Trang Thơ Trần Quốc Bảo
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 13 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 183 bài trong đề mục
Trần Quốc Bảo 05.01.2006 00:08:53 (permalink)
0
Thơ Người - Thơ Tôi
-Trần Quốc Bảo-

Người dẫu tài ba, thơ ca một túi,
Đi tìm đổi mới bắt nhịp buồn vui
Tôi chỉ cúi đầu trước những ngậm ngùi
Mà xưa cũ cùng thời gian nông nổi

Người vượt đèo cao ngộ ra chân lý
Tôi nằm chờ thời vô vị vần thơ
Trả cho ai một vốc tình nặng nợ
Người chớ dại cười nước tát vỡ bờ

Người ngất ngưỡng, thoát y tâm lộ liễu
Phơi thân mình băng hoại giữa nắng mai
Tôi rụt rè, vần ý thoáng thở dài
Nét hoài cổ gợi hồn tôi xao xuyến

Tôi an phận, mặc thơ người giả điên

4-1-2006

(Kính người Bạn Thơ)
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2006 12:13:29 bởi Viet duong nhan >
#16
    Believe 05.01.2006 01:09:33 (permalink)
    0
    Vu Vơ Về Thiên Tài

    Thế nào là thiên tài
    Có phải là thiện tai ?
    Chấp hai tay ta vái
    Đừng gọi ta thiên tài !


    2/1/06
    Đỗ Ngọc


    Tôi Viết

    Tôi viết về lý tưởng
    Khi tôi mất niềm tin
    Tôi viết trong tưởng tượng
    Thế gian chỉ có mình

    Đánh lừa mắt độc giả
    Bằng con chữ vô ngôn
    Hằng ngày tôi trả giá
    Bằng tràng tiếng cười buồn

    Tôi viết về cao quí
    Khi tôi quá nghèo hèn
    Tôi viết trong mộng mị
    Sự thật - giả trắng đen

    Tôi viết về cái tôi
    Khi màn đêm giăng phủ
    Tôi viết trong tiếng nói
    Lời thật của lòng mình

    Rằng cái tôi viết chẳng là chiếc đinh
    Để đóng vào trái tim của ngàn người tội lỗi
    Mù mắt vì tiền
    Mụ đầu vì tiền
    Biến chất cũng vì
    tiền

    Tôi viết về tính điên
    Của ngày bình thường lạ !


    2/1/06
    Đỗ Ngọc


    p/s : ta chứ không phải tôi và thiên tài không viết hoa

    Ngọc rút 2 bài thơ này từ chùm thơ ngày 2/1 post tặng Bảo. Ngọc định tặng nó cho riêng mình thôi. Lâu lâu ngẫm về nó một chút cũng hay nhưng chả hiểu sao sau khi đọc mấy bài Bảo vừa post lại muốn post cho các bạn xem. Thân !
    #17
      Trần Quốc Bảo 05.01.2006 23:54:29 (permalink)
      0
      Cây Bút Bi Của Tôi
      -Trần Quốc Bảo-

      Tôi giận cây bút bi
      Lòng toan định ném đi
      Nhưng ngẫm suy thật kỹ
      Bút nào có tội gì

      Nào bạn hãy nghe đây
      Lời trần tình cây bút
      Viết ra điều trong đục
      Theo cảm xúc của tôi

      Tình yêu không có lối
      Cho ngưòi vào rồi ra
      Tôi một thời hoang dã
      Trong nét bút tâm hồn

      Nhỏ bé là trí khôn
      Hiểu đời chưa hiểu hết
      Trái tim nhiều đoạn kết
      Theo số phận lênh đênh

      Cây bút vẽ thác ghềnh
      Cái tôi ơi cứng cõi
      Tôi thật thà đến nổi
      Thuỷ chung cả với tôi

      Cây bút lại bồi hồi
      Khi niềm tin hấp hối
      Viết những điều giả dối
      Tội lỗi cùng đôi môi

      Dòng chữ cứ ngả dài
      Thành đòn gánh trên vai
      Buôn ngôn từ vốn liếng
      Chẳng bán chỉ để xài

      Mỗi ngày cây bút viết
      Câu chuyện tình đời tôi
      Giận cây bút không thôi
      Gieo buồn trong nỗi nhớ

      Vần ý con trắc trở
      Run rẫy đôi tay gầy
      Khẳng khiu một thân cây
      Trơ mình nơi hoang lạnh

      Dù giận, nhưng quý lắm
      Cây bút của tôi ơi
      Diễn đạt buồn và vui
      Theo sự đời lắt léo

      5-1-2006

      ***Bài đã đựoc đưa vào TV***
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2006 12:18:32 bởi Viet duong nhan >
      #18
        Believe 06.01.2006 03:16:47 (permalink)
        0


        Trích đoạn: Trần Quốc Bảo

        Thơ Người - Thơ Tôi
        -Trần Quốc Bảo-

        Người dẫu tài ba, thơ ca một túi,
        Đi tìm đổi mới bắt nhịp buồn vui
        Tôi chỉ cúi đầu trước những ngậm ngùi
        Mà xưa cũ cùng thời gian nông nổi

        Người vượt đèo cao ngộ ra chân lý
        Tôi nằm chờ thời vô vị vần thơ
        Trả cho ai một vốc tình nặng nợ
        Người chớ dại cười nước tát vỡ bờ

        Người ngất ngưởng, thoát y tâm lộ liễu
        Phơi thân mình băng hoại giữa nắng mai
        Tôi rụt rè, vần ý thoáng thở dài
        Nét hoài cổ gợi hồn tôi xao xuyến

        Tôi an phận, mặc thơ người giả điên4-1-2006

        (Kính người Bạn Thơ)


        Hôm nay , đọc lại bài thơ của Bảo , Ngọc mới giật mình. Sorry vì lần trước đọc không kỹ. Cứ cho là sơ xuất trong cách đọc đi. Chả trách , Ngọc có lý do vì sao không đọc được hết 1 bài thơ của Bảo nên cũng chẳng cảm thấy lỗi phải gì . Ngọc chỉ muốn hỏi lại Bảo nghĩ gì mà viết cái câu cuối đó dzạ? Haha Bảo hiểu hết nghĩa chữ " điên thơ " đó là gì không mà thốt lên thế? Và giới hạn nào cho " điên thật " và " điên giả "? Hì , tiếng việt của mình thật tuyệt. Cho ra những ý nghĩa tồi hay không tồi do cách mình nói Bảo à ! Lắng nghe và chấp nhận là 2 trong những yếu tố để thành công nhưng cẩn thận trong lời ăn tiếng nói cũng không kém lằm đâu.Thân !
        #19
          Trần Quốc Bảo 07.01.2006 00:42:58 (permalink)
          0
          Ngọc đừng nhạy cảm quá, bài thơ này chỉ dành cho một người bạn khác thôi, nên cái điên của họ thì mặc họ, họ có giả điên hay thật sự diên với Bảo chẳng quan tâm, cứ vô tư đi mà nhẹ gánh tâm hồn, cứ trút hết lòng mình để đựơc nhìn thấy lại mình... Chúc vui vẽ!

          Cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, Bảo đã chọn AN PHẬN, Bảo biết chấp nhận sự AN PHẬN, và Bảo lúc nào cũng luôn lắng tai nghe, thừa hiểu cái THIẾU và cái DƯ của mình, Bảo ko thể bổ sung đựơc những cái thiếu đó ở hiện tại nhưng chưa hẳn tương lai không thể bổ sung. Tốt nhất nên AN PHẬN, mặc ngưòi khác nghĩ thế nào, Bảo hài lòng với những gì mình đang có. Chúc vui vẽ!
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2006 00:52:44 bởi Trần Quốc Bảo >
          #20
            Trần Quốc Bảo 07.01.2006 00:44:00 (permalink)
            0
            Nếu có thể làm lại từ đầu
            -Trần Quốc Bảo-

            Nếu có thể làm lại từ đầu
            Tôi xin được quên đi tất cả
            Và lòng mình vô cùng gan dạ
            Dám đối đầu trứơc bão tố phong ba

            Nếu có thể cho mọi chuyện đi qua
            Tôi có dại mới lại tìm quá khứ
            Hãy để cho tâm hồn tự ru ngủ
            Thèm như chim ngọng suốt ngày líu lo

            Nếu đựơc đừng bắt tôi phải đắn đo
            Khó nhọc chọn lựa từng con chữ
            Trong hàng tá bài thơ xưa cũ
            Một bài thơ nguyên vẹn tặng tình đầu

            Nếu vết thương đừng in hằn quá sâu
            Tôi quyết chẳng cúi đầu em ạ
            Chẳng bao giờ phải nằm ăn vạ
            Xin tình yêu- nhục nhã...Thằng đàn ông

            Chỉ có điều,
            Nếu có thể làm lại từ con số không!

            6-1-2006
            r
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2006 15:26:46 bởi Viet duong nhan >
            #21
              Trần Quốc Bảo 07.01.2006 00:46:02 (permalink)
              0
              Điên
              -Trần Quốc Bảo-

              Mỉa mai hạnh phúc để đựơc gì cho em
              Ngoài cái lộng ngôn vô lề thói
              Trái tim anh câm ngu sao mà nói
              Lời không phải của mình

              Lời trái ngựơc với niềm tin
              "Hạnh phúc để cho hơn là nhận"
              Bản tính đàn bà làm chết thằng đàn ông- thiệt giận
              Thứ lỗi cho những ích kỷ đi rong

              Ừ thì anh tập hợp rỗng
              Em cứ ra đi khi lòng muốn đi
              Nứơc biển tự đun bằng hoả lực ông trời
              Anh tự thiêu mình bằng nổi nhớ sinh sôi

              Hạnh phúc mồ côi
              Đêm lộng ngôn vành môi em chợt ứơt
              Tìm môi anh xấc xựơc
              Chia tay đành đặt cựơc thời gian

              Bào mòn nhân phẩm giả loài sói lang
              Rú giữa đêm nhân loại vừa dỗ giấc
              Từng sợi thần kinh cà giật
              Tiềm ẩn vô vàn miền ký ức chưa đặt tên

              Giữa nhớ và quên
              Trái tim câm bắt đền câu chữ
              Chiếc lưỡi bị cắt, dối trá rên hừ hự
              Hạnh phúc anh chưa đồng ý cho...
              Sao em lấy mất rồi

              Ghét! Về đi..
              Về với người...
              Nhớ cho anh xin lại những nhát roi
              Em quất bằng năm tháng!

              6-1-2006

              ***Bài đã đựoc đưa vào TV***
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2006 11:27:41 bởi BĂNG NGUYỆT >
              #22
                Trần Quốc Bảo 07.01.2006 01:31:35 (permalink)
                0
                Cái Tôi Tồi Tệ
                -Trần Quốc Bảo-

                Viết cho cái tôi từ đầu thả trôi sông
                Sanh ra làm chi cái thứ đồng bóng
                Nhục nhã hoàn nhục nhã
                Mẹ cha ơi!

                Đành tự hát những đoản khúc mồ côi
                Ru điệu buồn qua từng trang giấy trắng
                Giọt lệ rơi mằn mặn
                Lòng chát đắng tự hổ thẹn cùng đời

                Vá víu bao chiếc mặt nạ
                khóc và cười
                Tỉnh và điên cũng con người đó thôi
                Sao không lại là mình?trái tim mày thật tồi!
                Cứ lẳng lơ trêu tình ong bứơm

                Bụi trần gian dấy bẩn những ý nghĩ bờm xờm
                Suối thiên thai chẳng gột sạch mùi tội lỗi
                Đêm tối dạn dầy sám hối
                Cái tôi từ lâu đã tự chối cái tôi

                6-1-2006

                #23
                  BĂNG NGUYỆT 07.01.2006 11:23:17 (permalink)
                  0


                  Trích đoạn: Trần Quốc Bảo

                  Điên
                  -Trần Quốc Bảo-

                  Mỉa mai hạnh phúc để đựơc gì cho em
                  Ngoài cái lộng ngôn vô lề thói
                  Trái tim anh câm ngu sao mà nói
                  Lời không phải của mình

                  Lời trái ngựơc với niềm tin
                  "Hạnh phúc để cho hơn là nhận"
                  Bản tính đàn bà làm chết thằng đàn ông- thiệt giận
                  Thứ lỗi cho những ích kỷ đi rong

                  Ừ thì anh tập hợp rỗng
                  Em cứ ra đi khi lòng muốn đi
                  Nứơc biển tự đun bằng hoả lực ông trời
                  Anh tự thiêu mình bằng nổi nhớ sinh sôi

                  Hạnh phúc mồ côi
                  Đêm lộng ngôn vành môi em chợt ứơt
                  Tìm môi anh xấc xựơc
                  Chia tay đành đặt cựơc thời gian

                  Bào mòn nhân phẩm giả loài sói lang
                  Rú giữa đêm nhân loại vừa dỗ giấc
                  Từng sợi thần kinh cà giật
                  Tiềm ẩn vô vàn miền ký ức chưa đặt tên

                  Giữa nhớ và quên
                  Trái tim câm bắt đền câu chữ
                  Chiếc lưỡi bị cắt, dối trá rên hừ hự
                  Hạnh phúc anh chưa đồng ý cho...
                  Sao em lấy mất rồi

                  Ghét! Về đi..
                  Về với người...
                  Nhớ cho anh xin lại những nhát roi
                  Em quất bằng năm tháng!

                  6-1-2006


                  Bài thơ hay wá, cảm ơn lời chúc của TQB ở trên nha...
                  #24
                    Believe 07.01.2006 20:05:28 (permalink)
                    0
                    Bảo nói thế Ngọc cũng chả biết nói gì hahahaha nhưng đừng chối bỏ những gì vốn có. Dù sao lời nói dối có vẻ thành thật hay hơn là sự tự khiêm ^_* Vui nhé [sm=clap2.gif]
                    #25
                      Trần Quốc Bảo 08.01.2006 00:48:02 (permalink)
                      0
                      Sợ
                      -Trần Quốc Bảo-

                      Vuốt lấy cái bình tĩnh
                      Cho anh phút bình tâm
                      Tơ lòng thôi rối rắm
                      Đừng sợ hãi xa xăm

                      Sợ những đêm trăng rằm
                      Em thì thầm vớ vẩn
                      Tính sổ những nợ nần
                      Số lần thương và giận

                      Anh sợ mình hối hận
                      Tim đầy ắp hoài nghi
                      Sợ tiếng yêu chi li
                      Tình ta sẽ đựơc gì?

                      Em vô tâm là thế
                      Anh lo sợ đâu đâu
                      Sợ một đêm mưa sầu
                      Mình chia tay vĩnh viễn

                      Sợ mùa xuân đưa tiển
                      Bản tình khúc lứa đôi
                      Anh sợ bão ngoài trời
                      Sóng trong lòng lại nổi

                      7-1-2006

                      #26
                        Trần Quốc Bảo 08.01.2006 01:09:57 (permalink)
                        0
                        Phải Không Em?
                        -Trần Quốc Bảo-

                        Mười phần khiêm tốn chín phần tự cao
                        phải không em?

                        Tôi tự hỏi vì đâu em tươi trẻ?
                        Vì đâu em mới mẻ?
                        Và vì đâu em sạch sẽ nhất trần gian?
                        Tình yêu chưa vướng bụi lỡ làng
                        Tình yêu chưa nhuộm chử ly tan
                        Thơ em tinh khiết như giọt sương buổi sáng
                        Trong ngần...trong ngần phơi phới điểm tô đời

                        Tôi khuyết nữa nụ cười
                        Xấu hổ trốn sau tàn dư quá khứ
                        Khiếp nhựơc kể hoài câu chuyện cũ
                        Nhàm và chán. Chữ nghĩa bị cầm tù!

                        Gía mà có thể cạo trọc đầu rồi tu
                        Làm kẻ tử trận đựơc bền bù tên tuổi
                        Với danh xưng "Mộ ngưòi chết vì Yêu"

                        Thật sảng khoái, thằng ngu cũng liều làm đứa dại
                        Để một lần em thương hại
                        Con ếch chết bởi cái miệng
                        Thơ em không là đáy giếng
                        Đừng làm lòng anh cắt tiết
                        Mọi ngôn từ đều có thể xé toạc
                        Mồm mép tan hoác
                        Mỗi người tự mở một lối đi riêng
                        Phải không em?

                        7-1-2006
                        #27
                          Trần Quốc Bảo 08.01.2006 01:43:37 (permalink)
                          0
                          Tự Khúc
                          -Trần Quốc Bảo-

                          Gío làm sao thổi tan hết nổi buồn
                          Gío bay khắp nẽo, gió luồn qua nơi chốn
                          ...của những người" yêu nhau không tới đựơc với nhau"
                          Gío thành cuồng phong lồng lộng phía trời cao

                          Mây chẳng bao giờ che lấp hết nổi buồn xanh xao
                          Vàng vọt ngọn đèn đường cuối phố
                          điếu thuốc chưa một lần cháy môi
                          rượu chưa một lần cháy cổ
                          Anh...
                          chưa một lần...
                          ngừng yêu em...

                          Thế tại sao nổi buồn cứ lỏi len
                          Qua từng sợi thần kinh chằn chịt
                          Buốt nhức từng thớ thịt
                          Chẳng dũng cảm thẳng thừng mà cắt đứt
                          mọi rắc rối sinh tồn thành ung nhọt tương tư

                          Luật bù trừ
                          Tình yêu cấp số dư
                          Anh mong mình hoán đổi
                          Lòng cứ ngêu ngao hoài điệp khúc
                          "Đựơc yêu sướng hơn yêu người"
                          Hãnh diện anh sẽ cười
                          -Đó tôi cũng có người trộm nhớ thầm thương

                          Xua tan mọi chán chường
                          Mang nổi buồn lúc đó trả cho em
                          Em có nhận hay không?
                          Chỉ tình yêu mới biết!

                          7-1-2006
                          #28
                            Trần Quốc Bảo 09.01.2006 23:16:19 (permalink)
                            0
                            Một Tấm Lòng
                            -Trần Quốc Bảo-

                            Vật chất ta không có
                            Tiền bạc ta cũng không
                            Nếu cuộc sống cần lấy
                            Thì đây một tấm lòng

                            Lòng quí yêu non sông
                            Lòng thẳng ngay đạo đức
                            Sáng trong và trung trực
                            Lòng mẫu mực thánh hiền

                            Chẳng bon chen phát điên
                            Hư vinh toàn mục nát
                            Ta khinh thường cái ác
                            Miệt thị loại vô ơn

                            Chớ để dạ phải sờn
                            Vì dục vọng dối trá
                            Chớ để lòng sa ngã
                            Cho tâm tánh hiền lương

                            Thời cuộc quá nhiễu nhương
                            Nhu cầu như tên bắn
                            Gia tài dù tay trắng
                            Vẫn rợn nét khiêm nhường

                            9-1-2006
                            #29
                              Trần Quốc Bảo 09.01.2006 23:29:39 (permalink)
                              0
                              Gửi...
                              -Trần Quốc Bảo-

                              Cô đơn dẫn tôi đi tìm niềm vui
                              Phía những người lao động bằng trí óc
                              Họ trẻ trung, năng động, họ đủ đầy gai góc
                              Cầu tiến vươn lên trong nghị lực phi thường

                              Trong công việc họ là những tấm gương
                              Tận dụng trí tuệ để phấn đấu cùng đời
                              Tôi- thú thật như hạt bụi rất nhỏ nhoi
                              Như đứa trẻ nuôi hoài mà chửa lớn

                              Gác hết mọi thế sự,chẳng so đo thiệt hơn
                              Mãi đi rong với đam mê nhàn nhã
                              Thả thuyền giấy cho lòng mình yên ả
                              Sương khói cuộc đời phủ lấp lối phù du

                              Khi về với riêng tư tự do họ nắm giữ
                              Quyền ngôn luận bình đẳng như nhau
                              Chẳng phân biệt giai cấp,chẳng phân chia hèn giàu
                              Rất bình dị, giản đơn và vui vẽ

                              Cô đơn bỏ tôi lại với những người trẻ
                              Tôi được tới nhiều nơi chưa từng tới
                              Nhịp tim run run,giọng ca tôi chấp chới
                              Sợ cuộc vui tàn cô đơn lại dẫn về

                              Biết bao giờ mới họp lại người ơi!

                              9-1-2006

                              Kính tặng các anh chị trong buổi họp của Phòng tán dóc.Chúc các anh chị luôn vui, khoẻ và thành đạt,một năm mới nhiều hứa hẹn và đầy tốt lành vạn an,vạn an...
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 13 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 183 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9