Giang hồ Phong thập lục
ieumai 22.12.2006 14:14:54 (permalink)
Hôi 1: Thiên hạ đệ nhất kiếm
Mùa thu có gió ,gió thổi lá bay .Trong rừng cây lá vân rơi bay theo chiều gió nhưng bâu trời hôm nay xanh ngát mặt trời rực lửa cây ko động cỏ ko rung lá vẫn rơi vẫn bay ,bay theo luồng kiêm khí.Kiếm khí tung hoành 3 vạn dặm ,1 kiếm vung lên chấn cửu châu, chi có thế mới tả đươc kiếm và khí của Tây môn xuy tuyết .Được ca ngợi la thần kiếm cuộc đời Tây môn mang rất nhiêu tính truyền kỳ
Phi lộ thôn ko phải là một thắng cảnh ngươi dân sống thưa thớt nhưng cứ đến cuối mùa thu gần sát đông chí thi ở đây đông vui không khí náo nức hản lên .Điểm nổi tiếng nhât của Phi lộ thôn là Cây bồ đề đã mấy trăm tuổi ,dưới gốc cây có một quán rượu nhỏ .Môi năm 1 lân vào ngày này Tây môn xuy tuyết lại hẹn gặp thần kiếm tam thiếu gia Tạ Hiểu Phong để luận kiếm.
_Huynh đến trễ
_Ta bận đi tìm 1 thứ
_ Chắc huynh đã tìm được
-Chưa !!
_ Có thể cho ta biết đó là cái gì ko Tạ Hiểu Phong tò mò hỏi ...
_ Chân trời .
Mọi ngươi xung quanh đều ngạc nhiên ko hiêu Tây môn xuy tuyết đi tim chân trời đê làm cái gì ....
-Tạ Hiểu Phong liên hỏi : chân trời có xa ko ??
_Không ta đang ở chân trời sao thì chan trơi làm sao có thể xa được.
_Huynh có quay về không ??
_ Ta chỉ quay về khi trăng sáng
Tạ Hiêu Phong cầm chén rượu uống một hớp nhỏ rồi hỏi tiếp:
_Trăng sáng có màu gì ??
_Trăng sáng có màu lam ,xanh như biển sâu như đại dương buồn như sóng và lạnh như gió mùa đông
_Ngồi xuống uống rươu đi...!!
Tây môn xuy tuyết lạnh lung như tuyết , mọi ngươi đều thấy khí lạnh toát ra từ ngươi Tây môn , từ trên xuống đều tráng xóa quân áo ko một màu nào khác .Ngồi xuống ko nói câu nào liên cầm châi rượu tu 1 hơi hết luôn
_Rượụ ngon !!
_Rượu này có tên là Túy Sinh Mộng uống vào co thể quên hết mọi chuyện trong quá khứ....
_ Sao ta không quên huynh....?
_Huynh đã quyên rồi nhưng kiếm của ta huynh ko thể nào quên
Một đạo sĩ nói nhỏ voi ngươi bên cạnh, Tạ Hiểu Phong mấy năm gần đây bế quan luyên công nghe nói đa luyên thành võng ngã chi kiếm ,ngưng thần đã nhập vào huyết có thể nói là thiên hạ vô địch.
Tây môn từ từ ngẩng đâu lên suy nghĩ 1 hồi rồi nói:
_Kiếm của huynh ta không thể nào quên nhưng kiếm của ta đã quên lâu rồi...!!
Bây h mọi ngươi moi chú ý cây Tường Vi kiếm ko còn trên vai Tây môn nũa, Tương vi màu đỏ khi ra khỏi vỏ thì như ánh chiều tà trải dài vạn dạm,bóng kiếm đỏ cùng vói màn sương tráng của tây môn đã đi vào huyên thoại của võ lâm.Với sự ngạc nhiên Tạ Hiểu Phong liền nói : Tay không có kiếm nhưng trong tâm có kiếm
_Thế kiếm của huynh đâu ??
_Kíếm ở trong tay huynh ....!!
_Sửng sốt Tạ Hiểu Phong nhin vào thanh kiếm của mình rồi thở dài , không ngờ huynh đã đạt đến cảnh giơi khác về kiếm ta thật ngưỡng mộ....
Hôi 2: Thiên Nhai-Minh Nguyệt- Đao_
Trong cuộc sống ai cũng có mơ ước ,mơ mình có môt danh hiêu ma cả giang hồ phải kính nể,có nhiều tiền và phụ nữ.
Đỗ Lôi năm trên cái đệm mua bên BaTư quần áo mặc trên ngươi nếu không phải thượng phẩm thì cũng là hàng quí hiếm , bên canh hắn lúc nào cũng có 4 người phụ nữ phục vụ , họ tuy không còn trẻ nhưng bù lại họ rất kinh nghiệm biết làm cho ngươi khác thỏa mãn....Đỗ Lôi đã có tất cả ,đã thực hiên đươc giấc mơ mà bao người không đạt được.
Với 1 cây đao Đỗ Lôi đã đánh tan liên minh 7 trại kỳ sơn và được cử lên làm trại chủ , thiểm điện liên hoàn đao nổi tiếng khăp vùng đông bắc không môt ai có thể thây đao vung ra như thế nào vì ai đã chứng kiến đã xuống suối vàng......
Trời mưa , gió thổi mạnh ,tà áo bay theo hướng đông nam vì Đỗ Lôi đang nhìn măt trời lặn phía Tây...đó là thói quen kê cả mưa rơi vẫn phải nhìn mặt trời lặn.
-Ngươi là Đỗ Lôi .. một giọng nói trầm vang lên
-Phải .... Đỗ Lôi quay lưng lại , thấy 1 bóng ngươi từ trên xuống đều đen, trong tay người ấy có đao , thanh đao đen nhánh bàn tay tráng xóa.
-Ngươi tìm ta?
-Phải
-Ngươi có biêt lúc ta đang ngắm mặt trời lặn ai dám đến gần thì phải chết ko ?
-Đây là lần cuối ngươi nhìn thấy mặt trời lặn....
Tức giận Đỗ Lôi rut đao ,đao rất nhanh vung lên đa chém ra 3 chiêu đều là chiêu sát thủ, đao khí vây quanh ngươi áo đen Đỗ Lôi nghĩ chỉ cần thế đã đủ hạ gục đối thủ ..nhưng một ánh sáng loé lên đao đã ra khỏi vỏ phá tan đao khí của Đỗ Lôi tuy ra chiêu sau ma đến trước.Cảm thấy không ổn Đỗ Lôi liền biến chiêu nhưng đã quá muộn 2 cánh tay Đỗ lôi đã rơi xuống......
-Sao ngươi không giết ta ?
-Đao của ngươi nhanh nhưng qua thơi gian hưởng thụ ngươi đã thành phế nhân ta không cần giết ngươi .Nói xong liên quay lưng bỏ đi .
-Ngươi tên là gì Đỗ Lôi gương hỏi..
-Ta họ Phó
-Phó Hồng Tuyết.. đáng ra ta phải đoán la ngươi sớm hơn.
Cách Phi Lộ thôn không xa có một ngon núi .,tuy không cao nhưng đường lên núi khá nguy hiểm.Phó Hồng Tuyết đi lên núi , dáng đi rất khó nhọc từ từ từng bước chậm không dừng lại dương như cả thiên địa chỉ có mình anh.Phong cảnh trên núi rất đẹp ,Mùa xuân đến hoa mọc lên kháp nơi các loài bướm đủ màu sác bay lượn.Hoa tuy đẹp nhưng đến lúc phải héo tàn,bướm bay lươn kháp nơi nhưng sinh mênh của chúng ngắn ngủi khi mùa xuân qua đi.Phó Hồng Tuyết thở dài nói:
-Mùa xuân qua đi mọi vật như chết nhưng con người còn sinh mạng thì vẫn còn mua xuân.Vẫn bước đi rất chậm bước chân ổn định trên tay cầm chặt thanh đao.,thanh đao đen nhánh bàn tay tráng xóa.....
Hôi 3 : Sao Băng
Ánh sáng của sao băng tuy ngắn ngủi,nhưng trên bầu trời có được bao nhiêu ngôi sao sáng ,huy hoàng bằng nó !
Lúc sao băng xuất hiện ,cho dù là ngôi sao vĩnh hằng bất biến cũng không sao lấn án được ánh sáng của nó.
Phó Hồng Tuyết có môt thói quen ngắm sao băng ở nơi cao nhất ,đã là thói quen thì khó ma bỏ được .Trên đỉnh núi không chỉ có mình Phó Hồng Tuyết mà còn 1 người nữa,dường như người này muốn nhảy từ trên đỉnh núi nay xuống..
Phó Hông Tuyết tiến lại gần thì ra là một người phụ nữ ,trên ngươi chỉ khoác một tấm áo mỏng .Cảm thấy sự xuất hiện của Phó Hồng Tuyết ,nhưng nàng không quay lại..
-Cô đã sống chưa ...Phó Hồng Tuyết nói
Đôi vai của nàng khẽ rung lên nhưng nàng vẫn không quay lại.
-Cô đã thực sự sống chưa !!!
Nàng đột nhiên trả lời
-Thế ngươi đã sống chưa?
-Ta đã chết lâu rồi .. ta không muốn người khác giống ta.
-Chúng ta đã từng gặp nhau .
-Không ,trước nay hoàn toàn không!
Cô gái châm dãi quay lưng lại.Ánh trăng đẹp quá ,sao bănng huy hoàng quá ,nàng cũng đẹp quá ,chiếc áo mỏng ,đôi chân nàng vẫn còn thon thả,rắn chắc...đương nhiên nàng vẫn còn trẻ.
Nàng mỉm cươi chậm dãi tiến vào gần Phó Hồng Tuyết.
-Sao huynh nghĩ tôi muốn tự tử ?
Phó Hồng Tuyết không trả lời
Nàng lại mỉm cười nói tiếp
-Ta có một sở thích ngắm bầu trời đêm tại nơi cao nhất có thể,không lẽ huynh cũng giống ta ??
Nàng lại nói tiếp
-Ta mất hứng ngắm trăng sao rồi , bây h ta chỉ muốn uống rượu và huynh phải bồi tiếp ta, nàng lại mỉm cười !!!
Phó Hông Tuyết khẽ gật đầu rồi nói.
-Cách đây không xa là Phi lộ thôn,ở đó có cây Bồ Đề khá lâu năm cạnh đấy có quán rượu
-Rượu ở đó thế nào?
-Ở đó bán rượu không phải là dấm
-Huynh dẫn đương chúng ta đến đó ngay bây giờ.
Quán rượu dưới gốc cây Bồ Đề lúc này vẫn còn đông người ,đa số trong đó là người trong giang hồ họ đến đây để được tận mắt chứng kiến nhìn thấy 2 con người mà có người còn muốn quỳ xuồng mà hôn chân họ.
Tây môn xuy tuyết uống rượu nhanh ,rất nhanh nhưng dường như Tạ Hiêu Phong còn uống nhanh hơn.2 ngươi không ai nói gì mà cũng không nhìn một ai xung quanh.Họ cũng đã uống khá nhiều.
Trên đời có loại ngươi lúc nào cũng gây đươc sự chú ý ,Phó Hồng Tuyết là loại người ấy .
Từ ngoài cửa có 2 ngươi bước vào ,1 nam 1 nữ.
Tây môn và Tạ Hiểu Phong cung lúc ngưng uống nhì ra ngoài cửa.Tây môn chăm chú nhìn vào đôi tay cầm thanh đao của ngươii áo đen đang bườc vào.Bàn tay tráng xóa thanh đao đen nhánh.....
To be continue
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9