C H I Ề U N G H I Ê N G
Nghiêng sông soi khoảng trời chiều
Xanh trong dõi bóng cánh diều nghiêng mây
Vắng em nghiêng dáng sân gầy
Mơ chim ríu rít nghiêng cây tự tình.
Nắng soi nghiêng bóng chúng mình
Nón nghiêng bay tóc quyện tình thơm hương
Em nghiêng tay hái hoa hường
Cài nghiêng trên áo để thương suốt đời. Nguyễn Văn Thái
14-4-2014*1648
NVT – TGV
(Chữ nghiêng)
*
N H Ậ N T H Ư E M Khấp khởi thầm rì rào reo con suối
Tiếng chim rừng thánh thót hót đâu đây
Gió nhẹ lay ru mơn man nắng sớm
Mở lá thư em hồn nhẹ nhàng mây
Mầu mực tím của ngày xưa nét chữ
Mùi đất thơm trưa chống lũ quê nhà
Ôi ! Bóng dáng tà xanh chiều thu ấy
Như đẫm tình quê mẹ mới hôm qua
Phía trời kia vẫn mịt mù bom lửa
Đường xe lăn ngập bụi đất, thác ghềnh
Biết cuộc đời anh có em - một nửa
Chiến trường xa xe vững tiến quân hành
Mặt trời hồng tròn xoe anh đứng bóng
Lá thư xanh gấp ủ ấm lồng tim
Cuối con đường lung linh vầng mây trắng
Ngào ngạt hương rừng thấp thoáng cánh chim
Gió du dương ngả nghiêng đường dốc đá
Cánh võng em... ngây ngất ánh chiều tà.
*16-4-2014*16650
(Nhớ lại kỷ niệm xưa) * N G H I Ê N G L Ò N G Nghiêng nghiêng nghe hát. Thật hiền!
Câu thơ thắm thiết diệu huyền nghiêng trao
Tấm tình đồng điệu nghiêng chào
Nghiêng đông thổi gió cánh đào hồng tươi
Trời nghiêng xin nguyện một lời
Nghiêng lòng giãi tỏ khúc nhôi cái tình
Thơ nghiêng đo nghĩa tâm minh
Nghiêng đời tìm đủ nửa mình trong thơ.
Nguyễn Văn Thái
17-4-2014*1652
*
T H Ư Ơ N G T R Ă N G Thương trăng mông quạnh đêm sầu
Mây kia vin gió loang mầu mặt gương
Buồn ta muôn đỗi trùng dương
Ngân Hà một dải dặm trường chia ly
Hỏi ai sẻ núi phân kỳ
Hỏi ai ghép nối thành thùy tơ vương
Dây đàn cùng gẩy cung thương
Câu thơ chở mộng đêm sương giấc lòng
Thương trăng, bó gối bên song
Xa xôi rọi sáng mơ mòng bóng tôi.
Nguyễn Văn Thái
18-4-2014*1654
*
“T Ự S Ự” Từ bậc ba chín nhìn về chân dốc
Thấy sởn da gà gió quẩn bốn phương
Một mặt trời lừng lững khắp ngả đường
Cơn gió chướng phồng gan tia cực tím
Thang độc đạo chỉ có lên không xuống
Giữa chơi vơi gió cuốn cũng buộc lòng
Khung trời con đâu biết đến mênh mông
Người mê muội bởi khói sương che khuất
Vào cái ngày đời nửa cười nửa khóc
Đi tận cùng chỉ thấy những thương đau
Trời đất vô duyên hoa cỏ nát nhàu
Cái vô lý: Đỉnh cao chỉ một “Ghế”
Từ tự thuở sinh ra cõi trần thế
Duy nhất kia là nguồn gốc tương tàn
Bày con chiên lâm cảnh ngập oan khiên
Và xương máu ngổn ngang bãi rác thải
Ngọn cỏ thân ta tìm lời an ủi
Dịp mùa về con cháu biết mùi quê
Thấy cây trứng gà còn tán sum suê
Lá rụng ít, nhiều? Sân nhà rêu bám?
Một mình ta tự sự buôn chất xám
Tiêu thời gian của vợ soạn bữa cơm!
Chút viên mãn bởi mình hãy còn hơn
Bao kẻ khổ qua trưa lo bữa tối!
Nguyễn Văn Thái
19-4-2014*1655
*
T Ì M E M Tìm em rẽ lối câu thề
Trăng lòng lúc tỏ lúc mê mẩn buồn
Tình chung tô vẽ vuông tròn
Tươi giòn con nắng, thắm son môi hồng
Tìm xưa khúc lặng dòng sông
Thương em một thuở hương lòng trinh nguyên
Tơ hồng se mối tình duyên
Ghé vai chia nỗi muộn phiền em mang
Xa rồi những mối tình tan
Vấn vương chi nữa đa đoan tơ vò!
Chiều mơ khoan nhặt bóng đò
Trăng khơi ngân nhịp sóng xô dập dìu.
Nguyễn Văn Thái
20-4-2014*1659