Nếu một mai anh không làm thơ nữa
Trần Quốc Bảo Nếu một mai anh không làm thơ nữa *
Hết còn ngạc nhiên trước sự sống chảy quanh
Dẫu bốn mùa là buồn vui, thăng trầm
Anh không thể cho em điều mới lạ
Không làm thơ anh rời xa tất cả
Những mộng mị, những luyến ái tình trường
Còn lại gì trong nếp sống thân thương
Mà thực tế khiến hồn anh tẻ nhạt
Ngọn gió lùa, cơn mưa mùa nắng hạ
Giọt đắng cà phê bên điếu thuốc cháy lòng
Đứng trước mùa thu mà lầm tưởng mùa đông
Thiếu thi vị anh chẳng còn ấm áp
Rồi sẽ khép lại khung trời bão táp
Cái cuồng nhiệt khi yêu,
cái thuần khiết muôn chiều
Anh bình dị mang âm hưởng buồn thiu
Bởi tuổi trẻ nàng thơ anh lấy cắp.
Em đừng hờn, và thôi đi oán trách
Nếu một mai thơ cạn ý vì em
Anh vẫn yêu trong lặng lẽ êm đềm
Không rạo rực, không nồng nàn ngọn lửa
Nếu một mai anh không làm thơ nữa
Cảm xúc đâu? đam mê tắt lịm rồi
Chỉ mình em mãi mãi với anh thôi
Ôi "hạnh phúc" biết làm sao diễn đạt.
23/2/2005
*Ý thơ Xuân Quỳnh