Cổ tích bồ công anh
Hai đứa mình đã thề nguyền vào mùa gió nổi
Hoa bồ công anh bay rợp cả một khoảng trời
Trong nhung nhớ là màu hoa ly biệt
Cánh hoa xoay, xoay tít tận xa vời.
Ngày mình thề nguyền gió tím cả mặt trời
Bồ công anh bay như lời tiên tri tan vỡ
Có phải vì thế mà chúng ta xa nhau nhỉ?
Chuyện cổ tích nào cũng kết thúc thôi anh!
Mùa lại về, em lại thấy bồ công anh nở
Hoa vẫn rơi trong gió nổi cuối chiều
Em tìm mãi cái màu hoa xưa cũ
Lời thề năm nào vụn vỡ dưới chân hoa
Em từng thử đón cánh bồ công anh rơi
Hoa nhẹ quá, đậu lại rồi xoay mất
Chẳng gì là vĩnh viễn trên đời cả
Bàn tay em chẳng khép lại bao giờ
Giá ngày xưa hai đứa đừng thề nguyền
Để bây giờ bồ công anh phải khóc
Để bây giờ vào mỗi mùa gió nổi
Hoa lại rơi trong tiếc nuối âm thầm.
Em vẫn chờ mùa bồ công anh đến
Lại là hoa bay tan tác tình đầu
Em vẫn chờ lời tiên tri viết lại
Hoa có rơi trong gió nổi ban chiều?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2010 21:46:40 bởi Đoàn Thị Hồng Thuỷ >