Căn Nhà Trên Phố Ảo 2 (Truyện ngắn)
Căn nhà ảo chỉ sáng đèn khi mùa thu trở lại.
Không có tường, không có cửa sổ, chỉ có một khoảng lặng đủ sâu để hai người ở hai phương trời cùng bước vào.
Thủy hỏi, rất khẽ:
“Anh vào chưa?”
Phương trả lời, như một thói quen đã thành thân thuộc:
“Anh ở đây rồi. Em đợi lâu không?”
Thủy:
“Cũng không lâu… chỉ là thấy anh vào trễ hơn mọi khi.”
Phương mỉm cười qua câu chữ:
“Vậy là em để ý giờ giấc của anh rồi.”
Thủy:
“Em chỉ… quen thôi.”
Bên ngoài, thu đang chạm gió. Trong căn nhà này, mùa về bằng những dòng chữ hiện lên rồi đứng yên, như chờ được đọc chậm.
Thủy nói:
“Hôm nay gió lạnh hơn.”
Phương đáp:
“Anh biết. Vì lúc nãy gõ chữ, tay anh lạnh.”
Thủy:
“Anh có mặc thêm áo không?”
Phương:
“Có. Nhưng chắc vẫn chưa đủ ấm.”
Thủy:
“Vậy thì… anh ngồi gần màn hình hơn một chút đi.”
Phương:
“Để làm gì?”
Thủy:
“Để em biết là mình đang ở gần.”
Phương không trêu lại. Anh chỉ gõ chậm hơn.
Phương:
“Ừ. Vậy anh ngồi đây rồi.”
Một khoảng lặng rất mềm trôi qua.
Thủy hỏi, nửa đùa nửa thật:
“Nếu một ngày em không vào căn nhà này nữa… anh có buồn không?”
Phương:
“Có.”
Thủy:
“Buồn nhiều không?”
Phương:
“Đủ để mỗi lần thu về, anh lại mở đèn sớm hơn một chút.”
Thủy gửi một dấu ba chấm.
Thủy:
“Anh lúc nào cũng nói mấy câu làm người ta không biết nên tin hay nên… thương.”
Phương:
“Vậy thì em cứ thương đi. Tin hay không cũng được.”
Thủy:
“Anh nói vậy là không công bằng.”
Phương:
“Sao lại không?”
Thủy:
“Vì em thương thật.”
Phương không đáp ngay.
Phương:
“Anh biết.”
Thủy:
“Biết sao anh còn im lặng?”
Phương:
“Vì anh đang giữ cho nó được yên.”
Thủy gõ chữ, giọng hơi hờn hờn:
“Anh nè… sao lúc nào cũng biết cách làm em thương mà không nói thẳng ra vậy hả?”
Phương:
“Có chứ… trách sao được, vì chính điều này làm anh thích em hơn.”
Thủy cười rúc rích trong màn hình, rồi gõ thêm:
“Thích là thích thật hả? Không phải lại lừa em đâu nhỉ?”
Phương gõ chậm từng chữ:
“Anh chỉ lừa em khi… em quên cách làm nũng.”
Thủy dừng một nhịp, rồi gõ:
“Vậy thì… anh phải chịu trách nhiệm làm cho em được nũng thoả đáng nha.”
Phương gõ một dòng duy nhất, ngắn mà chắc:
“Anh nhận.”
Thủy hỏi, giọng dịu:
“Nếu một mùa thu rất xa sau này… mình gặp lại ngoài đời thật thì sao?”
Phương:
“Có lẽ anh sẽ không biết nói gì.”
Thủy:
“Em cũng vậy.”
Phương nghĩ một lúc rồi nói:
“Hay mình chỉ cần một câu thôi.”
Thủy:
“Câu gì?”
Phương:
“‘Thu năm nay… đẹp quá.’”
Thủy cười:
“Anh đúng là không chịu nói lời ngọt.”
Phương:
“Vì anh sợ nói nhiều quá, em sẽ tin.”
Thủy:
“Còn anh?”
Phương:
“Anh thì… đã tin từ lâu rồi.”
Ánh đèn trong căn nhà ảo dịu xuống.
Thủy nói, rất khẽ:
“Nếu lúc đó em nói câu ấy trước… anh có nhận ra không?”
Phương:
“Anh sẽ nhận ra. Vì giọng đó… anh quen rồi.”
Thủy gửi một biểu tượng nhỏ, rồi viết:
“Vậy thì được rồi.”
Phương:
“Được rồi là sao?”
Thủy:
“Là dù có đi xa, em cũng biết mình đã từng được thương theo cách rất hiền.”
Anh không giữ em.
Phương:
“Anh vẫn ở đây. Không phải để giữ em…
mà để mỗi lần em nhớ, căn nhà này vẫn còn sáng.”
Căn nhà ảo không đóng cửa.
Mùa thu vẫn đi ngang, rất khẽ.
Và giữa hai con người chưa từng đối mặt ấy,có một điều gì đó
vừa đủ lãng mạn để nhớ,
vừa đủ dịu dàng để không làm đau nhau…
Có những hôm, Thủy về căn nhà trễ hơn thường lệ.
Phương đã ngồi sẵn ở đó, như mọi khi. Anh không hỏi ngay, chỉ chờ. Sự chờ đợi của anh luôn có kiên nhẫn, nhưng hôm nay lẫn thêm một chút bất an rất nhỏ.
- Em bận à? - Phương hỏi khi Thủy xuất hiện.
- Ừ… một chút thôi.
- Một chút hay nhiều?
- Đủ để em phải nghĩ.
Phương gật đầu. Anh hiểu kiểu “phải nghĩ” đó - nó thường kéo theo những điều không dễ nói.
- Em đang nghĩ gì?
- Em nghĩ… nếu một ngày em không còn vào được căn nhà này nữa thì sao.
Phương nhìn quanh. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn.
- Nhà vẫn ở đây mà.
- Nhà thì ở, - Thủy nói - nhưng em sợ mình đổi khác.
- Đổi khác không sao, - Phương nói - miễn là còn nhớ đường.
Thủy mỉm cười, nhưng nụ cười mỏng.
- Anh lúc nào cũng tin như vậy.
- Vì anh tin em.
Cô ngồi xuống cạnh anh, không chạm, nhưng đủ gần.
- Anh có bao giờ thấy mình thiệt thòi không?
- Có chứ.
- Vậy sao anh vẫn ở lại?
- Vì những gì mình có ở đây… - Phương ngừng lại - ngoài đời anh không tìm thấy.
Thủy cúi đầu.
- Em sợ một ngày mình không đủ can đảm để quay về.
- Vậy hôm đó, - Phương nói rất khẽ - anh sẽ sang tìm em.
- Tìm bằng cách nào?
- Bằng những gì em đã để lại trong anh.
Thủy im lặng rất lâu.
- Nếu em rời đi thật thì sao?
- Anh sẽ giữ căn nhà này, - Phương nói - cho đến khi em cần.
- Anh không sợ cô đơn à?
- Anh đã quen cô đơn rồi, - anh đáp - chỉ là không quen thiếu em.
Ngoài phố ảo, gió thổi qua những ô cửa sáng.
- Hôm nay em không ở lại lâu được, - Thủy nói.
- Ừ.
- Nhưng em sẽ quay lại.
- Anh tin.
Thủy đứng dậy, quay lại nhìn căn nhà lần nữa.
- Nếu một ngày em trở lại mà anh không còn ở đây?
- Thì anh đang chờ em ở một nơi khác, - Phương nói - nhưng vẫn là anh.
Cô mỉm cười, lần này rõ hơn.
- Anh lúc nào cũng nói mấy câu làm em không đi nổi.
- Vậy thì đừng đi.
- Em phải đi.
Thủy rời khỏi căn nhà, để lại ánh đèn vàng chưa kịp tắt.
Phương ở lại, mở cửa sổ, để gió mang đi nỗi lo rất nhỏ.
Anh không biết Thủy sẽ quay lại bằng cách nào.
Chỉ biết rằng, trong thành phố ảo ấy, có một căn nhà luôn mở cửa.
---------Và có những người, dù đi rất xa, vẫn không thật sự rời đi…
Sep 04, 2025
Viễn Phương