Xin được bắt đầu từ tôi trước ! Tôi đến với VNTQ rất tình cờ. Trong một lần Google search, một cái link đã dẫn tôi đến trước cửa VNTQ. Tôi thực sự cảm thấy ngạc nhiên và thú vị khi thấy đứng bên nhau trong thư viện là các bài viết của cả hai phe, tạm gọi là phe CS và phe CH. Với lòng khâm phục BQL VNTQ đã biết cách giữ cho "lửa gần rơm" mà vẫn êm ru bà rù, xây dựng được tình đoàn kết giữa các thành viên, tôi đã đăng ký xin làm thành viên của VNTQ. Tôi đăng ký hôm trước thì hôm sau VNTQ "cháy lớn".
Bỏ qua vấn đề ai đúng, ai sai trong vụ "cháy" này. Ta thử tìm hiểu gốc rễ nguyên nhân gây ra "vụ cháy".
Lại xin dùng một chuyện của tôi để so sánh. Diễn đàn đầu tiên tôi tham gia là Đặc Trưng. Hồi mới tham gia, tôi có viết một bài trong đó có nói về các kỳ công của người Việt Nam. Trong các kỳ công, tôi có nói về địa đạo Củ Chi. Nhiều thành viên ĐT phản đối tôi kịch liệt. Tôi cũng "gân cổ" đấu lý lại. Thế rồi có một thành viên trả lời tôi bằng một bài viết nói về nỗi đau của cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Đọc bài trả lời đó xong, tôi sửa lại bài viết của tôi, bỏ phần nói về địa đạo Củ Chi đi.
Trở lại vụ "cháy" của VNTQ. Khi đăng ký làm thành viên một diễn đàn trung lập, ai cũng muốn sự ôn hòa. Các cây viết phe CS đa phần là trẻ, vốn dĩ vô tâm, cứ cắm đầu viết theo cảm nhận cá nhân mà quên nhìn trước, ngó sau, cứ khơi gợi lại những điều người ta muốn quên đi, làm sứt mẻ tình đoàn kết dân tộc mà không nhận ra. Còn các cây viết phe CH phần nhiều đều có tuổi, tự ái cao thấu trời. Bọn trẻ vô tâm đụng chạm, thay vì chỉ bảo, các vị lại cố tình "nện" thẳng tay. Thế là tình đoàn kết hàn gắn bao lâu bị rạn nứt. Dần dà, hảo hữu trở thành đối địch, hai phe lao vào "đốt phá" nhau, VNTQ tan tành.
Những lời trên, tôi nói với những người không quan tâm đến chính trị. Còn với những nhà chính trị, chỉ xin nhắn một câu: "làm chính trị thì phải biết dối trá và gian ác, không có ngoại lệ".
VNTQ "cháy", đã định nhắm mắt làm ngơ như những người khác cho khoẻ thân nhưng bản tánh vốn nhiều chuyện nên xin bon chen mấy chữ.