ I T H Ơ Phượng rung rinh hoa đỏ sắc mùa
Em nhoẻn cười long lanh mắt biếc
Ôi bao la… mở toang cửa lớp
Cởi khuy lòng đón gió vào mơ
Ngấm hương trời, lắng đọng tâm tư
Màu của lửa nung từ nhựa đất
Từ nhụy nắng say men minh triết
Ngọt thời gian… giọt mật dâng đời
Chùm phượng thắm - quà tuổi thơ tôi
Bức thông điệp mang điều sâu lắng
Hoa của máu tầng tầng lớp lớp…
Trầm tích hồn quê tỏa rạng ngời
Gió đầu mùa làm cánh hoa lay
Lòng ngậm ngùi ngày mai xa vắng
Sân trường trắng chói chang sắc nắng
Phượng hồng tươi lửa cháy chân trời
Dậy đam mê tinh lực nguồn khơi
Trang vở mới thơm hương ngày mới
Bước chân son in bờ thơ ấy
Con sóng nào san dấu chân xưa?!
Nguyễn Văn Thái
21-5-2012*922
*
A N H V Ề T H I Ê N T H U Anh về giấc điệp thiên thu
Nhẹ như chiếc lá gió ru lìa cành
Thản nhiên một chuyến lữ hành
Khác là thăm thẳm cao xanh vô cùng
“Tiếng Lòng” ngân vọng tình chung
Dòng sông gềnh thác, bão dông âm thầm…
Ngược xuôi, ngang dọc thuyền dầm
Bến bờ xế bóng đã bầm giập duyên
Tình thâm nắng hạ hàn huyên
Mong manh còn mất... tiếng quyên lẻ đàn
Ai làm chia ngả đôi đàng
Để giờ da diết những hàng lệ sa?
Biệt ly tình mãi thiết tha
Vọng thương vọng nhớ hương, hoa, thơ buồn …
Bâng khuâng ráng tím hoàng hôn
Vấn vương khói tỏa tiễn hồn cửu nguyên
Anh về giấc điệp hoàng tuyền
“Tiếng Lòng” gối - mộng, diệu huyền lời ru.
Nguyễn Văn Thái
28-5-2012*928
*
K H E N T H A Y Lời thơ - hơi thở, niềm mê
Không hoa lá, không mầu mè xa xôi
Bức tranh thủy mạc bằng lời
Trí khai sáng tỏ, tâm khơi chân thành
Dẫu lòng vơi chữ - học - hành
Thắm màu hương đất xuân thanh nghĩa tình
Đôi lời thiển cận công minh
Nghĩa thơ xin gửi tình mình cùng thơ.
Nguyễn Văn Thái
29-5-2012*929
*
Ư Ớ C Ước từ thẳm cõi tâm linh
Yêu như Phật dạy chúng sinh hiện rành
Ước trong một tấm chiếu manh
Hai thần Sơn, Thủy chung khoanh điếu cày
Ước trên khắp cõi trần này
Quan hiền như Mõ, là đày tớ dân
Ước sao nguồn cội tươi ngần
Sắc gen minh triết, mười phân ven mười
Ước chiều ráng đỏ phận tôi
Thơ ươm hương mật, vai đời hồ lô*
Ước luôn thanh lặng mặt hồ
Gương trong in bóng đôi bồ câu bay
Ước em - bến mộng mơ ngày
Tương tư thuyền dạt chừng mây neo tình.
Nguyễn Văn Thái
30-5-2012*930
(*) Biểu tương cho sức khỏe *