Huyền thoại tuyết
ThủyPhụng 04.12.2005 02:30:09 (permalink)
Lấy ý tưởng từ truyền thuyết Nữ Oa đội đá vá trời,"Huyền thoại tuyết" là một câu truyện có pha 1 chút phong cách của 1 nhóm vẽ t2 Clamp_Nhật Bản với nội dung chủ đạo xoay quanh "tuyết"

....................~~~~....................


Tương truyền,thế giới được tạo ra từ bàn tay của một phụ nữ<tạm gọi bà là Megami, nữ thần của trái đất hay chính là nữ thần sự sống>.Bằng quyền năng và trí tưởng tuợng của mình,Megami đã sáng tạo ra 6 tộc người :Mizu<nước>,Hi<lửa>,Tsuchi<đất>Kaze<gió>Kamineri<sấm sét>Hana<hoa>.Mỗi tộc đều có một quyền năng và một "món quà" đặc biệt khác nhau :Mizu được "sức mạnh", Hi được "tham vọng", Tsuchi được "tình cảm", Kaze được "trí tuệ" Kamineri được "danh dự" hana được "hạnh phúc"...

Tuy nhiên, những tộc này thay vì chung sống hòa bình với nhau như ý muốn của megami thì lại kình địch lẫn nhau và tự phân chia thành 2 nhánh người Tsuki<mặt trăng> bao gồm Mizu, tsuchi,kamineri và Taiyoo<mặt trời> gồm hi, kaze và hana...Cuộc chiến giữa các bộ tộc đã khiến cho thế giới bị tàn phá nặng nề và có nguy cơ bị hủy diệt .

Đau lòng và chán nản trước tất cả những chuyện này, Megami quyết định sáng tạo nên một tộc người nữa hoàn hảo hơn,mạnh hơn với "nỗi đau" có thể trấn áp các tộc. Và Hyooketsu<băng giá> ra đời

Nhưng...cũng như chính cái tên của mình, Hyooketsu không hề có tình cảm: Không yêu..không hận...không nhớ nhung...không hạnh phúc ... không đau khổ ...Sở hữu "nỗi đau" nhưng không thể cảm nhận nổi "nỗi đau". Đó cũng chính là dụng ý của Megami bởi bà không muốn chứng kiến cảnh tương tàn giữa những đứa con của mình.Hơn thế nữa,khuyết điểm tưởng chừng trí mạng đó cũng chính là thử thách bà đưa ra cho không chỉ mình tộc hyooketsu mà còn cả 6 tộc người còn lại. Ai có thể vượt qua và dám chấp nhận "Nỗi đau" ?...

Nhờ sự xuất hiện của tộc Hyooketsu mà 6 tộc, dù vẫn kình nhau nhưng đã trở về thế cân bằng. Tsuki ở phương Bắc và Taiyoo ở phương Nam.Hyooketsu thì sống ở đầu mạn Bắc, nơi khí hậu quanh năm lạnh giá như tâm hồn của chính họ.Không ai trong 3 nhóm người này xâm phạm lãnh địa lẫn nhau.Thế giới được yên bình trong suốt một thời gian dài sau đó

Cho tới 1 ngày....

...Bộ tộc đứng đầu nhánh Tsuki_Mizu chỉ trong một đêm đã bị sát hại toàn bộ.Khiến nhánh Tsuki trở nên yếu thế,buộc phải quy phục dưới nhánh người Taiyoo trong hoài nghi về những cái chết bất thường của người tộc Mizu>Bởi họ là tộc người sở hữu "sức mạnh".Ngoài Hyooketsu với "nỗi đau" ra thì còn tộc nào trong 5 tộc còn lại có đủ khả năng hủy diệt những con người đó?...

Đứa trẻ sống sót duy nhất của tộc Mizu cũng nghĩ như vây.Và nó muốn trả thù ...

...................~~~~.....................


Huyền thoại tuyết





Tóc...

Tiếng nước xem qua kẽ lá,rơi xuống nền đất nhẹ nhàng.Những giọt sương đêm tụ lại trĩu trên những chiếc lá mỏng manh hiếm hoi còn sót lại trong mùa đông băng giá.Rừng hoang lạnh vắng cả những tiếng cười của gió hiếu động trở nên yên ắng, một tiếng nước rơi cũng vang đi vọng khắp rừng gần xa...và cả 1 tiếng động rất khẽ nữa,tiếng chân mềm mại của 1 người phụ nữ đang bước trên lớp bùn xốp dài trải khắp con đường rừng bất tận

Nữ thần của sự sống với bộ trang phục mang màu sắc của vạn vật trên người: màu xanh của cỏ cây, màu đỏ của hoa, màu vàng của nắng, màu trắng bạc trong suốt của gió...

"Shirahime, con lại khóc nữa rồi"

Bước chân của nữ thần chợt dừng lại. Bà khẽ thở dài khi thấy trên nền trời đen thẫm của một đêm không trăng sao bỗng điểm một vài những bông tuyết trắng muốt.

"Người đời cho rằng tuyết là nước mắt Shirahime khóc cho cả thế gian, Vậy đâu sẽ là nước mắt con khóc cho chính con...?"

Tóc

Lại thêm tiếng một giọt nước thấm sâu vào lòng đất. Rồi một cô gái bước ra từ phía sau một gốc thông cao vọi.Cả người cô dường như được tạo ra từ một màu trắng tinh khiết .Trên gương mặt xinh đẹp,trong đôi mắt nâu nhạt u buồn của cô những giọt nước mắt vẫn đang trào ra...câm lặng.Nó làm nhạt nhòa vạn vật trước mắt cô,và ...hóa thành những bông tuyết lạnh lẽo

Tuyết rơi nhiều hơn...

#1
    hellomy9 21.12.2005 00:54:45 (permalink)
    Cực kỳ nhẹ nhàng !

    Nếu đã có thể vẽ, tại sao lại không nào

    #2
      n.trang 21.12.2005 04:38:21 (permalink)

      Buồn quá sis ơi...

      Khóc hòai à. Tuyết hòai à. Đẹp thì đẹp. Mừ lạnh chết queo xương cho coi... hic
      #3
        ThủyPhụng 27.12.2005 20:59:10 (permalink)
        Chết queo thì lấy đâu ra đối tượng để Phụng viết chứ

        hellomy tỷ , muội thích phong cách truyện của Clamp chứ vẽ ra thì muội chết mất

        Chapter 1 :



        Ráng chiều sắp mất,hoàng hôn đỏ thẫm hất những tia nắng yếu ớt cuối ngày vào tán những lùm lá xanh mơn man và nhuộm chúng trong ánh đỏ.Một vài chú chim én nhỏ vẫn còn bay luợn kêu vang trên nền trời lạc lõng.Đâu đó vang lên tiếng sáo réo rắt như tiếng nước hồ vào mùa thu tĩnh lặng.Tiếng sáo trong vắt nhưng khi hòa lẫn trong không gian bao la của 1 buổi chiều tà gợi lên một cái gì đó, 1 điều gì đó đầy cô độc.

        "Kyabetsu"

        Thêm một thanh âm nữa cũng trong veo như tiếng sáo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng trai trẻ đang ngồi một mình bên bờ hồ.Chiếc sáo đặt hờ trên môi anh ngừng thổi.Anh thờ ơ lướt ánh mắt đồng màu với hoàng hôn của mình nhìn về phía trước, nơi có 1 bóng người đang hối hả chạy lại

        "kyabetsu!"

        Bóng người chạy lại gần.Đó là 1 cô gái chỉ chừng 15,16 tuổi. Những giọt mồ hôi lấm tấm không làm mất hay giảm đi sự thanh tú diễm lệ trên khuôn mặt ửng hồng mà còn làm tăng thêm vẻ đáng yêu của cô bé .Vết chàm hoa tinh tế ngay giữa mi tâm, trên chiếc trán xinh xắn khiến người ta dễ dàng nhận ra cô là 1 người tộc Hana,và hơn thế nữa còn là "Kashira" trong tương lai

        "Chuyện gì vậy Kabocha? "

        Chàng trai nhíu mày.Anh nhìn chăm chú vào cô bé có tên Kabocha khiến cô bối rối.Khẽ đưa tay sửa lại mái tóc mềm mại xõa dài đến hông giờ hơi rối vì chạy,Kabocha đỏ mặt

        "À! ừm...vì cha muội và mọi người đã về "

        "Vậy thì sao?họ cũng đi quá lâu còn gì ?"

        " Tại huynh không biết đó thôi" khuôn mặt cô bé trở lại vẻ rạng rỡ như ban đầu :" Họ mang theo về một cô gái của tộc Hyooketsu. Cô ta kì lạ lắm.Lần đầu muội thấy một tộc người thú vị như vậy"

        "tộc Hyooketsu?"

        Khuôn mặt Kyaetsu thoáng biến sắc, trong một khoảnh khắc,kí ức của anh trở về một đêm trăng của ngày giữa tháng.Giữa đống đổ nát của một ngôi làng vừa bị tàn phá, trên nền đất nâu hóa màu máu đỏ và bao quanh là những cái xác vô hồn đẫm máu của tộc Mizu.Một đứa trẻ đang gục đầu khóc bên một thân người bất động .Một dòng máu nhỏ không ngừng rỉ ra từ khóe môi, khiến khuôn mặt người đó càng thêm nhợt nhạt

        "Cha!"

        Có tiếng trẻ thơ non nớt giờ lạc đi vì nước mắt của cậu bé vang lên.Đôi vai nhỏ gầy của cậu không ngừng run rẩy.Rồi đột nhiên cậu ngẩng đầu lên.Mặt trăng hờ hững trên cao vốn vô tình bỗng giật mình quét ánh mắt màu bạc của mình soi tỏ quanh thân người cậu bé,rồi gật gù,rồi tán thưởng...trước vẻ xinh đẹp của cậu.Duy chỉ có điều,đôi mắt xanh như màu nước kia sao ướt đẫm.Khiến cậu bé trở nên yếu đuối và tội nghiệp biết bao

        "Cha ơi!"

        Cậu bé lại gục đầu xuống khóc,người cha vẫn không tỉnh lại.Nhưng rồi dường như những giọt nước mắt của cậu bé cũng khiến cho trái tim của Megami phải rung động.Đôi mắt xanh của cha cậu từ từ hé mở.Không tinh anh...không sáng ngời mà đùng đục, đờ đẫn...Đôi mắt của người sắp chết.

        Tougarashi_Kashira của tộc người Mizu

        "K...y...a!" Ông thều thào gọi.Đứa trẻ đang khóc ngẩng đầu lên.

        "Cha! con...con đã nghĩ cha sẽ không tỉnh lại được nữa"

        Giọng cậu như muốn vỡ òa ra vì mừng rỡ, những giọt nước mắt mừng mừng tủi tủi rơi xuống mặt chát nơi môi người cha, mặn hơn cả vị máu tanh còn vương lại.Nhíu mày giận dữ, Tougarashi gắt lên,bất kể ngay sau đó máu được dịp trào vào phổi khiến ông đau đớn không thở được.Đôi vai không ngừng rung lên theo từng nhịp ho đau đớn

        "KYA ! con đang khóc ư?"

        "Con xin lỗi..." Cậu bé sợ hãi lấy tay quệt nước mắt rồi giúp cha xoa ngực

        "Con...chỉ vì...mọi người đều chết cả rồi, cha cũng không tỉnh lại.Con..con tưởng mình sẽ chỉ còn lại một mình..."

        Có cái gì trào lên nơi cổ họng Togarashi uất nghẹn.Ông muốn dang tay ôm con trai vào lòng vỗ về an ủi nhưng bất lực .Ông không còn đủ sức để làm bất cứ điều gì

        "Là tại ta...vì ta vô dụng không bảo vệ được con trai và tộc của mình"

        "Không phải mà cha!" Cậu bé hoảng sợ khi thấy ánh mắt của người cha hiện lên vẻ tuyệt vọng

        "Không! là do ta...lỗi của ta..."Togarashi nhẹ lắc đầu rồi lại tiếp tục ho khùng khục.Ông bắt đầu cảm thấy cái chết đang đến gần.Cố nhích động bàn tay đặt lên tay của con trai,ông thì thào yếu ớt

        "quyền năng của tộc Mizu..."Sức mạnh"...luôn ẩn tàng trong con, hãy...sử dụng nó...để...khôi phục Mizu...Đừng...khiến ta và...mọi người... th...ấ...t...v...v..ọn...ng..."

        "Cha! nhưng kẻ thù của tộc Mizu là ai? cha nói đi"

        Cậu bé hốt hoảng hỏi dồn khi thấy người cha cứ lả dần...đôi mắt từ từ khép lại.Nhưng vô ích, Tougarashi đã chìm vào vô thức, chỉ còn để lại những lời nói rời rạc vô nghĩa

        "Hy..ook..e..t...su....ch..ỉ...ỉ...H..y..."

        Tiếng nói đứt đoạn theo hơi thở.Linh hồn Tougarashi rời khỏi thể xác, nhìn đứa con trai đang than khóc lần cuối cùng rồi bay vút lên cao.Nơi nữ thần Megami đang chờ đợi cùng tộc người Mizu
        .........................

        "Muội muốn nói là tộc người sở hữu "nỗi đau" ư,Kabocha?"

        Kyabetsu hỏi lại,ánh mắt anh lóe lên những tia lấp lánh,nhưng rất nhanh, không để kabocha nhìn thấy được,rồi trở lại vẻ lạnh lùng cố hữu

        "Huynh không tin phải không? chính muội lúc đầu cũng vậy.Nhưng là thật đó, để tránh việc cô ta dùng "nỗi đau" làm chúng ta tổn thương,mọi người đã phong ấn cô ta rồi"

        Kabocha đắc ý, cô bé lén quan sát nét mắt của Kyabetsu rồi nhanh chóng thất vọng bởi sự thản nhiên của anh

        "huynh cũng kì lạ thật" cô bé bất giác phụng phịu :"người tộc Hi vốn rất ưa náo nhiệt, chỉ có huynh là lãnh đạm vậy"

        Câu nói hờn dỗi của cô tưởng chừng không có gì nhưng khi lọt vào tai kyabetsu như một tiếng sét, anh choàng tỉnh "Phải rồi! mình đang là người tộc Hi kia mà"

        "Xin lỗi! tại huynh hơi bất ngờ"

        Nụ cười guợng gạo hiện lên trên đôi môi như làm sáng bừng khuôn mặt lạnh lùng của anh, át cả ánh hoàng hôn ảm đạm và khiến trái tim người thiếu nữ tộc Hana loạn nhịp

        "huynh ...có làm gì muội đâu mà xin lỗi"

        "Muội có thể dẫn ta tới chỗ mọi người không?

        Kyabetsu đứng dậy phủi bụi, anh cố tình không để ý tới vẻ bối rối của Kabocha

        "Tất nhiên" cô bé nhoẻn cười và tíu tít suốt quãng đường trở về, không hề để ý thái độ lạnh lùng hơn bình thường của Kyabetsu,và càng không để ý ánh mắt của anh luôn phảng phất sự căm hận

        "...Cha...tộc người Mizu...ta sẽ trả thù ...Hyooketsu...nhất định ta sẽ trả thù..."

        ******************

        "Kyabetsu,huynh nhìn kìa, cô ta tuy rất lạ nhưng cũng thật đẹp phải không?"

        ...................


        Cần chỉnh sửa
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2005 21:04:14 bởi ThủyPhụng >
        #4
          ThủyPhụng 27.12.2005 21:00:49 (permalink)
          2


          "...nhưng cũng thật đẹp phải không? Chỉ đáng tiếc là lại có xuất thân từ tộc băng"

          Reikon bị những tiếng động lạ làm cho tỉnh lại Cô ngạc nhiên khi thấy mình đang ở trong một thần điện, và trước mặt cô là rất nhiều con người xa lạ mà cô chưa từng gặp bao giờ.Tộc người Hyooketsu bẩm sinh không có cảm xúc nhưng bù lại họ lại có khả năng dựa vào "khí" để phân biệt bạn hay thù .Và qua những luồng khí đang di chuyển,Reikon nhận ra có rất nhiêu khí ác ý với cô

          "cô đã tỉnh rồi ư cô gái ?"

          Một người đàn ông bước lại gần Reikon,khí của ông ta rất tốt,và cất tiếng hỏi han.Cô im lặng ngồi dậy,đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn chăm chú ông ta,dáng vẻ chừng như không hiểu gì cả

          "cô...có hiểu tôi muốn nói gì không?"

          Người đàn ông khẽ nhíu mày khi thấy biểu hiện của Reikon,cuối cùng ông quay về phía những người của mình thở dài

          "Dường như tộc người Hyooketsu không có khả năng giao tiếp.Nigauri! huynh có ý kiến gì không?"

          "Với những Hyooketsu, biện pháp tốt nhất là phải mạnh tay,Kyabetsu, ta giao cho cậu đấy"

          "Vâng"

          Một chàng trai trẻ bước lên theo lệnh của người đàn ông có khí màu lửa.Một vài sợi tóc đỏ dù đã được cột cao vẫn rũ xuống ôm lấy khuôn mặt của anh.Dù không có khái niệm về cái đẹp nhưng Reiko vẫn nhận ra chàng trai đó nổi bật nhất .Tuy nhiên, khí của anh ta tỏa ra ác ý rất mạnh, còn hơn cả người đàn ông kia .Bản năng của Reikon cho cô biết anh chàng nguy hiểm,rất nguy hiểm...Bất giác Reikon đưa tay lên ngực.Cô mơ hồ nhận ra mình nên tránh kẻ trước mặt

          Chàng trai bắt đầu lẩm bẩm những điều khó hiểu và đột nhiên Reikon thấy một cảm giác lạ đến với mình.Cô không biết đó là gì nhưng cảm thấy rất khó chịu.Thứ cảm giác ấy từ mơ hồ dần rõ hơn ...và cuối cùng khiến Reikon bực bội.Khuôn mặt cô hiện lên vẻ đau đớn

          "A..."

          Reikon ngã xuống bất động.Một thanh âm rất nhỏ thoát ra từ miệng cô và điều kì lạ xảy ra.Từ người cô tỏa ra những tia sáng màu bạc ,như màu mắt của cô,và khi nos chạm vào một người nào,họ cũng đều ngã xuống rên la,giãy giụa hết sức đau đớn .Một vài người còn định tự giết chính mình

          "Bảo vệ"

          Có tiếng người đàn ông lúc đầu phát thoại vang lên,đó là Shouga, tộc trưởng tộc Hoa và cha của Kabocha.Lập tức,một bức tường khí màu hồng đuợc dựng lên chống lại những tia màu bạc của Reikon.Nhưng ko được bao lâu, nó nhạt dần,nhạt dần ... như muốn tan biến .Khẽ rùng mình, Shouga hét lên với Kyabetsu .Anh vẫn đang nhắm mắt hết sức tập trung vào ấn chú của mình ,chính lời chú đang bảo vệ anh khỏi ảnh hưởng phản đòn trong vô thức của Reikon, giúp anh hoàn toàn bình yên

          "GIẢI NGUYỀN CHO NÓ ,NHANH LÊN"

          Trong 1 thoáng dao động, Kyabetsu mở mắt ra, chỉ trong khoảnh khắc nhỏ thôi nhưng cũng đủ để 1 tia sáng bạc xuyên thủng lời chú .Gần như ngay lập tức, những kí ức Kyabetsu đã muốn lãng quên từ lâu giờ nhập nhoạng trước mắt

          "Kya , con yêu của mẹ! nếu con thích chiếc sáo này đến vậy thì hãy giữ lấy , đây là kỉ vật mẹ đã mang theo từ bộ tộc của ông ngoại về đây, giờ nó là của con"

          "Con giữ được thật sao mẹ"

          "Tất nhiên rồi "


          "KYABETSU ! cậu đang bị nỗi đau điều khiển, tập trung định lực lại .Hãy giải nguyền cho cô ta, rồi ta sẽ giúp cậu trấn áp nó"

          "Kya ,từ nay con sẽ sống với ta , ta sẽ dạy con trở thành một Kashira vĩ đại .Yuunara , mẹ con cũng mong muốn như vậy , vì thế con ko được làm chúng ta thất vọng, biết ko "

          "Vâng thưa cha "


          "Nigauri , chúng ta phải làm điều gì đó trước khi quá muộn, ta ko chịu được nữa rồi"

          "Hãy nhìn này, tất cả những vùng đất này đều là của người Tsuki chúng ta . sau này con phải thay ta, cùng các tộc Tsuchi ,Kamineri dốc sức bảo vệ nó "

          "Cha hãy tin ở con, con nhất định sẽ trở thành 1 tộc trưởng như cha"

          "Ha ha ha ... ngoan lắm, quả nhiên con xứng đáng là người thừa kế của ta, đừng bao giờ quên niềm tự hào về dòng máu Tsuki vẫn đang chảy trong con"


          "Cố lên đi Shouga, tất cả trông cậy vào huynh đó, đừng bỏ khiên , để ta giúp huynh"

          "Còn vùng đất màu trắng kia thì sao hả cha, cũng là đất của chúng ta ư ?"

          "Không con trai ạ ! Đó là lãnh phận của 1 tộc người riêng biệt Họ khác chúng ta và cả người Taiyoo nữa"

          "Là sao ạ"

          "Sau này ta sẽ giải thích cho con sau,khi con lớn hơn,nhưng đừng bao giờ lại gần vùng đất đó,nhớ chưa ?"

          "Vâng"


          "Đành vậy Shouga, ta sẽ mạo hiểm tách nó khỏi con bé Hyooketsu kia, huynh cố hỗ trợ cho ta

          "Được"

          "Kya, tối nay là lễ thành nhân của con .Con đã đủ 10 tuổi và cần thử thách để xác nhận quyền kế vị tộc trưởng của ta .Hãy đi vào thánh địa của Mizu,và chỉ 1 mình .Nếu con vẫn bình an trở ra ,xem như tư cách con hoàn toàn xứng đáng .Ngược lại ... ta ko thể làm gì cho con được ....hãy cẩn trọng"

          "Cha đừng lo, con tin con ko làm mọi người thất vọng"

          "Ưm ... chúng ta sẽ tổ chức lễ hội trước chờ con "

          ...

          "Kya "

          "Dạ ?"

          "Cẩn trọng nhé con trai"


          "Quá mạnh, ta ko đủ năng lực để tách họ ra"

          "Đừng hoảng hốt, ta sẽ giúp huynh"

          "Chuyện gì đã xảy ra ....Kyuuri...Tamaneri...Mame ...Ai ? cái gì đã làm tất cả chuyện này ? ... Cha ...người đâu rồi ..."

          "Nhanh lên Nigauri, dường như Kyabetsu nó đã tới giới hạn cuối cùng"

          "Kya ...con trai ta ...hãy ... khôi phục lại Mizu .Nếu ko ... ta chết cũng ko cam tâm ... ko cam ..."

          XOẸT

          ...

          "Kyabetsu , huynh có sao ko ? Muội rất lo ..."

          Kabocha bật khóc . Cô ôm choàng lấy Kyabetsu khi anh vừa tỉnh lại ,trong đáy mắt anh vẫn có 1 cái gì đó thẫn thờ .Lúc này 1 số người cũng đã có thể ngồi dậy .Thở dài mệt mỏi, Shouga lắc đầu như ko muốn tin

          "Một đứa trẻ còn chưa trưởng thành ... bị phong ấn ... vậy mà chỉ chút nữa phá tan khiên hoa của ta .....Xem ra chúng ta đã đánh giá ko đúng sức mạnh của Hyooketsu . Kyabetsu ..." Ông nhìn lên "Cháu cũng mệt rồi , Ninjin ,Piiman , 2 người đưa cậu ấy về nghỉ đi"

          "Cha ,còn con"

          Kabocha khẽ nói , hiểu ý con gái , Shouga cố nén 1 nụ cười

          "Con cũng đi theo đi "

          "Không cần đâu Kashira Hana , cháu vẫn khỏe mà "

          Kyabetsu khước từ . Thật sự anh chưa khỏe chút nào nhưng chỉ muốn ở lại .Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh mới có thể tiến sát hơn với mục tiêu của mình

          "Nào Kyabetsu , cậu có nghe lệnh của ta ko ?"

          Kashira Hi can thiệp .Miễn cưỡng, Kyabetsu nhìn Reikon 1 lần nữa rồi đi theo Kabocha và 2 chàng trai tộc Hana kia .

          "Tất cả cũng lui đi"

          Nigauri cũng cho tất cả những người còn lại ra ngoài .Đợi đến lúc chắc chắn ko còn ai có thể nghe được câu chuyện của mình, ông quay sang nói với Shouga

          "Huynh nghĩ sao ?"

          "Chuyện gì ?"

          "Sức mạnh của Hyooketsu "

          "Vừa rồi ta đã thi triển khiên hoa, là phép thuật phòng vệ cao nhất của tộc Hana , càng mạnh hơn khi đích thân tộc trưởng làm .Tuy nhiên ... chỉ mình sức mạnh của 2 tộc chúng ta e ko thể khống chết được Hyooketsu"

          "Phải , họ quá mạnh "

          Nigauri công nhận .Ông trầm ngâm thổ lộ

          "Thật xấu hổ, lúc nãy ta cũng có bị "nỗi đau" tác động .Khi nó chạm vào ta , ta nhớ lại cảm giác ... ta tưởng chừng như tất cả mới ngày hôm qua , ta ko thể làm gì được cho Yurine ... cô ấy đã xa rời ta vĩnh viễn "

          "Nếu còn Mizu ..."

          Shouga buột miệng khiến khuôn mặt đang ảm đạm của Nigauri bỗng trở nên đanh lại như từ trước đến giờ

          "Đừng nói vớ vẩn .Ta hiểu ý huynh, nhưng chúng ta là nhánh Taiyoo cao quý , sao có thể liên minh với người nhánh Tsuki chứ "

          "Vậy còn Kaze thì sao ? Họ cũng là người của chúng ta mà "

          "Đã từng thôi "

          "Kìa Nigauri !" Shouga thở dài bất nhẫn "Chúng ta có quá khe khắt với Ukon ko ?Việc cậu ấy kết hôn với 1 cô gái Tsuchi đâu có nghĩa cả tộc đều như vậy"

          "Cậu ta là tộc trưởng" Nigauri lạnh lùng "Hơn nữa nếu chúng ta tha thứ cho Ukon thì sẽ nảy sinh ra tiền lệ về sau .Mà có phải ta ko cho cậu ấy 1 cơ hội để quay lại đâu, chỉ cần Ukon bỏ cô gái ấy ... Ta cũng rất đau lòng khi phải tuyệt tình với Ukon, dù sao cậu ấy ,ta và huynh đã từng kết nghĩa huynh đệ,cùng hứa gắng sức vì Taiyoo ..."

          Giọng ông khẽ trầm xuống 1 chút . 1 cái gì đó u ám bao quanh làm ko gian trở nên vắng lạng, khiến họ nghe được cả tiếng tim đập rất nhẹ của nhau .Cuối cùng chính Nigauri lên tiếng trước

          "Huynh thấy Kyabetsu thế nào ?"

          "Ta ko hiểu ý huynh"

          "Cậu ta có thể trực tiếp đối nguyền với Hyooketsu mà ko bị tổn thương nhiều lắm , chứng tỏ trong người cậu ta tiềm ẩn 1 sức mạnh ko thể xem thường .Và tư cách cũng được .Ta định sẽ nhận cậu ấy làm con nuôi, để sau này thay ta tiếp quản Hi"

          "Nhưng Kyabetsu ko có huyết thống của huynh, vậy sẽ ko đủ tư cách tiếp nhận năng lực tộc trưởng"

          "Ko khó, chỉ cần ta chia 1 ít máu của ta cho cậu ta thôi mà "

          "Vậy cứ theo ý huynh đi "

          "Ừm ... còn 1 chuyện nữa "

          Nigauri chợt cười rất lạ , ông nhìn Shouga ý nhị

          "Muốn làm 1 tộc trưởng tốt cần có 1 người vợ hiền , đệ có thể nào thành toàn cho con trai ta ko ?"

          "Không được sao ?" Shouga cũng bật cười " thật là ... con cái lớn luôn làm cho cha mẹ già bận tâm"

          ...Một bóng người lẻn vào thần điện Taiyoo sau khi tất cả đã bỏ đi được 1 lát. Y đến trước chiếc lồng ấn giam giữ Reikon mỉm cười độc địa

          "Hyooketsu...các người buộc phải chết..."

          Y lẩm bẩm rất nhỏ, vừa đủ nghe, rồi bỏ đi.Trả lại cho thần điện sự yên tĩnh thường ngày của nó...



          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9