Căn Nhà Trên Phố Ảo
Viễn Phương 15.12.2025 21:00:03 (permalink)
Căn Nhà Trên Phố Ảo
(Truyện ngắn)

   Phương và Thủy yêu nhau trong mối tình thơ đậm đà hương ấm trên một thành phố không có thật.
Nơi ấy không có bản đồ, và một địa chỉ có thể bị xóa đi lúc nào không ai hay biết, và có những căn nhà được dựng lên từ thói quen chờ đợi, những căn nhà làm nên bằng ký ức. Căn nhà phố ảo kia bị sụp đổ thì họ xây lại căn nhà trên phố ảo khác , vì thế nên họ vẫn mãi được gần nhau.
     Căn nhà của họ nằm ở cuối một con đường hẹp, đủ yên tĩnh, để cất giấu những điều không nói được, không để được ngoài đời thật.
Hơn hai mươi năm qua, họ chưa từng gặp nhau ngoài đời thật, nhưng họ thường có nhau trong căn nhà trên phố ảo.
      Đêm đó, Phương về nhà sớm hơn thường lệ. Anh mở cửa bằng một câu hỏi quen thuộc, nhẹ như chạm vào khoảng trống:
- Em có ở đó không, Thủy?
Màn hình im lặng vài giây. Phương chưa kịp lo thì Thủy đã xuất hiện, giọng như vừa chạy về:
- Có. Em đây rồi.
- Sao lâu vậy?
- Em đang pha trà… cho anh đó.
Phương bật cười, ngồi xuống chiếc ghế đặt sát cửa sổ ảo.
- Anh có mệt không? - Thủy hỏi ngay.
- Cũng hơi. Nhưng về tới đây là đỡ rồi.
- Vậy anh tựa lưng đi, đừng suy nghĩ nữa.
- Em lúc nào cũng biết anh đang thế nào.
- Vì anh không giấu được em,- Thủy nói, hơi nhõng nhẽo - chỉ giỏi giấu người khác thôi.
Phương im lặng. Ngoài phố ảo, ánh đèn vàng rơi xuống như những câu chưa kịp nói, và dòng người cũng ra vào tấp nập.
- Hôm nay em ăn uống ra sao? - Phương hỏi.
- Ăn rồi mà.
- Thật không?
- Thật… một nửa.
- Anh biết ngay, - Phương thở nhẹ - lần sau nhớ ăn đủ, nghe không?
- Anh cứ như ông cụ vậy.
- Ông cụ này chỉ lo cho mỗi em.
Thủy cười, giọng mềm hẳn đi.
- Anh cũng phải lo cho bản thân nữa. Dạo này anh thức khuya quá.
- Không thức thì làm sao làm thơ cho em được, sao gặp được em.
- Ngốc, - Thủy trách yêu
- Em đâu có đi đâu.
- Anh sợ một ngày em mệt quá… rồi không về nữa.
- Nếu em không về, - Thủy nói chậm - Là vì anh không gọi đó thôi.
Câu nói làm Phương khựng lại.
- Vậy nếu một ngày anh quên gọi thì sao?
- Thì em sẽ gọi trước, - Thủy đáp, làm nũng rất khẽ
- Em không giỏi chờ lâu.
Phương bật cười, tiếng cười tan vào căn phòng nhỏ.
- Hai mươi năm rồi… - Phương nói - Em có bao giờ thấy mình thiệt thòi không?
- Có chứ, - Thủy đáp thật,- Những lúc bệnh, những lúc buồn, em cũng ước có anh ở đó.
- Anh xin lỗi…
- Đừng xin lỗi, - Thủy cắt lời - Chỉ cần anh còn ở đây là đủ.
Cả hai im lặng. Sự im lặng không nặng nề, chỉ đầy.
- Nếu một ngày mình gặp nhau ngoài đời… - Phương ngập ngừng.
- Anh sợ hả? - Thủy hỏi
- Ừ.
- Em cũng sợ, - Thủy thừa nhận - sợ anh không giống trong trí tưởng tượng.
- Còn anh sợ em biến mất.
Thủy tiến lại gần hơn, khoảng cách chỉ còn là một câu chữ.
- Dù ngoài đời thế nào, - Thủy nói - Thì trong căn nhà này, em vẫn là của anh.
- Anh cũng vậy.
Họ không hứa hẹn trăm năm.
Chỉ hứa rằng, mỗi khi nhớ, mỗi khi yếu lòng, sẽ tìm về căn nhà ấy. Một nơi để an dưởng tinh thần, một nơi để tìm những gì mà đời thực không hề có,
Nơi có một người luôn hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Và một người luôn đáp: “Rồi… nhưng vẫn thiếu em.”
Thành phố ảo không già đi.
Chỉ có tình yêu của họ, lặng lẽ, bền bỉ, sống suốt hơn hai mươi năm - chưa từng chạm mặt, nhưng chưa bao giờ xa nhau.
   Có một buổi tối, Phương về căn nhà trên phố ảo mà không thấy Thủy.
Đèn vẫn sáng, cửa vẫn mở, nhưng không có câu chào quen thuộc.
- Thủy? - Phương gọi.
Không có tiếng trả lời.
Anh ngồi xuống ghế, chờ. Lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm, anh không biết phải đợi bao lâu. Thời gian trong thành phố ảo bỗng chốc chảy chậm hơn ngoài đời.
- Em đi đâu rồi? - anh gõ, rồi xóa - Anh đang lo.
Mãi sau, Thủy mới xuất hiện. Không vội vàng như mọi lần.
- Anh đợi lâu không?
- Lâu hơn anh tưởng.
- Em xin lỗi.
Phương nhìn dòng chữ của Thủy, cảm giác có gì đó khẽ lệch đi.
- Em ổn không?
- Không hẳn.
Anh siết chặt tay, dù biết Thủy không thể thấy.
- Có chuyện gì?
- Em mệt.
- Mệt thôi à?
- Ừ… mệt với việc cứ ở lưng chừng như thế này.
Câu nói khiến căn nhà im bặt.
- Anh không muốn mất em, - Phương nói rất chậm.
- Em cũng không, - Thủy đáp - nhưng em sợ một ngày mình chỉ còn là ký ức.
- Vậy mình gặp nhau đi, - Phương nói, gần như không kịp nghĩ.
- Anh chắc không?
- Chưa bao giờ chắc như lúc này.
Thủy im lặng rất lâu.
- Nếu gặp rồi… mà không thể quay lại đây thì sao?
- Thì mình xây lại, - Phương nói - bằng cách khác.
- Anh nghĩ mọi thứ đơn giản quá.
- Không, - anh đáp - anh chỉ không muốn buông.
Ngoài phố ảo, cơn mưa rơi không thành tiếng.
- Em cần thời gian, - Thủy nói.
- Anh đợi được.
- Nếu em không quay lại ngay?
- Anh vẫn bật đèn.
Thủy tiến ra cửa, dừng lại.
- Anh có chắc là sẽ còn nhớ đường về không?
- Chỉ có một căn nhà thôi, - Phương nói - anh không thể lạc.
Thủy nhìn anh lần cuối.
- Vậy đừng tắt đèn.
- Anh hứa.
Thủy rời đi.
Căn nhà vẫn sáng.
Phương ngồi đó, không biết Thủy sẽ quay lại bằng cách nào - trong thành phố ảo hay ngoài đời thật.
Chỉ biết rằng, ở nơi nào đó giữa hai thế giới, có một người vẫn nhớ đường về.
Đèn nhà chưa tắt.

May 18, 2025
Viễn Phương
 
#1
    Căn Nhà Trên Phố Ảo 2
    (Truyện ngắn)

    Căn nhà ảo chỉ sáng đèn khi mùa thu trở lại.
    Không có tường, không có cửa sổ, chỉ có một khoảng lặng đủ sâu để hai người ở hai phương trời cùng bước vào.
    Thủy hỏi, rất khẽ:
    “Anh vào chưa?”
    Phương trả lời, như một thói quen đã thành thân thuộc:
    “Anh ở đây rồi. Em đợi lâu không?”
    Thủy:
    “Cũng không lâu… chỉ là thấy anh vào trễ hơn mọi khi.”
    Phương mỉm cười qua câu chữ:
    “Vậy là em để ý giờ giấc của anh rồi.”
    Thủy:
    “Em chỉ… quen thôi.”
    Bên ngoài, thu đang chạm gió. Trong căn nhà này, mùa về bằng những dòng chữ hiện lên rồi đứng yên, như chờ được đọc chậm.
    Thủy nói:
    “Hôm nay gió lạnh hơn.”
    Phương đáp:
    “Anh biết. Vì lúc nãy gõ chữ, tay anh lạnh.”
    Thủy:
    “Anh có mặc thêm áo không?”
    Phương:
    “Có. Nhưng chắc vẫn chưa đủ ấm.”
    Thủy:
    “Vậy thì… anh ngồi gần màn hình hơn một chút đi.”
    Phương:
    “Để làm gì?”
    Thủy:
    “Để em biết là mình đang ở gần.”
    Phương không trêu lại. Anh chỉ gõ chậm hơn.
    Phương:
    “Ừ. Vậy anh ngồi đây rồi.”
    Một khoảng lặng rất mềm trôi qua.
    Thủy hỏi, nửa đùa nửa thật:
    “Nếu một ngày em không vào căn nhà này nữa… anh có buồn không?”
    Phương:
    “Có.”
    Thủy:
    “Buồn nhiều không?”
    Phương:
    “Đủ để mỗi lần thu về, anh lại mở đèn sớm hơn một chút.”
    Thủy gửi một dấu ba chấm.
    Thủy:
    “Anh lúc nào cũng nói mấy câu làm người ta không biết nên tin hay nên… thương.”
    Phương:
    “Vậy thì em cứ thương đi. Tin hay không cũng được.”
    Thủy:
    “Anh nói vậy là không công bằng.”
    Phương:
    “Sao lại không?”
    Thủy:
    “Vì em thương thật.”
    Phương không đáp ngay.
    Phương:
    “Anh biết.”
    Thủy:
    “Biết sao anh còn im lặng?”
    Phương:
    “Vì anh đang giữ cho nó được yên.”
    Thủy gõ chữ, giọng hơi hờn hờn:
    “Anh nè… sao lúc nào cũng biết cách làm em thương mà không nói thẳng ra vậy hả?”
    Phương:
    “Có chứ… trách sao được, vì chính điều này làm anh thích em hơn.”
    Thủy cười rúc rích trong màn hình, rồi gõ thêm:
    “Thích là thích thật hả? Không phải lại lừa em đâu nhỉ?”
    Phương gõ chậm từng chữ:
    “Anh chỉ lừa em khi… em quên cách làm nũng.”
    Thủy dừng một nhịp, rồi gõ:
    “Vậy thì… anh phải chịu trách nhiệm làm cho em được nũng thoả đáng nha.”
    Phương gõ một dòng duy nhất, ngắn mà chắc:
    “Anh nhận.”
    Thủy hỏi, giọng dịu:
    “Nếu một mùa thu rất xa sau này… mình gặp lại ngoài đời thật thì sao?”
    Phương:
    “Có lẽ anh sẽ không biết nói gì.”
    Thủy:
    “Em cũng vậy.”
    Phương nghĩ một lúc rồi nói:
    “Hay mình chỉ cần một câu thôi.”
    Thủy:
    “Câu gì?”
    Phương:
    “‘Thu năm nay… đẹp quá.’”
    Thủy cười:
    “Anh đúng là không chịu nói lời ngọt.”
    Phương:
    “Vì anh sợ nói nhiều quá, em sẽ tin.”
    Thủy:
    “Còn anh?”
    Phương:
    “Anh thì… đã tin từ lâu rồi.”
    Ánh đèn trong căn nhà ảo dịu xuống.
    Thủy nói, rất khẽ:
    “Nếu lúc đó em nói câu ấy trước… anh có nhận ra không?”
    Phương:
    “Anh sẽ nhận ra. Vì giọng đó… anh quen rồi.”
    Thủy gửi một biểu tượng nhỏ, rồi viết:
    “Vậy thì được rồi.”
    Phương:
    “Được rồi là sao?”
    Thủy:
    “Là dù có đi xa, em cũng biết mình đã từng được thương theo cách rất hiền.”
    Anh không giữ em.
    Phương:
    “Anh vẫn ở đây. Không phải để giữ em…
    mà để mỗi lần em nhớ, căn nhà này vẫn còn sáng.”
    Căn nhà ảo không đóng cửa.
    Mùa thu vẫn đi ngang, rất khẽ.
    Và giữa hai con người chưa từng đối mặt ấy,có một điều gì đó
    vừa đủ lãng mạn để nhớ,
    vừa đủ dịu dàng để không làm đau nhau…
    Có những hôm, Thủy về căn nhà trễ hơn thường lệ.
    Phương đã ngồi sẵn ở đó, như mọi khi. Anh không hỏi ngay, chỉ chờ. Sự chờ đợi của anh luôn có kiên nhẫn, nhưng hôm nay lẫn thêm một chút bất an rất nhỏ.
    - Em bận à? - Phương hỏi khi Thủy xuất hiện.
    - Ừ… một chút thôi.
    - Một chút hay nhiều?
    - Đủ để em phải nghĩ.
    Phương gật đầu. Anh hiểu kiểu “phải nghĩ” đó - nó thường kéo theo những điều không dễ nói.
    - Em đang nghĩ gì?
    - Em nghĩ… nếu một ngày em không còn vào được căn nhà này nữa thì sao.
    Phương nhìn quanh. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn.
    - Nhà vẫn ở đây mà.
    - Nhà thì ở, - Thủy nói - nhưng em sợ mình đổi khác.
    - Đổi khác không sao, - Phương nói - miễn là còn nhớ đường.
    Thủy mỉm cười, nhưng nụ cười mỏng.
    - Anh lúc nào cũng tin như vậy.
    - Vì anh tin em.
    Cô ngồi xuống cạnh anh, không chạm, nhưng đủ gần.
    - Anh có bao giờ thấy mình thiệt thòi không?
    - Có chứ.
    - Vậy sao anh vẫn ở lại?
    - Vì những gì mình có ở đây… - Phương ngừng lại - ngoài đời anh không tìm thấy.
    Thủy cúi đầu.
    - Em sợ một ngày mình không đủ can đảm để quay về.
    - Vậy hôm đó, - Phương nói rất khẽ - anh sẽ sang tìm em.
    - Tìm bằng cách nào?
    - Bằng những gì em đã để lại trong anh.
    Thủy im lặng rất lâu.
    - Nếu em rời đi thật thì sao?
    - Anh sẽ giữ căn nhà này, - Phương nói - cho đến khi em cần.
    - Anh không sợ cô đơn à?
    - Anh đã quen cô đơn rồi, - anh đáp - chỉ là không quen thiếu em.
    Ngoài phố ảo, gió thổi qua những ô cửa sáng.
    - Hôm nay em không ở lại lâu được, - Thủy nói.
    - Ừ.
    - Nhưng em sẽ quay lại.
    - Anh tin.
    Thủy đứng dậy, quay lại nhìn căn nhà lần nữa.
    - Nếu một ngày em trở lại mà anh không còn ở đây?
    - Thì anh đang chờ em ở một nơi khác, - Phương nói - nhưng vẫn là anh.
    Cô mỉm cười, lần này rõ hơn.
    - Anh lúc nào cũng nói mấy câu làm em không đi nổi.
    - Vậy thì đừng đi.
    - Em phải đi.
    Thủy rời khỏi căn nhà, để lại ánh đèn vàng chưa kịp tắt.
    Phương ở lại, mở cửa sổ, để gió mang đi nỗi lo rất nhỏ.
    Anh không biết Thủy sẽ quay lại bằng cách nào.
    Chỉ biết rằng, trong thành phố ảo ấy, có một căn nhà luôn mở cửa.
    ---------Và có những người, dù đi rất xa, vẫn không thật sự rời đi…

    Sep 04, 2025
    Viễn Phương
     
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9