Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Mình nhậu lai rai để giải buồn
Anh một cốc là tôi một cốc
Anh nói hai thằng "đô" tương đương
Thuở ấy vợ anh quá lạnh lùng
Anh nhậu vô rồi, bắt nằm không
Có lần mặt mũi anh đầy cát
Vợ đuổi ra hiên, thấy chạnh lòng
Đã vậy còn gây khó cho tôi
Bia rượu một mình uống sao vui
Mỗi lần thèm nhậu sang rủ bạn
Cứ nói rằng anh đã đi rồi...
Lúc ấy nào tôi có biết gì
Rằng anh bị vợ chẳng cho đi
Cho nên cười bảo về nhắn lại
Vẫn chỗ chiều qua - Quán Trúc Ly
Đâu biết rằng anh bị vợ "quầm"
Mặt mày sưng húp tựa cái mâm
Nhìn anh tàn tệ tôi thương lắm
Nhưng biết làm sao, chỉ lặng câm
Từ ấy hết xuân rồi lại thu
Vợ anh đay nghiến mãi đến giờ
Và tôi vẫn biết, tôi luôn nhớ
Bạn nhậu vì sao vẫn hững hờ
Nếu biết rằng anh bỏ nhậu rồi
Thôi thì, anh chết quách đi thôi
Sống làm gì nữa cho chật đất
Những kẻ như anh - "vợ hơn trời"
Thân tặng bạn nhậu cũ
"Theo hai sắc hoa TG"