Căn Nhà Trên Phố Ảo
(Truyện ngắn)
Phương và Thủy yêu nhau trong mối tình thơ đậm đà hương ấm trên một thành phố không có thật.
Nơi ấy không có bản đồ, và một địa chỉ có thể bị xóa đi lúc nào không ai hay biết, và có những căn nhà được dựng lên từ thói quen chờ đợi, những căn nhà làm nên bằng ký ức. Căn nhà phố ảo kia bị sụp đổ thì họ xây lại căn nhà trên phố ảo khác , vì thế nên họ vẫn mãi được gần nhau.
Căn nhà của họ nằm ở cuối một con đường hẹp, đủ yên tĩnh, để cất giấu những điều không nói được, không để được ngoài đời thật.
Hơn hai mươi năm qua, họ chưa từng gặp nhau ngoài đời thật, nhưng họ thường có nhau trong căn nhà trên phố ảo.
Đêm đó, Phương về nhà sớm hơn thường lệ. Anh mở cửa bằng một câu hỏi quen thuộc, nhẹ như chạm vào khoảng trống:
- Em có ở đó không, Thủy?
Màn hình im lặng vài giây. Phương chưa kịp lo thì Thủy đã xuất hiện, giọng như vừa chạy về:
- Có. Em đây rồi.
- Sao lâu vậy?
- Em đang pha trà… cho anh đó.
Phương bật cười, ngồi xuống chiếc ghế đặt sát cửa sổ ảo.
- Anh có mệt không? - Thủy hỏi ngay.
- Cũng hơi. Nhưng về tới đây là đỡ rồi.
- Vậy anh tựa lưng đi, đừng suy nghĩ nữa.
- Em lúc nào cũng biết anh đang thế nào.
- Vì anh không giấu được em,- Thủy nói, hơi nhõng nhẽo - chỉ giỏi giấu người khác thôi.
Phương im lặng. Ngoài phố ảo, ánh đèn vàng rơi xuống như những câu chưa kịp nói, và dòng người cũng ra vào tấp nập.
- Hôm nay em ăn uống ra sao? - Phương hỏi.
- Ăn rồi mà.
- Thật không?
- Thật… một nửa.
- Anh biết ngay, - Phương thở nhẹ - lần sau nhớ ăn đủ, nghe không?
- Anh cứ như ông cụ vậy.
- Ông cụ này chỉ lo cho mỗi em.
Thủy cười, giọng mềm hẳn đi.
- Anh cũng phải lo cho bản thân nữa. Dạo này anh thức khuya quá.
- Không thức thì làm sao làm thơ cho em được, sao gặp được em.
- Ngốc, - Thủy trách yêu
- Em đâu có đi đâu.
- Anh sợ một ngày em mệt quá… rồi không về nữa.
- Nếu em không về, - Thủy nói chậm - Là vì anh không gọi đó thôi.
Câu nói làm Phương khựng lại.
- Vậy nếu một ngày anh quên gọi thì sao?
- Thì em sẽ gọi trước, - Thủy đáp, làm nũng rất khẽ
- Em không giỏi chờ lâu.
Phương bật cười, tiếng cười tan vào căn phòng nhỏ.
- Hai mươi năm rồi… - Phương nói - Em có bao giờ thấy mình thiệt thòi không?
- Có chứ, - Thủy đáp thật,- Những lúc bệnh, những lúc buồn, em cũng ước có anh ở đó.
- Anh xin lỗi…
- Đừng xin lỗi, - Thủy cắt lời - Chỉ cần anh còn ở đây là đủ.
Cả hai im lặng. Sự im lặng không nặng nề, chỉ đầy.
- Nếu một ngày mình gặp nhau ngoài đời… - Phương ngập ngừng.
- Anh sợ hả? - Thủy hỏi
- Ừ.
- Em cũng sợ, - Thủy thừa nhận - sợ anh không giống trong trí tưởng tượng.
- Còn anh sợ em biến mất.
Thủy tiến lại gần hơn, khoảng cách chỉ còn là một câu chữ.
- Dù ngoài đời thế nào, - Thủy nói - Thì trong căn nhà này, em vẫn là của anh.
- Anh cũng vậy.
Họ không hứa hẹn trăm năm.
Chỉ hứa rằng, mỗi khi nhớ, mỗi khi yếu lòng, sẽ tìm về căn nhà ấy. Một nơi để an dưởng tinh thần, một nơi để tìm những gì mà đời thực không hề có,
Nơi có một người luôn hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Và một người luôn đáp: “Rồi… nhưng vẫn thiếu em.”
Thành phố ảo không già đi.
Chỉ có tình yêu của họ, lặng lẽ, bền bỉ, sống suốt hơn hai mươi năm - chưa từng chạm mặt, nhưng chưa bao giờ xa nhau.
Có một buổi tối, Phương về căn nhà trên phố ảo mà không thấy Thủy.
Đèn vẫn sáng, cửa vẫn mở, nhưng không có câu chào quen thuộc.
- Thủy? - Phương gọi.
Không có tiếng trả lời.
Anh ngồi xuống ghế, chờ. Lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm, anh không biết phải đợi bao lâu. Thời gian trong thành phố ảo bỗng chốc chảy chậm hơn ngoài đời.
- Em đi đâu rồi? - anh gõ, rồi xóa - Anh đang lo.
Mãi sau, Thủy mới xuất hiện. Không vội vàng như mọi lần.
- Anh đợi lâu không?
- Lâu hơn anh tưởng.
- Em xin lỗi.
Phương nhìn dòng chữ của Thủy, cảm giác có gì đó khẽ lệch đi.
- Em ổn không?
- Không hẳn.
Anh siết chặt tay, dù biết Thủy không thể thấy.
- Có chuyện gì?
- Em mệt.
- Mệt thôi à?
- Ừ… mệt với việc cứ ở lưng chừng như thế này.
Câu nói khiến căn nhà im bặt.
- Anh không muốn mất em, - Phương nói rất chậm.
- Em cũng không, - Thủy đáp - nhưng em sợ một ngày mình chỉ còn là ký ức.
- Vậy mình gặp nhau đi, - Phương nói, gần như không kịp nghĩ.
- Anh chắc không?
- Chưa bao giờ chắc như lúc này.
Thủy im lặng rất lâu.
- Nếu gặp rồi… mà không thể quay lại đây thì sao?
- Thì mình xây lại, - Phương nói - bằng cách khác.
- Anh nghĩ mọi thứ đơn giản quá.
- Không, - anh đáp - anh chỉ không muốn buông.
Ngoài phố ảo, cơn mưa rơi không thành tiếng.
- Em cần thời gian, - Thủy nói.
- Anh đợi được.
- Nếu em không quay lại ngay?
- Anh vẫn bật đèn.
Thủy tiến ra cửa, dừng lại.
- Anh có chắc là sẽ còn nhớ đường về không?
- Chỉ có một căn nhà thôi, - Phương nói - anh không thể lạc.
Thủy nhìn anh lần cuối.
- Vậy đừng tắt đèn.
- Anh hứa.
Thủy rời đi.
Căn nhà vẫn sáng.
Phương ngồi đó, không biết Thủy sẽ quay lại bằng cách nào - trong thành phố ảo hay ngoài đời thật.
Chỉ biết rằng, ở nơi nào đó giữa hai thế giới, có một người vẫn nhớ đường về.
Đèn nhà chưa tắt.
May 18, 2025
Viễn Phương