H E O M A Y C U Ố I M Ù A Anh vào heo may ngọn chiều thưa thớt
Lá bàng dần úa đỏ buổi tàn đông
Độ lạnh không còn cảm nỗi cô đơn
Em hiện lên ngói rêu phong bóc mảng
Anh giật mình thấy ai đang hổ thẹn
Tim bồi hồi như thuở mới bên nhau
Nhịp đập tăng nhưng lại khác sắc màu
Em xoa bóp dòng về ngăn đổi máu
Phút trấn tĩnh thấy lòng cơn đau nhói
Ngước trông lên xin lạy chúa ban tha
Tự tâm can ngấn dòng lệ đắng nhòa
Em mỉm cười bao khoan dung độ lượng
Như thanh thản thoát qua luồng gió chướng
Ngày bừng xanh mây trắng nhẹ trên cao
Đông qua rồi xuân sẽ đến xôn xao
Em vẫn thế ươm tình yêu bất tận
Cánh đồng vàng rộm màu tươi hứa hẹn
Hạt thóc lăn đủ giấc mộng luân hồi
Lại trở về hạt thóc đợi mùa khơi
Em nhẹ bước chân trần trên thảm cỏ
Mùa xuân lại về…
Mùa xuân tôi đó!
Nguyễn Văn Thái
18-4-2015*1985
*
Y Ê U T H Ơ Người nói tôi :Thích ngồi trước máy tính
Tôi chỉ cười vui vẻ nhận lời chê
Về hưu rồi còn một chút say mê
Vui với thơ thả hồn chơi cõi ảo
Em nhắc khéo: Bắt máy làm nhiều quá!
Tôi lặng im nhận thiếu sót của mình
Nghỉ dạy rồi những năm cuối bình sinh
Tìm thú vui : Giao lưu cùng thi sĩ
Con trách tôi: Bố ngối lâu dùng máy!
Ngẫm bản thân, tìm kiếm sự cảm thông
Được hưởng hưu là thư thái trong lòng
Không có nghĩa chơi chờ thời gian chết
Tự tôi đã lạm dụng thời hưu trí
Quá đam mê ngồi ôm máy suốt ngày
Muốn chút tình còn lại mãi ngày mai
Quên hương gió, quên cả màu của nắng
Một vòng quay dài bằng hai tư tiếng
Trừ ngủ, ăn… tôi dành hết cho thơ
Tâm hồn tôi lạc vào cõi mộng mơ
Tạc hình hài miên man thành tượng sống
Chưa hợp lý nhưng yêu thơ là thế
Thơ đến, đi đâu hiện hữu như người
Tôi buộc lòng mất cái khác cho nguôi!
Niềm say mê có chăng ranh giới hạn.
Nguyễn Văn Thái
19-4-2015*1986
*
C H Ỉ C Ò N L Ạ I Nắng rộn khơi khoe lung linh muôn sắc
Gió quyện mây và hồ họa trời thơ
Những nụ cười tung cánh lộng ước mơ
Chân trời mới sáng lên bao hy vọng
Trải miền xanh ngút ngàn trong bình lặng
Lưới nhện đan nhẫn nại những con đường
Dấu tích chiến tranh xa lạ đến ngỡ ngàng
Tìm thanh xuân - bước xưa trong ký ức
Chỉ còn lại rừng sen hồng - hoa ép*
Chung mẫu hình cài ngực mộ các anh
Khói hương bay lan khắp khối quân hành
“Chưa biết tên”** xen hàng bia danh tính
Các anh đứng như ngày xưa đã đứng
Giữ bàu trời Tổ quốc mãi tồn vinh
Dẫu lịch sử đánh mất cả tên mình
Tượng đài uy nghi giữa vàn xanh thắm
Chúng tôi trồng cây ngô đồng tiếp mãi
Trong vườn lăng cổ kính, cả đồi bia
Từ xa xưa cho đến tận bây giờ
Khoảng mênh mông vọng tiếng chim “khắc phục”.***
Nguyễn Văn Thái
26-4-2015*1989
(*) Hoa công nghiệp (**) Những ngôi mộ liệt sĩ chưa biết tên (***) Loài chim kêu như tiếng “bắt cô trói cột” = “khó khăn khắc phục” (Kỷ niệm chuyến đi thăm lại chiến trường xưa từ 20/4/2015 đến 25/4/2015) *
B Ằ N G L Ă N G Đ Ã T Í M Trăng lên, nắng thức bíu vai
Còi tàu xa vọng mãi hoài sân ga
Đêm thâu khắc khoải canh gà
Cây đua vun vút bóng nhòa lạnh vương
Buồn dâng hun hút con đường
Rừng ngàn im lặng giọt sương xót lòng
Bước chân mòn mỏi niềm mong
Âm u mây xám nhòa dòng sông thơ
Qua rừng, vượt núi chốn xưa
Bên tai vẫn gió lơ chơ phố phường
Bóng ai vương vấn chung đường
Bằng lăng đã tím thoảng hương bên đời.
Nguyễn Văn Thái
28-4-2015*1990
*
S Ứ C M Ạ N H T Ì N H Y Ê U Bừng tỉnh say du dương khúc tình ru
Như hạt mưa miên man nhuần đất hạn
Bật hồi sinh sau cỏ tàn, sông cạn
Dậy hồn thơ tim thi sĩ cứng đờ
Ta thương ta côi cút mảnh tình nghèo
Mãi lạnh buốt đêm trường mơ dáng cuội
Quãng sông vắng co mình coi bóng lặng
Gió đìu hiu lay lắt vạt chiều quê
Mây kéo đen u ám giữa sơn khê
Hồn thi sĩ lặng im chờ hóa đá
Xác héo khô bơ vơ miền đất lạ
Nỗi quên ta hạt bụi dải ngân hà
Rồi dạt dào hương gió mới tràn qua
Hoa ngào ngạt gợi xuân tình ong bướm
Anh thức tỉnh hân hoan chào nắng sớm
Ủ trong lòng mơ một đóa hồng tươi
Gom nhựa nắng chăm chút đẹp cây đời
Sóng ngân ru trăm năm lời tình ái
Vườn xuân ươm xanh mầm thơm hoa trái
Khúc khải hoàn mãi vọng bản tình ca.
Nguyễn Văn Thái
27-4-2015*1991