TIẾNG HÁT ĐƯA CHÂN
Anh những muốn khi tiếng đàn vừa tắt ,
Dây thôi run và tay phím cũng ngừng ,
Còn gì đâu khi lòng ta đã mất ,
Nhạc nào buồn hơn tiếng hát đưa chân !
Ôi . . . tiếng hát nào đâu ,
Em van giùm với họ ,
Tắt đi thôi, tắt giùm hộ nghe em ,
Vì lòng anh còn rất đỗi ưu phiền ,
Vì hồn anh còn những phút giây điên ,
Em van họ - hãy tắt giùm anh hộ !
Em hãy coi - kìa những cành soan vở ,
Rơi đã nhiều - rơi mãi dưới mưa đông ,
Những cành soan ươm xác ở ngoài đông ,
Như những mảnh linh hồn anh đang vở !
Em có thương hãy nhặt giùm hạt nhỏ ,
Của hồn anh vừa rụng xuống đâu đây ,
Của sợi buồn còn đọng ở trên cây ,
Có âu yếm em giữ giùm lại đó .
Vì hồn anh, anh sợ rồi chốc nữa ,
Sẽ nằm im trên màu cỏ xanh dờn ,
Để người đi người dẫm nát thê lương ,
Để máu chảy trên những đường đất đỏ .
Khốn khổ thay em ,
Những mảnh tình gãy nửa ,
Những mảnh tình dang dở đến hôm nay .
Kìa đâu rồi ,
Em hãy bước lại đây ,
Nhặt lấy hộ - những hồn thơ đã vỡ,
Nhặt cho anh - gói giùm em đừng sợ ,
Để tay người đừng nhuốm máu nghe em !
Kìa đâu rồi ...
Hãy lẳng lặng mà xem ,
Những tiếng hát u phiền nào vẫn gọi !
Tắt đi thôi - Nhạc buồn thay người hỡi ,
Réo rắt gì lời nói tiễn nhau đi ,
Nhạc nào buồn hơn tiếng hát phân ly !