Câu Lạc Bộ TRI ÂM
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 72 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
damotlanyeunhau 26.06.2011 21:21:19 (permalink)
0




Trích đoạn: Phù Vân


múi bỉn " sẽ lập tức úynh thim một mớ chìa khóa sơ kua? "
theo tỷ thấy như dị nè mụi:

Nếu chàng hỏng có CASE nào !
Bánh Phồng Tôm có xây rào phân ly?
Em có CARE hỏng có KEY...
Bao nhiu chìa ấy? làm gì?... mở AI?

Lời Iu chót lưỡi... đem khìa
Túm vào một bụm bưng dìa vô keo !
Rào yêu chẳng khóa, ai khòeo?
Leo vào thì dễ , vòng vèo... khó ra

Khi yêu hãy đứng xa xa
Chờ người mở cửa... chớ a thần phù
Yêu nhau mà cứ hu hu
Xây am dựng miễu đi tu cho gòi...

NEVER là chẳng bao giờ
ĐỪNG là Thôi _Chớmongchờ nghe hôn?
Mai dìa mua tấm băng rôn
Treo trên Phố Múi : " hoàng hôn mặn nồng "

Múi ui cưng có rỗi không?
Hỏi ngông : bà Nguyệt phải lòng ôngTơ ???
NEVER _ ĐỪNG nói ầu ơ
Lơ thơ tơ liễu trăng mơ ban ngày

Rượu đào chưa uống đã say
Phồng tôm chấm múi ngất ngây bao người...
Chị đây có núm hoa tươi
Tặng em một cụm nụ cười hồng hoang

Cho em làm vốn sang ngang...
Trả cho béhộp khỏan NEVER _ ĐỪNG.

lô ve
phùvântỷtỷ




Ui dza tỷ Phù Vân ơi!! hôm nay mB đi làm dzìa, ghía đọc bài thơ ni thấy say sưa hông à nào là Case nè (Heneiken huh tỷ??) rồi rượu mà nhậu dzí bánh phồng tôm chấm múi mới xiềng chứ Có dịp mô rựa aB đãi tỷ nhậu si fút gì đó nha . . .. Củm ơn tỷ nhìu . lô ve là răng mà mB nghĩ thành ve chai dzầy nà


#91
    damotlanyeunhau 26.06.2011 21:43:41 (permalink)
    0



    Trời đổ mưa như hôm nào anh đến
    Mang tình yêu thắp ngọn nến tim em
    Mùa thu bay những chiếc lá nhuộm vàng
    Âu yếm về viết tên nhau gần gũi

    Tháng sáu trời mưa bâng khuâng rơi vỡ
    Người có còn nhớ kỷ niệm không anh
    Vùng ngoại ô ánh đèn khuya mờ tỏ
    Tiếng ân cần nồng thắm giữa mưa đêm






    Mùa đông sydney sũng ướt với những cơn mưa chập chùng bất tận - mưa giao hoà gợi thương nhớ mênh mang. aB xin gởi tặng CLB Tri Âm tình khúc THÁNG SÁU TRỜI MƯA
    #92
      dzuylynh 27.06.2011 05:00:42 (permalink)
      0
       
       
      ... Mùa đông sydney sũng ướt với những cơn mưa chập chùng bất tận - mưa giao hoà gợi thương nhớ mênh mang. Hạ vàng Cali thung lũng nắng ấm thênh thang...



      ... nhặt nắng Hạ sang gửi về cho em
      lời hát sầu khơi nỗi hờn viễn xứ
      thôi thì cũng đành vọng khúc Tương Như
      gửi nắng gửi thương theo đời lữ thứ
      gửi nắng cho em sưởi ấm mộng xuân thì ...

        http://www.box.net/shared/2dav3rb3d08l8aivz4fp

      GỬI NẮNG CHO EM
      Album Lệ Tým
      sáng tác & trình bày dzuylynh
       
       
      gửi nắng cho em giữa ngọn lửa Hạ
      nơi anh trải vạt nắng lụa hong tơ
      để em thôi ngồi đếm những hạt mưa ...
      võng trưa ru hời câu hát đò đưa
      gửi nắng cho em bớt đời hiu quạnh
      song thưa mây trắng lạnh bụi vô thường
      gửi chút yêu thương cho em ấm tình tha hương
      gửi chút tơ vương cho em nối khúc duyên thừa...
      lời hát gọi mưa quên thời bão nổi
      lời hát gọi con nắng mới lên đời
      điệp khúc nhặt khoan gửi lời theo nắng
      nhặt nắng Hạ sang gửi về cho em
      lời hát sầu khơi nỗi hờn viễn xứ ...
      thôi thì cũng đành vọng khúc Tương Như
      gửi nắng gửi thương theo tình lữ thứ
      gửi nắng cho em sưởi ấm mộng Xuân thì
       

      half moon bay june.26.2011.dzuylynh
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2011 05:22:08 bởi dzuylynh >
      #93
        Mầu Hoa Khế 27.06.2011 06:27:22 (permalink)
        0
        Tới bây giờ mới tìm ra được nhà của anh Lynh. Cám ơn anh đã đưa bài viết của MHK vào Câu Lạc Bộ Tri Âm.Cho MHK được làm quen các ACE , những thành viên đóng góp cho CLBTA những bông hoa thật đẹp. MHK là người vừa mới đến mong các ACE sau này chỉ bảo cho những điều chưa được biết. Thân ái , Mầu Hoa Khế
        #94
          Mầu Hoa Khế 27.06.2011 06:37:47 (permalink)
          0
          Ngày Chủ Nhật xin mời anh anh  DL và các ACE của Câu Lạc Bộ Tri Âm một ca khúc của Huỳnh Anh .

          Xin mời bấm vào link để nghe

          http://www.box.net/shared/1aqdtaumm4crzjdl1afi









          BIẾT NÓI GÌ ĐÂY
          Sáng Tác : Huỳnh Anh
          Trình bày : Mầu Hoa Khế


          Biết nói gì đây,
          Khi hai đường đời ngăn chia mình rồi.
          Bao nhiêu thương nhớ,
          Bao nhiêu đợi chờ chưa hoen lối đi.
          Đêm đêm anh nhắn gió
          Gởi mây về cho em.
          Trao cho em tiếng hát
          Mình yêu nhau ngày ấy.
          Nhưng nay xa nhau rồi,
          Mà một hình bóng chưa nhòa trong nhớ.
          Tháng chết về năm,
          Sao thương còn hoài, thương mãi một người.
          Bao nhiêu câu nói
          Thương nhau trọn đời chưa phai tháng năm.
          Nhưng đêm nay tiếng hát
          Biết trao về nơi đâu.
          Đêm đêm qua ngõ vắng
          Đường khuya anh một bóng.
          Dư âm chưa phai nhoà
          Một người một lối đi sầu riêng tôi.
          Hôm nao mình dìu nhau
          Phố cũ hoa bay nhiều.
          Tay cầm tay chung bước ,
          Nói ngàn câu mến thương.
          Nhưng hôm nay mình gặp đây
          . Phố cũ hoa phai màu.
          Mắt nhìn nhau không nói.
          Ngỡ ngàng như mới quen.
          Hãy nói một câu
          Cho vơi cạn sầu quên đi một đời.
          Duyên ta không thấm
          Cũng thương lỡ làng, anh không trách em.
          Đêm đêm anh vẫn hát
          Nếu ta đừng quen nhau.
          Đêm nao em đã nói, Mình yêu nhau rồi đó.
          Nhưng nay ta xa rồi,
          Đường đời còn thấy đâu ngày vui xưa.



           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2011 06:47:49 bởi Mầu Hoa Khế >
          #95
            dzuylynh 27.06.2011 07:31:34 (permalink)
            0
            BRAVOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO ca sỹ Múi biển aB , ca sỹ Màu bông Khế , những bông hoa trong vườn bác Lynh !
             
            WELCOME TO TRIAM CLUB !
             
            Triart và CathyLy mứi lau mồ hồi...giày với Calipso GỬI NẮNG CHO EM
            để típ tục chương trình Giải Trí Cuối Tuần mời qúy vị ra sàn với  một giai điệu Nam Mỹ thứ hai : BIẾT NÓI GÌ ĐÂY?
            hay wá rùi không biết nói gì đây nữa nè...
             

             
             

            #96
              dzuylynh 27.06.2011 10:17:50 (permalink)
              0
               
              Chúc mừng sinh nhật bé Triều Âm

               


              BốLynh thương chúc con gái :

              hy vọng mãi xanh như cánh hồng
              vào đời an tịnh cuộc thong dong
              búp măng hé nở trong rừng trúc
              vững chí bền tâm vực xóay đời
              sóng nhỏ triều âm lời ngân vọng
              vững chèo biển lớn tiếng thinh không
              cánh chim côi giữa vòng luân lạc
              vút thẳng tầng mây Hạc giữa trời

              ***






              Một khoảng lặng
               VIẾT NGẮN

              Jun 24, '11 4:40 AM _ Triều Âm

              Người ta bảo : " Có những lúc mình nên sống chậm lại " 
              Sáu mươi bảy ngày trước đây mình vẫn còn hơi nghi ngờ điều đó, làm sao có thể SỐNG CHẬM lại trong khi mọi thứ chung quanh ta hối hả, hối hả một cách cuồng loạn. Chẳng phải người ta cũng đã khuyến cáo : " Thời gian sẽ bỏ lại bạn bên lề nếu bạn không theo kịp guồng quay của nó " 




              Bạn chỉ có 9 tháng 10 ngày yên ổn trong bụng mẹ của mình (Vậy mà cũng có những bạn hối hả tìm cách chui ra ngoài thật sớm nữa kìa ). Đúng ngày đúng tháng mà bạn không chui ra thì người lớn cũng chẳng để yên cho, họ sẽ dùng đủ mọi phương cách, kể cả dao kéo để lôi bạn ra để bạn kịp chạy theo thời gian chứ. 




              Những năm bình yên của tuổi thơ cũng sẽ qua mau, bạn phải chạy đua với bè bạn hàng xóm từ thời gian học ăn học nói học vào mẫu giáo, rồi " luyện thi" vào lớp một. Học ngày, học đêm, học tranh thủ thời gian để số kí lô trên lưng những đứa trẻ nặng tương đương số cân nặng của chúng. Phải phấn đấu chứ, con em chúng ta là thiên tài, tương lai đất nước chúng ta sẽ là con rồng Châu Á, tất cả chúng ta phải là bác học. Một trách nhiệm thật nặng nề trên những búp măng non !!!! 




              Khi măng thành tre, tức là khi những đứa trẻ thành nhân, chúng lại phải chạy đua để bước vào xã hội - phải kiếm một công việc làm để cố gắng ít nhất nuôi được bản thân chúng, kẻo cha mẹ lại xấu hổ với bà con láng giềng. Những đứa may mắn thì có công việc tốt, chỉ vài ba năm là bước lên vị trí lãnh đạo cao cấp. Những đứa kém may mắn hơn một chút thì an phận với một vị trí nhân viên bình thường nhưng ổn định. Những đứa hoàn toàn không may mắn chút nào ( người ta gọi là lỡ sinh ra dưới một ngôi sao không tốt ) thì phải bươn chải theo những ngành nghề khác hơn. Nhưng dù thế nào thì tất cả đều đang chạy đua trong cái trường đua được mang tên CUỘC SỐNG. Bạn không chạy ư ? Ồ, đừng nói tới sự thất vọng của cha mẹ hay gia đình nhé, những cô bạn gái, những anh bạn trai sẽ đánh giá bạn thế nào với những đối thủ cạnh tranh. Dần dần bạn phải sống và bọc cho mình một cái vỏ mà thiên hạ muốn bạn là như thế. Bạn sẽ cảm thấy cô đơn chứ ?  Mình tin là khi ai được hỏi điều đó đều sẽ trả lời là : " Có " , cho dù bạn có nhiều bạn bè vây quanh, bạn có bạn thân, bạn có tất cả nhưng bạn sẽ vẫn cô đơn vì không thể là chính mình, không là con người mà mình ao ước trở thành, không thể tự do là mọi điều mà mình muốn, mình thích. Vì sao ư ? Vì bạn không thể phí phạm thời gian trong cuộc chạy đua với thời gian, với mọi người chung quanh, và quan trọng nhất là bạn không thể trễ nhịp với cuộc sống này. 

              Mình cũng vậy thôi ! 

              Thậm chí mình còn tệ hại hơn là chạy quá nhanh trên một con đường không bằng phẳng nữa. 

              Nhưng đôi khi chúng ta chạy thật nhanh để đạt được một điều, nhưng lại đánh mất nhiều thứ khác và còn tồi tệ hơn khi điều chúng ta muốn đạt được cũng bay khỏi tầm tay và cuộc sống trở thành trống rỗng. 

              Bạn có mệt không khi trên một đường đua dài của cuộc đời, bạn chạy mãi, chạy mãi mà không dám dừng lại. Bạn có nghĩ rằng sẽ có ngày nào đó bạn kiệt sức và gục xuống trên đường đua hay không ? Bạn có nghĩ rằng nếu chịu chạy chậm lại một chút bạn sẽ nhận ra cuộc sống không phải đơn điệu chỉ là điều người khác muốn bạn trở thành ở cuối đường đua mà còn nhiều thứ quan trọng hơn rất nhiều, và những thứ đó dẫu muốn ở trong lòng bàn tay bạn, chúng cũng không thể vì chúng không có chân để chạy nhanh bằng bạn và bạn cũng không dành một phút để đưa tay ra và níu giữ lấy chúng. Thành ra, thời gian cứ trôi và mọi thứ cứ bay đi một cách vô tình, chỉ để lại mình bạn trên con đường đua dài vô nghĩa với những mảnh linh hồn vô cảm khác. 

              Ừ thì, mình CHẬM lại một chút để kịp nhận ra rằng người bạn lớn nhất của đời mình, người cha yêu quý đã không kịp chờ mình đến tận cuối cuộc đua - Người đã mãi mãi rời xa, hóa thân thành hạt bụi nhỏ trong cõi vĩnh hằng xa xăm - Cái cõi mà có lẽ mọi người sẽ chỉ có SỐNG CHẬM thôi vì thời gian là bất biến. 


              CHẬM lại một chút để ngẩn ngơ rằng mình làm tất cả, mình chạy nhanh hết sức chỉ những mong mang lại cho cha mình một ngày hạnh phúc, nhưng bây giờ chỉ là ảo vọng mà thôi. 

              CHẬM lại một chút để hiểu rằng mình đã từ bỏ nhiều hạnh phúc đơn sơ, ngay cả giấc mơ cỏn con của mình bây giờ cũng khó có thể thành hiện thực. Tất cả chỉ do mình mải chạy quá mà thôi. 

              ...................... 

              Nhiều lắm !!! Chỉ trong một khoảng lặng như thế này mình mới chợt nhận ra rằng : " Mình đã, đang sống quá nhanh đến độ không kịp nhận ra từ ĐÁNH MẤT đánh vần ra sao " 

              Ừ thì, mình cần một khoảng lặng để học cách đánh vần nhiều chữ nữa, ít nhất là hai chữ YÊU THƯƠNG . Quan trọng hơn là phải hiểu cách sử dụng hai chữ đó như thế nào, không phải chạy thật nhanh mới hiểu ra điều đó. 

              Bắt đầu bằng cách học yêu thương bản thân mình được không nhỉ ? 

              Từ trước đến giờ, mọi việc mình làm, từ chuyện học hành, yêu đương, đi làm ... Hình như toàn là những điều mình không muốn. 

              Chắc phải cần lánh khỏi đường đua một thời gian, trốn trong khoảng lặng này để sống chậm hơn một chút, để nhận ra mình đang cần gì và muốn gì. 

              Có lẽ không phải là một quyết định sai. Bởi vì mình nghĩ cuộc sống không phải chỉ là đường thẳng phía trước để cắm đầu chạy hoài. Có lẽ với phút CHẬM LẠI  của mình, mình sẽ nhận thấy có thêm nhiều con đường khác nhau để hiểu được trọn vẹn nghĩa của 2 từ CUỘC SỐNG. 


              Mình đi CHẬM lại nhé bạn... 








               

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2011 11:14:16 bởi dzuylynh >
              #97
                dzuylynh 28.06.2011 02:07:23 (permalink)
                0
                THI NHẠC GIAO DUYÊN
                 
                CLB.TRI ÂM HÂN HẠNH GIỚI THIỆU SÓNG THƠ TRIỀU ÂM _ VNTQ 

                Con sóng nhỏ Nguyễn minh Châu chạm bờ kéo theo chuỗi thang âm rì rào bọt bể trùng khơi thấm ướt chiếc tây ban cầm tôi vào một đêm mưa sa vịnh Nửa Vầng Trăng...
                Vầng trăng một nửa trôi dần khỏi chiều dài từ đầu điếu thuốc lá đến cuối con mắt lửa.
                Half Moon Bay diễm ảo của đêm thức trắng chợt nhòa đi trong làn khói thắp vàng tay, nghe như có vương vất một khỏang xa sương mù mờ mịt đang ập đến phủ kín những mảnh vỡ phía sau nỗi buồn.
                Nghe có nỗi buồn cuối bải Triều Âm.

                Cô thiếu nữ người Kinh trên sóc Thượng lâm viên Di Linh làm quen với những vần thơ từ khi những giọt nước mắt trời một buổi tinh mơ vửa trượt từ ngọn lá ngã xuống triền cao Dalat mộng mơ.
                Từ lúc cô bé Minh Châu chưa biết làm dáng cài cánh Lan rừng trên tóc, đã loay hoay vật vả đi tìm cái thực của thơ, cái huyễn của đời... và cái thực của đời cùng cái thơ cõi huyễn.
                Người thơ trẻ nhất trong VNTQ mà tôi biết đã không làm thất vọng âm tiết cồng Tây nguyên, phảng phất câu ru từ quê hương nương rẫy đã cắt xén KHỎANG XA không gian để nối lại thật gần với thơ và nhạc.
                KHỎANG XA từ đỉnh núi chân mây với cuối ghềnh giọt mặn không còn nữa...
                Hãy theo dấu chân trần trên sa mạc cô đơn rát bỏng của người thơ chạy trước bóng mình và tự hỏi :

                lấp làm sao khỏang trống đã thừa?
                giang rộng tay đo chiều xa hai đứa...

                để rồi ngẩn ngơ, bàng hòang giữa :

                đêm mùa xuân, mặt trăng như đổ lửa

                ngọn lửa nhật thực tình yêu giữa đêm trăng xuân mới nghiệt ngã làm sao :

                đốt trời mơ ; cháy cánh cửa thiên đàng...

                Hãy còn quá sớm để biết dư âm con sóng triều Nguyễn Minh Châu có tìm ra cánh cửa Thiên Đàng khác đang còn lẩn khuất ẩn hiện sau màn sương tâm thức hay không !

                Dzuylynh thân mời các bạn và qúy thính giả cùng cầm theo cây thước thời gian bước vào KHỎANG XA của nhà thơ trẻ Triều Âm.


                KHỎANG XA
                 
                http://www.box.net/shared/4trgjaijep
                 
                Album Phía Sau Nỗi Buồn
                thơ Triều Âm _ nhạc & trình bày Dzuylynh
                 
                                                                          
                                                               

                lấp làm sao khỏang trống đã thừa
                giang rộng tay đo chiều xa hai đứa
                đêm mùa xuân mặt trăng như đổ lửa
                đốt trời mơ cháy cánh cửa thiên đàng...
                 
                giữa nhân gian hồn cầu van bão tố
                nghe thịnh nộ vụt giáng kiếp dọc ngang
                từng nhát đau quật vào tim rướm lệ
                bóc bụi trần giọt máu vỡ trong nhau
                 
                những vần thơ đã chìm vào vô vọng
                nghe giữa đời một khỏang trống chia xa
                hồn vật vã bên mùa xuân ngất ngưỡng
                khúc nhạc chiều giao hưởng cõi xa xăm
                 
                ... để đêm đen chùng xuống note thật trầm
                mộng mơ vỡ lời đánh mất trăm năm ...


                 
                triềuâm dalat.dzuylynh half moon bay .2011
                 
                 
                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2011 05:24:29 bởi dzuylynh >
                #98
                  dzuylynh 28.06.2011 07:10:59 (permalink)
                  0
                   
                   
                   
                  photo  Yen Ha
                   
                   
                  KHI MẶT TRỜI CHƯA THỨC DẬY
                   
                  thơ Linh Vũ - diễn đọc Tóc Nâu
                   
                  http://www.box.net/shared/3lhsj0pbuqo0v0yqlhpx
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2011 07:23:15 bởi Ct.Ly >
                  #99
                    Ct.Ly 28.06.2011 07:25:52 (permalink)
                    #100
                      dohop 28.06.2011 10:02:44 (permalink)
                      0


                       
                       
                        LÂM NGÔ - CHƯƠNG SÁU

                      http://www.box.net/shared/4ibx5293x5p4sk2ltuek




                      Chú thích:


                      A-Lát-Xờ-Cà = Bang Alaska của Hoa Kỳ, gần Nga Sô.
                       
                      Bãi Dầu Lá Ba Tre = Bayou La Batre, một làng đánh cá ở hạt Mobile (“Mỏ Bài”), bang Alabama (“A la ba má”).
                       
                      Bổn = Bones, một người lính cùng lữ đoàn với Ngô Lâm.
                      Đời = Doyle, một người lính cùng lữ đoàn với Ngô Lâm.
                       
                      “Mái nhà nơi khỉ ho cò gáy” = “Home on the Range”, một bài nhạc phổ biến ở Hoa Kỳ, là “Bang ca” của bang Kansas.

                      “Ô kìa Cô Thắm” =  “Oh Suzanna”, một bài nhạc phổ biến ở Hoa Kỳ, đặc biệt là tại Bang California, do dịch tìm vàng tại xứ này trong quá khứ.
                       
                      “Trên đường đi xuống trên dòng Thiên Nga” = “Way Down Upon the Swanee River” một bài nhạc viết năm 1851 của Stephen Foster


                      Trang chú thích: xin nhấn ở đây


                      (Chương 6)
                       
                      Đêm đó là một đêm dài và trắc trở. Tụi tui hổng xử dụng máy bay được, bởi vậy, bọn vịt con cho tụi tui ăn pháo kích miễn phí nguyên một buổi tối.  Có một cái đèo nhỏ ở giửa hai cái đồi, tụi tui ở một đồi, tụi vịt con thì ở cái đồi bên kia, và phía dưới đèo là cái chổ tranh chấp lộn xộn giửa tụi tui và VC – mặc dù tui thiệc sự hổng biết ai mà ham cái miếng đất sình bụi bặm đó.  Dù sao đi nửa, Thượng Sỉ Khanh đả nói với tụi tui nhiều lần và nhiều lần lắm rồi, là chúng tui không phải được đưa tới đây để hiểu chiện khỉ gì đả xảy ra, mà tụi tui được đưa tới đây để chỉ làm theo mện lện mà thôi.
                       
                       
                      Hổng bao lâu, Thượng Sĩ Khanh tới và bắc đầu ra lịnh.  Ổng nói là tụi tui phải di chiển khẩu súng máy 50 mét vòng qua bên trái của một cây cổ thụ sừng sửng ở giửa đèo, rồi kiếm một chổ an toàn để giử nó hổng thôi cả đám tụi tui sẻ bị quéc mấc tiêu luôn.  Theo tui nghe được và thấy được thì bấc kỳ chổ nào, ngay cả cái chổ tụi tui đang đóng, củng hổng ang toàn được, nhưng mà đi xuống tới cái đèo đó trú núp thì phải nói là hết sức kỳ khôi kỳ dị lạ thường.  Dù sao đi nửa, tui sẻ ráng làm theo lẻ phải.
                       
                       
                      Tui và thằng Bổn, là tay súng máy, và thằng Đời, thằng này củng ôm kho đạn giống tui, và hai thằng nửa bò ra khỏi lổ và bắc đầu di chiển xuống con dốc nhỏ đó. Bò được nửa đường thì bọn VC thấy tụi tui và bắc đầu bắng tụi tui dới súng máy của VC. Dù dậy, trước khi chiện xấu xảy ra, tụi tui đã rẻ ra tứ phía theo con dốc và lăn dô bụi.  Tui thiệt sự hổng biết 1 mét chính xác là bao nhiêu xa, chắc là dài hơn một thước Anh, bởi dậy, khi tụi tui tới gần cây cổ thụ bự đó, tui nói với thằng Đời, “Có lẻ là tụi mình nên xích qua bên trái nửa,” và hắn nhìn trừng trừng dô mặc tui, rồi gầm gừ, “Lâm, mày ngậm cái đích mày lại được hông, có VC ở đây.”  Quả đúng như dậy, có khoảng 6 hay 8 vịt con đang ngồi chồm hổm dưới gốc cổ thụ, đang ăn trưa.  Thằng Đời móc ra một trái lụ đạn và gở ngòi, rồi nó thảy lụ đạn tới cây cổ thụ.  Trái lựu đạn phát nổ trước khi chạm đất rồi có đủ thứ tiếng chí chóe điên dại nơi đám vịt ngồi – rồi thằng Bổn mở đại liên trung liêng tiểu liêng gì đó, còn tui và hai thằng khác bồi thêm dài trái lụ đạn cho chắc ăn. Toàn bộ chỉ xảy ra trong một phút hay đại loại như dậy, và khi tiếng súng đạn đả im, tụi tui tiếp tục đi theo con đường người ta đả ra lịnh.
                       
                       
                      Tụi tui đả tìm được một chổ cho khẩu súng máy rồi ở đó cho tới khi trời tối – và suốt đêm dài luôn, nhưng đả hổng có chiện gì xảy ra.  Tụi tui có thể nghe được đủ thứ khỉ dì đó đang diển ra ở những vùng chung quanh, nhưng hổng ai đụng tới tụi tui hết.  Khi trời sáng lên, tụi tui đói dà mệt, nhưng tụi tui vẩn ở đó.  Lúc đó, có một thằng lính chạy từ Thượng Sỉ Khanh tới nói là Đại Đội Xạc-Li bắc đầu tiến tới cái đèo ngay sau khi máy bay của tụi tui dẹp sạch bọn VC, chừng vài phúc sau thôi. Đúng như dậy, mấy chiếc máy bay bay tới và thả mấy thứ khỉ xuống, rồi toàn bộ cái gì củng nổ tung lên hết và đám vịt con bị dẹp xạch sẻ.
                       
                       
                      Tụi tui có thể thấy Đại Đội Xạc-Li di chiển xuống đồi tới con đèo, nhưng khi họ vừa tới triền đồi, họ bắc đầu lục đục dọc theo con dốc, rồi toàn bộ đủ loại các dủ khí súng đạn dao búa trên thế giới bắc đầu chỉa dô Đại Đội Xạc Li mà nổ và nhả đạn, thả đạn súng cối, và toàn bộ rối beng kinh khủng luôn.  Từ chổ tụi tui, tụi tui hổng thấy VC, bởi dì rừng rậm ở đây thiệc là dày đặc còn hơn là cải chổi quéc biếp, nhưng chắc chắn ai đó đang bắn dô Đại Đội Xạc-Li. Có thể là tụi Hòa Lan – hay là ngay cả tụi Đang Mạch – có trời mới biết được?
                       
                       
                      Tay súng máy của tụi tui là thằng Bổn đang rất căng thẳng và hồi hộp trong suốt cái khỉ này, bởi dì nó đã nghỉ ra là lằng đạn đả tới từ phía trước tụi tui, nghỉa là cái đám VC đó đang ở ngay dửa tụi tui và Đại Đội Xạc-Li. Nói cắch khác, tụi tui đang ở đây một mình. Thằng Bổn nói là niếu cái đám vịt này hổng chịu nổi Đại Đội Xạc-Li, trước sau gì tụi nó củng trở về chổ tụi tui, và niếu bọn chúng thấy tụi tui ở đây, chắc chắn là bọn chúng hổng có khoái lắm. Tóm lại, tụi tui phải dời đích đi chổ khác.
                       
                       
                      Tụi tui cùng nhau dẹp mấy thứ khỉ của tụi tui và tìm cách trở ngược lại lên đồi, nhưng khi tụi tui vừa di chiển, thằng Đời phát hiện ra một đám VC mới bự đến nổi chắc một chiếc xe buyết củng nhét hổng đủ, và cái đám VC này có dư súng đạng mang cùng mình, tới cái miệng và răng cũng có đạn nửa, và bọn vịt này đang leo lên đồi tới chổ Đại Đội Xạc-li. Có lẻ cái điều tốt nhức tụi tui nên làm lúc này là thử làm bạn với cái đám vịt con này và quên hết toàng bộ mấy thứ khỉ khác, thế nhưng cái điều này hổng có trong sách lược của tụi tui. Cho nên tụi tui chỉ rúc thấp xuốn rồi núp trong cái bụi rậm bự và bù xù rồi chờ cho đám VC leo tới đỉnh đồi.  Lúc đó, thằng Bổn nhả đạn từ súng máy, chắc là giết chết cở 10 hay 15 VC ngay tức tốc. Thằng Đời dới tui thì quăng lụ đạn, cho tới một hồi thằng Bổn hết đạn và cần thay một dây đạn mới. Tui gắn một dây đạn mới cho nó, nhưng dừa đúng lúc nó tính bóp cò, một diên đạn của VC trúng ngay chóc đầu thằng Bổn, làm đầu nó nổ tung dới mấy thứ bên trong dăng lộn ra ngoài. Nó nằm ngay đơ trên đất, hai tay nó dẫn ôm chặc khẩu xúng đả gắn bó dới cuộc đời nó mà đời nó thì tiêu tung rồi còn đâu.
                       
                       
                      Ối Trời ơi, kinh khủng góa – và tình huống mổi lúc ẹ hơn. Khỏi cần phải nói bạn củng biết bọn VC sẻ làm gì nếu mà bọn chúng bắc được tụi tui. Tui kiêu thằng Đời goa bên tui, nhưng hổng có tiếng trả lời.  Tui mới dực cây súng từ tay thằng Bổn rồi mới bò goa chổ thằng Đời, nhưng mà nó dới hai thằng nửa củng bị trúng đạn, nằm chèo goeo. Tụi nó chết rồi, nhưng thằng Đời vẫn còn thở, bởi dậy, tui kéo nó dậy rồi tung nó lên vai tui y chang như là một bao bột mì rồi tui bắc đầu chạy qua rừng dìa hướng Đại Đội Xạc-li, bởi dì tui sợ góa, hổng còn hồn día dì nửa. Tui chạy được có lẻ 20 thước thì đủ thứ đạn dí tui từ phía sau, tui đoán là chắc chắng có diên trúng dô đít tui. Nhưng khi tui chạy goa bải lau xậy thì tới một vùng cỏ mọc thấp, và tui rất ngạc nhiên dì ở đây có đầy VC, đám vịt này đang nằm dưới đất và nhìn dìa hướng khác, tui nghỉ là bọn chúng đang bắng dô Đại Đội Xạc-Li.
                       
                       
                      Tui hổng biết phải làm dì bi giờ?  Tui có đám vịt đằng sau lưng, đám vịt trước mặt và đám vịt ngay ở bàn chưng tui luôn.  Tui hổng biết làm cách nào khác, bởi dậy, tui chạy hết tốc độ và bắc đầu rống lên và la hét đủ thứ tùm lum lên. “Tao là Lê Dăng 8, đả đảo bọn phác xít Đức Cống kì thị KKK, chủ nghỉa Ngốc ngết Lâm minh nít bách chiếng bắch thắng địch địch địch địch muốn nằm!”  “Đả đảo bọn Tây Sai, Tây Xỉn bành trướn Vịt Bắc Kinh!” “Đả đảo cái bọn ăn bộ xít, híp dâm bọ xè, tè lên rău muốn!” “Công Công Ky Ky, Tô Tô đâu? Đ.M. còn cái con… cầy củng goánh!” Lúc đó, tui giống như là bị khùng lên rồi, tui nghỉ như dậy, bởi dì tui hổng còn nhớ chiện dì xảy ra sau đó ngoại trừ là tui vẳn chạy và la héc chưởi bới om xòm và tui chạy thục mạng luôn. Mọi chiện hoàng toàn rối beng, và bấc thình lình, tui đang ở chính dửa Đại Đội Xạc-Li và mọi ngừi tới vổ lưng tui y chang như tui vừa ghi một bàn thắng bằng Tắt Đao trong một trận túc cầu.
                       
                       
                      Hình như là tui đả làm cho bọn VC hoảng sợ và bọn chúng chạy cong đuôi rút dìa ổ của bọn chúng hết.  Tui để thằng Đời xuống đất rồi mấy thằng Quân Y chạy tới chăm xóc nó, và tíc tắc sao, Đại Đội Trưởng của Đại Đội Xạc-Li tiến tới và bắc đầu bắc tay tui như làm bơm vỏ xe rồi nói tui đúng là một bậc trượng phu quân tử. Rồi ổng hỏi, “Bằng cách khỉ nào mà chú mày làm được chiện đó dậy, Lâm?”  Ổng chờ tui trả lời, nhưng chính tui còn hổng biết sao tui làm được như vậy nửa, bởi dậy, tui mới nói, “Tui phải đi đái” – và đúng là tui đang mắc đái thiệc.  Ông Đại Đội Trưởng nhìn tui hết sức kỳ cục, rồi ổng mới nhìn goa Thượng Sĩ Khanh, ổng cũng mới tới, rồi Thượng Sĩ Khanh nói, “Ối trời, Ngô Lâm đây mà!  Lâm, chú mày đi với tao,” rồi ổng đỡ tui tới một gốc cây.
                       
                       
                      Tối hôm đó, thằng Bửu gặp tui và tụi tui ở cùng một lổ cáo và ăn tối dới Xì Ra Xong hay Ra Xong Xi gì đó. Sau đó, tui lấy cái Ác-mô-ni-ca mà thằng Bửu đả tặng tui ra, và chơi một vài điệu nhạc. Âm thanh nge rợn rợn sao đó ở trong rừng, dù là tui thổi bài “Ô kìa Cô Thắm” và bài “Mái nhà nơi khỉ ho cò gáy”. Thằng Bửu có một hộp kẹo má nó mới gởi tới cho nó – kẹo nhân quả và bánh dẻo – và tụi tui cùng ăn. Và cho phép tui nói dới bạn điều này – mấy cái bánh kẹo dẻo đó chắc chắn làm cho tui nhớ chút kỷ niệm xưa.
                       
                       
                      Một lát sau, Thượng Sỉ Khanh tới hỏi tui 40 lít nước đâu rồi – đó là một thùng đựng nước uống thiệt bự. Tui nói dới ổng là tui để trong bụi rồi khi tui ráng cỏng thằng Đời trên lưng cùng dới khẩu súng máy nửa.  Trong một phút, tui tưởng là ổng sẻ bắc tui trở lại chổ đó để lấy thùng nước, nhưng ổng đả hổng kiêu tui làm dậy. Ổng chỉ gật gù, ổng nói là bởi dì thằng Đời bị thương, còn thằng Bổn thì chết rồi, nên bây giờ tui xẻ là tay súng máy.  Tui mới hỏi ổng ai sẻ vác cái giá súng và đạn, và mọi thứ nửa, nên ổng mới hỏi mọi ngừi. Lúc đó, thằng Bửu nói là nó sẻ làm chiện đó, nếu nó được chiển qua đại đội của tụi tui.  Thượng sỉ Khanh suy nghỉ một phút , rồi ổng nói là chiện đó có thể xắp xếp được, bởi vì bây giờ Đại Đội Xạc-Li thiệc ra hổng còn đủ lính để chà một cái L. hay nhà vệ sinh, hay đại loại như dậy. Và nhờ dậy, tui dới thằng Bửu được đòn tụ một lần nửa.
                       
                       
                      Nhửng từng lể tiếp trôi goa như con rùa, dà tui gần như có cảm dác là thời giang đang đi ngược lại. Lên một đồi, xuốn một cái đồi khác. Có lúc có vịt con trên đồi, có lúc hổng có VC nào hết. Thượng Sĩ Khanh nói là mọi thứ điều tốt, bởi dì tụi tui đang thiệc sự diển hành trở dìa Hoa Kỳ. Ổng nói là tụi tui sẻ diển hành ra khỏi Việt Nam, đi xuyên qua nước Lèo, rồi đi xuyên lên Trung Cộng và Nga Xô, rồi đi tới Bắc Cựt rồi băng goa băng đá trắng phau để tới A-Lát-Xờ-Cà và tại đây, má của tụi tui sẻ tới đón tụi tui dìa.  Thẳng Bửu nói tui hổng cần phải để ý tới nhửng gì ổng nói, bởi vì ổng là một tên ngố.
                       
                       
                      Mọi thứ trong rừng điều rất thô sơ mọi rợ – hổng có chổ ị, phải ngủ trên đất như một con thú vật, ăn thì phải ăn bằng lon, hổng có chổ tắm hay đại lọi như dậy, guần áo thì toàn bộ thúi goắc rồi. Mổi từng, tui được một lá thơ từ Má.  Má nói là mọi việc ở nhà điều ổn, nhưng mà từ khi tui rời trường trung học thì trường đó hổng còn đoạt giải thể thao dì nửa. Tui củng viếc lại cho Má mổi khi có cơ hội, nhưng mà nếu tui nói hết nhửng gì xảy ra thì chắc mà Má sẻ bắc đầu chửi bới om xòm như trước kia? Bởi dậy, tui chỉ nói là tụi tui có một thời gian tiệt vời ở đây, và ai cũng đối sử tốt dới tụi tui. Duy có một điều là tui viếc thơ cho Duyên và nhờ má tui chiển tới gia đình của Duyên để nhờ họ chiển thơ tui tới cổ – hổng biết Duyên đang ở đâu. Nhưng rồi tui hổng được tin gì dìa Duyên trở lại hết.
                       
                       
                      Trong thời dan này, thằng Bửu và tui, chúng tui có một kế hoặch để làm sau khi chúng tui được giải ngủ.  Tụi tui sẻ trở dìa nhà, kiếm một chiếc tàu tôm và bắc đầu đi đánh tôm để làm ăng. Quê của thằng Bửu là Bãi Dầu Lá Ba Tre, dà cả đời thằng Bửu làm việc trên ghe đánh tôm. Nó nói là có lẻ tụi tui sẻ mượn tiền đâu đó để mua tàu, rồi tụi tui thay phiêng nhau làm thuyền trưởng hay giống dậy, và tụi tui có thể sống trên thuyền và sẻ có chiện để làm.  Thằng Bửu đả tính toáng tấc cả. Cần bao nhiêu kí lô tôm để trả xong cái nợ mua tàu, bao nhiêu kí tôm để mua xăng nhớt, bao nhiêu ký tôm để ăn, và phần còn lại tụi tui làm cái khỉ gì củng được. Tui có cái diển ảnh trong đầu, là tui đứng bên vòng lái tàu – hay đả hơn nửa, ngồi phía đuôi tàu để mà ăn tôm thả ga! Nhưng khi tui nói chiện đó cho thằng Bửu nghe, nó nói, “Mồ tổ mày Lâm, ăn no té địch như mày chắc tụi mình phải bán nhà bán tàu phá sản luôn góa! Tụi mình hổng được ăn con tôm nào hết cho tới khi kiếm được chúc ít tiền lời”  OK, OK, được rùi, điều đó có lý – tui thấy thằng Bửu tính như dậy củng được.
                       
                       
                      Một hôm, trời bắc đầu mưa và mưa hổng dức trong hai tháng.  Tụi tui đả trải qua đủ loại mưa khác nhau, ngọi trừ mưa đá, hay mưa tuyết.  Có lúc hạt mưa nhỏ như kim châm, có lúc thì hạt mưa mập như phì lủ. Có lúc mưa đi ngang và thẳng từ trên xuốn, và thỉnh thoảng, mưa có vẻ như đi từ dưới đất lên nửa. Dù sao đi nửa, tụi tui có bổn phận làm nhiều thứ khỉ khác nửa, chủ yếu là đi lên đồi, đi xuống đồi và đi tìm VC.
                       
                       
                      Một bửa, tụi tui tìm thấy VC. Bọn vịt như đang có đại hội VC hay sao đó, bởi dì nó giống y chang như khi bạn đạp trúng ổ kiến, và đám kiến sẻ bu chung quanh bạn.  Cái đám máy bay của tụi tui củng hổng bay được trong điều kiện như thế này, bởi dậy, chỉ 2 phút sau hay giống dậy, tụi tui có bắc đầu có vấn đề một lần nửa.
                       
                       
                      Lần này thì tụi tui giống như vừa kéo guần xuống để làm chiện tục thì bị VC bắc. Tụi tui đang băng goa ruộng lúa thì bất thình lình, đủ thứ khỉ gì đó quăng dô tụi tui.  Người ta la hét, gầm,  rống và bị bắn trúng, và ai đó la lên, “Rút lui!”  Rồi tui chụp cây súng máy và bắc đầu chạy cùng dới mọi ngừi khác tới mấy cây dừa, ít ra đám dừa này có thể bảo vệ tụi tui hổng bị mưa làm ước. Chúng tui tạo nên một đường biên hay đại loại, rồi chuẩn bị sẳng sàng cho một đêm dài nửa nhưng khi tui nhìn chung quanh, tui hổng thấy thằng Bửu ở đâu hết.
                       
                       
                      Ai đó nói là thằng Bửu ở ngoài ruộng, và nó bị trúng đạn, và tui la lên, “Trời!” rồi Thượng sỉ Khanh nge vậy mới nói, “Lâm, chú mày hổng được ra chổ đó nghe chưa.” Nhưng, kệ mẹ ổng – tui bỏ cây súng máy lại bởi dì nó chỉ làm tui nặng thiêm, và tui bắc đầu phi thân tới chổ cuối cùng mà tui thấy thằng Bửu. Nhưng mới nửa đường, tui xém đạp lên một anh chàng trong trung đội 2 đang bị thương quá nặng, và nó nhìn lên tui rồi đưa tay lên, bởi vậy, tui nghỉ, bà nội nó, tui phải làm dì bi giờ?  Bởi vậy, tui hất nó lên lưng tui rồi chạy dìa lại thiệc nhanh. Tui chạy trong lằng đạn và đủ thứ khỉ lửa gì đó bay tùm lum hết. Đây là điều tui hổng thể hiểu nổi – tại sao chúng ta phải làm mấy chiện khỉ như thế này?  Chơi banh là một chiện tui tạm hiểu đi. Nhưng mà cái chiện  khỉ này, tui hổng thể hiểu tại sao. Tổ cha nó.
                       
                       
                      Tui đưa thằng nhóc đó trở dìa rồi, để nó xuống đất rồi chạy ra lần nửa, và trời sập nếu tui hổng xém đạp thằng khác nửa. Bởi dậy, một lần nửa tui phải cúi xuống để hất một thằng lính lên lưng, nhưng khi tui dựng nó lên, óc của nó rớt xuống đất ruộng, bởi vì đằng sau đầu của thằng này bị mở banh rồi. Đ.M.
                       
                       
                      Bởi vậy, tui mới thả cái đít khỉ thằng này xuống đất rồi tiếp tục kiếm thằng Bửu, và đúng là thằng Bửu kìa, nó bị trúng hai phát dô ngực, tui nói, “Bửu, mọi chiện sẻ iêm xuôi, mày nge hông, bởi dì chúng ta sẻ có được chiếc tàu đánh tôm và mọi thứ,” rồi tui cỏng thằng Bửu dìa nơi chúng tui đang trú ẩn, rồi tui để nó nằm xuống đất. Khi tui lấy lại được hơi thở của tui, tui nhìn xuốn, áo của tui đả đẩm máu và chất nhớt màu vàng xănh chảy từ vết thương của thằng Bửu, và thằng Bửu nhìn tui, rồi nói nói, “Đ.M. nó, Lâm, mày nói tao nghe thử đi, tại sao chiện khỉ này xảy ra dậy?”  Hừm, tui phải nói cái khỉ gì bi giờ?
                       
                       
                      Rồi thằng Bửu mới hỏi tui, “Lâm, mày chơi Ác-mô-ni-ca cho tao nghe một bảng đi?” Và tui lấy Ác-mô-ni-ca ra, bắc đầu chơi bản gì đó – ngay cả tui củng hổng biết nó là bản gì, rồi thằng Bửu mới nói, “Lâm, mày chơi giùm ta bản ‘Trên đường đi xuống trên dòng Thiên Nga’ được hông?” và tui nói, “Chắc chắng là được mà, Bửu.”  Tui lau cái Ác-mô-ni-ca rồi bắc đầu thổi cho thằng Bửu nghe trong lúc đủ thứ đạn khỉ bay dèo dèo, và tui biết đúng ra tui phải trực cây súng máy của tui, nhưng kệ mẹ nó, tôi dẩn cứ chơi bài hát đó.
                       
                       
                      Tui đả hổng để ý được trời đả hết mưa hồi nào dà bầu trời đả chiển goa một màu tím đau thương. Ắnh sáng tím đả làm cho khuông mặc mọi ngừi giống y như là khuôn mặc của xác chết, và hổng hiểu dì sao đó, bọn VC đả ngừng bắn khá lâu. Tui tiếp tục chơi bảng “Trên đường đi xuống trên dòng Thiên Nga” một lầng nửa, rồi lầng nửa, tui quỳ bên cạnh thằng Bửu trong lúc một quân y chích thuốc cho nó và đang cố gắng hết sức để chăm xóc nó. Thằng Bửu chụp chưng tui rồi ôm chặc, hai mắc của nó bổng mờ như hai đám mây và cái bầu trời hồng tím ghê ghớm đó như đang uống cạn sự sống trên khuông mặc thằng Bửu.
                       
                       
                      Thằng Bửu đang ráng nói câu gì đó, và tui cuối xuống thiệc gần để nghe nó nói. Nhưng tui không thể hiểu được nó nói gì. Nên tui hỏi ngừi lính quân y, “anh có nghe nó nói gì hông?” Và anh ta nói, “Tới nhà rồi. Ảnh nói là về tới nhà rồi.”  Thằng Bửu, nó đả chết, và tui chỉ có thể nói bấy nhiêu thui.
                       
                       
                      Phần còn lại của buổi tối hôm đó là nhửng gì kinh khủng nhức mà tui đả từng biếc tới. Hổng có cắch nào để tụi tui nhậng được tiếp viện bởi dì trời đả bắc đầu nổi cơn dông.  Bọn VC đang góa gần tụi tui đến nổi tụi tui còn nghe bọn chúng nói chiện dới nhau, và có một lúc, trung đội 1 phải đánh tay đôi dới VC. Khi bình minh lên, ngừi ta kiêu máy bay chở bom na-pam tới, nhưng cái khỉ máy bay đó như là thả kức góa gần tụi tui. Mấy ngừi lính tụi tui bị trúng và bị cháy – nên họ chạy tới chổ trống với mấy con mắt mở bự như bắnh ích trần, ai củng chửi thề và khiếp sợ tới đổ mồ hôi hột, và cây cối bị bắc lửa cháy góa gần, và đám cháy như đả dập tắc cơn mưa!
                       
                       
                      Có lẻ trong khoản thời gian hổn loạn này, tui đả bị trúng đạn, và giống như trúng số độc đắc, tui bị trúng đạn dô đít nửa.  Tui hoàn toàn hổng nhớ tui đả bị trúng lúc nào. Tụi tui mỏi mệt tâm trí rả rời. Tui hổng còn biết chiện gì đả xảy ra nửa. Mọi thứ điều bậy bạ hổng đâu dô đâu hết. Tui bỏ cây súng máy của tui luôn.  Tui cóc cần cái khỉ gì nửa. Tui đi tới đằng sao một gốc cây rồi ngồi xuống, tui rúc chưng lên và bắc đầu khóc. Thằng Bửu đi rồi, chiếc tàu đánh tôm của tụi tui củng đi rồi; và thằng Bửu là ngừi bạn di nhức mà tui đả từng có – có lẻ ngoại trừ Duyên ra, thế nhưng mà tui đả quậy thúi cái tình bạn đó luông rồi. Nếu hổng vì Má, có lẻ là tui củng nên chết ngay cái chổ này cho xong – chết già hay chết khỉ gì đó, kệ mẹ nó – có khác gì nhau đâu?


                       
                      Sau một hồi lâu, vài chiếc trực thăng bắc đầu đáp xuống để cứu nguy cho tụi tui, nhưng mà tui đoán là cái khỉ na-pam đó đả làm bọn vịt con sợ góa chạy hết rồi.  Bọn vịt chắc đả nghỉ là nếu máy bay của tụi tui đả sẳng sàng thả bom lên chính cái đám lính của tụi tui thì còn khuya mới nhẹ tay với bọn chúng!
                       
                       
                      Ngừi ta đang khiêng mấy đứa bị thương ở ngoài đó thì Thượng Sĩ Khanh đi qua, tóc ổng bị cháy hết, quần áo củng bị cháy, nhìn ổng giống như diên đạn mới được bắng ra từ nòng đại bác. “Lâm, hôm goa chú mày giỏi hết sức à ngheng,” rồi ổng hỏi tui muốn húc thuốc hông.
                       
                       
                      Tui nói tui hổng biết hút thuốc, rồi ổng gật gù. “Lâm,” ổng nói, “chú mày hổng phải là người lính thông minh nhức mà tao từng gặp, nhưng mà, Lâm, mày thiệc đúng là một chiến sỉ, và đáng được kẻ thù khiếp sợ. Tao ước gì tao có một trăm ngừi lính như chú mày.”
                       
                       
                      Ổng hỏi tui có bị đau hông, và tui nói hông, nhưng đó hổng phải là sự thực.  “Lâm,”  ổng nói, “chú mày sắp được dìa quê, tao đoán là chú mày biết chứ.”

                      Tui hỏi Thượng sỉ Khanh thằng Bửu đâu rồi, rồi ổng nhìn tui thật kỳ cục. “Bửu sẻ đi thẳng cùng chúng ta,” ổng nói. Tui mới hỏi ổng tui có thể đi cùng trực thăng dới thằng Bửu được không, và thượng sỉ Khanh nói, hổng được, thằng Bửu phải lên trực thăng sau cùng, bởi dì nó chết rồi.
                       
                       
                      Ngừi ta chích thuốc cho tui, ống thuốc có đủ thứ khỉ gì đó để làm cho tui thấy dể chịu, nhưng tui vẩn nhớ là tui đả trườn tới níu vai Thượng sỉ Khanh, rồi tui nói, “Thượng sỉ, tui chưa bao giờ nhờ vả thượng sỉ chiện gì hết, xin chính tay thượng sỉ đưa thằng Bửu lên trực thăng giùm tui được hông, và bảo đảm nó lên trực thăng an toàn được hông?”
                       
                       
                      “Lâm, tao bảo đảm với chú mày,” ổng nói. “Đừng lo cái chiện khỉ đó làm gì – tụi tao còn tính tới chiện cho thằng Bửu ở khách sạn 5 sao hạng nhức nửa đó.”
                       
                      (Hết Chương 6)
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2011 19:53:32 bởi dohop >
                      #101
                        Phù vân 29.06.2011 03:22:17 (permalink)
                        0


                                                                                                   



                                                                                         photo Thái Phiên
                         

                        HÒAN LẠI NỢ XƯA
                         
                        Album SỢI TÓC
                        thơ Tóc Nâu . nhạc & trình bày Dzuylynh

                        http://www.box.net/shared/88u87mj9d5u9tfo0jako
                         
                         
                        ừ anh cứ xem như người dưng kẻ lạ
                        chuyện thuở nào thuộc quá khứ xa xôi
                        mượn bao giờ mà anh bảo trả tôi ?
                        khi đã biết nghĩa cho là vô tận
                        sợi tóc rối tặng anh thời hoa phấn
                        có giữ hòai màu Nâu đậm xưa không ...
                        hay như em đã trắng bạc cõi lòng
                        nên màu tóc chuyển dần theo năm tháng
                        tóc như tơ cột mây trời lãng đãng
                        thả bềnh bồng theo lãng mạn chiều buông
                        chẻ làm chi những sợi tóc vướng buồn ?
                        cho đau xót thêm vấn vương tiếc nuối
                        nhớ với nhau ngày gặp nhau lần cuối
                        cả hai đều dấu lệ tủi riêng tư
                        nhắc nhau nghe những câu nói giả từ
                        mới chợt biết mình nghìn thu xa mãi
                        sợi tóc thương nếu thấy còn tồn tại
                        chắc lẽ vì em hòan lại nợ xưa ...


                        TN Clermont.Ferrand 2010 DL Half Moon Bay.Ca                                                                

                                                                                        



                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2011 06:05:44 bởi Phù Vân >
                        #102
                          dohop 29.06.2011 08:02:14 (permalink)
                          0

                          Ảnh dohop - 2006


                          Ảnh dohop - 2010                                                                                                               Ảnh Không còn gì quý hơn - Google


                          Bé
                           
                          Tặng bé chiếc trâm cài
                          Trâm lập loè nắng ấm
                          Mềm mại tóc mây bay
                          Nào biết anh yêu thầm?
                           
                          Tặng bé viên kẹo ngọt
                          Anh thèm môi em ngon
                          Anh mơ làm viên kẹo
                          Đùa vui môi em son
                           
                          Tặng bé trang giấy hồng
                          Bé ghi người bé thương
                          Nào là tên bạn bè
                          Sau tên của ba mẹ
                          Chữ bé như hoa mộng
                          Có chỗ cho anh không?
                           
                          Tặng bé hộp chỉ màu
                          Bé thêu vào áo trắng
                          Mặt nước hồ phẳng lặng
                          Đôi cá lượn tung tăng
                           
                          Tặng bé một bài thơ
                          Anh vụng về ghép chữ
                          Bé xem rồi thút thít:
                          “Anh!…đời … không là mơ!”
                           
                          Tặng bé hoa phượng đỏ
                          Cùng với vạn nhớ nhung
                          “…Anh ơi, chỉ 3 tháng!”
                          Bé hẹn mùa thu sang.
                           
                          Thu đến không gặp bé
                          Lòng anh đầy ngóng trông
                          Bé ơi! Trong giấc mộng
                          Bé lại hẹn “… sang đông!”
                           
                          Mùa đông đã sắp tàn
                          Phảng phất mùi cỏ non
                          Anh ngỡ bé rất gần
                          Da diết nhớ môi son!
                           
                          ………………………
                           
                          Tặng bé một nén hương
                          Tim anh như khói toả
                          Khói ơi bay về đâu
                          Cho đời mãi vô thường?
                           
                          Tặng bé một đoá hoa
                          Vạn thọ tóc mây hương
                          Bướm vàng vờn hoa nhỏ
                          Mây trôi qua mái trường….
                           
                          dohop 30/8/2005

                          Ảnh dohop - 2010
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.06.2011 08:18:58 bởi dohop >
                          #103
                            dzuylynh 30.06.2011 05:35:01 (permalink)
                            5
                             




                                       





                                                                         LỤC HUYỀN HUYẾT HOA 




                             




                            đêm phờ phạc dư âm con nắng.
                            treo trong trăng đứt đọan sợi lục huyền.
                            Đàn ơi có nghe
                            réo rắt gió. mây lạnh xõa kín mớ rối bờ vai lệch.

                            em.
                            giông cào lõa lồ tiếng cú kêu ma từ cõi bắc vọng nam phương.
                            chỏng chơ bơ vơ dăm miếng phù sa bạc nhạc thân trần trơ trụi.

                            MẸ.
                            đất. nước. cát. đá.
                            của tôi. của em. của người.
                            bệt máu quết lên thân em bạc nhược. lôi thôi chữ nghĩa chết chìm tức tưởi lêu bêu lệch lạc.
                            huyết hoa trổ đóa tinh anh khí phách ngạo nghễ vươn cao giữa tiếng tru bầy sói dữ.
                            bão nhạc cuồng điên.
                            đêm buông tiếng thở dài. ngao ngán. chán chường...
                            bời rời trong chậu âm thanh tanh hôi máu mủ chỗ tôi phù phiếm trầm mình.
                            màu em đã mờ mịt uyên nguyên. sợi dây tơ thắt cổ chữ tình nên tiếng đàn người trở nên đen đủi như đêm, đêm như đen vẫn đục. mù mờ dấu ngấn khỏa lằn ranh trung trinh và bội phản.
                            cánh buồm ma hung hăng chồm lên đất , nhục gặm liếm láp váng dầu loang nhớp nháp mùi màu kim ngân hắc ín.




                            ...bởi tiếng hát nhân ngư em ru hồn người thủy thủ đà lạc giọng đục khàn.
                            nên biển ngỡ ngàng xa lạ, và em cũng trôi tôi.
                            chỉ tại em.
                            tại ba vòng chữ S, bụi ngải mê tâm gã sân si tham lam cuồng vọng.
                            chỉ tại em mê hư mà gò bồng sơn cước đã bị vòng tay người xiết chặc tím tái hàm hồ.
                            chỉ tại em dịu dàng quyến rũ mà vòng đôi cuối rẻo sẽ ố hoen vì một đứa trai vô liêm thấp hèn hằng mơ chiếm đọat.
                            chỉ tại em lưng ong đáy thắt mà lưỡi cày xâm thực rồi sẽ phơi ra nhục thể đất cát miểng sành.
                            nếu ôm ba khúc thân em bỏ gọn thùng đàn tôi chẳng ngại.
                            chỉ sợ miệng đời ngóac tiếng thị phi. những đứa ngu ngơ dại khờ vẫn thường hay hiếp dâm con chữ.
                            cánh buồm ố hoen tham vọng rồi ra sẽ mục nát với cơn khát đói đại dương.

                            có gì đâu ! đàn mãi thì thầm im ắng.
                            sóng vẫn vỗ. triều vẫn âm.
                            muối vẫn mặn môi người.
                            muối trắng cong lưng người nô lệ bốn nghìn năm đã phai màu xiềng xích
                            bông lúa con gái vẫn dâng hương trên từng sợi rễ thần kinh bó chặt đôi chân ruộng đồng giao chỉ.
                            tiếng đàn sẽ vẫn mãi ngân nga ẩn nhẫn; như lọn gió triền miên sẽ hòai làm nguôi đau lòng cát.
                            làm sao nói cho em hiểu âm ba hai chữ tự do và khát vọng...
                            lau sậy biết cách nghiêng rạp theo chiều trôi của cơn lốc xóay 
                            trên vũng máu quê hương đọa đày đóa huyết hoa đang chớm nở.
                            kìa ! người gác rừng đã tra chìa khóa tháo banh lồng ngực chỗ có nhịp đập trái tim
                            cánh cửa thâm u rừng sâu đã không còn khép nữa
                            lũ khỉ lầm lũi gầm mặt lết xuống cái ghế đang trừng nhìn nghiêm khắc của con Người.
                            đứa ngố leo lên. theo cách ngố riêng của ngố.
                            vén môi cười hăng hắc.
                            trong veo tiếng trẻ vô tư.
                            lục khục tiếng quê hương thổ huyết.

                            MẸ ngậm đi giấc cười thống khổ bốn nghìn năm.
                             trăng ơi trăng thấy gì.
                            tôi ơi tôi thấy gì.
                            em ơi em thấy gì.
                            MẸ ơi mẹ thấy gì không ?
                            Có Đóa Hoa Máu rực rỡ vươn cao ngạo nghễ tử lõm khuyết vành trăng thùng đàn.
                            tiếng đàn đêm từ huyệt sâu lòng biển ngoi lên réo rắt.
                            biển không còn chết .
                            biển hồi sinh.
                            con dã tràng đã bò ra cồn xun xoe nghịch cát.
                            chiếc vỏ ốc lăn kềnh hất văng bể nát nỗi nhục nhược tiểu nhốt trong bát bình mang hình chữ S
                            chánh đạo mở toang nắp đậy hồ lô
                            thấy gì không? có gì không?
                            lục huyền huyết hoa

                            Huyết Hoa trong Đàn máu.
                            ... sao em chưa trở lại trong tôi...
                            để thấy chỗ trũng sâu hai con mắt đục ngầu đang bật máu
                            để thấy mười đầu ngón tay đang rướm lệ.
                            lệ máu.huyết hoa.
                            quê hương.em.tôi.máu trong hoa. hay hoa trong máu?

                            hoa trong máu hay máu đơm hoa
                            là Máu đã đơm Hoa
                            là máu đã đơm hoa




                             ( thân tặng Tà Áo Xanh )
                            half moon bay ngàythứctrắngJune.29.2011.dzuylynh




                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2011 06:56:01 bởi dzuylynh >
                            #104
                              SongHuong 30.06.2011 09:06:32 (permalink)
                              0
                              Giới thiệu thơ Vân Hồng và tình khúc giao mùa của ca nhạc sĩ Dzuylynh







                              Quen biết nhau cũng được vài năm, đọc thơ Vân Hồng cũng đã nhiều lần nhưng mỗi lần đọc trong tôi cảm nhận vẫn như những ngày đầu. Xuyên suốt trong thơ Vân Hồng là nỗi buồn mênh mang của một kiếp người không trọn vẹn. Hãy nghe Vân Hồng tâm sự


                              Phận em dù trót dở dang
                              Con tằm se sợi tơ vàng mong manh


                              Hay như lời ru con da diết chảy vào đêm

                              Ngủ ngon con hỡi có hay
                              Lòng ai cay đắng vơi đầy từng đêm
                              Con cò đậu phải cành mềm
                              Cũng đành gắng gượng đêm đêm kiếm mồi
                              Ngủ ngoan con nhé à ơi
                              Lòng đầy giông bão ru hời từng câu
                              Đời mẹ cay đắng mưa ngâu
                              Làm sao đo được nông sâu lòng người
                              ?

                              Sao nghe cứ vời vợi buồn. Có cảm tưởng kiếp người trong thơ Vân Hồng tựa hồ như hoa trái mùa hoặc na ná như vậy ( tôi chẳng biết dùng hình tượng nào cho phù hợp )
                              Ý thơ đã buồn, cách dùng từ trong thơ lại hết sức chắt chiu và đắt giá. Bởi thế mà đọc thơ Vân Hồng nỗi buồn như được nâng lên đến tận cùng cung bậc. Có mấy ai đem nỗi buồn thắt nút lòng nhau như một sự giãi bày

                              Buộc ngang đời nhau một sợi buồn
                              Ta hoài nghi cả tiếng yêu thương
                              Đau rền trong tháng ngày câm lặng
                              Bụi mờ rạc bước một con đường.

                              Thắt nút lòng nhau vạn tơ sầu
                              Thôi đừng buông tiếng nhớ thương nhau
                              Đầu môi chót lưỡi bao người nhỉ?
                              Thân mỏi chân rời nương tựa đâu?

                              Neo chặt đời nhau một lời thề
                              Thề làm chi nữa giết đam mê
                              Hận lòng mờ mắt liều chân bước
                              Sa vực hoài nghi lạc lối về... 

                              Đời một người con gái lạc bến tình yêu như mưa sa vũng lội. Mười hai bến nước lỡ nhầm bến đục đâu còn lối quay về. Bởi thế thơ Vân Hồng một nữa dường như an phận, nửa kia như tìm cách thoát khỏi những ràng buộc đời thường.

                              Cởi buồn tháo tủi sao đây
                              Nợ duyên tiền định kiếp này nặng mang
                              Neo lòng một chuyến đò ngang
                              Bến không vắng khách dở dang một đời
                              Ta như một hạt mưa rơi
                              Sa vào vũng lội một đời xót xa


                              Cuối cùng vẫn không tìm ra lối, đành tự an ủi mình

                              Thôi đừng khóc nữa ta ơi
                              Nỗi đau không thể vơi theo lệ buồn
                              Thôi đừng để lệ phải tuôn
                              Biết đâu sớm dậy tủi hờn sẽ nguôi
                              .............................
                              Thôi đừng hận nữa ta ơi
                              Tìm về vô định mặc đời gió mưa
                              Thôi đừng mơ giấc mơ thừa
                              Ước bao nhiêu vẫn chẳng vừa... chông chênh


                              Bởi tâm trạng như vậy mà mỗi lần giao mùa, chút heo may cuối thu xoáy vào trong thơ như nuối tiếc một thời xa vắng
                              Mời quý vị và các bạn thưởng thức và cảm nhận  GIAO MÙA  qua sự thể hiện của ca nhạc sỹ Dzuylynh

                              http://www.box.net/shared/jfykek1jodq0gm8jhx2e


                              GIAO MÙA

                              Thơ : Vân Hồng

                              Phổ nhạc và trình bày : Dzuyynh


                              Bây giờ đã cuối mùa sang
                              Heo may rớt lại úa vàng tim nhau
                              Gió bấc nhói nụ hôn đầu
                              Mưa buồn mong nắng hong sầu lên mi
                              Nhớ thêm một chút làm gì
                              Buồn thêm một chút người đi có đành?
                              Cuộc vui nào chẳng tàn canh
                              Đời ai được mấy trống canh để cười
                              Ta lắng lòng, ngẫm sự đời
                              Càng mong càng vắng, càng tươi càng sầu
                              Tình là trả nợ cho nhau
                              Duyên là số phận trời cao định rồi
                              Đời người như một cuộc chơi
                              Lỡ lòng trót nhớ một người phải quên
                              Ai làm ta rối dạ thêm
                              Ai làm ta uống đến mềm môi say
                              Lả vào lòng những đắng cay
                              Lả vào đời những rủi may đáng ngờ
                              Giờ ta lại tập làm thơ
                              Giờ ta lại thả vẩn vơ lên trời
                              Sông Ngân Hà mải miết trôi
                              Ta trầm mình để thoát đời đa đoan!
                              13/11/2009

                              Vân Hồng

                              Thơ Vân Hồng



                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2011 21:54:22 bởi SongHuong >
                              #105
                                Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 72 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 1076 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9